Chương 52
Kykimca
27/05/2022
Chúng giao tiếp bằng ánh mắt. Con màu đen lớn hơn, nó là quả trứng được sinh ra trước nên trông vẻ ngoài khá cứng cáp.
Cá tính hắc giao nhìn chung cũng có vài phần ương ngạnh, có vẻ nó không thích con màu vàng cho lắm. Trong lúc cuộn tròn người nghĩ ngơi liên tục dùng đôi mắt đề phòng đứa còn lại, trái lại đứa nhỏ không thèm để ý đến mà chỉ lăn quay ra ngủ khì khò.
Trúng một đòn ban nãy từ chủ có vẻ như không làm khó Đế Á, chẳng mấy chốc nó đã bình phục đi lại bình thường.
"Gâu Gâu!!" - [ Chủ nhân đã tìm được tên để đặt cho cả hai chưa. ]
"Mấy chuyện này hay là để Vương Phàm hoặc Đế Thích Thiên quyết định vậy. Đằng nào ta cũng không giữ chúng được lâu, khéo bệnh cũ lại tái phát ăn thịt luôn cả con mình." - Hắn đáp.
Cửu Anh xoa bụng:
"Nhắc đến ăn ta lại đói!'
Vừa nãy tốn quá nhiều linh lực cho việc hóa hình đẩy Cửu Anh vào tình trạng gần như kiệt sức.
Hai bé giao long cũng đói. Từ sau khi ra ngoài chúng đã không được bổ sung linh khí như lúc còn trong người hắn. Cả hai giơ cái chân bé xíu về phía phụ thân chúng để đòi ăn.
"Tâm mạch bị hủy, chẳng thể sản sinh ra linh lực nuôi các ngươi. Tạm thời ăn đỡ linh khí của hỗn độn thanh liên." - Cả hai đứa mới sinh không bao lâu, chắc không nuốt được bao nhiêu linh khí trong thanh liên đâu, tranh thủ nghĩ ngơi một lát chúng nó ăn xong đến lượt mình.
"Gâu." - [ Ta đi tìm vài con yêu thú cho người giải tỏa cơn đói ]
Cửu Anh chỉ tay vào hai đứa con hắn ra dấu cho Đế Á:
"Đừng dạy hư trẻ nhỏ. Ăn thịt đồng loại là rất xấu, ngươi tìm cho ta ít trái cây hay đan dược gì cũng được. "
"Gấu??" - [ Ở chỗ này đào đâu ra đan dược. ]
Cửu Anh:
"Ai kêu ngươi đi đào? Bây giờ thiếu gì người vào bãi săn này tham gia thí luyện mang theo không ít đan dược trị thương và linh thạch. Đi mượn một ít về đây đi."
Đế Á liền cảm thấy hoang mang: "... Ẳng? Ẳng?!" - [ Đợi một chút. Ta tưởng người nói không dạy hư trẻ nhỏ ]
"Ta nói là mượn, khi nào có sẽ trả lại. Thôi đi nhanh đi, đói quá rồi."
Hắn mang cây hỗn độn thanh liên đặt xuống trước mặt hai đứa trẻ rồi ngồi thiền tiến vào trạng thái tĩnh tu, mà không để ý gần đó có mấy tên lạ mặt thập thò từ nãy giờ.
Thấy phụ thân đã nghĩ ngơi chúng bò lại bên thần thảo để hút linh khí, chỉ một lúc ánh sáng xanh dịu nhẹ của nó dần cạn kiệt, cả hai biến đổi rõ rệt, chớp mắt đã thành hai đứa trẻ kháu khỉnh hình người.
Một đứa nét mặt tuấn tú thần thái lộ rõ nét đặc trưng của con trai, đứa còn lại mi cong môi đỏ mềm mại, hình như là nữ nhi.
Dung mạo cả hai đều rất đáng yêu. Trớ trêu thay cái đứa nhìn như bé gái lại là con hắc giao cộc tính, nó sau khi hóa hình liền mau chóng chạy lại một đầm nước gần đó soi thử.
Nó có tận hai màu mắt khác nhau, một bên màu vàng. Bên còn lại màu đỏ ngầu tràn ngập lệ khí, có thể thấy đúng như những gì trước đây Tam Thiên nói với Cửu Anh mà trong suy nghĩ của hắn nó vô tình hiểu được.
Nó sinh ra trước, trong lúc tượng hình đã bị quỷ khí của oán linh xâm thực cơ thể còn con giao long màu vàng thì lại không có chuyện gì.
Cơn giận càng khiến nó cáu bẩn, đứa nhỏ hơn cũng cảm nhận được.
"Chờ cha tỉnh lại chắc chắn có cách trị cho tỷ."
Hắc giao: "Con mắt của ngươi có vấn đề à? Ta là đàn ông." - Hắc giao chỉ tay vào tiểu huynh đệ bé xíu ở giữa hai chân mình.
"Ca ca thứ lỗi."
"Chuyện lạ dạo này nhiều thật! Ở ma giới cũng thấy được long tộc. Muốn sống mau giao nộp thần thảo ra không thì đừng trách ông đây bắt nạt trẻ con."
Bốn kẻ kì lạ bịt kín mặt mũi. Từ người bọn chúng tỏa ra loại mùi hương vô cùng đặc biệt. Cả bọn đều là tứ đại hộ pháp trước đây bên cạnh Cửu Anh, vì một số lý do khó nói đã lẩn trốn ở chỗ này được một khoảng thời gian.
Mục tiêu của cả bọn dường như là thanh liên trong tay hai tiểu ma đầu nhỏ.
"Ca hay là chúng ta lại gọi cha. Mấy tên này muốn gây sự." - Đứa nhỏ hơn thì thầm.
"Câm mồm, để ông ấy nghĩ ngơi." - Con hắc giao cầm hỗn độn thanh liên sẫm màu ném lên trước mặt chúng. "Các ngươi muốn thì cho các ngươi này."
Một tên có giọng nói không rõ nam nữ chộp lấy thần thảo, hắn kiểm hàng một lúc liền tức giận ném xuống đất.
"Linh khí đều đã bị ăn hết. Muốn giỡn mặt sao?"
Hắc giao túm lấy đệ đệ kéo ra phía sau để giữ an toàn cho nó.
"Mấy lão già kia, miệng nói giao đồ chứ đâu có bảo là còn dùng được hay không, đồ đã giao bây giờ nuốt lời?"
"Tên nhóc con nhỏ như thế đã nói năng láo xược, ngươi không có phụ mẫu dạy dỗ à?" - Cảm thấy quá tốn thời gian, một tên trong bọn chúng rút ra cây roi da vung một cái thật mạnh đến hai đứa nhóc.
Ma cụ ảnh hưởng đến không gian tĩnh mịch của bãi săn, tia lửa màu xanh bắn ra từ nó khiến Cửu Anh cũng tỉnh lại.
"Grừ!! Graooo!!"
Một kết giới bao phủ lấy hai đứa nhóc trước khi đợt xung kích lớn quét đến thổi bật gốc cây cối.
Đế Á xuất hiện, trên miệng ngậm theo ít trái cây mang ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm bốn tên áo đen, con hỏa khuyển ba đầu thân hình to như một quả núi há họng thật lớn hút lấy không khí quanh đó chuẩn bị phun ra đợt phong kích thứ hai.
"Là Đế Á... Sao hắn lại ở đây?!" - Cả bốn tên chân tay mềm nhũn muốn chạy cũng khó.
Một trong bọn chúng vội vàng thanh minh: "Đế Á đại nhân, chúng ta đều thờ một chủ. Ngươi lại làm như thế là có ý gì?"
"Trách các ngươi chọc phải người không nên chọc." -Đế Á nổi cơn tam bành, so với thực lực của nó cả bốn tên liên kết lại cũng chưa chắc có thể trụ nổi một kích.
Cửu Anh: "Ô! Ai chọc chó của ta đến mức nó tức mà nói chuyện được thế này?"
"Ma tôn! Người đến cứu bọn ta, mau bảo hắn ngừng lại đi. Khi không phát bệnh lao đến tấn công bọn này." - Một trong bốn tên nhìn thấy Cửu Anh mừng như bắt được vàng.
Cửu Anh: "Tứ đại hộ pháp, đủ mặt nhỉ? Ái Tuế, Ái La Ái Tựu, Ái Ly... Các ngươi đến săn Đế Á à?"
"Ai thèm săn tên quái vật này chứ, bọn ta săn hai đứa...."
"Cha!! Cha ơi đáng sợ quá! Bọn chúng muốn giết ta." - Hắc giao nhanh chóng chạy đến nhảy lên người hắn ôm chặt khóc bù lu bù loa trước tám con mắt mở to như bàn tay của tứ đại hộ pháp.
Cửu Anh: "Hai ngươi là...."
"Cha hả??????" - Cả bốn tên bấy giờ còn gào thét khiếp hơn lúc bị Đế Á tấn công.
Hắc giao: "Cha không nhận ra người ta sao? Đệ đệ ngươi nói gì đi chứ?"
"Phụ thân." - Đứa nhỏ hơn nhìn hắn mỉm cười, nó lại gần ôm chặt lấy chân Cửu Anh chiều theo ánh mắt như ra lệnh của ca ca.
Cửu Anh:
"Hai đứa đã luyện thành hình người rồi?! Vậy... Vậy có nghĩa là...." - Trời đất quỷ thần ơi, Hỗn Độn Thanh Liên của ta!!!!!
Hỗn độn thanh liên nằm chết khô trên mặt đất, hắn còn chưa kịp hấp thụ một chút linh lực nào mà nó đã cạn kiệt linh khí. Đứa con trai lớn quan sát điệu bộ tiếc rẻ của phụ thân liền đưa tay kéo áo hắn mách lẻo.
"Cha à, là bốn tên đó. Vừa nãy cây tiên thảo bọn con đang cầm còn bình thường, đưa cho chúng liền bị héo úa ạ."
Cửu Anh bẻ các khớp tay nghe rắc rắc, âm thanh nghe cứ lạnh xương sống chạy dọc sống lưng bốn tên thuộc hạ.
"Thì ra là chuyện tốt của các ngươi làm. Ta nghĩ chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau lắm đây."
Ái Tựu vội vàng quỳ xuống, nhìn thấy đồng bọn vẫn đứng trơ ra đó y nhanh tay véo thật mạnh vào để bọn chúng hoàn hồn lại cùng nhau thỉnh tội.
"Tôn thượng!! Hiểu nhầm. Là hiểu nhầm thôi. Bọn ta làm sao biết hai tiểu chủ lại là con của ma tôn chứ. Nếu biết đánh chết bọn ta cũng không làm đâu."
Ái La - Nữ yêu duy nhất trong bọn họ thấy tình trạng bất lợi liền dùng sắc dụ, nàng ta đứng dậy tháo thắt lưng, kéo áo yếm xuống.
"Thiếp thân có học được mấy tuyệt chiêu dùng lưỡi rất lợi hại, hay là chúng ta lại chỗ nào đó đi, tiện nữ đảm bảo sẽ chuộc tội đến khi nào ma tôn bảo dừng thì thôi."
Cửu Anh nâng mặt nàng lên:
"Thứ trên mặt đất bị phá hư kia là hỗn độn thanh liên. Nếu tính giá trị liên thành của nó chắc ngươi phải mọc thêm hai cái lưỡi mới đủ chuộc tội. "
"Việc này..." - Cả bốn người lấm la lấm lét đứng trước mặt hắn không dám nhúc nhích.
Cửu Anh: "Không có tiền hả? Vậy diệt tộc đền tội!"
"Diệt tộc!!!!" - Bốn tên há hốc mồm.
Ái Ly:
"Đừng mà tôn thượng người nhất định không được diệt tộc thần, ta mới cưới thê tử không bao lâu. Ta vẫn chưa có con nối dõi."
"Ái Tuế trên có phụ mẫu trăm tuổi, một mình thần nuôi mấy chục miệng ăn. Người mà diệt tộc thần! Cả Thập Tam Thiên sẽ nguyền rủa người đó."
Ái Tựu:
"Ta còn đáng thương hơn bọn chúng gấp vạn. Mẫu thân mang cả nhà từ đường đi đánh bạc. Phụ thân ta đang nuôi hồ ly tinh còn lão gia gia thì đang lâm trọng bệnh."
Ái La thấy thế vô cùng lo lắng, ba tên đồng bọn của nàng nói long nói phượng thêu dệt đến y như thật, nàng ấy thì lại không có phụ mẫu hay tướng công, nhi tử gì để bịa chuyện, khéo sẽ hắn bị lôi cổ đi hành quyết.
Chợt nhớ đến trong mấy vở diễn từng xem qua ở nhân giới, kẻ trọng tình trọng nghĩa thường khiến người khác động lòng, Ái La liền dùng nước bọt trét lên má làm mắt nước ôm chân hắn lăn lộn khóc lóc.
"Tôn thượng, bốn người bọn ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử mấy ngàn năm qua, ăn cũng ăn chung, ngủ cũng ngủ chung, tắm cũng tắm chung. Nếu người nhất quyết diệt tộc. Hãy giết luôn cả bốn chúng thần, lúc thành ma có thể tiếp tục cùng nhau làm uống rượu ngắm trăng."
Nàng ta nháy mắt liên tục với ba tên còn lại, họ hiểu ý liền khóc lóc đòi chết củng nhau cho trọn nghĩa.
"Đúng đó, cho bọn ta chết đi, nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!"
Chuyện này làm sao qua được mắt hắn khi cả bốn tên này từ xưa đến giờ nổi tiếng tham sinh quý tử.
Cửu Anh:
"Khá khen cho tình huynh nghĩa đệ động lòng trời. Thế này đi, hoàn cảnh của Ái Ly, Ái Tuế, Ái Tựu đều có người nhà vướng bận, không thể đi ngửi nhang được, còn Ái La ngươi hết lòng vì ba huynh đệ của mình lại không có thân thích, ta sẽ cho tọai nguyện."
Ái La bỗng nhiên cảm thấy kịch bản không theo giống như vở tuồng mình xem thì bỗng cả người lạnh như xác chết.
"Toại nguyện hả? Tôn thượng... Ý người là?"
Cửu Anh cố tình úp mở: "Bọn họ đáng thương như thế không thể chết được... Vậy thì Ái La..."
"Yên tâm đi Ái La bọn ta sẽ mỗi năm sẽ làm vài con gà cúng cho ngươi." - Ba tên kia thở phào nhẹ nhỏm.
"Ta thèm cái rắm ấy!!!" - Ái La chỉ tay thẳng vào mặt Ái Tuế. - "Tôn thượng, Ái Tuế nói láo đó, phụ mẫu hắn chết được mười mấy năm, lần nào đụng chuyện gì cũng lôi phụ mẫu ra. Có khi một tháng phụ mẫu hắn chết mười mấy lần." -
"Chưa hết" - Lần này nàng ta chỉ qua Ái Ly. - "Lão Ly ngươi đừng tưởng không biết chuyện tốt của ngươi. Bẩm tôn thượng trong nhà tên mất nết này đã có chín bà vợ còn cưới tiểu Đào có mười ba tuổi. Còn con cái của hắn thì khỏi nói tới đi. Xếp hàng từ nhà trên xuống nhà dưới."
Cửu Anh: "Còn có chuyện này! Thật mất mặt!"
Tên còn lại là Ái Tựu không nghe ai nói gì mình âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Bất ngờ hai tên kia cãi không lại quay qua chỉ tội hôm qua nhìn thấy lão gia gia của hắn cưỡi lừa đi ăn cỗ mà tên bất hiếu này dám nói bệnh liệt giường khiến khổ chủ cũng méo mặt.
"Được rồi! Ta chỉ muốn thử xem cái tình huynh nghĩa đệ này kéo dài được mấy khắc chứ Hỗn độn thanh liên cũng đã thành cái cành khô, giết các ngươi không giúp nó sống lại." - Hắn lắc đầu.
Ôm hắc giao được mới lúc Cửu Anh mới nhìn kỹ đứa con và bên mắt đỏ ngầu của nó, hắc giao quay qua ôm chặt lấy cha.
"Cha ơi."
Cửu Anh: "Nghe thật thống khoái. Gọi lại lần nữa."
"Cha ơi, cha ơi, cha ơi!"
Ái Ly:
"Ma tôn, hai tiểu giao long này là con của người thật ạ? Long tộc sinh sống ở thần giới, liệu mẫu thân của chúng có chịu gả về ma giới chúng ta không?"
Cửu Anh:
"Người yêu khác biệt, huống chi là thần và yêu. Kẻ đó lại thân phận cao quý. Hai đứa trẻ này trả về thần giới."
Ái Ly: "Là sao ạ? Thần... Thần ngu muội không hiểu lắm. Tại sao nàng ta sinh ra xong lại trao cho người rồi bắt ma tôn lại mắc công mang chúng trả về?"
Cửu Anh: "..."
"Tôn thượng cần bọn ta giúp chuyện gì không?" - Ái La lấy tay che miệng đồng bọn lại, nàng ấy mang nét mặt trầm ngâm nhìn hắn.
Cửu Anh:
"Có! Nhờ các ngươi dẫn hai đứa chúng nó về Tứ Thiên giao cho tỷ tỷ giúp ta. Ta có một số chuyện cần làm rõ với Cốc Tử."
Ái Tựu nhìn một lượt ba người còn lại, họ đồng loạt gật đầu với nhau. Y thay mặt bước lên trước mặt hắn quỳ tâu.
"Bẩm tôn thượng trong thời gian người không có ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng có một chuyện nhất định phải nói cho người biết."
"Nói."
Ái La:
"Lục Điện chủ Vô Diện Y Tiên, Thập Nhị Điện chủ Cốc Tử, cả hai người bọn chúng lén lút qua lại với người của Vu tộc."
Cửu Anh: "Sau Vu yêu đại chiến cả yêu tộc và Vu tộc suy tàn, Vu tộc lui về ở ẩn. Ngươi chắc chắn đó là Vu tộc?"
Ái La:
"Có lần vô tình nhìn thấy lão Cốc Tử đi cùng Diệt Lăng vượt qua huyết hải tiến vào nhân tộc. Bọn ta đuổi theo thì thấy cả hai ngồi nói chuyện với một tên đến từ nước Nam Vu, kì lạ ở chỗ trên bắp vai trái của kẻ đó là ấn chú của Vu tộc."
Đế Á: "Gâu gâu... gâu."
Cửu Anh:
"Đừng gâu nữa, nói tiếng của nhân tộc đi. Lúc nãy rõ ràng ngươi nói được."
Đế Á: "Tôn thượng biết thượng cổ Vu tộc?"
"Ừm cũng tính là biết đi....!"
Sao mà không biết được, Cửu Anh năm xưa trong đại chiến Vu yêu cùng Côn Bằng tham chiến trợ uy cho hai yêu hoàng là Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, trong trận chiến cuối cùng phát hiện ra thân phận một trong thập nhị tổ Vu - Đế Giang chính là Hỗn Độn đã vô cùng bối rối.
Họ bị kẹp ở giữa hai chiến tuyến, cuối cùng vì không muốn bên nào thương vong. Côn Bằng đã tác động lên pháp bảo bổn mệnh của Đông Hoàng Thái Nhất là Đông Hoang chung để vô hiệu hóa trận pháp hy vọng Thái Nhất có thể đồng ý với lời cầu hòa của Vu tộc.
Đáng tiếc Thái Nhất cố chấp. Trận pháp không khởi được liền dùng thần hồn tế pháp bảo cùng đồng quy vu tận với hy vọng hủy diệt toàn bộ Vu tộc giữ lại cơ đồ cho Đế Tuấn.
Ái La:
"Chuyện này thuộc hạ cũng từng nghe nói qua, Đông Hoàng Thái Nhất vì xây dựng cơ đồ cho Đế Tuấn lại có kết cục thật thê lương. Yêu hoàng Đế Tuấn không ngờ lại nhẫn tâm với đệ đệ mình như thế. Cuối cùng ông ta cũng không sống được."
Cửu Anh: "Đừng nói vậy, ngươi biết thiên đạo thạch ở thiên giới là từ thứ gì mà thành không?"
Ái Tựu: "Đột nhiên tôn thượng lại hỏi như thế, không lẽ liên quan đến hai người đó?"
Cửu Anh: "Thiên đạo thạch kia... Chính là những gì còn sót lại của Đế Tuấn, nó tỏa ra thiên đạo, điều khiển thiên đạo, thực hành thiên đạo."
"Thiên đạo thạch là Đế Tuấn??!!!" - Tất cả đồng loạt reo lên.
Thật ra năm đó Đế Tuấn vào thời khắc nhìn thấy đệ đệ thần hồn tan rã vì bảo vệ nghiệp lớn của mình đã tỉnh ngộ, ông ta sau đó dùng toàn bộ thần lực phân tách bảo vệ nguyên thần của Thái Nhất, lưu giữ lại một chút kí ức của hắn trên thế gian.
Tất cả những gì còn lại mà các ngươi gọi là Thiên đạo thạch hiện tại, chính là thể xác còn lưu lại của yêu hậu Hi Hoà cùng yêu hoàng Đế Tuấn. Nó vẫn sừng sững ở đó, uy nghi ngạo nghễ, đẹp đẽ như thời đại huy hoàng đã chìm vào quá khứ của họ vậy.
Cá tính hắc giao nhìn chung cũng có vài phần ương ngạnh, có vẻ nó không thích con màu vàng cho lắm. Trong lúc cuộn tròn người nghĩ ngơi liên tục dùng đôi mắt đề phòng đứa còn lại, trái lại đứa nhỏ không thèm để ý đến mà chỉ lăn quay ra ngủ khì khò.
Trúng một đòn ban nãy từ chủ có vẻ như không làm khó Đế Á, chẳng mấy chốc nó đã bình phục đi lại bình thường.
"Gâu Gâu!!" - [ Chủ nhân đã tìm được tên để đặt cho cả hai chưa. ]
"Mấy chuyện này hay là để Vương Phàm hoặc Đế Thích Thiên quyết định vậy. Đằng nào ta cũng không giữ chúng được lâu, khéo bệnh cũ lại tái phát ăn thịt luôn cả con mình." - Hắn đáp.
Cửu Anh xoa bụng:
"Nhắc đến ăn ta lại đói!'
Vừa nãy tốn quá nhiều linh lực cho việc hóa hình đẩy Cửu Anh vào tình trạng gần như kiệt sức.
Hai bé giao long cũng đói. Từ sau khi ra ngoài chúng đã không được bổ sung linh khí như lúc còn trong người hắn. Cả hai giơ cái chân bé xíu về phía phụ thân chúng để đòi ăn.
"Tâm mạch bị hủy, chẳng thể sản sinh ra linh lực nuôi các ngươi. Tạm thời ăn đỡ linh khí của hỗn độn thanh liên." - Cả hai đứa mới sinh không bao lâu, chắc không nuốt được bao nhiêu linh khí trong thanh liên đâu, tranh thủ nghĩ ngơi một lát chúng nó ăn xong đến lượt mình.
"Gâu." - [ Ta đi tìm vài con yêu thú cho người giải tỏa cơn đói ]
Cửu Anh chỉ tay vào hai đứa con hắn ra dấu cho Đế Á:
"Đừng dạy hư trẻ nhỏ. Ăn thịt đồng loại là rất xấu, ngươi tìm cho ta ít trái cây hay đan dược gì cũng được. "
"Gấu??" - [ Ở chỗ này đào đâu ra đan dược. ]
Cửu Anh:
"Ai kêu ngươi đi đào? Bây giờ thiếu gì người vào bãi săn này tham gia thí luyện mang theo không ít đan dược trị thương và linh thạch. Đi mượn một ít về đây đi."
Đế Á liền cảm thấy hoang mang: "... Ẳng? Ẳng?!" - [ Đợi một chút. Ta tưởng người nói không dạy hư trẻ nhỏ ]
"Ta nói là mượn, khi nào có sẽ trả lại. Thôi đi nhanh đi, đói quá rồi."
Hắn mang cây hỗn độn thanh liên đặt xuống trước mặt hai đứa trẻ rồi ngồi thiền tiến vào trạng thái tĩnh tu, mà không để ý gần đó có mấy tên lạ mặt thập thò từ nãy giờ.
Thấy phụ thân đã nghĩ ngơi chúng bò lại bên thần thảo để hút linh khí, chỉ một lúc ánh sáng xanh dịu nhẹ của nó dần cạn kiệt, cả hai biến đổi rõ rệt, chớp mắt đã thành hai đứa trẻ kháu khỉnh hình người.
Một đứa nét mặt tuấn tú thần thái lộ rõ nét đặc trưng của con trai, đứa còn lại mi cong môi đỏ mềm mại, hình như là nữ nhi.
Dung mạo cả hai đều rất đáng yêu. Trớ trêu thay cái đứa nhìn như bé gái lại là con hắc giao cộc tính, nó sau khi hóa hình liền mau chóng chạy lại một đầm nước gần đó soi thử.
Nó có tận hai màu mắt khác nhau, một bên màu vàng. Bên còn lại màu đỏ ngầu tràn ngập lệ khí, có thể thấy đúng như những gì trước đây Tam Thiên nói với Cửu Anh mà trong suy nghĩ của hắn nó vô tình hiểu được.
Nó sinh ra trước, trong lúc tượng hình đã bị quỷ khí của oán linh xâm thực cơ thể còn con giao long màu vàng thì lại không có chuyện gì.
Cơn giận càng khiến nó cáu bẩn, đứa nhỏ hơn cũng cảm nhận được.
"Chờ cha tỉnh lại chắc chắn có cách trị cho tỷ."
Hắc giao: "Con mắt của ngươi có vấn đề à? Ta là đàn ông." - Hắc giao chỉ tay vào tiểu huynh đệ bé xíu ở giữa hai chân mình.
"Ca ca thứ lỗi."
"Chuyện lạ dạo này nhiều thật! Ở ma giới cũng thấy được long tộc. Muốn sống mau giao nộp thần thảo ra không thì đừng trách ông đây bắt nạt trẻ con."
Bốn kẻ kì lạ bịt kín mặt mũi. Từ người bọn chúng tỏa ra loại mùi hương vô cùng đặc biệt. Cả bọn đều là tứ đại hộ pháp trước đây bên cạnh Cửu Anh, vì một số lý do khó nói đã lẩn trốn ở chỗ này được một khoảng thời gian.
Mục tiêu của cả bọn dường như là thanh liên trong tay hai tiểu ma đầu nhỏ.
"Ca hay là chúng ta lại gọi cha. Mấy tên này muốn gây sự." - Đứa nhỏ hơn thì thầm.
"Câm mồm, để ông ấy nghĩ ngơi." - Con hắc giao cầm hỗn độn thanh liên sẫm màu ném lên trước mặt chúng. "Các ngươi muốn thì cho các ngươi này."
Một tên có giọng nói không rõ nam nữ chộp lấy thần thảo, hắn kiểm hàng một lúc liền tức giận ném xuống đất.
"Linh khí đều đã bị ăn hết. Muốn giỡn mặt sao?"
Hắc giao túm lấy đệ đệ kéo ra phía sau để giữ an toàn cho nó.
"Mấy lão già kia, miệng nói giao đồ chứ đâu có bảo là còn dùng được hay không, đồ đã giao bây giờ nuốt lời?"
"Tên nhóc con nhỏ như thế đã nói năng láo xược, ngươi không có phụ mẫu dạy dỗ à?" - Cảm thấy quá tốn thời gian, một tên trong bọn chúng rút ra cây roi da vung một cái thật mạnh đến hai đứa nhóc.
Ma cụ ảnh hưởng đến không gian tĩnh mịch của bãi săn, tia lửa màu xanh bắn ra từ nó khiến Cửu Anh cũng tỉnh lại.
"Grừ!! Graooo!!"
Một kết giới bao phủ lấy hai đứa nhóc trước khi đợt xung kích lớn quét đến thổi bật gốc cây cối.
Đế Á xuất hiện, trên miệng ngậm theo ít trái cây mang ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm bốn tên áo đen, con hỏa khuyển ba đầu thân hình to như một quả núi há họng thật lớn hút lấy không khí quanh đó chuẩn bị phun ra đợt phong kích thứ hai.
"Là Đế Á... Sao hắn lại ở đây?!" - Cả bốn tên chân tay mềm nhũn muốn chạy cũng khó.
Một trong bọn chúng vội vàng thanh minh: "Đế Á đại nhân, chúng ta đều thờ một chủ. Ngươi lại làm như thế là có ý gì?"
"Trách các ngươi chọc phải người không nên chọc." -Đế Á nổi cơn tam bành, so với thực lực của nó cả bốn tên liên kết lại cũng chưa chắc có thể trụ nổi một kích.
Cửu Anh: "Ô! Ai chọc chó của ta đến mức nó tức mà nói chuyện được thế này?"
"Ma tôn! Người đến cứu bọn ta, mau bảo hắn ngừng lại đi. Khi không phát bệnh lao đến tấn công bọn này." - Một trong bốn tên nhìn thấy Cửu Anh mừng như bắt được vàng.
Cửu Anh: "Tứ đại hộ pháp, đủ mặt nhỉ? Ái Tuế, Ái La Ái Tựu, Ái Ly... Các ngươi đến săn Đế Á à?"
"Ai thèm săn tên quái vật này chứ, bọn ta săn hai đứa...."
"Cha!! Cha ơi đáng sợ quá! Bọn chúng muốn giết ta." - Hắc giao nhanh chóng chạy đến nhảy lên người hắn ôm chặt khóc bù lu bù loa trước tám con mắt mở to như bàn tay của tứ đại hộ pháp.
Cửu Anh: "Hai ngươi là...."
"Cha hả??????" - Cả bốn tên bấy giờ còn gào thét khiếp hơn lúc bị Đế Á tấn công.
Hắc giao: "Cha không nhận ra người ta sao? Đệ đệ ngươi nói gì đi chứ?"
"Phụ thân." - Đứa nhỏ hơn nhìn hắn mỉm cười, nó lại gần ôm chặt lấy chân Cửu Anh chiều theo ánh mắt như ra lệnh của ca ca.
Cửu Anh:
"Hai đứa đã luyện thành hình người rồi?! Vậy... Vậy có nghĩa là...." - Trời đất quỷ thần ơi, Hỗn Độn Thanh Liên của ta!!!!!
Hỗn độn thanh liên nằm chết khô trên mặt đất, hắn còn chưa kịp hấp thụ một chút linh lực nào mà nó đã cạn kiệt linh khí. Đứa con trai lớn quan sát điệu bộ tiếc rẻ của phụ thân liền đưa tay kéo áo hắn mách lẻo.
"Cha à, là bốn tên đó. Vừa nãy cây tiên thảo bọn con đang cầm còn bình thường, đưa cho chúng liền bị héo úa ạ."
Cửu Anh bẻ các khớp tay nghe rắc rắc, âm thanh nghe cứ lạnh xương sống chạy dọc sống lưng bốn tên thuộc hạ.
"Thì ra là chuyện tốt của các ngươi làm. Ta nghĩ chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau lắm đây."
Ái Tựu vội vàng quỳ xuống, nhìn thấy đồng bọn vẫn đứng trơ ra đó y nhanh tay véo thật mạnh vào để bọn chúng hoàn hồn lại cùng nhau thỉnh tội.
"Tôn thượng!! Hiểu nhầm. Là hiểu nhầm thôi. Bọn ta làm sao biết hai tiểu chủ lại là con của ma tôn chứ. Nếu biết đánh chết bọn ta cũng không làm đâu."
Ái La - Nữ yêu duy nhất trong bọn họ thấy tình trạng bất lợi liền dùng sắc dụ, nàng ta đứng dậy tháo thắt lưng, kéo áo yếm xuống.
"Thiếp thân có học được mấy tuyệt chiêu dùng lưỡi rất lợi hại, hay là chúng ta lại chỗ nào đó đi, tiện nữ đảm bảo sẽ chuộc tội đến khi nào ma tôn bảo dừng thì thôi."
Cửu Anh nâng mặt nàng lên:
"Thứ trên mặt đất bị phá hư kia là hỗn độn thanh liên. Nếu tính giá trị liên thành của nó chắc ngươi phải mọc thêm hai cái lưỡi mới đủ chuộc tội. "
"Việc này..." - Cả bốn người lấm la lấm lét đứng trước mặt hắn không dám nhúc nhích.
Cửu Anh: "Không có tiền hả? Vậy diệt tộc đền tội!"
"Diệt tộc!!!!" - Bốn tên há hốc mồm.
Ái Ly:
"Đừng mà tôn thượng người nhất định không được diệt tộc thần, ta mới cưới thê tử không bao lâu. Ta vẫn chưa có con nối dõi."
"Ái Tuế trên có phụ mẫu trăm tuổi, một mình thần nuôi mấy chục miệng ăn. Người mà diệt tộc thần! Cả Thập Tam Thiên sẽ nguyền rủa người đó."
Ái Tựu:
"Ta còn đáng thương hơn bọn chúng gấp vạn. Mẫu thân mang cả nhà từ đường đi đánh bạc. Phụ thân ta đang nuôi hồ ly tinh còn lão gia gia thì đang lâm trọng bệnh."
Ái La thấy thế vô cùng lo lắng, ba tên đồng bọn của nàng nói long nói phượng thêu dệt đến y như thật, nàng ấy thì lại không có phụ mẫu hay tướng công, nhi tử gì để bịa chuyện, khéo sẽ hắn bị lôi cổ đi hành quyết.
Chợt nhớ đến trong mấy vở diễn từng xem qua ở nhân giới, kẻ trọng tình trọng nghĩa thường khiến người khác động lòng, Ái La liền dùng nước bọt trét lên má làm mắt nước ôm chân hắn lăn lộn khóc lóc.
"Tôn thượng, bốn người bọn ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử mấy ngàn năm qua, ăn cũng ăn chung, ngủ cũng ngủ chung, tắm cũng tắm chung. Nếu người nhất quyết diệt tộc. Hãy giết luôn cả bốn chúng thần, lúc thành ma có thể tiếp tục cùng nhau làm uống rượu ngắm trăng."
Nàng ta nháy mắt liên tục với ba tên còn lại, họ hiểu ý liền khóc lóc đòi chết củng nhau cho trọn nghĩa.
"Đúng đó, cho bọn ta chết đi, nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!"
Chuyện này làm sao qua được mắt hắn khi cả bốn tên này từ xưa đến giờ nổi tiếng tham sinh quý tử.
Cửu Anh:
"Khá khen cho tình huynh nghĩa đệ động lòng trời. Thế này đi, hoàn cảnh của Ái Ly, Ái Tuế, Ái Tựu đều có người nhà vướng bận, không thể đi ngửi nhang được, còn Ái La ngươi hết lòng vì ba huynh đệ của mình lại không có thân thích, ta sẽ cho tọai nguyện."
Ái La bỗng nhiên cảm thấy kịch bản không theo giống như vở tuồng mình xem thì bỗng cả người lạnh như xác chết.
"Toại nguyện hả? Tôn thượng... Ý người là?"
Cửu Anh cố tình úp mở: "Bọn họ đáng thương như thế không thể chết được... Vậy thì Ái La..."
"Yên tâm đi Ái La bọn ta sẽ mỗi năm sẽ làm vài con gà cúng cho ngươi." - Ba tên kia thở phào nhẹ nhỏm.
"Ta thèm cái rắm ấy!!!" - Ái La chỉ tay thẳng vào mặt Ái Tuế. - "Tôn thượng, Ái Tuế nói láo đó, phụ mẫu hắn chết được mười mấy năm, lần nào đụng chuyện gì cũng lôi phụ mẫu ra. Có khi một tháng phụ mẫu hắn chết mười mấy lần." -
"Chưa hết" - Lần này nàng ta chỉ qua Ái Ly. - "Lão Ly ngươi đừng tưởng không biết chuyện tốt của ngươi. Bẩm tôn thượng trong nhà tên mất nết này đã có chín bà vợ còn cưới tiểu Đào có mười ba tuổi. Còn con cái của hắn thì khỏi nói tới đi. Xếp hàng từ nhà trên xuống nhà dưới."
Cửu Anh: "Còn có chuyện này! Thật mất mặt!"
Tên còn lại là Ái Tựu không nghe ai nói gì mình âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Bất ngờ hai tên kia cãi không lại quay qua chỉ tội hôm qua nhìn thấy lão gia gia của hắn cưỡi lừa đi ăn cỗ mà tên bất hiếu này dám nói bệnh liệt giường khiến khổ chủ cũng méo mặt.
"Được rồi! Ta chỉ muốn thử xem cái tình huynh nghĩa đệ này kéo dài được mấy khắc chứ Hỗn độn thanh liên cũng đã thành cái cành khô, giết các ngươi không giúp nó sống lại." - Hắn lắc đầu.
Ôm hắc giao được mới lúc Cửu Anh mới nhìn kỹ đứa con và bên mắt đỏ ngầu của nó, hắc giao quay qua ôm chặt lấy cha.
"Cha ơi."
Cửu Anh: "Nghe thật thống khoái. Gọi lại lần nữa."
"Cha ơi, cha ơi, cha ơi!"
Ái Ly:
"Ma tôn, hai tiểu giao long này là con của người thật ạ? Long tộc sinh sống ở thần giới, liệu mẫu thân của chúng có chịu gả về ma giới chúng ta không?"
Cửu Anh:
"Người yêu khác biệt, huống chi là thần và yêu. Kẻ đó lại thân phận cao quý. Hai đứa trẻ này trả về thần giới."
Ái Ly: "Là sao ạ? Thần... Thần ngu muội không hiểu lắm. Tại sao nàng ta sinh ra xong lại trao cho người rồi bắt ma tôn lại mắc công mang chúng trả về?"
Cửu Anh: "..."
"Tôn thượng cần bọn ta giúp chuyện gì không?" - Ái La lấy tay che miệng đồng bọn lại, nàng ấy mang nét mặt trầm ngâm nhìn hắn.
Cửu Anh:
"Có! Nhờ các ngươi dẫn hai đứa chúng nó về Tứ Thiên giao cho tỷ tỷ giúp ta. Ta có một số chuyện cần làm rõ với Cốc Tử."
Ái Tựu nhìn một lượt ba người còn lại, họ đồng loạt gật đầu với nhau. Y thay mặt bước lên trước mặt hắn quỳ tâu.
"Bẩm tôn thượng trong thời gian người không có ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng có một chuyện nhất định phải nói cho người biết."
"Nói."
Ái La:
"Lục Điện chủ Vô Diện Y Tiên, Thập Nhị Điện chủ Cốc Tử, cả hai người bọn chúng lén lút qua lại với người của Vu tộc."
Cửu Anh: "Sau Vu yêu đại chiến cả yêu tộc và Vu tộc suy tàn, Vu tộc lui về ở ẩn. Ngươi chắc chắn đó là Vu tộc?"
Ái La:
"Có lần vô tình nhìn thấy lão Cốc Tử đi cùng Diệt Lăng vượt qua huyết hải tiến vào nhân tộc. Bọn ta đuổi theo thì thấy cả hai ngồi nói chuyện với một tên đến từ nước Nam Vu, kì lạ ở chỗ trên bắp vai trái của kẻ đó là ấn chú của Vu tộc."
Đế Á: "Gâu gâu... gâu."
Cửu Anh:
"Đừng gâu nữa, nói tiếng của nhân tộc đi. Lúc nãy rõ ràng ngươi nói được."
Đế Á: "Tôn thượng biết thượng cổ Vu tộc?"
"Ừm cũng tính là biết đi....!"
Sao mà không biết được, Cửu Anh năm xưa trong đại chiến Vu yêu cùng Côn Bằng tham chiến trợ uy cho hai yêu hoàng là Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, trong trận chiến cuối cùng phát hiện ra thân phận một trong thập nhị tổ Vu - Đế Giang chính là Hỗn Độn đã vô cùng bối rối.
Họ bị kẹp ở giữa hai chiến tuyến, cuối cùng vì không muốn bên nào thương vong. Côn Bằng đã tác động lên pháp bảo bổn mệnh của Đông Hoàng Thái Nhất là Đông Hoang chung để vô hiệu hóa trận pháp hy vọng Thái Nhất có thể đồng ý với lời cầu hòa của Vu tộc.
Đáng tiếc Thái Nhất cố chấp. Trận pháp không khởi được liền dùng thần hồn tế pháp bảo cùng đồng quy vu tận với hy vọng hủy diệt toàn bộ Vu tộc giữ lại cơ đồ cho Đế Tuấn.
Ái La:
"Chuyện này thuộc hạ cũng từng nghe nói qua, Đông Hoàng Thái Nhất vì xây dựng cơ đồ cho Đế Tuấn lại có kết cục thật thê lương. Yêu hoàng Đế Tuấn không ngờ lại nhẫn tâm với đệ đệ mình như thế. Cuối cùng ông ta cũng không sống được."
Cửu Anh: "Đừng nói vậy, ngươi biết thiên đạo thạch ở thiên giới là từ thứ gì mà thành không?"
Ái Tựu: "Đột nhiên tôn thượng lại hỏi như thế, không lẽ liên quan đến hai người đó?"
Cửu Anh: "Thiên đạo thạch kia... Chính là những gì còn sót lại của Đế Tuấn, nó tỏa ra thiên đạo, điều khiển thiên đạo, thực hành thiên đạo."
"Thiên đạo thạch là Đế Tuấn??!!!" - Tất cả đồng loạt reo lên.
Thật ra năm đó Đế Tuấn vào thời khắc nhìn thấy đệ đệ thần hồn tan rã vì bảo vệ nghiệp lớn của mình đã tỉnh ngộ, ông ta sau đó dùng toàn bộ thần lực phân tách bảo vệ nguyên thần của Thái Nhất, lưu giữ lại một chút kí ức của hắn trên thế gian.
Tất cả những gì còn lại mà các ngươi gọi là Thiên đạo thạch hiện tại, chính là thể xác còn lưu lại của yêu hậu Hi Hoà cùng yêu hoàng Đế Tuấn. Nó vẫn sừng sững ở đó, uy nghi ngạo nghễ, đẹp đẽ như thời đại huy hoàng đã chìm vào quá khứ của họ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.