Chương 2
Kykimca
27/05/2022
Hai tên đó chưa kịp rời đi thì từ dưới chân núi một đám người hung hãn kéo đến. Mặt mài ai cũng dữ tợn mặc trang phục của các tu tiên sĩ, đi đầu là một gã đạo trưởng cầm theo một thanh thần kiếm. Cả bốn phía đều là người dân thường cầm dao cầm cuốc.
Nhìn thấy hình thù quái dị của Trư yêu và ả nữ quái kia đám người đó liền trở nên kích động. Họ là người nhà của một tiểu cô nương xuất giá mấy hôm trước, đám đưa dâu đi ngang qua đây thì đột nhiên mất tích một cách bí ẩn nên dân trong trấn đã nhờ người mời những tu tiên sĩ này đến điều tra.
''Quả nhiên Vu Sơn xuất hiện yêu quái mới kéo theo nhiều tai ương và dị tượng như vậy. Các ngươi lạm sát hại người khôn hồn thì mau khoanh tay chịu trói.''
''Các ngươi là cái thá gì mà bắt Trư gia ta chịu trói?'' - Trư yêu bật cười. Trong đời hắn khinh rẻ nhất là phàm nhân. Nói chưa hết câu đã rút cây đinh ném về phía lão, những nhân sĩ tu tiên đi theo cùng nhau xông lên bố trận, linh lực của họ kết nối với nhau đan thành một chiếc lưới lấp lánh ánh kim.
Lực ném của Đinh ba bị linh lực cản lại. Trư yêu đưa tay thu nó về.
''Đám tiên tu này thật phiền phức, Linh Tuyết mau giúp ta!''
Ả Yêu nữ uốn người kéo chân hiện nguyên hình là một con linh miu nhảy bổ đến cào cấu tấm lưới, một số dân thường lần đầu nhìn thấy yêu tinh hiện hình liền hoảng sợ đến tè tại chỗ. Số khác thì hoảng sợ chạy loạn vướng vào làm xê dịch trận pháp khiến lưới Kim quang bị mất một đoạn.
Nhân cơ hội đó Trư yêu dùng đinh ba phi đến đập nát đầu hai tên tiên tu rồi tiện tay moi tim họ ra thưởng thức ngay tại chỗ. Nhìn thấy đồng môn bị sát hại sát khí trên mặt họ càng ngày càng rõ hơn.
Lão tiên gia khoát tay: ''Thiên Sát tinh trận chuẩn bị.''
Ả Linh miêu trừng mắt ngó qua lũ trẻ: ''Còn đứng đó xem náo nhiệt làm gì? Mau cút đi."
"Bọn yêu ma quỷ quái các ngươi hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát."
Mười ba tên tu tiên sĩ mang ra mười ba lá cờ màu đen bay ra bao vây xung quanh Trư Yêu cắm xuống, linh khí từ lá cờ này kết nối với lá cờ khác, kỳ trận lập tức khởi động kéo theo sấm chớp vang dậy. Lão ta bắt đầu niệm chú điều khiển lôi động đánh xuống phạm vi pháp trận vây hãm.
Bọn tiểu yêu hốt hoảng chạy toán loạn nhưng cũng bị sét đánh tan xương nát thịt, còn lại hai đứa nhỏ nhất không chạy nổi run rẫy gần đó, bốn người bọn họ bao gồm cả Trư yêu, Linh miêu và hai đứa trẻ bị kẹt ở giữa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tiểu tử đeo mặt nạ ngồi trên cây gần đó nhìn thấy trận kỳ trố mắt mỉm cười: ''Thiên Sát tinh trận sao? Cũng có chút bản lĩnh. Ta xem các ngươi đối phó ra sao."
Ả miêu yêu phóng đến định phá hủy lá cờ nhưng vừa chạm tay vào phá hủy một trong mười ba lá cờ thì bị một đợt lôi đánh trúng trọng thương ngã ra đất máu từ miệng trào ra không ít.
Tên Trư Yêu sốt ruột liền chạy đến đỡ ả. ''Bọn phàm nhân thối, ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu.''
Đám tu tiên sĩ đệ tử cười nói. ''Thiên Sát tinh trận này là thượng cấp trận đồ cho dù Đại yêu vương cũng không thoát được nói gì sâu kiến như ngươi. Trả mạng cho hơn bốn mươi người của Diệp gia đi.''
Sói tinh và hồ ly ôm chặt nhau run rẩy: ''Bọn ta bình thường chỉ ở trên núi không dám xuống trấn thì làm sao mà giết đồng loại của các ngươi chứ?"
Trư yêu: ''Bọn khốn kiếp này các ngươi cố giải thích làm gì?"
Chúng hoảng sợ ôm chặt lấu nhau. Lần đầu đối mặt với nhiều tiên tu khiến hai tiểu quỷ mặt cắt không ra giọt máu nào.
Một đợt lôi kích giáng phía hai tiểu yêu quái, Trư yêu nhảy đến lấy thân đỡ cho chúng, hai đứa trẻ quay ra nhìn khuôn mặt bị đánh đến nám đen của hắn hoảng sợ tột độ nhưng vẫn can đam chạy đến xem xét vết thương.
''Trư thúc người có sao không?''
Y nghiến răng: ''Ngươi hỏi câu nghe đần độn thế? Phen này lành ít dữ nhiều rồi, Linh Tuyết ta yểm trợ ngươi đưa hai đứa trẻ rời khỏi đây. Lão tử ở lại giữ chân bọn chúng.''
Miêu yêu nhìn hắn:
''Tên ngốc, có chết cùng chết. Chạy cũng không thoát nổi đâu.''
Lão đạo tu rút kiếm và lấy trong người ra một lá bùa trấn yêu mang ngọn lửa thiên hỏa màu vàng làm phép, lá bùa thấm một ít máu của lão liền bừng lên ánh sáng, thanh kiếm xuyên qua lá bùa bay đến đâm xuyên ngực của Linh Miêu.
''Linh tuyết!!!!''
Trư Yêu cuồng nộ hóa thành một con lợn rừng khổng lồ gầm gú chạy đến cắn chặt vào lá Cờ của kỳ trận. Mười ba tên tu tiên sĩ thấy thế liền triệu hồi ra mười ba thanh thánh kiếm giáng cho hắn một đòn chí mạng vào đỉnh đầu.
''Yêu tộc ngu đần. Các ngươi nghĩ Thiên Sát Tinh trận này chỉ cần ngươi cuồng nộ là có thể phá hủy? Ta nên hủy luôn ngọn núi Vu Sơn này để trừ hậu họa cho nhân giới.'' - Giọng tên đạo sĩ lạnh ngắt.
Sói tinh vả tiểu hồ ly chạy đến bên cạnh Trư yêu xé áo bịt lại miệng vết thương của hắn: ''Trư thúc, ngươi cố lên.''
Tiểu hồ ly mang nét mặt tuyệt vọng. ''Xem ra hôm nay chúng ta thật sự sẽ phải chết hết rồi.''
''Náo nhiệt thật, lâu rồi mới thấy náo nhiệt như thế."
Giọng nói lạ lại ngân lên giữa bốn bề cây lá. Đàn quạ bay phía trên cũng trở lên kích thích kêu la âm thanh chói tai cực kỳ. Tiếng rít của các loại rắn rết và ác điểu cũng càng lúc càng nhiều. Đám đệ tử kinh nghiệm chiến đấu không có nên tỏ ra vô cùng lo lắng.
''Là kẻ nào giả thần giả quỷ."
Lôi đình theo hướng tay của lão đạo sĩ mà đánh xuống, uy lực còn mạnh những lần lôi kích từ nãy tới giờ gấp mười lần. Một tia lôi điện đánh trúng vào cây cổ thụ gần đó gây ra tiếng nổ lớn, nó bị xé toạc cái thân cây ra làm hai cháy rụi không còn gì xung quanh.
Trên trời lại giáng xuống thêm một đợt lôi cực mạnh đánh đi tứ phía tạo nên rất nhiều cột khói đen. Các tia lửa do sét tạo ra không ngừng cháy âm ĩ, trong ánh lửa thiếu niên tóc trắng rủ rượi ho sặc sụa từ từ bước ra, trận lôi vừa rồi đã đánh nát cái mặt nạ của hắn.
Người này vóc dáng nhỏ nhắn ước độ khoảng hơn mười bảy tuổi, ngũ quan xinh đẹp da thịt trắng nõn, cơ thể hắn dưới tàn lửa đỏ đẹp đến mê hoặc người nhìn nhưng cũng quỷ dị đến nỗi ai nhìn thấy đều run sợ. Ấn ký cùng ma văn lửa đỏ bao phủ trên thân tạo nên một ngoại hình thật hoàn mỹ.
Một vài tên đệ tử của lão tiên nhân bị khuôn mặt hắn làm cho ngây người. Dung mạo đằng sau lớp mặt nạ của tên lười nhát hay ngủ ngày này cũng mang đến cho Tiểu hồ ly và lang yêu không ít kinh hỉ.
Từ người thiếu niên tỏa ra một luồng khí lạ xung kích mạnh mẽ đến sự vật xung quanh, chim chóc tung cánh bay toáng loạn, rắn rết xung quanh lúc nãy cũng nhanh chóng tản đi mất. Lão tiên trưởng nhìn thấy tỏ ra rất dè chừng.
''Các người đúng là không biết điều. Câu trước câu sau đã muốn động tay động chân.''
Đạo sĩ điều khiển phi kiếm lao đến công kích, ánh sáng phát ra từ thần kiếm chói lòa mắt. Hắn không lách người mà trực tiếp đứng yên đỡ đòn tấn công của lão, lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể hắn cắt đứt toàn bộ thân cây đại thụ phía sau lưng bị thần kiếm một đường chém ngang toạc ra làm hai mảnh.
Ông ta lại thanh kiếm ánh mắt dè chừng bảo tên đại đệ tử đang cầm chặt kỳ trận run rẩy phía sau. Chúng lúc nãy nhìn thấy rõ ràng rất nhiều đợt lôi kích đã đánh trúng hắn nhưng kẻ trước mặt một vết trầy xước cũng không có. Đừng nói là yêu quái, tu sĩ bị tàn dư của lôi động điểm trúng cũng không thể toàn thây.
Lão tu sĩ: ''Hắn không có thân thể, chỉ là một linh hồn. Không là tàn hồn mới đúng.''
Thiếu niên có vẻ không mấy quan tâm đến họ, hắn giơ tay lên cao vung vai rồi ngáp một hơi thật dài.
''Bây giờ các người đi đi xem như chuyện này chưa từng xảy ra.''
Trư yêu túm lại sói tinh quyết truy hỏi cho ra lẽ. ''Này! Tên gia hỏa này có lai lịch như thế nào vậy? Hắn nuốt và thậm chí dung hòa được cả lửa ở thượng giới.''
Sói tinh: ''Lão trư ông hỏi ta ít một chút được chút được không. Những gì ta biết về hắn không nhiều hơn những gì nãy giờ chúng ta thấy đâu.''
Nó nhìn vào hắn hét lên: ''Tên lười biếng, lão già tiên nhân này kéo người lên đây để san bằng ngọn Vu Sơn đấy. Ngươi có đánh được bọn họ không vậy?''
Vu Sơn là một mảng của Hồng Mông tích sơn đại lục nằm ở Hồng Hoang cảnh được Côn Bằng cắt rời ở ném xuống đây tiện cầm chân và áp chế hắn. Từ ngoài nhìn vào không khác gì ngọn núi bình thường kỳ thực nó là một vùng đất cấm chế, thần và yêu có vào mà không có ra. Không ảnh hưởng nhiều đến phàm nhân.
Lão tiên nhân:
''Dù gì ngươi cũng chỉ là tàn hồn, ta không tổn hại được ngươi thì ngược lại ngươi cũng không làm gì được ta."
Hắn bật cười nhe ra hai cái răng nanh nhỏ bé ở hàm trước như loài rắn: ''Ta đúng là một tàn hồn, nhưng mà tàn hồn của thượng cổ thần thú."
Ông ta phản bác:
''Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Thao Thiết cũng là cổ thần nhưng không hề có tàn hồn. Hung thú chi thể đó sao có thể nằm trong luân hồi đại đạo."
Thiếu niên trả lời:
''Mấy tên đó là thuần huyết dĩ nhiên là bất sanh bất diệt rồi! Lão tử là hỗn huyết. Có đạo hồn như nhân tộc các ngươi là đương nhiên."
Hai đồng tử trong mắt hắn co giãn chuyển sang màu đỏ phóng ra đạo lực ma quang xé nát mọi kết giới của tiên tu giăng ra. Lại đưa tay búng nhẹ một phát liền nhổ mười ba lá cờ đang cắm xung quanh họ lên không rồi đốt chúng cháy thành tro bụi.
''Mớ rác rưởi này là thượng cấp trận của các ngươi hả? Thật ngại quá cảnh giới của ta cách các ngươi mấy chục dặm đường.''
Đám người gây rối đã bắt đầu hoảng sợ. Trận đồ này được truyền lại từ thời các tiên tổ của họ lập nên môn phái, thực lực yêu vật dù có quá cao cũng bị ảnh hưởng ít nhiều huống chi một là một cái chớp mắt liền vỡ trận.
''Chẳng lẽ trận này bố trí có sai sót?''
Một tên đệ tử đứng bên cạnh khẽ lắc đầu:
''Nếu sai sót dù là một chi tiết nhỏ trận cũng không khởi động được đâu. Đệ tử nghĩ rằng hắn rất mạnh, chúng ta phải rút lui thôi sư phụ.''
''Sư phụ chúng ta chọc không nổi hắn đâu mau rút về tông môn bẩm lại với đại trưởng lão thôi."
Cửu Anh: ''Ta cũng biết tạo trận pháp đó."
Vạn Hồn trận! Khởi!
Hắn phun ra một tràng cười quỷ dị rồi chỉ thiên, ma khí trên thân phóng thích ra ngoài bay toán loạn, trong phút chốc hòa vào nhau thành một vòng vây quỷ hồn đã bao phủ toàn bộ bầu trời Vu Sơn. Cỗ ma khí đó vừa di chuyển như một tâm bão lớn kèm theo những tiếng kêu rên rất thảm thiết.
Hai tiểu yêu ôm chặt Trư yêu không dám nhúc nhích. Thật ra điều khiển được nhiều ác linh như thế bản thân thiếu niên phải trích máu của mình huyết tế cho chúng nên tàn hồn mỏng manh của hắn sớm đã đến giới hạn.
Hắn cố cầm cự gắng sức thêm một chút tạo nên công kích tâm lí để bọn đạo nhân này thấy khó mà lui. Sức lực không còn được bao nhiêu nhân lúc bọn chúng hoảng loạn thiếu niên tóc trắng lẩn vào trong làn quỷ khí bám víu một nhánh cây giữ thăng bằng.
''Bọn tiên nhân này còn không mau chạy đi chờ gì nữa?! Chết tiệt. Sức lực của ta gần cạn kiệt rồi, một tý nữa nếu bọn chúng thật sự không đi sợ là không đủ máu để huyết tế lũ âm binh đói khát này quay ngược lại phản phệ mất."
''Sư phụ cứu con, sư...'' - Lão đạo trưởng chưa kịp nhìn thấy chuyện gì thì đệ tử của ông ta mặt biến sắc, hắc khí bao bọc tên xấu số biến toàn bộ cơ thể kẻ kia thành màu đen, những kẻ còn lại nhìn thấy thất khiếu kinh hãi, mọi chuyện xảy ra chỉ trong một khắc người sống liền ngã rập xuống.
Ông ta làm phép tạo ra hàng trăm thanh kiếm phi về phía hắn, hắn khó khăn tựa người vào thân cây thì bị phi kiếm xuyên qua không kịp phản ứng trúng ba kiếm đâm vào ngực. Tàn hồn tụ lại không ổn định bị thần kiếm xuyên vào khiến hắn rất đau đớn.
''Đám người các ngươi... Ta đã không có sát ý các ngươi lại ép ta. Vậy thì trở thành tế vật của trận đi."
Thiếu niên cuồng nộ cắn răng dùng tay không nhổ ba cây kiếm ra khỏi nguyên thần khuôn mặt trở nên vô cảm bắt đầu đọc khẩu quyết, luồng quỷ khí đói ăn cảm nhận được mệnh lệnh liền biến dạng, vô số hình ảnh đáng sợ xuất hiện trước mắt họ, có đến hàng trăm hàng ngàn quỷ hồn hiện thân xúm vào cắn xé đám người trong vòng vây.
Một quỷ hồn xẹt ngang trước mặt khiến nửa thân người lão đạo sĩ đứt lìa hai mắt còn chưa kịp chớp đã đổ gục xuống, đệ tử của ông ta nhìn thấy cảnh đó một số ngất tại chỗ số khác thì co giò chạy, tiếng ai oán của họ và tiếng kêu gào của quỷ hồn hòa lẫn cùng nhau tạo thành một bữa tiệc máu thịt bốc mùi tanh tưởi ra cả dặm.
Trong chớp mắt đã không còn tiếng động gì, toàn bộ tiên tu đều chết sạch. Máu thịt của họ vương vãi đầy ra đất, nội tạng đều bị quỷ đói lôi ra khổ ổ bụng ăn nham nhở loang lỗ rơi ra khắp nơi, y phục nhuộm huyết đỏ cả một mảng rừng.
Trư Yêu: "Công pháp quá tàn bạo!''
Sau khi thỏa mãn quỷ hồn bị thu về hết. Giải quyết xong hắn lảo đảo bước đi về phía hai tiểu yêu đang run sợ.
''Còn nhìn gì nữa? Không mau đi đi.'' - Trư yêu ôm chặt ả Linh Miêu bị thương lập tức rời đi, hai đứa tiểu yêu khi nãy chân đứng không vững run như cầy sấy.
Phía xa còn mấy người dân thường sợ đến mức tè ra quần, run lẩy bẩy. Một người đứng tuổi nhìn hắn ngập ngừng nói năng ngắt quãng.
''Ngươi... Ngươi chẳng phải tiểu Cửu lần nào cũng đến tiệm rượu của ta ghi sổ sao? Ngươi là... Là yêu quái à?"
Hắn nhận ra ông ấy, ông ta chỉ là một thường dân ở dưới Vu Bạc. Xác người chết la liệt xung quanh cũng chỉ toàn là những kẻ tu tiên. Cũng may chưa động đến một phàm nhân nào. Hắn ngồi xuống trước mặt ông lão bật cười.
''Đúng vậy Thẩm thúc, ta là tiểu Cửu đây! Thúc mệt rồi ngủ một chút đi."
''Ngươi đừng qua đây! Đồ ma quỷ"
Thiếu niên búng tay một tiếng toàn bộ dân thường đều lăn ra ngủ. Hắn đưa tay lên miệng trích ra một ít máu nhỏ lên cơ thể của một số người bị thương.
Tiểu hồ ly:
''Ca ca huynh làm gì thế? Chúng là phàm nhân, chúng muốn giết chúng ta, tại sao phải cứu chúng? Ông ta còn vừa chửi huynh."
Hắn xoa đầu nàng. "Phàm nhân cũng là sinh mạng. Ta đã tẩy não chúng rồi hai người các ngươi giúp ta mang chúng xuống chân núi."
Thật ra cũng không phải tốt lành gì, ấn ký hình đóa hoa bỉ ngạn trên trán hắn chính là thước đo thiện ác phong ấn đặt lên. Nếu hắn gây ra sát nghiệp quá nặng mấy cánh hoa bỉ ngạn sẽ biến mất hết. Lúc đó thần hồn cũng tan biến thành cát bụi.
Tuy vậy nhưng sau khi giết mấy tên tu đạo kia hoa bỉ ngạn cũng đã biến mất hai cánh nhỏ.
Tối hôm đó trong rừng tiểu Hồ ly khệ nệ bê một đống trái cây đi đến chỗ gốc cây hắn hay nằm để lấy lòng, đi sau lưng nàng Hắc Lang vẫn còn đang rất run sợ.
''Tiểu Hồ muội thật sự muốn đến gặp tên đáng sợ đó sao? Lần trước muội cũng thấy rồi đó hắn ta mạnh đến mức chỉ coi mấy tên tiên nhân kia là sâu kiến. Lúc trước ta hay nói năng chống đối hắn như thế lỡ một tí nữa hắn... Thôi ta không đi đâu.''
Tiểu Hồ:
''Mặc kệ huynh, dù sao huynh ấy cũng cứu mạng chúng ta. Không đi muội đi một mình.''
Hai đứa trẻ đi càng đến gần chỗ cái cây thì nghe những âm thanh kỳ lạ, chúng ta tò mò nhẹ nhàng lại gần núp sau bụi nhìn thấy hắn đang quỳ gối trước một nam nhân mặc trung y dáng vóc tao nhã soái khí ngút trời, khuôn mặt y toát lên vẻ băng lãnh đáng sợ.
Người nam nhân kia ngồi trên một phiếm đá thô tay nhấp nhấp cái roi khõ lên đầu hắn. Đối phương một câu kêu la cũng không thốt ra.
''Cửu Anh!?''
''Dạ....''
Kẻ kia dùng roi nâng khuôn mặt trông có vẻ rất hối lỗi của hắn lên.
''Bổn tọa lúc mang ngươi đến đây tu tâm dưỡng tánh kết quả bỉ ngạn hoa trên trán ngươi lại mất đi không biết bao nhiêu cánh rồi. Dùng cổ huyết thi triển Vạn hồn trận thì thôi đi, ta dặn phải đeo mặt nạ khi gặp người ngoài mà?''
''Vô ý bị người ta đánh nát rồi. Xin lỗi sư tôn." - Hắn mang ánh mắt đầy ấm ức.
Côn Bằng sờ tay lên môi hắn: ''Xin lỗi là xong sao? Cái mặt nạ đó là pháp bảo tu dưỡng hồn khó lắm ta mới luyện được. Lỡ làm hỏng rồi thì phải chịu phạt..."
Cửu Anh nuốt nước bọt một cái nghĩ đến mấy cái hình phạt biến thái của sư tôn liền khiến hắn rùng mình vắt óc nghĩ ra cách giải quyết. Lần trước y dùng cách trói mai rùa cột chặt hắn lại rồi trực tiếp mang đi tắm rửa. Với Cửu Anh mà nói tắm chính là một trong đại đại đại... Cực hình của nhân gian.
Nghĩ đến đấy bất giác hắn gào lên:
''Gần đây đồ nhi vừa lột da không tiện tắm rửa nữa đâu. Nhưng mà nếu... Nếu sư tôn muốn trừng phạt theo một cách trụy lạc thì đồ nhi sẵn sàng tắm rửa sạch sẽ rồi chờ người trên..."
''Nghiệt đồ cái miệng vẫn còn cứng nhỉ? Ngươi chịu được mấy roi?"
Côn Bằng ngoài lạnh trong nóng nhưng bị đồ đệ trêu chọc thành quen y bị mấy lời này làm nổi điên ném đi cái roi rồi từ từ đi đến ngồi xuống trước mặt hắn. Trong các đệ tử và cả trăm đồ tôn thì đứa trẻ này là người y thương yêu nhất.
Cửu Anh:
''Khoan đã sư tôn hôm nay người nhất định phải nói cho con biết rốt cuộc cái ấn ký chết tiệt trên đầu con là thứ gì vậy?''
''Ấn ký hình hoa bỉ ngạn này là phong ấn cấm chế của Hồng Quân, lần trước ta nhờ hắn độ hóa thần hồn bị vỡ nát của con nên ông ấy đã tiện tay đặt nó lên. Tính tình con hung mãn sát nghiệp quá nặng, tốt nhất đừng phát tâm sát sinh hại mạng nữa, hoa này khi rụng hết mười lăm cánh hoa thì sư tôn không cách nào giúp con được.''
Cửu Anh:
''Cái gì? Là lão bất tử Hồng Quân? Con còn phải phải mang cái ấn kí này đến bao giờ. Còn thần lực có phải... Tu vi vạn năm của con không còn hy vọng phải không?"
Côn Bằng quay mặt đi, y chứng kiến toàn bộ quá trình tu hành của hắn từ lúc luyện cốt, tụ đan rồi sau đó khó khăn lắm mới độ kiếp thành công đắc ma thăng đến cổ thần. Con đường đó đối với hung thú thuần huyết đã rất gian nan, hắn lại là hỗn huyết nên độ kiếp khó gấp trăm lần.
Cuối cùng vì một tình kiếp không thể vượt qua mà tu vi toàn bộ tan thành khói mây. Đối mặt với loại câu hỏi như thế y chỉ đành nói qua chuyện khác.
''Ta sẽ tìm cách tái tạo lại thể xác cũ cho con, vết thương nguyên thần sẽ từ từ lành lại, trước khi có lại thể xác cũ con có thể đừng làm nó rụng hết cánh hoa được không?''
Cửu Anh cúi đầu:
''Sư tôn... Con hiểu rồi.'' - Lão già khốn kiếp, ta đã không có tu vi còn đặt cấm chế trên người ta. Hồng Quân thù này không trả lão tử mang họ của ngươi.
''Được rồi nhớ kỹ lời ta dặn không có chuyện gì đừng rời khỏi Vu Sơn. Ta có chuyện vài hôm nữa không đến thăm con được...''
Phát hiện hắn đứng bất động, y cũng không biết nói gì hơn. "Dù không có tu vi thì vẫn có ta ở đây."
Hắn làm bộ vui vẻ ngẩng mặt lên hé răng cười: ''Sư tôn an tâm, con còn có Vạn hồn trận, Cổ cốt kỳ và Huyết tinh trận. Tên điên nào dám tìm con gây sự trực tiếp thao chết hắn."
Y thở dài thành tiếng quay đi hóa hình thành một con cự côn to lớn bay vào chín tầng mây mất hút. Sau khi sư tôn rời đi hắn lại tiếp tục phóng lên một gốc cây để ngủ, hai huynh đệ Tiểu Hồ trông thấy định lén lút bỏ lại giỏ trái cây thì bị giọng nói của hắn dọa.
''Hai tên tiểu quỷ làm gì lén lút ở đó thế?''
Tiểu Hồ thu hết can đảm mang giỏ trái cây đến đặt rồi mặt hắn rồi vội chạy lùi ra sau.
''Đại ca số trái cây này bọn ta vừa hái xuống rất tươi ngon... Cảm ơn huynh đã cứu mạng bọn ta.''
Hắn nhìn mấy quả rừng mộng nước có chút động lòng nhớ lại lần cuối có người mời ăn trái cây cách đây cũng mấy ngàn năm, Cửu Anh từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống cầm lấy quả rừng, sau đó liền để ý đến cổ tay của Tiểu Hồ đầy vết trầy xước, đoán chừng số trái cây này cũng vất vả lắm mới hái được.
Hắc Lang:''Tiểu Hồ à. Muội mời hắn ăn trái cây dại, cẩn thận hắn nổi giận ăn cả chúng ta đấy.''
Tiểu Hồ liếc mắt:''Hắc Lang huynh không nói được gì dễ nghe thì huynh im đi.''
Hắn hé môi sém chút nữa là bật cười liền bị vết thương của roi tiên đánh khi nãy chưa lành làm đến muốn cười cũng không cười được, ung dung cắn vào hoa quả ăn trước mặt chúng.
Tiểu Hồ: ''Đại ca, vậy huynh có ăn được trái cây không?''
Hắn cầm quả rừng phóng trở lại lên cây. ''Thông thường thì không ăn nhưng hôm nay tự dưng lại thích ăn.''
''Thật sao? Đại ca nếu huynh thích mỗi ngày bọn ta hái trái cây sẽ đều chừa phần huynh.''
Cửu Anh luôn miệng nhai trái cây nhưng lại ngoảnh mặt đi hướng khác.
''Ai cần các ngươi chừa phần chứ. Không phải đến tặng đồ để cảm ơn ta cứu các ngươi sao? Tặng rồi thì mau đi đi lưu lại làm gì.
Tiểu Hồ e thẹn: ''Ta còn chưa... Chưa cảm ơn huynh."
Hắn trả lời lạnh nhạt: "Chẳng phải vừa mới cảm ơn rồi à? Hay là muốn lấy thân đền đáp. Ta không có hứng thú với trẻ con chưa lớn đâu."
Hắc Lang: ''Tên khốn này..."
Cửu Anh nhắm mắt giả vờ ngủ để chúng rời đi. Miệng nói thế nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp kì lạ. Hắn thở thở dài gạt đi cái suy nghĩ vớ vẩn này. Trọng sinh không dễ không thể để mấy thứ tình người tầm thường này quấy nhiễu nữa.
Đêm đó hắn tựa đầu lên gốc cây mà ngủ. Trong cơn mơ màng giữa đêm khuya thanh vắng một mùi hương khó chịu xộc qua trong gió. Hắn mở mắt ra phóng lên thân cây trong tư thế cảnh giác.
''Cứu tôi với, cứu tôi!''
Gần bìa rừng một cô nương toàn thân phát ra mùi yêu khí đang bị ba tên thiên nhân truy sát, trên tay cô ta bế theo một đứa bé khoảng ba bốn tuổi chạy về phía hắn. Vị cô nương đó bị vất ngã khiến đứa trẻ cũng lăn sóng soài ra đất.
Cô gái không ngừng kêu cứu khiến hắn rất khó chịu, mới lúc chiều Cửu Anh đã bị sư tôn đánh một trận vì lo chuyện bao đồng nên không dám ra tay, nữ yêu quái bị ba tên kia cưỡng bức trước mặt đứa con, đứa trẻ không hiểu chuyện chỉ biết ngồi khóc trong vô vọng.
Không muốn nhìn thêm nữa hắn nhắm mắt định đứng dậy quay thì một trong ba tên rút kiếm đâm chết cô ta vì liên tục kêu gào. Tên khác lại vung đao về phía đứa trẻ định giết luôn nó, Cửu Anh nhịn không nổi nữa liền nhảy xuống ngăn cản bọn chúng.
Hắn đưa tay ngáy mũi:
''Đừng diễn nữa, muốn diễn tuồng thì phải chân thật một tý. Ta chưa thấy tiên nhân nào lại có mùi yêu khí và đứa bé phàm nhân nào lại có ma khí của yêu quái tu luyện trăm năm. Đừng nói kịch này diễn cho ta xem. Trẻ lên ba cũng nhìn thấy có vấn đề."
''..."
Cửu Anh: "Với lại ta thấy tư thế lúc thao người khác của tên kia giả đến nỗi không thể giả hơn, sau này ít nhất cũng nên tìm một tên đã nếm qua mùi vị đàn bà để đóng chứ!"
Đứa bé nhìn thấy Cửu Anh nó chớp mắt hết mấy cái. Đúng là giữa đêm và ở nơi rừng sâu nước động thì kiếm một nữ nhân ôm theo trẻ con. Kẻ đầu óc đơn giản như nó cũng không thể bày ra một mưu kế đủ qua mặt đại ma đầu như hắn.
Nhìn thấy hình thù quái dị của Trư yêu và ả nữ quái kia đám người đó liền trở nên kích động. Họ là người nhà của một tiểu cô nương xuất giá mấy hôm trước, đám đưa dâu đi ngang qua đây thì đột nhiên mất tích một cách bí ẩn nên dân trong trấn đã nhờ người mời những tu tiên sĩ này đến điều tra.
''Quả nhiên Vu Sơn xuất hiện yêu quái mới kéo theo nhiều tai ương và dị tượng như vậy. Các ngươi lạm sát hại người khôn hồn thì mau khoanh tay chịu trói.''
''Các ngươi là cái thá gì mà bắt Trư gia ta chịu trói?'' - Trư yêu bật cười. Trong đời hắn khinh rẻ nhất là phàm nhân. Nói chưa hết câu đã rút cây đinh ném về phía lão, những nhân sĩ tu tiên đi theo cùng nhau xông lên bố trận, linh lực của họ kết nối với nhau đan thành một chiếc lưới lấp lánh ánh kim.
Lực ném của Đinh ba bị linh lực cản lại. Trư yêu đưa tay thu nó về.
''Đám tiên tu này thật phiền phức, Linh Tuyết mau giúp ta!''
Ả Yêu nữ uốn người kéo chân hiện nguyên hình là một con linh miu nhảy bổ đến cào cấu tấm lưới, một số dân thường lần đầu nhìn thấy yêu tinh hiện hình liền hoảng sợ đến tè tại chỗ. Số khác thì hoảng sợ chạy loạn vướng vào làm xê dịch trận pháp khiến lưới Kim quang bị mất một đoạn.
Nhân cơ hội đó Trư yêu dùng đinh ba phi đến đập nát đầu hai tên tiên tu rồi tiện tay moi tim họ ra thưởng thức ngay tại chỗ. Nhìn thấy đồng môn bị sát hại sát khí trên mặt họ càng ngày càng rõ hơn.
Lão tiên gia khoát tay: ''Thiên Sát tinh trận chuẩn bị.''
Ả Linh miêu trừng mắt ngó qua lũ trẻ: ''Còn đứng đó xem náo nhiệt làm gì? Mau cút đi."
"Bọn yêu ma quỷ quái các ngươi hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát."
Mười ba tên tu tiên sĩ mang ra mười ba lá cờ màu đen bay ra bao vây xung quanh Trư Yêu cắm xuống, linh khí từ lá cờ này kết nối với lá cờ khác, kỳ trận lập tức khởi động kéo theo sấm chớp vang dậy. Lão ta bắt đầu niệm chú điều khiển lôi động đánh xuống phạm vi pháp trận vây hãm.
Bọn tiểu yêu hốt hoảng chạy toán loạn nhưng cũng bị sét đánh tan xương nát thịt, còn lại hai đứa nhỏ nhất không chạy nổi run rẫy gần đó, bốn người bọn họ bao gồm cả Trư yêu, Linh miêu và hai đứa trẻ bị kẹt ở giữa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tiểu tử đeo mặt nạ ngồi trên cây gần đó nhìn thấy trận kỳ trố mắt mỉm cười: ''Thiên Sát tinh trận sao? Cũng có chút bản lĩnh. Ta xem các ngươi đối phó ra sao."
Ả miêu yêu phóng đến định phá hủy lá cờ nhưng vừa chạm tay vào phá hủy một trong mười ba lá cờ thì bị một đợt lôi đánh trúng trọng thương ngã ra đất máu từ miệng trào ra không ít.
Tên Trư Yêu sốt ruột liền chạy đến đỡ ả. ''Bọn phàm nhân thối, ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu.''
Đám tu tiên sĩ đệ tử cười nói. ''Thiên Sát tinh trận này là thượng cấp trận đồ cho dù Đại yêu vương cũng không thoát được nói gì sâu kiến như ngươi. Trả mạng cho hơn bốn mươi người của Diệp gia đi.''
Sói tinh và hồ ly ôm chặt nhau run rẩy: ''Bọn ta bình thường chỉ ở trên núi không dám xuống trấn thì làm sao mà giết đồng loại của các ngươi chứ?"
Trư yêu: ''Bọn khốn kiếp này các ngươi cố giải thích làm gì?"
Chúng hoảng sợ ôm chặt lấu nhau. Lần đầu đối mặt với nhiều tiên tu khiến hai tiểu quỷ mặt cắt không ra giọt máu nào.
Một đợt lôi kích giáng phía hai tiểu yêu quái, Trư yêu nhảy đến lấy thân đỡ cho chúng, hai đứa trẻ quay ra nhìn khuôn mặt bị đánh đến nám đen của hắn hoảng sợ tột độ nhưng vẫn can đam chạy đến xem xét vết thương.
''Trư thúc người có sao không?''
Y nghiến răng: ''Ngươi hỏi câu nghe đần độn thế? Phen này lành ít dữ nhiều rồi, Linh Tuyết ta yểm trợ ngươi đưa hai đứa trẻ rời khỏi đây. Lão tử ở lại giữ chân bọn chúng.''
Miêu yêu nhìn hắn:
''Tên ngốc, có chết cùng chết. Chạy cũng không thoát nổi đâu.''
Lão đạo tu rút kiếm và lấy trong người ra một lá bùa trấn yêu mang ngọn lửa thiên hỏa màu vàng làm phép, lá bùa thấm một ít máu của lão liền bừng lên ánh sáng, thanh kiếm xuyên qua lá bùa bay đến đâm xuyên ngực của Linh Miêu.
''Linh tuyết!!!!''
Trư Yêu cuồng nộ hóa thành một con lợn rừng khổng lồ gầm gú chạy đến cắn chặt vào lá Cờ của kỳ trận. Mười ba tên tu tiên sĩ thấy thế liền triệu hồi ra mười ba thanh thánh kiếm giáng cho hắn một đòn chí mạng vào đỉnh đầu.
''Yêu tộc ngu đần. Các ngươi nghĩ Thiên Sát Tinh trận này chỉ cần ngươi cuồng nộ là có thể phá hủy? Ta nên hủy luôn ngọn núi Vu Sơn này để trừ hậu họa cho nhân giới.'' - Giọng tên đạo sĩ lạnh ngắt.
Sói tinh vả tiểu hồ ly chạy đến bên cạnh Trư yêu xé áo bịt lại miệng vết thương của hắn: ''Trư thúc, ngươi cố lên.''
Tiểu hồ ly mang nét mặt tuyệt vọng. ''Xem ra hôm nay chúng ta thật sự sẽ phải chết hết rồi.''
''Náo nhiệt thật, lâu rồi mới thấy náo nhiệt như thế."
Giọng nói lạ lại ngân lên giữa bốn bề cây lá. Đàn quạ bay phía trên cũng trở lên kích thích kêu la âm thanh chói tai cực kỳ. Tiếng rít của các loại rắn rết và ác điểu cũng càng lúc càng nhiều. Đám đệ tử kinh nghiệm chiến đấu không có nên tỏ ra vô cùng lo lắng.
''Là kẻ nào giả thần giả quỷ."
Lôi đình theo hướng tay của lão đạo sĩ mà đánh xuống, uy lực còn mạnh những lần lôi kích từ nãy tới giờ gấp mười lần. Một tia lôi điện đánh trúng vào cây cổ thụ gần đó gây ra tiếng nổ lớn, nó bị xé toạc cái thân cây ra làm hai cháy rụi không còn gì xung quanh.
Trên trời lại giáng xuống thêm một đợt lôi cực mạnh đánh đi tứ phía tạo nên rất nhiều cột khói đen. Các tia lửa do sét tạo ra không ngừng cháy âm ĩ, trong ánh lửa thiếu niên tóc trắng rủ rượi ho sặc sụa từ từ bước ra, trận lôi vừa rồi đã đánh nát cái mặt nạ của hắn.
Người này vóc dáng nhỏ nhắn ước độ khoảng hơn mười bảy tuổi, ngũ quan xinh đẹp da thịt trắng nõn, cơ thể hắn dưới tàn lửa đỏ đẹp đến mê hoặc người nhìn nhưng cũng quỷ dị đến nỗi ai nhìn thấy đều run sợ. Ấn ký cùng ma văn lửa đỏ bao phủ trên thân tạo nên một ngoại hình thật hoàn mỹ.
Một vài tên đệ tử của lão tiên nhân bị khuôn mặt hắn làm cho ngây người. Dung mạo đằng sau lớp mặt nạ của tên lười nhát hay ngủ ngày này cũng mang đến cho Tiểu hồ ly và lang yêu không ít kinh hỉ.
Từ người thiếu niên tỏa ra một luồng khí lạ xung kích mạnh mẽ đến sự vật xung quanh, chim chóc tung cánh bay toáng loạn, rắn rết xung quanh lúc nãy cũng nhanh chóng tản đi mất. Lão tiên trưởng nhìn thấy tỏ ra rất dè chừng.
''Các người đúng là không biết điều. Câu trước câu sau đã muốn động tay động chân.''
Đạo sĩ điều khiển phi kiếm lao đến công kích, ánh sáng phát ra từ thần kiếm chói lòa mắt. Hắn không lách người mà trực tiếp đứng yên đỡ đòn tấn công của lão, lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể hắn cắt đứt toàn bộ thân cây đại thụ phía sau lưng bị thần kiếm một đường chém ngang toạc ra làm hai mảnh.
Ông ta lại thanh kiếm ánh mắt dè chừng bảo tên đại đệ tử đang cầm chặt kỳ trận run rẩy phía sau. Chúng lúc nãy nhìn thấy rõ ràng rất nhiều đợt lôi kích đã đánh trúng hắn nhưng kẻ trước mặt một vết trầy xước cũng không có. Đừng nói là yêu quái, tu sĩ bị tàn dư của lôi động điểm trúng cũng không thể toàn thây.
Lão tu sĩ: ''Hắn không có thân thể, chỉ là một linh hồn. Không là tàn hồn mới đúng.''
Thiếu niên có vẻ không mấy quan tâm đến họ, hắn giơ tay lên cao vung vai rồi ngáp một hơi thật dài.
''Bây giờ các người đi đi xem như chuyện này chưa từng xảy ra.''
Trư yêu túm lại sói tinh quyết truy hỏi cho ra lẽ. ''Này! Tên gia hỏa này có lai lịch như thế nào vậy? Hắn nuốt và thậm chí dung hòa được cả lửa ở thượng giới.''
Sói tinh: ''Lão trư ông hỏi ta ít một chút được chút được không. Những gì ta biết về hắn không nhiều hơn những gì nãy giờ chúng ta thấy đâu.''
Nó nhìn vào hắn hét lên: ''Tên lười biếng, lão già tiên nhân này kéo người lên đây để san bằng ngọn Vu Sơn đấy. Ngươi có đánh được bọn họ không vậy?''
Vu Sơn là một mảng của Hồng Mông tích sơn đại lục nằm ở Hồng Hoang cảnh được Côn Bằng cắt rời ở ném xuống đây tiện cầm chân và áp chế hắn. Từ ngoài nhìn vào không khác gì ngọn núi bình thường kỳ thực nó là một vùng đất cấm chế, thần và yêu có vào mà không có ra. Không ảnh hưởng nhiều đến phàm nhân.
Lão tiên nhân:
''Dù gì ngươi cũng chỉ là tàn hồn, ta không tổn hại được ngươi thì ngược lại ngươi cũng không làm gì được ta."
Hắn bật cười nhe ra hai cái răng nanh nhỏ bé ở hàm trước như loài rắn: ''Ta đúng là một tàn hồn, nhưng mà tàn hồn của thượng cổ thần thú."
Ông ta phản bác:
''Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Thao Thiết cũng là cổ thần nhưng không hề có tàn hồn. Hung thú chi thể đó sao có thể nằm trong luân hồi đại đạo."
Thiếu niên trả lời:
''Mấy tên đó là thuần huyết dĩ nhiên là bất sanh bất diệt rồi! Lão tử là hỗn huyết. Có đạo hồn như nhân tộc các ngươi là đương nhiên."
Hai đồng tử trong mắt hắn co giãn chuyển sang màu đỏ phóng ra đạo lực ma quang xé nát mọi kết giới của tiên tu giăng ra. Lại đưa tay búng nhẹ một phát liền nhổ mười ba lá cờ đang cắm xung quanh họ lên không rồi đốt chúng cháy thành tro bụi.
''Mớ rác rưởi này là thượng cấp trận của các ngươi hả? Thật ngại quá cảnh giới của ta cách các ngươi mấy chục dặm đường.''
Đám người gây rối đã bắt đầu hoảng sợ. Trận đồ này được truyền lại từ thời các tiên tổ của họ lập nên môn phái, thực lực yêu vật dù có quá cao cũng bị ảnh hưởng ít nhiều huống chi một là một cái chớp mắt liền vỡ trận.
''Chẳng lẽ trận này bố trí có sai sót?''
Một tên đệ tử đứng bên cạnh khẽ lắc đầu:
''Nếu sai sót dù là một chi tiết nhỏ trận cũng không khởi động được đâu. Đệ tử nghĩ rằng hắn rất mạnh, chúng ta phải rút lui thôi sư phụ.''
''Sư phụ chúng ta chọc không nổi hắn đâu mau rút về tông môn bẩm lại với đại trưởng lão thôi."
Cửu Anh: ''Ta cũng biết tạo trận pháp đó."
Vạn Hồn trận! Khởi!
Hắn phun ra một tràng cười quỷ dị rồi chỉ thiên, ma khí trên thân phóng thích ra ngoài bay toán loạn, trong phút chốc hòa vào nhau thành một vòng vây quỷ hồn đã bao phủ toàn bộ bầu trời Vu Sơn. Cỗ ma khí đó vừa di chuyển như một tâm bão lớn kèm theo những tiếng kêu rên rất thảm thiết.
Hai tiểu yêu ôm chặt Trư yêu không dám nhúc nhích. Thật ra điều khiển được nhiều ác linh như thế bản thân thiếu niên phải trích máu của mình huyết tế cho chúng nên tàn hồn mỏng manh của hắn sớm đã đến giới hạn.
Hắn cố cầm cự gắng sức thêm một chút tạo nên công kích tâm lí để bọn đạo nhân này thấy khó mà lui. Sức lực không còn được bao nhiêu nhân lúc bọn chúng hoảng loạn thiếu niên tóc trắng lẩn vào trong làn quỷ khí bám víu một nhánh cây giữ thăng bằng.
''Bọn tiên nhân này còn không mau chạy đi chờ gì nữa?! Chết tiệt. Sức lực của ta gần cạn kiệt rồi, một tý nữa nếu bọn chúng thật sự không đi sợ là không đủ máu để huyết tế lũ âm binh đói khát này quay ngược lại phản phệ mất."
''Sư phụ cứu con, sư...'' - Lão đạo trưởng chưa kịp nhìn thấy chuyện gì thì đệ tử của ông ta mặt biến sắc, hắc khí bao bọc tên xấu số biến toàn bộ cơ thể kẻ kia thành màu đen, những kẻ còn lại nhìn thấy thất khiếu kinh hãi, mọi chuyện xảy ra chỉ trong một khắc người sống liền ngã rập xuống.
Ông ta làm phép tạo ra hàng trăm thanh kiếm phi về phía hắn, hắn khó khăn tựa người vào thân cây thì bị phi kiếm xuyên qua không kịp phản ứng trúng ba kiếm đâm vào ngực. Tàn hồn tụ lại không ổn định bị thần kiếm xuyên vào khiến hắn rất đau đớn.
''Đám người các ngươi... Ta đã không có sát ý các ngươi lại ép ta. Vậy thì trở thành tế vật của trận đi."
Thiếu niên cuồng nộ cắn răng dùng tay không nhổ ba cây kiếm ra khỏi nguyên thần khuôn mặt trở nên vô cảm bắt đầu đọc khẩu quyết, luồng quỷ khí đói ăn cảm nhận được mệnh lệnh liền biến dạng, vô số hình ảnh đáng sợ xuất hiện trước mắt họ, có đến hàng trăm hàng ngàn quỷ hồn hiện thân xúm vào cắn xé đám người trong vòng vây.
Một quỷ hồn xẹt ngang trước mặt khiến nửa thân người lão đạo sĩ đứt lìa hai mắt còn chưa kịp chớp đã đổ gục xuống, đệ tử của ông ta nhìn thấy cảnh đó một số ngất tại chỗ số khác thì co giò chạy, tiếng ai oán của họ và tiếng kêu gào của quỷ hồn hòa lẫn cùng nhau tạo thành một bữa tiệc máu thịt bốc mùi tanh tưởi ra cả dặm.
Trong chớp mắt đã không còn tiếng động gì, toàn bộ tiên tu đều chết sạch. Máu thịt của họ vương vãi đầy ra đất, nội tạng đều bị quỷ đói lôi ra khổ ổ bụng ăn nham nhở loang lỗ rơi ra khắp nơi, y phục nhuộm huyết đỏ cả một mảng rừng.
Trư Yêu: "Công pháp quá tàn bạo!''
Sau khi thỏa mãn quỷ hồn bị thu về hết. Giải quyết xong hắn lảo đảo bước đi về phía hai tiểu yêu đang run sợ.
''Còn nhìn gì nữa? Không mau đi đi.'' - Trư yêu ôm chặt ả Linh Miêu bị thương lập tức rời đi, hai đứa tiểu yêu khi nãy chân đứng không vững run như cầy sấy.
Phía xa còn mấy người dân thường sợ đến mức tè ra quần, run lẩy bẩy. Một người đứng tuổi nhìn hắn ngập ngừng nói năng ngắt quãng.
''Ngươi... Ngươi chẳng phải tiểu Cửu lần nào cũng đến tiệm rượu của ta ghi sổ sao? Ngươi là... Là yêu quái à?"
Hắn nhận ra ông ấy, ông ta chỉ là một thường dân ở dưới Vu Bạc. Xác người chết la liệt xung quanh cũng chỉ toàn là những kẻ tu tiên. Cũng may chưa động đến một phàm nhân nào. Hắn ngồi xuống trước mặt ông lão bật cười.
''Đúng vậy Thẩm thúc, ta là tiểu Cửu đây! Thúc mệt rồi ngủ một chút đi."
''Ngươi đừng qua đây! Đồ ma quỷ"
Thiếu niên búng tay một tiếng toàn bộ dân thường đều lăn ra ngủ. Hắn đưa tay lên miệng trích ra một ít máu nhỏ lên cơ thể của một số người bị thương.
Tiểu hồ ly:
''Ca ca huynh làm gì thế? Chúng là phàm nhân, chúng muốn giết chúng ta, tại sao phải cứu chúng? Ông ta còn vừa chửi huynh."
Hắn xoa đầu nàng. "Phàm nhân cũng là sinh mạng. Ta đã tẩy não chúng rồi hai người các ngươi giúp ta mang chúng xuống chân núi."
Thật ra cũng không phải tốt lành gì, ấn ký hình đóa hoa bỉ ngạn trên trán hắn chính là thước đo thiện ác phong ấn đặt lên. Nếu hắn gây ra sát nghiệp quá nặng mấy cánh hoa bỉ ngạn sẽ biến mất hết. Lúc đó thần hồn cũng tan biến thành cát bụi.
Tuy vậy nhưng sau khi giết mấy tên tu đạo kia hoa bỉ ngạn cũng đã biến mất hai cánh nhỏ.
Tối hôm đó trong rừng tiểu Hồ ly khệ nệ bê một đống trái cây đi đến chỗ gốc cây hắn hay nằm để lấy lòng, đi sau lưng nàng Hắc Lang vẫn còn đang rất run sợ.
''Tiểu Hồ muội thật sự muốn đến gặp tên đáng sợ đó sao? Lần trước muội cũng thấy rồi đó hắn ta mạnh đến mức chỉ coi mấy tên tiên nhân kia là sâu kiến. Lúc trước ta hay nói năng chống đối hắn như thế lỡ một tí nữa hắn... Thôi ta không đi đâu.''
Tiểu Hồ:
''Mặc kệ huynh, dù sao huynh ấy cũng cứu mạng chúng ta. Không đi muội đi một mình.''
Hai đứa trẻ đi càng đến gần chỗ cái cây thì nghe những âm thanh kỳ lạ, chúng ta tò mò nhẹ nhàng lại gần núp sau bụi nhìn thấy hắn đang quỳ gối trước một nam nhân mặc trung y dáng vóc tao nhã soái khí ngút trời, khuôn mặt y toát lên vẻ băng lãnh đáng sợ.
Người nam nhân kia ngồi trên một phiếm đá thô tay nhấp nhấp cái roi khõ lên đầu hắn. Đối phương một câu kêu la cũng không thốt ra.
''Cửu Anh!?''
''Dạ....''
Kẻ kia dùng roi nâng khuôn mặt trông có vẻ rất hối lỗi của hắn lên.
''Bổn tọa lúc mang ngươi đến đây tu tâm dưỡng tánh kết quả bỉ ngạn hoa trên trán ngươi lại mất đi không biết bao nhiêu cánh rồi. Dùng cổ huyết thi triển Vạn hồn trận thì thôi đi, ta dặn phải đeo mặt nạ khi gặp người ngoài mà?''
''Vô ý bị người ta đánh nát rồi. Xin lỗi sư tôn." - Hắn mang ánh mắt đầy ấm ức.
Côn Bằng sờ tay lên môi hắn: ''Xin lỗi là xong sao? Cái mặt nạ đó là pháp bảo tu dưỡng hồn khó lắm ta mới luyện được. Lỡ làm hỏng rồi thì phải chịu phạt..."
Cửu Anh nuốt nước bọt một cái nghĩ đến mấy cái hình phạt biến thái của sư tôn liền khiến hắn rùng mình vắt óc nghĩ ra cách giải quyết. Lần trước y dùng cách trói mai rùa cột chặt hắn lại rồi trực tiếp mang đi tắm rửa. Với Cửu Anh mà nói tắm chính là một trong đại đại đại... Cực hình của nhân gian.
Nghĩ đến đấy bất giác hắn gào lên:
''Gần đây đồ nhi vừa lột da không tiện tắm rửa nữa đâu. Nhưng mà nếu... Nếu sư tôn muốn trừng phạt theo một cách trụy lạc thì đồ nhi sẵn sàng tắm rửa sạch sẽ rồi chờ người trên..."
''Nghiệt đồ cái miệng vẫn còn cứng nhỉ? Ngươi chịu được mấy roi?"
Côn Bằng ngoài lạnh trong nóng nhưng bị đồ đệ trêu chọc thành quen y bị mấy lời này làm nổi điên ném đi cái roi rồi từ từ đi đến ngồi xuống trước mặt hắn. Trong các đệ tử và cả trăm đồ tôn thì đứa trẻ này là người y thương yêu nhất.
Cửu Anh:
''Khoan đã sư tôn hôm nay người nhất định phải nói cho con biết rốt cuộc cái ấn ký chết tiệt trên đầu con là thứ gì vậy?''
''Ấn ký hình hoa bỉ ngạn này là phong ấn cấm chế của Hồng Quân, lần trước ta nhờ hắn độ hóa thần hồn bị vỡ nát của con nên ông ấy đã tiện tay đặt nó lên. Tính tình con hung mãn sát nghiệp quá nặng, tốt nhất đừng phát tâm sát sinh hại mạng nữa, hoa này khi rụng hết mười lăm cánh hoa thì sư tôn không cách nào giúp con được.''
Cửu Anh:
''Cái gì? Là lão bất tử Hồng Quân? Con còn phải phải mang cái ấn kí này đến bao giờ. Còn thần lực có phải... Tu vi vạn năm của con không còn hy vọng phải không?"
Côn Bằng quay mặt đi, y chứng kiến toàn bộ quá trình tu hành của hắn từ lúc luyện cốt, tụ đan rồi sau đó khó khăn lắm mới độ kiếp thành công đắc ma thăng đến cổ thần. Con đường đó đối với hung thú thuần huyết đã rất gian nan, hắn lại là hỗn huyết nên độ kiếp khó gấp trăm lần.
Cuối cùng vì một tình kiếp không thể vượt qua mà tu vi toàn bộ tan thành khói mây. Đối mặt với loại câu hỏi như thế y chỉ đành nói qua chuyện khác.
''Ta sẽ tìm cách tái tạo lại thể xác cũ cho con, vết thương nguyên thần sẽ từ từ lành lại, trước khi có lại thể xác cũ con có thể đừng làm nó rụng hết cánh hoa được không?''
Cửu Anh cúi đầu:
''Sư tôn... Con hiểu rồi.'' - Lão già khốn kiếp, ta đã không có tu vi còn đặt cấm chế trên người ta. Hồng Quân thù này không trả lão tử mang họ của ngươi.
''Được rồi nhớ kỹ lời ta dặn không có chuyện gì đừng rời khỏi Vu Sơn. Ta có chuyện vài hôm nữa không đến thăm con được...''
Phát hiện hắn đứng bất động, y cũng không biết nói gì hơn. "Dù không có tu vi thì vẫn có ta ở đây."
Hắn làm bộ vui vẻ ngẩng mặt lên hé răng cười: ''Sư tôn an tâm, con còn có Vạn hồn trận, Cổ cốt kỳ và Huyết tinh trận. Tên điên nào dám tìm con gây sự trực tiếp thao chết hắn."
Y thở dài thành tiếng quay đi hóa hình thành một con cự côn to lớn bay vào chín tầng mây mất hút. Sau khi sư tôn rời đi hắn lại tiếp tục phóng lên một gốc cây để ngủ, hai huynh đệ Tiểu Hồ trông thấy định lén lút bỏ lại giỏ trái cây thì bị giọng nói của hắn dọa.
''Hai tên tiểu quỷ làm gì lén lút ở đó thế?''
Tiểu Hồ thu hết can đảm mang giỏ trái cây đến đặt rồi mặt hắn rồi vội chạy lùi ra sau.
''Đại ca số trái cây này bọn ta vừa hái xuống rất tươi ngon... Cảm ơn huynh đã cứu mạng bọn ta.''
Hắn nhìn mấy quả rừng mộng nước có chút động lòng nhớ lại lần cuối có người mời ăn trái cây cách đây cũng mấy ngàn năm, Cửu Anh từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống cầm lấy quả rừng, sau đó liền để ý đến cổ tay của Tiểu Hồ đầy vết trầy xước, đoán chừng số trái cây này cũng vất vả lắm mới hái được.
Hắc Lang:''Tiểu Hồ à. Muội mời hắn ăn trái cây dại, cẩn thận hắn nổi giận ăn cả chúng ta đấy.''
Tiểu Hồ liếc mắt:''Hắc Lang huynh không nói được gì dễ nghe thì huynh im đi.''
Hắn hé môi sém chút nữa là bật cười liền bị vết thương của roi tiên đánh khi nãy chưa lành làm đến muốn cười cũng không cười được, ung dung cắn vào hoa quả ăn trước mặt chúng.
Tiểu Hồ: ''Đại ca, vậy huynh có ăn được trái cây không?''
Hắn cầm quả rừng phóng trở lại lên cây. ''Thông thường thì không ăn nhưng hôm nay tự dưng lại thích ăn.''
''Thật sao? Đại ca nếu huynh thích mỗi ngày bọn ta hái trái cây sẽ đều chừa phần huynh.''
Cửu Anh luôn miệng nhai trái cây nhưng lại ngoảnh mặt đi hướng khác.
''Ai cần các ngươi chừa phần chứ. Không phải đến tặng đồ để cảm ơn ta cứu các ngươi sao? Tặng rồi thì mau đi đi lưu lại làm gì.
Tiểu Hồ e thẹn: ''Ta còn chưa... Chưa cảm ơn huynh."
Hắn trả lời lạnh nhạt: "Chẳng phải vừa mới cảm ơn rồi à? Hay là muốn lấy thân đền đáp. Ta không có hứng thú với trẻ con chưa lớn đâu."
Hắc Lang: ''Tên khốn này..."
Cửu Anh nhắm mắt giả vờ ngủ để chúng rời đi. Miệng nói thế nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp kì lạ. Hắn thở thở dài gạt đi cái suy nghĩ vớ vẩn này. Trọng sinh không dễ không thể để mấy thứ tình người tầm thường này quấy nhiễu nữa.
Đêm đó hắn tựa đầu lên gốc cây mà ngủ. Trong cơn mơ màng giữa đêm khuya thanh vắng một mùi hương khó chịu xộc qua trong gió. Hắn mở mắt ra phóng lên thân cây trong tư thế cảnh giác.
''Cứu tôi với, cứu tôi!''
Gần bìa rừng một cô nương toàn thân phát ra mùi yêu khí đang bị ba tên thiên nhân truy sát, trên tay cô ta bế theo một đứa bé khoảng ba bốn tuổi chạy về phía hắn. Vị cô nương đó bị vất ngã khiến đứa trẻ cũng lăn sóng soài ra đất.
Cô gái không ngừng kêu cứu khiến hắn rất khó chịu, mới lúc chiều Cửu Anh đã bị sư tôn đánh một trận vì lo chuyện bao đồng nên không dám ra tay, nữ yêu quái bị ba tên kia cưỡng bức trước mặt đứa con, đứa trẻ không hiểu chuyện chỉ biết ngồi khóc trong vô vọng.
Không muốn nhìn thêm nữa hắn nhắm mắt định đứng dậy quay thì một trong ba tên rút kiếm đâm chết cô ta vì liên tục kêu gào. Tên khác lại vung đao về phía đứa trẻ định giết luôn nó, Cửu Anh nhịn không nổi nữa liền nhảy xuống ngăn cản bọn chúng.
Hắn đưa tay ngáy mũi:
''Đừng diễn nữa, muốn diễn tuồng thì phải chân thật một tý. Ta chưa thấy tiên nhân nào lại có mùi yêu khí và đứa bé phàm nhân nào lại có ma khí của yêu quái tu luyện trăm năm. Đừng nói kịch này diễn cho ta xem. Trẻ lên ba cũng nhìn thấy có vấn đề."
''..."
Cửu Anh: "Với lại ta thấy tư thế lúc thao người khác của tên kia giả đến nỗi không thể giả hơn, sau này ít nhất cũng nên tìm một tên đã nếm qua mùi vị đàn bà để đóng chứ!"
Đứa bé nhìn thấy Cửu Anh nó chớp mắt hết mấy cái. Đúng là giữa đêm và ở nơi rừng sâu nước động thì kiếm một nữ nhân ôm theo trẻ con. Kẻ đầu óc đơn giản như nó cũng không thể bày ra một mưu kế đủ qua mặt đại ma đầu như hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.