Ma Nào Gặp Mị Cũng Đều Rầu Thúi Ruột
Chương 1:
Nguyệt Chiếu Khê
30/06/2024
Trên trời trăng tròn vằng vặc, ánh trăng soi sáng nhân gian song lại không chiếu lọt qua được khu rừng rậm này.
Tuy có bóng cây nghiêng ngả, nhưng khu rừng này lại không có một chút ánh sáng nào, tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay.
Tiếng thở dốc trong rừng rậm vang lên, Thẩm Cường nóng nực lau mồ hôi, nói “Đội trưởng, khu rừng này thật quái dị, chẳng có lấy một chút ánh sáng nào.”
Diêm La ngẩng đầu lên, rõ ràng trên đầu họ là mặt trăng nhưng lại chẳng có tia sáng nào chiếu xuống, xung quanh tối đen như mực, hai người đứng kế bên còn không nhìn rõ lẫn nhau nữa là.
Từ khi đuổi theo bọn buôn ma túy vào đây, Diêm La đã cảm thấy sai sai rồi, khu rừng này quả thật rất kỳ lạ.
Từ bên ngoài nhìn vào, cây cối ở nơi này đều trụi lá, cành cây trơ trọi vươn ra bốn phương tám hướng. Giống hệt như là thân người gầy gò, xấu xí.
Trong lòng Diêm La dâng lên dự cảm không lành, anh bình tĩnh lại, nói: “Trước tiên đừng hành động bộp chộp, mọi người nắm chặt tay nhau tụ lại một chỗ, bất kể như thế nào cũng được tách ra.”
Đoàn người nghỉ ngơi tại chỗ, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có chút tiếng động nào.
“A!”
Từ hướng nào đó, đột nhiên vang lên hét thảm thiết, lòng Diêm La căng thẳng lên, anh theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay.
Tiếng sột sột soạt soạt vang lên, một giọt mồ hôi nóng từ trán lăn xuống.
Có một nỗi sợ hãi khiến da đầu anh tê rần đi, dự cảm của anh luôn chính xác. Anh cảm giác nơi này rất nguy hiểm giống như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm họ từ khắp nơi.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang lên, sau đó âm thanh ấy dần dần nhỏ đi, cuối cùng mọi thứ yên tĩnh trở lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diêm La lại cảm giác được có thứ gì đang lặng lẽ lại gần chỗ họ, lông tơ của anh dựng lên.
“Đội trưởng, ánh sáng! Phía trước có ánh sáng!” Một thành viên tên Nhị Cẩu trong đội đột nhiên kích động la lớn.
Cũng khó trách anh ta kích động, cho dù là đêm tối thì cũng còn thấy được mờ mờ đi, đằng này khu rừng này quá quỷ dị, không thấy được một chút ánh sáng nào, làm người ta nổi hết cả da gà.
Ở một nơi như thế này, bây giờ lại đột nhiên thấy được tia sáng, sao có thể không làm người ta không kích động được cơ chứ?
Nhưng nơi này vốn dĩ đã rất kỳ quái, tự nhiên có ánh đèn lại càng “dị” hơn.
Diêm La sờ cánh tay, lông tơ trên cánh tay đã hạ xuống, dường như sự nguy hiểm kinh khủng đó đã biến mất.
Anh ngẩng đầu lên, thấy giữa cánh rừng tối tăm đúng là có ánh sáng nhưng tia sáng cực kì yếu ớt gần như sắp tắt.
Tuy có bóng cây nghiêng ngả, nhưng khu rừng này lại không có một chút ánh sáng nào, tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay.
Tiếng thở dốc trong rừng rậm vang lên, Thẩm Cường nóng nực lau mồ hôi, nói “Đội trưởng, khu rừng này thật quái dị, chẳng có lấy một chút ánh sáng nào.”
Diêm La ngẩng đầu lên, rõ ràng trên đầu họ là mặt trăng nhưng lại chẳng có tia sáng nào chiếu xuống, xung quanh tối đen như mực, hai người đứng kế bên còn không nhìn rõ lẫn nhau nữa là.
Từ khi đuổi theo bọn buôn ma túy vào đây, Diêm La đã cảm thấy sai sai rồi, khu rừng này quả thật rất kỳ lạ.
Từ bên ngoài nhìn vào, cây cối ở nơi này đều trụi lá, cành cây trơ trọi vươn ra bốn phương tám hướng. Giống hệt như là thân người gầy gò, xấu xí.
Trong lòng Diêm La dâng lên dự cảm không lành, anh bình tĩnh lại, nói: “Trước tiên đừng hành động bộp chộp, mọi người nắm chặt tay nhau tụ lại một chỗ, bất kể như thế nào cũng được tách ra.”
Đoàn người nghỉ ngơi tại chỗ, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có chút tiếng động nào.
“A!”
Từ hướng nào đó, đột nhiên vang lên hét thảm thiết, lòng Diêm La căng thẳng lên, anh theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay.
Tiếng sột sột soạt soạt vang lên, một giọt mồ hôi nóng từ trán lăn xuống.
Có một nỗi sợ hãi khiến da đầu anh tê rần đi, dự cảm của anh luôn chính xác. Anh cảm giác nơi này rất nguy hiểm giống như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm họ từ khắp nơi.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang lên, sau đó âm thanh ấy dần dần nhỏ đi, cuối cùng mọi thứ yên tĩnh trở lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diêm La lại cảm giác được có thứ gì đang lặng lẽ lại gần chỗ họ, lông tơ của anh dựng lên.
“Đội trưởng, ánh sáng! Phía trước có ánh sáng!” Một thành viên tên Nhị Cẩu trong đội đột nhiên kích động la lớn.
Cũng khó trách anh ta kích động, cho dù là đêm tối thì cũng còn thấy được mờ mờ đi, đằng này khu rừng này quá quỷ dị, không thấy được một chút ánh sáng nào, làm người ta nổi hết cả da gà.
Ở một nơi như thế này, bây giờ lại đột nhiên thấy được tia sáng, sao có thể không làm người ta không kích động được cơ chứ?
Nhưng nơi này vốn dĩ đã rất kỳ quái, tự nhiên có ánh đèn lại càng “dị” hơn.
Diêm La sờ cánh tay, lông tơ trên cánh tay đã hạ xuống, dường như sự nguy hiểm kinh khủng đó đã biến mất.
Anh ngẩng đầu lên, thấy giữa cánh rừng tối tăm đúng là có ánh sáng nhưng tia sáng cực kì yếu ớt gần như sắp tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.