Chương 243: Ai sẽ mai táng cho ta?
Đình Vũ
16/10/2015
Khi đêm đã khuya, toàn bộ Tiêu Gia Thôn, trước cửa mỗi một ngôi nhà đều có thêm một ụ đất, có một số là của những người mà Tiêu Hoằng đã không còn nhớ rõ tên, mà điều duy nhất Tiêu Hoằng có thể làm, chính là mai táng toàn bộ bọn họ.
- Tốt xấu gì thì các ngươi còn có ta mai táng cho, nhưng tương lai cuối cùng thì ta cũng sẽ có một ngày như vậy, khi đó ai sẽ mai táng cho ta đây?
Đắp một ụ đất cuối cùng xong, Tiêu Hoằng thì thào tự nhủ, sau đó trực tiếp ném cái xẻng sang một bên.
Một mình yên lặng về ngôi nhà khi xưa, đốt lên một đống lửa, rồi trực tiếp tựa vào đầu giường cạnh vách tường lò sưởi, tại đây cũng có chăn, tuy nhiên đều đã mục nát, mốc meo, hắn cứ như vậy mà nhìn đám lửa, Tiêu Hoằng nhớ ràng trước đây mình rất thích như vậy, nhìn tuyết rơi bay tán loạn ngoài cửa sổ, trong lòng thì vô cùng ấm áp.
Nếu phụ thân bắt được một con thú hoang, mẫu thân nấu lên một nồi thịt hầm, vậy thì hoàn mỹ rồi.
Chỉ là hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có đống lửa đang bập bùng trước mắt, không ngừng lay động.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Hoằng cứ như vậy mà ngủ, trên mặt còn lộ ra một nụ cười mờ nhạt, nơi này là nhà của hắn, trong nội tâm của hắn, có thể cảm nhận được một tia ấm áp, vậy là đã đủ rồi.
Đảo mắt đã qua một ngày, ánh mặt trời keo kiệt vào mùa đông đã lại một lần nữa chiếu xuống mặt đất.
Toàn bộ Thái Ngô Thành đã lại lần nữa khôi phục sinh cơ, vào giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều đã tập trung chú ý vào Đài Ngự Hình.
Lúc này, vì thể hiện công hình, Đài Ngự Hình được dựng lên tại một đại khu tương đối trung lập trong Thái Ngô Thành: khu Bắc Ninh, hội trường còn lại là một chỗ bên trong sân vận động.
Quy mô nơi này không tính là lớn, nhưng hiện giờ, nó lại trở thành một tiêu điểm của cả Thái Ngô Thành, gần như mọi người đều đã tập trung chú ý tới nơi này.
Trung tâm của hội trường được dựng một cái đãi cao hình vuông, rộng hai mươi thước, Tượng Nha Thạch màu trắng được trải lên trên mặt, chỉ cần đứng trên Đài Ngự Hình này, có thể giết người không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Bốn phía Đài Ngự Hình có thể chứa được hơn ngàn người, hiện tại đã không còn chỗ trống, trên cơ bản các nhân vật nổi tiếng tại Thái Ngô Thành, thì toàn bộ đều đến đây, Tang Hoành Vân, Sài Tang, Lôi Vinh Hiên, thậm chí ngay cả Thái Ngô Thị trưởng đều đã đến.
Điều này cũng chưa tính là gì, sau một lát, Bệ Đồ giả dạng thành Mai Long đã dẫn theo hơn mười Ngự Văn Giả, chậm rãi đi tới, mà bên canh Bệ Đồ, chính là Mộ Khê Nhi.
Đối với chuyện Mai Long là Bệ Đồ, trong Thái Ngô Thành cũng không có mấy người biết, tuy nhiên Mai Long đã rất lâu không xuất hiện, nay lại lần nữa hiện ra trước mặt mọi người, trong hội trường không khỏi có tiếng nghị luận vang lên.
Theo sát sau đó, tiến vào hội trường là Mặc Huyền, phía sau hắn là mười thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn, không tiến hành quá nhiều ngụy trang, lần này Mặc Huyền đến đây, chính là để chấn nhiếp Bệ Đồ, đương nhiên, bằng vào thực lực hiện tại của Mặc Huyền, việc đánh chết hoặc là bắt giữ Bệ Đồ là chuyện không thực tế.
Hiện tại, điều duy nhất Mặc Huyền có thể làm, đó là chế trụ Bệ Đồ, không hơn gì nữa, dù sao thực lực của hắn cũng có hạn, chỉ có thể giúp Tiêu Hoằng đến bước này mà thôi.
về phần Sài Tang ngồi một bên, biểu tình bình thản, không có chút dị động nào, hắn đã an bài tốt rồi, nếu Miêu Thần có thể xử lý Tiêu Hoằng, tất cả đều hoàn hảo, nếu không thể, Miêu Thần chết đi, như vậy thì Tiêu Hoằng cũng sẽ bị thương, khi đó, Sài Tang mà muốn chế phục hoặc là xử lý Tiêu Hoằng, cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Có ý nghĩ như vậy, Sài Tang không kiềm được nhìn Miêu Thần cách đó không xa, giờ phút này Miêu Thần đã không có sự bình thản như khi xưa nữa, trên trán buộc một chiếc khăn tang màu trắng, nét mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú sắp sửa phát cuồng, hai đấm đã nắm chặt lại.
Bên cạnh hội trường, hơn trãm bộ dụng cụ Ma Văn thu bình cũng đã cùng lúc
hướng về phía Đài Ngự Hình, cũng thường xuyên chuyển góc độ, quét đi quét lại trên đài, có thể nói, tại Thái Ngô Thành, các nhân vật có uy tín thì đều đã đến dự, tùy tiện nắm một người, thì cũng là kẻ có thanh danh hiển hách.
Con số những người có mặt tại đây, tuyệt đối là có một không hai.
Tuy nhiên, lúc này thì Tiêu Hoằng tạm thời vẫn chưa xuất hiện.
Vào chính ngọ, dựa theo quy định, đúng là lúc quyết đấu bắt đầu, mà Tiêu Hoằng vẫn chưa xuất hiện.
Miêu Thần ngồi dưới đài, lúc này đã không chịu nổi nữa, hắn đứng lên, nhảy mạnh lên trên Đài Ngự Hình.
Nét mặt hắn vẫn vô cùng dữ tợn, hiển nhiên toàn bộ tâm trí đã bị cừu hận nhét đầy, trên người phát ra một cỗ khí thế làm cho người ta phải sợ hãi, hắn hơi nhìn bốn phía một cái, vẫn không phát hiện ra bóng dáng Tiêu Hoằng đâu cả.
Tiêu Hoằng, ngươi ở đâu? Đi ra đây cho ta, ngươi muốn làm rùa đen rút đầu hay sao? Đi ra để ta xé người thành mảnh nhỏ!
Miêu Thần gần như điên loạn, gào lên.
Hội trường là một mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng gầm gừ của Miêu Thần, không ngừng quanh quẩn trong hội trường, thanh âm đinh tai nhức óc, sau đó là tiếng bàn luận xì xào vang lên.
Nhưng vẫn không có tiếng Tiêu Hoằng đáp lại, toàn bộ hội trường cũng không thấy bóng dáng Tiêu Hoằng ở đâu.
Tang Hoành Vẫn có chút kỳ quái, Tiêu Hoằng luôn căn thời gian chính xác đến từng phút, tại sau lúc này lại đến muộn, do nhát gan ư? Hay là do nguyên nhân khác.
Tiêu Hoằng, không thể tưởng được, ngươi chỉ là một kẻ cơ hội, có tin hay không, mặc dù hôm nay ngươi không xuất hiện, ta cũng sẽ tìm được ngươi, xé ngươi thành vạn mảnh!
Miêu Thần điên cuồng hét lên.
Ầm... ầm...!
Gần như ngay khi Miêu Thần vừa dứt lời, cánh cửa cao ba thước của hội trường đột nhiên bị đẩy ra, trong nháy mắt, ánh nắng giữa trưa chiếu vào trong hội trường, tại đó, chỉ thấy Tiêu Hoằng đang khoác trên người bộ long khải giáp, hai tay đẩy hai cánh cửa, hơi cúi đầu, xuất hiện trước mặt mọi người.
Bộ long khải giáp, còn có hai tay đẩy ra kia, khiến cho người ta cảm nhận được từng đợt bá khí, cùng với khí thế tràn ngập lực chấn nhiếp kia.
Có lẽ là do gió thôi từ ngoài vào, có lẽ chính là do trong lòng run sợ, mọi người nhìn thấy một màn như vậy, đều mơ hồ cảm nhận được một trận khí lạnh.
Chỉ trong chớp mắt, hội trường vừa rồi còn có chút ồn ào, nay đã trở nên lặng ngắt như tờ, vào giờ khắc này, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng vẫn không chút nhúc nhích này.
Chậm rãi thả hai tay xuống, Tiêu Hoằng bước từng bước một, đi vào trong hội trường, toàn bộ hội trường chỉ có thể nghe được âm thanh “đát... đát..” do hai chân Tiêu Hoằng tiếp xúc cùng mặt đất phát ra.
Không khí bốn phía dường như cũng đọng lại theo tiếng bước chân này.
Ngay cả Tang Hoành Vân khi xưa cao cao tại thượng, cùng với quân đội của Mặc Huyền, cũng đều không khỏi ngẩn ra, bọn họ có chút không thể tưởng tượng nổi, cỗ khí thế này của Tiêu Hoằng rốt cuộc là từ đâu mà đến?
Mộ Khê Nhi ngồi bên cạnh Bệ Đồ, nhìn thấy Tiêu Hoằng như vậy, khóe miệng hơi giật giật, hai mắt ửng đỏ, mười ngón không kìm được run rẩy, vào giờ khắc này, nàng đã không thể cảm nhận từ trên người Tiêu Hoằng bộ dáng thiếu niên hướng về phía trước như xưa nữa, dường như đây đã là một con người phong bế tất cả, đoạn tuyệt liên hệ cùng mọi thứ xung quanh.
Chỉ có khí thế nhiếp người kia, có thể khiến cho người ta cảm nhận được nội tâm của hắn.
A Hoàng...!
Ngay khi Tiêu Hoằng đi tới bên cạnh, Mộ Khê Nhi nghẹn ngào phát ra câu này, giọng điệu tràn ngập vẻ đau thương.
Tiêu Hoằng cũng không dừng lại chút nào, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân hơn chậm lại một chút, hơi quay đầu, nhìn Mộ Khê Nhi một cái, cũng chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Hoằng đã ngay lập tức hướng ánh mắt về phía Bệ Đồ bên cạnh Mộ Khê Nhi, hai tay vốn đang thả lỏng, đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, phát ra hai tiếng xương cốt giao nhau, trong mắt phát ra vẻ hung dữ.
Tuy nhiên, Bệ Đồ nhìn thấy ánh mắt như vậy, lại không cho là đúng, luận về thực lực thì hắn cao hơn Tiêu Hoằng không chỉ vài cảnh giới, luận địa vị thì hắn là sĩ quan cao cấp của Duy Lâm Công Quốc, thân phận không kém Lạc Tuyết Ninh, mà Tiêu Hoằng là ai? Chỉ là một kẻ cấp Ngự Giả, ở Thái Ngô Thành thì cũng coi như không tệ, nhưng ở trong mắt Bệ Đồ, thì chỉ là một tiểu nhân vật, giống như con kiến mà thôi.
Nếu không phải Mặc Huyền và mười thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn ở trong này, Bệ Đồ chỉ cần vung tay, cũng đã đủ giết chết Tiêu Hoằng một trăm lần rồi.
về phần Mai Kiệt, thì cũng chỉ đứng hầu hạ bên cạnh Bệ Đồ, có thể nói, hắn và Tiêu Hoằng hoàn toàn là hai loại người khác nhau, đối mặt với ánh mắt lăng lệ của Tiêu Hoằng, Mai Kiệt chỉ lựa chọn né tránh.
Đi tới trước Đài Ngự Hình, Tiêu Hoằng dùng tay nhẹ nhàng chạm một chút, sau theo tung người nhảy lên, trực tiếp bay lên trên Đài Ngự Hình.
Nhưng ngay khi hai chân Tiêu Hoằng vừa mới chạm vào Đài Ngự Hình, thì Miêu Thần với bộ mặt dữ tợn, đã mở ra song chưởng, sau đó chỉ nghe được một tiếng “ong ong”, một luồng tử trùng màu đỏ lập tức cuồn cuộn mãnh liệt từ trong ống tay áo Miêu Thần bay ra, trong nháy mắt đã biến khắp Đài Ngự Hình trở thành một mảnh màu đỏ rậm rạp, giống như một cơn lốc màu đỏ, bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất.
Không đợi mọi người phản ứng, luồng tử trùng màu đỏ rậm rạp này đã ập tới trước người Tiêu Hoằng, ngay sau đó, vô số tử trùng màu đỏ lập tức bao quanh Tiêu Hoằng, giống như một lồng giam.
Vào giờ khắc này, dường như Tiêu Hoằng đã biến thành một tổ ong hình người, giống như một pho tượng do tử trùng tạo thành.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong ba giây ngắn ngủn, từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng vẫn không né tránh, hiện giờ đã không nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng nữa, không nhìn thấy màu sắc hộ giáp của Tiêu Hoằng, có thể nhìn thấy lớp tử trùng màu đỏ này mà thôi.
Những người ở đây nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt không khỏi ngẩn ra, hai mắt Tang Hoành Vân, Mặc Huyền thì lại hơi nhướng lên.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Tiêu Hoằng cũng bị miểu sát trong nháy mắt hay sao?
Mặc Huyền thì thào tự nói, vốn hắn nghĩ ràng hai bên hẳn là phải đánh tới mức ngươi chết ta sống thì mới đúng, kết quả không ngờ ràng, Tiêu Hoằng vừa mới đi lên, thì đã bị Miêu Thần cướp được thời cơ, lâm vào bị động.
Mộ Khê Nhi ngồi trong đám người, nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng, trong mắt tràn ngập khẩn trương, hai mắt có chút màu hồng, thân thể không kìm được run lên.
Bệ Đồ thì hơi đưa tay đặt lên trên vai Mộ Khê Nhi, Mộ Khê Nhi lập tức giật mình, nhưng không có cách nào phản kháng cả.
Ha ha! Tiêu Hoằng, không thể tưởng được phải không, ta đã đạt tới Ngự Giả cấp năm rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, chỉ cần vài phút, ngươi sẽ nhà giam bằng trùng của ta ép chết mà thôi!
Miêu Thần mang nét mặt dữ tợn như trước, nhưng trong mắt đã hiện ra vẻ hưng phấn cùng đắc ý.
Nói xong, Miêu Thần chập hai tay thành hình chữ thập, chuẩn bị khống chế nhà giam bằng tử trùng này ép vào trong.
Cái gì...!
Nhưng đúng lúc này, thân thể Miêu Thần chấn động, vẻ dữ tợn và hưng phấn trong hai mắt bỗng nhiên ngưng lại, đột nhiên hắn chỉ cảm thấy Ngự lực đã không thể thao túng nhà tù bằng tử trùng này được nữa.
- Tốt xấu gì thì các ngươi còn có ta mai táng cho, nhưng tương lai cuối cùng thì ta cũng sẽ có một ngày như vậy, khi đó ai sẽ mai táng cho ta đây?
Đắp một ụ đất cuối cùng xong, Tiêu Hoằng thì thào tự nhủ, sau đó trực tiếp ném cái xẻng sang một bên.
Một mình yên lặng về ngôi nhà khi xưa, đốt lên một đống lửa, rồi trực tiếp tựa vào đầu giường cạnh vách tường lò sưởi, tại đây cũng có chăn, tuy nhiên đều đã mục nát, mốc meo, hắn cứ như vậy mà nhìn đám lửa, Tiêu Hoằng nhớ ràng trước đây mình rất thích như vậy, nhìn tuyết rơi bay tán loạn ngoài cửa sổ, trong lòng thì vô cùng ấm áp.
Nếu phụ thân bắt được một con thú hoang, mẫu thân nấu lên một nồi thịt hầm, vậy thì hoàn mỹ rồi.
Chỉ là hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có đống lửa đang bập bùng trước mắt, không ngừng lay động.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Hoằng cứ như vậy mà ngủ, trên mặt còn lộ ra một nụ cười mờ nhạt, nơi này là nhà của hắn, trong nội tâm của hắn, có thể cảm nhận được một tia ấm áp, vậy là đã đủ rồi.
Đảo mắt đã qua một ngày, ánh mặt trời keo kiệt vào mùa đông đã lại một lần nữa chiếu xuống mặt đất.
Toàn bộ Thái Ngô Thành đã lại lần nữa khôi phục sinh cơ, vào giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều đã tập trung chú ý vào Đài Ngự Hình.
Lúc này, vì thể hiện công hình, Đài Ngự Hình được dựng lên tại một đại khu tương đối trung lập trong Thái Ngô Thành: khu Bắc Ninh, hội trường còn lại là một chỗ bên trong sân vận động.
Quy mô nơi này không tính là lớn, nhưng hiện giờ, nó lại trở thành một tiêu điểm của cả Thái Ngô Thành, gần như mọi người đều đã tập trung chú ý tới nơi này.
Trung tâm của hội trường được dựng một cái đãi cao hình vuông, rộng hai mươi thước, Tượng Nha Thạch màu trắng được trải lên trên mặt, chỉ cần đứng trên Đài Ngự Hình này, có thể giết người không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Bốn phía Đài Ngự Hình có thể chứa được hơn ngàn người, hiện tại đã không còn chỗ trống, trên cơ bản các nhân vật nổi tiếng tại Thái Ngô Thành, thì toàn bộ đều đến đây, Tang Hoành Vân, Sài Tang, Lôi Vinh Hiên, thậm chí ngay cả Thái Ngô Thị trưởng đều đã đến.
Điều này cũng chưa tính là gì, sau một lát, Bệ Đồ giả dạng thành Mai Long đã dẫn theo hơn mười Ngự Văn Giả, chậm rãi đi tới, mà bên canh Bệ Đồ, chính là Mộ Khê Nhi.
Đối với chuyện Mai Long là Bệ Đồ, trong Thái Ngô Thành cũng không có mấy người biết, tuy nhiên Mai Long đã rất lâu không xuất hiện, nay lại lần nữa hiện ra trước mặt mọi người, trong hội trường không khỏi có tiếng nghị luận vang lên.
Theo sát sau đó, tiến vào hội trường là Mặc Huyền, phía sau hắn là mười thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn, không tiến hành quá nhiều ngụy trang, lần này Mặc Huyền đến đây, chính là để chấn nhiếp Bệ Đồ, đương nhiên, bằng vào thực lực hiện tại của Mặc Huyền, việc đánh chết hoặc là bắt giữ Bệ Đồ là chuyện không thực tế.
Hiện tại, điều duy nhất Mặc Huyền có thể làm, đó là chế trụ Bệ Đồ, không hơn gì nữa, dù sao thực lực của hắn cũng có hạn, chỉ có thể giúp Tiêu Hoằng đến bước này mà thôi.
về phần Sài Tang ngồi một bên, biểu tình bình thản, không có chút dị động nào, hắn đã an bài tốt rồi, nếu Miêu Thần có thể xử lý Tiêu Hoằng, tất cả đều hoàn hảo, nếu không thể, Miêu Thần chết đi, như vậy thì Tiêu Hoằng cũng sẽ bị thương, khi đó, Sài Tang mà muốn chế phục hoặc là xử lý Tiêu Hoằng, cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Có ý nghĩ như vậy, Sài Tang không kiềm được nhìn Miêu Thần cách đó không xa, giờ phút này Miêu Thần đã không có sự bình thản như khi xưa nữa, trên trán buộc một chiếc khăn tang màu trắng, nét mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú sắp sửa phát cuồng, hai đấm đã nắm chặt lại.
Bên cạnh hội trường, hơn trãm bộ dụng cụ Ma Văn thu bình cũng đã cùng lúc
hướng về phía Đài Ngự Hình, cũng thường xuyên chuyển góc độ, quét đi quét lại trên đài, có thể nói, tại Thái Ngô Thành, các nhân vật có uy tín thì đều đã đến dự, tùy tiện nắm một người, thì cũng là kẻ có thanh danh hiển hách.
Con số những người có mặt tại đây, tuyệt đối là có một không hai.
Tuy nhiên, lúc này thì Tiêu Hoằng tạm thời vẫn chưa xuất hiện.
Vào chính ngọ, dựa theo quy định, đúng là lúc quyết đấu bắt đầu, mà Tiêu Hoằng vẫn chưa xuất hiện.
Miêu Thần ngồi dưới đài, lúc này đã không chịu nổi nữa, hắn đứng lên, nhảy mạnh lên trên Đài Ngự Hình.
Nét mặt hắn vẫn vô cùng dữ tợn, hiển nhiên toàn bộ tâm trí đã bị cừu hận nhét đầy, trên người phát ra một cỗ khí thế làm cho người ta phải sợ hãi, hắn hơi nhìn bốn phía một cái, vẫn không phát hiện ra bóng dáng Tiêu Hoằng đâu cả.
Tiêu Hoằng, ngươi ở đâu? Đi ra đây cho ta, ngươi muốn làm rùa đen rút đầu hay sao? Đi ra để ta xé người thành mảnh nhỏ!
Miêu Thần gần như điên loạn, gào lên.
Hội trường là một mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng gầm gừ của Miêu Thần, không ngừng quanh quẩn trong hội trường, thanh âm đinh tai nhức óc, sau đó là tiếng bàn luận xì xào vang lên.
Nhưng vẫn không có tiếng Tiêu Hoằng đáp lại, toàn bộ hội trường cũng không thấy bóng dáng Tiêu Hoằng ở đâu.
Tang Hoành Vẫn có chút kỳ quái, Tiêu Hoằng luôn căn thời gian chính xác đến từng phút, tại sau lúc này lại đến muộn, do nhát gan ư? Hay là do nguyên nhân khác.
Tiêu Hoằng, không thể tưởng được, ngươi chỉ là một kẻ cơ hội, có tin hay không, mặc dù hôm nay ngươi không xuất hiện, ta cũng sẽ tìm được ngươi, xé ngươi thành vạn mảnh!
Miêu Thần điên cuồng hét lên.
Ầm... ầm...!
Gần như ngay khi Miêu Thần vừa dứt lời, cánh cửa cao ba thước của hội trường đột nhiên bị đẩy ra, trong nháy mắt, ánh nắng giữa trưa chiếu vào trong hội trường, tại đó, chỉ thấy Tiêu Hoằng đang khoác trên người bộ long khải giáp, hai tay đẩy hai cánh cửa, hơi cúi đầu, xuất hiện trước mặt mọi người.
Bộ long khải giáp, còn có hai tay đẩy ra kia, khiến cho người ta cảm nhận được từng đợt bá khí, cùng với khí thế tràn ngập lực chấn nhiếp kia.
Có lẽ là do gió thôi từ ngoài vào, có lẽ chính là do trong lòng run sợ, mọi người nhìn thấy một màn như vậy, đều mơ hồ cảm nhận được một trận khí lạnh.
Chỉ trong chớp mắt, hội trường vừa rồi còn có chút ồn ào, nay đã trở nên lặng ngắt như tờ, vào giờ khắc này, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng vẫn không chút nhúc nhích này.
Chậm rãi thả hai tay xuống, Tiêu Hoằng bước từng bước một, đi vào trong hội trường, toàn bộ hội trường chỉ có thể nghe được âm thanh “đát... đát..” do hai chân Tiêu Hoằng tiếp xúc cùng mặt đất phát ra.
Không khí bốn phía dường như cũng đọng lại theo tiếng bước chân này.
Ngay cả Tang Hoành Vân khi xưa cao cao tại thượng, cùng với quân đội của Mặc Huyền, cũng đều không khỏi ngẩn ra, bọn họ có chút không thể tưởng tượng nổi, cỗ khí thế này của Tiêu Hoằng rốt cuộc là từ đâu mà đến?
Mộ Khê Nhi ngồi bên cạnh Bệ Đồ, nhìn thấy Tiêu Hoằng như vậy, khóe miệng hơi giật giật, hai mắt ửng đỏ, mười ngón không kìm được run rẩy, vào giờ khắc này, nàng đã không thể cảm nhận từ trên người Tiêu Hoằng bộ dáng thiếu niên hướng về phía trước như xưa nữa, dường như đây đã là một con người phong bế tất cả, đoạn tuyệt liên hệ cùng mọi thứ xung quanh.
Chỉ có khí thế nhiếp người kia, có thể khiến cho người ta cảm nhận được nội tâm của hắn.
A Hoàng...!
Ngay khi Tiêu Hoằng đi tới bên cạnh, Mộ Khê Nhi nghẹn ngào phát ra câu này, giọng điệu tràn ngập vẻ đau thương.
Tiêu Hoằng cũng không dừng lại chút nào, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân hơn chậm lại một chút, hơi quay đầu, nhìn Mộ Khê Nhi một cái, cũng chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Hoằng đã ngay lập tức hướng ánh mắt về phía Bệ Đồ bên cạnh Mộ Khê Nhi, hai tay vốn đang thả lỏng, đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, phát ra hai tiếng xương cốt giao nhau, trong mắt phát ra vẻ hung dữ.
Tuy nhiên, Bệ Đồ nhìn thấy ánh mắt như vậy, lại không cho là đúng, luận về thực lực thì hắn cao hơn Tiêu Hoằng không chỉ vài cảnh giới, luận địa vị thì hắn là sĩ quan cao cấp của Duy Lâm Công Quốc, thân phận không kém Lạc Tuyết Ninh, mà Tiêu Hoằng là ai? Chỉ là một kẻ cấp Ngự Giả, ở Thái Ngô Thành thì cũng coi như không tệ, nhưng ở trong mắt Bệ Đồ, thì chỉ là một tiểu nhân vật, giống như con kiến mà thôi.
Nếu không phải Mặc Huyền và mười thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn ở trong này, Bệ Đồ chỉ cần vung tay, cũng đã đủ giết chết Tiêu Hoằng một trăm lần rồi.
về phần Mai Kiệt, thì cũng chỉ đứng hầu hạ bên cạnh Bệ Đồ, có thể nói, hắn và Tiêu Hoằng hoàn toàn là hai loại người khác nhau, đối mặt với ánh mắt lăng lệ của Tiêu Hoằng, Mai Kiệt chỉ lựa chọn né tránh.
Đi tới trước Đài Ngự Hình, Tiêu Hoằng dùng tay nhẹ nhàng chạm một chút, sau theo tung người nhảy lên, trực tiếp bay lên trên Đài Ngự Hình.
Nhưng ngay khi hai chân Tiêu Hoằng vừa mới chạm vào Đài Ngự Hình, thì Miêu Thần với bộ mặt dữ tợn, đã mở ra song chưởng, sau đó chỉ nghe được một tiếng “ong ong”, một luồng tử trùng màu đỏ lập tức cuồn cuộn mãnh liệt từ trong ống tay áo Miêu Thần bay ra, trong nháy mắt đã biến khắp Đài Ngự Hình trở thành một mảnh màu đỏ rậm rạp, giống như một cơn lốc màu đỏ, bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất.
Không đợi mọi người phản ứng, luồng tử trùng màu đỏ rậm rạp này đã ập tới trước người Tiêu Hoằng, ngay sau đó, vô số tử trùng màu đỏ lập tức bao quanh Tiêu Hoằng, giống như một lồng giam.
Vào giờ khắc này, dường như Tiêu Hoằng đã biến thành một tổ ong hình người, giống như một pho tượng do tử trùng tạo thành.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong ba giây ngắn ngủn, từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng vẫn không né tránh, hiện giờ đã không nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng nữa, không nhìn thấy màu sắc hộ giáp của Tiêu Hoằng, có thể nhìn thấy lớp tử trùng màu đỏ này mà thôi.
Những người ở đây nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt không khỏi ngẩn ra, hai mắt Tang Hoành Vân, Mặc Huyền thì lại hơi nhướng lên.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Tiêu Hoằng cũng bị miểu sát trong nháy mắt hay sao?
Mặc Huyền thì thào tự nói, vốn hắn nghĩ ràng hai bên hẳn là phải đánh tới mức ngươi chết ta sống thì mới đúng, kết quả không ngờ ràng, Tiêu Hoằng vừa mới đi lên, thì đã bị Miêu Thần cướp được thời cơ, lâm vào bị động.
Mộ Khê Nhi ngồi trong đám người, nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng, trong mắt tràn ngập khẩn trương, hai mắt có chút màu hồng, thân thể không kìm được run lên.
Bệ Đồ thì hơi đưa tay đặt lên trên vai Mộ Khê Nhi, Mộ Khê Nhi lập tức giật mình, nhưng không có cách nào phản kháng cả.
Ha ha! Tiêu Hoằng, không thể tưởng được phải không, ta đã đạt tới Ngự Giả cấp năm rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, chỉ cần vài phút, ngươi sẽ nhà giam bằng trùng của ta ép chết mà thôi!
Miêu Thần mang nét mặt dữ tợn như trước, nhưng trong mắt đã hiện ra vẻ hưng phấn cùng đắc ý.
Nói xong, Miêu Thần chập hai tay thành hình chữ thập, chuẩn bị khống chế nhà giam bằng tử trùng này ép vào trong.
Cái gì...!
Nhưng đúng lúc này, thân thể Miêu Thần chấn động, vẻ dữ tợn và hưng phấn trong hai mắt bỗng nhiên ngưng lại, đột nhiên hắn chỉ cảm thấy Ngự lực đã không thể thao túng nhà tù bằng tử trùng này được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.