Chương 417: bầy sói (9)
Đình Vũ
11/07/2017
- Trời ạ, sao có thể thế được?
Bệ Đồ hét to lên, suýt nữa không thở được, trực tiếp té xuống đất.
Không ai rõ ràng hơn Bệ Đồ tầm quan trọng của quân đoàn Thiên Dực số 5 đối với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, mình đã bỏ ra bao nhiêu nhân tình mới mượn tới được.
Nhưng không thể ngờ tới lập tức giảm quân số gần 1/3, tuyệt đối là tổn thương nặng nề.
Dù là đánh thắng trận này, cũng mất nhiều hơn được, huống chi theo góc độ trước mắt, quân đoàn Thiên Dực số 5 hoàn toàn đang ở thế bị động.
Nhìn vào màn hình, cả khu rừng lớn toàn là binh lính Bối La mặc chiến giáp Lược đoạt giả, trên ngực in rõ quân hiệu quân đoàn Bối La, trang bị hoàn mỹ, nhân số tối thiểu còn hơn 7-8000.
- Đó... đó là quân đoàn Bối La?
Bệ Đồ không thể tin được vào mắt mình.
Hắn có nằm mơ cũng không cách nào mơ tới, quân đoàn Bối La ở trong thời gian ngắn đã tiến hóa tới mức này, bất luận là nhân số hay sức chiến đấu đều đè nặng quân đoàn Thiên Dực số 5, đó là quân cấp A đấy.
Hình ảnh này đối với Bệ Đồ, quả là sét đánh giữa trời quang!
Nhưng dù thế, Bệ Đồ vẫn cố gắng trấn tĩnh, nhanh chóng đi sở chỉ huy. Tuy rằng thời tiết hơi lạnh, nhưng trên đường, Bệ Đồ lại toát hết mồ hôi.
Hắn không biết Tiêu Hoằng đã dùng thủ đoạn gì, đánh quân đoàn Thiên Dực số 5 tới như thế, nếu là quân đội bình thường còn dễ nói, nhưng nghĩ tới đó là quân đội đứng đầu một quốc gia, Bệ Đồ liền cảm thấy đầu căng ra, chết người là làm sao giải thích được với Kiều Cáp Đặc?
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng tự thân điều động xong quân đội, rút ra mười mấy km, Tiêu Hoằng cầm Ma Văn thông tin quân dụng của Trát Gia Lạc, tra tìm phương thức liên lạc với A Tư Mạc Đan, lập tức gọi sang.
Ở bên cạnh Tiêu Hoằng là Trát Gia Lạc bị tước bao Ma Văn, trói gô lại, người trông giữ hắn là tên mập cùng Ngả Ôn.
Lúc này A Tư Mạc Đan ở tàu Bạch Kình, sắc mặt rất khó coi, chuyển màu xanh tím. Tuy rằng trước mắt pháo kích từ quân đoàn Bối La đã yếu bớt, nhìn như giải trừ uy hiếp, nhưng A Tư Mạc Đan biết rõ trận chiến tiếp theo sẽ khó đánh, rất có thể rơi vào khổ chiến.
Quan trọng hơn là một lần chết 800 người, là tổn thất cực lớn, khó có thể xóa nhòa, hơn nữa phó đoàn trưởng Trát Gia Lạc bị bắt, đối với quân đoàn Thiên Dực số 5 đúng là đã khổ còn gặp tai nạn!
Phó đoàn trưởng bị bắt, dù cho quân đoàn Thiên Dực số 5 chiến thắng quân đoàn Bối La, truyền ra ngoài cũng sẽ khiến quân đoàn Thiên Dực số 5 mất sạch danh dự.
Trong lúc A Tư Mạc Đan đang thảo luận chiến thuật với thuộc hạ, Ma Văn thông tin bên cạnh rung lên, người gọi là Trát Gia Lạc.
Nhìn màn hình hiện ra tên Trát Gia Lạc, sắc mặt xanh tím của A Tư Mạc Đan xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn bấm nghe.
Nhưng tiếp đó trên màn hình không hiện ra Trát Gia Lạc, mà là Tiêu Hoằng tóc bạc, bình thản nhìn A Tư Mạc Đan.
- Dựa theo thông lệ, trước khi giết chóc ta đều phải thông báo trước, cho các ngươi tránh khỏi cơ hội sinh linh đồ thán. Đầu hàng đi, ta cam đoan cho các ngươi đãi ngộ nhân đạo.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói từng chữ một, thậm chí khiến người ta có cảm giác như đang có lòng tốt khuyên bảo.
- Đầu hàng? Ta đường đường là quân cấp A, sẽ đầu hàng trước mặt ngươi?
Đúng là trò cười, nói cho ngươi...
Không đợi A Tư Mạc Đan nói tiếp, Tiêu Hoằng đã cắt liên lạc,
Tiện tay ném Ma Văn thông tin của Trát Gia Lạc vào bao Ma Văn, Tiêu Hoằng liếc màn phòng vệ bán cầu ở xa xa, tiếp đó dùng Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Khởi động Ma Văn khung máy móc mẫu B, chấp hành đả kích X.
Tiêu Hoằng ra lệnh, tàu Cụ Phong khổng lồ chầm chậm thoát khỏi hạm đội, tiếp đó lướt qua bên phải Tiêu Hoằng, đi tới cách hạm đội Thiên Dực số 5 khoảng 10km, tiếp đó đáy bọc thép rộng lớn mở ra thả xuống 4 chiếc Ma Văn khung máy móc khổng lồ cao trên 20m!
So với thiết kế hình giọt nước của Ma Văn khung máy móc bình thường, Ma Văn khung máy móc hai ghế mẫu B này đầy góc cạnh, mỗi một mặt như hình khối ghép.
Điều khiển viên chủ phó Ma Văn khung máy móc ở hai bên ngực.
Rơi xuống rừng rậm, giống như bốn người khổng lồ sắt thép.
- Đó... đó là cái gì?
- Không rõ lắm.
- Không biết quân đoàn Bối La lại làm cái gì.
Toàn bộ nhân viên quân đội quận Nam Du nhìn cảnh này, sắc mặt biến đổi tiếp đó liền xôn xao.
Bọn họ không biết quân đoàn Bối La thả ra 4 cái Ma Văn khung máy móc hình thù quái dị này có tác dụng gì.
Tá Phu ở trong văn phòng lại nheo mắt, chuẩn bị xem diễn biến tiếp theo.
Không để mọi người chờ lâu, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B xếp thành hình vuông, trong khoang thuyền tàu Cụ Phong, 4 thanh thiết bị hợp kim Vi Mễ dài 25m, đường kính 5m được thả dây treo xuống mặt đất, ở mối nối mỗi một thiết bị đều có thể lờ mờ thấy là Khí văn cực kỳ phức tạp.
- Đó... đó là cái gì? Rốt cuộc quân đoàn Bối La muốn làm gì?
Cố Hoành Thần kinh ngạc hỏi.
Chu Bằng không nói, nhưng đã híp mắt.
Thắc mắc của Cố Hoành Thần, cũng là thắc mắc chung của những người trước màn ảnh.
Bọn họ không hiểu được, quân đoàn Bối La lại muốn diễn trò gì.
Nhưng khi họ tập trung nhìn vào 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B, lại thấy chúng tháo dây treo, bắt đầu thuần thục nối 4 thiết bị to lớn kia với nhau.
Lúc này, mọi người mới khiếp sợ phát hiện cái đó không phải thứ gì tốt lành, mà là một loại vũ khí siêu trọng!
A Tư Mạc Đan ở trong phòng điều khiển tàu Bạch Kình tự nhiên thấy được vật thể dài gần trăm mét kia, đang ghép vào nhau, con mắt co rụt lại, hơn nữa sống lưng phát lạnh.
Mơ hồ hắn cảm nhận được lời Tiêu Hoằng mới nói không phải là đe dọa, tác phong bình thường của Tiêu Hoằng là trước khi giết chóc sẽ cho đối phương một cơ hội, hậu quả không nghe theo... Quân đoàn Long Kỳ chính là hình mẫu tốt nhất.
- Thông... thông báo nhân viên khống chế, mở công suất máy phát Ngự năng quang thuẫn tới mức lớn nhất.
A Tư Mạc Đan không kìm được lau mồ hôi, đưa ra mệnh lệnh, giọng điệu rõ ràng có vẻ chột dạ.
Dù là nhìn qua màn hình, khó mà nói được thứ kia là thật hay giả, nhưng nếu là thật, vậy thì tuyệt đối rắc rối.
Trên thức tế, đây là vũ khí công phá do tập đoàn Thiên Xà nghiên cứu chế tạo ra, đặt tên Tụ năng công kiên trọng pháo!
5 phút sau, Tụ năng công kiên trọng pháo lắp ráp điều chỉnh xong, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B đồng loạt dùng sức, như vác khúc gỗ tròn đặt Tụ năng công kiên trọng pháo trên vai, nhắm ngay phía hạm đội Thiên Dực số 5 ở rất xa, đồng thời Ma Văn khung máy móc mẫu B đẩy ra một cây trụ truyền Ngự lực, kết nối với Tụ năng công kiên trọng pháo.
Một lát sau, miệng pháo đường kính 5m đã tản ra ánh sáng màu lam đậm, hơn nữa sáng dần lên bằng tốc độ thấy được.
Mọi người nhìn cảnh tượng này thông qua màn hình, không khỏi ngừng thở, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Tụ năng công kiên trọng pháo, bọn họ không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chỉ là hù dọa, hay là...
Tá Phu đứng trước màn hình, lúc này sắc mặt cực kỳ tập trung, hắn không thể không bội phục Tiêu Hoằng, có thể nhẫn nhịn được như thế, để lại đòn sát thủ vào lúc mấu chốt thỏa đáng nhất.
Nếu uy lực của nó có thể ngang với kích cỡ, xem chừng quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ lãnh đủ, làm không xong sẽ là tai họa ngập đầu.
A Tư Mạc Đan ở phòng điều khiển tàu Bạch Kình, trên trán, trên má phủ đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét không chút máu.
Tuy rằng cực lực khống chế, nhưng trong lòng đã mơ hồ dâng trào sợ hãi, cảm giác này trước nay chưa bao giờ xuất hiện, nhất là ở trước mặt quân đoàn cấp B.
Nhìn miệng ống trọng pháo dần dần trở nên chói mắt, A Tư Mạc Đan chỉ cảm thấy mình như biến thành tội phạm chờ bị xử quyết!
Chiến đấu tới mức độ này, ngay cả A Tư Mạc Đan gặp ác mộng cũng sẽ không hề mơ tới, chết người là bây giờ hắn bó tay, tất cả đường sống đều bị Tiêu Hoằng lặng lẽ che kín.
Đánh trở ra, thời gian dường như không còn kịp nữa, hơn nữa ở dưới trướng Tiêu Hoằng, binh lính quân đoàn Bối La hiện giờ đang ước gì liều mạng một trận với quân đoàn Thiên Dực số 5, tiêu hao sạch sẽ sinh lực của quân đoàn Thiên Dực số 5.
Bệ Đồ đang bước vội vào sở chỉ huy, tự nhiên cũng thấy được hình ảnh trên Hải Lam Tinh, mặc cho hắn có tố chất tâm lý mạnh mẽ, lúc này cũng sắp sụp đổ.
Hắn không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, chỉ hy vọng Tiêu Hoằng lôi ra cái thứ to lớn kia chỉ là để dọa người.
Về phần Hà Long, lúc này đã phát run, thậm chí trong ánh mắt những binh lính Duy Lâm cũng tràn ngập hoảng sợ, bọn họ không thể tưởng tượng ở trong quận yếu nhất Phục Thản Đế Quốc lại che giấu quân đội khủng bố như thế, có thể đánh quân cấp A tới mức này.
10 phút!
Đối với mọi người lúc này, thời gian tựa như dài tới một năm, ánh sáng màu lam trên miệng pháo Tụ năng công kiên trọng pháo đã chói như mặt trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng, thậm chí góc rừng rậm tối tăm cũng được chiếu sáng rõ.
- Báo cáo trưởng quan, Tụ năng công kiên trọng pháo đã tích năng xong.
Lôi Tát doanh trưởng doanh 1 báo cáo với Tiêu Hoằng.
Nghe thế, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn màng bảo hộ Ngự năng quang thuẫn ở xa, híp mắt, nói vào Ma Văn thông tin:
Bắn ra!
Bệ Đồ hét to lên, suýt nữa không thở được, trực tiếp té xuống đất.
Không ai rõ ràng hơn Bệ Đồ tầm quan trọng của quân đoàn Thiên Dực số 5 đối với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, mình đã bỏ ra bao nhiêu nhân tình mới mượn tới được.
Nhưng không thể ngờ tới lập tức giảm quân số gần 1/3, tuyệt đối là tổn thương nặng nề.
Dù là đánh thắng trận này, cũng mất nhiều hơn được, huống chi theo góc độ trước mắt, quân đoàn Thiên Dực số 5 hoàn toàn đang ở thế bị động.
Nhìn vào màn hình, cả khu rừng lớn toàn là binh lính Bối La mặc chiến giáp Lược đoạt giả, trên ngực in rõ quân hiệu quân đoàn Bối La, trang bị hoàn mỹ, nhân số tối thiểu còn hơn 7-8000.
- Đó... đó là quân đoàn Bối La?
Bệ Đồ không thể tin được vào mắt mình.
Hắn có nằm mơ cũng không cách nào mơ tới, quân đoàn Bối La ở trong thời gian ngắn đã tiến hóa tới mức này, bất luận là nhân số hay sức chiến đấu đều đè nặng quân đoàn Thiên Dực số 5, đó là quân cấp A đấy.
Hình ảnh này đối với Bệ Đồ, quả là sét đánh giữa trời quang!
Nhưng dù thế, Bệ Đồ vẫn cố gắng trấn tĩnh, nhanh chóng đi sở chỉ huy. Tuy rằng thời tiết hơi lạnh, nhưng trên đường, Bệ Đồ lại toát hết mồ hôi.
Hắn không biết Tiêu Hoằng đã dùng thủ đoạn gì, đánh quân đoàn Thiên Dực số 5 tới như thế, nếu là quân đội bình thường còn dễ nói, nhưng nghĩ tới đó là quân đội đứng đầu một quốc gia, Bệ Đồ liền cảm thấy đầu căng ra, chết người là làm sao giải thích được với Kiều Cáp Đặc?
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng tự thân điều động xong quân đội, rút ra mười mấy km, Tiêu Hoằng cầm Ma Văn thông tin quân dụng của Trát Gia Lạc, tra tìm phương thức liên lạc với A Tư Mạc Đan, lập tức gọi sang.
Ở bên cạnh Tiêu Hoằng là Trát Gia Lạc bị tước bao Ma Văn, trói gô lại, người trông giữ hắn là tên mập cùng Ngả Ôn.
Lúc này A Tư Mạc Đan ở tàu Bạch Kình, sắc mặt rất khó coi, chuyển màu xanh tím. Tuy rằng trước mắt pháo kích từ quân đoàn Bối La đã yếu bớt, nhìn như giải trừ uy hiếp, nhưng A Tư Mạc Đan biết rõ trận chiến tiếp theo sẽ khó đánh, rất có thể rơi vào khổ chiến.
Quan trọng hơn là một lần chết 800 người, là tổn thất cực lớn, khó có thể xóa nhòa, hơn nữa phó đoàn trưởng Trát Gia Lạc bị bắt, đối với quân đoàn Thiên Dực số 5 đúng là đã khổ còn gặp tai nạn!
Phó đoàn trưởng bị bắt, dù cho quân đoàn Thiên Dực số 5 chiến thắng quân đoàn Bối La, truyền ra ngoài cũng sẽ khiến quân đoàn Thiên Dực số 5 mất sạch danh dự.
Trong lúc A Tư Mạc Đan đang thảo luận chiến thuật với thuộc hạ, Ma Văn thông tin bên cạnh rung lên, người gọi là Trát Gia Lạc.
Nhìn màn hình hiện ra tên Trát Gia Lạc, sắc mặt xanh tím của A Tư Mạc Đan xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn bấm nghe.
Nhưng tiếp đó trên màn hình không hiện ra Trát Gia Lạc, mà là Tiêu Hoằng tóc bạc, bình thản nhìn A Tư Mạc Đan.
- Dựa theo thông lệ, trước khi giết chóc ta đều phải thông báo trước, cho các ngươi tránh khỏi cơ hội sinh linh đồ thán. Đầu hàng đi, ta cam đoan cho các ngươi đãi ngộ nhân đạo.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói từng chữ một, thậm chí khiến người ta có cảm giác như đang có lòng tốt khuyên bảo.
- Đầu hàng? Ta đường đường là quân cấp A, sẽ đầu hàng trước mặt ngươi?
Đúng là trò cười, nói cho ngươi...
Không đợi A Tư Mạc Đan nói tiếp, Tiêu Hoằng đã cắt liên lạc,
Tiện tay ném Ma Văn thông tin của Trát Gia Lạc vào bao Ma Văn, Tiêu Hoằng liếc màn phòng vệ bán cầu ở xa xa, tiếp đó dùng Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Khởi động Ma Văn khung máy móc mẫu B, chấp hành đả kích X.
Tiêu Hoằng ra lệnh, tàu Cụ Phong khổng lồ chầm chậm thoát khỏi hạm đội, tiếp đó lướt qua bên phải Tiêu Hoằng, đi tới cách hạm đội Thiên Dực số 5 khoảng 10km, tiếp đó đáy bọc thép rộng lớn mở ra thả xuống 4 chiếc Ma Văn khung máy móc khổng lồ cao trên 20m!
So với thiết kế hình giọt nước của Ma Văn khung máy móc bình thường, Ma Văn khung máy móc hai ghế mẫu B này đầy góc cạnh, mỗi một mặt như hình khối ghép.
Điều khiển viên chủ phó Ma Văn khung máy móc ở hai bên ngực.
Rơi xuống rừng rậm, giống như bốn người khổng lồ sắt thép.
- Đó... đó là cái gì?
- Không rõ lắm.
- Không biết quân đoàn Bối La lại làm cái gì.
Toàn bộ nhân viên quân đội quận Nam Du nhìn cảnh này, sắc mặt biến đổi tiếp đó liền xôn xao.
Bọn họ không biết quân đoàn Bối La thả ra 4 cái Ma Văn khung máy móc hình thù quái dị này có tác dụng gì.
Tá Phu ở trong văn phòng lại nheo mắt, chuẩn bị xem diễn biến tiếp theo.
Không để mọi người chờ lâu, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B xếp thành hình vuông, trong khoang thuyền tàu Cụ Phong, 4 thanh thiết bị hợp kim Vi Mễ dài 25m, đường kính 5m được thả dây treo xuống mặt đất, ở mối nối mỗi một thiết bị đều có thể lờ mờ thấy là Khí văn cực kỳ phức tạp.
- Đó... đó là cái gì? Rốt cuộc quân đoàn Bối La muốn làm gì?
Cố Hoành Thần kinh ngạc hỏi.
Chu Bằng không nói, nhưng đã híp mắt.
Thắc mắc của Cố Hoành Thần, cũng là thắc mắc chung của những người trước màn ảnh.
Bọn họ không hiểu được, quân đoàn Bối La lại muốn diễn trò gì.
Nhưng khi họ tập trung nhìn vào 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B, lại thấy chúng tháo dây treo, bắt đầu thuần thục nối 4 thiết bị to lớn kia với nhau.
Lúc này, mọi người mới khiếp sợ phát hiện cái đó không phải thứ gì tốt lành, mà là một loại vũ khí siêu trọng!
A Tư Mạc Đan ở trong phòng điều khiển tàu Bạch Kình tự nhiên thấy được vật thể dài gần trăm mét kia, đang ghép vào nhau, con mắt co rụt lại, hơn nữa sống lưng phát lạnh.
Mơ hồ hắn cảm nhận được lời Tiêu Hoằng mới nói không phải là đe dọa, tác phong bình thường của Tiêu Hoằng là trước khi giết chóc sẽ cho đối phương một cơ hội, hậu quả không nghe theo... Quân đoàn Long Kỳ chính là hình mẫu tốt nhất.
- Thông... thông báo nhân viên khống chế, mở công suất máy phát Ngự năng quang thuẫn tới mức lớn nhất.
A Tư Mạc Đan không kìm được lau mồ hôi, đưa ra mệnh lệnh, giọng điệu rõ ràng có vẻ chột dạ.
Dù là nhìn qua màn hình, khó mà nói được thứ kia là thật hay giả, nhưng nếu là thật, vậy thì tuyệt đối rắc rối.
Trên thức tế, đây là vũ khí công phá do tập đoàn Thiên Xà nghiên cứu chế tạo ra, đặt tên Tụ năng công kiên trọng pháo!
5 phút sau, Tụ năng công kiên trọng pháo lắp ráp điều chỉnh xong, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B đồng loạt dùng sức, như vác khúc gỗ tròn đặt Tụ năng công kiên trọng pháo trên vai, nhắm ngay phía hạm đội Thiên Dực số 5 ở rất xa, đồng thời Ma Văn khung máy móc mẫu B đẩy ra một cây trụ truyền Ngự lực, kết nối với Tụ năng công kiên trọng pháo.
Một lát sau, miệng pháo đường kính 5m đã tản ra ánh sáng màu lam đậm, hơn nữa sáng dần lên bằng tốc độ thấy được.
Mọi người nhìn cảnh tượng này thông qua màn hình, không khỏi ngừng thở, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Tụ năng công kiên trọng pháo, bọn họ không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chỉ là hù dọa, hay là...
Tá Phu đứng trước màn hình, lúc này sắc mặt cực kỳ tập trung, hắn không thể không bội phục Tiêu Hoằng, có thể nhẫn nhịn được như thế, để lại đòn sát thủ vào lúc mấu chốt thỏa đáng nhất.
Nếu uy lực của nó có thể ngang với kích cỡ, xem chừng quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ lãnh đủ, làm không xong sẽ là tai họa ngập đầu.
A Tư Mạc Đan ở phòng điều khiển tàu Bạch Kình, trên trán, trên má phủ đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét không chút máu.
Tuy rằng cực lực khống chế, nhưng trong lòng đã mơ hồ dâng trào sợ hãi, cảm giác này trước nay chưa bao giờ xuất hiện, nhất là ở trước mặt quân đoàn cấp B.
Nhìn miệng ống trọng pháo dần dần trở nên chói mắt, A Tư Mạc Đan chỉ cảm thấy mình như biến thành tội phạm chờ bị xử quyết!
Chiến đấu tới mức độ này, ngay cả A Tư Mạc Đan gặp ác mộng cũng sẽ không hề mơ tới, chết người là bây giờ hắn bó tay, tất cả đường sống đều bị Tiêu Hoằng lặng lẽ che kín.
Đánh trở ra, thời gian dường như không còn kịp nữa, hơn nữa ở dưới trướng Tiêu Hoằng, binh lính quân đoàn Bối La hiện giờ đang ước gì liều mạng một trận với quân đoàn Thiên Dực số 5, tiêu hao sạch sẽ sinh lực của quân đoàn Thiên Dực số 5.
Bệ Đồ đang bước vội vào sở chỉ huy, tự nhiên cũng thấy được hình ảnh trên Hải Lam Tinh, mặc cho hắn có tố chất tâm lý mạnh mẽ, lúc này cũng sắp sụp đổ.
Hắn không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, chỉ hy vọng Tiêu Hoằng lôi ra cái thứ to lớn kia chỉ là để dọa người.
Về phần Hà Long, lúc này đã phát run, thậm chí trong ánh mắt những binh lính Duy Lâm cũng tràn ngập hoảng sợ, bọn họ không thể tưởng tượng ở trong quận yếu nhất Phục Thản Đế Quốc lại che giấu quân đội khủng bố như thế, có thể đánh quân cấp A tới mức này.
10 phút!
Đối với mọi người lúc này, thời gian tựa như dài tới một năm, ánh sáng màu lam trên miệng pháo Tụ năng công kiên trọng pháo đã chói như mặt trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng, thậm chí góc rừng rậm tối tăm cũng được chiếu sáng rõ.
- Báo cáo trưởng quan, Tụ năng công kiên trọng pháo đã tích năng xong.
Lôi Tát doanh trưởng doanh 1 báo cáo với Tiêu Hoằng.
Nghe thế, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn màng bảo hộ Ngự năng quang thuẫn ở xa, híp mắt, nói vào Ma Văn thông tin:
Bắn ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.