Chương 4
Tư Diễm, Mạc Huân
15/06/2020
"Hoàng hậu nương nương, Từ Ninh cung cháy rồi, Đại Hoàng tử và Thái hậu....đều ở trong đó"
Phương Tình nghe như sét đánh bên tai, khuôn mặt nàng trắng bệch, gằn giọng quát lớn nhìn cung nữ kia.
"Ngươi nói cái gì?"
Vị cung nữ kia hoảng sợ nhìn Phương Tình, cả người run rẩy quỳ sụp xuống.
"Nương...nương nương, Từ...Từ Ninh cung cháy..."
Từ Ninh cung cháy?
Sao lại có thể?
Phương Tình hoảng hốt đẩy cung nữ kia mà vội vàng chạy ra ngoài. Nàng như quên mất đi những nỗi đau xót ở bàn chân, trong đầu đều là hình ảnh của Tôn Hiên.
Phương Tình dốc hết sức chạy đến Từ Ninh cung, cả người đã đẫm mồ hôi.
A Hiên, đợi nương.
Từ Ninh cung vẫn cháy lớn, đám cung nhân la hét dập lửa, Thái hậu đã sớm được đưa ra, chỉ là....Đại Hoàng tử vẫn mắc kẹt trong đó.
Khi Phương Tình chạy đến liền va phải một cung nữ đang vội vàng rời đi, hơn nữa khuôn mặt còn có chút quen thuộc.
"Hoàng hậu nương nương"
Đám cung nhân nhìn thấy nàng định xông vào đám cháy liền chạy đến ngăn cản.
Không biết Phương Tình lấy sức ở đâu liền xô ngã hết bọn họ, cầm lấy thau nước dội lên người rồi xông vào tẩm cung đang bị ngọn lửa nuốt chửng lấy.
"Nương nương!"
"Hoàng hậu nương nương"
"Nương nương"
"Người mau ra đi!"
"Nguy hiểm lắm đó!"
Phương Tình để mặc những lời đó ngoài tai, khuôn mặt trắng bệch tìm kiếm Tôn Hiên.
"Hụ...hụ...hụ"
Khói lửa mù mịt cả một góc trời, trong cung trên dưới đều nhốn nháo không yên.
"A Hiên!"
"A Hiên!"
Phương Tình gào lớn, hốc mắt đã sớm đỏ ửng, nàng sợ, rất sợ. Ông trời đã cướp đi của nàng một đứa con, không thể cướp thêm nữa.
"Mẫu....mẫu...thân"
Tôn Hiên nằm trong góc phòng, khuôn mặt tái mét doạ người, một thanh gỗ còn đè lên chân, không thể di chuyển, chỉ đành bất lực nằm đó.
"A Hiên!"
Phương Tình vừa nhìn thấy A Hiên liền vui sướng không thôi, nhanh chóng chạy đến bên con trai.
"A Hiên, A Hiên,...."
Phương Tình gắng gượng đẩy thanh gỗ ra khỏi chân Tôn Hiên, bàn tay nhỏ nhắn đã nhuốm đầy máu.
"A Hiên ngoan, đừng khóc, nương sẽ cứu con"
"Mẫu...mẫu thân"
Nàng nghẹn ngào trấn an con trai, tim đau đến không thở nổi, chỉ là hình ảnh người cung nữ va vào đột nhiên hiện lên tâm trí nàng.
Xuân Tịnh!
Là Xuân Tịnh! Tì nữ của Mặc Liên!
Mắt Phương Tình đỏ ngầu, dùng hết sức hất thanh gỗ sang một bên.
Con tiện nhân khốn kiếp đó!
"A Hiên, nương....khụ...dìu con đi"
Tôn Hiên đã sớm đau đến bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt trẻ con non nớt tái nhợt, đôi mắt nặng trĩu nhắm lại.
"Khụ...khụ...A Hiên...cố lên"
Ngay khi vừa bước ra ngoài tẩm cung, thanh gỗ chắn trên đầu nàng liền lung lay, Phương Tình nhanh chóng đấy Tôn Hiên ra ngoài.
"NƯƠNG NƯƠNG!"
Phương Tình nghe như sét đánh bên tai, khuôn mặt nàng trắng bệch, gằn giọng quát lớn nhìn cung nữ kia.
"Ngươi nói cái gì?"
Vị cung nữ kia hoảng sợ nhìn Phương Tình, cả người run rẩy quỳ sụp xuống.
"Nương...nương nương, Từ...Từ Ninh cung cháy..."
Từ Ninh cung cháy?
Sao lại có thể?
Phương Tình hoảng hốt đẩy cung nữ kia mà vội vàng chạy ra ngoài. Nàng như quên mất đi những nỗi đau xót ở bàn chân, trong đầu đều là hình ảnh của Tôn Hiên.
Phương Tình dốc hết sức chạy đến Từ Ninh cung, cả người đã đẫm mồ hôi.
A Hiên, đợi nương.
Từ Ninh cung vẫn cháy lớn, đám cung nhân la hét dập lửa, Thái hậu đã sớm được đưa ra, chỉ là....Đại Hoàng tử vẫn mắc kẹt trong đó.
Khi Phương Tình chạy đến liền va phải một cung nữ đang vội vàng rời đi, hơn nữa khuôn mặt còn có chút quen thuộc.
"Hoàng hậu nương nương"
Đám cung nhân nhìn thấy nàng định xông vào đám cháy liền chạy đến ngăn cản.
Không biết Phương Tình lấy sức ở đâu liền xô ngã hết bọn họ, cầm lấy thau nước dội lên người rồi xông vào tẩm cung đang bị ngọn lửa nuốt chửng lấy.
"Nương nương!"
"Hoàng hậu nương nương"
"Nương nương"
"Người mau ra đi!"
"Nguy hiểm lắm đó!"
Phương Tình để mặc những lời đó ngoài tai, khuôn mặt trắng bệch tìm kiếm Tôn Hiên.
"Hụ...hụ...hụ"
Khói lửa mù mịt cả một góc trời, trong cung trên dưới đều nhốn nháo không yên.
"A Hiên!"
"A Hiên!"
Phương Tình gào lớn, hốc mắt đã sớm đỏ ửng, nàng sợ, rất sợ. Ông trời đã cướp đi của nàng một đứa con, không thể cướp thêm nữa.
"Mẫu....mẫu...thân"
Tôn Hiên nằm trong góc phòng, khuôn mặt tái mét doạ người, một thanh gỗ còn đè lên chân, không thể di chuyển, chỉ đành bất lực nằm đó.
"A Hiên!"
Phương Tình vừa nhìn thấy A Hiên liền vui sướng không thôi, nhanh chóng chạy đến bên con trai.
"A Hiên, A Hiên,...."
Phương Tình gắng gượng đẩy thanh gỗ ra khỏi chân Tôn Hiên, bàn tay nhỏ nhắn đã nhuốm đầy máu.
"A Hiên ngoan, đừng khóc, nương sẽ cứu con"
"Mẫu...mẫu thân"
Nàng nghẹn ngào trấn an con trai, tim đau đến không thở nổi, chỉ là hình ảnh người cung nữ va vào đột nhiên hiện lên tâm trí nàng.
Xuân Tịnh!
Là Xuân Tịnh! Tì nữ của Mặc Liên!
Mắt Phương Tình đỏ ngầu, dùng hết sức hất thanh gỗ sang một bên.
Con tiện nhân khốn kiếp đó!
"A Hiên, nương....khụ...dìu con đi"
Tôn Hiên đã sớm đau đến bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt trẻ con non nớt tái nhợt, đôi mắt nặng trĩu nhắm lại.
"Khụ...khụ...A Hiên...cố lên"
Ngay khi vừa bước ra ngoài tẩm cung, thanh gỗ chắn trên đầu nàng liền lung lay, Phương Tình nhanh chóng đấy Tôn Hiên ra ngoài.
"NƯƠNG NƯƠNG!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.