Chương 38
Tư Diễm, Mạc Huân
05/03/2021
Cuối cùng ngày đó cũng đã đến, Mạc Vi Nhã căng thẳng ngồi trên xe ngựa cùng A Huyên đến vi trường.
Hưng Kiến vi trường nằm ở phía nam kinh thành, trước đây mỗi năm Tôn Diệm đều cùng Phương Tình, Tôn Hiên và An Viên đến vi trường này hai lần. Nhưng kể từ ngày Phương Tình băng thệ, Tôn Diệm cũng không còn quay lại đây một lần nào nữa mà chuyển qua vi trường Nam Kinh.
Đợt đi săn lần này diễn ra đặc biệt hoành tráng, ắt hẳn bởi vì đã nhiều năm rồi bệ hạ cũng chẳng tổ chức cho các hào môn thế gia cùng đi. Bọn họ liền nhân cơ hội này đưa quý nữ nhà mình đến, âu là vì muốn được lọt vào mắt của đế vương, một bước lên mây, quyền lực của gia tộc cũng có thể củng cố.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên mỗi cỗ bất an, như là...có điềm xấu sắp xảy đến. Chỉ mong kế hoạch lần này của nàng sẽ thành công, nếu không...e là máu chảy thành sông, tiếng khóc thê lương sẽ vang vọng đến tận mãi sau.
"Tiểu thư người đừng quá căng thẳng, dù sao thì chúng ta cũng đã chuẩn bị kế hoạch này kĩ lưỡng bao năm nay rồi"
A Huyên nhìn thấu được sự bất an cùng lo lắng của chủ tử, mỉm cười trấn an. Nàng biết Mạc Vi Nhã vẫn luôn cho rằng nàng ngây thơ, không thể lo cho bản thân mình. Nhưng nàng ấy lại không biết, năm xưa trước khi bị bán làm nha hoàn ở phủ Thái uý, nàng vốn là con nhà quan võ, gia tộc vì bị vu oan mà phải bán mạng khắp nơi.
"Ừm"
Mạc Vi Nhã gật đầu với A Huyên, trong lòng bứt rứt nhìn ra khỏi ô cửa. Thảo nguyên rộng lớn bát ngát, tiết trời hôm nay lại vừa hay ôn hoà, mát mẻ, rất thích hợp để đi săn bắn.
Xe ngựa của Tôn Diệm xuất phát đầu tiên, đoàn quân hộ tống được bố trí xung quanh xe để đảm bảo an toàn cho hắn. Mặc Thịnh cưỡi ngựa đi bên cạnh đã sớm không nhịn được ảo tưởng của bản thân khi tự tay giết chết tên cẩu hoàng đế này, lập lên một triều đại thịnh thế mới.
______________
Tôn Diệm ngồi trong xe ngựa lộng lẫy chợt nhớ lại lời mẫu thân hắn từng nói trước đây.
Nếu hắn nhất quyết muốn lập Mặc Liên làm Hậu, hắn nhất định sẽ phải trả giá rất đắt cho quyết định này.
Khi đó hắn đã khẳng định rằng bản thân sẽ không hối hận. Vì dù sao thì lúc đó hắn cũng chỉ yêu mình Mặc Liên mà thôi.
Hắn yêu sự đơn thuần của nàng ta, hắn yêu sự lương thiện, không ganh ghét hãm hại người khác của nàng ta.
Nhưng vạn lần không ngờ đến, nàng ta lại nhẫn tâm muốn lật đổ Hoàng vị của hắn, muốn diệt cả tộc Tôn thị này!
Mặc Liên a Mặc Liên, rốt cuộc điều gì đã thay đổi ngươi đến vậy?
________________
Lương Bác Văn cùng Nghiễn Kiều ngồi trên xe ngựa, đằng sau là xe của phủ Mạc Thái uý.
Nghiễn Kiều ngồi chăm chú nhìn ra thảo nguyên bên ngoài, chẳng để ý đến Lương Bác Băn đã sớm thất thần ngắm nhìn nàng.
Nếu như nàng ấy biết kế hoạch hôm nay diễn ra là do hắn đứng đằng sau chỉ huy, nàng có tha thứ cho hắn không?
Lương Bác Văn không biết, có lẽ cũng chẳng muốn biết. Hắn vốn dĩ không nên suy nghĩ nhiều về nàng như vậy, bởi hắn đã sớm có ái nhân đi.
Nhưng những đêm gần đây, hắn vẫn luôn mơ thấy ác mộng. Hắn mơ thấy Nghiễn Kiều căm hận nhìn hắn, đau khổ gào khóc sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Rồi hắn lại thấy nàng toàn thân đều là máu, đồng tử vô hồn nhìn hắn rồi cùng hài tử vẫn còn chưa thành hình nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
"A Văn, chàng làm sao thế?"
Nghiễn Kiều vừa quay đầu liền thấy phu quân như người mất hồn, lo lắng lay nhẹ người hắn.
Lương Bác Văn bị thanh hầu kiều chuyển của Nghiễn Kiều làm thoát ra khỏi mộng tỉnh, mày kiếm hơi chau lại, nhỏ giọng an ủi nàng.
"Ta không sao, nàng đừng quá lo lắng"
Nghiễn Kiều "ân" một tiếng, khẽ lấy từ trong túi gấm một chút quế hoa cao đưa cho hắn.
"Ăn chút bánh quế hoa đi, thiếp nhìn chàng có vẻ xanh xao lắm. Dẫu sao chàng cũng chưa ăn gì sáng nay"
Lương Bác Văn đưa tay nhận lấy quế hoa cao được trang trí tinh xảo, tâm tình tốt lên trông thấy. Bánh hoa quế mà Nghiễn Kiều làm mềm xốp lại không khô, vị đặc biệt thanh ngọt, hơn nữa còn có thể lưu giữa được sự tinh tế của hương hoa quế.
Nghiễn Kiều nhìn khoé môi cong lên của Lương Bác Văn, cười khẽ một tiếng.
Phu quân nàng chính là đặc biệt thích quế hoa cao mà nàng làm a.
_______________
Mặc Liên vân vê hộ giáp trên tay, ý cười ngoan độc ẩn nơi khoé môi. Nàng ta sớm đã sắp đặt Tôn Vĩnh ở lại hoàng cung, làm giả thánh chỉ truyền ngôi của Tôn Diệm.
Chỉ sau hôm nay thôi, thiên hạ này sẽ là của nàng ta rồi, nàng ta cũng chẳng cần phải khiêm nhường cúi người trước bất kì ai nữa
Nàng ta ra tay sát hại biết bao sinh linh vô tội, cũng là đợi đến ngày hôm nay. Dù sao thì bao năm qua nàng ta cũng chẳng phải chịu khổ, ngày ngày tận hưởng những thứ sơn hào hải vị, khoác trên mình những bộ y phục lộng lẫy, được người người tôn kính.
Nhưng như vậy không đủ!
Thứ nàng ta muốn còn hơn thế! Đó là giang sơn Tôn thị!
______________
"Bệ hạ, đã đến vi trường Hưng Kiến rồi!"
Lý Tú cúi người thông báo cho Tôn Diệm, đoàn xe ngựa kéo cũng chậm rãi dừng lại, nối thành một hàng dài phía trước cửa lớn của vi trường.
Tôn Diệm mặc thường phục bước xuống xe ngựa, sau đó vòng ra phía sau đỡ Mặc Liên xuống. Trong mắt người ngoài thì chính là một đôi uyên ương tuyệt đẹp biết bao, nhưng cũng chỉ có bọn họ mới hiểu rốt cuộc mình ghê tởm, chán ghét đối phương ra sao.
"Bệ hạ, chúc người đi săn vui vẻ!"
Mặc Liên mỉm cười dịu dàng với Tôn Diệm, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay hắn sau đó dẫn đầu chúng phi tần, phu nhân và các quý nữ đi đến lều trại nghỉ ngơi.
Tôn Diệm nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Mặc Liên, lạnh nhạt ra dấu cho đoàn người phía sau.
Hưng Kiến vi trường nằm ở phía nam kinh thành, trước đây mỗi năm Tôn Diệm đều cùng Phương Tình, Tôn Hiên và An Viên đến vi trường này hai lần. Nhưng kể từ ngày Phương Tình băng thệ, Tôn Diệm cũng không còn quay lại đây một lần nào nữa mà chuyển qua vi trường Nam Kinh.
Đợt đi săn lần này diễn ra đặc biệt hoành tráng, ắt hẳn bởi vì đã nhiều năm rồi bệ hạ cũng chẳng tổ chức cho các hào môn thế gia cùng đi. Bọn họ liền nhân cơ hội này đưa quý nữ nhà mình đến, âu là vì muốn được lọt vào mắt của đế vương, một bước lên mây, quyền lực của gia tộc cũng có thể củng cố.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên mỗi cỗ bất an, như là...có điềm xấu sắp xảy đến. Chỉ mong kế hoạch lần này của nàng sẽ thành công, nếu không...e là máu chảy thành sông, tiếng khóc thê lương sẽ vang vọng đến tận mãi sau.
"Tiểu thư người đừng quá căng thẳng, dù sao thì chúng ta cũng đã chuẩn bị kế hoạch này kĩ lưỡng bao năm nay rồi"
A Huyên nhìn thấu được sự bất an cùng lo lắng của chủ tử, mỉm cười trấn an. Nàng biết Mạc Vi Nhã vẫn luôn cho rằng nàng ngây thơ, không thể lo cho bản thân mình. Nhưng nàng ấy lại không biết, năm xưa trước khi bị bán làm nha hoàn ở phủ Thái uý, nàng vốn là con nhà quan võ, gia tộc vì bị vu oan mà phải bán mạng khắp nơi.
"Ừm"
Mạc Vi Nhã gật đầu với A Huyên, trong lòng bứt rứt nhìn ra khỏi ô cửa. Thảo nguyên rộng lớn bát ngát, tiết trời hôm nay lại vừa hay ôn hoà, mát mẻ, rất thích hợp để đi săn bắn.
Xe ngựa của Tôn Diệm xuất phát đầu tiên, đoàn quân hộ tống được bố trí xung quanh xe để đảm bảo an toàn cho hắn. Mặc Thịnh cưỡi ngựa đi bên cạnh đã sớm không nhịn được ảo tưởng của bản thân khi tự tay giết chết tên cẩu hoàng đế này, lập lên một triều đại thịnh thế mới.
______________
Tôn Diệm ngồi trong xe ngựa lộng lẫy chợt nhớ lại lời mẫu thân hắn từng nói trước đây.
Nếu hắn nhất quyết muốn lập Mặc Liên làm Hậu, hắn nhất định sẽ phải trả giá rất đắt cho quyết định này.
Khi đó hắn đã khẳng định rằng bản thân sẽ không hối hận. Vì dù sao thì lúc đó hắn cũng chỉ yêu mình Mặc Liên mà thôi.
Hắn yêu sự đơn thuần của nàng ta, hắn yêu sự lương thiện, không ganh ghét hãm hại người khác của nàng ta.
Nhưng vạn lần không ngờ đến, nàng ta lại nhẫn tâm muốn lật đổ Hoàng vị của hắn, muốn diệt cả tộc Tôn thị này!
Mặc Liên a Mặc Liên, rốt cuộc điều gì đã thay đổi ngươi đến vậy?
________________
Lương Bác Văn cùng Nghiễn Kiều ngồi trên xe ngựa, đằng sau là xe của phủ Mạc Thái uý.
Nghiễn Kiều ngồi chăm chú nhìn ra thảo nguyên bên ngoài, chẳng để ý đến Lương Bác Băn đã sớm thất thần ngắm nhìn nàng.
Nếu như nàng ấy biết kế hoạch hôm nay diễn ra là do hắn đứng đằng sau chỉ huy, nàng có tha thứ cho hắn không?
Lương Bác Văn không biết, có lẽ cũng chẳng muốn biết. Hắn vốn dĩ không nên suy nghĩ nhiều về nàng như vậy, bởi hắn đã sớm có ái nhân đi.
Nhưng những đêm gần đây, hắn vẫn luôn mơ thấy ác mộng. Hắn mơ thấy Nghiễn Kiều căm hận nhìn hắn, đau khổ gào khóc sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Rồi hắn lại thấy nàng toàn thân đều là máu, đồng tử vô hồn nhìn hắn rồi cùng hài tử vẫn còn chưa thành hình nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
"A Văn, chàng làm sao thế?"
Nghiễn Kiều vừa quay đầu liền thấy phu quân như người mất hồn, lo lắng lay nhẹ người hắn.
Lương Bác Văn bị thanh hầu kiều chuyển của Nghiễn Kiều làm thoát ra khỏi mộng tỉnh, mày kiếm hơi chau lại, nhỏ giọng an ủi nàng.
"Ta không sao, nàng đừng quá lo lắng"
Nghiễn Kiều "ân" một tiếng, khẽ lấy từ trong túi gấm một chút quế hoa cao đưa cho hắn.
"Ăn chút bánh quế hoa đi, thiếp nhìn chàng có vẻ xanh xao lắm. Dẫu sao chàng cũng chưa ăn gì sáng nay"
Lương Bác Văn đưa tay nhận lấy quế hoa cao được trang trí tinh xảo, tâm tình tốt lên trông thấy. Bánh hoa quế mà Nghiễn Kiều làm mềm xốp lại không khô, vị đặc biệt thanh ngọt, hơn nữa còn có thể lưu giữa được sự tinh tế của hương hoa quế.
Nghiễn Kiều nhìn khoé môi cong lên của Lương Bác Văn, cười khẽ một tiếng.
Phu quân nàng chính là đặc biệt thích quế hoa cao mà nàng làm a.
_______________
Mặc Liên vân vê hộ giáp trên tay, ý cười ngoan độc ẩn nơi khoé môi. Nàng ta sớm đã sắp đặt Tôn Vĩnh ở lại hoàng cung, làm giả thánh chỉ truyền ngôi của Tôn Diệm.
Chỉ sau hôm nay thôi, thiên hạ này sẽ là của nàng ta rồi, nàng ta cũng chẳng cần phải khiêm nhường cúi người trước bất kì ai nữa
Nàng ta ra tay sát hại biết bao sinh linh vô tội, cũng là đợi đến ngày hôm nay. Dù sao thì bao năm qua nàng ta cũng chẳng phải chịu khổ, ngày ngày tận hưởng những thứ sơn hào hải vị, khoác trên mình những bộ y phục lộng lẫy, được người người tôn kính.
Nhưng như vậy không đủ!
Thứ nàng ta muốn còn hơn thế! Đó là giang sơn Tôn thị!
______________
"Bệ hạ, đã đến vi trường Hưng Kiến rồi!"
Lý Tú cúi người thông báo cho Tôn Diệm, đoàn xe ngựa kéo cũng chậm rãi dừng lại, nối thành một hàng dài phía trước cửa lớn của vi trường.
Tôn Diệm mặc thường phục bước xuống xe ngựa, sau đó vòng ra phía sau đỡ Mặc Liên xuống. Trong mắt người ngoài thì chính là một đôi uyên ương tuyệt đẹp biết bao, nhưng cũng chỉ có bọn họ mới hiểu rốt cuộc mình ghê tởm, chán ghét đối phương ra sao.
"Bệ hạ, chúc người đi săn vui vẻ!"
Mặc Liên mỉm cười dịu dàng với Tôn Diệm, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay hắn sau đó dẫn đầu chúng phi tần, phu nhân và các quý nữ đi đến lều trại nghỉ ngơi.
Tôn Diệm nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Mặc Liên, lạnh nhạt ra dấu cho đoàn người phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.