Chương 32
Kykimca
27/05/2022
Nhận được câu trả lời khiến mình chưng hửng lão Cốc Tử cũng không làm khó hắn, ông ta tập trung vận khí điểm vào bát mạch để đã thông các huyệt bị trì trễ tắc nghẽn mới phát hiện điều bất thường.
Độc Băng Phong Thiên Lý để lại ấn băng hàn vĩnh cửu. Băng hàn ăn sâu vào trong mỗi cấu tạo nhỏ nhất của nguyên thần, dù trải qua hơn ngàn năm cũng không thể triệt để hồi phục.
Cốc Tử:
"Cửu tiểu tử tình trạng của ngươi theo ta một chuyến đến Thánh Huyền tông nhờ mấy lão bất tử bên đó tìm cách cho ngươi dưỡng hồn."
Cửu Anh:
"Băng phong thiên lý là vạn độc chi tôn chiết xuất từ tám tám sáu mươi bốn loại độc, chính sư huynh Cùng Kỳ luyện chế ra, cả sư tôn của ta cũng không giải được thì bọn họ có thể làm gì?"
Ông ta đứng dậy khoanh tay ra sau lưng:
"Ít nhất ngươi cũng phải đoạt xác chứ? Cỗ cơ thể của ngươi hiện tại cũng đâu phải là thứ có thể dưỡng hồn được."
Hắn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn ông ta rồi vờ như thuận theo. Từ bao giờ Cốc Tử lại có thể nhìn thấu cơ thể này.
Ông bắt gặp cái nhìn đó liền nói chuyện trêu đùa như mọi khi.
"Ta vẫn cảm thấy chuyện ngươi đuổi Tam Thiên và chuyện lúc nãy Đế Thích Thiên đến ma giới nhất định có dây tơ rễ má gì đó. Ta nghi lắm nha! Không lẽ Cửu tiểu tử ngươi lại thông gian với nữ nhân thần tộc. Cả hai chơi ba à?"
Hắn bỗng bật cười:
"Làm ơn coi xuân họa đồ ít lại một chút đi. Ông già rồi, sẽ hư thận đấy."
Càng lúc càng thấy kì lạ. Thần lực của Đế Thích Thiên tác động xóa đi kí ức về chuyện y đã đến ma giới rồi. Tại sao Cốc Tử vẫn nhớ? Ông ta đã lợi hại đến mức có thể nằm ngoài thần thông của Đế Thích Thiên rồi à?
Một vài cánh hoa lưu ly nhỏ rơi trên mái tóc đen huyền của hắn lại khơi gợi về tháng ngày ở Vu Sơn cùng Tiểu Hồ và Hắc lang, hai đứa nhỏ đó lúc nào cũng lãi nhãi bên cạnh, thích ăn thì ăn trái cây rừng tuy mùi vị nhạt thếch nhưng lại không bám mùi tanh hôi, ăn no lại lăn ra ngủ rồi mơ một giấc mộng đẹp không có vương tọa cũng không có ngàn vạn người quỳ bái nhưng đổi lại cực kì an yên.
Cơn gió lạ chứa trong đó đầy âm khí quỷ dị. - "Gió thu lại thổi rồi." - Cốc Tử ngắm nhìn một trời đầy hoa bay, miệng ông ta nhẩm nói gì đó.
Hắn không để ý lời, đôi mắt dán vào khoảng không phía sau lưng ông ta. Vài hình ảnh kì lạ vụt qua trước mặt. Nhãn cầu Cửu Anh biến thành một màu đen huyễn hoặc đờ đẫn như mất hồn, ảo giác xuất hiện.
Bàn tay trở nên lạnh toát như người chết, ngón tay trỏ Cửu Anh giật nhẹ. Hắn đặt mắt nhìn xuống đất rồi di chuyển nhìn xung quanh, cảnh tượng trở nên vô cùng đáng sợ.
Ông ấy nhìn hắn thì thầm: "Cửu tiểu tử...."
Dường như những thứ đang chứng kiến chỉ có hắn là thấy được, sau lưng Cốc Tử bóng mờ của một thiếu niên mặc bạch y nhuộm đỏ máu tươi, đầu tóc kẻ này rũ rượi che khuất mặt, y đưa bàn tay khô khốc về hướng hắn.
Cốc Tử nhìn theo hướng mắt của Cửu Anh quay ra sau lưng, ông ta cư nhiên chẳng nhìn được.
Oan hồn lạ mang khuôn mặt trắng bệch vô cảm. Thân ảnh y dần dần biến mất, trước đó nó hét lên đau đớn trong mớ máu thịt lẫn lộn. Sau đó không chỉ có một, mà còn có rất nhiều quỷ hồn lần lượt hiện ra.
Cảnh quang triệt để biến chuyển, ma hồn quanh Cửu Anh di chuyển lờ đờ, mỗi bước chân đều chảy ra máu đỏ, chúng bước đến đâu những bông hoa bỉ ngạn dị thường mọc lên đến đấy, thoáng chốc tất cả không gian chìm trong cảnh điên cuồng đánh nhau.
Tứ phía truyền đến tiếng hét hò thất thanh của ma binh kháo nhau bảo vệ thành trì.
"Tôn thượng thần tộc đánh sập Quỷ môn quan rồi! Không còn nhiều thời gian đâu." - Một ma binh cơ thể đầy vết thương bị chặt mất một tay chạy đến chỗ Cửu Anh cấp báo.
"Chủ thượng xin mau chóng hạ lệnh."
Hắn đưa tay về phía trước liền xuyên qua người của bọn họ như mây khói. Sau lưng là cảnh mấy vạn tộc nhân của mình cùng tháo chạy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì trước mặt hai bóng đen kì lạ vút qua đuổi theo hung hãn chém đứt giết phụ nữ và trẻ con.
Toàn bộ thành trì Quỷ Môn Quan sập xuống dưới cơn mưa tên cùng thiên thạch trên trời giáng xuống, ma giới hoàn toàn chìm trong khói lửa. Không khí tang điền chết chóc và tiếng la hét bao trùm Thập Tam Thiên.
Cửu Anh không tin vào những chuyện đang diễn ra.
Tiếng trống trận từ trên cao vọng xuống. Vương Phàm ánh mắt hiếu chiến đang cưỡi trên thần long chiến xa, bên dưới thiên binh thiên tướng ra sức oanh tạc mọi thứ.
Vương Phàm nhìn xuống đối mặt với hắn một nụ cười man rợ. Y đưa tay túm cổ một nữ nhân ma tộc. Cô nương đó hoảng loạn giơ tay về phía hắn rên rỉ. "Tôn thượng, cứu mạng! Cứu..."
"Cửu Anh!?"
Bàn tay Vương Phàm biến hóa thành vuốt rồng đập thẳng xuống người Cửu Anh, cảm giác chân thật đến độ áp lực khiến hắn run sợ, đôi chân cứng đờ hóa đá không thể di chuyển.
Thân người đầy thương tích của Tam đầu long lao đến chắn trước mặt đỡ long kích cho hắn rồi quỵ xuống vì vết đâm thấu ngực.
"Vương Phàm....." -Hắn hét to gọi ra Huyết Ngục trong sự khiếp đảm của Cốc Tử, ông ta đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cửu Anh trong tay cầm chặt ma binh lao về phía hình hài khói sương kia không ý thức được rằng mình đang lao thẳng xuống vực.
Cốc Tử hét lên thất thanh nhảy đến ôm chặt chân hắn, cả hai ngã nhào ngay bên mép vách núi thẳng đứng.
Cốc Tử:
"Cửu Anh, Cửu Anh ơi! Tỉnh lại mau."
Hắn thả một hơi thở thật mạnh rồi bừng tỉnh, mồ hôi đổ ra ướt đẫm trên mặt, đẩy ngã Cốc Tử qua một bên, dù đều là hư cảnh tuy nhiên mùi tanh của máu thịt vẫn phảng phất qua mũi.
Cốc Tử: "Ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì sao lại như thế?"
Cửu Anh lắc đầu liên tục buông Huyết Ngục ra: "Ta nhìn thấy tử khí, rất nhiều tử khí. Gươm giáo loạn lạc khắp nơi."
Ông ta ra sức trấn an. "Có lẽ ngươi nghĩ nhiều quá đâm ra ảo giác thôi. Làm gì có tử khí rồi gươm giáo gì. Từ nãy giờ ở đây chỉ có hai chúng ta. Ngươi toàn tự tưởng tượng ra."
Hắn tức giận:
"Không lý nào tự nhiên lại thấy ảo giác. Xung quanh đây chắc chắn có thứ gì đó cộng sinh hoặc ảnh hưởng bởi hồn lực của ta."
Hắn cắn rách đầu ngón tay niệm phép khiến máu bản thân chảy ra lại hóa thành thể khí bốc hơi xung quanh, quả nhiên ở gần họ cụ thể là trên vách núi này lại có thứ phản ứng lại. Mảng đất đá nóng dần lên tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ lè.
Cốc Tử vung tay tụ thành kiếm khí chém vỡ chỗ đó thì một vật có hình dáng như ngọc như ý bị đánh ra. Nó liên hồi phát quang phản ứng với máu hắn. Cửu Anh bần thần đi đến chỗ đó cầm nó lên.
Cửu Anh:
"Nghịch Luân Bảo Ngọc. Đời trước tìm kiếm khắp nơi không thấy. Không ngờ lại xuất hiện ở đây."
Hắn tuyệt vọng ngã người vào vách đá. Tìm thấy thiên địa kì bảo trong tình cảnh này đúng là dở khóc dở cười. Nghịch Luân Bảo ngọc có thể nhìn thấy tương lai năm trăm năm và quá khứ năm trăm năm.
Nói thế chẳng phải tất cả những gì hắn trải qua ban nãy sau này đều trở thành sự thật hết hay sao.
"Bây giờ ta phải làm sao đây? Không lẽ giết Vương Phàm???!!" - Hắn nghĩ thầm rồi nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này. Xuống tay với Vương Phàm sợ chính bản thân sẽ không nỡ, nhưng còn ma giới? Còn tỷ tỷ, Tam đầu long...
Nếu không muốn thất thủ chỉ còn một cách duy nhất là phải xây dựng nền móng cho tương lai ma tộc.
Nghĩ là làm Cửu Anh đứng dậy kéo ta tay Cốc Tử: "Chẳng phải nói đến Thánh Huyền tông. Mau lên.''
Ông ấy la oai oái vang cả ngọn núi: "Chậm đã Cửu Tiểu tử, để ta lấy kiếm. Ngự kiếm đi cho nhanh chứ cuốc bộ thì xương cốt lão gãy hết mất." - Tốt lắm!! Cắn câu rồi.
Thánh Huyền tông tọa Trấn Giang thành trù phú và náo nhiệt nhất Cửu địa. Chỗ hội tụ cũng các kì tài ma giới.
Vừa bước vào đất Cửu thiên không hiếm nhìn thấy cảnh ma tu đệ tử ngự thú phi hành. Ngoài đường cũng có rất nhiều người bế theo sủng vật, linh thú. Ngoại hình của họ trải qua quá trình tu luyện tùy theo trình độ đã thay đổi giống ít nhiều so với phàm nhân, vài người vẫn còn tai sói hoặc đuôi hồ.
Cửu Anh: "Cốc Tử bây giờ ma địa có bao nhiêu tông môn?"
Ông ta xòe tay tính nhẩm: "Để coi, một, hai, ba, bảy, chín, hai mươi mốt.... Hơn mấy chục tông môn lớn nhỏ. Đứng đầu là ngũ đại ma tông. Thánh Huyền, Cửu Tuế, Vạn Nhất, Thiên Các, Vân Thiên. Ngươi hỏi làm gì? Từ bao giờ lại có hứng thú với mấy ma tông vậy?"
Cửu Anh: "Thánh Huyền tông bao giờ chiêu sinh?"
Cốc Tử:
"Bây giờ đang chiêu sinh đấy, phàm là kẻ tu được nhân hình thì đều có tư cách khảo nghiệm...? Đâu rồi Cửu tiểu tử?"
Cửu Anh phóng xuống khỏi kiếm, hắn lập tức dịch dung rồi lẩn vào một con hẻm, còn lại chỉ là lời truyền âm vỏn vẹn mấy câu rồi không thấy tăm hơi đâu cả.
"Ông đến chỗ sảnh lớn trước đi! Ta đến đăng kí chiêu sinh thử xem ma tông bọn họ tuyển đệ tử ra sao!"
Cốc Tử:
"Ể ngươi nói đi là đi liền sao? Ta còn chưa nói hết mà..." - Càng tốt! Xem ra phải chuẩn bị bước tiếp theo rồi. Thiên đế!!! Phàm xác. Chuyện tốt cứ dồn dập thế này đúng là cầu mà không mà không được.
Đến nơi, mười vị trưởng lão và tông chủ Thánh Huyền tông đều đang ở đình lớn chờ đợi Cốc Tử. Ai cũng ăn mặc trịnh trọng và sáng sủa. Nhìn thấy ông ấy bọn họ vô cùng khách sáo chào hỏi nhau.
Thánh Huyền tông chủ ngó nghiêng ngó dọc: "Cốc lão huynh, lúc nãy truyền tin huynh nói hôm nay có thêm một vị khách quý. Sao tới có một mình vậy?" - Khách quý này đích thân gia chủ Huyết tộc phải đi rước, chắc tám chín phần là tôn thượng rồi.
Cốc Tử: "Đừng nhắc nữa. Giữa đường hắn hứng thú chạy đi dự thi khảo thí thử rồi."
Một trưởng lão thấy vậy tiếp lời: "Khảo thí của tông môn bọn ta ư?"
"Đám đệ tử năm nay đều là người mới, vị khách này của lão gia chủ không biết có ý định gì?" - Mười vị trưởng lão đứng quanh hốt hoảng ra mặt. Bọn họ dự đoán là Cửu Anh nhưng nằm mơ cũng không ngờ hắn lại đâm đầu đi tham gia khảo thí.
Chẳng là có nhận lời của Bát điện chủ dòm ngó nâng đỡ mấy đứa con của lão, không may để Cửu Anh phát hiện ra họ thiên vị là tiêu tùng cả đám vì ma giới trước giờ đều lấy thực lực vi tôn.
Cốc Tử:
"Hắn sẽ không phá hỏng buổi tuyển chọn của các ngươi đâu. Giờ chúng ta vào trong chuẩn bị rồi cùng quan sát đợt khảo nghiệm đi."
Tông chủ liếc mắt ra sau lưng ra dấu cho mười người kia. Bọn họ sốt sắng liền tản ra đi dặn dò các đệ tử của mình.
Trong khi đó Cửu Anh có vẻ rất thích tai sói, hắn lại cải trang thành người trong lang tộc vui vẻ rảo bước đi vòng quanh Cửu Thiên. Trước hết phải nghe ngóng tình hình những hạt giống tốt năm nay, không nơi nào tốt hơn một quán rượu ven đường.
Tiểu nhị nhìn thấy khách đến vô cùng niềm nở. "Vị tiểu ca này nhìn là biết ở xa đến đăng kí khảo nghiệm rồi phải không? Vào đây, vào đây chỗ bọn ta có loại rượu thịt ngon nhất Cửu Thiên đó."
Cửu Anh: "Vậy sao? Cho ta một con trâu quay với một tô mì thịt bò."
Mọi người xung quanh nghe xong đều ngưng đũa và im bặt nhìn về hướng hắn. Tiểu nhị cười miễn cưỡng.
"Khách quan à, chỗ này... À không riêng chỗ này! Toàn bộ Thập Tam Thiên không ai dám mổ trâu bò bán đâu, huynh ăn cái khác đi nha."
Cửu Anh: "Tại sao không cho ta ăn thịt trâu chứ?"
Vị công nương che mặt cùng một nam nhân ngồi bàn đối diện nói qua. "Vị đệ đệ này ngươi không biết thế lực Ngưu tộc ở Thập Tam Thiên ra sao à?"
Hắn ngồi gác chân lên bàn: "Thì sao? Ở đây cũng đâu phải Bát Thiên. Dựa vào đâu cấm ta ăn thịt trâu bò?"
Nam nhân đi cùng cô ta có vẻ rất giận, y đứng lên định động thủ thì bị vị cô nương kia ngăn lại, ông chủ nghe chuyện sợ hãi đến gần bàn cô nương ấy líu ríu nói nhỏ.
"Mong Tam tiểu thư tha lỗi, tiểu nhân không biết tên nhóc này từ đâu đến. Tiểu nhân lập tức đuổi hắn đi ngay."
"Sao phải đuổi chứ? Ngươi buôn bán đuổi khách thì còn làm ăn gì được nữa. Mau đi mua thịt trâu bò về làm cho hắn đi." - Cô nương kia không những không tức giận còn vui vẻ bảo tiểu nhị mang lên cho Cửu Anh một bình rượu.
Ông chủ toát hết cả mồ hôi lạnh, ông ta bảo tiểu nhị đi mua thịt bò. Tên tiểu nhị cầm con dao đưa cho ông ta.
"Lão gia, hay ông cầm con dao này đâm ta chết đi. Xung quanh đây mấy trăm dặm làm gì có nhà nào dám mổ trâu bò mà đi mua chứ?"
"Không tìm được thì làm thịt em gái ngươi thay cho thịt bò." - Ông chủ.
Cửu Anh rót ly rượu rồi nháy mắt với vị cô nương kia. "Mỹ nhân! Nàng thưởng thức ta như vậy. Tí nữa gặp ở thí luyện bổn đại gia nhất định chiếu cố nàng."
"Cuồng ngôn, tam tiểu thư thân phận gì chứ? Đúng là cóc ghẻ đòi đeo chân hạc." - Nam nhân đi chung với cô ấy tức giận đập bàn đứng lên.
"Vậy thì đa tạ tiểu đệ trước! Ta là Thiết Cầm. Mong được đệ chiếu cố. Đi thôi Thiết Tiếu." - Nữ nhân đứng dậy bỏ đi khỏi đó không ngoái nhìn hắn một cái, còn những kẻ xung quanh đều cho Cửu Anh là tên điên nên cũng chẳng để ý nhiều.
Hắn lắc đầu:
"Đáng tiếc thật. Một giai nhân xinh đẹp kiều diễm như vậy lại là ái nữ của con trâu già Bát điện vương. Chắc chắn là phu nhân hắn có tình nhân bên ngoài."
"Này ngươi nói to như thế lỡ cô ta nghe được sẽ quay lại làm thịt ngươi." - Giọng nói lạ từ đối diện bàn. Mải mê nhìn theo tiểu cô nương vừa rồi Cửu Anh không hề biết bàn của hắn đã xuất hiện thêm mấy người khách không mời mà đến ngồi nãy giờ.
Cửu Anh trố mặt phun cả ngụm rượu: "Vô Thiên, Lục Phượng, Lạc Thiên?? Các ngươi là người hay ma vậy? Không một tiếng động. Đến lúc nào thế?"
Vô Thiên nhâm nhi tách trà gần cạn đặt lên bàn như minh chứng cho lời nói của mình: "Đến từ lúc trà còn nóng, ngươi bắt đầu nhìn mỹ nhân. Khi uống hết vẫn chưa để ý sự hiện diện của bọn ta."
Lục Phượng:
"Cửu Anh có thật là huynh không vậy? Nếu không phải lần trước nhìn thấy huynh trước Huyết Ảnh ma cung với Vô Thiên đại ca không nói thì ta cũng không tin được luôn đấy, trông huynh khác xa lúc nhỏ ta gặp. Càng ngày càng trẻ."
Tiểu Huỳnh Tử chỉ tay lên đầu hắn:
"Cửu huynh, ta nghe nói ngươi là quái thú cửu đầu xà. Sao lại có tai sói? Lai chó sao?"
Cửu Anh:
"Ngươi mới lai chó, cả nhà ngươi đều lai chó. Cái này gọi là dịch dung! Dịch dung đó biết không. Mà thôi, đại nhân không chấp tiểu nhân."
Lạc Thiên cười khẩy:
"Chấp gì chứ? Còn dám chấp nhất bọn ta hả? Lần trước ở hội đấu giá huynh để lại mấy người bọn ta chờ đến tối mịt ai nấy đều mệt lả người. Cả đám còn chưa tính sổ với huynh đấy."
Cửu Anh: "Lần đó... Hừm.. Cái lần đó... Giờ ta nói ta đi giải quyết nỗi buồn xong rồi bị lạc thì các ngươi tin không nhỉ?"
Độc Băng Phong Thiên Lý để lại ấn băng hàn vĩnh cửu. Băng hàn ăn sâu vào trong mỗi cấu tạo nhỏ nhất của nguyên thần, dù trải qua hơn ngàn năm cũng không thể triệt để hồi phục.
Cốc Tử:
"Cửu tiểu tử tình trạng của ngươi theo ta một chuyến đến Thánh Huyền tông nhờ mấy lão bất tử bên đó tìm cách cho ngươi dưỡng hồn."
Cửu Anh:
"Băng phong thiên lý là vạn độc chi tôn chiết xuất từ tám tám sáu mươi bốn loại độc, chính sư huynh Cùng Kỳ luyện chế ra, cả sư tôn của ta cũng không giải được thì bọn họ có thể làm gì?"
Ông ta đứng dậy khoanh tay ra sau lưng:
"Ít nhất ngươi cũng phải đoạt xác chứ? Cỗ cơ thể của ngươi hiện tại cũng đâu phải là thứ có thể dưỡng hồn được."
Hắn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn ông ta rồi vờ như thuận theo. Từ bao giờ Cốc Tử lại có thể nhìn thấu cơ thể này.
Ông bắt gặp cái nhìn đó liền nói chuyện trêu đùa như mọi khi.
"Ta vẫn cảm thấy chuyện ngươi đuổi Tam Thiên và chuyện lúc nãy Đế Thích Thiên đến ma giới nhất định có dây tơ rễ má gì đó. Ta nghi lắm nha! Không lẽ Cửu tiểu tử ngươi lại thông gian với nữ nhân thần tộc. Cả hai chơi ba à?"
Hắn bỗng bật cười:
"Làm ơn coi xuân họa đồ ít lại một chút đi. Ông già rồi, sẽ hư thận đấy."
Càng lúc càng thấy kì lạ. Thần lực của Đế Thích Thiên tác động xóa đi kí ức về chuyện y đã đến ma giới rồi. Tại sao Cốc Tử vẫn nhớ? Ông ta đã lợi hại đến mức có thể nằm ngoài thần thông của Đế Thích Thiên rồi à?
Một vài cánh hoa lưu ly nhỏ rơi trên mái tóc đen huyền của hắn lại khơi gợi về tháng ngày ở Vu Sơn cùng Tiểu Hồ và Hắc lang, hai đứa nhỏ đó lúc nào cũng lãi nhãi bên cạnh, thích ăn thì ăn trái cây rừng tuy mùi vị nhạt thếch nhưng lại không bám mùi tanh hôi, ăn no lại lăn ra ngủ rồi mơ một giấc mộng đẹp không có vương tọa cũng không có ngàn vạn người quỳ bái nhưng đổi lại cực kì an yên.
Cơn gió lạ chứa trong đó đầy âm khí quỷ dị. - "Gió thu lại thổi rồi." - Cốc Tử ngắm nhìn một trời đầy hoa bay, miệng ông ta nhẩm nói gì đó.
Hắn không để ý lời, đôi mắt dán vào khoảng không phía sau lưng ông ta. Vài hình ảnh kì lạ vụt qua trước mặt. Nhãn cầu Cửu Anh biến thành một màu đen huyễn hoặc đờ đẫn như mất hồn, ảo giác xuất hiện.
Bàn tay trở nên lạnh toát như người chết, ngón tay trỏ Cửu Anh giật nhẹ. Hắn đặt mắt nhìn xuống đất rồi di chuyển nhìn xung quanh, cảnh tượng trở nên vô cùng đáng sợ.
Ông ấy nhìn hắn thì thầm: "Cửu tiểu tử...."
Dường như những thứ đang chứng kiến chỉ có hắn là thấy được, sau lưng Cốc Tử bóng mờ của một thiếu niên mặc bạch y nhuộm đỏ máu tươi, đầu tóc kẻ này rũ rượi che khuất mặt, y đưa bàn tay khô khốc về hướng hắn.
Cốc Tử nhìn theo hướng mắt của Cửu Anh quay ra sau lưng, ông ta cư nhiên chẳng nhìn được.
Oan hồn lạ mang khuôn mặt trắng bệch vô cảm. Thân ảnh y dần dần biến mất, trước đó nó hét lên đau đớn trong mớ máu thịt lẫn lộn. Sau đó không chỉ có một, mà còn có rất nhiều quỷ hồn lần lượt hiện ra.
Cảnh quang triệt để biến chuyển, ma hồn quanh Cửu Anh di chuyển lờ đờ, mỗi bước chân đều chảy ra máu đỏ, chúng bước đến đâu những bông hoa bỉ ngạn dị thường mọc lên đến đấy, thoáng chốc tất cả không gian chìm trong cảnh điên cuồng đánh nhau.
Tứ phía truyền đến tiếng hét hò thất thanh của ma binh kháo nhau bảo vệ thành trì.
"Tôn thượng thần tộc đánh sập Quỷ môn quan rồi! Không còn nhiều thời gian đâu." - Một ma binh cơ thể đầy vết thương bị chặt mất một tay chạy đến chỗ Cửu Anh cấp báo.
"Chủ thượng xin mau chóng hạ lệnh."
Hắn đưa tay về phía trước liền xuyên qua người của bọn họ như mây khói. Sau lưng là cảnh mấy vạn tộc nhân của mình cùng tháo chạy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì trước mặt hai bóng đen kì lạ vút qua đuổi theo hung hãn chém đứt giết phụ nữ và trẻ con.
Toàn bộ thành trì Quỷ Môn Quan sập xuống dưới cơn mưa tên cùng thiên thạch trên trời giáng xuống, ma giới hoàn toàn chìm trong khói lửa. Không khí tang điền chết chóc và tiếng la hét bao trùm Thập Tam Thiên.
Cửu Anh không tin vào những chuyện đang diễn ra.
Tiếng trống trận từ trên cao vọng xuống. Vương Phàm ánh mắt hiếu chiến đang cưỡi trên thần long chiến xa, bên dưới thiên binh thiên tướng ra sức oanh tạc mọi thứ.
Vương Phàm nhìn xuống đối mặt với hắn một nụ cười man rợ. Y đưa tay túm cổ một nữ nhân ma tộc. Cô nương đó hoảng loạn giơ tay về phía hắn rên rỉ. "Tôn thượng, cứu mạng! Cứu..."
"Cửu Anh!?"
Bàn tay Vương Phàm biến hóa thành vuốt rồng đập thẳng xuống người Cửu Anh, cảm giác chân thật đến độ áp lực khiến hắn run sợ, đôi chân cứng đờ hóa đá không thể di chuyển.
Thân người đầy thương tích của Tam đầu long lao đến chắn trước mặt đỡ long kích cho hắn rồi quỵ xuống vì vết đâm thấu ngực.
"Vương Phàm....." -Hắn hét to gọi ra Huyết Ngục trong sự khiếp đảm của Cốc Tử, ông ta đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cửu Anh trong tay cầm chặt ma binh lao về phía hình hài khói sương kia không ý thức được rằng mình đang lao thẳng xuống vực.
Cốc Tử hét lên thất thanh nhảy đến ôm chặt chân hắn, cả hai ngã nhào ngay bên mép vách núi thẳng đứng.
Cốc Tử:
"Cửu Anh, Cửu Anh ơi! Tỉnh lại mau."
Hắn thả một hơi thở thật mạnh rồi bừng tỉnh, mồ hôi đổ ra ướt đẫm trên mặt, đẩy ngã Cốc Tử qua một bên, dù đều là hư cảnh tuy nhiên mùi tanh của máu thịt vẫn phảng phất qua mũi.
Cốc Tử: "Ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì sao lại như thế?"
Cửu Anh lắc đầu liên tục buông Huyết Ngục ra: "Ta nhìn thấy tử khí, rất nhiều tử khí. Gươm giáo loạn lạc khắp nơi."
Ông ta ra sức trấn an. "Có lẽ ngươi nghĩ nhiều quá đâm ra ảo giác thôi. Làm gì có tử khí rồi gươm giáo gì. Từ nãy giờ ở đây chỉ có hai chúng ta. Ngươi toàn tự tưởng tượng ra."
Hắn tức giận:
"Không lý nào tự nhiên lại thấy ảo giác. Xung quanh đây chắc chắn có thứ gì đó cộng sinh hoặc ảnh hưởng bởi hồn lực của ta."
Hắn cắn rách đầu ngón tay niệm phép khiến máu bản thân chảy ra lại hóa thành thể khí bốc hơi xung quanh, quả nhiên ở gần họ cụ thể là trên vách núi này lại có thứ phản ứng lại. Mảng đất đá nóng dần lên tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ lè.
Cốc Tử vung tay tụ thành kiếm khí chém vỡ chỗ đó thì một vật có hình dáng như ngọc như ý bị đánh ra. Nó liên hồi phát quang phản ứng với máu hắn. Cửu Anh bần thần đi đến chỗ đó cầm nó lên.
Cửu Anh:
"Nghịch Luân Bảo Ngọc. Đời trước tìm kiếm khắp nơi không thấy. Không ngờ lại xuất hiện ở đây."
Hắn tuyệt vọng ngã người vào vách đá. Tìm thấy thiên địa kì bảo trong tình cảnh này đúng là dở khóc dở cười. Nghịch Luân Bảo ngọc có thể nhìn thấy tương lai năm trăm năm và quá khứ năm trăm năm.
Nói thế chẳng phải tất cả những gì hắn trải qua ban nãy sau này đều trở thành sự thật hết hay sao.
"Bây giờ ta phải làm sao đây? Không lẽ giết Vương Phàm???!!" - Hắn nghĩ thầm rồi nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này. Xuống tay với Vương Phàm sợ chính bản thân sẽ không nỡ, nhưng còn ma giới? Còn tỷ tỷ, Tam đầu long...
Nếu không muốn thất thủ chỉ còn một cách duy nhất là phải xây dựng nền móng cho tương lai ma tộc.
Nghĩ là làm Cửu Anh đứng dậy kéo ta tay Cốc Tử: "Chẳng phải nói đến Thánh Huyền tông. Mau lên.''
Ông ấy la oai oái vang cả ngọn núi: "Chậm đã Cửu Tiểu tử, để ta lấy kiếm. Ngự kiếm đi cho nhanh chứ cuốc bộ thì xương cốt lão gãy hết mất." - Tốt lắm!! Cắn câu rồi.
Thánh Huyền tông tọa Trấn Giang thành trù phú và náo nhiệt nhất Cửu địa. Chỗ hội tụ cũng các kì tài ma giới.
Vừa bước vào đất Cửu thiên không hiếm nhìn thấy cảnh ma tu đệ tử ngự thú phi hành. Ngoài đường cũng có rất nhiều người bế theo sủng vật, linh thú. Ngoại hình của họ trải qua quá trình tu luyện tùy theo trình độ đã thay đổi giống ít nhiều so với phàm nhân, vài người vẫn còn tai sói hoặc đuôi hồ.
Cửu Anh: "Cốc Tử bây giờ ma địa có bao nhiêu tông môn?"
Ông ta xòe tay tính nhẩm: "Để coi, một, hai, ba, bảy, chín, hai mươi mốt.... Hơn mấy chục tông môn lớn nhỏ. Đứng đầu là ngũ đại ma tông. Thánh Huyền, Cửu Tuế, Vạn Nhất, Thiên Các, Vân Thiên. Ngươi hỏi làm gì? Từ bao giờ lại có hứng thú với mấy ma tông vậy?"
Cửu Anh: "Thánh Huyền tông bao giờ chiêu sinh?"
Cốc Tử:
"Bây giờ đang chiêu sinh đấy, phàm là kẻ tu được nhân hình thì đều có tư cách khảo nghiệm...? Đâu rồi Cửu tiểu tử?"
Cửu Anh phóng xuống khỏi kiếm, hắn lập tức dịch dung rồi lẩn vào một con hẻm, còn lại chỉ là lời truyền âm vỏn vẹn mấy câu rồi không thấy tăm hơi đâu cả.
"Ông đến chỗ sảnh lớn trước đi! Ta đến đăng kí chiêu sinh thử xem ma tông bọn họ tuyển đệ tử ra sao!"
Cốc Tử:
"Ể ngươi nói đi là đi liền sao? Ta còn chưa nói hết mà..." - Càng tốt! Xem ra phải chuẩn bị bước tiếp theo rồi. Thiên đế!!! Phàm xác. Chuyện tốt cứ dồn dập thế này đúng là cầu mà không mà không được.
Đến nơi, mười vị trưởng lão và tông chủ Thánh Huyền tông đều đang ở đình lớn chờ đợi Cốc Tử. Ai cũng ăn mặc trịnh trọng và sáng sủa. Nhìn thấy ông ấy bọn họ vô cùng khách sáo chào hỏi nhau.
Thánh Huyền tông chủ ngó nghiêng ngó dọc: "Cốc lão huynh, lúc nãy truyền tin huynh nói hôm nay có thêm một vị khách quý. Sao tới có một mình vậy?" - Khách quý này đích thân gia chủ Huyết tộc phải đi rước, chắc tám chín phần là tôn thượng rồi.
Cốc Tử: "Đừng nhắc nữa. Giữa đường hắn hứng thú chạy đi dự thi khảo thí thử rồi."
Một trưởng lão thấy vậy tiếp lời: "Khảo thí của tông môn bọn ta ư?"
"Đám đệ tử năm nay đều là người mới, vị khách này của lão gia chủ không biết có ý định gì?" - Mười vị trưởng lão đứng quanh hốt hoảng ra mặt. Bọn họ dự đoán là Cửu Anh nhưng nằm mơ cũng không ngờ hắn lại đâm đầu đi tham gia khảo thí.
Chẳng là có nhận lời của Bát điện chủ dòm ngó nâng đỡ mấy đứa con của lão, không may để Cửu Anh phát hiện ra họ thiên vị là tiêu tùng cả đám vì ma giới trước giờ đều lấy thực lực vi tôn.
Cốc Tử:
"Hắn sẽ không phá hỏng buổi tuyển chọn của các ngươi đâu. Giờ chúng ta vào trong chuẩn bị rồi cùng quan sát đợt khảo nghiệm đi."
Tông chủ liếc mắt ra sau lưng ra dấu cho mười người kia. Bọn họ sốt sắng liền tản ra đi dặn dò các đệ tử của mình.
Trong khi đó Cửu Anh có vẻ rất thích tai sói, hắn lại cải trang thành người trong lang tộc vui vẻ rảo bước đi vòng quanh Cửu Thiên. Trước hết phải nghe ngóng tình hình những hạt giống tốt năm nay, không nơi nào tốt hơn một quán rượu ven đường.
Tiểu nhị nhìn thấy khách đến vô cùng niềm nở. "Vị tiểu ca này nhìn là biết ở xa đến đăng kí khảo nghiệm rồi phải không? Vào đây, vào đây chỗ bọn ta có loại rượu thịt ngon nhất Cửu Thiên đó."
Cửu Anh: "Vậy sao? Cho ta một con trâu quay với một tô mì thịt bò."
Mọi người xung quanh nghe xong đều ngưng đũa và im bặt nhìn về hướng hắn. Tiểu nhị cười miễn cưỡng.
"Khách quan à, chỗ này... À không riêng chỗ này! Toàn bộ Thập Tam Thiên không ai dám mổ trâu bò bán đâu, huynh ăn cái khác đi nha."
Cửu Anh: "Tại sao không cho ta ăn thịt trâu chứ?"
Vị công nương che mặt cùng một nam nhân ngồi bàn đối diện nói qua. "Vị đệ đệ này ngươi không biết thế lực Ngưu tộc ở Thập Tam Thiên ra sao à?"
Hắn ngồi gác chân lên bàn: "Thì sao? Ở đây cũng đâu phải Bát Thiên. Dựa vào đâu cấm ta ăn thịt trâu bò?"
Nam nhân đi cùng cô ta có vẻ rất giận, y đứng lên định động thủ thì bị vị cô nương kia ngăn lại, ông chủ nghe chuyện sợ hãi đến gần bàn cô nương ấy líu ríu nói nhỏ.
"Mong Tam tiểu thư tha lỗi, tiểu nhân không biết tên nhóc này từ đâu đến. Tiểu nhân lập tức đuổi hắn đi ngay."
"Sao phải đuổi chứ? Ngươi buôn bán đuổi khách thì còn làm ăn gì được nữa. Mau đi mua thịt trâu bò về làm cho hắn đi." - Cô nương kia không những không tức giận còn vui vẻ bảo tiểu nhị mang lên cho Cửu Anh một bình rượu.
Ông chủ toát hết cả mồ hôi lạnh, ông ta bảo tiểu nhị đi mua thịt bò. Tên tiểu nhị cầm con dao đưa cho ông ta.
"Lão gia, hay ông cầm con dao này đâm ta chết đi. Xung quanh đây mấy trăm dặm làm gì có nhà nào dám mổ trâu bò mà đi mua chứ?"
"Không tìm được thì làm thịt em gái ngươi thay cho thịt bò." - Ông chủ.
Cửu Anh rót ly rượu rồi nháy mắt với vị cô nương kia. "Mỹ nhân! Nàng thưởng thức ta như vậy. Tí nữa gặp ở thí luyện bổn đại gia nhất định chiếu cố nàng."
"Cuồng ngôn, tam tiểu thư thân phận gì chứ? Đúng là cóc ghẻ đòi đeo chân hạc." - Nam nhân đi chung với cô ấy tức giận đập bàn đứng lên.
"Vậy thì đa tạ tiểu đệ trước! Ta là Thiết Cầm. Mong được đệ chiếu cố. Đi thôi Thiết Tiếu." - Nữ nhân đứng dậy bỏ đi khỏi đó không ngoái nhìn hắn một cái, còn những kẻ xung quanh đều cho Cửu Anh là tên điên nên cũng chẳng để ý nhiều.
Hắn lắc đầu:
"Đáng tiếc thật. Một giai nhân xinh đẹp kiều diễm như vậy lại là ái nữ của con trâu già Bát điện vương. Chắc chắn là phu nhân hắn có tình nhân bên ngoài."
"Này ngươi nói to như thế lỡ cô ta nghe được sẽ quay lại làm thịt ngươi." - Giọng nói lạ từ đối diện bàn. Mải mê nhìn theo tiểu cô nương vừa rồi Cửu Anh không hề biết bàn của hắn đã xuất hiện thêm mấy người khách không mời mà đến ngồi nãy giờ.
Cửu Anh trố mặt phun cả ngụm rượu: "Vô Thiên, Lục Phượng, Lạc Thiên?? Các ngươi là người hay ma vậy? Không một tiếng động. Đến lúc nào thế?"
Vô Thiên nhâm nhi tách trà gần cạn đặt lên bàn như minh chứng cho lời nói của mình: "Đến từ lúc trà còn nóng, ngươi bắt đầu nhìn mỹ nhân. Khi uống hết vẫn chưa để ý sự hiện diện của bọn ta."
Lục Phượng:
"Cửu Anh có thật là huynh không vậy? Nếu không phải lần trước nhìn thấy huynh trước Huyết Ảnh ma cung với Vô Thiên đại ca không nói thì ta cũng không tin được luôn đấy, trông huynh khác xa lúc nhỏ ta gặp. Càng ngày càng trẻ."
Tiểu Huỳnh Tử chỉ tay lên đầu hắn:
"Cửu huynh, ta nghe nói ngươi là quái thú cửu đầu xà. Sao lại có tai sói? Lai chó sao?"
Cửu Anh:
"Ngươi mới lai chó, cả nhà ngươi đều lai chó. Cái này gọi là dịch dung! Dịch dung đó biết không. Mà thôi, đại nhân không chấp tiểu nhân."
Lạc Thiên cười khẩy:
"Chấp gì chứ? Còn dám chấp nhất bọn ta hả? Lần trước ở hội đấu giá huynh để lại mấy người bọn ta chờ đến tối mịt ai nấy đều mệt lả người. Cả đám còn chưa tính sổ với huynh đấy."
Cửu Anh: "Lần đó... Hừm.. Cái lần đó... Giờ ta nói ta đi giải quyết nỗi buồn xong rồi bị lạc thì các ngươi tin không nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.