Chương 610: bộ hạ trung thành
Đình Vũ
28/06/2017
Thực ra, tổ công tác do Khoa Lạc phái tới, cái gọi là xét duyệt chỉ là đi cho ra dáng, chỉ cần được rồi thì sẽ thông qua, đây cũng là Khoa Lạc đền đáp ân tình cho Tiêu Hoàng.
Mà Tập đoàn vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, mỗi một chiếc hạm vận tải Ma Vấn đều rất quy cách, được cải tạo theo ý của Áo Thác.
Huống chi, bây giờ Tập đoàn liên hành tinh Thợ Săn thu mua hạm đội vận tải liên hành tinh Bắc Uyển, cộng thêm mấy trăm chiếc hạm vận tải Ma Văn do Thượng Tri Tự Do Quốc cung cấp, quy mô hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Gần như cũng ngày, Khoa Lạc không chút dây dưa trực tiếp cung cấp giấy chứng nhận miễn kiểm tra cho Tập đoàn liên hành tinh Thợ Săn, hơn nữa cho phép ấn vương miện màu vàng trên thân hạm, tượng trưng cho cao cấp không cần kiểm tra, hơn nữa được hưởng thụ quyền ưu tiên giao thông.
Chỉ cần chạy trong khu vực Gia Đô đế quốc, sẽ là chạy thẳng phăng phăng, một đường bão táp tới mục đích.
Đến chiều, Tiêu Hoằng nhận được tin này, không khỏi có chút vui mừng. Đây là chuyện tốt, cái này đại biểu cho vận chuyển giữa Vĩnh Ngạn Tinh và Liên bang An Ni Á, thậm chí có vận chuyển vũ khí cũng rất tiện lợi.
Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng không ngừng bước, dự tính để hạm vận tải đang từ Liên bang An Ni Á trở về Vĩnh Ngạn Tinh, toàn bộ đều chuyển thành dấu hiệu Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, hơn nữa sơn thêm dấu hiệu miễn kiểm tra, sau đó lại cho quan chỉ huy hạm vận tải biết khẩu lệnh miễn kiểm tra.
Như vậy, chỉ cần gặp hạm đội kiểm tra Gia Đô đế quốc, gửi đi khẩu lệnh, sẽ được cho đi.
Quan trọng hơn, lần này Tiêu Hoằng có thể đường đường chính chính chuyên chở trang bị quân sự trong hạm vận tải, như là chiến đấu cơ Ma Văn do tập đoàn Thiên Xà nghiên cứu, và áo giáp chiến đấu Lược đoạt giả đời 2...
Cứ thế 10 ngày trôi qua, trong 10 ngày này, Tập đoàn Thợ Săn cũng không mở rộng quá mức, mà không ngừng củng cố những ngành sản xuất nắm giữ, cố gắng tích lũy tài chính, mục đích là thông qua đàm phán thu mua tàu Phổ Hưu Tư, mẫu hạm cờ trung của Gia Đô đế quốc.
Lúc này, Tiêu Hoằng đang tu luyện trên đỉnh núi, nửa người trên cắm đầy kim Ma Văn, bây giờ Ngự lực đạt tới 12.998 cổ.
Chỉ cần tăng thêm 2 cổ, Ngự lực của Tiêu Hoằng sẽ lên đến 13.000 cổ, trở thành Ngự sư cấp năm, tối thiểu đạt tới đứng đầu trong nhân viên thường trú Phạm Cương Tinh.
Tuy rằng thần sắc không đổi, vẫn giữ tâm tình bình thản, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng vẫn tràn đầy hưng phấn.
Đương nhiên, trong lòng hưng phấn, cũng không khiến Tiêu Hoằng rối loạn tiết tấu tu luyện, vẫn điều động Ngự lực đâu vào đấy, chỉ cảm thấy mỗi một chỗ cắm kim Ma Văn như vòng xoáy Ngự lực, xúc động Ngự lực trong người chầm chậm tăng trưởng.
Khoảng 30 phút sau, huấn luyện xong 1 tiếng, Ngự lực của Tiêu Hoằng đột phá 13.000 cổ, đạt tới 13.001 cổ, Ngự lực hoàn toàn lên tới Ngự sư cấp năm.
Đồng thời Ngự lực lên đến Ngự sư cấp năm, Tiêu Hoằng cũng phát hiện được Ngự lực lại muốn tăng thêm, nhưng có cảm giác cất bước khó đi.
Mặc dù tăng thêm 2000 cổ, dưới điều kiện có được Ngự linh thủy, Tiêu Hoằng có thể tiền hành tu luyện trở thành Đại Ngự sư, nhưng Tiêu Hoằng cảm nhận được muốn tăng lên 2000 cổ Ngự lực này là khó khăn cỡ nào.
Trước kia, trong 1 tiếng Tiêu Hoàng có thể tăng 10 cổ Ngự lực, bây giờ cũng bao nhiêu đó, chỉ tăng được 3 cổ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình đang tốt của Tiêu Hoàng, mở mắt ra, lúc này trong mắt Tiêu Hoàng toàn ngập hưng phấn.
Đứng dậy, Tiêu Hoàng dùng sức xiết chặc tay.
Có thể đạt đến Ngự sư cấp năm, Tiêu Hoàng đã có thực lực tranh đấu với đám người Đông Lộc, Triệu Quần.
Đồng thời Tiêu Hoàng cũng nhớ kỹ, thêm 1 tháng nữa, Phạm Cương Tinh sẽ đi vào bổ nhiệm lại tổng quản, Tiêu Hoàng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
1 tháng này, sẽ rất quan trọng với Tiêu Hoàng.
Có thể giành lấy được Phạm Cương Tinh hay không, phải xem 1 tháng này Tiêu Hoàng có thể lớn mạnh tới trình độ nào ở bên ngoài Thảnh Đàn.
Dựa theo thói quen, Ngự lực thăng cấp, chuyện đầu tiên mà Tiêu Hoàng phải làm là tăng lên cấp bậc của Hàn Võ, sau đó chế tạo cho mình một cái Chiến văn. Nhưng khi Tiêu Hoàng thu dọn ba lô chuẩn bị xuống núi, Ma Văn thông tin lại rung lên.
Người gọi là Bác Sơn.
- Bác Sơn, có chuyện gì?
Bấm nghe, Tiêu Hoàng hỏi.
- Trưởng quan, tin tức tốt, 100 chiếc hạm vận tải Ma Văn từ Liên bang An Ni Á đang tới gần, dự tính khoảng 1 tiếng nữa sẽ đến khu neo đậu chiến hạm ở Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn.
Bác Sơn báo cáo với Tiêu Hoàng.
- Thật sao?
Tiêu Hoàng hỏi ngược lại, tuy ràng chỉ có 2 chữ, nhưng toàn đầy hưng phấn, đôi mắt thản nhiên cũng bừng sáng.
- Tuyệt đối là thật.
Bác Sơn trả lời.
- Chờ ta, chờ đó, ta lập tức đến ngay.
Tiêu Hoàng vội vàng nói, tiếp theo chạy như điên xuống chân núi, lập tức lao về phía khe nứt không gian.
Nhưng chạy một nửa, mới phát hiện chỗ không đúng, lại vòng trở về nhà, vội vàng đổi toang phục Hồng Lượng, sau đó mới đi tới khe nứt không gian.
Khoảng 50 phút sau, Tiêu Hoàng chạy tới khu hạ cánh ở Tập đoàn Thợ Săn, hơn nữa chắp tay đi tới đi lui trước xe Ma Văn, thường hay nhìn lên bầu trời.
Bác Sơn và Phúc Thái thì ngồi trong xe Ma Văn, nhìn nhau, không nói quá, bọn họ chưa từng thấy Tiêu Hoàng thiếu kiên nhẫn như thế.
Từ đó cũng nhìn ra được, Tiêu Hoàng có tình cảm sâu đậm cỡ nào với quân đội ngày xưa của mình, loại cảm tỉnh này không phải sống chung mà thành, mà là lăn lộn trong máu đắp ra.
10 phút dài dòng trôi qua, trên bầu trời, 100 chiếc hạm vận tải hình thành những đốm sáng kín bầu trời. Tiếp theo hiện rõ dần, phối hợp với hướng dẫn viên trên mặt đất, chầm chậm đáp xuống khu hạ cánh.
Thấy thế, Tiêu Hoàng không khỏi ngừng bước, lẳng lặng nhìn 100 chiếc hạm vận tải Ma Văn, ánh mắt chờ mong có chút thắc thôm.
Một lát sau, 100 hạm vận tải đáp xuống, hạm vận tải gần Tiêu Hoằng nhất mở cửa khoang, tiếp theo là những khuôn mặt mà Tiêu Hoằng rất quen thuộc, toàn là những binh lính Bối La từng được Tiêu Hoằng điều trị.
Thấy Tiêu Hoằng mặc áo xám, một mình lẳng lặng đứng đó, những binh lính Bối La từng theo Tiêu Hoằng vào sinh ra tử, ánh mắt đều đỏ lên, khuôn mặt co rúm.
Tuy rằng hiện giờ Liên bang An Ni Á cơ bản ổn định, cuộc sống của bọn họ cũng rất tốt, nhưng những người này không lúc nào không nhớ tới Tiêu Hoằng, lão đại ngày xưa của bọn họ.
Chừng 300 binh lính Bối La liền tràn ra khỏi hạm vận tải Ma Văn, đồng loạt nửa quỳ trước mặt Tiêu Hoằng, hét lớn:
- Trưởng quan!
Tiếng hô rung trời, đều nhịp, vang tận mây xanh.
Lúc này Tiêu Hoằng tuy cực lực khống chế, nhưng mắt vẫn đỏ lên. Ở chỗ này khắp nơi là địch, bị xa lánh, nhìn khắp nơi là cảm giác lạnh buốt.
Còn bây giờ, 300 binh lính Bối La này lại cho Tiêu Hoằng cảm nhận quen thuộc, thân thiết, như có mùi vị tang thương trong đó, những cảnh tượng ngày xưa không ngừng hiện lên trong đầu.
- Không cần quỳ, mau đứng lên.
Tiêu Hoằng nhu hòa nói, ánh mắt cũng rung động, không còn chút lạnh băng tàn nhẫn bình thường. Tiếp theo tự tay nâng một binh lính Bối La lên, sau đó ôm thật chặt, mỗi một binh sĩ đều không bỏ qua.
Ở trong xe Ma Văn xa hoa, Bác Sơn và Phúc Thái như cảm nhận được một mặt nhu nhược trong lòng Tiêu Hoằng, bọn họ chưa từng thấy Tiêu Hoằng như thế, một lần cũng không có.
- Trưởng quan, ngài xem, ngoại trừ chúng ta còn có ai.
Một binh lính Bối La bỗng nói với Tiêu Hoằng.
Tiếp đó, 2 chiếc hạm vận chuyển gần Tiêu Hoằng lại mở cửa khoang, xuất hiện trước mắt Tiêu Hoằng là Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm, Bì Nặc, tên mập và toàn bộ thành viên Thích Khách Minh.
Nhìn thấy họ xuất hiện, Tiêu Hoằng sửng sốt, hoàn toàn ngoài dự liệu của Tiêu Hoằng. Nhưng kinh ngạc một hồi, trên mặt liền hiện lên vui mừng không thôi.
Nên biết, bây giờ Tiêu Hoằng thiếu nhất là sức chiến đấu, lúc này có bọn họ gia nhập, sẽ làm Tiêu Hoằng yên lòng hơn.
Tiếp theo, thành viên Thích Khách Minh vây quanh Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng thì vui mừng, đã thật lâu rồi Tiêu Hoằng không vui vẻ như thế.
Liền ôm thật sâu các thành viên Thích Khách Minh, vui mừng rung động, những người này chính là bộ hạ trung thành nhất của Tiêu Hoằng.
về phần Bác Sơn và Phúc Thái ở trong xe Ma Văn, nhìn nhau, sắc mặt cũng hưng phấn. Trước đó họ thông qua tìm hiểu khắp nơi, đã biết được những người kia tới từ đâu, có họ gia nhập, phòng vệ an toàn của Tập đoàn Thợ Săn có thể vô tư.
Ngoại trừ 300 binh lính Bối La và thành viên Thích Khách Minh, theo hạm đội vận tải đến đây còn có 5000 dân chúng Liên bang An Ni Á, và 100 nhân viên kỹ thuật công trình tập đoàn Thiên Xà.
Ngoài ra, có 100 chiến đấu cơ Ma Văn, 50 chiếc xe tăng Ma Văn, và 2 Ma Văn khung máy móc, cùng 1000 bộ chiến giáp Lược đoạt giả đời 2.
Mà Tập đoàn vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, mỗi một chiếc hạm vận tải Ma Vấn đều rất quy cách, được cải tạo theo ý của Áo Thác.
Huống chi, bây giờ Tập đoàn liên hành tinh Thợ Săn thu mua hạm đội vận tải liên hành tinh Bắc Uyển, cộng thêm mấy trăm chiếc hạm vận tải Ma Văn do Thượng Tri Tự Do Quốc cung cấp, quy mô hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Gần như cũng ngày, Khoa Lạc không chút dây dưa trực tiếp cung cấp giấy chứng nhận miễn kiểm tra cho Tập đoàn liên hành tinh Thợ Săn, hơn nữa cho phép ấn vương miện màu vàng trên thân hạm, tượng trưng cho cao cấp không cần kiểm tra, hơn nữa được hưởng thụ quyền ưu tiên giao thông.
Chỉ cần chạy trong khu vực Gia Đô đế quốc, sẽ là chạy thẳng phăng phăng, một đường bão táp tới mục đích.
Đến chiều, Tiêu Hoằng nhận được tin này, không khỏi có chút vui mừng. Đây là chuyện tốt, cái này đại biểu cho vận chuyển giữa Vĩnh Ngạn Tinh và Liên bang An Ni Á, thậm chí có vận chuyển vũ khí cũng rất tiện lợi.
Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng không ngừng bước, dự tính để hạm vận tải đang từ Liên bang An Ni Á trở về Vĩnh Ngạn Tinh, toàn bộ đều chuyển thành dấu hiệu Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, hơn nữa sơn thêm dấu hiệu miễn kiểm tra, sau đó lại cho quan chỉ huy hạm vận tải biết khẩu lệnh miễn kiểm tra.
Như vậy, chỉ cần gặp hạm đội kiểm tra Gia Đô đế quốc, gửi đi khẩu lệnh, sẽ được cho đi.
Quan trọng hơn, lần này Tiêu Hoằng có thể đường đường chính chính chuyên chở trang bị quân sự trong hạm vận tải, như là chiến đấu cơ Ma Văn do tập đoàn Thiên Xà nghiên cứu, và áo giáp chiến đấu Lược đoạt giả đời 2...
Cứ thế 10 ngày trôi qua, trong 10 ngày này, Tập đoàn Thợ Săn cũng không mở rộng quá mức, mà không ngừng củng cố những ngành sản xuất nắm giữ, cố gắng tích lũy tài chính, mục đích là thông qua đàm phán thu mua tàu Phổ Hưu Tư, mẫu hạm cờ trung của Gia Đô đế quốc.
Lúc này, Tiêu Hoằng đang tu luyện trên đỉnh núi, nửa người trên cắm đầy kim Ma Văn, bây giờ Ngự lực đạt tới 12.998 cổ.
Chỉ cần tăng thêm 2 cổ, Ngự lực của Tiêu Hoằng sẽ lên đến 13.000 cổ, trở thành Ngự sư cấp năm, tối thiểu đạt tới đứng đầu trong nhân viên thường trú Phạm Cương Tinh.
Tuy rằng thần sắc không đổi, vẫn giữ tâm tình bình thản, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng vẫn tràn đầy hưng phấn.
Đương nhiên, trong lòng hưng phấn, cũng không khiến Tiêu Hoằng rối loạn tiết tấu tu luyện, vẫn điều động Ngự lực đâu vào đấy, chỉ cảm thấy mỗi một chỗ cắm kim Ma Văn như vòng xoáy Ngự lực, xúc động Ngự lực trong người chầm chậm tăng trưởng.
Khoảng 30 phút sau, huấn luyện xong 1 tiếng, Ngự lực của Tiêu Hoằng đột phá 13.000 cổ, đạt tới 13.001 cổ, Ngự lực hoàn toàn lên tới Ngự sư cấp năm.
Đồng thời Ngự lực lên đến Ngự sư cấp năm, Tiêu Hoằng cũng phát hiện được Ngự lực lại muốn tăng thêm, nhưng có cảm giác cất bước khó đi.
Mặc dù tăng thêm 2000 cổ, dưới điều kiện có được Ngự linh thủy, Tiêu Hoằng có thể tiền hành tu luyện trở thành Đại Ngự sư, nhưng Tiêu Hoằng cảm nhận được muốn tăng lên 2000 cổ Ngự lực này là khó khăn cỡ nào.
Trước kia, trong 1 tiếng Tiêu Hoàng có thể tăng 10 cổ Ngự lực, bây giờ cũng bao nhiêu đó, chỉ tăng được 3 cổ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình đang tốt của Tiêu Hoàng, mở mắt ra, lúc này trong mắt Tiêu Hoàng toàn ngập hưng phấn.
Đứng dậy, Tiêu Hoàng dùng sức xiết chặc tay.
Có thể đạt đến Ngự sư cấp năm, Tiêu Hoàng đã có thực lực tranh đấu với đám người Đông Lộc, Triệu Quần.
Đồng thời Tiêu Hoàng cũng nhớ kỹ, thêm 1 tháng nữa, Phạm Cương Tinh sẽ đi vào bổ nhiệm lại tổng quản, Tiêu Hoàng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
1 tháng này, sẽ rất quan trọng với Tiêu Hoàng.
Có thể giành lấy được Phạm Cương Tinh hay không, phải xem 1 tháng này Tiêu Hoàng có thể lớn mạnh tới trình độ nào ở bên ngoài Thảnh Đàn.
Dựa theo thói quen, Ngự lực thăng cấp, chuyện đầu tiên mà Tiêu Hoàng phải làm là tăng lên cấp bậc của Hàn Võ, sau đó chế tạo cho mình một cái Chiến văn. Nhưng khi Tiêu Hoàng thu dọn ba lô chuẩn bị xuống núi, Ma Văn thông tin lại rung lên.
Người gọi là Bác Sơn.
- Bác Sơn, có chuyện gì?
Bấm nghe, Tiêu Hoàng hỏi.
- Trưởng quan, tin tức tốt, 100 chiếc hạm vận tải Ma Văn từ Liên bang An Ni Á đang tới gần, dự tính khoảng 1 tiếng nữa sẽ đến khu neo đậu chiến hạm ở Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn.
Bác Sơn báo cáo với Tiêu Hoàng.
- Thật sao?
Tiêu Hoàng hỏi ngược lại, tuy ràng chỉ có 2 chữ, nhưng toàn đầy hưng phấn, đôi mắt thản nhiên cũng bừng sáng.
- Tuyệt đối là thật.
Bác Sơn trả lời.
- Chờ ta, chờ đó, ta lập tức đến ngay.
Tiêu Hoàng vội vàng nói, tiếp theo chạy như điên xuống chân núi, lập tức lao về phía khe nứt không gian.
Nhưng chạy một nửa, mới phát hiện chỗ không đúng, lại vòng trở về nhà, vội vàng đổi toang phục Hồng Lượng, sau đó mới đi tới khe nứt không gian.
Khoảng 50 phút sau, Tiêu Hoàng chạy tới khu hạ cánh ở Tập đoàn Thợ Săn, hơn nữa chắp tay đi tới đi lui trước xe Ma Văn, thường hay nhìn lên bầu trời.
Bác Sơn và Phúc Thái thì ngồi trong xe Ma Văn, nhìn nhau, không nói quá, bọn họ chưa từng thấy Tiêu Hoàng thiếu kiên nhẫn như thế.
Từ đó cũng nhìn ra được, Tiêu Hoàng có tình cảm sâu đậm cỡ nào với quân đội ngày xưa của mình, loại cảm tỉnh này không phải sống chung mà thành, mà là lăn lộn trong máu đắp ra.
10 phút dài dòng trôi qua, trên bầu trời, 100 chiếc hạm vận tải hình thành những đốm sáng kín bầu trời. Tiếp theo hiện rõ dần, phối hợp với hướng dẫn viên trên mặt đất, chầm chậm đáp xuống khu hạ cánh.
Thấy thế, Tiêu Hoàng không khỏi ngừng bước, lẳng lặng nhìn 100 chiếc hạm vận tải Ma Văn, ánh mắt chờ mong có chút thắc thôm.
Một lát sau, 100 hạm vận tải đáp xuống, hạm vận tải gần Tiêu Hoằng nhất mở cửa khoang, tiếp theo là những khuôn mặt mà Tiêu Hoằng rất quen thuộc, toàn là những binh lính Bối La từng được Tiêu Hoằng điều trị.
Thấy Tiêu Hoằng mặc áo xám, một mình lẳng lặng đứng đó, những binh lính Bối La từng theo Tiêu Hoằng vào sinh ra tử, ánh mắt đều đỏ lên, khuôn mặt co rúm.
Tuy rằng hiện giờ Liên bang An Ni Á cơ bản ổn định, cuộc sống của bọn họ cũng rất tốt, nhưng những người này không lúc nào không nhớ tới Tiêu Hoằng, lão đại ngày xưa của bọn họ.
Chừng 300 binh lính Bối La liền tràn ra khỏi hạm vận tải Ma Văn, đồng loạt nửa quỳ trước mặt Tiêu Hoằng, hét lớn:
- Trưởng quan!
Tiếng hô rung trời, đều nhịp, vang tận mây xanh.
Lúc này Tiêu Hoằng tuy cực lực khống chế, nhưng mắt vẫn đỏ lên. Ở chỗ này khắp nơi là địch, bị xa lánh, nhìn khắp nơi là cảm giác lạnh buốt.
Còn bây giờ, 300 binh lính Bối La này lại cho Tiêu Hoằng cảm nhận quen thuộc, thân thiết, như có mùi vị tang thương trong đó, những cảnh tượng ngày xưa không ngừng hiện lên trong đầu.
- Không cần quỳ, mau đứng lên.
Tiêu Hoằng nhu hòa nói, ánh mắt cũng rung động, không còn chút lạnh băng tàn nhẫn bình thường. Tiếp theo tự tay nâng một binh lính Bối La lên, sau đó ôm thật chặt, mỗi một binh sĩ đều không bỏ qua.
Ở trong xe Ma Văn xa hoa, Bác Sơn và Phúc Thái như cảm nhận được một mặt nhu nhược trong lòng Tiêu Hoằng, bọn họ chưa từng thấy Tiêu Hoằng như thế, một lần cũng không có.
- Trưởng quan, ngài xem, ngoại trừ chúng ta còn có ai.
Một binh lính Bối La bỗng nói với Tiêu Hoằng.
Tiếp đó, 2 chiếc hạm vận chuyển gần Tiêu Hoằng lại mở cửa khoang, xuất hiện trước mắt Tiêu Hoằng là Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm, Bì Nặc, tên mập và toàn bộ thành viên Thích Khách Minh.
Nhìn thấy họ xuất hiện, Tiêu Hoằng sửng sốt, hoàn toàn ngoài dự liệu của Tiêu Hoằng. Nhưng kinh ngạc một hồi, trên mặt liền hiện lên vui mừng không thôi.
Nên biết, bây giờ Tiêu Hoằng thiếu nhất là sức chiến đấu, lúc này có bọn họ gia nhập, sẽ làm Tiêu Hoằng yên lòng hơn.
Tiếp theo, thành viên Thích Khách Minh vây quanh Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng thì vui mừng, đã thật lâu rồi Tiêu Hoằng không vui vẻ như thế.
Liền ôm thật sâu các thành viên Thích Khách Minh, vui mừng rung động, những người này chính là bộ hạ trung thành nhất của Tiêu Hoằng.
về phần Bác Sơn và Phúc Thái ở trong xe Ma Văn, nhìn nhau, sắc mặt cũng hưng phấn. Trước đó họ thông qua tìm hiểu khắp nơi, đã biết được những người kia tới từ đâu, có họ gia nhập, phòng vệ an toàn của Tập đoàn Thợ Săn có thể vô tư.
Ngoại trừ 300 binh lính Bối La và thành viên Thích Khách Minh, theo hạm đội vận tải đến đây còn có 5000 dân chúng Liên bang An Ni Á, và 100 nhân viên kỹ thuật công trình tập đoàn Thiên Xà.
Ngoài ra, có 100 chiến đấu cơ Ma Văn, 50 chiếc xe tăng Ma Văn, và 2 Ma Văn khung máy móc, cùng 1000 bộ chiến giáp Lược đoạt giả đời 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.