Chương 18
Kykimca
27/05/2022
Cửu Anh kề vai lão: "Lão đầu, uống rượu không thì mất vui. Hay là...!?"
"Hehe ta biết rồi, tôn thượng đại nhân lại muốn vận động phải không? Muốn đến thanh lâu tìm mỹ nhân đúng không hả?" - Lão ta thè lưỡi vỗ tay một phát. Hắn vừa nói là hiểu ngay không uổng là hảo bằng hữu mấy ngàn năm.
"Sinh ra ta là phụ thân hiểu ta nhất là lão đó! Haha đi thôi, đi thôi!"
Nghe nói Cốc Tử mời rượu hắn như bỏ sang một bên tất cả tâm tư hí hửng đi theo lão mà quên luôn cả việc Vô Thiên, Bích Ba tiên tử cùng mấy đứa nhóc nhân tộc đang đợi mình ở trước cửa Vạn Phát Bảo, cứ thế đi mất.
Lục Phượng: "Cửu huynh đi nhà xí lâu thế!? Lạc Thiên còn đang đợi bọn ta ở Thường Mãng lâu."
"Không phải vừa đi vừa ngủ gật đấy chứ?"
Vô Thiên: "Đi nhà xí thì có chuyện gì được, đợi thêm một lát nữa xem sao!?"
Bên này Cùng Kỳ trốn chạy sự truy đuổi của Sát Thần và Hạo Thiên, đi đến đâu linh lực của bọn chúng như đuổi theo đến đó. Cuối cùng Cùng Kỳ nhảy tọt qua tường của một trang viện gần đó rồi nhanh chóng ẩn mình sau cánh cửa.
"Hai tên điên này sao lại để mình gặp chứ. Chắc chắn mùi của linh lực hắn còn tồn đọng ở vết thương cũ dẫn dụ đến. Làm sao đây, làm sao đây..."
"Ế ngươi là ai? Tại sao đột nhập vào đây vậy?" - Từ bên trong một kẻ ăn mặc cũ kỹ mang dáng vẻ của hạ nhân đang bê chậu nước nhìn thấy hắn hốt hoảng làm đổ ra sân lênh láng.
"Câm miệng cho ta, còn nói nữa bổn đại gia ăn thịt ngươi." - Vừa nói vừa biến ảnh phóng ra chân khí hộ thể, nhìn thấy hình dạng hung thú của hắn tên gia nhân bị dọa cho tè ra quần quỳ xuống.
''Đừng... Đừng ăn thịt ta."
Cùng Kỳ chỉ tay ra cửa:
"Không ăn cũng được, ngươi ra ngoài xem chừng dùm ta một lát, có hai kẻ đuổi đến nhất định phải dụ chúng đi hướng khác, không thì toàn bộ người ở đây đều không tha cho ai!"
''Tiểu nhân nói thế nào để dụ họ đi đây."
Cùng Kỳ: "Tên đần độn ngươi ngay cả nói dối cũng không biết sao?"
Bỗng ở bên trong vang ra tiếng của nữ nhân trung niên. "Vượng Tài ngươi đâu rồi? Ngươi đã mang nước rửa chân lên cho tiểu Thủy cô nương ở lầu ba chưa? Tên chết tiệt này không muốn ăn cơm à? Làm có chút chuyện cũng không xong để cô ta la hét ầm ĩ trên lầu."
Cùng Kỳ coi lại nhận ra cách bày trí và mùi son phấn nồng nặc, hắn đang ở phía sau hoa viên của kỹ viện, một ý nghĩ chợt lé qua đầu, nếu đã chạy không thoát thì chi bằng cải trang để lừa chúng, giả làm ma tộc vào thanh lâu mua vui thì không khả thi lắm, còn nếu giả làm kỹ nữ thì Sát Thần và Hạo Thiên nằm mơ cũng không ngờ tới.
Nghĩ là làm hắn đưa tay lên ngực mình nhàu nặn một lúc rồi kéo nhẹ ra, cơ ngực co giản phình lên như ngực của nữ tử. Chưa hết Cùng Kỳ tiện tay xé luôn y phục để hở ra thật nhiều da thịt trước con mắt kinh sợ của tên gia nhân.
Hắn quay qua hỏi y: "Ngươi xem ta thế này có giống nữ tử thanh lâu không?"
''Nếu mà... Nếu mà trừ khuôn mặt ra thì giống lắm.
"Ý ngươi chê mặt bổn đại gia không đẹp à? Ta thấy ngươi muốn chết lắm rồi đấy." - Cùng Kỳ trợn mắt.
"Oan ức quá đại tổ tông, ý ta là nữ nhân ngũ quan phải yểu chuyển mềm mại, mặt của ngài là tuýt khuôn mặt của đại nam phong tình vạn chủng nên nhìn không giống." - Y hốt hoảng cúi rạp đầu đập liên hồi xuống đất.
Nghe thế hắn mới bớt giận biến ra cái gương để soi thử. Quả thật cái khuôn mặt này không thể gạt người ta được, Cùng Kỳ vắt óc hình dung lại cách trang điểm của mấy nữ nhân từng gặp qua rồi đánh mắt, tô son, trét thật nhiều phấn để áp bớt mùi của mình. Nhưng hắn nhìn trước nhìn sau cũng thấy rất có vấn đề.
Tên gia nhân lấy hết can đảm dè chừng hỏi:
"Đại nhân ngài thật sự muốn trà trộm vào trong làm cô nương thanh lâu sao?"
Cùng Kỳ:
"Bất đắc dĩ thôi, ngộ nhỡ lát nữa ngươi nói hai tên kia nghe không lọt tai xông vào đây tìm ta thì ta phải làm thế nào?"
''Nhưng ngài bây giờ nhân lúc họ chưa tìm đến trốn ngay đi chỗ khác không phải tốt hơn à." - Trời đất ơi tại sao lại là tửu lầu của bọn ta chứ? Rốt đã tạo nghiệp gì thế này.
"Nếu mà ta trốn được thì đã không bày vẽ ra nhiều chuyện như thế này làm gì. Hai tên đó đã đuổi theo lão tử gần một vòng của Thập Tam Thiên rồi. Yên tâm đi không còn cảm nhận được khí tức của chúng bổn đại gia sẽ rời đi ngay. Không có giành giật khách của hoa khôi các ngươi đâu mà lo. Thế nhé!"
Cùng Kỳ đưa tay sờ ngực lại lần nữa rồi lại sờ đến mông, sau đó bắt chước dáng đi ỏng ẹo lắc mông qua lại của mấy vị cô nương ở nhân giới hắn thấy hôm trước đi vào trong.
Tên gia nhân nhặt lên chậu nước rồi rùng mình một cái như nhìn thấy ma. Y yên tâm mới lạ đó, cái gì mà giành giật khách của hoa khôi, hắn không dọa khách nhân chạy mất thì đúng là phải đến hoàng lăng quỳ lạy ma tôn phù hộ rồi.
Cốc Tử khoác vai Cửu Anh vừa nói vừa cười đi trên đường, lướt qua họ ai cũng ngoái lại nhìn, ban đầu không nhận ra nhưng dần dần những ánh mắt đó càng ngày càng nhiều.
Ông ấy nhìn viên hỏa châu trang trí trên mái tóc trắng muốt của hắn đang liên tục phát sáng trông rất căng thẳng. "Cửu tiểu tử ngươi định để con súc sinh kia nộ khí như thế đến bao giờ?"
"Đế Á ngươi sao vậy? Có chuyện gì." - Hắn đưa tay chạm vào viên hỏa châu do Đế Á biến thành để nó truyền tin cho mình, thì ra xung quanh đây có hai luồng tiên khí cực mạnh. Theo phản ứng thì là kẻ thù nên nó rất cảnh giác.
Dù vậy nhưng Cửu Anh cũng không mấy lo lắng, hắn hiện giờ không có chút tu vi nào rất khó để nhận ra thân phận nếu có vô tình lướt qua, trừ khi nhìn vào màu mắt.
Cửu Anh:
"Lão đầu ông định sẽ uống rượu ở đâu. Ta nghĩ nên nhanh chóng tìm một chỗ gần đây đi. Phía trước có vài rắc rối đang đến gần."
''Ồ!? Ta định dẫn ngươi đến Lưu Ly lâu ở Thập Nhị Thiên của ta sẵn tiện cho ngươi gặp con trai và ngoại tôn của lão phu. Nhưng mà nếu phía trước không tiện đi nữa thì ghé vào Hồng lâu đi. Ở Tứ Thiên Thường Mãng lâu chỉ bán nghệ thì ở Hồng lâu các cô nương còn bán thân nữa."
Cửu Anh hừ một tiếng rồi hất nhẹ mái tóc của mình: "Bán nghệ không bán thân. Nhìn thấy dung mạo của bổn ma tôn sợ họ bán mạng luôn ấy."
"Được rồi ngươi nói cái gì cũng đúng hết. Ta còn chưa kịp hỏi ngươi mua huyết tinh để làm gì nữa."
Hắn giơ lọ huyết tinh lên trước mặt lão: "Mua để rửa linh căn cho tiểu tử Tam đầu long, máu của ta sợ nó không nuốt nổi."
Cốc Tử:
"Nói mới nhớ con hắc long đó tu vi bây giờ còn thua cả tiểu nha đầu của ta, lần cuối gặp hắn ở hoàng lăng cũng khá lâu rồi."
Cửu Anh: "Hoàng lăng." - Nhắc đến hoàng lăng, lâu rồi mình chưa thắp nhang cho phụ thân.
Cốc Tử:
"À Cửu tiểu tử ngươi chắc thấy qua bức tượng đặt ở Thường Mãng lâu rồi chứ? Thứ đó được nặn ra từ máu thịt của ma tộc, thiên tộc và nhân tộc trộn lại rồi bao bọc bởi một lớp màng mỏng bảo hộ bên ngoài cho giống tượng."
Hắn chống tay xuống bàn:
"Bức tượng từ đầu đã thấy có vấn đề. Nhưng mà nặn tượng bổn tôn làm gì vậy? Các ngươi nhớ ta tới mức đó hả?"
Cốc Tử: "Nhớ cái rắm, ngươi có từng thắc mắc tại sao Huyết Ngục thần đao của ngươi lại đặt ở nơi dễ thấy nhất và phòng bị lỏng lẽo không?"
Cửu Anh: "Không phải làm màu à?"
Cốc Tử:
"Ai rãnh làm màu, trừ ma huyết của ngươi ra nó không nhận bất kì chủ nhân nào."
"Rồi sao nữa?!" - Hắn vẫn chưa hiểu lắm, mang ánh mắt ngờ vực nhìn lão.
Cốc Tử lắc đầu vỗ vai hắn nói rõ hơn, Huyết Ngục từ khi khai đao đã nhận chủ, nói cách khác trong thiên địa này phải có huyết mạch tương thông với Cửu Anh mới có thể điều khiển được ma đao.
Đợt mở cửa U Sương lần này lấy chức vị ma tu thánh tử làm mồi nhử, các yêu vương muốn lợi dụng đám hậu bối rồi dùng Hỗn Độn Thanh liên dung hòa lại hỗn tạp linh khí trong cỗ thi thể có hình dạng Cửu Anh kia.
Cửu Anh: "Tốn thời gian thế dung hòa xong cũng đâu có huyết mạch của điểu tộc để sử dụng ma đao."
Cốc Tử: "Ngươi đã từng nghe qua một loại thuật gọi là phân phệ di huyết chưa?"
Hắn gật gù, đã có nghe qua thuật này thuộc về Vu tộc viễn cổ thời hồng hoang. Tương truyền chỉ cần một giọt máu của một người là có thể tái tạo lại huyết mạch của cha mẹ, thậm chí tu luyện đến tầng cuối còn tái tạo được cả huyết mạch của tổ tông gia phả tám đời nhà họ từ việc tách tinh huyết.
Cốc Tử nói thêm: "Bát điện chủ muốn lấy máu của Đế Á tách ra rồi từ đó tái tạo lại huyết mạch điểu tộc của ngươi. Sau đó dùng di hồn đại pháp điều khiển ma đao. Biến cỗ thi thể vô hồn kia thành một vũ khí giết người."
Cửu Anh: "Thật tâm cơ."
Cốc Tử:
"Nhưng mà ngươi cũng trọng sinh rồi tiếp theo có dự định gì? Ngươi hiện giờ chỉ là một tàn hồn nhỉ?"
Hắn liếc mắt quay đi. "Tạm thời thì không. Đợi đoạt xác rồi tính sau."
Ông ta nhìn hắn: "Ta nghe nói Đế Vương Phàm rất nặng tình với ngươi sao không nhờ hắn tìm cho ngươi một cỗ cơ thể thích hợp."
Cửu Anh: "Ta đã chết một lần rồi, cho nên lòng tin là có hạn. Đừng nói là Đế Vương Phàm, bản thân ta còn không tin tưởng nổi mình."
Câu chuyện khiến bầu không khí như nặng nề hẳn, Cốc Tử trấn an Cửu Anh rồi dắt hắn vào tửu lâu. Bọn họ vừa đến trước cửa một vài người trông thấy đã vội vàng ra tiếp đón. Vài kẻ còn lại chạy đi báo với Tú bà.
Vừa hay cái thanh lâu này lại là chỗ Cùng Kỳ trốn vào lúc nãy. Họ vừa bước qua khỏi cửa đã thấy bóng dáng mập ú vừa chạy vừa cầm theo cái khăn của mụ Tú bà từ trong ra.
"Trời ơi thật là vinh hạnh, không biết hôm nay ngọn gió nào thổi huyết tộc gia chủ đến đây vậy?"
Cốc Tử:
"Ta dẫn huynh đệ của mình đến uống rượu, mang loại rượu ngon nhất và đưa các cô nương xinh đẹp nhất đến đây."
Bà ta nhìn thấy Cửu Anh hốt hoảng rơi cả cái khăn đang cầm, toàn thân giật nảy như bị phát sốt. Nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ như bắt được vàng nắm chặt lại tay hắn khiến cả hai một phen khiếp vía.
"Tôn thượng đại nhân!? Đúng là tôn thượng rồi. Ơn trời may mà người còn sống. Vậy linh thạch của ta có hy vọng rồi."
Cốc Tử xoay mặt Cửu Anh lại cho bà ta nhìn rõ:
"Tú bà có phải bị lú lẩn rồi không? Tôn thượng đã chết hơn mấy trăm năm rồi. Hơn nữa tóc hắn màu trắng, dáng người lại thanh mảnh. Ma tôn cơ thể cường tráng, cao lớn, hỏa khí quanh thân, nhìn hắn ốm yếu như thế này giống chỗ nào?"
Bà ta lau nghiêng đầu nhìn:
"Nói cũng phải nhưng mà khuôn mặt này thật sự rất giống, cơ thể thì... À ừ cơ thể tôn thượng đúng là tráng kiện hơn, được rồi mời hai vị lên lầu trên ta lập tức chuẩn bị rượu thịt."
Cửu Anh: "Cũng may lúc nãy nhanh tay dịch màu mắt thành màu đen. Hú cả hồn."
Cốc Tử:
"Nhìn thái độ của ngươi. Không lẽ cả bà ta cũng ăn?"
"Ngươi nghĩ ta là loại người gì? Không phải ai cũng trèo lên giường của bổn đại gia được đâu."
Số là hắn hốt hoảng như thế do kiếp trước đến uống rượu nợ bà ấy tầm mấy trăm linh thạch. Cứ nghĩ lâu rồi bà ta sẽ quên mất.
Cốc Tử dẫn Cửu Anh đến một gian phòng đẩy cửa vào trong, bên trong bỗng có vài tiếng động nhỏ. Bọn họ đều nghe thấy nhưng khi bước vào thì lại không có ai. Cả hai đều lấy làm lạ.
Cửu Anh: "Lão đầu vừa nãy có nghe thấy gì không?''
"Chắc là nghe nhầm hoặc tiếng động ở phòng kế bên thôi, ở những nơi này thì có chuyện gì được, ngươi ở đây chờ ta một chút. Ta xuống dưới xem mấy cô nương bà ta chọn cho chúng ta, lão tử không tin vào con mắt nhìn người của mụ Tú bà này cho lắm."
"Ừ."
Trên trần nhà một bóng người treo nửa thân trên đó miệng vẫn đang gặm dang dở một miếng táo chín: "Anh Anh?! Đúng là lúc tìm mỏi mòn không thấy lúc không tìm thì lại xuất hiện."
Hắn quay vào trong mở mắt dòm qua lại một cách cẩn thận, bỗng phía sau một bàn tay bịt chặt mắt Cửu Anh, nhanh như chớp liền xoay người túm lấy tay áo của đối phương giật mạnh.
Giọng nói quen thuộc vang lên: "A sao lại lột áo của ta! Anh Anh ngươi làm thế phải chịu trách nhiệm với đại sư huynh đó."
Mở mắt ra hắn thấy mình đang nắm chặt áo yếm của nữ tử, trước mặt là Cùng Kỳ với bộ ngực trần trụi của nữ nhân.
Cửu Anh:
"Đại sư huynh là huynh?! Huynh đang làm gì thế?"
Cùng Kỳ tiến đến giật lấy áo yếm trong tay hắn: "Có phải xinh đẹp yêu kiều lắm không? Mà cái tên tiểu tử nhà ngươi hại ta tìm ngươi cực khổ biết bao."
Cửu Anh phá lên cười lăn lộn ra đất chỉ vào y: "Kỹ nữ? Đại sư huynh không lẽ đây là trò khỉ mới của huynh để câu dẫn sư tôn à?"
Cùng Kỳ:
"Ta mà thèm câu dẫn cái kẻ băng sơn đó hay sao?"
Cửu Anh đưa tay bóp nhẹ lên đầu nhũ của Cùng Kỳ.
"Thôi đi đại sư huynh, bảy bảy bốn mươi chín thủ đoạn leo giường sư tôn của huynh trong đám huynh đệ chúng ta ai còn lạ gì? Mà nói gì thì nói, không chừng sư tôn lại thích cái kiểu ''kỹ nữ'' này, lúc đó liền ngoan ngoãn nằm trên giường mặc cho huynh chà đạp hahaha!" -
"Sư đệ.... Cái tên vô lại này nhẹ tay một chút không được sao? Đau chết mất" - Cùng Kỳ biến lại bộ ngực như cũ, hắn chỉ mới chạm nhẹ đầu nhũ đã sưng đỏ.
Cửu Anh:
"Đại sư huynh, huynh tới tìm ta có việc gì. Chắc không phải muốn học hỏi vài tư thế đó chứ? Sư đệ của huynh không có rành mấy cái long dương đồ đâu."
Cùng Kỳ véo lỗ tai hắn: "Nhắc mới nhớ! Cửu Anh đệ cũng giỏi nhỉ? Nói với sư tôn là xuống núi tìm hai con tiểu yêu mà cả gan về Ma giới trụy lạc để đại sư huynh chạy theo ngươi khắp nơi. Ta thấy đệ không muốn giữ lại cái chân thứ ba của mình nữa rồi."
"Khoan! Khoan đã sư huynh ta nói huynh nghe, chuyện không như huynh nghĩ đâu, thật ra thì ta đang ở trong kì phát dục."
Cùng Kỳ nghe thế liền bỏ hắn ra. Nói về kì phát dục thật sự khiến người ta mệt mỏi. Lần trước bị nhốt trong đan điền của Côn Bằng nên kì phát dục của Cùng Kỳ trải qua với mấy bức ảnh y tự vẽ sư tôn rồi cứ thế cắn rắng tự xử cho qua ngày tháng.
Hung thú bọn chúng nếu đã có đôi thì đến kì phát tình ngoài mùi của phối ngẫu hoàn toàn không có phản ứng với kẻ khác, chỉ quấn lấy nhau cả tháng trời, còn ngược lại chưa có thì sẽ động tình với bất kể ai nhìn thấy.
Cùng Kỳ cầm lấy mái tóc trắng muốt của tiểu sư đệ, cả ngoại hình cũng đều đã thay đổi. Y rất muốn chửi thật thậm tệ. Ngay từ đầu chuyện si tình với Hy Hòa trong chúng huynh đệ đã hết lời khuyên can mà hắn vẫn không nghe.
"Chuyện cũ ta không muốn nhắc lại nhưng thật sự khiến ta tức chết. Toàn bộ tu vi cực khổ trong mấy vạn năm đều tan thành tro bụi vì ả đó."
''...''
Cùng Kỳ: "Thêm nữa! Tiểu tử ngươi nhặt lại cái mạng này không dễ để sư tôn và ta đỡ lo khuyên ngươi nên nhanh chóng theo đại sư huynh về Bắc Minh đi."
"...''
Cùng Kỳ thấy hắn vẫn im lặng: "Này Cửu Anh, đệ nghe ta nói không nói không vậy?"
Hai má Cửu Anh đỏ bừng nhìn y. "Sư huynh! Trong phòng này hình như có... Có mùi có hương của xuân dược."
Cùng Kỳ:
"Dĩ nhiên! Đây là kĩ viện phòng nào không có hương xuân dược??"
"Sư huynh! Bỗng nhiên ta khó chịu quá! Sư huynh...."
Cửu Anh nhào tới túm chặt lấy chân của Cùng Kỳ mở rộng ra. Lúc này nhìn hắn y mới phát hoảng ra. Gần đến kì phát dục sẽ rất mẫn cảm với xuân dược và xuân hương.
"Anh Anh. Ta là đại sư huynh của ngươi đó. Lão tử đánh ngươi đấy. Bỏ ra."
Cửu Anh: "Đại sư huynh cho ta mượn mông của huynh một tí!"
Hắn rút thắt lưng trong tích tắc đã cởi sạch ngoại trang bên ngoài. Xúc cảm càng lúc càng dâng trào Cửu Anh vô thức xé toạc áo ngoài của Cùng Kỳ mặc cho y cố gắng bình tĩnh để không tung chiêu đánh chết hắn.
Cùng Kỳ xoăn tay áo lên: "Xú tiểu tử ngứa đòn. Xem ra lâu rồi sư huynh không đánh ngươi."
"Ta nhịn không nổi nữa. Đại sư huynh, một lần thôi!"
"Nửa lần cũng không được!?"
"Cửu tiểu tử ta có dẫn đến rất nhiều..." - Cốc Tử đẩy cửa bước vào cùng năm mỹ nữ xinh đẹp, họ nhìn thấy Cửu Anh y phục xộc xệch đang đè Cùng Kỳ ở dưới thì đứng chết trân cả lũ, mười sáu con mắt nhìn nhau đến không nói nên lời.
Các nàng kĩ nữ nhìn thấy đều đồng loạt chảy máu mũi rồi cùng reo hò tán thưởng, họ vội vàng lôi Cốc Tử đang muốn ngất xỉu ra ngoài.
"Hai vị tiểu ca cứ tiếp tục bọn ta không phiền nữa." - Sau đó cửa đóng lại cái rầm.
Bị người khác cắt ngang nhã hứng hắn định thần lại đứng dậy. "Đại sư huynh lần sau thỉnh ăn mặc kín đáo và nghiêm chỉnh."
Cùng Kỳ: "Cửu đệ đang chê hàm răng mọc nhiều quá rồi chăng. Là chính ngươi lao vào lão tử đòi ăn đậu phụ.. Ể!? Cửu đệ khoan đã."
Nhìn trên thân sư đệ có không ít dấu vết kì lạ Cùng Kỳ dùng tay chạm nhẹ vào vùng bụng dưới của hắn ở vị trí gần rốn. Y nhắm mắt lại cảm nhận sự vận chuyển nhẹ nhàng của một luồng linh khí mỏng phát tán dưới đó rồi lại ôm bụng cười chế giễu.
Cửu Anh:
"Đại sư huynh sờ ở đó làm gì? Thượng đan điền của ta đã vỡ nát từ lâu rồi, hạ đan điền cũng không có tiến triển phục hồi."
Y chắt lưỡi vài tiếng rồi lắc đầu vỗ mặt sư đệ mình. "Lão đệ! Ngươi đúng là tự vả. Còn nói cái gì mà không thích nam nhân, ngươi tiêu rồi! Đan điền đúng là không tụ nhưng mà có thứ khác đang tụ hình đấy. Tự lo cho mình đi. Ta về méc sư tôn đây."
Hắn hốt hoảng đưa tay sờ lại bụng dưới: "Ta... Ta không hiểu huynh nói gì." - Có chuyện gì trong bụng mình hả?
Cùng Kỳ:
"Ngoài ma khí và oán khí tại sao trên người ngươi lại có nhiều tiên khí như thế? Đừng nói với ta ngươi không biết nha. Hơn nữa dao động của tiên khí này hình thành ở hạ đan điền."
Cửu Anh: "Là một bằng hữu truyền tiên khí để giảm đau cho ta khỏi quá trình dày vò của oán linh."
"Còn muốn lừa ta. Cửu đệ người đó truyền tiên khí vào người ngươi bằng cách nào mà nó lại tụ ở hạ đan điền vậy? Không phải là thúc thật mạnh vào cửa mình của ngươi sao? Không ngờ tiểu bảo bối phong lưu bậc nhất của thập đại hung thần chúng ta lại để người khác thao hahaha... Càng nghĩ lão tử càng không nhịn được cười."
"Đại sư huynh không phải như huynh nghĩ đâu. Ta là bị người ta gài, ta thề đấy. Huynh phải tin ta."
Cùng Kỳ xoa đầu hắn: "Tiểu sư đệ ta tin đệ mà, tuy nhiên mấy lời này để nói với sư tôn thì tốt hơn!"
"Hehe ta biết rồi, tôn thượng đại nhân lại muốn vận động phải không? Muốn đến thanh lâu tìm mỹ nhân đúng không hả?" - Lão ta thè lưỡi vỗ tay một phát. Hắn vừa nói là hiểu ngay không uổng là hảo bằng hữu mấy ngàn năm.
"Sinh ra ta là phụ thân hiểu ta nhất là lão đó! Haha đi thôi, đi thôi!"
Nghe nói Cốc Tử mời rượu hắn như bỏ sang một bên tất cả tâm tư hí hửng đi theo lão mà quên luôn cả việc Vô Thiên, Bích Ba tiên tử cùng mấy đứa nhóc nhân tộc đang đợi mình ở trước cửa Vạn Phát Bảo, cứ thế đi mất.
Lục Phượng: "Cửu huynh đi nhà xí lâu thế!? Lạc Thiên còn đang đợi bọn ta ở Thường Mãng lâu."
"Không phải vừa đi vừa ngủ gật đấy chứ?"
Vô Thiên: "Đi nhà xí thì có chuyện gì được, đợi thêm một lát nữa xem sao!?"
Bên này Cùng Kỳ trốn chạy sự truy đuổi của Sát Thần và Hạo Thiên, đi đến đâu linh lực của bọn chúng như đuổi theo đến đó. Cuối cùng Cùng Kỳ nhảy tọt qua tường của một trang viện gần đó rồi nhanh chóng ẩn mình sau cánh cửa.
"Hai tên điên này sao lại để mình gặp chứ. Chắc chắn mùi của linh lực hắn còn tồn đọng ở vết thương cũ dẫn dụ đến. Làm sao đây, làm sao đây..."
"Ế ngươi là ai? Tại sao đột nhập vào đây vậy?" - Từ bên trong một kẻ ăn mặc cũ kỹ mang dáng vẻ của hạ nhân đang bê chậu nước nhìn thấy hắn hốt hoảng làm đổ ra sân lênh láng.
"Câm miệng cho ta, còn nói nữa bổn đại gia ăn thịt ngươi." - Vừa nói vừa biến ảnh phóng ra chân khí hộ thể, nhìn thấy hình dạng hung thú của hắn tên gia nhân bị dọa cho tè ra quần quỳ xuống.
''Đừng... Đừng ăn thịt ta."
Cùng Kỳ chỉ tay ra cửa:
"Không ăn cũng được, ngươi ra ngoài xem chừng dùm ta một lát, có hai kẻ đuổi đến nhất định phải dụ chúng đi hướng khác, không thì toàn bộ người ở đây đều không tha cho ai!"
''Tiểu nhân nói thế nào để dụ họ đi đây."
Cùng Kỳ: "Tên đần độn ngươi ngay cả nói dối cũng không biết sao?"
Bỗng ở bên trong vang ra tiếng của nữ nhân trung niên. "Vượng Tài ngươi đâu rồi? Ngươi đã mang nước rửa chân lên cho tiểu Thủy cô nương ở lầu ba chưa? Tên chết tiệt này không muốn ăn cơm à? Làm có chút chuyện cũng không xong để cô ta la hét ầm ĩ trên lầu."
Cùng Kỳ coi lại nhận ra cách bày trí và mùi son phấn nồng nặc, hắn đang ở phía sau hoa viên của kỹ viện, một ý nghĩ chợt lé qua đầu, nếu đã chạy không thoát thì chi bằng cải trang để lừa chúng, giả làm ma tộc vào thanh lâu mua vui thì không khả thi lắm, còn nếu giả làm kỹ nữ thì Sát Thần và Hạo Thiên nằm mơ cũng không ngờ tới.
Nghĩ là làm hắn đưa tay lên ngực mình nhàu nặn một lúc rồi kéo nhẹ ra, cơ ngực co giản phình lên như ngực của nữ tử. Chưa hết Cùng Kỳ tiện tay xé luôn y phục để hở ra thật nhiều da thịt trước con mắt kinh sợ của tên gia nhân.
Hắn quay qua hỏi y: "Ngươi xem ta thế này có giống nữ tử thanh lâu không?"
''Nếu mà... Nếu mà trừ khuôn mặt ra thì giống lắm.
"Ý ngươi chê mặt bổn đại gia không đẹp à? Ta thấy ngươi muốn chết lắm rồi đấy." - Cùng Kỳ trợn mắt.
"Oan ức quá đại tổ tông, ý ta là nữ nhân ngũ quan phải yểu chuyển mềm mại, mặt của ngài là tuýt khuôn mặt của đại nam phong tình vạn chủng nên nhìn không giống." - Y hốt hoảng cúi rạp đầu đập liên hồi xuống đất.
Nghe thế hắn mới bớt giận biến ra cái gương để soi thử. Quả thật cái khuôn mặt này không thể gạt người ta được, Cùng Kỳ vắt óc hình dung lại cách trang điểm của mấy nữ nhân từng gặp qua rồi đánh mắt, tô son, trét thật nhiều phấn để áp bớt mùi của mình. Nhưng hắn nhìn trước nhìn sau cũng thấy rất có vấn đề.
Tên gia nhân lấy hết can đảm dè chừng hỏi:
"Đại nhân ngài thật sự muốn trà trộm vào trong làm cô nương thanh lâu sao?"
Cùng Kỳ:
"Bất đắc dĩ thôi, ngộ nhỡ lát nữa ngươi nói hai tên kia nghe không lọt tai xông vào đây tìm ta thì ta phải làm thế nào?"
''Nhưng ngài bây giờ nhân lúc họ chưa tìm đến trốn ngay đi chỗ khác không phải tốt hơn à." - Trời đất ơi tại sao lại là tửu lầu của bọn ta chứ? Rốt đã tạo nghiệp gì thế này.
"Nếu mà ta trốn được thì đã không bày vẽ ra nhiều chuyện như thế này làm gì. Hai tên đó đã đuổi theo lão tử gần một vòng của Thập Tam Thiên rồi. Yên tâm đi không còn cảm nhận được khí tức của chúng bổn đại gia sẽ rời đi ngay. Không có giành giật khách của hoa khôi các ngươi đâu mà lo. Thế nhé!"
Cùng Kỳ đưa tay sờ ngực lại lần nữa rồi lại sờ đến mông, sau đó bắt chước dáng đi ỏng ẹo lắc mông qua lại của mấy vị cô nương ở nhân giới hắn thấy hôm trước đi vào trong.
Tên gia nhân nhặt lên chậu nước rồi rùng mình một cái như nhìn thấy ma. Y yên tâm mới lạ đó, cái gì mà giành giật khách của hoa khôi, hắn không dọa khách nhân chạy mất thì đúng là phải đến hoàng lăng quỳ lạy ma tôn phù hộ rồi.
Cốc Tử khoác vai Cửu Anh vừa nói vừa cười đi trên đường, lướt qua họ ai cũng ngoái lại nhìn, ban đầu không nhận ra nhưng dần dần những ánh mắt đó càng ngày càng nhiều.
Ông ấy nhìn viên hỏa châu trang trí trên mái tóc trắng muốt của hắn đang liên tục phát sáng trông rất căng thẳng. "Cửu tiểu tử ngươi định để con súc sinh kia nộ khí như thế đến bao giờ?"
"Đế Á ngươi sao vậy? Có chuyện gì." - Hắn đưa tay chạm vào viên hỏa châu do Đế Á biến thành để nó truyền tin cho mình, thì ra xung quanh đây có hai luồng tiên khí cực mạnh. Theo phản ứng thì là kẻ thù nên nó rất cảnh giác.
Dù vậy nhưng Cửu Anh cũng không mấy lo lắng, hắn hiện giờ không có chút tu vi nào rất khó để nhận ra thân phận nếu có vô tình lướt qua, trừ khi nhìn vào màu mắt.
Cửu Anh:
"Lão đầu ông định sẽ uống rượu ở đâu. Ta nghĩ nên nhanh chóng tìm một chỗ gần đây đi. Phía trước có vài rắc rối đang đến gần."
''Ồ!? Ta định dẫn ngươi đến Lưu Ly lâu ở Thập Nhị Thiên của ta sẵn tiện cho ngươi gặp con trai và ngoại tôn của lão phu. Nhưng mà nếu phía trước không tiện đi nữa thì ghé vào Hồng lâu đi. Ở Tứ Thiên Thường Mãng lâu chỉ bán nghệ thì ở Hồng lâu các cô nương còn bán thân nữa."
Cửu Anh hừ một tiếng rồi hất nhẹ mái tóc của mình: "Bán nghệ không bán thân. Nhìn thấy dung mạo của bổn ma tôn sợ họ bán mạng luôn ấy."
"Được rồi ngươi nói cái gì cũng đúng hết. Ta còn chưa kịp hỏi ngươi mua huyết tinh để làm gì nữa."
Hắn giơ lọ huyết tinh lên trước mặt lão: "Mua để rửa linh căn cho tiểu tử Tam đầu long, máu của ta sợ nó không nuốt nổi."
Cốc Tử:
"Nói mới nhớ con hắc long đó tu vi bây giờ còn thua cả tiểu nha đầu của ta, lần cuối gặp hắn ở hoàng lăng cũng khá lâu rồi."
Cửu Anh: "Hoàng lăng." - Nhắc đến hoàng lăng, lâu rồi mình chưa thắp nhang cho phụ thân.
Cốc Tử:
"À Cửu tiểu tử ngươi chắc thấy qua bức tượng đặt ở Thường Mãng lâu rồi chứ? Thứ đó được nặn ra từ máu thịt của ma tộc, thiên tộc và nhân tộc trộn lại rồi bao bọc bởi một lớp màng mỏng bảo hộ bên ngoài cho giống tượng."
Hắn chống tay xuống bàn:
"Bức tượng từ đầu đã thấy có vấn đề. Nhưng mà nặn tượng bổn tôn làm gì vậy? Các ngươi nhớ ta tới mức đó hả?"
Cốc Tử: "Nhớ cái rắm, ngươi có từng thắc mắc tại sao Huyết Ngục thần đao của ngươi lại đặt ở nơi dễ thấy nhất và phòng bị lỏng lẽo không?"
Cửu Anh: "Không phải làm màu à?"
Cốc Tử:
"Ai rãnh làm màu, trừ ma huyết của ngươi ra nó không nhận bất kì chủ nhân nào."
"Rồi sao nữa?!" - Hắn vẫn chưa hiểu lắm, mang ánh mắt ngờ vực nhìn lão.
Cốc Tử lắc đầu vỗ vai hắn nói rõ hơn, Huyết Ngục từ khi khai đao đã nhận chủ, nói cách khác trong thiên địa này phải có huyết mạch tương thông với Cửu Anh mới có thể điều khiển được ma đao.
Đợt mở cửa U Sương lần này lấy chức vị ma tu thánh tử làm mồi nhử, các yêu vương muốn lợi dụng đám hậu bối rồi dùng Hỗn Độn Thanh liên dung hòa lại hỗn tạp linh khí trong cỗ thi thể có hình dạng Cửu Anh kia.
Cửu Anh: "Tốn thời gian thế dung hòa xong cũng đâu có huyết mạch của điểu tộc để sử dụng ma đao."
Cốc Tử: "Ngươi đã từng nghe qua một loại thuật gọi là phân phệ di huyết chưa?"
Hắn gật gù, đã có nghe qua thuật này thuộc về Vu tộc viễn cổ thời hồng hoang. Tương truyền chỉ cần một giọt máu của một người là có thể tái tạo lại huyết mạch của cha mẹ, thậm chí tu luyện đến tầng cuối còn tái tạo được cả huyết mạch của tổ tông gia phả tám đời nhà họ từ việc tách tinh huyết.
Cốc Tử nói thêm: "Bát điện chủ muốn lấy máu của Đế Á tách ra rồi từ đó tái tạo lại huyết mạch điểu tộc của ngươi. Sau đó dùng di hồn đại pháp điều khiển ma đao. Biến cỗ thi thể vô hồn kia thành một vũ khí giết người."
Cửu Anh: "Thật tâm cơ."
Cốc Tử:
"Nhưng mà ngươi cũng trọng sinh rồi tiếp theo có dự định gì? Ngươi hiện giờ chỉ là một tàn hồn nhỉ?"
Hắn liếc mắt quay đi. "Tạm thời thì không. Đợi đoạt xác rồi tính sau."
Ông ta nhìn hắn: "Ta nghe nói Đế Vương Phàm rất nặng tình với ngươi sao không nhờ hắn tìm cho ngươi một cỗ cơ thể thích hợp."
Cửu Anh: "Ta đã chết một lần rồi, cho nên lòng tin là có hạn. Đừng nói là Đế Vương Phàm, bản thân ta còn không tin tưởng nổi mình."
Câu chuyện khiến bầu không khí như nặng nề hẳn, Cốc Tử trấn an Cửu Anh rồi dắt hắn vào tửu lâu. Bọn họ vừa đến trước cửa một vài người trông thấy đã vội vàng ra tiếp đón. Vài kẻ còn lại chạy đi báo với Tú bà.
Vừa hay cái thanh lâu này lại là chỗ Cùng Kỳ trốn vào lúc nãy. Họ vừa bước qua khỏi cửa đã thấy bóng dáng mập ú vừa chạy vừa cầm theo cái khăn của mụ Tú bà từ trong ra.
"Trời ơi thật là vinh hạnh, không biết hôm nay ngọn gió nào thổi huyết tộc gia chủ đến đây vậy?"
Cốc Tử:
"Ta dẫn huynh đệ của mình đến uống rượu, mang loại rượu ngon nhất và đưa các cô nương xinh đẹp nhất đến đây."
Bà ta nhìn thấy Cửu Anh hốt hoảng rơi cả cái khăn đang cầm, toàn thân giật nảy như bị phát sốt. Nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ như bắt được vàng nắm chặt lại tay hắn khiến cả hai một phen khiếp vía.
"Tôn thượng đại nhân!? Đúng là tôn thượng rồi. Ơn trời may mà người còn sống. Vậy linh thạch của ta có hy vọng rồi."
Cốc Tử xoay mặt Cửu Anh lại cho bà ta nhìn rõ:
"Tú bà có phải bị lú lẩn rồi không? Tôn thượng đã chết hơn mấy trăm năm rồi. Hơn nữa tóc hắn màu trắng, dáng người lại thanh mảnh. Ma tôn cơ thể cường tráng, cao lớn, hỏa khí quanh thân, nhìn hắn ốm yếu như thế này giống chỗ nào?"
Bà ta lau nghiêng đầu nhìn:
"Nói cũng phải nhưng mà khuôn mặt này thật sự rất giống, cơ thể thì... À ừ cơ thể tôn thượng đúng là tráng kiện hơn, được rồi mời hai vị lên lầu trên ta lập tức chuẩn bị rượu thịt."
Cửu Anh: "Cũng may lúc nãy nhanh tay dịch màu mắt thành màu đen. Hú cả hồn."
Cốc Tử:
"Nhìn thái độ của ngươi. Không lẽ cả bà ta cũng ăn?"
"Ngươi nghĩ ta là loại người gì? Không phải ai cũng trèo lên giường của bổn đại gia được đâu."
Số là hắn hốt hoảng như thế do kiếp trước đến uống rượu nợ bà ấy tầm mấy trăm linh thạch. Cứ nghĩ lâu rồi bà ta sẽ quên mất.
Cốc Tử dẫn Cửu Anh đến một gian phòng đẩy cửa vào trong, bên trong bỗng có vài tiếng động nhỏ. Bọn họ đều nghe thấy nhưng khi bước vào thì lại không có ai. Cả hai đều lấy làm lạ.
Cửu Anh: "Lão đầu vừa nãy có nghe thấy gì không?''
"Chắc là nghe nhầm hoặc tiếng động ở phòng kế bên thôi, ở những nơi này thì có chuyện gì được, ngươi ở đây chờ ta một chút. Ta xuống dưới xem mấy cô nương bà ta chọn cho chúng ta, lão tử không tin vào con mắt nhìn người của mụ Tú bà này cho lắm."
"Ừ."
Trên trần nhà một bóng người treo nửa thân trên đó miệng vẫn đang gặm dang dở một miếng táo chín: "Anh Anh?! Đúng là lúc tìm mỏi mòn không thấy lúc không tìm thì lại xuất hiện."
Hắn quay vào trong mở mắt dòm qua lại một cách cẩn thận, bỗng phía sau một bàn tay bịt chặt mắt Cửu Anh, nhanh như chớp liền xoay người túm lấy tay áo của đối phương giật mạnh.
Giọng nói quen thuộc vang lên: "A sao lại lột áo của ta! Anh Anh ngươi làm thế phải chịu trách nhiệm với đại sư huynh đó."
Mở mắt ra hắn thấy mình đang nắm chặt áo yếm của nữ tử, trước mặt là Cùng Kỳ với bộ ngực trần trụi của nữ nhân.
Cửu Anh:
"Đại sư huynh là huynh?! Huynh đang làm gì thế?"
Cùng Kỳ tiến đến giật lấy áo yếm trong tay hắn: "Có phải xinh đẹp yêu kiều lắm không? Mà cái tên tiểu tử nhà ngươi hại ta tìm ngươi cực khổ biết bao."
Cửu Anh phá lên cười lăn lộn ra đất chỉ vào y: "Kỹ nữ? Đại sư huynh không lẽ đây là trò khỉ mới của huynh để câu dẫn sư tôn à?"
Cùng Kỳ:
"Ta mà thèm câu dẫn cái kẻ băng sơn đó hay sao?"
Cửu Anh đưa tay bóp nhẹ lên đầu nhũ của Cùng Kỳ.
"Thôi đi đại sư huynh, bảy bảy bốn mươi chín thủ đoạn leo giường sư tôn của huynh trong đám huynh đệ chúng ta ai còn lạ gì? Mà nói gì thì nói, không chừng sư tôn lại thích cái kiểu ''kỹ nữ'' này, lúc đó liền ngoan ngoãn nằm trên giường mặc cho huynh chà đạp hahaha!" -
"Sư đệ.... Cái tên vô lại này nhẹ tay một chút không được sao? Đau chết mất" - Cùng Kỳ biến lại bộ ngực như cũ, hắn chỉ mới chạm nhẹ đầu nhũ đã sưng đỏ.
Cửu Anh:
"Đại sư huynh, huynh tới tìm ta có việc gì. Chắc không phải muốn học hỏi vài tư thế đó chứ? Sư đệ của huynh không có rành mấy cái long dương đồ đâu."
Cùng Kỳ véo lỗ tai hắn: "Nhắc mới nhớ! Cửu Anh đệ cũng giỏi nhỉ? Nói với sư tôn là xuống núi tìm hai con tiểu yêu mà cả gan về Ma giới trụy lạc để đại sư huynh chạy theo ngươi khắp nơi. Ta thấy đệ không muốn giữ lại cái chân thứ ba của mình nữa rồi."
"Khoan! Khoan đã sư huynh ta nói huynh nghe, chuyện không như huynh nghĩ đâu, thật ra thì ta đang ở trong kì phát dục."
Cùng Kỳ nghe thế liền bỏ hắn ra. Nói về kì phát dục thật sự khiến người ta mệt mỏi. Lần trước bị nhốt trong đan điền của Côn Bằng nên kì phát dục của Cùng Kỳ trải qua với mấy bức ảnh y tự vẽ sư tôn rồi cứ thế cắn rắng tự xử cho qua ngày tháng.
Hung thú bọn chúng nếu đã có đôi thì đến kì phát tình ngoài mùi của phối ngẫu hoàn toàn không có phản ứng với kẻ khác, chỉ quấn lấy nhau cả tháng trời, còn ngược lại chưa có thì sẽ động tình với bất kể ai nhìn thấy.
Cùng Kỳ cầm lấy mái tóc trắng muốt của tiểu sư đệ, cả ngoại hình cũng đều đã thay đổi. Y rất muốn chửi thật thậm tệ. Ngay từ đầu chuyện si tình với Hy Hòa trong chúng huynh đệ đã hết lời khuyên can mà hắn vẫn không nghe.
"Chuyện cũ ta không muốn nhắc lại nhưng thật sự khiến ta tức chết. Toàn bộ tu vi cực khổ trong mấy vạn năm đều tan thành tro bụi vì ả đó."
''...''
Cùng Kỳ: "Thêm nữa! Tiểu tử ngươi nhặt lại cái mạng này không dễ để sư tôn và ta đỡ lo khuyên ngươi nên nhanh chóng theo đại sư huynh về Bắc Minh đi."
"...''
Cùng Kỳ thấy hắn vẫn im lặng: "Này Cửu Anh, đệ nghe ta nói không nói không vậy?"
Hai má Cửu Anh đỏ bừng nhìn y. "Sư huynh! Trong phòng này hình như có... Có mùi có hương của xuân dược."
Cùng Kỳ:
"Dĩ nhiên! Đây là kĩ viện phòng nào không có hương xuân dược??"
"Sư huynh! Bỗng nhiên ta khó chịu quá! Sư huynh...."
Cửu Anh nhào tới túm chặt lấy chân của Cùng Kỳ mở rộng ra. Lúc này nhìn hắn y mới phát hoảng ra. Gần đến kì phát dục sẽ rất mẫn cảm với xuân dược và xuân hương.
"Anh Anh. Ta là đại sư huynh của ngươi đó. Lão tử đánh ngươi đấy. Bỏ ra."
Cửu Anh: "Đại sư huynh cho ta mượn mông của huynh một tí!"
Hắn rút thắt lưng trong tích tắc đã cởi sạch ngoại trang bên ngoài. Xúc cảm càng lúc càng dâng trào Cửu Anh vô thức xé toạc áo ngoài của Cùng Kỳ mặc cho y cố gắng bình tĩnh để không tung chiêu đánh chết hắn.
Cùng Kỳ xoăn tay áo lên: "Xú tiểu tử ngứa đòn. Xem ra lâu rồi sư huynh không đánh ngươi."
"Ta nhịn không nổi nữa. Đại sư huynh, một lần thôi!"
"Nửa lần cũng không được!?"
"Cửu tiểu tử ta có dẫn đến rất nhiều..." - Cốc Tử đẩy cửa bước vào cùng năm mỹ nữ xinh đẹp, họ nhìn thấy Cửu Anh y phục xộc xệch đang đè Cùng Kỳ ở dưới thì đứng chết trân cả lũ, mười sáu con mắt nhìn nhau đến không nói nên lời.
Các nàng kĩ nữ nhìn thấy đều đồng loạt chảy máu mũi rồi cùng reo hò tán thưởng, họ vội vàng lôi Cốc Tử đang muốn ngất xỉu ra ngoài.
"Hai vị tiểu ca cứ tiếp tục bọn ta không phiền nữa." - Sau đó cửa đóng lại cái rầm.
Bị người khác cắt ngang nhã hứng hắn định thần lại đứng dậy. "Đại sư huynh lần sau thỉnh ăn mặc kín đáo và nghiêm chỉnh."
Cùng Kỳ: "Cửu đệ đang chê hàm răng mọc nhiều quá rồi chăng. Là chính ngươi lao vào lão tử đòi ăn đậu phụ.. Ể!? Cửu đệ khoan đã."
Nhìn trên thân sư đệ có không ít dấu vết kì lạ Cùng Kỳ dùng tay chạm nhẹ vào vùng bụng dưới của hắn ở vị trí gần rốn. Y nhắm mắt lại cảm nhận sự vận chuyển nhẹ nhàng của một luồng linh khí mỏng phát tán dưới đó rồi lại ôm bụng cười chế giễu.
Cửu Anh:
"Đại sư huynh sờ ở đó làm gì? Thượng đan điền của ta đã vỡ nát từ lâu rồi, hạ đan điền cũng không có tiến triển phục hồi."
Y chắt lưỡi vài tiếng rồi lắc đầu vỗ mặt sư đệ mình. "Lão đệ! Ngươi đúng là tự vả. Còn nói cái gì mà không thích nam nhân, ngươi tiêu rồi! Đan điền đúng là không tụ nhưng mà có thứ khác đang tụ hình đấy. Tự lo cho mình đi. Ta về méc sư tôn đây."
Hắn hốt hoảng đưa tay sờ lại bụng dưới: "Ta... Ta không hiểu huynh nói gì." - Có chuyện gì trong bụng mình hả?
Cùng Kỳ:
"Ngoài ma khí và oán khí tại sao trên người ngươi lại có nhiều tiên khí như thế? Đừng nói với ta ngươi không biết nha. Hơn nữa dao động của tiên khí này hình thành ở hạ đan điền."
Cửu Anh: "Là một bằng hữu truyền tiên khí để giảm đau cho ta khỏi quá trình dày vò của oán linh."
"Còn muốn lừa ta. Cửu đệ người đó truyền tiên khí vào người ngươi bằng cách nào mà nó lại tụ ở hạ đan điền vậy? Không phải là thúc thật mạnh vào cửa mình của ngươi sao? Không ngờ tiểu bảo bối phong lưu bậc nhất của thập đại hung thần chúng ta lại để người khác thao hahaha... Càng nghĩ lão tử càng không nhịn được cười."
"Đại sư huynh không phải như huynh nghĩ đâu. Ta là bị người ta gài, ta thề đấy. Huynh phải tin ta."
Cùng Kỳ xoa đầu hắn: "Tiểu sư đệ ta tin đệ mà, tuy nhiên mấy lời này để nói với sư tôn thì tốt hơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.