Chương 54
Tư Diễm, Mạc Huân
06/08/2021
Mạc Vi Nhã không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng nhanh chóng cố hết sức thu dọn đồ vật của mình. Xem ra tình hình hiện giờ vô cùng nguy cấp, nàng cũng không thể nào để bọn họ chậm trễ kế hoạch vì mình.
Rất nhanh tất cả đều đã thu dọn đồ đạc xong, Nguyệt Nha và Mạc Vi Nhã ngồi cùng một xe ngựa, Cẩm Đào cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người men theo đường mòn bí mật đi Ninh Quốc. Phúc Lâm là người cuối cùng rời đi, sau khi kiểm tra hết một lượt mới an tâm lên đường. Thôn này đã không còn an toàn, hắn phải chắc chắn không có dấu vết nào chỉ ra Tôn Diệm và Mạc Vi Nhã đã từng ở lại đây.
Đường mòn đến biên giới Ninh Quốc gập ghềnh đầy nguy hiểm, một bên là vách núi hiểm trở, một bên là vực sâu không đáy, Mạc Vi Nhã nắm chặt lấy tay của Nguyệt Nha bước theo sau, cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh. Chỉ cần qua hết con đường này chính là địa phận Ninh Quốc, người của Ninh Tịnh Hương đã sớm chờ ở đó. Tất cả ngựa trước đó của đám người Cẩm Đào đã sớm được bán cho một thương nhân họ Kỳ ở thành Giang Châu.
"Nguyệt Nha cô nương, Thiên Tây là thuộc Đại Chu sao?"
"Không phải đâu Nhã tỉ, Thiên Tây là thuộc Ninh Quốc, còn Giang Châu mới thuộc về Đại Chu. Đường mòn bí mật này là con đường nhanh nhất dẫn đến Ninh Quốc. Nhờ sự trợ giúp của bệ hạ Ninh Quốc và Ninh Qúy phi, điện hạ đã âm thầm dựng một doanh trại ở đây."
"Ninh Qúy phi?"
"Phải, Ninh Tịnh Hương là trưởng công chúa của bệ hạ Ninh Quốc, vô cùng được sủng ái. Nhưng nàng ấy đã sớm được gả sang Đại Chu. Ninh Qúy phi cũng có mối quan hệ vô cùng tốt với Nhã tỉ. Doanh trại ở Thiên Tây chỉ là một doanh trại nhỏ mà thôi, còn chính là ở thành Tây Châu, gần với lăng Giao Chỉ chôn cất Cố Hoàng hậu."
Mạc Vi Nhã cũng phần nào đoán ra được câu chuyện đằng sau. Dù sao thì ở bên cạnh đám người bọn họ mấy ngày nay, Mạc Vi Nhã cũng đã biết được thêm không ít chuyện. Nhưng về thân phận đằng sau của mỗi người, nàng chưa dám chắc chắn, nhưng ắt cũng không phải là những người có thể khinh thường. Nhất là nam nhân tên Tôn Diệm kia, mặc dù người dưới trướng của Tôn Hiên không thích hắn, nhưng cũng không dám hành động khinh xuất.
"A cuối cùng cũng đã đến nơi rồi! Thật sự quá nguy hiểm mà! Mọi người không có chuyện gì chứ?"
Cẩm Đào thở hắt một tiếng, toàn thân đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, ân cần quay đầu hỏi mọi người đằng sau.Một nam nhân trông có vẻ lớn tuổi nhanh chóng tiến đến chỗ bọn họ, thoạt nhìn có vẻ không phải người tầm thường a.
"Cẩm Đào cô nương, mau đi theo tôi, điện hạ của các vị đã sớm đến doanh trại Thiên Tây, những người khác hẳn là đã cải trang đi vào bằng đường lớn?"
"Phải, một nửa người của ta đã sớm cải trang và đi bằng đường lớn, có lẽ cũng đã sắp đến nơi rồi. Người dẫn đầu là Phúc Lâm nên ngài không cần quá lo lắng. Dù sao chúng ta đều đã gặp qua từ trước."
"Được, vậy mời mọi người mau đi theo lão, lão đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho mọi người tá túc qua đêm. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Thiên Tây. Đêm nay cứ nghỉ ngơi lấy sức trước đã, mọi người đã vất vả nhiều rồi."
"Đa tạ đa tạ."
Mạc Vi Nhã cùng Cẩm Đào và Nguyệt Nha ở chung một phòng, những người còn lại cũng nhanh chóng chia ra thành các nhóm nhỏ. Một đêm rất nhanh đã trôi qua, Cẩm Đào gặp lại đám người Phúc Lâm, sau khi chắc chắn không có kẻ nào theo dõi mới an tâm lên đường đi Thiên Tây. Mà Mạc Vi Nhã đi một lần này, mãi đến 3 năm sau mới quay lại Đại Chu.
..................................
Khắp ngoài cung lúc này đều đã sớm lan tin bệ hạ mất tích khi đang đi săn ở vi trường Hưng Kiến, đã 1 tháng mà vẫn không thể tìm thấy người đâu. Lúc này người của Mặc Thịnh và Lương Bác Văn mới thật sự yên tâm, chuẩn bị cho kế hoạch lật đổ vương triều Tôn thị. Nhưng còn một điều vô cùng kì lạ, người của Mạc gia cũng đã sớm không còn một ai. Khi người của Lương Bác Văn đến dò xét, trong phủ đã trống trơn không một bóng người, tất cả gia nhân trong phủ cũng như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian.Nhưng Mặc Thịnh lại chẳng để tâm lắm đến chuyện này, dù sao thì một Mạc gia bé nhỏ bây giờ cũng chẳng còn sức để phản kháng lại Mặc gia thâu tóm triều đình.
Tuy trong triều vẫn còn nhiều gia tộc trung thành với Tôn Diệm, nhưng tất cả đã sớm bị Mặc Liên âm thầm tước đi quyền lực. Bên phe Tôn Diệm đã sớm chỉ còn lại cái vỏ rỗng, không sớm thì muộn cũng sẽ bị người của Mặc Thịnh trừ khử.Mặc Liên lúc này cũng chẳng nhàn rỗi gì, phu quân của nàng đã không còn, nàng đã loại bỏ được một chướng ngại vật trên con đường trở thành đế vương cho Tôn Vĩnh. Nhưng vẫn còn rất nhiều chướng ngại vật khác nữa, tỉ như phụ thân của nàng- Mặc Thịnh, Tôn Bắc, và cả Tôn Hiên.
Vốn dĩ Tôn Hiên mới là kẻ có đủ tư cách nhất để trở thành Tân Đế, hắn là đích trưởng tử của trung cung hoàng hậu năm xưa. Hơn nữa Cố Hoàng hậu Phương Tình và Tôn Hiên cũng rất được lòng dân chúng, có vô số công trạng với Đại Chu.E là phải loại trừ Tôn Hiên trước, còn về phía của Mặc Thịnh, cứ từ từ rồi tính. Tôn Bắc tuy cũng là một người nguy hiểm, khó nắm thóp, nhưng hắn ngay từ đầu đã sớm chẳng có hứng thú với hoàng vị. Nếu không, Tôn Diệm sao có thể dễ dàng có được giang sơn Đại Chu như vậy?Mặc Liên thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa, cả người như bị vắt cạn kiệt sức lực.
Dù đã bao năm trôi qua, nhưng cứ mỗi khi nhắc đến cái tên Phương Tình, nàng ta lại chẳng thể nào kiềm chế được sự ghen tị đến cực điểm.Phương Tình tài hoa xuất chúng, hương diễm đoạt mục, mạo tự thiên tiên, ôn nhu nhàn thục. Xuất thân cao quý, từ nhỏ đã sớm được định là có mệnh phượng hoàng. Cho dù Tôn Diệm không phải là đế vương, mà là Tôn Bắc hay một vị hoàng tử nào đó, ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cũng định là của nàng ta.
Còn Mặc Liên thì sao? Nếu như không phải dựa vào mưu hèn kế bẩn, nàng ta làm sao tồn tại nổi trong chốn thâm cung tàn độc này?
"Nương nương, người mau dùng bữa đi ạ. Mấy ngày rồi người không ăn gì, nếu cứ tiếp diễn như vậy, thật sự không phải là một điều sáng suốt."
"Ta biết rồi, ngươi mau cho người gọi Lý Tú đến đây."
"Dạ vâng thưa nương nương."
........................
"Thần tham kiến hoàng hậu nương nương, người có chuyện gì cho gọi thần sao ạ?"
"Ngươi cũng đã biết rồi đấy, bệ hạ cũng đã mất tích 1 tháng rồi, bổn cung, Mặc Tướng quân và Lương Thái sư đã cố hết sức cho người lật tung cả Đại Chu nhưng.... Ngươi mau chuẩn bị thông báo bệ hạ đã băng hạ. Thái tử sẽ đi theo đến lăng Thiền Định để giữ hiếu 3 năm. Dù sao thì nơi chôn cất của Thái hậu cũng cách đó không xa, cứ để cho Tôn Vĩnh ở đó coi như phụng dưỡng phụ hoàng và tổ mẫu nó vậy."
"Hoàng hậu nương nương, chuyện này e là không ổn? Dù sao thì khi bệ hạ qua đời cũng chưa lập di chiếu..."
"Ngươi nói bệ hạ chưa lập? Người đâu, mau mang vào đây cho bổn cung!"
"Thưa nương nương, đây ạ."
"Được rồi, mau lui ra đi. Lý Tú công công có thể tự đến nhìn, bổn cung cũng không nhất thiết phải giấu diếm lừa gạt ngươi. Nếu như không tin, có thể đối chiếu lại với nét chữ và kí hiệu của bệ hạ trước đây."
Rất nhanh tất cả đều đã thu dọn đồ đạc xong, Nguyệt Nha và Mạc Vi Nhã ngồi cùng một xe ngựa, Cẩm Đào cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người men theo đường mòn bí mật đi Ninh Quốc. Phúc Lâm là người cuối cùng rời đi, sau khi kiểm tra hết một lượt mới an tâm lên đường. Thôn này đã không còn an toàn, hắn phải chắc chắn không có dấu vết nào chỉ ra Tôn Diệm và Mạc Vi Nhã đã từng ở lại đây.
Đường mòn đến biên giới Ninh Quốc gập ghềnh đầy nguy hiểm, một bên là vách núi hiểm trở, một bên là vực sâu không đáy, Mạc Vi Nhã nắm chặt lấy tay của Nguyệt Nha bước theo sau, cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh. Chỉ cần qua hết con đường này chính là địa phận Ninh Quốc, người của Ninh Tịnh Hương đã sớm chờ ở đó. Tất cả ngựa trước đó của đám người Cẩm Đào đã sớm được bán cho một thương nhân họ Kỳ ở thành Giang Châu.
"Nguyệt Nha cô nương, Thiên Tây là thuộc Đại Chu sao?"
"Không phải đâu Nhã tỉ, Thiên Tây là thuộc Ninh Quốc, còn Giang Châu mới thuộc về Đại Chu. Đường mòn bí mật này là con đường nhanh nhất dẫn đến Ninh Quốc. Nhờ sự trợ giúp của bệ hạ Ninh Quốc và Ninh Qúy phi, điện hạ đã âm thầm dựng một doanh trại ở đây."
"Ninh Qúy phi?"
"Phải, Ninh Tịnh Hương là trưởng công chúa của bệ hạ Ninh Quốc, vô cùng được sủng ái. Nhưng nàng ấy đã sớm được gả sang Đại Chu. Ninh Qúy phi cũng có mối quan hệ vô cùng tốt với Nhã tỉ. Doanh trại ở Thiên Tây chỉ là một doanh trại nhỏ mà thôi, còn chính là ở thành Tây Châu, gần với lăng Giao Chỉ chôn cất Cố Hoàng hậu."
Mạc Vi Nhã cũng phần nào đoán ra được câu chuyện đằng sau. Dù sao thì ở bên cạnh đám người bọn họ mấy ngày nay, Mạc Vi Nhã cũng đã biết được thêm không ít chuyện. Nhưng về thân phận đằng sau của mỗi người, nàng chưa dám chắc chắn, nhưng ắt cũng không phải là những người có thể khinh thường. Nhất là nam nhân tên Tôn Diệm kia, mặc dù người dưới trướng của Tôn Hiên không thích hắn, nhưng cũng không dám hành động khinh xuất.
"A cuối cùng cũng đã đến nơi rồi! Thật sự quá nguy hiểm mà! Mọi người không có chuyện gì chứ?"
Cẩm Đào thở hắt một tiếng, toàn thân đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, ân cần quay đầu hỏi mọi người đằng sau.Một nam nhân trông có vẻ lớn tuổi nhanh chóng tiến đến chỗ bọn họ, thoạt nhìn có vẻ không phải người tầm thường a.
"Cẩm Đào cô nương, mau đi theo tôi, điện hạ của các vị đã sớm đến doanh trại Thiên Tây, những người khác hẳn là đã cải trang đi vào bằng đường lớn?"
"Phải, một nửa người của ta đã sớm cải trang và đi bằng đường lớn, có lẽ cũng đã sắp đến nơi rồi. Người dẫn đầu là Phúc Lâm nên ngài không cần quá lo lắng. Dù sao chúng ta đều đã gặp qua từ trước."
"Được, vậy mời mọi người mau đi theo lão, lão đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho mọi người tá túc qua đêm. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Thiên Tây. Đêm nay cứ nghỉ ngơi lấy sức trước đã, mọi người đã vất vả nhiều rồi."
"Đa tạ đa tạ."
Mạc Vi Nhã cùng Cẩm Đào và Nguyệt Nha ở chung một phòng, những người còn lại cũng nhanh chóng chia ra thành các nhóm nhỏ. Một đêm rất nhanh đã trôi qua, Cẩm Đào gặp lại đám người Phúc Lâm, sau khi chắc chắn không có kẻ nào theo dõi mới an tâm lên đường đi Thiên Tây. Mà Mạc Vi Nhã đi một lần này, mãi đến 3 năm sau mới quay lại Đại Chu.
..................................
Khắp ngoài cung lúc này đều đã sớm lan tin bệ hạ mất tích khi đang đi săn ở vi trường Hưng Kiến, đã 1 tháng mà vẫn không thể tìm thấy người đâu. Lúc này người của Mặc Thịnh và Lương Bác Văn mới thật sự yên tâm, chuẩn bị cho kế hoạch lật đổ vương triều Tôn thị. Nhưng còn một điều vô cùng kì lạ, người của Mạc gia cũng đã sớm không còn một ai. Khi người của Lương Bác Văn đến dò xét, trong phủ đã trống trơn không một bóng người, tất cả gia nhân trong phủ cũng như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian.Nhưng Mặc Thịnh lại chẳng để tâm lắm đến chuyện này, dù sao thì một Mạc gia bé nhỏ bây giờ cũng chẳng còn sức để phản kháng lại Mặc gia thâu tóm triều đình.
Tuy trong triều vẫn còn nhiều gia tộc trung thành với Tôn Diệm, nhưng tất cả đã sớm bị Mặc Liên âm thầm tước đi quyền lực. Bên phe Tôn Diệm đã sớm chỉ còn lại cái vỏ rỗng, không sớm thì muộn cũng sẽ bị người của Mặc Thịnh trừ khử.Mặc Liên lúc này cũng chẳng nhàn rỗi gì, phu quân của nàng đã không còn, nàng đã loại bỏ được một chướng ngại vật trên con đường trở thành đế vương cho Tôn Vĩnh. Nhưng vẫn còn rất nhiều chướng ngại vật khác nữa, tỉ như phụ thân của nàng- Mặc Thịnh, Tôn Bắc, và cả Tôn Hiên.
Vốn dĩ Tôn Hiên mới là kẻ có đủ tư cách nhất để trở thành Tân Đế, hắn là đích trưởng tử của trung cung hoàng hậu năm xưa. Hơn nữa Cố Hoàng hậu Phương Tình và Tôn Hiên cũng rất được lòng dân chúng, có vô số công trạng với Đại Chu.E là phải loại trừ Tôn Hiên trước, còn về phía của Mặc Thịnh, cứ từ từ rồi tính. Tôn Bắc tuy cũng là một người nguy hiểm, khó nắm thóp, nhưng hắn ngay từ đầu đã sớm chẳng có hứng thú với hoàng vị. Nếu không, Tôn Diệm sao có thể dễ dàng có được giang sơn Đại Chu như vậy?Mặc Liên thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa, cả người như bị vắt cạn kiệt sức lực.
Dù đã bao năm trôi qua, nhưng cứ mỗi khi nhắc đến cái tên Phương Tình, nàng ta lại chẳng thể nào kiềm chế được sự ghen tị đến cực điểm.Phương Tình tài hoa xuất chúng, hương diễm đoạt mục, mạo tự thiên tiên, ôn nhu nhàn thục. Xuất thân cao quý, từ nhỏ đã sớm được định là có mệnh phượng hoàng. Cho dù Tôn Diệm không phải là đế vương, mà là Tôn Bắc hay một vị hoàng tử nào đó, ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cũng định là của nàng ta.
Còn Mặc Liên thì sao? Nếu như không phải dựa vào mưu hèn kế bẩn, nàng ta làm sao tồn tại nổi trong chốn thâm cung tàn độc này?
"Nương nương, người mau dùng bữa đi ạ. Mấy ngày rồi người không ăn gì, nếu cứ tiếp diễn như vậy, thật sự không phải là một điều sáng suốt."
"Ta biết rồi, ngươi mau cho người gọi Lý Tú đến đây."
"Dạ vâng thưa nương nương."
........................
"Thần tham kiến hoàng hậu nương nương, người có chuyện gì cho gọi thần sao ạ?"
"Ngươi cũng đã biết rồi đấy, bệ hạ cũng đã mất tích 1 tháng rồi, bổn cung, Mặc Tướng quân và Lương Thái sư đã cố hết sức cho người lật tung cả Đại Chu nhưng.... Ngươi mau chuẩn bị thông báo bệ hạ đã băng hạ. Thái tử sẽ đi theo đến lăng Thiền Định để giữ hiếu 3 năm. Dù sao thì nơi chôn cất của Thái hậu cũng cách đó không xa, cứ để cho Tôn Vĩnh ở đó coi như phụng dưỡng phụ hoàng và tổ mẫu nó vậy."
"Hoàng hậu nương nương, chuyện này e là không ổn? Dù sao thì khi bệ hạ qua đời cũng chưa lập di chiếu..."
"Ngươi nói bệ hạ chưa lập? Người đâu, mau mang vào đây cho bổn cung!"
"Thưa nương nương, đây ạ."
"Được rồi, mau lui ra đi. Lý Tú công công có thể tự đến nhìn, bổn cung cũng không nhất thiết phải giấu diếm lừa gạt ngươi. Nếu như không tin, có thể đối chiếu lại với nét chữ và kí hiệu của bệ hạ trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.