Chương 13: Lần đầu gặp mặt
Hà Vi Tri
03/08/2020
Bữa tiệc tối kết thúc tốt đẹp. Duy chỉ có một chuyện Mạc Thiên Thu rất không hài lòng, ấy là sự vắng mặt của hai đứa nhỏ nhà mình. Vốn ông định tính sổ với chúng nó sau khi tiệc tàn, nhưng vì lá thư khiêu chiến của Sa Vấn Thiên, cuối cùng ông lại quên béng mất.
Để phản đối việc kết hôn với Liễu Ngọc Phong, Mạc Mị Nhi quyết tâm trốn rịt trong phòng, thỉnh thoảng lại tuyệt thực ba, bốn ngày, lấy bản thân ra uy hiếp cha mình.
Tiếc là, Mạc Thiên Thu đang dồn hết tâm huyết vào việc chuẩn bị đối phó với Sa Vấn Thiên, ngày nào cũng triệu tập hội nghị cấp cao, họp từ sáng sớm đến tối mịt, khuya lại chong đèn xử lý giáo vụ, chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm đến Mạc Mị Nhi, cứ mặc nàng làm mình làm mẩy.
Còn Liễu Ngọc Phong và Liễu Hồi, do đã hứa sẽ giúp sức, nên hai người vẫn còn nán lại Thanh Vân giáo. Nhưng cả hai đều là người ngoài, không tiện chõ mũi vào công việc nhà người ta, nên tính ra thì hai thầy trò cũng nhàn rỗi phết. Ngày nào cũng như ngày nấy, sáng Liễu Ngọc Phong dạy võ công cho Liễu Hồi, ăn cơm trưa xong thì ngồi ngốc đến tối, Mặt Trăng vừa lên được một lát là hai người chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Những lúc chẳng có gì làm, Liễu Ngọc Phong thường tự tìm niềm vui bằng cách hồi tưởng lại cái hôm tình cờ gặp gỡ "Mạc đại tiểu thư".
Liễu Ngọc Phong hành tẩu giang hồ nhiều năm, đã gặp qua kha khá nữ nhân, quyến rũ có, tiểu thư có, dịu dàng có, trượng nghĩa phóng khoáng cũng có. Nói không phải khoe, Liễu Ngọc Phong đúng là mẫu người lý tưởng của phái nữ, nữ tử muốn kết tóc se duyên với hắn rất nhiều. Ngặt nỗi, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ say mê võ học, xem việc giúp người cứu đời là nghĩa vụ, thế nên nữ nhi tình trường trong mắt hắn chỉ là gió thoảng mây bay. Hai mươi mấy năm qua, trái tim thuần khiết của hắn chưa từng rung động lấy một lần, đến hắn cũng không hiểu tại sao mình lại chậm tiêu trong mấy chuyện nam nữ nữa là. Thậm chí hắn còn từng nghiêm túc xem xét lại bản thân, coi coi hắn có tật thầm kín gì không.
Lần cầu thân này, Liễu Ngọc Phong chỉ đơn thuần là muốn hoàn thành di nguyện của cha thôi, không ngờ sau khi gặp "Mạc đại tiểu thư", cõi lòng tĩnh lặng suốt mấy chục năm của hắn bỗng gợn lên những đợt sóng nhỏ. Bây giờ, những lúc rảnh rỗi, hoặc trước khi đi ngủ, trong đầu hắn đều bất giác hiện ra hình bóng "nàng".
Có một người để nhớ mong thật tốt, Liễu Ngọc Phong mặc kệ bản thân lún sâu vào bể tình. Nói gì thì nói, người kia cũng là hôn thê hợp pháp của hắn mà.
Một đêm nọ, dù đã lên giường từ một canh giờ trước, hai mắt Liễu Ngọc Phong vẫn mở thao láo. Lâu lắm rồi hắn mới nếm lại cái cảm giác tâm không tĩnh.
Ngủ không được, Liễu Ngọc Phong đành ngồi dậy, mặc quần áo, xách kiếm ra sân luyện võ. Ánh trăng bàng bạc bao lấy dáng người trong sân, thanh kiếm trong tay Liễu Ngọc Phong như có linh hồn, uyển chuyển vẽ nên từng luồng kiếm khí trong đêm đen, xinh đẹp vô cùng.
"Kiếm pháp rất tuyệt!"
Một âm thanh vang lên, cắt ngang động tác của Liễu Ngọc Phong. Trong Thanh Vân giáo, ngoài Mạc Vô Vi ra thì còn ai có chất giọng trung tính, nghe một câu là khiến người lưu luyến không thôi này chứ?
Mạc Vô Vi vừa trở về từ sảnh nghị sự, mười lăm tháng bảy càng ngày càng gần, từ trên xuống dưới Thanh Vân giáo đều không dám lơ là, ngày nào cũng có hội nghị. Mặc dù Mạc Vô Vi văn không thể bình, võ không thể định, nhưng không thể vì thế mà trốn họp triền miên, nói gì thì nói, cậu cũng là thiếu chủ Thanh Vân giáo, cả ngày chỉ biết rong chơi, hái hoa bắt bướm thì còn ra thể thống gì nữa.
Có điều, Mạc Vô Vi cũng không cam lòng làm một cái bình hoa chưng cho đẹp. Cậu vẫn chưa từ bỏ hi vọng với cái ghế giáo chủ, cho nên trong những buổi họp quan trọng thế này, cậu thường thể hiện bản thân bằng cách đưa ra những ý kiến mà theo những người khác là nói cũng như không. Mọi người vì quan tâm đến cảm thụ của cậu, nên sẽ hùa theo, tâng bốc một hồi, rồi tiếc nuối nói mấy câu đại loại như là ý kiến đó hay thật, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa nên không thể thực hiện được, sau đó thuận lý thành chương bỏ qua.
Tan họp, Mạc Vô Vi định về thẳng phòng mình luôn, nhưng lúc đi qua chỗ ở của Liễu Ngọc Phong, cậu lại bị kiếm pháp tuyệt diệu của hắn hấp dẫn. Tuy nội lực đã mất, nhưng với tư cách từng là thiên tài một thời, Mạc Vô Vi vẫn lĩnh ngộ được phần nào chỗ hay trong chiêu thức của Liễu Ngọc Phong. Vì kiềm lòng không đậu, cậu đã vô tình thốt ra câu nói kia.
Chờ Mạc Vô Vi phát hiện mình vừa lỡ miệng, Liễu Ngọc Phong đã thu kiếm lại, mỉm cười đi tới trước mặt cậu.
Liễu Ngọc Phong một tay cầm kiếm, ôm quyền, nói: "Mạc đại tiểu thư quá khen rồi."
"Hả? À, ha ha, kiếm thuật của ngươi tốt thật mà, trước giờ ta chưa từng thấy màn múa kiếm nào xuất thần như vậy hết."
Liễu Ngọc Phong đỏ mặt, "Đêm đã khuya, sao Mạc đại tiểu thư còn chưa nghỉ ngơi?"
"Ta mất ngủ nên đành ra ngoài đi dạo một lát ấy mà." Thanh Vân giáo không cho nữ đệ tử tham gia nghị sự, vì sự nghiệp lừa gạt tên ngốc họ Liễu, Mạc Vô Vi đành bịa đại một lý do.
"Thế còn ngươi, đêm hôm khuya khoắt sao không ngủ đi, ra đây luyện kiếm làm gì?" Nói nhiều lộ nhiều, Mạc Vô Vi nhanh trí chuyển đề tài.
"Ta cũng giống nàng, ngủ không được." Ngẫm lại thì thấy câu này nghe mờ ám kiểu gì đấy, Liễu Ngọc Phong liền hơi cúi đầu, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào "nữ tử" trước mặt.
Mạc Vô Vi không hề để ý đến sự câu nệ của đối phương, thật lòng khen, "Đã sớm nghe nói Thiền Dực Phiến tung hoành thiên hạ, nhưng không ngờ kiếm thuật của ngươi cũng tuyệt diệu không kém." Nói xong, Mạc Vô Vi thoáng rũ mi, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ ảm đạm.
Thấy "nàng" tự dưng lại thương tâm, tay chân Liễu Ngọc Phong lập tức luống cuống, "Nàng, nàng có chuyện gì phiền lòng sao?"
Mạc Vô Vi thở dài thườn thượt, "Ta tập võ từ nhỏ, tư chất cũng không tới nỗi nào, thế nhưng về sau bị bệnh, nội lực mất hết, con đường tu luyện xem như đi vào bế tắc. Lúc nãy thấy kiếm pháp tinh diệu của ngươi, ta không khỏi ngẫm lại bản thân mình, có lẽ cả đời này ta chẳng thể nào đạt tới cảnh giới như vậy..." Để chứng minh, cậu giơ cổ tay ra, chấp Liễu Ngọc Phong bắt mạch luôn.
Lộ cổ tay trước mặt người khác phái là một điều cấm kỵ đối với nữ tử chưa chồng. Nhưng vì Mạc Vô Vi vốn là nam nên cậu chẳng hề để ý.
Liễu Ngọc Phong lại không vô tư được như vậy. Khi thấy cổ tay trắng ngần đang đeo "tín vật định tình" là vòng tay Huyết Ngọc của "Mạc đại tiểu thư", mặt hắn lập tức đỏ rần, còn tim thì nhảy tưng bừng trong lòng ngực, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
Chờ nửa ngày vẫn chẳng thấy Liễu Ngọc Phong có động tác gì, Mạc Vô Vi dứt khoát bắt lấy tay hắn áp lên cổ tay mình.
Bây giờ thì không chỉ mặt, cả người Liễu Ngọc Phong cũng sắp đỏ như tôm luộc luôn rồi. Nếu không muốn thất thố trước người trong lòng, hắn phải tìm cách dời sự chú ý của bản thân thôi. Thế là Liễu Ngọc Phong liền tập trung bắt mạch. Đúng như "Mạc đại tiểu thư" đã nói, nội lực của "nàng" mỏng chẳng kém gì tơ nhện. Tự nhiên hắn thấy lòng chua chát: Người tập võ mà mất nội lực thì chẳng khác nào biến thành một phế nhân. Tuy Mạc đại tiểu thư là nữ tử, nhưng nàng cũng là một người luyện võ chân chính... Ai, thật đáng thương.
Liễu Ngọc Phong rút tay về, dịu giọng an ủi: "Nội lực của nàng không phải bị mất hoàn toàn, mà dường như đang bị tắc ở nơi nào đó."
"Những đại phu từng khám cho ta cũng nói như vậy, nhưng chút nội lực còn sót lại trong cơ thể thật sự là có cũng như không. Ừm, không sao đâu, ta đã quen rồi, không có nội lực, ta vẫn khỏe phây phây đây này, ngươi xem." Mạc Vô Vi cười cười.
Liễu Ngọc Phong biết chắc "nàng" đang giả bộ, lòng càng đau xót hơn. Hắn thật sự không muốn nhìn người mình thương buồn, bèn tìm cách giúp "nàng" vui lên.
"Nàng biết không, bộ kiếm pháp lúc nãy tinh túy ở chỗ chiêu thức phức tạp quỷ quyệt, chứ không hề liên quan đến nội lực của người cầm kiếm. Đến người bình thường cũng có thể luyện đấy. Nếu nàng thích, ta sẽ dạy cho nàng."
Hai mắt Mạc Vô Vi lập tức sáng rỡ, "Thật chứ?"
"Thật."
"Vậy ngươi mau dạy cho ta đi!"
"Được!"
Bộ kiếm pháp có tổng cộng mười tám chiêu thức, trước tiên Liễu Ngọc Phong múa hết từ đầu đến cuối cho Mạc Vô Vi xem, sau đó mới từ từ dạy cậu từng chiêu một. Liễu Ngọc Phong nhường Mạc Vô Vi kiếm của mình, còn bản thân thì bẻ một nhành cây làm vũ khí. Mạc Vô Vi hăng hái cầm kiếm đứng bên cạnh Liễu Ngọc Phong, vụng về bắt chước từng động tác của hắn.
Bộ kiếm pháp này quả thật rất phức tạp, sau khi tẩu hoả nhập ma, đầu óc Mạc Vô Vi không còn tốt như trước nữa, vỏn vẹn mấy chiêu mà cứ sai lên sai xuống miết. Liễu Ngọc Phong kiên nhẫn chỉnh lại cho cậu, trong quá trình không tránh khỏi những cái sờ chân chạm tay. Mạc Vô Vi thì khỏi phải nói, cậu chẳng thấy việc này có gì khác thường hết. Chỉ khổ cho Liễu Ngọc Phong, sáu chữ "Nam nữ thụ thụ bất thân" cứ liên tục nện bôm bốp lên mặt hắn, khiến khuôn mặt tuấn mĩ cứ đỏ lựng cả lên.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng học được ba chiêu đầu, Mạc Vô Vi phải gọi là mừng hết lớn, vội đề nghị so chiêu với Liễu Ngọc Phong để xem thử bộ kiếm pháp này mạnh cỡ nào.
Liễu Ngọc Phong đồng ý, dùng cành cây để đối chiến với cậu.
Trong đêm, kiếm quang rực rỡ át cả bóng tối, bao lấy hai thân ảnh không ngừng tới tới lui lui.
Liễu Ngọc Phong cố ý nhường, nhưng Mạc Vô Vi lại hăng máu áp sát. Mắt thấy thanh kiếm sắp chém vào mặt mình đến nơi, Liễu Ngọc Phong mới bất đắc dĩ lật tay, nhánh cây đánh vào thân kiếm, thanh kiếm lập tức rớt xuống đất. Hai người đồng thời dừng lại.
Mặt Vô Vi bĩu môi, "Vẫn đánh không lại ngươi sao?"
Liễu Ngọc Phong cười làm lành: "Mới tập mà đã đạt được trình độ này là tốt lắm rồi. Còn muốn đánh thắng ta sao, e là nàng phải luyện nhiều hơn nữa."
Được vuốt đuôi, sắc mặt Mạc Vô Vi mới tốt lên được một chút. Cậu che miệng ngáp một cái, bảo: "Mệt rồi, ta về ngủ đây."
Liễu Ngọc Phong thấy gương mặt nhỏ nhắn của đối phương đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lập tức gật đầu, "Được."
"Tối mai, ở chỗ này, chúng ta không gặp không về!"
"Được."
"Vậy bản công.... bổn tiểu thư về đây."
"Trễ quá rồi, hay là để ta hộ tống nàng về?"
"Ngươi quên Thanh Vân cung vốn là nhà của ta sao? Ngươi hộ tống ta về rồi lại lạc đường thì chết dở." Mạc Vô Vi tủm tỉm cười, lời còn chưa dứt, bóng lưng gầy gò đã khuất sau màn đêm.
Liễu Ngọc Phong si ngốc nhìn theo hướng Mạc Vô Vi rời đi một lúc lâu, khóe mắt bờ môi đều chứa đầy nhu tình mật ý. Sau đó hắn về phòng, cất kiếm, lên giường. Suốt cả quá trình, cả người hắn cứ lâng lâng như là đang trên mây.
Một đêm ngon giấc.
Để phản đối việc kết hôn với Liễu Ngọc Phong, Mạc Mị Nhi quyết tâm trốn rịt trong phòng, thỉnh thoảng lại tuyệt thực ba, bốn ngày, lấy bản thân ra uy hiếp cha mình.
Tiếc là, Mạc Thiên Thu đang dồn hết tâm huyết vào việc chuẩn bị đối phó với Sa Vấn Thiên, ngày nào cũng triệu tập hội nghị cấp cao, họp từ sáng sớm đến tối mịt, khuya lại chong đèn xử lý giáo vụ, chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm đến Mạc Mị Nhi, cứ mặc nàng làm mình làm mẩy.
Còn Liễu Ngọc Phong và Liễu Hồi, do đã hứa sẽ giúp sức, nên hai người vẫn còn nán lại Thanh Vân giáo. Nhưng cả hai đều là người ngoài, không tiện chõ mũi vào công việc nhà người ta, nên tính ra thì hai thầy trò cũng nhàn rỗi phết. Ngày nào cũng như ngày nấy, sáng Liễu Ngọc Phong dạy võ công cho Liễu Hồi, ăn cơm trưa xong thì ngồi ngốc đến tối, Mặt Trăng vừa lên được một lát là hai người chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Những lúc chẳng có gì làm, Liễu Ngọc Phong thường tự tìm niềm vui bằng cách hồi tưởng lại cái hôm tình cờ gặp gỡ "Mạc đại tiểu thư".
Liễu Ngọc Phong hành tẩu giang hồ nhiều năm, đã gặp qua kha khá nữ nhân, quyến rũ có, tiểu thư có, dịu dàng có, trượng nghĩa phóng khoáng cũng có. Nói không phải khoe, Liễu Ngọc Phong đúng là mẫu người lý tưởng của phái nữ, nữ tử muốn kết tóc se duyên với hắn rất nhiều. Ngặt nỗi, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ say mê võ học, xem việc giúp người cứu đời là nghĩa vụ, thế nên nữ nhi tình trường trong mắt hắn chỉ là gió thoảng mây bay. Hai mươi mấy năm qua, trái tim thuần khiết của hắn chưa từng rung động lấy một lần, đến hắn cũng không hiểu tại sao mình lại chậm tiêu trong mấy chuyện nam nữ nữa là. Thậm chí hắn còn từng nghiêm túc xem xét lại bản thân, coi coi hắn có tật thầm kín gì không.
Lần cầu thân này, Liễu Ngọc Phong chỉ đơn thuần là muốn hoàn thành di nguyện của cha thôi, không ngờ sau khi gặp "Mạc đại tiểu thư", cõi lòng tĩnh lặng suốt mấy chục năm của hắn bỗng gợn lên những đợt sóng nhỏ. Bây giờ, những lúc rảnh rỗi, hoặc trước khi đi ngủ, trong đầu hắn đều bất giác hiện ra hình bóng "nàng".
Có một người để nhớ mong thật tốt, Liễu Ngọc Phong mặc kệ bản thân lún sâu vào bể tình. Nói gì thì nói, người kia cũng là hôn thê hợp pháp của hắn mà.
Một đêm nọ, dù đã lên giường từ một canh giờ trước, hai mắt Liễu Ngọc Phong vẫn mở thao láo. Lâu lắm rồi hắn mới nếm lại cái cảm giác tâm không tĩnh.
Ngủ không được, Liễu Ngọc Phong đành ngồi dậy, mặc quần áo, xách kiếm ra sân luyện võ. Ánh trăng bàng bạc bao lấy dáng người trong sân, thanh kiếm trong tay Liễu Ngọc Phong như có linh hồn, uyển chuyển vẽ nên từng luồng kiếm khí trong đêm đen, xinh đẹp vô cùng.
"Kiếm pháp rất tuyệt!"
Một âm thanh vang lên, cắt ngang động tác của Liễu Ngọc Phong. Trong Thanh Vân giáo, ngoài Mạc Vô Vi ra thì còn ai có chất giọng trung tính, nghe một câu là khiến người lưu luyến không thôi này chứ?
Mạc Vô Vi vừa trở về từ sảnh nghị sự, mười lăm tháng bảy càng ngày càng gần, từ trên xuống dưới Thanh Vân giáo đều không dám lơ là, ngày nào cũng có hội nghị. Mặc dù Mạc Vô Vi văn không thể bình, võ không thể định, nhưng không thể vì thế mà trốn họp triền miên, nói gì thì nói, cậu cũng là thiếu chủ Thanh Vân giáo, cả ngày chỉ biết rong chơi, hái hoa bắt bướm thì còn ra thể thống gì nữa.
Có điều, Mạc Vô Vi cũng không cam lòng làm một cái bình hoa chưng cho đẹp. Cậu vẫn chưa từ bỏ hi vọng với cái ghế giáo chủ, cho nên trong những buổi họp quan trọng thế này, cậu thường thể hiện bản thân bằng cách đưa ra những ý kiến mà theo những người khác là nói cũng như không. Mọi người vì quan tâm đến cảm thụ của cậu, nên sẽ hùa theo, tâng bốc một hồi, rồi tiếc nuối nói mấy câu đại loại như là ý kiến đó hay thật, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa nên không thể thực hiện được, sau đó thuận lý thành chương bỏ qua.
Tan họp, Mạc Vô Vi định về thẳng phòng mình luôn, nhưng lúc đi qua chỗ ở của Liễu Ngọc Phong, cậu lại bị kiếm pháp tuyệt diệu của hắn hấp dẫn. Tuy nội lực đã mất, nhưng với tư cách từng là thiên tài một thời, Mạc Vô Vi vẫn lĩnh ngộ được phần nào chỗ hay trong chiêu thức của Liễu Ngọc Phong. Vì kiềm lòng không đậu, cậu đã vô tình thốt ra câu nói kia.
Chờ Mạc Vô Vi phát hiện mình vừa lỡ miệng, Liễu Ngọc Phong đã thu kiếm lại, mỉm cười đi tới trước mặt cậu.
Liễu Ngọc Phong một tay cầm kiếm, ôm quyền, nói: "Mạc đại tiểu thư quá khen rồi."
"Hả? À, ha ha, kiếm thuật của ngươi tốt thật mà, trước giờ ta chưa từng thấy màn múa kiếm nào xuất thần như vậy hết."
Liễu Ngọc Phong đỏ mặt, "Đêm đã khuya, sao Mạc đại tiểu thư còn chưa nghỉ ngơi?"
"Ta mất ngủ nên đành ra ngoài đi dạo một lát ấy mà." Thanh Vân giáo không cho nữ đệ tử tham gia nghị sự, vì sự nghiệp lừa gạt tên ngốc họ Liễu, Mạc Vô Vi đành bịa đại một lý do.
"Thế còn ngươi, đêm hôm khuya khoắt sao không ngủ đi, ra đây luyện kiếm làm gì?" Nói nhiều lộ nhiều, Mạc Vô Vi nhanh trí chuyển đề tài.
"Ta cũng giống nàng, ngủ không được." Ngẫm lại thì thấy câu này nghe mờ ám kiểu gì đấy, Liễu Ngọc Phong liền hơi cúi đầu, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào "nữ tử" trước mặt.
Mạc Vô Vi không hề để ý đến sự câu nệ của đối phương, thật lòng khen, "Đã sớm nghe nói Thiền Dực Phiến tung hoành thiên hạ, nhưng không ngờ kiếm thuật của ngươi cũng tuyệt diệu không kém." Nói xong, Mạc Vô Vi thoáng rũ mi, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ ảm đạm.
Thấy "nàng" tự dưng lại thương tâm, tay chân Liễu Ngọc Phong lập tức luống cuống, "Nàng, nàng có chuyện gì phiền lòng sao?"
Mạc Vô Vi thở dài thườn thượt, "Ta tập võ từ nhỏ, tư chất cũng không tới nỗi nào, thế nhưng về sau bị bệnh, nội lực mất hết, con đường tu luyện xem như đi vào bế tắc. Lúc nãy thấy kiếm pháp tinh diệu của ngươi, ta không khỏi ngẫm lại bản thân mình, có lẽ cả đời này ta chẳng thể nào đạt tới cảnh giới như vậy..." Để chứng minh, cậu giơ cổ tay ra, chấp Liễu Ngọc Phong bắt mạch luôn.
Lộ cổ tay trước mặt người khác phái là một điều cấm kỵ đối với nữ tử chưa chồng. Nhưng vì Mạc Vô Vi vốn là nam nên cậu chẳng hề để ý.
Liễu Ngọc Phong lại không vô tư được như vậy. Khi thấy cổ tay trắng ngần đang đeo "tín vật định tình" là vòng tay Huyết Ngọc của "Mạc đại tiểu thư", mặt hắn lập tức đỏ rần, còn tim thì nhảy tưng bừng trong lòng ngực, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
Chờ nửa ngày vẫn chẳng thấy Liễu Ngọc Phong có động tác gì, Mạc Vô Vi dứt khoát bắt lấy tay hắn áp lên cổ tay mình.
Bây giờ thì không chỉ mặt, cả người Liễu Ngọc Phong cũng sắp đỏ như tôm luộc luôn rồi. Nếu không muốn thất thố trước người trong lòng, hắn phải tìm cách dời sự chú ý của bản thân thôi. Thế là Liễu Ngọc Phong liền tập trung bắt mạch. Đúng như "Mạc đại tiểu thư" đã nói, nội lực của "nàng" mỏng chẳng kém gì tơ nhện. Tự nhiên hắn thấy lòng chua chát: Người tập võ mà mất nội lực thì chẳng khác nào biến thành một phế nhân. Tuy Mạc đại tiểu thư là nữ tử, nhưng nàng cũng là một người luyện võ chân chính... Ai, thật đáng thương.
Liễu Ngọc Phong rút tay về, dịu giọng an ủi: "Nội lực của nàng không phải bị mất hoàn toàn, mà dường như đang bị tắc ở nơi nào đó."
"Những đại phu từng khám cho ta cũng nói như vậy, nhưng chút nội lực còn sót lại trong cơ thể thật sự là có cũng như không. Ừm, không sao đâu, ta đã quen rồi, không có nội lực, ta vẫn khỏe phây phây đây này, ngươi xem." Mạc Vô Vi cười cười.
Liễu Ngọc Phong biết chắc "nàng" đang giả bộ, lòng càng đau xót hơn. Hắn thật sự không muốn nhìn người mình thương buồn, bèn tìm cách giúp "nàng" vui lên.
"Nàng biết không, bộ kiếm pháp lúc nãy tinh túy ở chỗ chiêu thức phức tạp quỷ quyệt, chứ không hề liên quan đến nội lực của người cầm kiếm. Đến người bình thường cũng có thể luyện đấy. Nếu nàng thích, ta sẽ dạy cho nàng."
Hai mắt Mạc Vô Vi lập tức sáng rỡ, "Thật chứ?"
"Thật."
"Vậy ngươi mau dạy cho ta đi!"
"Được!"
Bộ kiếm pháp có tổng cộng mười tám chiêu thức, trước tiên Liễu Ngọc Phong múa hết từ đầu đến cuối cho Mạc Vô Vi xem, sau đó mới từ từ dạy cậu từng chiêu một. Liễu Ngọc Phong nhường Mạc Vô Vi kiếm của mình, còn bản thân thì bẻ một nhành cây làm vũ khí. Mạc Vô Vi hăng hái cầm kiếm đứng bên cạnh Liễu Ngọc Phong, vụng về bắt chước từng động tác của hắn.
Bộ kiếm pháp này quả thật rất phức tạp, sau khi tẩu hoả nhập ma, đầu óc Mạc Vô Vi không còn tốt như trước nữa, vỏn vẹn mấy chiêu mà cứ sai lên sai xuống miết. Liễu Ngọc Phong kiên nhẫn chỉnh lại cho cậu, trong quá trình không tránh khỏi những cái sờ chân chạm tay. Mạc Vô Vi thì khỏi phải nói, cậu chẳng thấy việc này có gì khác thường hết. Chỉ khổ cho Liễu Ngọc Phong, sáu chữ "Nam nữ thụ thụ bất thân" cứ liên tục nện bôm bốp lên mặt hắn, khiến khuôn mặt tuấn mĩ cứ đỏ lựng cả lên.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng học được ba chiêu đầu, Mạc Vô Vi phải gọi là mừng hết lớn, vội đề nghị so chiêu với Liễu Ngọc Phong để xem thử bộ kiếm pháp này mạnh cỡ nào.
Liễu Ngọc Phong đồng ý, dùng cành cây để đối chiến với cậu.
Trong đêm, kiếm quang rực rỡ át cả bóng tối, bao lấy hai thân ảnh không ngừng tới tới lui lui.
Liễu Ngọc Phong cố ý nhường, nhưng Mạc Vô Vi lại hăng máu áp sát. Mắt thấy thanh kiếm sắp chém vào mặt mình đến nơi, Liễu Ngọc Phong mới bất đắc dĩ lật tay, nhánh cây đánh vào thân kiếm, thanh kiếm lập tức rớt xuống đất. Hai người đồng thời dừng lại.
Mặt Vô Vi bĩu môi, "Vẫn đánh không lại ngươi sao?"
Liễu Ngọc Phong cười làm lành: "Mới tập mà đã đạt được trình độ này là tốt lắm rồi. Còn muốn đánh thắng ta sao, e là nàng phải luyện nhiều hơn nữa."
Được vuốt đuôi, sắc mặt Mạc Vô Vi mới tốt lên được một chút. Cậu che miệng ngáp một cái, bảo: "Mệt rồi, ta về ngủ đây."
Liễu Ngọc Phong thấy gương mặt nhỏ nhắn của đối phương đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lập tức gật đầu, "Được."
"Tối mai, ở chỗ này, chúng ta không gặp không về!"
"Được."
"Vậy bản công.... bổn tiểu thư về đây."
"Trễ quá rồi, hay là để ta hộ tống nàng về?"
"Ngươi quên Thanh Vân cung vốn là nhà của ta sao? Ngươi hộ tống ta về rồi lại lạc đường thì chết dở." Mạc Vô Vi tủm tỉm cười, lời còn chưa dứt, bóng lưng gầy gò đã khuất sau màn đêm.
Liễu Ngọc Phong si ngốc nhìn theo hướng Mạc Vô Vi rời đi một lúc lâu, khóe mắt bờ môi đều chứa đầy nhu tình mật ý. Sau đó hắn về phòng, cất kiếm, lên giường. Suốt cả quá trình, cả người hắn cứ lâng lâng như là đang trên mây.
Một đêm ngon giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.