Chương 996: 27 ngày
Đình Vũ
14/09/2017
Đối với đại tập đoàn Bắc Tháp của ngươi, sẽ cố gắng thuyết phục hội nghị liên hợp, cho các ngươi thêm nhiều hỗ trợ, hy vọng các ngươi có thể bắt lấy thời cơ, tối thiểu trong thời gian ngắn bước lên mười đại tập đoàn hàng đầu thể liên hiệp Á Bình Ninh.
Khẳng Ni Tư ngồi ở bàn làm việc, hai tay đặt lẻn bàn, sắc mặt nghiêm túc nói.
Cứ yên tâm, ngài tổng thống, ta hiểu được ý của ngài, ta sẽ dốc hết sức đấu với bọn họ.
Bạch Lý Văn sắc mặt nghiêm nghị nói.
Lời của Khẳng Ni Tư nói có hàm nghĩa sâu xa bên trong, hắn tự nhiên biết rõ, chỉ là không dám nói rõ ràng. Chỉ cần là người có chút thân phận ở thể liên hiệp Á Bình Ninh, sẽ không khó phát hiện 10 đại tập đoàn hàng đâu thể liên hiệp Á Bình Ninh, với trung tâm là ngân hàng liên hợp Á Bình Ninh, xí nghiệp Thiên Sứ đứng đầu, toàn bộ ông chủ đều là người Lạc Đan Luân.
Trong 100 tập đoàn hàng đầu, xí nghiệp có chủ là người Lạc Đan Luân chiếm tới 60%, cái này còn không tính những ông chủ đứng sau màn không chịu lộ mặt.
Ngoài ra, trong quân đội, Tướng quân Lạc Đan Luân còn chiếm hơn 30%.
Điều này quá đáng sợ.
Có thể nói, dân chúng thể liên hiệp Á Bình Ninh hưởng thụ hoàn cảnh sống tự do nhất Vũ trụ Thái Qua, nhưng không phải tự do 100%. Nói cho chính xác là 99%, còn lại 1% đã bị tinh anh Lạc Đan Luân giam cầm, ở Á Bình Ninh, ngươi có thể chỉ vào mặt tổng thống mà chửi, cùng lắm tổng thống chỉ có thể tố cáo ngươi tội sỉ nhục nhân cách, đưa ra tòa án chờ quyết định.
Nhưng mà tuyệt đối đừng có mắng chủng tộc Lạc Đan Luân là ma quỷ, bằng không cứ chờ bị ông chủ Lạc Đan Luân đuổi việc, bị các đài tin tức lớn dùng nước miếng dìm chết ngươi.
Đây là hiện trạng thể liên hiệp Á Bình Ninh, mà từ khi Khẳng Ni Tư tiền nhiệm, luôn tích cực tranh thủ 100% tự do, tối thiểu phải làm chính trị liên hợp Á Bình Ninh hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của người Lạc Đan Luân.
Đây cũng là lý do hắn gặp mặt Bạch Lý Văn, hay là ông chủ xí nghiệp Á Bình Ninh bản địa, ý đồ muốn chống lại người Lạc Đan Luân trên phương diện kinh thế.
Ầm!
Trong lúc Khẳng Ni Tư và Bạch Lý Văn đang tích cực thương lượng, cửa văn phòng tổng thống bị đẩy tung ra một cách thô lỗ, tiếp theo hai người bảo vệ tư nhân đi vào, căn bản không cố kỵ tới Khẳng Ni Tư, hai tay đặt ngang bụng, đứng thẳng tắp hai bên cửa.
Đồng thời ở bên ngoài, Cách Lâm vẻ mặt lạnh băng được Vưu Kim nâng đỡ, đi vào văn phòng tổng thống, các bảo vệ tổng thống lại không có ai dám ngăn cản.
Cách Lâm lão tiên sinh, ngài làm cái gì vậy? Nơi này là văn phòng tổng thống, mời ngài...
Ngươi, cút!
Không đợi Bạch Lý Văn nói hết lời, Vưu Kim chỉ một ngón tay về phía hắn, âm trầm nói. Trong nháy mắt, cả văn phòng bông tràn ngập uy áp, như khiên người ta không thở nổi.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng, âm trầm của Vưu Kim, Bạch Lý Văn muốn nói lại ngừng. Hắn tự nhiên biết rõ thực lực của Vưu Kim ở Á Bình Ninh, cửa hàng cung cấp tài liệu Ma Văn lớn nhất thể liên hiệp Á Bình Ninh, còn là người nối nghiệp tương lai của Cách Lâm, đã được điều động nội bộ.
Cho nên, đối mặt lời càn rỡ của Vưu Kim, Bạch Lý Văn muốn nói gì, nhưng lại không dám, hắn biết rõ cãi lại sẽ có hậu quả gì.
Đành bất đắc dĩ liếc tổng thống Khẳng Ni Tư, liền đứng dậy xám xịt đi ra.
Trong nháy mắt Bạch Lý Văn bước ra khỏi văn phòng tổng thống, bảo vệ của Cách Lâm trực tiếp đóng kín cửa văn phòng.
- Không biết, bắt đầu từ lúc nào, ta gặp ngươi lại cần phải xếp hàng hẹn trước.
Cách Lâm đi tới bàn làm việc Khẳng Ni Tư, nhu hòa nói, chỉ là đàng sau nhu hòa này lại chứa đầy mùi vị tra hỏi.
- Áy... Cách Lâm lão tiên sinh bớt giận, vừa rồi có lẽ là trợ thủ của ta làm sai.
Tuy rằng trong lòng Khẳng Ni Tư không phục, nhưng vẫn làm ra vẻ cung kính.
Thân là tổng thống, hắn tự nhiên biết sự lợi hại của Cách Lâm, tuy rằng hắn một không có quân quyền, hai không có quyền lực hành chính, nhưng hắn có được quyền lực kinh tế hùng mạnh, cùng với lực kêu gọi chủng tộc Lạc Đan Luân ở Á Bình Ninh.
- Ta mong là thế, nhưng ta cũng biết trong lòng ngươi có trái tim tự do, muốn thoát khỏi người Lạc Đan Luân trói buộc. Nhưng mà trước đó, ta mong ngài có thể nhận thức rõ ràng, rốt cuộc là ai sáng lập ra huy hoàng hôm nay của thể liên hiệp Á Bình Ninh. Làm người phải có lương tâm, đừng có qua sông dỡ cầu.
Cách Lâm cố đè nén ngữ khí của mình, nói từng chữ một.
Khẳng Ni Tư nghe vậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, có lòng muốn cãi lại, nhưng vẫn đè nén. So với Cách Lâm, hắn không tính là con cháu gì hết.
Hơn nữa hắn cũng không biết, hôm nay Cách Lâm làm sao vậy, thái độ khác thường, khí thế bức người như vậy.
- Ta vừa nhận được tin, Thiên Tế Tinh Thánh địa Lạc Đan Luân lúc này đang trong nguy nan, ta mong ngài điều tra rõ nguyên nhân, cũng thuyết phục hội nghị liên hợp xuất quân tiếp viện Thiên Tế Tinh. Nhớ kỹ, chuyện này ngài làm càng nhanh, càng có lợi với ngài. Bằng không, đừng trách lão già ta trở mặt.
Cách Lâm một tay chống gậy, nói thật chậm, để mỗi một chữ đều truyền vào trong tai Khẳng Ni Tư.
Cái gì? Thiên Tế Tinh đang trong nguy hiểm? Tại sao ta không biết?
Khẳng Ni Tư bỗng nhiên làm ra vẻ khẩn trương.
Bây giờ ngươi biết rồi.
Cách Lâm nói xong, cũng không lôi thôi nữa, trực tiếp đi trở ra, hai bảo vệ đàng sau cùng khép kín cửa phòng tổng thống.
Đồng thời, cỗ uy áp tràn đầy khí thế cũng rút xuống như thủy triều, mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Nhưng trong lòng Khẳng Ni Tư vẫn thật lâu không thể ổn định, đây là Á Bình Ninh, quyền lực tổng thống đã suy yếu đến cực điểm.
Nếu so sánh thể liên hiệp Á Bình Ninh như một cái công ty lớn, như vậy hội nghị liên hợp tương đương với ban giám đốc, tổng thống nhiều nhất cùng chỉ tính là tổng giám đốc.
Trong tay tổng thống có quyền lực, nhưng còn lớn hơn hắn, là hiến pháp Á Bình Ninh.
Đối với Cách Lâm, ai dám đắc tội? Trừ khi kẻ đó muốn làm hệ thống kinh tế thể liên hiệp Á Bình Ninh sụp đổ trong vòng một ngày, sau một đêm Á Bình Ninh trở lại trạng thái bán nguyên thủy trước khi quật khởi.
Rơi vào đường cùng, Khẳng Ni Tư đành phải đi hội nghị liên hợp, muốn thuyết phục hội nghị cho Thiên Tế Tinh được tiếp viện, hay là có can thiệp từ bên ngoài.
Hội nghị liên hợp Á Bình Ninh, mỗi một nghị viên đều là dân bầu ra, tổng cộng 387 người, toàn là do bỏ phiếu tuyển cử khu vực, mỗi người đều đại biểu lợi ích của cử tri khu vực đó.
Chỉ là khi biết kế hoạch tiếp viện Thiên Tế Tinh của Khẳng Ni Tư, cả hội nghị liền rơi vào thảo luận dữ dội.
Có thể nói, thể liên hiệp Á Bình Ninh là thể liên hiệp dân quyền đầu tiên, hệ thống này do một tay người Lạc Đan Luân bồi dưỡng, có lợi cho người Lạc Đan Luân phát triển ở thể liên hiệp Á Bình Ninh. Nhưng vào lúc này, nó như trở thành chướng ngại vật.
Nguyên nhân rất đơn giản, một cái thể liên hiệp càng dân quyền, lại càng không dễ phát động chiến tranh quy mô lớn. Bởi vì một khi phát động chiến tranh quy mô lớn, có nghĩa là cừ tri khu vực đó phải đẩy đứa con của mình vào trong máy xay thịt, ai mà chịu chứ?
Nếu người dân cừ tri khu vực không chịu, vậy thì nghị viện có thể bỏ phiếu chống.
Trước mắt, vừa đúng như thế, một đám nghị viện khôn khéo như khỉ, bọn họ hiểu được thế cục trước mắt, tiếp viện Thiên Tế Tinh, sẽ vượt qua thể liên hiệp Tân Bối Ba, hoặc là để cho hạm đội đi vào hành trình siêu dài, vòng qua thể liên hiệp Tân Bối Ba. Không nói đến trong lúc đó thể liên hiệp Tân Bối Ba có cản trở hay không, một khi can thiệp Thiên Tế Tinh, tất nhiên sẽ trở mặt với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, ma sát dẫn đến gây chiến, đến lúc đó thể liên hiệp Tân Bối Ba có thể ngồi yên không để ý hay sao?
Đến lúc đó, hậu quả sẽ là Thiên Tế Tinh trở thành mồi lửa, dẫn tới đại chiến không gian, càng không thể cứu vãn được.
Chiến đấu quy mô lớn, dựa theo cách làm của hội nghị liên hợp, không chân chính uy hiếp tới lãnh thổ thể liên hiệp Á Bình Ninh, hội nghị liên hợp sẽ không chịu dễ thông qua.
Bởi vì chiến tranh có nghĩa là chết chóc, có nghĩa là tiêu hao, phá vỡ cuộc sống dân chúng Á Bình Ninh, đây là điều con dân Á Bình Ninh không thích nhìn thấy nhất.
Nhất thời, hội nghị liên hợp nổ tung, nhất là nghị viên Lạc Đan Luân, cùng với nghị viên khu vực bầu cử dựa vào kinh tế của người Lạc Đan Luân, ủng hộ thể liên hiệp Á Bình Ninh xuất quân viện trợ Thiên Tế Tinh, không tiếc mọi giá.
Nhóm nghị viện khác như phái quân sự chủ chiến, cùng với nghị viên không quá thân người Lạc Đan Luân đưa ra ý kiến phản đối, ngoài ra còn có một đám nghị viên chưa quyết định.
Kể từ đó, tranh luận càng trở nên kịch liệt, vung đao múa kiếm, khiến người ta nhìn giống như thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đang tranh cãi trong Đại Vệ Vương Thính.
Chừng 6 tiếng sau, hội nghị mới đưa ra biện pháp coi như chấp nhận được, đó là lấy hiến chương nhân đạo Vũ trụ Thái Qua, trói buộc thể liên hiệp Xích Nghĩa. Ngoài ra, tổng thống triển khai can thiệp ngoại vụ thể liên hiệp Tân Bối Ba, giải cứu Thiên Tế Tinh khỏi tai họa.
Đồng thời chủ quản ngoại vụ cùng với quân đội thể liên hiệp Á Bình Ninh, lập tức yêu cầu thể liên hiệp Xích Nghĩa mở ra tin tức với Thiên Tế Tinh.
Có thể nói, đây là cách làm phù hợp nhất với lợi ích thể liên hiệp Á Bình Ninh, nhưng mà làm như thế, cũng biểu lộ phía chính phủ thể liên hiệp Á Bình Ninh không giúp đỡ vô tư hết mình với Thiên Tế Tinh, mà là suy nghĩ cho bản thân mình trước.
Lúc này, ở Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng đang đứng ở bờ biển Lý Tư Giai, một mình lẳng lặng ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mái tóc trắng tán loạn, râu ria trên mép đã dài ra nhiều.
Từ lúc Tiêu Hoằng phát ra phi đạn đường dài, đã qua gần 1 tháng, nhưng không có một chút tin tức.
Là bọn họ không nhận được, hay gặp phải vấn đề gì? Trong lòng Tiêu Hoằng thầm nghĩ, bây giờ Tiêu Hoằng thật mong mỏi nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều chiến hạm Ma Văn Gia Đô Đế Quốc, Á Bình Ninh cũng được, tóm lại cùng tốt hơn là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Chỉ là bầu trời vẫn một mảnh yên ả, không khỏi làm Tiêu Hoằng cảm thấy đắng chát, bây giờ Tiêu Hoằng thật sự mệt mỏi, mệt chết đi.
Đúng lúc này, Lôi Kiệt đi ra căn cứ hải quân, lẳng lặng đứng cạnh Tiêu Hoằng, im lặng hồi lâu, mới nói:
Lão đại, từ lúc phóng ra phi đạn đường dài đến nay, đã là 27 ngày!
Khẳng Ni Tư ngồi ở bàn làm việc, hai tay đặt lẻn bàn, sắc mặt nghiêm túc nói.
Cứ yên tâm, ngài tổng thống, ta hiểu được ý của ngài, ta sẽ dốc hết sức đấu với bọn họ.
Bạch Lý Văn sắc mặt nghiêm nghị nói.
Lời của Khẳng Ni Tư nói có hàm nghĩa sâu xa bên trong, hắn tự nhiên biết rõ, chỉ là không dám nói rõ ràng. Chỉ cần là người có chút thân phận ở thể liên hiệp Á Bình Ninh, sẽ không khó phát hiện 10 đại tập đoàn hàng đâu thể liên hiệp Á Bình Ninh, với trung tâm là ngân hàng liên hợp Á Bình Ninh, xí nghiệp Thiên Sứ đứng đầu, toàn bộ ông chủ đều là người Lạc Đan Luân.
Trong 100 tập đoàn hàng đầu, xí nghiệp có chủ là người Lạc Đan Luân chiếm tới 60%, cái này còn không tính những ông chủ đứng sau màn không chịu lộ mặt.
Ngoài ra, trong quân đội, Tướng quân Lạc Đan Luân còn chiếm hơn 30%.
Điều này quá đáng sợ.
Có thể nói, dân chúng thể liên hiệp Á Bình Ninh hưởng thụ hoàn cảnh sống tự do nhất Vũ trụ Thái Qua, nhưng không phải tự do 100%. Nói cho chính xác là 99%, còn lại 1% đã bị tinh anh Lạc Đan Luân giam cầm, ở Á Bình Ninh, ngươi có thể chỉ vào mặt tổng thống mà chửi, cùng lắm tổng thống chỉ có thể tố cáo ngươi tội sỉ nhục nhân cách, đưa ra tòa án chờ quyết định.
Nhưng mà tuyệt đối đừng có mắng chủng tộc Lạc Đan Luân là ma quỷ, bằng không cứ chờ bị ông chủ Lạc Đan Luân đuổi việc, bị các đài tin tức lớn dùng nước miếng dìm chết ngươi.
Đây là hiện trạng thể liên hiệp Á Bình Ninh, mà từ khi Khẳng Ni Tư tiền nhiệm, luôn tích cực tranh thủ 100% tự do, tối thiểu phải làm chính trị liên hợp Á Bình Ninh hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của người Lạc Đan Luân.
Đây cũng là lý do hắn gặp mặt Bạch Lý Văn, hay là ông chủ xí nghiệp Á Bình Ninh bản địa, ý đồ muốn chống lại người Lạc Đan Luân trên phương diện kinh thế.
Ầm!
Trong lúc Khẳng Ni Tư và Bạch Lý Văn đang tích cực thương lượng, cửa văn phòng tổng thống bị đẩy tung ra một cách thô lỗ, tiếp theo hai người bảo vệ tư nhân đi vào, căn bản không cố kỵ tới Khẳng Ni Tư, hai tay đặt ngang bụng, đứng thẳng tắp hai bên cửa.
Đồng thời ở bên ngoài, Cách Lâm vẻ mặt lạnh băng được Vưu Kim nâng đỡ, đi vào văn phòng tổng thống, các bảo vệ tổng thống lại không có ai dám ngăn cản.
Cách Lâm lão tiên sinh, ngài làm cái gì vậy? Nơi này là văn phòng tổng thống, mời ngài...
Ngươi, cút!
Không đợi Bạch Lý Văn nói hết lời, Vưu Kim chỉ một ngón tay về phía hắn, âm trầm nói. Trong nháy mắt, cả văn phòng bông tràn ngập uy áp, như khiên người ta không thở nổi.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng, âm trầm của Vưu Kim, Bạch Lý Văn muốn nói lại ngừng. Hắn tự nhiên biết rõ thực lực của Vưu Kim ở Á Bình Ninh, cửa hàng cung cấp tài liệu Ma Văn lớn nhất thể liên hiệp Á Bình Ninh, còn là người nối nghiệp tương lai của Cách Lâm, đã được điều động nội bộ.
Cho nên, đối mặt lời càn rỡ của Vưu Kim, Bạch Lý Văn muốn nói gì, nhưng lại không dám, hắn biết rõ cãi lại sẽ có hậu quả gì.
Đành bất đắc dĩ liếc tổng thống Khẳng Ni Tư, liền đứng dậy xám xịt đi ra.
Trong nháy mắt Bạch Lý Văn bước ra khỏi văn phòng tổng thống, bảo vệ của Cách Lâm trực tiếp đóng kín cửa văn phòng.
- Không biết, bắt đầu từ lúc nào, ta gặp ngươi lại cần phải xếp hàng hẹn trước.
Cách Lâm đi tới bàn làm việc Khẳng Ni Tư, nhu hòa nói, chỉ là đàng sau nhu hòa này lại chứa đầy mùi vị tra hỏi.
- Áy... Cách Lâm lão tiên sinh bớt giận, vừa rồi có lẽ là trợ thủ của ta làm sai.
Tuy rằng trong lòng Khẳng Ni Tư không phục, nhưng vẫn làm ra vẻ cung kính.
Thân là tổng thống, hắn tự nhiên biết sự lợi hại của Cách Lâm, tuy rằng hắn một không có quân quyền, hai không có quyền lực hành chính, nhưng hắn có được quyền lực kinh tế hùng mạnh, cùng với lực kêu gọi chủng tộc Lạc Đan Luân ở Á Bình Ninh.
- Ta mong là thế, nhưng ta cũng biết trong lòng ngươi có trái tim tự do, muốn thoát khỏi người Lạc Đan Luân trói buộc. Nhưng mà trước đó, ta mong ngài có thể nhận thức rõ ràng, rốt cuộc là ai sáng lập ra huy hoàng hôm nay của thể liên hiệp Á Bình Ninh. Làm người phải có lương tâm, đừng có qua sông dỡ cầu.
Cách Lâm cố đè nén ngữ khí của mình, nói từng chữ một.
Khẳng Ni Tư nghe vậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, có lòng muốn cãi lại, nhưng vẫn đè nén. So với Cách Lâm, hắn không tính là con cháu gì hết.
Hơn nữa hắn cũng không biết, hôm nay Cách Lâm làm sao vậy, thái độ khác thường, khí thế bức người như vậy.
- Ta vừa nhận được tin, Thiên Tế Tinh Thánh địa Lạc Đan Luân lúc này đang trong nguy nan, ta mong ngài điều tra rõ nguyên nhân, cũng thuyết phục hội nghị liên hợp xuất quân tiếp viện Thiên Tế Tinh. Nhớ kỹ, chuyện này ngài làm càng nhanh, càng có lợi với ngài. Bằng không, đừng trách lão già ta trở mặt.
Cách Lâm một tay chống gậy, nói thật chậm, để mỗi một chữ đều truyền vào trong tai Khẳng Ni Tư.
Cái gì? Thiên Tế Tinh đang trong nguy hiểm? Tại sao ta không biết?
Khẳng Ni Tư bỗng nhiên làm ra vẻ khẩn trương.
Bây giờ ngươi biết rồi.
Cách Lâm nói xong, cũng không lôi thôi nữa, trực tiếp đi trở ra, hai bảo vệ đàng sau cùng khép kín cửa phòng tổng thống.
Đồng thời, cỗ uy áp tràn đầy khí thế cũng rút xuống như thủy triều, mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Nhưng trong lòng Khẳng Ni Tư vẫn thật lâu không thể ổn định, đây là Á Bình Ninh, quyền lực tổng thống đã suy yếu đến cực điểm.
Nếu so sánh thể liên hiệp Á Bình Ninh như một cái công ty lớn, như vậy hội nghị liên hợp tương đương với ban giám đốc, tổng thống nhiều nhất cùng chỉ tính là tổng giám đốc.
Trong tay tổng thống có quyền lực, nhưng còn lớn hơn hắn, là hiến pháp Á Bình Ninh.
Đối với Cách Lâm, ai dám đắc tội? Trừ khi kẻ đó muốn làm hệ thống kinh tế thể liên hiệp Á Bình Ninh sụp đổ trong vòng một ngày, sau một đêm Á Bình Ninh trở lại trạng thái bán nguyên thủy trước khi quật khởi.
Rơi vào đường cùng, Khẳng Ni Tư đành phải đi hội nghị liên hợp, muốn thuyết phục hội nghị cho Thiên Tế Tinh được tiếp viện, hay là có can thiệp từ bên ngoài.
Hội nghị liên hợp Á Bình Ninh, mỗi một nghị viên đều là dân bầu ra, tổng cộng 387 người, toàn là do bỏ phiếu tuyển cử khu vực, mỗi người đều đại biểu lợi ích của cử tri khu vực đó.
Chỉ là khi biết kế hoạch tiếp viện Thiên Tế Tinh của Khẳng Ni Tư, cả hội nghị liền rơi vào thảo luận dữ dội.
Có thể nói, thể liên hiệp Á Bình Ninh là thể liên hiệp dân quyền đầu tiên, hệ thống này do một tay người Lạc Đan Luân bồi dưỡng, có lợi cho người Lạc Đan Luân phát triển ở thể liên hiệp Á Bình Ninh. Nhưng vào lúc này, nó như trở thành chướng ngại vật.
Nguyên nhân rất đơn giản, một cái thể liên hiệp càng dân quyền, lại càng không dễ phát động chiến tranh quy mô lớn. Bởi vì một khi phát động chiến tranh quy mô lớn, có nghĩa là cừ tri khu vực đó phải đẩy đứa con của mình vào trong máy xay thịt, ai mà chịu chứ?
Nếu người dân cừ tri khu vực không chịu, vậy thì nghị viện có thể bỏ phiếu chống.
Trước mắt, vừa đúng như thế, một đám nghị viện khôn khéo như khỉ, bọn họ hiểu được thế cục trước mắt, tiếp viện Thiên Tế Tinh, sẽ vượt qua thể liên hiệp Tân Bối Ba, hoặc là để cho hạm đội đi vào hành trình siêu dài, vòng qua thể liên hiệp Tân Bối Ba. Không nói đến trong lúc đó thể liên hiệp Tân Bối Ba có cản trở hay không, một khi can thiệp Thiên Tế Tinh, tất nhiên sẽ trở mặt với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, ma sát dẫn đến gây chiến, đến lúc đó thể liên hiệp Tân Bối Ba có thể ngồi yên không để ý hay sao?
Đến lúc đó, hậu quả sẽ là Thiên Tế Tinh trở thành mồi lửa, dẫn tới đại chiến không gian, càng không thể cứu vãn được.
Chiến đấu quy mô lớn, dựa theo cách làm của hội nghị liên hợp, không chân chính uy hiếp tới lãnh thổ thể liên hiệp Á Bình Ninh, hội nghị liên hợp sẽ không chịu dễ thông qua.
Bởi vì chiến tranh có nghĩa là chết chóc, có nghĩa là tiêu hao, phá vỡ cuộc sống dân chúng Á Bình Ninh, đây là điều con dân Á Bình Ninh không thích nhìn thấy nhất.
Nhất thời, hội nghị liên hợp nổ tung, nhất là nghị viên Lạc Đan Luân, cùng với nghị viên khu vực bầu cử dựa vào kinh tế của người Lạc Đan Luân, ủng hộ thể liên hiệp Á Bình Ninh xuất quân viện trợ Thiên Tế Tinh, không tiếc mọi giá.
Nhóm nghị viện khác như phái quân sự chủ chiến, cùng với nghị viên không quá thân người Lạc Đan Luân đưa ra ý kiến phản đối, ngoài ra còn có một đám nghị viên chưa quyết định.
Kể từ đó, tranh luận càng trở nên kịch liệt, vung đao múa kiếm, khiến người ta nhìn giống như thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đang tranh cãi trong Đại Vệ Vương Thính.
Chừng 6 tiếng sau, hội nghị mới đưa ra biện pháp coi như chấp nhận được, đó là lấy hiến chương nhân đạo Vũ trụ Thái Qua, trói buộc thể liên hiệp Xích Nghĩa. Ngoài ra, tổng thống triển khai can thiệp ngoại vụ thể liên hiệp Tân Bối Ba, giải cứu Thiên Tế Tinh khỏi tai họa.
Đồng thời chủ quản ngoại vụ cùng với quân đội thể liên hiệp Á Bình Ninh, lập tức yêu cầu thể liên hiệp Xích Nghĩa mở ra tin tức với Thiên Tế Tinh.
Có thể nói, đây là cách làm phù hợp nhất với lợi ích thể liên hiệp Á Bình Ninh, nhưng mà làm như thế, cũng biểu lộ phía chính phủ thể liên hiệp Á Bình Ninh không giúp đỡ vô tư hết mình với Thiên Tế Tinh, mà là suy nghĩ cho bản thân mình trước.
Lúc này, ở Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng đang đứng ở bờ biển Lý Tư Giai, một mình lẳng lặng ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mái tóc trắng tán loạn, râu ria trên mép đã dài ra nhiều.
Từ lúc Tiêu Hoằng phát ra phi đạn đường dài, đã qua gần 1 tháng, nhưng không có một chút tin tức.
Là bọn họ không nhận được, hay gặp phải vấn đề gì? Trong lòng Tiêu Hoằng thầm nghĩ, bây giờ Tiêu Hoằng thật mong mỏi nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều chiến hạm Ma Văn Gia Đô Đế Quốc, Á Bình Ninh cũng được, tóm lại cùng tốt hơn là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Chỉ là bầu trời vẫn một mảnh yên ả, không khỏi làm Tiêu Hoằng cảm thấy đắng chát, bây giờ Tiêu Hoằng thật sự mệt mỏi, mệt chết đi.
Đúng lúc này, Lôi Kiệt đi ra căn cứ hải quân, lẳng lặng đứng cạnh Tiêu Hoằng, im lặng hồi lâu, mới nói:
Lão đại, từ lúc phóng ra phi đạn đường dài đến nay, đã là 27 ngày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.