Chương 39
Kykimca
27/05/2022
Trở lại đợt thí luyện ma tông còn dang dở Cửu Anh và mấy đứa nhóc hiện tại đang ở sâu trong rừng, quyển Hoài Mộng Sơn Hà ban nãy nhìn không sót trang nào. Mấy cái tranh vẽ xuân cung bên trong lại không khiến hắn có chút phản ứng.
Trong lòng hoài nghi nhân sinh, nhìn mấy cảnh xuân lồ lộ như thế. Một chút rạo rực hay cảm giác lâng lâng cũng không có. Lần trước vào kỹ viện ở ma giới cùng Cốc Tử, còn điên khùng tới mức phát tình với chính đại sư huynh Cùng Kỳ.
"Có khi nào Lãnh Nương nói đúng, thằng đệ của ta có vấn đề không nhỉ?" - Hắn ngó xuống bên dưới hạ thân mình bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ chỉ có một lần với Vương Phàm mà giờ quay quắc qua chán luôn nữ sắc.
Đám nhóc bên này ở cạnh ma tôn mà cứ canh cánh trong lòng lo sợ sẽ mất mạng bất cứ lúc nào dù mọi cử chỉ của Cửu Anh đều bình thường với chúng. Ngoài tiếng chim chóc kêu khan thì nãy giờ không ai nói chuyện gì với ai, hai người kia xúi Lạc Thiên bắt chuyện để đỡ sợ.
Mặc cho quả tim đang đập liên hồi như trống trận vì hợp. Đứa nhỏ cũng miễn cưỡng đến vu vơ vài câu mà không biết Cửu Anh đang rất phiền não vì chuyện riêng.
"Cửu huynh, quyển có phải hấp dẫn lắm không. Đây là quyển tái bản lần thứ mười hai đấy."
"Hấp dẫn cái đầu của ngươi, thay vì chăm chú vào mấy quyển sách này thì để ý mấy loại thảo mộc với linh dược đi kìa." - Hắn lườm mắt sắc lạnh, ba đứa nhỏ lạnh sống lưng.
Tiểu Huỳnh Tử nói đủ cho một mình Lục Phượng nghe.
"Tài ăn nói này của Lạc sư huynh có khi sẽ dẫn chúng ta xuống dạ dày ma tôn nhanh hơn, Lục sư huynh, huynh làm gì đi."
Lục Phượng. "Ta thì có thể làm gì được?"
Trên đường họ lướt qua một gốc cây gỗ mục, hai mắt Cửu Anh dừng trước nhúm cỏ dại xanh ươm mọc trên đó. Mùi thơm phảng phất tiết ra từ loại cỏ lạ kia dường như chỉ hắn ngửi ra. Tính ra từ khi rời Vu Sơn đến giờ chẳng có thứ gì bỏ bụng.
Thịt người không ăn được, thịt yêu quái chắc không có vấn đề. Cái loại thực vật tưởng như bỏ đi này thực ra đang ẩn thân dưới vỏ cỏ dại. Mùi linh khí từ nội đan của nó ít nhất cũng tu luyện trên mấy trăm năm.
"Muốn che mắt ai?" - Cửu Anh lại gần nhưng lại không ra tay, hắn quay lại đám nhóc thăm dò dao động linh khí trong người chúng để đảm bảo là sẽ không đánh động đến yêu vật rồi mới cất tiếng gọi Tiểu Huỳnh Tử.
Cửu Anh:
"Tiểu tử! Ngươi đến hái dùm ta mớ cỏ dại này đi."
"Hái cỏ hả?"
Nó mọc cũng không quá tầm với, Tiểu Huỳnh Tử ban đầu không mảy may nghi ngờ nhưng khi sắp chạm vào đám cỏ đó liền rụt tay về. Kể cũng lạ, tại sao lại nhờ y trong khi Cửu Anh chỉ đưa tay ra là ngắt được.
Ma giới đầy những loại quỷ mộc, trùng thảo. Sơ sảy sẽ không chết không nhắm mắt. Rõ ràng là có gì đó trong mấy cây cỏ dại vô hại này.
Dùng một trí óc ít ỏi vốn có của mình Tiểu Huỳnh Tử lùi ra xa khỏi cái thân cây chất vấn hắn:
"Khoan đã, tại sao lại nhờ ta hái?? Còn Lục sư huynh và Lạc sư huynh sao ma tôn đại nhân không gọi. Mớ cỏ này có gì đó bất thường đúng không. Ta không muốn chết đâu."
Cửu Anh gạt phắc đi:
"Vớ vẩn sao ta lại để ngươi chết được, thứ này có thể kháng ma khí, nếu ta chạm vào thì sẽ ngứa ba canh giờ."
"Có vậy mà ma tôn đại nhân không chịu nói sớm. Được rồi xem ta ra tay đây." - Tiểu Huỳnh Tử tự tin với tay chạm vào đám cỏ chẳng nghĩ ngợi gì ngắt nó ra khỏi thân cây, ung dung cầm đến đưa trước mặt họ như để khoe chiến tích của mình.
Nhúm cỏ lạ phóng thích ra một ít linh khí mỏng, Lục Phượng định cầm lấy xem xét liền bị Cửu Anh đánh nhẹ vào tay.
"Đừng chạm, không nghe ta nói à? Ngươi muốn ngồi gãi như khỉ hết ba canh giờ hả?"
Bấy giờ Lục Phượng vội né ra, Tiểu Huỳnh Tử hốt hoảng vứt ngay đám cỏ xuống đất nhưng cơn ngứa đã lập tức ập đến từ mọi nơi trên cơ thể. Cứ thế y nhăn mặt mà gãi, Lạc Thiên được mẻ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lục Phượng: "Lúc nãy huynh nói nó chỉ phản ứng với ma khí trên người huynh mà."
Cửu Anh nhún vai: "Ban nãy ta bảo nó phản ứng với ma khí nhưng đâu có nói là không phản ứng với linh khí và hắn sẽ không ngứa đâu."
Lạc Thiên ngồi xuống nhìn chằm chằm với lọn cỏ dưới đất bị Tiểu Huỳnh Tử vứt. "Cửu huynh thứ này là kỳ thảo gì thế."
Cửu Anh: "Sao ngươi biết nó là kỳ thảo, biết đâu chỉ là loại cỏ ngứa thông thường."
Lạc Thiên chỉ vào thân cây khô. "Cỏ thì không thể mọc lưng chừng trên cây được."
"Khá lắm."
Hắn gật gù nhìn Lạc Thiên tán thưởng và đánh giá khá cao khả năng quan sát của đứa trẻ này. Sau đó phun nước bọt vào tay mình, chà xát để chất dịch lan ra khắp tay rồi túm lấy đám cỏ dại đang khẽ cử động dưới đất định chuồn đi.
Thấm đẫm nước bọt mớ cỏ dại phản ứng lại run lên bần bật, lúc bấy giờ Cửu Anh thả nắm cỏ ra, nó liền biến thành một đứa trẻ tóc để chỏm lăn lộn dưới đất cùng cơ thể nổi đầy mận đỏ.
"Đáng ghét. Đáng ghét! Cùng là yêu quái sao ngươi lại hạ độc thủ với ta." - Từ một nhúm cỏ dại chớp mắt đã hóa thành hình người.
Tiểu Huỳnh Tử kinh ngạc: "Cỏ dại có linh trí!?"
Lục Phượng: "Nó không phải cỏ dại đâu."
Đứa trẻ tuy khó chịu tột cùng. Sắc mặt lúc xanh lúc lại trắng, dù vậy khi nghe người khác nhận định mình là cỏ dại nó đưa ánh mắt giận dữ gầm lên:
"Mở to mắt chó của bọn phàm nhân các ngươi ra nhìn cho kỹ, bổn thiếu là linh chi thảo nhân. Nếu không phải con lang yêu chết tiệt kia dùng thủ đoạn hạ độc ta..."
Ngón tay nó chỉ qua phía Cửu Anh chợt nhận ra dao động ma khí từ hắn không có hơi thở của lang yêu mà thuộc về một loài yêu quái dùng độc khác lợi hại hơn. Rồi linh chi thảo vội thu tay lại, nguồn sát khí đáng sợ kia càng lúc càng bành trướng.
"Ngươi không phải lang yêu... Ngươi muốn gì?"
Hắn không có thói quen nói chuyện đàm đạo nhiều với đồ ăn, Cửu Anh đưa cho nó hai lựa chọn.
"Một là tự nguyện giao nội đan, hai là ta moi ra."
Linh chi thảo yêu cất giọng cười lanh lảnh đầy man rợ.
"Cho là ngươi có chút bản lĩnh nhưng dựa vào ngươi muốn lấy nội đan ta? Không ai nói ngươi biết linh chi thảo có thể dung hòa được mọi loại độc dược à? Một chút độc này tính là gì... Khụ khụ.."
Những mao mạch khắp cơ thể nó chuyển sang màu tím ngắt. Da thịt rã ra và bốc mùi, nó ngã rập xuống đất tứ chi không sao nhấc lên nổi. Chất kịch độc từ tuyến nước bọt là kết tinh từ vô số độc tố được loại bỏ trực tiếp từ trong thần hồn của Cửu Anh thải ra.
"Không bao giờ có chuyện loại kịch độc nào trong tam giới xâm nhập được vào cơ thể ta. Độc của ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?"
Cửu Anh:
"May cho ngươi đấy. Nếu là độc trực tiếp tiết ra từ chân thân của ta e là nãy giờ ngươi chỉ còn là vũng máu thôi. Bây giờ nhả nội đan ra, niệm tình ngươi tu hành không dễ ta sẽ tha cho một mạng. Cố gắng tu luyện một trăm năm sau lại thành nhân hình thôi."
Trong cơn hoảng loạn linh chi thảo vùng vẫy, nó nhìn thấy ấn ký hoa bỉ ngạn trên trán hắn liền nhớ ra thứ đó hạn chế vật chủ sát sinh, cho là hắn không thể xuống tay.
"Đừng có mơ, trừ ta ra bất cứ kẻ nào chạm vào nội đan cũng gián tiếp phá hủy nó. Một cọng rễ linh chi ngươi cũng đừng hòng có được."
Cửu Anh đưa tay nắm đầu nó nhấc lên. "Vậy ăn thịt ngươi rồi dùng thần hồn tiêu hóa cả thể xác lẫn nội đan là được nhỉ?"
Linh chi thảo:
"Ngươi dọa ai. Bị cổ ấn ký đặt lên thần hồn. Ăn thịt người ngươi sẽ bị phản phệ. Hồn phi phách tán."
"Ngươi tưởng rằng tu luyện thành người thì được tính là người hả?" - Hắn há cái họng rắn khổng lồ cắn đứt đầu nó nhanh gọn, nhai thong thả như ăn một cái bánh, trong chớp mắt linh chi thảo nhân đã đầu xác tách đôi. Tiểu Huỳnh Tử hét lên ngã ra đất.
Cửu Anh gồng sức vào cánh tay bóp chặt phần xác còn lại luyện hóa nó dưới linh hỏa thành củ linh chi ngũ sắc rồi nuốt gọn tất cả xuống cổ họng. Khá hài lòng với bữa ăn, hắn lôi trong miệng ra một mẫu thịt còn sót lại biến hóa thành cái rễ linh chi màu trắng.
Tiểu Huỳnh Tử kéo áo của Lạc Thiên: "Ma tôn ăn thịt người rồi, nuốt nguyên con đó."
Lạc Thiên: "Buông ra rách áo ta."
Cửu Anh ném cái rễ cho Lục Phượng.
"Cầm lấy đi, cái rễ linh chi thảo này lát nữa nộp cho tên trưởng lão. Lúc nãy lão ta có vẽ nó." - Lục Phượng đang đứng chết trân sau lưng không dám nhúc nhích.
"Xả tộc cải trang thành lang nhân, là Bạch Tử hắn bảo ngươi đến đây để gây khó dễ cho Ngưu tộc phải không?" - Tên tiểu tử Thiết Tiếu và vị tam tiểu thư Thiết Cầm lần trước gặp Cửu Anh trong quán rượu xuất hiện chặn trước mặt họ cùng mấy kẻ tham gia khảo thí khác, thái độ không có gì là thân thiện.
Cửu Anh tặc lưỡi:
"Buồn cười, ta thích đi đâu thì đi, giết ai thì giết. Ngưu tộc có đáng để lão tử phải gây khó dễ không."
Thiết Tiếu:
"Tứ điện chủ ngoài mặt nói không tranh giành quyền lực, từ chối làm trưởng lão của Thánh Huyền tông, còn nói cái gì mà con cháu Xà tộc không muốn dính vào tranh đấu trong ma giới. Sau lưng lại âm thầm phái người đến phá rối thí luyện. Vô sĩ!"
"Ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe xem?!"
Cửu Anh giơ vuốt phi thân đến chỗ Thiết Tiếu, dao động ma khí để lại từ gót chân hắn tạo ra luồng uy áp quét mạnh lướt qua hết thảy toàn bộ khu rừng, các thân cây trên đường nó lướt qua đều nằm la liệt dưới đất.
Cả khu rừng như vừa bị một trận cuồng phong thổi ngang, bọn thảo yêu xung quanh hoảng loạn bỏ chạy. Chim chóc đập cánh trối chết bay đi cùng tiếng động rần trời.
"Dừng lại! Nếu ngươi giết người ở đây Ngưu tộc chắn chắn sẽ không để yên cho Xà tộc." - Thiết Cầm dùng hết sức hét lên trước khi bàn tay của hắn vặn nát khuôn mặt Thiết Tiếu.
Người khác bị cỗ sát khí đó đè nặng đến thở không nổi ôm đầu nằm sát đất không khác gì mấy cây nấm.
Lo cho đại cuộc và không muốn tỷ tỷ cùng người trong tộc khó xử hắn đành bỏ tay ra, nắm đầu Thiết Tiếu quăng mạnh vào thân cây cổ thụ gần đó.
Tên cuồng ngôn bần thần ngồi bẹp gí tại chỗ không dám cử động, y sợ đến tè ra quần, đám người giam gia thí luyện muốn chạy cũng không chạy nổi, không ai hình dung được những chuyện kinh khủng vừa xảy ra.
Cửu Anh hai mắt đỏ như màu máu. Hắn lướt qua nghiến răng nói lớn với đám người Ngưu gia.
"Ta không ăn chay đâu. Quản thuộc hạ của cô nương kỹ càng lại."
Hắn khuất bóng ung dung rời đi, Thiết Tiếu vẫn tỏ ra sĩ diện và không cam tâm. Y lần mò vịn lấy thân cây đứng dậy mắng với theo.
"Khốn nạn, ta không bỏ qua chuyện này đâu."
Tam tiểu thư Thiết Cầm đi đến tát một cái thật mạnh vào mặt Thiết Tiếu.
"Cẩu nô tài đáng chết, vừa rồi sém chút nữa người hại chết toàn bộ mọi người rồi. Ngươi muốn kéo tất cả chết chung à?"
"Tam tiểu thư tha mạng. Thuộc hạ... Thuộc không nghĩ xà tộc còn có kẻ đáng sợ như thế." - Y vội vàng dập đầu thỉnh tội.
Thiết Cầm:
"Tốc độ kinh người vừa rồi không thể nhìn bằng mắt thường được e rằng thân thủ của hắn không thua kém Thiết Phiến không chừng còn lợi hại hơn." - Tại sao đợt thí luyện này lại xuất hiện một tên quái vật như thế. Kế hoạch đổ sông đổ biển hết rồi.
Tên khác lo lắng: "Tam tiểu thư vậy chúng ta còn đi cướp thảo dược của nhóm khác nữa không?"
"Tránh mặt hắn ra, nhanh chóng tìm hai loại nữa rồi trở về giao cho trưởng lão."
Thời gian quy định cũng gần hết vẫn không tìm được thêm một loại dược thảo nào khác. Mấy cây linh thảo đều bị sát khí Cửu Anh tỏa ra dọa chạy đi trốn cả rồi.
Bọn họ người của hắn đi vòng vòng nãy giờ chân cả đám đều mỏi nhừ nhưng không ai lên tiếng, bộ dạng ám ảnh ăn thịt đồng loại khi nãy mấy tên nhóc nhân tộc còn chưa hết ngỡ ngàng. Hắn bất ngờ quay ra sau lưng làm Lạc Thiên, Tiểu Huỳnh Tử giật nảy người núp phía sau Lục Phượng.
Cửu Anh:
"Làm gì căng thẳng thế. Cũng đâu có ăn thịt các ngươi."
Tiểu Huỳnh Tử: "Ai biết được chứ? Lúc nãy chỉ một phát đã nuốt hết tên linh chi đó. Lỡ như ăn có một mình hắn ngươi còn chưa no, ăn tới bọn ta thì sao?"
Cửu Anh: "Thịt người khó tiêu lắm. Linh chi thảo rất dồi dào linh khí. Ăn không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc. Huống hồ là linh chi ngàn năm."
Lục Phượng:
"Phải phải phải phải.... Huynh nói đúng, linh chi thảo rất tốt cho thai phụ, mang đi nấu canh hoặc hầm, dùng với đông trùng hạ thảo." - Cửu ca thật là đáng sợ, trước đó ta vẫn nghĩ những chuyện huynh ấy giết người chỉ là bị đồn thổi. Vừa rồi sém chút nữa không thở được.
"Đông trùng hạ thảo?! Hừm! Ở rìa cánh rừng này hình như cũng có nhiều lắm. Hay là hái cho tiểu bảo bối một ít. " - Cửu Anh ngẫm nghĩ.
Cửu Anh:
"Thế này đi. Dù gì tìm nãy giờ cũng không tìm ra loại dược thảo nào nữa. Bây giờ các người trở ra ngoài chờ ta trước."
Lạc Thiên nhớ ra gì đó: "Huynh đi tìm Vô Thiên huynh à?"
Hắn gạt đi:
"Ta đi tìm đông trùng hạ thảo chứ Vô Thiên thì có thể xảy ra chuyện gì được. Trong này toàn là yêu ma, đi theo chỉ khiến ta phải tốn công lo thêm cho các ngươi thôi."
Lục Phượng tiến lại gần chỗ Cửu Anh nhắc nhở. "Cửu ca, mắt của huynh có lớp màng màu trắng dần che phủ. Huynh phải cẩn thận nhé."
Thảo nào gần đây cứ hay cáu giận. Hắn vén ống tay áo lên dùng hai ngón tay đặt vào kinh mạch mình khuỷa tay kiểm tra. Quá trình lột xác một ngàn năm một lần đã bắt đầu, lúc còn chân thân có thể xuất hiện những thay đổi rõ rệt ở chu kỳ đầu như thay da ở bất kì loài rắn bình thường nào.
Chẳng bao lâu nữa, hai mắt sẽ dần dần không nhìn thấy. Thời gian này thần hồn cũng lược bỏ những tạp chất để tái tạo lại một thần hồn hoàn toàn khỏe mạnh.
Trong lòng hoài nghi nhân sinh, nhìn mấy cảnh xuân lồ lộ như thế. Một chút rạo rực hay cảm giác lâng lâng cũng không có. Lần trước vào kỹ viện ở ma giới cùng Cốc Tử, còn điên khùng tới mức phát tình với chính đại sư huynh Cùng Kỳ.
"Có khi nào Lãnh Nương nói đúng, thằng đệ của ta có vấn đề không nhỉ?" - Hắn ngó xuống bên dưới hạ thân mình bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ chỉ có một lần với Vương Phàm mà giờ quay quắc qua chán luôn nữ sắc.
Đám nhóc bên này ở cạnh ma tôn mà cứ canh cánh trong lòng lo sợ sẽ mất mạng bất cứ lúc nào dù mọi cử chỉ của Cửu Anh đều bình thường với chúng. Ngoài tiếng chim chóc kêu khan thì nãy giờ không ai nói chuyện gì với ai, hai người kia xúi Lạc Thiên bắt chuyện để đỡ sợ.
Mặc cho quả tim đang đập liên hồi như trống trận vì hợp. Đứa nhỏ cũng miễn cưỡng đến vu vơ vài câu mà không biết Cửu Anh đang rất phiền não vì chuyện riêng.
"Cửu huynh, quyển có phải hấp dẫn lắm không. Đây là quyển tái bản lần thứ mười hai đấy."
"Hấp dẫn cái đầu của ngươi, thay vì chăm chú vào mấy quyển sách này thì để ý mấy loại thảo mộc với linh dược đi kìa." - Hắn lườm mắt sắc lạnh, ba đứa nhỏ lạnh sống lưng.
Tiểu Huỳnh Tử nói đủ cho một mình Lục Phượng nghe.
"Tài ăn nói này của Lạc sư huynh có khi sẽ dẫn chúng ta xuống dạ dày ma tôn nhanh hơn, Lục sư huynh, huynh làm gì đi."
Lục Phượng. "Ta thì có thể làm gì được?"
Trên đường họ lướt qua một gốc cây gỗ mục, hai mắt Cửu Anh dừng trước nhúm cỏ dại xanh ươm mọc trên đó. Mùi thơm phảng phất tiết ra từ loại cỏ lạ kia dường như chỉ hắn ngửi ra. Tính ra từ khi rời Vu Sơn đến giờ chẳng có thứ gì bỏ bụng.
Thịt người không ăn được, thịt yêu quái chắc không có vấn đề. Cái loại thực vật tưởng như bỏ đi này thực ra đang ẩn thân dưới vỏ cỏ dại. Mùi linh khí từ nội đan của nó ít nhất cũng tu luyện trên mấy trăm năm.
"Muốn che mắt ai?" - Cửu Anh lại gần nhưng lại không ra tay, hắn quay lại đám nhóc thăm dò dao động linh khí trong người chúng để đảm bảo là sẽ không đánh động đến yêu vật rồi mới cất tiếng gọi Tiểu Huỳnh Tử.
Cửu Anh:
"Tiểu tử! Ngươi đến hái dùm ta mớ cỏ dại này đi."
"Hái cỏ hả?"
Nó mọc cũng không quá tầm với, Tiểu Huỳnh Tử ban đầu không mảy may nghi ngờ nhưng khi sắp chạm vào đám cỏ đó liền rụt tay về. Kể cũng lạ, tại sao lại nhờ y trong khi Cửu Anh chỉ đưa tay ra là ngắt được.
Ma giới đầy những loại quỷ mộc, trùng thảo. Sơ sảy sẽ không chết không nhắm mắt. Rõ ràng là có gì đó trong mấy cây cỏ dại vô hại này.
Dùng một trí óc ít ỏi vốn có của mình Tiểu Huỳnh Tử lùi ra xa khỏi cái thân cây chất vấn hắn:
"Khoan đã, tại sao lại nhờ ta hái?? Còn Lục sư huynh và Lạc sư huynh sao ma tôn đại nhân không gọi. Mớ cỏ này có gì đó bất thường đúng không. Ta không muốn chết đâu."
Cửu Anh gạt phắc đi:
"Vớ vẩn sao ta lại để ngươi chết được, thứ này có thể kháng ma khí, nếu ta chạm vào thì sẽ ngứa ba canh giờ."
"Có vậy mà ma tôn đại nhân không chịu nói sớm. Được rồi xem ta ra tay đây." - Tiểu Huỳnh Tử tự tin với tay chạm vào đám cỏ chẳng nghĩ ngợi gì ngắt nó ra khỏi thân cây, ung dung cầm đến đưa trước mặt họ như để khoe chiến tích của mình.
Nhúm cỏ lạ phóng thích ra một ít linh khí mỏng, Lục Phượng định cầm lấy xem xét liền bị Cửu Anh đánh nhẹ vào tay.
"Đừng chạm, không nghe ta nói à? Ngươi muốn ngồi gãi như khỉ hết ba canh giờ hả?"
Bấy giờ Lục Phượng vội né ra, Tiểu Huỳnh Tử hốt hoảng vứt ngay đám cỏ xuống đất nhưng cơn ngứa đã lập tức ập đến từ mọi nơi trên cơ thể. Cứ thế y nhăn mặt mà gãi, Lạc Thiên được mẻ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lục Phượng: "Lúc nãy huynh nói nó chỉ phản ứng với ma khí trên người huynh mà."
Cửu Anh nhún vai: "Ban nãy ta bảo nó phản ứng với ma khí nhưng đâu có nói là không phản ứng với linh khí và hắn sẽ không ngứa đâu."
Lạc Thiên ngồi xuống nhìn chằm chằm với lọn cỏ dưới đất bị Tiểu Huỳnh Tử vứt. "Cửu huynh thứ này là kỳ thảo gì thế."
Cửu Anh: "Sao ngươi biết nó là kỳ thảo, biết đâu chỉ là loại cỏ ngứa thông thường."
Lạc Thiên chỉ vào thân cây khô. "Cỏ thì không thể mọc lưng chừng trên cây được."
"Khá lắm."
Hắn gật gù nhìn Lạc Thiên tán thưởng và đánh giá khá cao khả năng quan sát của đứa trẻ này. Sau đó phun nước bọt vào tay mình, chà xát để chất dịch lan ra khắp tay rồi túm lấy đám cỏ dại đang khẽ cử động dưới đất định chuồn đi.
Thấm đẫm nước bọt mớ cỏ dại phản ứng lại run lên bần bật, lúc bấy giờ Cửu Anh thả nắm cỏ ra, nó liền biến thành một đứa trẻ tóc để chỏm lăn lộn dưới đất cùng cơ thể nổi đầy mận đỏ.
"Đáng ghét. Đáng ghét! Cùng là yêu quái sao ngươi lại hạ độc thủ với ta." - Từ một nhúm cỏ dại chớp mắt đã hóa thành hình người.
Tiểu Huỳnh Tử kinh ngạc: "Cỏ dại có linh trí!?"
Lục Phượng: "Nó không phải cỏ dại đâu."
Đứa trẻ tuy khó chịu tột cùng. Sắc mặt lúc xanh lúc lại trắng, dù vậy khi nghe người khác nhận định mình là cỏ dại nó đưa ánh mắt giận dữ gầm lên:
"Mở to mắt chó của bọn phàm nhân các ngươi ra nhìn cho kỹ, bổn thiếu là linh chi thảo nhân. Nếu không phải con lang yêu chết tiệt kia dùng thủ đoạn hạ độc ta..."
Ngón tay nó chỉ qua phía Cửu Anh chợt nhận ra dao động ma khí từ hắn không có hơi thở của lang yêu mà thuộc về một loài yêu quái dùng độc khác lợi hại hơn. Rồi linh chi thảo vội thu tay lại, nguồn sát khí đáng sợ kia càng lúc càng bành trướng.
"Ngươi không phải lang yêu... Ngươi muốn gì?"
Hắn không có thói quen nói chuyện đàm đạo nhiều với đồ ăn, Cửu Anh đưa cho nó hai lựa chọn.
"Một là tự nguyện giao nội đan, hai là ta moi ra."
Linh chi thảo yêu cất giọng cười lanh lảnh đầy man rợ.
"Cho là ngươi có chút bản lĩnh nhưng dựa vào ngươi muốn lấy nội đan ta? Không ai nói ngươi biết linh chi thảo có thể dung hòa được mọi loại độc dược à? Một chút độc này tính là gì... Khụ khụ.."
Những mao mạch khắp cơ thể nó chuyển sang màu tím ngắt. Da thịt rã ra và bốc mùi, nó ngã rập xuống đất tứ chi không sao nhấc lên nổi. Chất kịch độc từ tuyến nước bọt là kết tinh từ vô số độc tố được loại bỏ trực tiếp từ trong thần hồn của Cửu Anh thải ra.
"Không bao giờ có chuyện loại kịch độc nào trong tam giới xâm nhập được vào cơ thể ta. Độc của ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?"
Cửu Anh:
"May cho ngươi đấy. Nếu là độc trực tiếp tiết ra từ chân thân của ta e là nãy giờ ngươi chỉ còn là vũng máu thôi. Bây giờ nhả nội đan ra, niệm tình ngươi tu hành không dễ ta sẽ tha cho một mạng. Cố gắng tu luyện một trăm năm sau lại thành nhân hình thôi."
Trong cơn hoảng loạn linh chi thảo vùng vẫy, nó nhìn thấy ấn ký hoa bỉ ngạn trên trán hắn liền nhớ ra thứ đó hạn chế vật chủ sát sinh, cho là hắn không thể xuống tay.
"Đừng có mơ, trừ ta ra bất cứ kẻ nào chạm vào nội đan cũng gián tiếp phá hủy nó. Một cọng rễ linh chi ngươi cũng đừng hòng có được."
Cửu Anh đưa tay nắm đầu nó nhấc lên. "Vậy ăn thịt ngươi rồi dùng thần hồn tiêu hóa cả thể xác lẫn nội đan là được nhỉ?"
Linh chi thảo:
"Ngươi dọa ai. Bị cổ ấn ký đặt lên thần hồn. Ăn thịt người ngươi sẽ bị phản phệ. Hồn phi phách tán."
"Ngươi tưởng rằng tu luyện thành người thì được tính là người hả?" - Hắn há cái họng rắn khổng lồ cắn đứt đầu nó nhanh gọn, nhai thong thả như ăn một cái bánh, trong chớp mắt linh chi thảo nhân đã đầu xác tách đôi. Tiểu Huỳnh Tử hét lên ngã ra đất.
Cửu Anh gồng sức vào cánh tay bóp chặt phần xác còn lại luyện hóa nó dưới linh hỏa thành củ linh chi ngũ sắc rồi nuốt gọn tất cả xuống cổ họng. Khá hài lòng với bữa ăn, hắn lôi trong miệng ra một mẫu thịt còn sót lại biến hóa thành cái rễ linh chi màu trắng.
Tiểu Huỳnh Tử kéo áo của Lạc Thiên: "Ma tôn ăn thịt người rồi, nuốt nguyên con đó."
Lạc Thiên: "Buông ra rách áo ta."
Cửu Anh ném cái rễ cho Lục Phượng.
"Cầm lấy đi, cái rễ linh chi thảo này lát nữa nộp cho tên trưởng lão. Lúc nãy lão ta có vẽ nó." - Lục Phượng đang đứng chết trân sau lưng không dám nhúc nhích.
"Xả tộc cải trang thành lang nhân, là Bạch Tử hắn bảo ngươi đến đây để gây khó dễ cho Ngưu tộc phải không?" - Tên tiểu tử Thiết Tiếu và vị tam tiểu thư Thiết Cầm lần trước gặp Cửu Anh trong quán rượu xuất hiện chặn trước mặt họ cùng mấy kẻ tham gia khảo thí khác, thái độ không có gì là thân thiện.
Cửu Anh tặc lưỡi:
"Buồn cười, ta thích đi đâu thì đi, giết ai thì giết. Ngưu tộc có đáng để lão tử phải gây khó dễ không."
Thiết Tiếu:
"Tứ điện chủ ngoài mặt nói không tranh giành quyền lực, từ chối làm trưởng lão của Thánh Huyền tông, còn nói cái gì mà con cháu Xà tộc không muốn dính vào tranh đấu trong ma giới. Sau lưng lại âm thầm phái người đến phá rối thí luyện. Vô sĩ!"
"Ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe xem?!"
Cửu Anh giơ vuốt phi thân đến chỗ Thiết Tiếu, dao động ma khí để lại từ gót chân hắn tạo ra luồng uy áp quét mạnh lướt qua hết thảy toàn bộ khu rừng, các thân cây trên đường nó lướt qua đều nằm la liệt dưới đất.
Cả khu rừng như vừa bị một trận cuồng phong thổi ngang, bọn thảo yêu xung quanh hoảng loạn bỏ chạy. Chim chóc đập cánh trối chết bay đi cùng tiếng động rần trời.
"Dừng lại! Nếu ngươi giết người ở đây Ngưu tộc chắn chắn sẽ không để yên cho Xà tộc." - Thiết Cầm dùng hết sức hét lên trước khi bàn tay của hắn vặn nát khuôn mặt Thiết Tiếu.
Người khác bị cỗ sát khí đó đè nặng đến thở không nổi ôm đầu nằm sát đất không khác gì mấy cây nấm.
Lo cho đại cuộc và không muốn tỷ tỷ cùng người trong tộc khó xử hắn đành bỏ tay ra, nắm đầu Thiết Tiếu quăng mạnh vào thân cây cổ thụ gần đó.
Tên cuồng ngôn bần thần ngồi bẹp gí tại chỗ không dám cử động, y sợ đến tè ra quần, đám người giam gia thí luyện muốn chạy cũng không chạy nổi, không ai hình dung được những chuyện kinh khủng vừa xảy ra.
Cửu Anh hai mắt đỏ như màu máu. Hắn lướt qua nghiến răng nói lớn với đám người Ngưu gia.
"Ta không ăn chay đâu. Quản thuộc hạ của cô nương kỹ càng lại."
Hắn khuất bóng ung dung rời đi, Thiết Tiếu vẫn tỏ ra sĩ diện và không cam tâm. Y lần mò vịn lấy thân cây đứng dậy mắng với theo.
"Khốn nạn, ta không bỏ qua chuyện này đâu."
Tam tiểu thư Thiết Cầm đi đến tát một cái thật mạnh vào mặt Thiết Tiếu.
"Cẩu nô tài đáng chết, vừa rồi sém chút nữa người hại chết toàn bộ mọi người rồi. Ngươi muốn kéo tất cả chết chung à?"
"Tam tiểu thư tha mạng. Thuộc hạ... Thuộc không nghĩ xà tộc còn có kẻ đáng sợ như thế." - Y vội vàng dập đầu thỉnh tội.
Thiết Cầm:
"Tốc độ kinh người vừa rồi không thể nhìn bằng mắt thường được e rằng thân thủ của hắn không thua kém Thiết Phiến không chừng còn lợi hại hơn." - Tại sao đợt thí luyện này lại xuất hiện một tên quái vật như thế. Kế hoạch đổ sông đổ biển hết rồi.
Tên khác lo lắng: "Tam tiểu thư vậy chúng ta còn đi cướp thảo dược của nhóm khác nữa không?"
"Tránh mặt hắn ra, nhanh chóng tìm hai loại nữa rồi trở về giao cho trưởng lão."
Thời gian quy định cũng gần hết vẫn không tìm được thêm một loại dược thảo nào khác. Mấy cây linh thảo đều bị sát khí Cửu Anh tỏa ra dọa chạy đi trốn cả rồi.
Bọn họ người của hắn đi vòng vòng nãy giờ chân cả đám đều mỏi nhừ nhưng không ai lên tiếng, bộ dạng ám ảnh ăn thịt đồng loại khi nãy mấy tên nhóc nhân tộc còn chưa hết ngỡ ngàng. Hắn bất ngờ quay ra sau lưng làm Lạc Thiên, Tiểu Huỳnh Tử giật nảy người núp phía sau Lục Phượng.
Cửu Anh:
"Làm gì căng thẳng thế. Cũng đâu có ăn thịt các ngươi."
Tiểu Huỳnh Tử: "Ai biết được chứ? Lúc nãy chỉ một phát đã nuốt hết tên linh chi đó. Lỡ như ăn có một mình hắn ngươi còn chưa no, ăn tới bọn ta thì sao?"
Cửu Anh: "Thịt người khó tiêu lắm. Linh chi thảo rất dồi dào linh khí. Ăn không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc. Huống hồ là linh chi ngàn năm."
Lục Phượng:
"Phải phải phải phải.... Huynh nói đúng, linh chi thảo rất tốt cho thai phụ, mang đi nấu canh hoặc hầm, dùng với đông trùng hạ thảo." - Cửu ca thật là đáng sợ, trước đó ta vẫn nghĩ những chuyện huynh ấy giết người chỉ là bị đồn thổi. Vừa rồi sém chút nữa không thở được.
"Đông trùng hạ thảo?! Hừm! Ở rìa cánh rừng này hình như cũng có nhiều lắm. Hay là hái cho tiểu bảo bối một ít. " - Cửu Anh ngẫm nghĩ.
Cửu Anh:
"Thế này đi. Dù gì tìm nãy giờ cũng không tìm ra loại dược thảo nào nữa. Bây giờ các người trở ra ngoài chờ ta trước."
Lạc Thiên nhớ ra gì đó: "Huynh đi tìm Vô Thiên huynh à?"
Hắn gạt đi:
"Ta đi tìm đông trùng hạ thảo chứ Vô Thiên thì có thể xảy ra chuyện gì được. Trong này toàn là yêu ma, đi theo chỉ khiến ta phải tốn công lo thêm cho các ngươi thôi."
Lục Phượng tiến lại gần chỗ Cửu Anh nhắc nhở. "Cửu ca, mắt của huynh có lớp màng màu trắng dần che phủ. Huynh phải cẩn thận nhé."
Thảo nào gần đây cứ hay cáu giận. Hắn vén ống tay áo lên dùng hai ngón tay đặt vào kinh mạch mình khuỷa tay kiểm tra. Quá trình lột xác một ngàn năm một lần đã bắt đầu, lúc còn chân thân có thể xuất hiện những thay đổi rõ rệt ở chu kỳ đầu như thay da ở bất kì loài rắn bình thường nào.
Chẳng bao lâu nữa, hai mắt sẽ dần dần không nhìn thấy. Thời gian này thần hồn cũng lược bỏ những tạp chất để tái tạo lại một thần hồn hoàn toàn khỏe mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.