Chương 238: Tỷ muội đồng tâm, quang mang nhiên thiêu đích linh hồn
Tàn Nguyệt Bi Mộng
09/04/2013
Bầu không khí yên tĩnh trong khu rừng lúc này đã bị phá vỡ hoàn toàn, chân nguyên mãnh liệt, kĩ năng đặc thù, cùng với lực lượng hủy diệt, trình diễn tại đây, ai mạnh ai yếu, ai thắng ai bại, có lẽ chỉ trong chớp mắt nhưng cuối cùng chỉ còn một bên, hoặc là ngươi chết hoặc là ta vong. Thiên không âm ám, không có ánh sáng rực rỡ, chỉ có sát lục vô biên.
Lúc này ba người Thất Nguyệt đã đâu lưng lại với nhau còn bọn Quỷ Tộc thì có ưa điểm thân thể căn bản không thực chất. Phù Nhược kiếm của Diệp La Bách Hoa mặc dù là thần khí thần kì nhưng không thể tổn hại đến Tử Thần và Thủ Hộ Giả, hiện tại, thân ảnh của Tử Thần và Thủ Hộ Giả đang quẩn quanh bên ba người.
Ba người Thất Nguyệt rất rõ, hiện tại điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là chú thị không gian xung quanh, không cho hai tên Quỷ Vương có bất kỳ cơ hội nào, bằng không với tốc độ, lực lượng của hai tên Quỷ Vương, nếu như hợp kích bất kỳ một người trong ba người đều rất nguy hiểm, vì thế, bọn họ không thể chủ động tấn công, làm vậy sẽ khiến lực lượng phân tán, hơn nữa trong lòng bọn họ còn minh bạch, thân thể Quỷ Tộc nếu bằng kiếm kĩ phổ thông thì không thể giết được.
Vấn đề lo lắng nhất cuối cùng Vũ Trầm Tinh cũng nói ra: “Chúng ta phải làm sao đây? Cứ như vầy cũng không phải biện pháp, cho dù đứng yên nhưng chúng ta bị vây khốn như vậy, cũng có thể bị vây đến chết, nhưng mà…không giết được bọn chúng, phải làm sao đánh đây?”. Lời của Vũ Trầm Tinh thật ra bọn họ đều đã sớm hiểu, lúc này nói ra chẳng qua là muốn nhắc nhở mọi người tìm biện pháp.
Diệp La Bách Hoa lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, ta và người của Quỷ Tộc chưa từng tiếp xúc, làm cách nào giết được bọn chúng ta cũng không rõ”. Diệp La Bách Hoa vừa giám thị xung quanh, vừa hồi đáp lời Vũ Trầm Tinh.
Thất Nguyệt nghe vậy, vừa chú thị vừa nói: “Ở Nhân gian giới, đạo thuật của Tiên Tộc có thể khắc chế được Quỷ Vương, nhưng mà người của Tiên Tộc đã bị Lam Ảnh giết hết rồi”.
Vũ Trầm Tinh nhíu mày, nói khẽ: “Tỷ nói thế có khác gì không nói đâu, Tiên Tộc đã không còn tồn tại, cho dù là còn tồn tại, chẳng lẽ bây giờ tỷ quay lại Nhân gian học đạo thuật của họ sao?”.
Diệp La Bách Hoa suy nghĩ rồi nói tiếp: “Đạo thuật của minh giới và Nhân gian giới hoàn toàn bất đồng, đạo thuật ở đây đa phần là mượn ngoại lực hỗ trợ để tiến hành phòng ngự. Nói như vậy, nơi đây không giết được bọn chúng, nếu bọn chúng xuất hiện ở Nhân gian, không phải cũng không có cách nào giết chúng sao?”. Diệp La Bách Hoa nêu giả thiết nhưng vẫn chú thị động tĩnh của Quỷ Vương.
Thất Nguyệt nói tiếp: “Cũng không phải, ở Nhân gian ta đã từng thấy thư sinh giết quỷ, nhưng mà lúc đó chỉ là tiểu quỷ, với lại kiếm thức thư sinh sử dụng lúc đó cũng khác bây giờ, nhưng có thể khẳng định, bất kể là dạng quỷ gì, chỉ cần kiếm thức đạt đến một trình độ nhất định thì có khả năng phá vỡ thân thể của chúng”.
Vũ Trầm Tinh vừa quan sát sự di chuyển của Quỷ Vương, vừa nói tiếp: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nói cũng như không, bản thân thư sinh hiện tại còn gặp khó, với lại kiếm thức ngày trước là kiếm thức gì, bọn quỷ nơi này cũng không phải là tiểu quỷ, đừng nói kiếm chúng ta không nhanh, cho dù là ngốc tử đến, ta thấy cũng không chắc giết được hai tên quỷ này à”.
Ngay khi Vũ Trầm Tinh vừa nói xong, chỉ thấy Thủ Hộ Giả đang xoay chuyển trên không trung, hữu thủ xoay chuyển, một đao hình bán nguyệt tà dị chém thẳng tới yết hầu Vũ Trầm Tinh, Vũ Trầm Tinh tuy nói chuyện nhưng vẫn luôn giám thị bọn chúng, vừa thấy Thủ Hộ Giả xuất thủ, không dám chậm trễ, hữu thủ vung lên, thanh đoản kiếm màu đen chớp mắt đã xuất ra, phát động một đạo kiếm mang, “ Choang”, hai đạo quang mang tiếp xúc phát ra thanh âm do kim thuộc va chạm.
Còn Thủ Hộ Giả không vì xuất đao mà đình chỉ động tác, thân thể bạch sắc vẫn tiếp tục phiêu diêu trên không trung cùng Tử Thần, tìm cơ hội xuất thủ, Vũ Trầm Tinh thấy tình trạng vậy, giận dữ: “Chết tiệt, cứ như vậy không phải là cách tốt, bọn chúng không hiện hình, ta phải bắt bọn chúng hiện hình, chẳng lẽ bọn chúng không sợ gì hết hay sao?. Nếu quả như vậy, không phải lợi hại như thần à”. Miệng nói nhưng vẫn tập trung chú ý đến hai Quỷ Vương đang di chuyển.
Thất Nguyệt nghe thế, tựa hồ nhớ đến điều gì đó, nói gấp: “Có, Quỷ thì không thể xuất hiện vào ban ngày, Cửu U Ma Thần sau khi có nhục thân mới dám xuất hiện giữa ban ngày”.
Vũ Trầm Tinh vừa nghe, nói nhanh: “Thất Nguyệt, tỷ không phải bị choáng đấy chứ, quỷ không xuất hiện ban ngày, hiện tại chúng ta đang thấy gì đây, chẳng lẽ không phải là chúng ta đang thấy quỷ giữa ban ngày sao?”. Vũ Trầm Tinh dường như có vẻ nôn nóng nhưng ánh mắt vẫn rất chăm chú đến bọn quỷ trước mắt.
Thất Nguyệt nói tiếp: “Ý ta thế này, Quỷ không xuất hiện ban ngày là vì bọn chúng không có nhục thân, dưới dương quang bọn chúng rất nhanh bị tiêu diệt, giống như chúng ta thấy vân vụ bình thường vậy, bất quá hiện tại có khác, tuy đang là ban ngày nhưng quanh chúng ta không hề có dương quang, bạch sắc vân vụ bên trên đã che phủ, vì thế bọn chúng mới có thể ngang nhiên như thế.
Vũ Trầm Tinh nghe xong, nói tiếp: “Tỷ nói là quỷ sợ dương quang?”. Nói xong, theo ý thức ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đúng như Thất Nguyệt nói, hiện tại tuy là ban ngày nhưng bạch sắc vân vụ trên đầu rất cổ quái, luôn phiêu đãng không tan, dương quang hoàn toàn bị nó ngăn trở, căn bản không thể xuyên thấu.
Trong sát na Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn lên, hai Quỷ Vương đang xoay chuyển dường như nhận thấy cơ hội, đồng thời dừng lại, Thất Nguyệt cùng lúc quay đầu nhìn thấy Vũ Trầm Tinh đang nhìn lên trên, cũng đồng thời phát hiện hai Quỷ Vương đã dừng lại, Thất Nguyệt la gấp: “Cẩn thận”.
Diệp La Bách Hoa vừa nghe cũng liền quay đầu qua, đồng thời với Thất Nguyệt hét vang, hai người đã không kịp nghĩ ngợi, vũ khí trong tay xuất thủ với tốc độ nhanh nhất hướng đến đòn đánh của hai Quỷ Vương, “ Choang…choang…”, tiếng binh khí giao tranh vang lên, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa phân ra đón đỡ cho Vũ Trầm Tinh, Vũ Trầm Tinh giật mình, trấn tĩnh thần hồn nói: “Đa tạ”.
Không vì nói chuyện mà đình chỉ động tác, trong sát na hai Quỷ Vương bị chấn khai, Vũ Trầm Tinh dùng kĩ năng đặc thù của Tứ dực long thú tập trung hai quả hỏa cầu nơi quyền đầu, phân ra đánh thẳng vào hai Quỷ Vương.
Tuy hai hỏa cầu này là kĩ năng đặc thù của Tứ dực long thú, nhưng tu vi của Vu Trầm Tinh chưa đủ, chân nguyên không đủ mạnh để phát huy được tác dụng cao nhất cũng như tốc độ của hai quả hỏa cầu, dù vậy hai quả hỏa cầu cũng rất lợi hại nhưng tốc độ lại không đủ nhanh, vừa đến trước người hai Quỷ Vương đã bị chúng dùng vũ khí đánh văng đi.
Chỉ nghe hai tiếng “ Ầm”, hai quả hỏa cầu đã bị đánh văng, một quả rơi vào đám cây cối, xuyên qua mấy chục cây cổ thụ rồi biến thành khói, còn một quả bị đánh văng lên không, “ Vù”, hỏa cầu gặp bạch sắc vân vụ, bay thẳng vào trong nó, vân vụ quanh hỏa cầu khoách tán rất nhanh, giống như là nhường đường cho hỏa cầu, liền đó một tia dương quang chiếu vào nhưng bạch sắc vân vụ đã nhanh chóng phủ lên chỗ đó.
Lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đã cùng Tử Thần và Thủ Hộ Giả giao chiến, bốn đạo nhân ảnh giữa rừng thần tốc di động, cuốn đất đá cuộn lên, thanh âm do binh khí va chạm không ngừng truyền đến tai Vũ Trầm Tinh, tuy nhiên Thất Nguyệt và Vũ Trầm Tinh đều biết, cứ đánh như vậy, chân nguyên bản thân dần tiêu hao, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng sẽ bị hai Quỷ Vương giết chết, bất quá trước mắt không còn chọn lựa nào khác, bọn họ nếu như không phản kháng thì lập tức chết dưới tay hai Quỷ Vương.
Vũ Trầm Tinh nhìn trận chiến trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Làm cách nào?, rốt cuộc phải làm sao đây?, cứ đánh như thế thật không công bằng, hai tên Quỷ Vương bị chém bao nhiêu đao cũng không chết, còn hai người Thất Nguyệt, càng đánh càng yếu, cho dù không bị Quỷ Vương giết thì cũng cạn sức mà chết, nhất định phải có cách, phải có cách, Tinh tiểu muội, sự thông minh của ngươi chạy đâu mất rồi”.
Vũ Trầm Tinh ở bên cạnh biết bản thân có xông vào cũng không có tác dụng gì, không bằng nhân lúc Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa còn có thể duy trì, bản thân ở ngoài tập trung suy nghĩ, nhưng mà, bình thường thì vô vàn ý tưởng, đến lúc cần thì biến đâu hết, tự nhận là người thông minh, đột nhiên đầu óc lại trống rỗng, Vũ Trầm Tinh giậm chân tức giận.
Cuối cùng, Vũ Trầm Tinh dần bình tĩnh lại, tự nói với mình: “Tinh tiểu muội, không cần khẩn trương, ngàn lần không cần khẩn trương, càng khẩn trương càng không tìm ra biện pháp, từ tốn nghĩ, từ tốn nghĩ, quỷ không xuất hiện ban ngày, bởi vì bọn chúng sợ dương quang, hiện tại là ban ngày, bọn chúng vì sao có thể xuất hiện chứ?, vì không có dương quang ư?, nhưng vì sao không có dương quang?, là vì dương quang bị bạch sắc vân vụ kì quái ngăn cản…”. Thình lình, ánh sáng lóe lên trong đầu Vũ Trầm Tinh.
Ngẩng đầu nhìn lên thiên không, đột nhiên nhớ lại lúc hỏa cầu xuyên qua vân vụ, liền hoan hỉ nói: “Có rồi, bọn chúng sợ dương quang, ta chỉ cần khiến cho dương quang xuất hiện, bọn chúng không phải sẽ chết à”. Vũ Trầm Tinh nghĩ ra, bất đồ chầm chầm lui lại, sự tiền trước mặt không tốt, chỉ có Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa kiên trì chống đỡ, nếu như kinh động hai Quỷ Vương, e rằng bản thân chưa kịp tập trung hỏa diễm thì đã bị hạ thủ.
Cùng với bốn đạo thân ảnh chuyển động loang loáng, Vũ Trầm Tinh dần dần lui về sau, tự nghĩ cự ly đã xa, tạm thời không thu hút sự chú ý của Quỷ Vương, cuối cùng, Vũ Trầm Tinh hành động, song thủ chầm chầm đưa ngang lên, đôi cánh màu đen vươn ra, trong lúc vũ động hai cánh, thân thể Vũ Trầm Tinh từ từ bay lên không trung.
Cuối cùng, Vũ Trầm Tinh dừng lại bên dưới vân vụ, không phải nàng muốn dừng lại mà là vân vụ phảng phất như có thực chất, khiến nàng không cách nào bay lên nữa, bất quá ban đầu đã cho vân vụ này cổ quái, lúc này cũng không có thời gian suy xét, nếu là vân vụ bình thường đã sớm bị dương quang làm tan biến, xem ra có thể ngưng tụ đại hỏa cầu được rồi.
Song chưởng của Vũ Trầm Tinh hợp lại, đưa thẳng lên khỏi đầu, chân nguyên từ từ hóa thành long diễm, ngưng đọng trong song chưởng, hỏa diễm trong song chưởng dần dần to lên, tay của Vũ Trầm Tinh chầm chậm phân khai, hỏa cầu chầm chậm biến đổi, chân nguyên tiếp tục ngưng tụ, hỏa cầu tiếp tục bành trướng, thân thể Vũ Trầm Tinh lui dần ngã về phía sau để cho hỏa cầu có thêm không gian ngưng tụ, lúc này thân thể Vũ Trầm Tinh đã ngửa ra sau một nửa, hai tay vẫn giữ ngang, hỏa cầu cực đại đã lớn hơn thân thể Vũ Trầm Tinh.
Hỏa cầu ngưng tụ càng lúc càng lớn, vân vụ xung quanh dần lui, dường như rất kỵ hỏa cầu này, vân vụ giữ một khoảng cách bên trên với hỏa cầu nhưng sự tình không hề đơn giản như Vũ Trầm Tinh tưởng tượng, vân vụ giãn ra tạo một khoảng cách rồi ngưng lại không khoách tán nữa, Vũ Trầm Tinh nhìn xuống trận đấu bên dưới, lúc này tốc độ của Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đã chậm lại, chân nguyên hao tổn, thể lực bản thân giảm sút đã rút ngắn thời gian cầm cự của bọn họ.
Vũ Trầm Tinh nói nhanh: “Phải làm sao đây?, hỏa cầu không thể làm cho vân vụ bên trên khoách tán, nếu quả cầu này có thể bắn thẳng lên mây…đột nhiên, Vũ Trầm Tinh nghĩ đến một phương pháp, nếu quả hỏa cầu bị đẩy lên trên trời sẽ giúp ánh dương quang chiếu xuống, đồng thời dưới ánh dương quang, không phải có thể giết chết hai tên Quỷ Vương sao?”. Chủ ý đã định, lập tức vận khí.
Chân nguyên của Vũ Trầm Tinh dường như đã ngưng tụ đến cực hạn, hỏa cầu đã khiến cho vân vụ xung quanh khoách tán, lúc này đang quan sát tình huống bên dưới, đợi lúc hai Quỷ Vương tiếp cận, đem hỏa cầu phát ra, nhưng lập tức có vấn đề phát sinh, Vũ Trầm Tinh phát hiện chân lực bản thân không đủ để phát động hỏa cầu, hơn nữa, cho dù phát ra cũng không biết có đúng thời điểm dương quang chiếu đến không?, nếu lần này thất bại, không còn cơ hội để ngưng tụ hỏa diễm lần nữa.
Nghĩ một hồi, Vũ Trầm Tinh chỉ có một cách duy nhất, hy vọng có thể dẫn dụ được hai tên Quỷ Vương. Hướng xuống dưới, Vũ Trầm Tinh la lớn: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ, giúp ta một tí, hỏa cầu này ta không phát động được, ta phải giết hai lão quỷ này”. Nói xong, nháy mắt với hai người, dường như có ý tứ gì đó.
Nhưng lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đang tập trung chiến đấu, không thấy được rõ, Thất Nguyệt bất đồ vừa đánh vừa hỏi Diệp La Bách Hoa: “Nha đầu này không phải bị gì chứ, đã biết quỷ không giết được, vừa rồi cũng đã dùng hỏa cầu, chẳng lẽ hỏa cầu lớn thì có thể giết được quỷ sao?”.
Diệp La Bách Hoa vừa ra chiêu, vừa tranh thủ thời gian nhìn lên Vũ Trầm Tinh đang phất phơ trên không trung, chỉ thấy dưới hỏa cầu to lớn, gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Trầm Tinh phản xả ánh hồng, chân nguyên hao tổn khiến cho mồ hôi chảy thành dòng nhưng ánh mắt lại biểu lộ thần sắc kiên định.
Diệp La Bách Hoa vừa chống đỡ, vừa nói với Thất Nguyệt: “Nàng ta không phải là kẻ ngốc, làm vậy chắc là có lý do, chúng ta cứ đánh như vầy cũng chỉ có đường chết, không bằng chúng ta đến giúp nàng một tay, xem thử hỏa cầu có tác dụng không”.
Thất Nguyệt vừa đánh với Tử Thần vừa di chuyển đến gần Diệp La Bách Hoa, nghe nàng nói vậy, nói tiếp: “Nhưng hỏa đối với bọn chúng căn bản không có tác dụng, chúng ta đem chân lực giúp nàng ta, chỉ có mau chết dưới tay hai lão quỷ thôi”.
Diệp La Bách Hoa vừa đánh vừa nói: “Hiện tại chúng ta không quản được nhiều, trước sau gì kết quả cũng như nhau, vì sao không tin nàng ta lần này chứ?, chúng ta nghĩ gì, khẳng định nàng ta cũng nghĩ được, lại nói, nếu như đã định chúng ta phải chết ở đây, chúng ta cũng không cách nào tránh né, bất quá, Thất Nguyệt tỷ, Bách Hoa cũng không có gì hối hận, cuộc đời này, có một tri kỷ là đã đủ rồi”. Tuy thời gian tương xử không lâu nhưng có cảm giác đồng bệnh tương lân khiến cho Diệp La Bách Hoa có cảm giác đã gặp được tri kỷ.
Thất Nguyệt đột nhiên cười nói: “Có lẽ muội nói đúng, rốt cuộcTinh tiểu muội không còn giận chúng ta, không đem chúng ta vào đường chết đâu, có thể Bách Hoa muội muội nói đúng, nếu đã chú định duyên phận đã tận, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu”. Nói xong, Thất Nguyệt làm một động tác dứt khoát, nói: “Chúng ta đi”.
Diệp La Bách Hoa nghe Thất Nguyệt nói, nhẹ nhàng gật đầu, thân hình hai người nhanh chóng thối lui, cùng nhau thoát ly vòng chiến, đồng thời di chuyển đến phía dưới Vũ Trầm Tinh, Thất Nguyệt nhìn Diệp La Bách Hoa gật đầu, biểu thị làm theo lời Vũ Trầm Tinh, thân thể hai người vọt lên chỗ Vũ Trầm Tinh, trong lúc nhảy lên, hữu thủ nhanh chóng ngưng kết chân nguyên.
Nhưng Tử Thần và Thủ Hộ Giả đâu chịu bỏ qua hai người, trong làn phi phong bao bọc chặt chẽ, hai Quỷ Vương nhìn nhau gật đầu, thân hình thoáng động thần tốc vọt lên, truy theo Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa trên không trung, lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đem chân nguyên ngưng tụ hoàn toàn trên hữu thủ, hơn nữa người đang ở trong không trung, hai Quỷ Vương đuổi gấp phía sau, Thất Nguyệt thấy vậy nói: “Xem ra, nếu hỏa cầu của Tinh tiểu muội không có tác dụng với hai lão quỷ, chúng ta chắc chết về tay bọn chúng”.
Diệp La Bách Hoa không lên tiếng, chỉ quan sát cự ly đang nhanh chóng rút ngắn lại, vào lúc này, thanh âm Vũ Trầm Tinh từ trên truyền xuống: “Hai người nói nhiều quá, những lời hai người nói ở dưới ta đều nghe cả, hãy xem cách ta thu thập hai lão quỷ này, các người không tin ta, không xem ta như tỷ muội, những gì hai người các người nói nghe thật không chịu nỗi”.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa không hồi đáp Vũ Trầm Tinh, hai tiếng “ Phịch” vang lên, song thủ của Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa tiếp xúc với hai chân Vũ Trầm Tinh, chân nguyên truyền vào thân thể nàng, ngay khi hai người tiếp cận Vũ Trầm Tinh thì binh khí của hai Quỷ Vương chỉ còn cách hai người một trượng, trong lòng Thất Nguyệt và Vũ Trầm Tinh đều rất rõ, cho dù Vũ Trầm Tinh lúc này đem hỏa cầu đánh ra, hai người bọn họ vẫn có thể bị chết bởi vì cự ly quá gần, muốn đánh trúng hai Quỷ Vương, hỏa cầu tất đánh qua thân thể hai người bọn họ.
Bất quá lúc này Vũ Trầm Tinh dường như không làm như Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa nghĩ, trong sát na hỏa cầu bước vào vân vụ, thân thể Vũ Trầm Tinh thần tốc xoay chuyển trong không trung, chụp lấy hai người ở hai chân, hai tay Vũ Trầm Tinh ôm lấy hai người cùng xoay chuyển, hai cánh liên tục vũ động, hai cánh bao bọc lấy ba người vào trong, khi Tử Thần và Thủ Hộ Giả còn cách ba thước, trong chớp mắt trên thiên không bị phá toạt, bạch sắc dương quang chiếu thẳng xuống.
Vũ Trầm Tinh nhìn Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa ở hai bên, nói khẽ: “Tỷ muội các người xem đi, các người không tin ta, ta thông minh như thế, có thể dùng hỏa cầu giết các người sao?, ta dùng hỏa cầu là để phá vỡ vân vụ, khiến dương quang chiếu xuống dưới, không phải đã nói rồi sao, chúng ta cùng nhau sát cánh, nếu như cả hai người mà ta cũng không cứu được, tướng công sau này của ta trách mắng ta thì không bằng cùng chết với các người”. Nói xong nhìn xuống bên dưới.
Tuy Vũ Trầm Tinh nói lung tung nhưng lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đều nhận thấy cô nương Lam thị này đã có thay đổi, tuy bên ngoài lãnh khốc tàn nhẫn, nhưng đối với Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, nàng ta thật đã dùng tận lực hỗ trợ, tuy bên ngoài có vẻ giống Lam Nhận nhưng bản chất không giống nhau, nhưng… là vì cái gì mà nàng ta thay đổi như vậy?.
Ngay khi hai người đang suy nghĩ, hai Quỷ Vương đã ngừng lại, vốn chỉ còn ba thước, có thể đem ba nữ nhân này ra chém, nhưng ba thước đó là đoạn cuối của bọn chúng, vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được ba thước đó, bạch sắc dương quang như một thanh thần kiếm sắc bén, xuyên qua thân thể phiêu miễu của bọn chúng, giống như hỏa diễm thiêu đốt linh hồn bọn chúng. Trong quang mang, bọn chúng phát ra tiếng gào thảm, đồng thời, thân thể bị phá toạt, phân thành từng khối, từng khối, cuối cùng, tan biến vào không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.