Chương 9
youngmin0221
21/06/2014
….Thế rồi đang ngủ ngon thì thằng nhóc bỗng giật mình thức giấc.Trẻ con mà,đang ngủ mà thức giấc là khóc liền.Thằng nhóc cũng vậy.Nó khóc òa lên làm cho cả Hân và Ju đều thức dậy luôn.Thấy nó lại khóc,Ju liền ngồi dậy bế nó lên dỗ nín.
- Ờ..ờ..nín..nín..đi..kưng…sao đang ngủ mà cục kưng thức dậy khóc thế này?
- Chắc nó đói bụng nữa hả?-Hân vừa dụi mắt vừa nói
- Ko đâu.Nó đâu phải là đứa ham ăn mà đói bụng liền liền!
- Sao Ju biết nó ko phải ham ăn hay vậy?
- >”< nói chung là vậy đó!
- Ờ..ờ…thì là vậy.Dỗ nó nín mau đi.Hàng xóm qua la bây giờ.
- Nó khóc như thế này gọi là khỏe mạnh áh!
- Mít ướt thì có.
- Xía,đi rửa mặt đi.Cũng 3h chiều rồi.
- Ờ,phải trả nó về nhà thôi.
Hân đứng dậy vươn vai nói rồi đi vào phòng tắm.Ju thì tiếp tục dỗ nó nín.
- Nín đi.Nín đi mà…kưng khóc hoài àh,xấu trai lắm biết ko?
- Oaoaoa…..
- Nín đi…mama kể chuyện cười cho kưng nghe nha.Có 1 học sinh làm đề tài
nghiên cứu về con châu chấu.Quá trình nghiên cứu của nó thế này.Tôi đang nghiên cứu 1 con châu chấu.Tôi đặt nó lên bàn rồi đập mạnh tay xuống nói:”Nhảy lên!”.Con châu chấu liền nhảy lên.Lần này tôi cũng làm tương tự như vậy nhưng tôi cắt 2 chân của nó.Tôi đặt nó lên bàn và đập tay kiu nó :” nhảy lên!” Nhưng lần này nó ko nhảy lên.Thế là tôi kết luận:Sau khi con châu chấu bị cắt chân thì nó sẽ bị điếc! Kưng thấy mama kể chuyện zui ko?
- o_0 – thằng nhóc nín khóc nhìn Ju mắt tròn xoe.Lúc đó Hân cũng vừa đi vào và nghe câu chuyện của Ju kể.Hân cũng đứng im re trước cửa nhìn Ju.Ju thấy thằng nhóc nín liền nói với nó:
- Hi..hi…mama tài quá.Kưng nghe xong nín khóc luôn.Nhưng sao kưng ko cười hả?
- Nó ko hiểu Ju kể cái gì nên nín.Chứ nó mà hiểu và biết nói chắc nó sẽ nói chị Ju kể chuyện nghe sock óc quá àh!
Hân bước vào lên tiếng.Ju xoay qua nhìn Hân mặt tức giận nói:
- Gì mà sock óc?
- Thì chuyện nghe thấy ghét quá mà.
- Xí,Hân hay quá thì kể chuyện cười xem.Có được như Ju đâu mà bày đặt nói thế?
- Ừa,Hân làm sao đủ trình độ kể được chuyện như Ju.
- Biết vậy là tốt!
- =.= thôi đi cô nương.
- È..è.. -Ju lè lưỡi với Hân nhưng Hân ko thèm quan tâm mà nựng nựng cái mặt của thằng nhóc.Thấy Hân,thằng nhóc đưa tay ra đòi ẫm.Ju đưa đứa bé cho Hân rồi cả 2 đi khỏi nhà,bắt đầu hành trình đi trả nợ.Lần này ko đi xe đạp mà đi bộ cho tiện.
Hân bế đứa bé đi được 1 đoạn thì lại đổi tư thế cho nó ngồi lên vai mình luôn.Còn Ju thì bay bay kế bên cười đùa với thằng nhóc.Ju nói:
- Bây giờ đi đâu để kiếm bà mẹ trả lại đây?
- Thì đi đến siêu thị lúc nãy.
- Ủa?Nhưng lúc đó bà ấy lạc thằng nhóc liền leo lên taxi đi rồi.Làm sao trả?
- Thì bà ấy lạc thằng nhóc nên mới vội chạy đi.Có lẽ bà ấy ko phải mẹ của thằng nhóc.
- Sao Hân biết ko phải?
- Vì nếu là mẹ thì đã vội đi kiếm khắp nơi rồi báo công an với bảo vệ trong siêu thị rồi.Đằng này bà ấy lại chỉ kiếm trong siêu thị rồi báo với bảo vệ thôi.Xong lại chạy đi về thì có lẽ bà ấy là vú nuôi của thằng nhóc thôi.Bà ấy vội lên xe đi như vậy chắc là đi thông báo với người mẹ.
- Vậy sao Hân biết là người ta sẽ ở siêu thị lúc này?
- Thì người mẹ muốn tìm con mà.Phải trở lại chỗ mà nó lạc chứ?Với lại tìm khắp nơi ko có thì phải về lại chỗ siêu thị vì biết đâu bảo vệ ở đó người ta tìm được rồi sao?
- Ờ,Hân hay thế?Giống đệ tử của Conan quá
- Cái đó đơn giản thôi,có gì mà hay?Chỉ có khờ như Ju mới ko biết!
- Nói ai khờ hả?Mới khen 1 chút đã lên mặt.Xí,Hân biết rõ như thế sao lúc nãy ko ở đó chờ người mẹ đến trả nó mà đem về làm gì?
- Vì thích nó nên cố tình bắt cóc về chơi được ko?
- Éc?-Ju ngớ người ra nhìn Hân
- Ko phải Ju cũng thích nó sao?
- >.< ừa.Thích chú nhóc này quá!
Ju đưa tay lên nựng má của thằng nhóc.Thằng nhóc ngồi trên vai của Hân nãy giờ chỉ cười toe toét thích thú mà ko hề biết thì ra mình dễ xương quá ơới bị bắt cóc.
Đúng như mọi điều Hân nói,người mẹ và cả ba của thằng nhóc cùng bà vú nuôi đang lo lắng đứng ở siêu thị tìm khắp nơi.Hân bước đến trả thằng nhóc cho bà mẹ.
- Ah..con tôi!Con của tôi…cám ơn cháu.Sao…sao cháu lại tìm được nó vậy?
- Dạ,tình cờ thôi ạh!
- Gia đình tôi phải làm gì để cám ơn cháu đây?-người cha lên tiếng
- Dạ thôi,ko cần đâu chú.Chuyện ko có gì mà!Cháu xin phép đi!
Hân cúi chào rồi vội đi.Thằng nhóc nằm trong lòng của mẹ nhìn theo gọi:
- Papa…ma..ma…
- Hiz… -Ju xoay lại nhìn luyến tiếc
- Thôi,đừng lưu luyến nữa.Nó phải về với mẹ của nó chứ?-Hân nói
- Biết là vậy nhưng đã có với nó 1 kỉ niệm vui trong mấy tiếng mà!
- Mấy tiếng vậy đủ rồi.Còn tiếc gì nữa?
- Hiz…!
- Bây giờ mình đi đâu tiếp nè?
- Đi đâu là đi đâu?
- Thì hôm nay nói đi chơi suốt ngày mà,bây giờ mình đi đâu?
- Ừa ha!Giờ mình đi Đầm Sen chơi đi.
- Cũng được!Vậy đón xe buýt đi.
- Ừa!
Thế là cả 2 đi bộ đến trạm xe buýt đón xe đến Đầm Sen.Vì là buổi chiều mát nên cũng ít ai đi xe buýt nên chỗ ngồi rất thoáng.Hân đi xuống ngồi phía sau xe.Định ngồi kế cửa sổ thì Ju liền bay vào ngồi và nói:
- Ju thích ngồi gần cửa sổ
- nhiều chuyện!
Hân nói rồi ngồi xuống ghế kế bên.Người khác đi chung xe ai cũng thắc mắc sao lại ngồi chừa ra 1 chỗ?Hân biết chắc ai cũng cho là mình quái dị nên giả bộ nhắm mắt ngủ để khỏi phải nhìn cặp mắt tò mò của mọi người.Còn Ju thì chẳng để ý gì hết.Leo vào ngồi là cứ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh thôi.Thiệt là…vô tư!
…Thế rồi chỉ mất 20p đến được Đầm Sen.Hân vừa bước xuống xe chưa kịp mua vé vào cổng thì Ju đã bay vào bên trong hối Hân:
- Lẹ..lẹ..đi..Hân!
- =.= Chưa mua vé lấy gì mà lẹ?
- >.<
Hân đi chậm đến quầy mua vé rồi bước vào cùng Ju.Ju phấn khởi hỏi:
- Mình đi chơi cái gì trước?
- Tùy.Ju muốn chơi gì?
- Chơi tàu lượn siêu tốc đi.
- Ko!
- Ơ?Sao ko?
- Hân ko thích chơi trò đó!
- Sao ko thích?Trò đó zui mà?
- Zui thì cũng kệ.Hân ko chơi đâu!
- Éc,Hân ko chơi sao Ju chơi?
- Có gì đâu?Chơi 1 mình đi.Bám lấy cái đuôi tàu bay theo nó!
- >”< Ko!Thích ngồi chơi đàng hoàng àh!
- Hân ko chơi cái đó!
- Áh àh,hay là Hân ko dám chơi?
- Ai ko dám chơi?Ko thích thôi!
- Vậy chơi với Ju đi.Còn ko thì Ju ko tin đâu.
- ….Chơi thì chơi!
Hân đi đến chỗ xếp hàng mua vé còn Ju thì đứng cười đắc thắng vì đã dụ được Hân.Thế là cả 2 bước lên tàu lượn.Người soát vé thắc mắc:
- Sao đi có 1 người mà mua 2 vé thế này?
- Dạ,tại cháu muốn ngồi 1 mình.Nhưng biết người ta thế nào cũng dồn lên ngồi nên mua 2 vé.Coi như 2 chỗ này 1 mình cháu.
- Thế đâu được?
- Cháu biết ko được nhưng cháu ko quen ngồi kế ai.Chú cho qua 1 lần đi được ko?
- Hừm…thôi được!
- Cám ơn chú!
Hân ngồi xuống chỗ của mình.Hiz..hà..ngồi phía đầu luôn mới ghê chứ?Ju ngồi kế bên thích thú định thắt dây an toàn vào thì Hân ngăn cản:
- Ju ko được cài dây an toàn vào!
- Sao ko?Ko thắt rồi 1 chút bay khỏi tàu luôn làm sao?
- Biết là vậy nhưng thắc bây giờ người ta sẽ thấy có 1 khoảng trống.Như thế lại làm người ta chú ý!
- Ờ ha!Cũng đúng.Nhưng nếu vậy thì làm sao mà Ju chơi?
- Ai biết.Lúc nãy Hân nói rồi,ko chơi nhưng Ju cứ đòi chơi cho được thì Ju chấp nhận bay luôn đi!
- >.< Ko chịu đâu!
- Ko chịu thì biết tính sao?
Cả 2 đang nói thì bánh xe bắt đầu chuyển động.Bất giác,Ju nắm tay Hân lại.Hân giật mình nhìn Ju thì Ju đã nhắm mắt lại vì tàu lượn đang chạy vòng vèo khiến Ju ko dám mở mắt ra nhìn.Hân lắc đầu nghĩ thầm trong bụng:”sợ đến nhắm tịt 2 con mắt mà đòi chơi cho được!Đúng là phiền phức ko?Nhưng…tay nắm chặt thế này cũng tốt!Ủa mà mình lại đang nghĩ gì nữa vậy? >”< ”
Lúc này,Hân mới thoát khỏi suy nghĩ 1 mình trở về thực tế thì…hiz..điếc tai luôn.1 con mắm ngồi kế bên la chưa đủ mà còn mấy người đi chung ngồi phía sau cũng la nữa(-.-”)
Hết 3 vòng đi,Hân bước xuống ù ù tai.Còn Ju thì cười khì lên:
- Zui quá!Mình đi tàu cá chép tiếp đi!
- Nữa àh?
- Ừa.Đi cái đó cũng hay mà?
- Nhưng mà cứ nhắm mắt lại thì cũng như ko!
- >”< Kệ người ta đi!
….Cũng như lần đi tàu lượn,Hân phải mua 2 vé rồi xin được chừa 1 chỗ trống kế bên với 1 lí do hết sức vớ vẩn:”cháu ko quen ngồi kế ai! >.< “Nhưng rồi lần đi chơi cá chép này còn kinh khủng hơn lúc nãy.Ju ko chỉ nhắm mắt,kêu la thảm thiết như thấy người chết mà lúc đi xong,mặt mũi xanh lè[ma mà,ko có ói đâu >"<]Hân tuy ko sợ cũng phải thấy choáng 1 tí[may là ko ói luôn >.<]Hân cùng Ju đi đến 1 băng ghế ngồi xuống nghỉ mệt.Nhìn thấy mọi người đang chơi trò bong bóng nước hay hay,thế là Ju quên mệt,mắt sáng rỡ nói:
- Hân ơi,chơi trò đó đi.Nhìn hay hay.
- Thôi,chơi cái đó lỡ ướt hết người thì đồ đâu mà thay?
- Thì đi zô Băng Đăng lạnh 1 chút là khô mà!
- Hay quá ha!Ju ko sợ bệnh nhưng Hân thì sợ bệnh đó!
- Thôi mà,đâu có ai đi cái đó ướt hết đâu?Có ở trong bong bóng ko sao đâu.Đi đi mà! >.<
- =.=
- Hân nói hôm nay đi chơi hết ngày luôn mà.Giờ lại ko chịu đi với Ju là sao?
- Rồi..rồi..được rồi!Thì đi.
Hân nhăn mặt đứng lên đi mua vé.[ sai lầm là ở chỗ đó,chơi trò đó rồi mới chít ]
….Trò chơi mới ở Đầm Sen bao giờ cũng thu hút nhiều người chơi.Hân phải xếp hàng khá lâu mới đến lượt của mình và cũng may là trò này chơi 1 mình cũng được.Ko bắt buộc 2 người trở lên nên Hân ko cần phải mua 2 vé và năn nỉ người soát vé nữa. Hân bước vào quả bóng rồi Ju cũng tranh thủ bay vào luôn.Quả bóng được đóng lại và được đẩy xuống nước.Đương nhiên mỗi quả bóng đều được gắn dây lại vì sợ mọi người trôi ra xa và hết oxi trong đó thì ngu lun.[ coi zậy chứ cũng nguy hiểm ]
- Ờ..ờ..nín..nín..đi..kưng…sao đang ngủ mà cục kưng thức dậy khóc thế này?
- Chắc nó đói bụng nữa hả?-Hân vừa dụi mắt vừa nói
- Ko đâu.Nó đâu phải là đứa ham ăn mà đói bụng liền liền!
- Sao Ju biết nó ko phải ham ăn hay vậy?
- >”< nói chung là vậy đó!
- Ờ..ờ…thì là vậy.Dỗ nó nín mau đi.Hàng xóm qua la bây giờ.
- Nó khóc như thế này gọi là khỏe mạnh áh!
- Mít ướt thì có.
- Xía,đi rửa mặt đi.Cũng 3h chiều rồi.
- Ờ,phải trả nó về nhà thôi.
Hân đứng dậy vươn vai nói rồi đi vào phòng tắm.Ju thì tiếp tục dỗ nó nín.
- Nín đi.Nín đi mà…kưng khóc hoài àh,xấu trai lắm biết ko?
- Oaoaoa…..
- Nín đi…mama kể chuyện cười cho kưng nghe nha.Có 1 học sinh làm đề tài
nghiên cứu về con châu chấu.Quá trình nghiên cứu của nó thế này.Tôi đang nghiên cứu 1 con châu chấu.Tôi đặt nó lên bàn rồi đập mạnh tay xuống nói:”Nhảy lên!”.Con châu chấu liền nhảy lên.Lần này tôi cũng làm tương tự như vậy nhưng tôi cắt 2 chân của nó.Tôi đặt nó lên bàn và đập tay kiu nó :” nhảy lên!” Nhưng lần này nó ko nhảy lên.Thế là tôi kết luận:Sau khi con châu chấu bị cắt chân thì nó sẽ bị điếc! Kưng thấy mama kể chuyện zui ko?
- o_0 – thằng nhóc nín khóc nhìn Ju mắt tròn xoe.Lúc đó Hân cũng vừa đi vào và nghe câu chuyện của Ju kể.Hân cũng đứng im re trước cửa nhìn Ju.Ju thấy thằng nhóc nín liền nói với nó:
- Hi..hi…mama tài quá.Kưng nghe xong nín khóc luôn.Nhưng sao kưng ko cười hả?
- Nó ko hiểu Ju kể cái gì nên nín.Chứ nó mà hiểu và biết nói chắc nó sẽ nói chị Ju kể chuyện nghe sock óc quá àh!
Hân bước vào lên tiếng.Ju xoay qua nhìn Hân mặt tức giận nói:
- Gì mà sock óc?
- Thì chuyện nghe thấy ghét quá mà.
- Xí,Hân hay quá thì kể chuyện cười xem.Có được như Ju đâu mà bày đặt nói thế?
- Ừa,Hân làm sao đủ trình độ kể được chuyện như Ju.
- Biết vậy là tốt!
- =.= thôi đi cô nương.
- È..è.. -Ju lè lưỡi với Hân nhưng Hân ko thèm quan tâm mà nựng nựng cái mặt của thằng nhóc.Thấy Hân,thằng nhóc đưa tay ra đòi ẫm.Ju đưa đứa bé cho Hân rồi cả 2 đi khỏi nhà,bắt đầu hành trình đi trả nợ.Lần này ko đi xe đạp mà đi bộ cho tiện.
Hân bế đứa bé đi được 1 đoạn thì lại đổi tư thế cho nó ngồi lên vai mình luôn.Còn Ju thì bay bay kế bên cười đùa với thằng nhóc.Ju nói:
- Bây giờ đi đâu để kiếm bà mẹ trả lại đây?
- Thì đi đến siêu thị lúc nãy.
- Ủa?Nhưng lúc đó bà ấy lạc thằng nhóc liền leo lên taxi đi rồi.Làm sao trả?
- Thì bà ấy lạc thằng nhóc nên mới vội chạy đi.Có lẽ bà ấy ko phải mẹ của thằng nhóc.
- Sao Hân biết ko phải?
- Vì nếu là mẹ thì đã vội đi kiếm khắp nơi rồi báo công an với bảo vệ trong siêu thị rồi.Đằng này bà ấy lại chỉ kiếm trong siêu thị rồi báo với bảo vệ thôi.Xong lại chạy đi về thì có lẽ bà ấy là vú nuôi của thằng nhóc thôi.Bà ấy vội lên xe đi như vậy chắc là đi thông báo với người mẹ.
- Vậy sao Hân biết là người ta sẽ ở siêu thị lúc này?
- Thì người mẹ muốn tìm con mà.Phải trở lại chỗ mà nó lạc chứ?Với lại tìm khắp nơi ko có thì phải về lại chỗ siêu thị vì biết đâu bảo vệ ở đó người ta tìm được rồi sao?
- Ờ,Hân hay thế?Giống đệ tử của Conan quá
- Cái đó đơn giản thôi,có gì mà hay?Chỉ có khờ như Ju mới ko biết!
- Nói ai khờ hả?Mới khen 1 chút đã lên mặt.Xí,Hân biết rõ như thế sao lúc nãy ko ở đó chờ người mẹ đến trả nó mà đem về làm gì?
- Vì thích nó nên cố tình bắt cóc về chơi được ko?
- Éc?-Ju ngớ người ra nhìn Hân
- Ko phải Ju cũng thích nó sao?
- >.< ừa.Thích chú nhóc này quá!
Ju đưa tay lên nựng má của thằng nhóc.Thằng nhóc ngồi trên vai của Hân nãy giờ chỉ cười toe toét thích thú mà ko hề biết thì ra mình dễ xương quá ơới bị bắt cóc.
Đúng như mọi điều Hân nói,người mẹ và cả ba của thằng nhóc cùng bà vú nuôi đang lo lắng đứng ở siêu thị tìm khắp nơi.Hân bước đến trả thằng nhóc cho bà mẹ.
- Ah..con tôi!Con của tôi…cám ơn cháu.Sao…sao cháu lại tìm được nó vậy?
- Dạ,tình cờ thôi ạh!
- Gia đình tôi phải làm gì để cám ơn cháu đây?-người cha lên tiếng
- Dạ thôi,ko cần đâu chú.Chuyện ko có gì mà!Cháu xin phép đi!
Hân cúi chào rồi vội đi.Thằng nhóc nằm trong lòng của mẹ nhìn theo gọi:
- Papa…ma..ma…
- Hiz… -Ju xoay lại nhìn luyến tiếc
- Thôi,đừng lưu luyến nữa.Nó phải về với mẹ của nó chứ?-Hân nói
- Biết là vậy nhưng đã có với nó 1 kỉ niệm vui trong mấy tiếng mà!
- Mấy tiếng vậy đủ rồi.Còn tiếc gì nữa?
- Hiz…!
- Bây giờ mình đi đâu tiếp nè?
- Đi đâu là đi đâu?
- Thì hôm nay nói đi chơi suốt ngày mà,bây giờ mình đi đâu?
- Ừa ha!Giờ mình đi Đầm Sen chơi đi.
- Cũng được!Vậy đón xe buýt đi.
- Ừa!
Thế là cả 2 đi bộ đến trạm xe buýt đón xe đến Đầm Sen.Vì là buổi chiều mát nên cũng ít ai đi xe buýt nên chỗ ngồi rất thoáng.Hân đi xuống ngồi phía sau xe.Định ngồi kế cửa sổ thì Ju liền bay vào ngồi và nói:
- Ju thích ngồi gần cửa sổ
- nhiều chuyện!
Hân nói rồi ngồi xuống ghế kế bên.Người khác đi chung xe ai cũng thắc mắc sao lại ngồi chừa ra 1 chỗ?Hân biết chắc ai cũng cho là mình quái dị nên giả bộ nhắm mắt ngủ để khỏi phải nhìn cặp mắt tò mò của mọi người.Còn Ju thì chẳng để ý gì hết.Leo vào ngồi là cứ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh thôi.Thiệt là…vô tư!
…Thế rồi chỉ mất 20p đến được Đầm Sen.Hân vừa bước xuống xe chưa kịp mua vé vào cổng thì Ju đã bay vào bên trong hối Hân:
- Lẹ..lẹ..đi..Hân!
- =.= Chưa mua vé lấy gì mà lẹ?
- >.<
Hân đi chậm đến quầy mua vé rồi bước vào cùng Ju.Ju phấn khởi hỏi:
- Mình đi chơi cái gì trước?
- Tùy.Ju muốn chơi gì?
- Chơi tàu lượn siêu tốc đi.
- Ko!
- Ơ?Sao ko?
- Hân ko thích chơi trò đó!
- Sao ko thích?Trò đó zui mà?
- Zui thì cũng kệ.Hân ko chơi đâu!
- Éc,Hân ko chơi sao Ju chơi?
- Có gì đâu?Chơi 1 mình đi.Bám lấy cái đuôi tàu bay theo nó!
- >”< Ko!Thích ngồi chơi đàng hoàng àh!
- Hân ko chơi cái đó!
- Áh àh,hay là Hân ko dám chơi?
- Ai ko dám chơi?Ko thích thôi!
- Vậy chơi với Ju đi.Còn ko thì Ju ko tin đâu.
- ….Chơi thì chơi!
Hân đi đến chỗ xếp hàng mua vé còn Ju thì đứng cười đắc thắng vì đã dụ được Hân.Thế là cả 2 bước lên tàu lượn.Người soát vé thắc mắc:
- Sao đi có 1 người mà mua 2 vé thế này?
- Dạ,tại cháu muốn ngồi 1 mình.Nhưng biết người ta thế nào cũng dồn lên ngồi nên mua 2 vé.Coi như 2 chỗ này 1 mình cháu.
- Thế đâu được?
- Cháu biết ko được nhưng cháu ko quen ngồi kế ai.Chú cho qua 1 lần đi được ko?
- Hừm…thôi được!
- Cám ơn chú!
Hân ngồi xuống chỗ của mình.Hiz..hà..ngồi phía đầu luôn mới ghê chứ?Ju ngồi kế bên thích thú định thắt dây an toàn vào thì Hân ngăn cản:
- Ju ko được cài dây an toàn vào!
- Sao ko?Ko thắt rồi 1 chút bay khỏi tàu luôn làm sao?
- Biết là vậy nhưng thắc bây giờ người ta sẽ thấy có 1 khoảng trống.Như thế lại làm người ta chú ý!
- Ờ ha!Cũng đúng.Nhưng nếu vậy thì làm sao mà Ju chơi?
- Ai biết.Lúc nãy Hân nói rồi,ko chơi nhưng Ju cứ đòi chơi cho được thì Ju chấp nhận bay luôn đi!
- >.< Ko chịu đâu!
- Ko chịu thì biết tính sao?
Cả 2 đang nói thì bánh xe bắt đầu chuyển động.Bất giác,Ju nắm tay Hân lại.Hân giật mình nhìn Ju thì Ju đã nhắm mắt lại vì tàu lượn đang chạy vòng vèo khiến Ju ko dám mở mắt ra nhìn.Hân lắc đầu nghĩ thầm trong bụng:”sợ đến nhắm tịt 2 con mắt mà đòi chơi cho được!Đúng là phiền phức ko?Nhưng…tay nắm chặt thế này cũng tốt!Ủa mà mình lại đang nghĩ gì nữa vậy? >”< ”
Lúc này,Hân mới thoát khỏi suy nghĩ 1 mình trở về thực tế thì…hiz..điếc tai luôn.1 con mắm ngồi kế bên la chưa đủ mà còn mấy người đi chung ngồi phía sau cũng la nữa(-.-”)
Hết 3 vòng đi,Hân bước xuống ù ù tai.Còn Ju thì cười khì lên:
- Zui quá!Mình đi tàu cá chép tiếp đi!
- Nữa àh?
- Ừa.Đi cái đó cũng hay mà?
- Nhưng mà cứ nhắm mắt lại thì cũng như ko!
- >”< Kệ người ta đi!
….Cũng như lần đi tàu lượn,Hân phải mua 2 vé rồi xin được chừa 1 chỗ trống kế bên với 1 lí do hết sức vớ vẩn:”cháu ko quen ngồi kế ai! >.< “Nhưng rồi lần đi chơi cá chép này còn kinh khủng hơn lúc nãy.Ju ko chỉ nhắm mắt,kêu la thảm thiết như thấy người chết mà lúc đi xong,mặt mũi xanh lè[ma mà,ko có ói đâu >"<]Hân tuy ko sợ cũng phải thấy choáng 1 tí[may là ko ói luôn >.<]Hân cùng Ju đi đến 1 băng ghế ngồi xuống nghỉ mệt.Nhìn thấy mọi người đang chơi trò bong bóng nước hay hay,thế là Ju quên mệt,mắt sáng rỡ nói:
- Hân ơi,chơi trò đó đi.Nhìn hay hay.
- Thôi,chơi cái đó lỡ ướt hết người thì đồ đâu mà thay?
- Thì đi zô Băng Đăng lạnh 1 chút là khô mà!
- Hay quá ha!Ju ko sợ bệnh nhưng Hân thì sợ bệnh đó!
- Thôi mà,đâu có ai đi cái đó ướt hết đâu?Có ở trong bong bóng ko sao đâu.Đi đi mà! >.<
- =.=
- Hân nói hôm nay đi chơi hết ngày luôn mà.Giờ lại ko chịu đi với Ju là sao?
- Rồi..rồi..được rồi!Thì đi.
Hân nhăn mặt đứng lên đi mua vé.[ sai lầm là ở chỗ đó,chơi trò đó rồi mới chít ]
….Trò chơi mới ở Đầm Sen bao giờ cũng thu hút nhiều người chơi.Hân phải xếp hàng khá lâu mới đến lượt của mình và cũng may là trò này chơi 1 mình cũng được.Ko bắt buộc 2 người trở lên nên Hân ko cần phải mua 2 vé và năn nỉ người soát vé nữa. Hân bước vào quả bóng rồi Ju cũng tranh thủ bay vào luôn.Quả bóng được đóng lại và được đẩy xuống nước.Đương nhiên mỗi quả bóng đều được gắn dây lại vì sợ mọi người trôi ra xa và hết oxi trong đó thì ngu lun.[ coi zậy chứ cũng nguy hiểm ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.