Chương 33: Mưu Đồ Bí Mật (2)
Dạ Kiêu
06/08/2021
Vừa dứt lời, Huyết Anh hóa thành một đạo tia sáng màu đỏ bay ra khỏi gian phòng của Thái Hiếu Đình, thoáng một cái biến mất trong màn đêm.
“Ah...”
Bên trong một cái hoa viên tối tăm, một tên hộ vệ Thái gia đang đi tuần tra ngang qua, đột nhiên gã bị một đạo tia sáng màu đỏ chui vào bên trong cơ thể. Tên hộ vệ này còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, toàn thân liền cảm giác tê rần, không thể cử động được nữa. Ngay sau đó, toàn thân trên dưới cấp tốc trở nên khô quắt, gió thổi đi qua, hóa thành bột mịn, mà đạo tia sáng màu đỏ lại hướng nơi khác bay đi.
Tình huống như vậy, tại ngắn ngủn bên trong một phút, đã có hơn ba mươi tên hộ vệ Thái gia biến mất một cách kỳ lạ.
Trong khách sạn, Trác Phàm nhắm hai mắt, nở một nụ cười quỷ dị, tiếp tục điều khiển Huyết Anh đi tìm con mồi mới.
Giờ khắc này, Huyết Anh cùng với hắn tâm thần hợp nhất, Huyết Anh là Trác Phàm, mà Trác Phàm cũng chính là Huyết Anh. Khi Huyết Anh tiến vào trong cơ thể người tu luyện, liền vận chuyển Thiên Ma Đại Hóa Quyết, đem tất cả máu huyết và nguyên lực toàn bộ hút sạch, sau đó mang về cho Trác Phàm luyện hóa.
Vốn Trác Phàm cũng không muốn nhanh như vậy triệu hồi Huyết Anh, nhưng bởi vì hắn đánh một trận với U Tuyền đã tự bạo tâm mạch, vì vậy cần tới Huyết Anh để chữa trị, vừa vặn đối với Thái gia mở đầu giết chóc.
Lúc này, Huyết Anh đã có tu vi Tụ Khí Cảnh, coi như cao thủ Đoán Cốt Cảnh muốn đối phó nó cũng cực kì phiền phức, còn với cao thủ Tụ Khí Cảnh thì Huyết Anh có thể trực tiếp giết đối phương một cách nhanh chóng.
Nếu lúc trước đánh với U Tuyền, Trác Phàm có Huyết Anh bên cạnh, thì hắn không cần dùng bất kỳ mưu kế nào cũng có thể dễ dàng xử lí gã.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm không khỏi cảm thán Thiên Ma Đại Hóa Quyết kết hợp với Huyết Anh thật hoàn hảo.
Vốn chuyện bồi dưỡng Huyết Anh tăng lên tu vi là một chuyện khó như lên trời, lúc trước Huyết Ma lão tổ cũng chỉ bồi dưỡng thành Thánh cấp Huyết Anh. Nhưng hiện tại, bằng việc vận dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, Trác Phàm chỉ dùng có mười ngày đã tu luyện Huyết Anh tới Tụ Khí Cảnh.
Đúng là như vậy, mười ngày bế quan lúc trước, Trác Phàm chỉ dùng một ngày để luyện thành Huyết Anh, hắn dùng mười ngày để cho Huyết Anh đi ra ngoài hút máu. Vừa có thể đề cao tu vi của nó, vừa có thể mang về bổ sung khí huyết cho mình.
Tại Thái gia dạng gia tộc như thế này, cao thủ Đoán Cốt Cảnh cũng đã là hiếm thấy. Trác Phàm cũng không sợ Huyết Anh của hắn bị bọn họ làm thương tổn. Cho nên hắn không hề cố kị, điều khiển Huyết Anh bay đi khắp mọi nơi, chỉ một lát sau đã hút đi tinh hoa sinh mệnh của hơn năm mươi người.
Nhưng ngay lúc Trác Phàm đang cười gian vì vụng trộm giết người của Thái gia, một cỗ khí tức quỷ dị đã hấp dẫn lực chú ý của hắn.
“Cao thủ Ma đạo?”
Trác Phàm hơi sững sờ, lập tực điều khiển Huyết Anh bay về phương hướng phát ra khí tức quỷ dị này.
Rất nhanh sau đó, Huyết Anh đi vào trước một căn phòng nhỏ, bên trong ánh đèn lờ mờ, rộng chỉ tầm mười mét mà có tới hai mươi tên cao thủ Tụ Khí Cảnh đỉnh phong đứng gác.
Điều này khiến cho trong lòng Trác Phàm không nhịn được sinh ra hiếu kì, điều khiển Huyết Anh bay tới gần cửa sổ để quan sát. Còn những tên canh gác kia, nếu Huyết Anh không chủ động đánh đến căn bản không thể phát hiện được nó.
Bên trong gian phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ba lão già theo vị trí thứ tự chủ khách đang ngồi.
Ngồi ở vị trí chủ nhà đương nhiên là chủ nhà họ Thái, Thái Vinh. Vị trí ghế ngồi bên tay trái của ông ta là một lão già hói đầu, hai mắt lão đục ngầu, nửa mở nửa nhắm, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Trác Phàm liếc qua một cái liền biết khí tức trên người lão ta chính là khí tức của của cao thủ Ma đạo.
Còn lại vị trí ngồi bên tay phải của Thái Vinh, là một tên mặc áo quần sang trọng, trên người cũng có khí tức Ma đạo, nhưng không quá rõ ràng, xem ra gã giữa chùng chuyển qua tu luyện Ma đạo.
Mà Thái Vinh cùng tên mặc áo quần sang trọng này lại đối với lão già hói đầu dị thường cung kính.
Chẳng lẽ là...
Trác Phàm như đã đoán được điều gì, quả nhiên Thái Vinh hướng lão già hói đầu cúi người thật sau, cung kính nói: “Giản trưởng lão, không biết hôm nay ngài cùng với Tôn gia chủ tới đây có chuyện gì quan trọng a?”
Đôi mắt đục ngầu của lão nhẹ nhàng nghiêng nhìn Thái Vinh một cái, đến lúc cả người Thái Vinh run lên, Giản trưởng lão mới cười nhạt nói: “Chắc hẳn Thái gia chủ đã biết, chuyện xảy ra hôm nay đó là người của Tiềm Long Các ra tay giết hại đệ tử U Minh Cốc chúng ta.”
“A, chuyện này không phải Lạc gia làm ư?” Thái Vinh nhếch miệng, sau đó cười khan nói.
“Ngươi cho rằng Lạc gia có gan làm vậy sao?” Giản trưởng lão không nhin được cười tó, hai mắt đục ngầu lóe lên tia sáng chói mắt: “U Minh Cốc của chúng ta với Tiềm Long Các đã sớm kết thù, chỉ là không ai dám ra tay trước, sợ đánh vỡ thế cân bằng của Ngự Hạ thất thế gia. Lần này, Tiềm Long Các mượn tay Lạc gia để giết đệ tử của ta, không biết muốn như thế nào?”
Nghe được lời này, Trác Phàm không nhịn được âm thầm cười trộm.
Quả nhiên, đúng như hắn nghĩ, Ngự Hạ thất thế gia xưng vương xưng bá nhiều năm, tuyệt sẽ không nghĩ đến sẽ có người dám thách thức uy nghiêm của bọn họ. Chính bởi vì sự tự đại này nên bọn họ tình nguyện tin rằng phía sau chuyện này có âm mưu, chứ không chịu tin tưởng sự thật do mắt nhìn thấy.
Mà Tiềm Long Các cũng giống vậy, họ tình nguyện gánh chịu nỗi oan ức này thay cho Lạc gia, cũng không muốn làm rõ nguyên nhân.
“Ừ, vậy ngài tới tìm ta mục đích là...” Thái Vinh do dự, thấp thỏm hỏi.
“Ha ha ha... Cũng không có gì, ngươi giúp chúng ta đi dò xét Tiềm Long Các, xem bọn họ muốn như thế nào. Nếu như chúng ta trực tiếp ra mặt, hai nhà nhất định sẽ xảy ra một trận chiến lớn.”
“Ây... Giản trưởng lão, đó là Tiềm Long Các a, Thái gia của chúng ta làm sao dám đắc tội với bọn họ chứ?” Thái Vinh nghe lời lão nói xong, trở nên hoảng hốt.
Chuyện của Ngự Hạ thất thế gia, tại sao lại kéo theo gia tộc nhỏ bé đi vào?
Chậm rãi lắc đầu, Giản trưởng lão thản nhiên nói: “Thái gia chủ không nên hiểu lầm, bằng thực lực của Thái gia còn chưa xứng đối đầu với Tiềm Long Các. Ta nói thăm dò đó là các ngươi ra tay với Lạc gia, xem phản ứng của Tiềm Long Các ra sao.”
“Ah...”
Bên trong một cái hoa viên tối tăm, một tên hộ vệ Thái gia đang đi tuần tra ngang qua, đột nhiên gã bị một đạo tia sáng màu đỏ chui vào bên trong cơ thể. Tên hộ vệ này còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, toàn thân liền cảm giác tê rần, không thể cử động được nữa. Ngay sau đó, toàn thân trên dưới cấp tốc trở nên khô quắt, gió thổi đi qua, hóa thành bột mịn, mà đạo tia sáng màu đỏ lại hướng nơi khác bay đi.
Tình huống như vậy, tại ngắn ngủn bên trong một phút, đã có hơn ba mươi tên hộ vệ Thái gia biến mất một cách kỳ lạ.
Trong khách sạn, Trác Phàm nhắm hai mắt, nở một nụ cười quỷ dị, tiếp tục điều khiển Huyết Anh đi tìm con mồi mới.
Giờ khắc này, Huyết Anh cùng với hắn tâm thần hợp nhất, Huyết Anh là Trác Phàm, mà Trác Phàm cũng chính là Huyết Anh. Khi Huyết Anh tiến vào trong cơ thể người tu luyện, liền vận chuyển Thiên Ma Đại Hóa Quyết, đem tất cả máu huyết và nguyên lực toàn bộ hút sạch, sau đó mang về cho Trác Phàm luyện hóa.
Vốn Trác Phàm cũng không muốn nhanh như vậy triệu hồi Huyết Anh, nhưng bởi vì hắn đánh một trận với U Tuyền đã tự bạo tâm mạch, vì vậy cần tới Huyết Anh để chữa trị, vừa vặn đối với Thái gia mở đầu giết chóc.
Lúc này, Huyết Anh đã có tu vi Tụ Khí Cảnh, coi như cao thủ Đoán Cốt Cảnh muốn đối phó nó cũng cực kì phiền phức, còn với cao thủ Tụ Khí Cảnh thì Huyết Anh có thể trực tiếp giết đối phương một cách nhanh chóng.
Nếu lúc trước đánh với U Tuyền, Trác Phàm có Huyết Anh bên cạnh, thì hắn không cần dùng bất kỳ mưu kế nào cũng có thể dễ dàng xử lí gã.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm không khỏi cảm thán Thiên Ma Đại Hóa Quyết kết hợp với Huyết Anh thật hoàn hảo.
Vốn chuyện bồi dưỡng Huyết Anh tăng lên tu vi là một chuyện khó như lên trời, lúc trước Huyết Ma lão tổ cũng chỉ bồi dưỡng thành Thánh cấp Huyết Anh. Nhưng hiện tại, bằng việc vận dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, Trác Phàm chỉ dùng có mười ngày đã tu luyện Huyết Anh tới Tụ Khí Cảnh.
Đúng là như vậy, mười ngày bế quan lúc trước, Trác Phàm chỉ dùng một ngày để luyện thành Huyết Anh, hắn dùng mười ngày để cho Huyết Anh đi ra ngoài hút máu. Vừa có thể đề cao tu vi của nó, vừa có thể mang về bổ sung khí huyết cho mình.
Tại Thái gia dạng gia tộc như thế này, cao thủ Đoán Cốt Cảnh cũng đã là hiếm thấy. Trác Phàm cũng không sợ Huyết Anh của hắn bị bọn họ làm thương tổn. Cho nên hắn không hề cố kị, điều khiển Huyết Anh bay đi khắp mọi nơi, chỉ một lát sau đã hút đi tinh hoa sinh mệnh của hơn năm mươi người.
Nhưng ngay lúc Trác Phàm đang cười gian vì vụng trộm giết người của Thái gia, một cỗ khí tức quỷ dị đã hấp dẫn lực chú ý của hắn.
“Cao thủ Ma đạo?”
Trác Phàm hơi sững sờ, lập tực điều khiển Huyết Anh bay về phương hướng phát ra khí tức quỷ dị này.
Rất nhanh sau đó, Huyết Anh đi vào trước một căn phòng nhỏ, bên trong ánh đèn lờ mờ, rộng chỉ tầm mười mét mà có tới hai mươi tên cao thủ Tụ Khí Cảnh đỉnh phong đứng gác.
Điều này khiến cho trong lòng Trác Phàm không nhịn được sinh ra hiếu kì, điều khiển Huyết Anh bay tới gần cửa sổ để quan sát. Còn những tên canh gác kia, nếu Huyết Anh không chủ động đánh đến căn bản không thể phát hiện được nó.
Bên trong gian phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ba lão già theo vị trí thứ tự chủ khách đang ngồi.
Ngồi ở vị trí chủ nhà đương nhiên là chủ nhà họ Thái, Thái Vinh. Vị trí ghế ngồi bên tay trái của ông ta là một lão già hói đầu, hai mắt lão đục ngầu, nửa mở nửa nhắm, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Trác Phàm liếc qua một cái liền biết khí tức trên người lão ta chính là khí tức của của cao thủ Ma đạo.
Còn lại vị trí ngồi bên tay phải của Thái Vinh, là một tên mặc áo quần sang trọng, trên người cũng có khí tức Ma đạo, nhưng không quá rõ ràng, xem ra gã giữa chùng chuyển qua tu luyện Ma đạo.
Mà Thái Vinh cùng tên mặc áo quần sang trọng này lại đối với lão già hói đầu dị thường cung kính.
Chẳng lẽ là...
Trác Phàm như đã đoán được điều gì, quả nhiên Thái Vinh hướng lão già hói đầu cúi người thật sau, cung kính nói: “Giản trưởng lão, không biết hôm nay ngài cùng với Tôn gia chủ tới đây có chuyện gì quan trọng a?”
Đôi mắt đục ngầu của lão nhẹ nhàng nghiêng nhìn Thái Vinh một cái, đến lúc cả người Thái Vinh run lên, Giản trưởng lão mới cười nhạt nói: “Chắc hẳn Thái gia chủ đã biết, chuyện xảy ra hôm nay đó là người của Tiềm Long Các ra tay giết hại đệ tử U Minh Cốc chúng ta.”
“A, chuyện này không phải Lạc gia làm ư?” Thái Vinh nhếch miệng, sau đó cười khan nói.
“Ngươi cho rằng Lạc gia có gan làm vậy sao?” Giản trưởng lão không nhin được cười tó, hai mắt đục ngầu lóe lên tia sáng chói mắt: “U Minh Cốc của chúng ta với Tiềm Long Các đã sớm kết thù, chỉ là không ai dám ra tay trước, sợ đánh vỡ thế cân bằng của Ngự Hạ thất thế gia. Lần này, Tiềm Long Các mượn tay Lạc gia để giết đệ tử của ta, không biết muốn như thế nào?”
Nghe được lời này, Trác Phàm không nhịn được âm thầm cười trộm.
Quả nhiên, đúng như hắn nghĩ, Ngự Hạ thất thế gia xưng vương xưng bá nhiều năm, tuyệt sẽ không nghĩ đến sẽ có người dám thách thức uy nghiêm của bọn họ. Chính bởi vì sự tự đại này nên bọn họ tình nguyện tin rằng phía sau chuyện này có âm mưu, chứ không chịu tin tưởng sự thật do mắt nhìn thấy.
Mà Tiềm Long Các cũng giống vậy, họ tình nguyện gánh chịu nỗi oan ức này thay cho Lạc gia, cũng không muốn làm rõ nguyên nhân.
“Ừ, vậy ngài tới tìm ta mục đích là...” Thái Vinh do dự, thấp thỏm hỏi.
“Ha ha ha... Cũng không có gì, ngươi giúp chúng ta đi dò xét Tiềm Long Các, xem bọn họ muốn như thế nào. Nếu như chúng ta trực tiếp ra mặt, hai nhà nhất định sẽ xảy ra một trận chiến lớn.”
“Ây... Giản trưởng lão, đó là Tiềm Long Các a, Thái gia của chúng ta làm sao dám đắc tội với bọn họ chứ?” Thái Vinh nghe lời lão nói xong, trở nên hoảng hốt.
Chuyện của Ngự Hạ thất thế gia, tại sao lại kéo theo gia tộc nhỏ bé đi vào?
Chậm rãi lắc đầu, Giản trưởng lão thản nhiên nói: “Thái gia chủ không nên hiểu lầm, bằng thực lực của Thái gia còn chưa xứng đối đầu với Tiềm Long Các. Ta nói thăm dò đó là các ngươi ra tay với Lạc gia, xem phản ứng của Tiềm Long Các ra sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.