Chương 18
youngmin0221
21/06/2014
Ju đang nhớ về Hân.Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra với mình như 1 giấc mơ.Ju ko hiểu và cũng ko biết giải thích thế nào cảm xúc hiện giờ của mình.Tính ra thì Ju và Hân quen nhau chưa đến 1 tuần thế mà thời gian đó sao lại như đã quen nhau rất lâu.Ju cảm thấy bản thân mình thật lạ.Mình là 1 đứa con gái bình thường,có ba mẹ cưng chiều,có 1 người bạn trai lý tưởng như Huy thế nhưng từ khi gặp sự cố và biến thành ma rồi gặp Hân thì mọi thứ đều thay đổi.Ju thích 1 đứa cùng phái với mình,lại còn hôn nhau nữa.Cả 2 chỉ trải qua 1 thời gian ngắn bên nhau nhưng sao những kỉ niệm đó lại sâu đậm như vậy?Ju cảm thấy có lỗi với Huy vì ở bên cạnh Huy mà lúc nào cũng nhớ đến Hân.Gương mặt luôn cười thật hiền của Huy chỉ khiến Ju nhớ đến cái mặt lạnh lùng của Hân.Nụ cười của Huy chỉ làm Ju nghĩ đến nét mặt tức giận của Hân.Tiếng gọi đầy trìu mến của Huy khi gọi Ju lại khiến Ju nhớ đến Hân khi bị mình chọc tức thì gọi Ju là con mắm này,con mắm nọ.Tại sao trong đầu của Ju lại chỉ có Hân?Đó mới thực sự là người Ju yêu sao hay vì Ju đang biết ơn Hân đã cứu mình sống lại?Ngước nhìn áng mây trắng đang bay qua,Ju thì thầm 1 mình:
- Hân ơi,giờ này Hân đang làm gì?Hân có nhớ đến Ju như Ju đang nhớ Hân ko?
Trong khi Ju cứ thả hồn theo mây nhớ đến Hân thì Thy lại đang lập 1 kế hoạch dành cho Ju.1 kế hoạch trả thù đầy nham hiểm chỉ vì Ju đã giành mất Huy khỏi tay Thy lúc xưa.[ Đúng là....đừng nên gây thù với con gái và nhất là những đứa giàu vì nó ko biết xài tiền vào đâu? ]
….Lúc này ở bên kia đại dương xa xôi,Hân đang chuẩn bị đi ngủ[vì trái giờ mà]Nằm 1 mình trong căn phòng lớn,Hân gác tay lên trán suy nghĩ nhưng chẳng nghĩ được gì.Mọi thứ thật lộn xộn.Hân chỉ ước gì có Ju ở đây để nói chuyện thế nhưng lúc nãy có cơ hội gặp lại Ju thì Hân lại ko dám.Hân sợ phải nhìn thấy cảnh Ju đang vui vẻ,tay trong tay với Huy.Hân tự hỏi:
- Ko biết giờ này ở Vn là mấy giờ nhỉ?Ju đang làm gì?Có còn nhớ đến Hân ko hay đã quên Hân rồi?
Đang suy nghĩ thì phòng của Hân bỗng tắt hết đèn.Giật mình và nghĩ do cúp điện chăng nên Hân định mò ra ngoài gọi người cho mượn nến thì 1 gương mặt trắng bệch của 1 người phụ nữ với 1 vết máu ngay miệng,con mắt đỏ ngầu nhìn Hân.
Theo phản xạ,Hân cũng sợ và la lên 1 tiếng nhưng trong nhà lại ko ai nghe thấy tiếng của Hân.Ko ai đến phòng Hân xem chuyện gì xảy ra hết.Hân quờ quạng trong bóng tối cố gắng tránh xa người phụ nữ kia thì người phụ nữ kia càng tiến đến gần Hân hơn.Hân bị dồn vào chân tường,căn phòng yên ắng đến ko 1 tiếng động mà chỉ có tiếng thở dồn dập cùng tiếng tim đập thình thịch của Hân.Người phụ nữa đưa bàn tay móng nhọn của mình lên từ từ sờ lên cổ của Hân.Miệng nở 1 nụ cười với Hân.Hân cảm nhận được bàn tay ghê gớm đó đang từ từ bóp chặt vào cổ mình đến nghẹn thở….
Cùng lúc đó,Ju bỗng cảm thấy lạnh người,tim đập liên tục nhanh đến khó thở.Ju chẳng biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy?Trong tíc tắc trong đầu Ju hiện ra hình ảnh Hân đang bị 1 con ma bóp cổ.Nhìn thấy Hân đang gặp nguy hiểm.Ju la lên:
- HÂN…….N…N….N….K..O…..O….!
rồi ngất xỉu.Mọi người trong lớp nhất là Huy hoảng hốt chạy đến bàn Ju đưa Ju đến phòng y tế.Khoảng khắc đó,ko chỉ có Ju mà chính Hân cũng vừa thấy được Ju ngất đi.Lo lắng cho Ju còn hơn cho chính mình đang nguy hiểm,Hân rít lên qua khẽ răng:
- TR…Á..N…H….XA…TAO….R…A…A….!
Con ma liền bị 1 ngọn lửa màu xanh đốt cháy.Nóng quá,nó buộc phải buông Hân ra và kêu la thảm thiết cho đến khi nó biến mất,chỉ còn 1 vệt đen trên nền nhà.Đèn trong phòng Hân bỗng sáng lên lại và Hân quì xuống cố gắng thở.Lấy lại bình tĩnh,Hân bò đến vệt đen định lấy ngón tay quệt thử thì 1 cơn gió kì lạ thổi vào phòng của Hân cuốn những hạt cát màu đen trên nền nhà bay đi mất.Hân ko hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra nhưng nỗi lo sợ trong Hân bắt đầu hình thành.Hân bắt đầu cảm thấy sợ nếu hôm nay là mình thì hôm sau lỡ là Ju thì tính sao?
Trong khi Hân đang bận suy nghĩ lo sợ cho Ju thì ở 1 căn phòng cách phòng Hân ko xa,1 người đang mỉm cười soi gương.Nhưng điều kì lạ là hình ảnh phản chiếu trong gương ko phải là gương mặt củ
a người đó mà là cảnh trong phòng của Hân.Người này đang theo dõi Hân từ nãy giờ và con ma kia chính là do người này đem đến cho Hân.Nhìn Hân đang lo lắng,người này sờ nhẹ tay lên tấm gương nói:
- Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu nhưng vừa nãy cậu đã làm rất ấn tượng đấy Hân àh!
Người đang nói đó ko ai khác chính là Ei!!
….Sáng hôm sau.
- Cốc…!Cốc….!
- Ưm..m…ư..m…!-Hân tỉnh dậy dụi mắt ko biết chuyện gì
- Thưa cậu chủ,ông chủ có 1 món quà dành cho cậu.Mời cậu thức dậy rửa mặt rồi ăn sáng chuẩn bị đến trường ạh!
- Cậu chủ?-Hân giật mình khi nghe người làm gọi mình như thế liền ngồi dậy vào phòng tắm rửa mặt rồi mở cửa phòng ra.Thấy Hân bước ra,người làm cúi xuống chào.Hân nhìn 1 lúc rồi nói:
- Sao chị lại gọi em là cậu chủ?
- Thưa,lúc sáng ông chủ nói từ nay ko được gọi là cô chủ nữa mà phải đổi lại thành cậu chủ.
- Ổng định làm gì nữa đây?Tôi phải đi gặp ổng.
- Thưa cậu,ông chủ đã đi làm từ sớm rồi ạh.Ông chủ có để lại cho cậu 1 món quà để cậu đi lại cho tiện ạh!
- Quà àh?
- Dạ,nó đây ạh!-cô người làm đưa ra 1 cái hộp nhỏ trông như dùng để đựng nhẫn.Hân cầm chiếc hộp mở ra thì bên trong là 1 chiếc chìa khóa.Ngạc nhiên,Hân hỏi:
- Chìa khóa gì đây?
- Dạ,mời cậu chủ đi theo tôi!
Cô người làm dẫn Hân đi ra sân và….1 chiếc xe hơi đời mới thật đẹp đang chờ Hân.
Biết rằng Hân sẽ hỏi nên cô người làm nói:
- Cậu chủ phải đi học nên ông chủ đã mua xe cho cậu chủ tiện đi ạh.Mong cậu chủ sẽ thích.
- …..!-Hân im lặng ko nói gì nhìn chiếc xe thì Ei bỗng xuất hiện nói:
- Wow,chiếc xe đẹp quá Hân nhỉ?
- Ừm!
- Thế là khỏi đi cùng với mấy người kia rồi.
- Ý Ei là gì?
- Thì Hân sẽ học cùng trường với Ei mà.Từ nay Ei sẽ đi chung với Hân,được chứ?
- Tùy!
- Hì,vào ăn sáng cùng ko?
- Cũng được!
Hân bước vào nhà cùng Ei rồi ngồi vào bàn dùng bữa sáng.Cái bàn chỉ có 2 người nhưng lại dài như để cả chục người ngồi ăn.Hân và Ei ngồi mỗi đứa 1 đầu ăn trong khi ông Wall-quản gia thông báo những điều mà Hân phải làm theo lệnh ba của Hân.
- Thưa cậu chủ,ông chủ trước khi đi làm đã dặn dò rằng từ nay cậu sẽ tên là Rei.Ko gọi bằng tên Hân nữa.Mọi chuyện ở trong trường mới đều được ông chủ sắp xếp hết rồi ạh.Sẽ chẳng ai biết cậu chủ là con gái.Mà với bề ngoài của cậu chủ bây giờ,tôi nghĩ chắc cũng ko ai nhận ra.Ông chủ nói vài bữa nữa ông chủ sẽ đưa cậu về thăm ông nội nên mong rằng cậu chủ sẽ ko đi đâu khỏi nước Anh ạh!
- Hì..hì…coi bộ Hân ko muốn nghe theo ba của mình cũng ko được nhỉ?-Ei lên tiếng châm vào thử xem phản ứng của Hân nhưng ngoài dự đoán,Hân chẳng phản ứng gì.Chỉ bình thản ăn phần của mình.Thấy Hân như thế,Ei ko nói gì thêm.
Rồi cả 2 ăn xong bữa sáng,Hân bước ra xe ngồi vào,Ei đi theo ngồi bên cạnh và cả 2 bắt đầu đến trường.Ngồi trong xe Ei lại tiếp tục:
- Lạ thật,Ei nghĩ Hân chỉ biết chạy xe đạp.Ko ngờ cũng biết lái xe hơi đấy!
- Sao Ei biết Hân chạy xe đạp?
- Bí mật!Ý,đến đây rẽ trái đi.
Ei ngồi chỉ đường cho Hân rồi cả 2 cuối cùng cũng đến trường.Hân ko ngừng xe ở trước cổng mà chạy thẳng vào trường khiến cho mọi người xôn xao ko biết là nhân vật nào lại vừa đến?Cả 2 vừa bước xuống xe thì có 2 giáo viên bước đến thân thiện nói:
- Em có phải là Rei ko?
- Phải!-Hân đáp
- Chào em,tôi là hiệu trưởng của trường,còn đây là cô hiệu phó.Để chúng tôi đưa em xem xung quanh trường nhé!
- Dạ,ko cần đâu.Ei sẽ đưa em đi.Đúng ko Ei?-Hân liếc qua nhìn Ei
- Được thôi nếu cậu muốn!
- Ah,nếu để em Ei đưa em đi thì cũng tốt.Em ấy là niềm tự hào của trường mà.Vậy mọi việc giao cho em nha Ei.
- Vâng!
- Vậy giờ dẫn Rei lên lớp được chứ?-Hân nói
- Oki!
Thế là Hân bước đi cùng Ei và phía sau là hiệu trưởng với hiệu phó.Mọi người trong trường đều dang ra 2 bên nhường đường cho 2 nhân vật nổi bật trong trường.Ei học trước Hân ở đây nên mọi thứ ở đây Ei đều nắm rõ và đương nhiên mọi người cũng biết rõ Ei và tặng cho Ei danh hiệu”Queen” trong trường vì sự thông minh tài sắc của nàng mặc dù chỉ với danh phận con nuôi của ba Hân.Giờ đây thì lại là con ruột xuất hiện với vẻ ngoài đầy lạnh lùng,mang 1 nửa dòng máu của phương Tây hòa với nét của phương Đông và nổi bật với mái tóc bạc thì Hân ngay lập tức bước lên danh hiệu “King”.
Đám con trai lẫn con gái đều nhìn vào cả 2 và mơ ước mình là kẻ may mắn được đi bên cạnh.[min cũng ước gì có họ để chạy đến chụp hình ké ]
Đưa Hân đến trước 1 lớp học,Ei nói:
- Lớp của cậu đó.Nếu có gì thì lên lầu phòng thứ 3 bên phải là lớp của Ei.
- Ừm!
Hân ừm 1 tiếng rồi bước vào lớp ngồi mà ko thèm chào Ei 1 tiếng.Nhưng Ei ko tỏ vẻ tức giận mà chỉ nhếch mép cười rồi cũng bỏ lên lớp của mình.
Lúc này thì ở Vn,sau khi được đưa đến phòng y tế rồi tỉnh dậy học lại bình thường,Huy ko ngừng lo lắng cho Ju.
- Lúc nãy Như làm Huy sợ quá.Cứ tưởng Như bị gì?
- Hì,vậy hả?Như xin lỗi nha.Chắc tại còn mệt trong người.
- Ưm…Huy…Huy có thể hỏi Như cái này ko?
- Sao?
- Hân là ai vậy?
- …..!-Như thót tim khi đột nhiên nghe Huy hỏi về Hân,chưa biết nói thế nào thì Huy lại nói tiếp
- Lúc Như ngất xỉu nằm trong phòng y tế,trong mê man,Như cứ gọi tên của người đó nên..nên…
- Hân….Hân…là….-Ju ấp úng ko biết trả lời Huy sao thì Huy cười hiền nói
- Thôi,nếu Như thấy khó nói thì ko cần nói cho Huy nghe bây giờ.Lúc nào thích thì Như cứ nói,Huy ko ép đâu.
- …Ừm…cám ơn Huy!
- Sao phải cám ơn nè?Nếu muốn cám ơn thì tối nay đi chơi với Huy 1 bữa đi.Chịu ko?Lâu rồi 2 đứa mình ko đi chơi.
- Ừm,cũng được.
Rồi trời tối đến thật mau,Huy qua rước Ju đi chơi ở Đầm Sen.Lại Đầm Sen và lại khơi dậy kỉ niệm với Hân.Dù suốt buổi tối Ju đã cố gắng vui vẻ với Huy nhưng rồi Ju vẫn cảm thấy nhức nhói ở đâu đó trong lòng.Ko chịu được,Ju đòi về sớm với lý do mệt và Huy thì cứ ngây thơ tin thế đưa Ju về nhà.Về đến nhà rồi,Ju ko ngủ được mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Hân.Ju cảm thấy lo lắng vì tại sao mình lại thấy được hình ảnh Hân đang gặp nguy hiểm?Ko biết Hân có sao ko?Hay Hân đã….rồi…?Nỗi lo lắng và nhớ đến Hân cứ quấn quanh lấy Ju thoi thúc Ju ra khỏi nhà đi đến nhà bà ngoại của Hân để hỏi thăm về Hân.
- Hân ơi,giờ này Hân đang làm gì?Hân có nhớ đến Ju như Ju đang nhớ Hân ko?
Trong khi Ju cứ thả hồn theo mây nhớ đến Hân thì Thy lại đang lập 1 kế hoạch dành cho Ju.1 kế hoạch trả thù đầy nham hiểm chỉ vì Ju đã giành mất Huy khỏi tay Thy lúc xưa.[ Đúng là....đừng nên gây thù với con gái và nhất là những đứa giàu vì nó ko biết xài tiền vào đâu? ]
….Lúc này ở bên kia đại dương xa xôi,Hân đang chuẩn bị đi ngủ[vì trái giờ mà]Nằm 1 mình trong căn phòng lớn,Hân gác tay lên trán suy nghĩ nhưng chẳng nghĩ được gì.Mọi thứ thật lộn xộn.Hân chỉ ước gì có Ju ở đây để nói chuyện thế nhưng lúc nãy có cơ hội gặp lại Ju thì Hân lại ko dám.Hân sợ phải nhìn thấy cảnh Ju đang vui vẻ,tay trong tay với Huy.Hân tự hỏi:
- Ko biết giờ này ở Vn là mấy giờ nhỉ?Ju đang làm gì?Có còn nhớ đến Hân ko hay đã quên Hân rồi?
Đang suy nghĩ thì phòng của Hân bỗng tắt hết đèn.Giật mình và nghĩ do cúp điện chăng nên Hân định mò ra ngoài gọi người cho mượn nến thì 1 gương mặt trắng bệch của 1 người phụ nữ với 1 vết máu ngay miệng,con mắt đỏ ngầu nhìn Hân.
Theo phản xạ,Hân cũng sợ và la lên 1 tiếng nhưng trong nhà lại ko ai nghe thấy tiếng của Hân.Ko ai đến phòng Hân xem chuyện gì xảy ra hết.Hân quờ quạng trong bóng tối cố gắng tránh xa người phụ nữ kia thì người phụ nữ kia càng tiến đến gần Hân hơn.Hân bị dồn vào chân tường,căn phòng yên ắng đến ko 1 tiếng động mà chỉ có tiếng thở dồn dập cùng tiếng tim đập thình thịch của Hân.Người phụ nữa đưa bàn tay móng nhọn của mình lên từ từ sờ lên cổ của Hân.Miệng nở 1 nụ cười với Hân.Hân cảm nhận được bàn tay ghê gớm đó đang từ từ bóp chặt vào cổ mình đến nghẹn thở….
Cùng lúc đó,Ju bỗng cảm thấy lạnh người,tim đập liên tục nhanh đến khó thở.Ju chẳng biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy?Trong tíc tắc trong đầu Ju hiện ra hình ảnh Hân đang bị 1 con ma bóp cổ.Nhìn thấy Hân đang gặp nguy hiểm.Ju la lên:
- HÂN…….N…N….N….K..O…..O….!
rồi ngất xỉu.Mọi người trong lớp nhất là Huy hoảng hốt chạy đến bàn Ju đưa Ju đến phòng y tế.Khoảng khắc đó,ko chỉ có Ju mà chính Hân cũng vừa thấy được Ju ngất đi.Lo lắng cho Ju còn hơn cho chính mình đang nguy hiểm,Hân rít lên qua khẽ răng:
- TR…Á..N…H….XA…TAO….R…A…A….!
Con ma liền bị 1 ngọn lửa màu xanh đốt cháy.Nóng quá,nó buộc phải buông Hân ra và kêu la thảm thiết cho đến khi nó biến mất,chỉ còn 1 vệt đen trên nền nhà.Đèn trong phòng Hân bỗng sáng lên lại và Hân quì xuống cố gắng thở.Lấy lại bình tĩnh,Hân bò đến vệt đen định lấy ngón tay quệt thử thì 1 cơn gió kì lạ thổi vào phòng của Hân cuốn những hạt cát màu đen trên nền nhà bay đi mất.Hân ko hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra nhưng nỗi lo sợ trong Hân bắt đầu hình thành.Hân bắt đầu cảm thấy sợ nếu hôm nay là mình thì hôm sau lỡ là Ju thì tính sao?
Trong khi Hân đang bận suy nghĩ lo sợ cho Ju thì ở 1 căn phòng cách phòng Hân ko xa,1 người đang mỉm cười soi gương.Nhưng điều kì lạ là hình ảnh phản chiếu trong gương ko phải là gương mặt củ
a người đó mà là cảnh trong phòng của Hân.Người này đang theo dõi Hân từ nãy giờ và con ma kia chính là do người này đem đến cho Hân.Nhìn Hân đang lo lắng,người này sờ nhẹ tay lên tấm gương nói:
- Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu nhưng vừa nãy cậu đã làm rất ấn tượng đấy Hân àh!
Người đang nói đó ko ai khác chính là Ei!!
….Sáng hôm sau.
- Cốc…!Cốc….!
- Ưm..m…ư..m…!-Hân tỉnh dậy dụi mắt ko biết chuyện gì
- Thưa cậu chủ,ông chủ có 1 món quà dành cho cậu.Mời cậu thức dậy rửa mặt rồi ăn sáng chuẩn bị đến trường ạh!
- Cậu chủ?-Hân giật mình khi nghe người làm gọi mình như thế liền ngồi dậy vào phòng tắm rửa mặt rồi mở cửa phòng ra.Thấy Hân bước ra,người làm cúi xuống chào.Hân nhìn 1 lúc rồi nói:
- Sao chị lại gọi em là cậu chủ?
- Thưa,lúc sáng ông chủ nói từ nay ko được gọi là cô chủ nữa mà phải đổi lại thành cậu chủ.
- Ổng định làm gì nữa đây?Tôi phải đi gặp ổng.
- Thưa cậu,ông chủ đã đi làm từ sớm rồi ạh.Ông chủ có để lại cho cậu 1 món quà để cậu đi lại cho tiện ạh!
- Quà àh?
- Dạ,nó đây ạh!-cô người làm đưa ra 1 cái hộp nhỏ trông như dùng để đựng nhẫn.Hân cầm chiếc hộp mở ra thì bên trong là 1 chiếc chìa khóa.Ngạc nhiên,Hân hỏi:
- Chìa khóa gì đây?
- Dạ,mời cậu chủ đi theo tôi!
Cô người làm dẫn Hân đi ra sân và….1 chiếc xe hơi đời mới thật đẹp đang chờ Hân.
Biết rằng Hân sẽ hỏi nên cô người làm nói:
- Cậu chủ phải đi học nên ông chủ đã mua xe cho cậu chủ tiện đi ạh.Mong cậu chủ sẽ thích.
- …..!-Hân im lặng ko nói gì nhìn chiếc xe thì Ei bỗng xuất hiện nói:
- Wow,chiếc xe đẹp quá Hân nhỉ?
- Ừm!
- Thế là khỏi đi cùng với mấy người kia rồi.
- Ý Ei là gì?
- Thì Hân sẽ học cùng trường với Ei mà.Từ nay Ei sẽ đi chung với Hân,được chứ?
- Tùy!
- Hì,vào ăn sáng cùng ko?
- Cũng được!
Hân bước vào nhà cùng Ei rồi ngồi vào bàn dùng bữa sáng.Cái bàn chỉ có 2 người nhưng lại dài như để cả chục người ngồi ăn.Hân và Ei ngồi mỗi đứa 1 đầu ăn trong khi ông Wall-quản gia thông báo những điều mà Hân phải làm theo lệnh ba của Hân.
- Thưa cậu chủ,ông chủ trước khi đi làm đã dặn dò rằng từ nay cậu sẽ tên là Rei.Ko gọi bằng tên Hân nữa.Mọi chuyện ở trong trường mới đều được ông chủ sắp xếp hết rồi ạh.Sẽ chẳng ai biết cậu chủ là con gái.Mà với bề ngoài của cậu chủ bây giờ,tôi nghĩ chắc cũng ko ai nhận ra.Ông chủ nói vài bữa nữa ông chủ sẽ đưa cậu về thăm ông nội nên mong rằng cậu chủ sẽ ko đi đâu khỏi nước Anh ạh!
- Hì..hì…coi bộ Hân ko muốn nghe theo ba của mình cũng ko được nhỉ?-Ei lên tiếng châm vào thử xem phản ứng của Hân nhưng ngoài dự đoán,Hân chẳng phản ứng gì.Chỉ bình thản ăn phần của mình.Thấy Hân như thế,Ei ko nói gì thêm.
Rồi cả 2 ăn xong bữa sáng,Hân bước ra xe ngồi vào,Ei đi theo ngồi bên cạnh và cả 2 bắt đầu đến trường.Ngồi trong xe Ei lại tiếp tục:
- Lạ thật,Ei nghĩ Hân chỉ biết chạy xe đạp.Ko ngờ cũng biết lái xe hơi đấy!
- Sao Ei biết Hân chạy xe đạp?
- Bí mật!Ý,đến đây rẽ trái đi.
Ei ngồi chỉ đường cho Hân rồi cả 2 cuối cùng cũng đến trường.Hân ko ngừng xe ở trước cổng mà chạy thẳng vào trường khiến cho mọi người xôn xao ko biết là nhân vật nào lại vừa đến?Cả 2 vừa bước xuống xe thì có 2 giáo viên bước đến thân thiện nói:
- Em có phải là Rei ko?
- Phải!-Hân đáp
- Chào em,tôi là hiệu trưởng của trường,còn đây là cô hiệu phó.Để chúng tôi đưa em xem xung quanh trường nhé!
- Dạ,ko cần đâu.Ei sẽ đưa em đi.Đúng ko Ei?-Hân liếc qua nhìn Ei
- Được thôi nếu cậu muốn!
- Ah,nếu để em Ei đưa em đi thì cũng tốt.Em ấy là niềm tự hào của trường mà.Vậy mọi việc giao cho em nha Ei.
- Vâng!
- Vậy giờ dẫn Rei lên lớp được chứ?-Hân nói
- Oki!
Thế là Hân bước đi cùng Ei và phía sau là hiệu trưởng với hiệu phó.Mọi người trong trường đều dang ra 2 bên nhường đường cho 2 nhân vật nổi bật trong trường.Ei học trước Hân ở đây nên mọi thứ ở đây Ei đều nắm rõ và đương nhiên mọi người cũng biết rõ Ei và tặng cho Ei danh hiệu”Queen” trong trường vì sự thông minh tài sắc của nàng mặc dù chỉ với danh phận con nuôi của ba Hân.Giờ đây thì lại là con ruột xuất hiện với vẻ ngoài đầy lạnh lùng,mang 1 nửa dòng máu của phương Tây hòa với nét của phương Đông và nổi bật với mái tóc bạc thì Hân ngay lập tức bước lên danh hiệu “King”.
Đám con trai lẫn con gái đều nhìn vào cả 2 và mơ ước mình là kẻ may mắn được đi bên cạnh.[min cũng ước gì có họ để chạy đến chụp hình ké ]
Đưa Hân đến trước 1 lớp học,Ei nói:
- Lớp của cậu đó.Nếu có gì thì lên lầu phòng thứ 3 bên phải là lớp của Ei.
- Ừm!
Hân ừm 1 tiếng rồi bước vào lớp ngồi mà ko thèm chào Ei 1 tiếng.Nhưng Ei ko tỏ vẻ tức giận mà chỉ nhếch mép cười rồi cũng bỏ lên lớp của mình.
Lúc này thì ở Vn,sau khi được đưa đến phòng y tế rồi tỉnh dậy học lại bình thường,Huy ko ngừng lo lắng cho Ju.
- Lúc nãy Như làm Huy sợ quá.Cứ tưởng Như bị gì?
- Hì,vậy hả?Như xin lỗi nha.Chắc tại còn mệt trong người.
- Ưm…Huy…Huy có thể hỏi Như cái này ko?
- Sao?
- Hân là ai vậy?
- …..!-Như thót tim khi đột nhiên nghe Huy hỏi về Hân,chưa biết nói thế nào thì Huy lại nói tiếp
- Lúc Như ngất xỉu nằm trong phòng y tế,trong mê man,Như cứ gọi tên của người đó nên..nên…
- Hân….Hân…là….-Ju ấp úng ko biết trả lời Huy sao thì Huy cười hiền nói
- Thôi,nếu Như thấy khó nói thì ko cần nói cho Huy nghe bây giờ.Lúc nào thích thì Như cứ nói,Huy ko ép đâu.
- …Ừm…cám ơn Huy!
- Sao phải cám ơn nè?Nếu muốn cám ơn thì tối nay đi chơi với Huy 1 bữa đi.Chịu ko?Lâu rồi 2 đứa mình ko đi chơi.
- Ừm,cũng được.
Rồi trời tối đến thật mau,Huy qua rước Ju đi chơi ở Đầm Sen.Lại Đầm Sen và lại khơi dậy kỉ niệm với Hân.Dù suốt buổi tối Ju đã cố gắng vui vẻ với Huy nhưng rồi Ju vẫn cảm thấy nhức nhói ở đâu đó trong lòng.Ko chịu được,Ju đòi về sớm với lý do mệt và Huy thì cứ ngây thơ tin thế đưa Ju về nhà.Về đến nhà rồi,Ju ko ngủ được mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Hân.Ju cảm thấy lo lắng vì tại sao mình lại thấy được hình ảnh Hân đang gặp nguy hiểm?Ko biết Hân có sao ko?Hay Hân đã….rồi…?Nỗi lo lắng và nhớ đến Hân cứ quấn quanh lấy Ju thoi thúc Ju ra khỏi nhà đi đến nhà bà ngoại của Hân để hỏi thăm về Hân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.