Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 31: Xử Lý Xa Bang

Thuần Khiết Tích Tiểu Long

04/07/2023

- Đi Tam Thần hội.

- Ừm, lần này tới lượt ngươi?

- Ừm.

- Phải làm thế nào?

- Tín đồ là vô tội, bởi thế giới này, rất dễ khiến lòng người dao động, cho nên không cần phải làm tới mức tanh máu như ngươi, giải quyết xong đám cao tầng, bọn hắn tự sẽ tán.

- Xa bang giao cho Tứ Nương sao?

- Lúc này, hẳn là Tứ Nương đã chiêu đãi bọn hắn.

- Người đứng sau Liệp Cẩu bang thì sao?

Mỗi một bang phái, kỳ thực đều có người đứng sau hậu thuẫn. Hổ Đầu thành này tuy nhỏ, nhưng cũng là một huyện thành không tệ.

- Đám người kia sẽ không để ý ai sống ai chết đâu, thứ bọn hắn quan tâm là bạc, chỉ cần cứ dâng tiền như cũ là được, chờ chúng ta chỉnh hợp ở đây xong, mới tới quy hoạch bọn hắn.

- Còn tưởng ngươi sẽ bảo ta đi giết bọn hắn.

- Không cần, chúng ta hiện tại, có thể nói là đang ở Tân Thủ thôn, người có thể phát ra ánh sáng không nhiều, thậm chí có thể nói là hiếm thấy, nhưng nếu bọn có một tên Cửu phẩm thực sự, lúc đó chọc phải kẻ khó chơi, người bị quy hoạch sẽ là chúng ta chứ không phải bọn hắn.

A Minh không lên tiếng, nhưng trầm mặc vốn là một loại ngầm đồng ý.

Nếu như có thể mạnh hơn một chút thì tốt.

- Cho nên, ta mới để Lương Trình cùng Tiết Tam theo chủ thượng làm dân phu, ngươi có phát hiện không, lúc chủ thượng hôn mê, chúng ta chỉ là người bình thường.

Trong nửa năm chủ thượng hôn mê, chúng ta đã thử rất nhiều cách, nhưng đều không thể khôi phục dù chỉ là một chút sức mạnh.

Sau đó, chủ thượng tỉnh, chúng ta biểu lộ trung tâm, nịnh một chút, sức mạnh liền khôi phục mục phần.

Ngươi thấy, chủ thượng giống cái gì?

A Minh nghe vậy, lập tức thầm trầm tư.

Sau một hồi, đáp:

- Oreo.

(Hình mẫu nhân vật gấu mèo Rocket trong Marvel - Nhân vật gắn kết cả đội vệ binh)



Tầng hai khách sạn, ghế lô.

Kỳ thực tầng hai vốn không có ghế lô, tất cả chỉ đều là lều vải đỏ, nhưng vì Tứ Nương dọn ra, nên lầu hai trống trải hơn nhiều.

Từng cái “Phòng làm việc” lớn tới mức chỉ đủ để đặt một tấm phản rộng nửa mét, đã bị tháo sạch.

Phòng trong góc, có một cái bàn, phía trên bày rượu cùng thức ăn.

Hai tên nam tử thể trạng to lớn ngồi bên, bên cạnh có một người trẻ tuổi.

- Bang chủ, ngươi nói Hồng Ba Tử gọi chúng ta tới đây làm gì? Ngày thường, hắn thu tiền bảo hộ của hắn, ta thu tiền đi lại của ta, nước sông không phạm nước giếng, ngày thường cũng không gặp nhau.

- Lão nhị, ngươi gấp cái gì, lúc này đang có chiến, thương lộ đứt đoạn, các anh em cũng không có việc gì làm, nếu Hồng Ba Tử muốn mời chúng ta uống rượu, ta cứ đến thôi, hắn uy phong ở cái Hổ Đầu thành này, nhưng có thể uy phong tới trên đầu Xa bang chúng ta sao?

- Cũng đúng, bang chủ nói có lý, chúng ta cứ việc ăn uống thôi.

- Thì đó, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Xa bang chúng ta cần sợ Tụ Nghĩa bang bọn hắn sao? Tới, lão nhị, uống một chén.



- Yô, ha ha ha, hai vị lão gia, cơm nước có hợp khẩu vị chứ?

Người chưa tới, tiếng cười tiêu hồn đã truyền vào.

Phong Tứ Nương bước vào, chậm rãi mang theo một làn gió thơm.

- Ha, ta cũng đang muốn nói chuyện này đây.

Bang chủ Xa bang vỗ bàn, âm thanh thô trọng:

- Cô nương đâu? Tú bà, tửu lâu này của các ngươi chỉ bán cơm sao?

- Ôi ôi ôi, sao có thể.

- Vậy cô nương đau? Mấy người các gia đã ngồi đây lâu như vậy, thế mà một cô nương cũng không có, xem thường các gia sao?

- Càng không thể nói vậy, nô gia mở cửa làm ăn, người tới đều là khách, sao có thể xem thường ngài, thực sự là mấy vị tới không đúng dịp, ta mới đuổi hết các cô nương cũ đi, cô nương mới còn chưa tới, cho nên vừa vặn không có ai.

- Đuổi đi?

Bang chủ Xa bang như nghe được chuyện cười lớn, bắt đầu cười ha ha, đồng thời vỗ vỗ Nhị bang chủ bên cạnh, vừa lau nước mắt, vừa nói:

- Làm ta cười chảy cả nước mắt, lão nhị, ngươi nghe xem, trên đời này có kỹ viện đuổi hết cả các cô nương đi sao?!

- Ha ha ha.

Nhị bang chủ phối hợp cười hùa.

Một hồi, bang chủ Xa bang không cười nữa, ánh mắt bắt đầu càn rỡ du dãng trên người Phong Tứ Nương:

- Nếu các cô nương không có, vậy tú bà ngươi tới uống với các gia đi, làm được không?

- Làm được làm được, các gia, mời uống rượu.

Phong Tứ Nương chân thành bước tới, cầm ấm rượu rót cho mấy người.

Bang chủ Xa bang muốn nắm tay Phong Tứ Nương, lại bị Phong Tứ Nương lui tránh.

- Sao, cái này là tiếp rượu sao?

Bang chủ Xa bang quát.

- Các vị đại gia, nô gia không tiếp khác.

Phong Tứ Nương hơi cúi, áy náy nói.

Nhị bang chủ Xa bang chỉ Phong Tứ Nương cười mắng:

- Tú bà nhà ngươi, giả bộ thanh cao cái gì, ta đã nghe nói, mấy ngày trước ngươi tự mở đấu giá, người trả cao thì được!

- Yô, còn có chuyện này sao, được đó, như vậy là xem thường ta sao, ha ha.

Bang chủ xa xa không chút khách khí, đứng dậy, trực tiếp ép tới, muốn bắt Phong Tứ Nương.

Phong Tứ Nương không ngừng lui sau, mắt lộ vẻ kinh hoàng, cuối cùng bị bức tới góc phòng.

- Không, đại gia, đừng, đại gia, gia, ngươi còn như vậy, ta sẽ gọi người.

So với nói đây là phản kháng, từ chối, chẳng bằng nói là đang phối hợp khiêu khích.

- Ha ha, giờ nói không muốn, chút nữa cũng đừng cầu nha!

Bang chủ Xa bang đưa tay bắt xuống.

Nhưng, đúng lúc này, bang chủ Xa bang lập tức cảm thấy hai tay tê dại mất tri giác, bàn tay dừng trước mặt Phong Tứ Nương.



Hả?

Bang chủ Xa bang cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống liền trợn trừng.

Tay phải của hắn, năm ngón tay phải lại bị từng sợi chỉ may xuyên thắt lại, năm ngón tay không thể mở ra.

Bang chủ Xa bang chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cảm giác đau đớn đã kéo tới.

- A a a a a a!!!

Bang chủ Xa bang giơ tay ngồi xụp xuống, tay đứt ruôt sót, cảm giác đau đơn khi bị kim xuyên qua tay, dù là thiết huyết tới mấy cũng không chịu nổi.

Biểu hiện thất kinh trên mặt Phong Tứ Nương dần biến mất, đồng thời khóe miệng hiện nụ cười khinh bỉ.

- Thực là tên đầu gỗ không hiểu tình thú, ngươi nên nói là: Ngươi cứ việc kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không ai tới giúp ngươi.

- Yêu nữ, ngươi làm gì với ta?!

Bang chủ Xa bang ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm nhìn Phong Tứ Nương.

Nhị bang chủ cùng tên thủ hạ trẻ tuổi ở bên vốn chuẩn bị xem kịch vui, lập tức nhận thức rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, dồn dập rút đao phòng thủ.

- Chà chà chà, đậu hũ của lão nương có dễ ăn vậy sao? Không tè mỗi bãi mà soi lại cái mặt mình, bộ dạng của ngươi cũng xứng?

- Yêu nữ, để mạng lại!

Dù sao cũng là bang chủ một bang, một thân công phu cũng không kém, nếu không cũng không tọa trấn được đám thủ hạ này, lập tức, kìm nén đau đớn, tay trái chuẩn bị rút đao.

“Vù!”

Đao này không rút ra được.

Bởi, năm ngón tay bên trái của hắn, cũng đã bị khâu lại.

- A a a a a a!!!

Bang chủ Xa bang quỳ trên mặt đất, hai tay buông thõng, nhìn bàn tay bị may lại chi chít, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi cũng tuyệt vọng.

Tới lúc này, hắn có ngu cũng có thể hiểu bản thân rơi vào hoàn cảnh thế nào, cũng hiểu rõ, nữ nhân mà hắn gọi là tú bà này, đáng sợ tới mức nào!

Phong Tứ Nương lắc đầu, kỳ thực, nàng cũng không muốn làm như vậy, thực sự không chút mỹ cảm.

Nhưng nửa năm qua, tuy vẫn chưa phải chạm cái móng theo thúi nào, nhưng thực sự vẫn khiến nàng cảm thấy hậm hực không nhỏ.

Vừa xuất thủ, liền có chút không kìm được tâm tình thô bạo.

Nàng thậm chí không muốn nói thêm với tên nam tử đang quỳ trước mặt này.

Trực tiếp vòng qua bên cạnh.

Sau đó, hai tay tên bang chủ Xa bang tan vỡ. Tiếp đó, hai cánh tay cũng gãy vỡ,.lại sau đó, cái đầu cũng nhẹ run lên, “Ùng ục”, lăn xuống nền nhà.

Toàn bộ quá trình, không lộ chút máu tươi.

Nhưng chính nhịp điệu này, cảm giác trực tiếp như từng phấn khối gỗ trong trò rút gỗ bị gỡ xuống, thường mới là thứ dọa người nhất.

- Ngươi, nhìn thấy kết cục của hắn chứ?

Phong Tứ Nương mở miệng hỏi.

-----------

Phóng tác: xonevictory

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook