Ma Nào Gặp Mị Cũng Đều Rầu Thúi Ruột
Chương 4:
Nguyệt Chiếu Khê
30/06/2024
Diêm La nhìn sang, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của cô ta lúc này đã trở nên vặn vẹo, giống như nhìn thấy cái gì khiến cô ta nổi cơn tam bành lên vậy, trông rất dữ tợn.
“Sao vậy, có gì sai ư? Chúng tôi đang cứu người, sao cô lại tức giận như vậy?” Giọng điệu Diêm La bình tĩnh, anh hỏi
Cô ta sửng sốt, đột nhiên phát hiện bản thân phản ứng quá lố, tức thì lật mặt.
“Tôi, tôi là muốn bảo các anh, hành động vừa rồi của các anh như thế rất nguy hiểm, sẽ chọc giận cánh rừng.” Cô gái lại dịu dàng nở nụ cười:i “Được rồi, người cũng cứu rồi, chúng ta đi nhanh đi, đèn thật sự sắp tắt đấy.”
Diêm La không nói gì nữa, anh vươn tay bế thân xác khô gầy không nhìn ra hình người kia lên.
Vừa ôm vào lòng, anh lập tức có cảm giác kinh dị. Người ở trong ngực gầy đến đáng sợ, giống như máu thịt trong cơ thể đều bị hút hết, chỉ còn da bọc xương
Mà càng làm cho người ta cảm thấy không thể tin được chính là thân thể như vậy mà đối phương thực sự vẫn còn sống.
***
Sau khi đi ra khỏi rừng cây, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Một cơn gió thổi qua, tia sáng cuối cùng từ chiếc đèn lồng trong tay người phụ nữ hoàn toàn biến mất.
Khi ánh trăng buông xuống, Diêm La quay đầu lại, chỉ thấy phía sau mình là một khu rừng khô cằn, mùa hè nóng nực nhưng những cây này không còn lá, chỉ trơ trụi thân cây.
Mà Diêm La để ý, thân cây dường như đang vươn về phía bọn họ nhưng đã bị một rào cản vô hình ngăn lại.
Bọn chúng giống như có sinh mệnh vậy, muốn vươn những cành cây khẳng khiu về phía họ rồi sau đó dùng cành cây xuyên thẳng vào lồng ngực họ như đã làm với “người” trong lòng anh.
Nhưng bởi vì một số nguyên nhân, chúng nó chỉ có thể nhìn bọn họ mà không thể ra tay, cho nên trạng thái của chúng dị hợm như thế.
Nghĩ vậy, trong lòng Diêm La trở nên lạnh lẽo.
Lúc này cô gái kia xoay người lại, cô ta cười tủm tỉm: “Người ngoài núi, chào mừng các anh đến thôn họ Lê của chúng tôi!”
Dựa theo lời giới thiệu của Lê Ngọc, thôn của bọn họ không giao lưu với thế giới bên ngoài chính vì cánh rừng này, trong thôn không có điện cũng không có internet, hoàn toàn tách biệt với xã hội.
À đúng rồi, Lê Ngọc chính là cô gái dẫn đoàn đội của họ ra khỏi cánh rừng đó.
Nếu không có đèn lồng đặc chế sẽ không ra khỏi cánh rừng ăn thịt người kia được.
“Sao vậy, có gì sai ư? Chúng tôi đang cứu người, sao cô lại tức giận như vậy?” Giọng điệu Diêm La bình tĩnh, anh hỏi
Cô ta sửng sốt, đột nhiên phát hiện bản thân phản ứng quá lố, tức thì lật mặt.
“Tôi, tôi là muốn bảo các anh, hành động vừa rồi của các anh như thế rất nguy hiểm, sẽ chọc giận cánh rừng.” Cô gái lại dịu dàng nở nụ cười:i “Được rồi, người cũng cứu rồi, chúng ta đi nhanh đi, đèn thật sự sắp tắt đấy.”
Diêm La không nói gì nữa, anh vươn tay bế thân xác khô gầy không nhìn ra hình người kia lên.
Vừa ôm vào lòng, anh lập tức có cảm giác kinh dị. Người ở trong ngực gầy đến đáng sợ, giống như máu thịt trong cơ thể đều bị hút hết, chỉ còn da bọc xương
Mà càng làm cho người ta cảm thấy không thể tin được chính là thân thể như vậy mà đối phương thực sự vẫn còn sống.
***
Sau khi đi ra khỏi rừng cây, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Một cơn gió thổi qua, tia sáng cuối cùng từ chiếc đèn lồng trong tay người phụ nữ hoàn toàn biến mất.
Khi ánh trăng buông xuống, Diêm La quay đầu lại, chỉ thấy phía sau mình là một khu rừng khô cằn, mùa hè nóng nực nhưng những cây này không còn lá, chỉ trơ trụi thân cây.
Mà Diêm La để ý, thân cây dường như đang vươn về phía bọn họ nhưng đã bị một rào cản vô hình ngăn lại.
Bọn chúng giống như có sinh mệnh vậy, muốn vươn những cành cây khẳng khiu về phía họ rồi sau đó dùng cành cây xuyên thẳng vào lồng ngực họ như đã làm với “người” trong lòng anh.
Nhưng bởi vì một số nguyên nhân, chúng nó chỉ có thể nhìn bọn họ mà không thể ra tay, cho nên trạng thái của chúng dị hợm như thế.
Nghĩ vậy, trong lòng Diêm La trở nên lạnh lẽo.
Lúc này cô gái kia xoay người lại, cô ta cười tủm tỉm: “Người ngoài núi, chào mừng các anh đến thôn họ Lê của chúng tôi!”
Dựa theo lời giới thiệu của Lê Ngọc, thôn của bọn họ không giao lưu với thế giới bên ngoài chính vì cánh rừng này, trong thôn không có điện cũng không có internet, hoàn toàn tách biệt với xã hội.
À đúng rồi, Lê Ngọc chính là cô gái dẫn đoàn đội của họ ra khỏi cánh rừng đó.
Nếu không có đèn lồng đặc chế sẽ không ra khỏi cánh rừng ăn thịt người kia được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.