Chương 211: Bóng đen ra tay
Đình Vũ
16/10/2015
Thanh âm quái dị như vậy đang không ngừng trở nên rõ ràng bên tai Tiêu Hoằng. thần sắc Tiêu Hoằng hơi đổi, hướng về phía nơi phát ra âm thanh mà nhìn lại, chi thấy ngay tại phía bấc, có vài vật thể giống như tấm lụa mỏng, lại giống như Cực Quang, đang đan vào một chỗ, đánh thẳng về phía Hách Tề.
Thứ này rốt cuộc là gì?
Năng lượng nhận có hình dáng này, Tiêu Hoằng chưa thấy bao giờ, càng không biết rốt cuộc chúng từ đâu tới.
- A, không thể tưởng được, ngươi còn có giúp đỡ, tuy nhiên, loại đồ chơi trẻ con này chỉ là vô ích đối với ta mà thôi!
Hách Tề căn bản không thèm để ý đến hỗn độn quang nhận như thế này, cánh tay lại lần nữa vung lên, bắn ra vài luồng năng lượng nhận về phía quang nhận giống Cực Quang đang bay nhanh mà đến này.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến Tiêu Hoằng khiếp sợ đã xuất hiện, chỉ thấy năng lượng thể hình Cực Quang kia gặp phải năng lượng nhận chặn đánh, chỉ trong nháy mắt đã dường như không chịu chút cản trở nào, trực tiếp xông tới, sau đó giống như một làn gió nhẹ, khẽ phất qua người Hách Tề và sĩ quan phụ tá Tạp Trát La, nhìn qua thì rất nhẹ nhàng, vô hại.
Tuy nhiên thực tế dường như cùng không phải như những gì mà Tiêu Hoằng nhìn thấy, gần như trong nháy mắt khi dải “lụa mỏng” này phất qua người Hách Tề cùng Tạp Trát La, động tác cùa hai tên này cùng lúc ngừng lại, nhìn qua giống như hai pho tượng đứng yên vậy.
Ngay sau đó, trên người Hách Tề và Tạp Trát La đà dần xuất hiện vô số vết máu, các luồng máu tươi chậm rãi chảy ra, tứ chi của chúng bắt đầu rời khỏi vị trí của mình.
Bịch... bịch...!
Trong nháy mắt, thân thể hai người lập tức đổ xụp xuống theo các vết máu, trở thành hai khối thi thể, chết một cách nhanh chóng.
- Điều này... này...!
Tiêu Hoằng đứng cách đó không xa, hai mắt đã trợn lên, sắc mặt tràn ngập vẻ khó tin, ấp úng hồi lâu, vẫn không nói nên lời.
Chỉ nhẹ nhàng như vậy mà đà xử lý nhân vật cấp bậc Ngự Sư, đây là điều mà Tiêu Hoàng không dám tưởng tượng, điều này cần phải có thực lực cường đại cỡ nào a.
Mộ Khê Nhi đang đứng bên cạnh, nét mặt vốn đang bối rối, đã bị nét hoảng sợ thay thế, nhìn thấy hai người trước mắt chết một cách vô cùng thảm thiết, nàng không kìm được lấy tay bưng kín miệng.
Khoảng vài giây sau. Tiêu Hoằng đã hơi phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng hướng ánh mắt về phía bắc, tại đó đã không có một bóng người nào, vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
Rốt cuộc là người nào làm chuyện này?
Trong lòng Tiêu Hoằng sinh ra một dấu chấm hỏi cực to, nhớ lại phương hướng dải “lụa mỏng” công kích, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhìn thẳng vê phía Thông Thiên Thạch, có lẽ dải “lụa mỏng” này chính là được phát ra từ chỗ đó.
Không chút ngập ngừng, Tiêu Hoằng nhanh chóng khởi động màn hình Liệp Cung, nhắm ngay về phía đó, cũng không ngừng thông qua Ngự lực điều động, kéo gần cự ly.
Bịch...!
Ngay khi Tiêu Hoằng có thể hoàn hoàn nhìn thấy đỉnh của Thông Thiên Thạch, sắc mặt hắn đột nhiên trở thành một mảnh tái nhợt, bước chân hơi lùi về phía sau một bước.
Bóng đen!
Một bóng đen đang đứng trên đỉnh Thông Thiên Thạch, dường như đã đứng đây rất lâu rồi, hắn cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng, quả nhiên là hắn vẫn chưa rời khỏi Thái Ngô Thành
“Là hắn? Là hắn...! ”
Trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng rung động, hắn có chút khó hiểu, vì sao bóng đen lại phải cứu hắn, vì sao lúc nào cũng giấu mặt, hắn rốt cuộc là kẻ nào?
Ngay khi trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập nghi hoặc, lại nhìn về phía màn hình, thì bóng đen đã không thấy, biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi nào nữa.
- Tốc độ thật nhanh.
Tiêu Hoằng âm thầm cảm thán.
Hơi nhìn về bốn phía, mạnh mẽ áp chế rung động trong lòng đến mức thấp nhất, Tiêu Hoàng cùng biết rằng không nên ở lâu tại đây.
- Khê Nhi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!
Tiêu Hoằng nói với Mộ Khê Nhi, tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng vừa định bước chân rời đi, hắn bỗng hơi ngừng lại, ánh mắt hơi liếc về phía hai khối thi thể kia.
- Chờ ta một chút.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng xoay người, bắt đầu lục lọi trên người hai cỗ thi thể này.
Để nắm chặt thời gian, Tiêu Hoằng cũng không quan tâm nhiều, trực tiếp gỡ túi Ma Văn của hai người này xuống, bỏ chúng vào trong túi hành trang, đồng thời nhặt lên Chiến Văn rơi bên cạnh thi thể, ném vào trong túi hành trang.
Đây là Chiến Văn cấp Ngự Sư a, những thứ này đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì đều là đồ tốt cả.
Mộ Khê Nhi đứng một bên, nhìn Tiêu Hoằng đang giống như một con kền kền lục lọi trên thi thể, lông mày đã nhíu lại, toàn thân nổi da gà, đối với Mộ Khê Nhi mà nói, điều này thật sự có chút ghê tởm.
Tuy nhiên, đối với hành động của Tiêu Hoằng, nàng cũng có thể lý giải được, phỏng chừng trên người hai tên kia cũng có không ít thứ tốt.
Vài giây sau, Tiêu Hoằng đã thu dọn xong, ném hết vào trong túi hành trang, Tiêu Hoằng lập tức kéo lấy Mộ Khê Nhi, nhanh như chớp đi về phía bắc.
Chạy như điên được khoảng mười mấy phút, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đã đi tới một khu vực hoang vắng, bốn phía thì ngoài các tảng đá, thì vẫn là các tảng đá, những thực vật khác thì cùng sinh trưởng trong khe đá.
Nơi này chính là Tạp San Thạch Lâm.
Lại đi một đoạn nữa trong thạch lâm này, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi mới ngừng lại, không ngừng thở hổn hển.
- Lần này chắc là an toàn rồi.
Tiêu Hoằng cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, tựa vào một tảng đá, vừa thở dốc vừa nói.
- Người vừa cứu chúng ta rốt cuộc là ai vậy?
Mộ Khê Nhi mở miệng hỏi, đây cũng là chuyện mà nàng quan tâm nhất.
- Ta cùng rất muốn biết hắn là ai, tuy nhiên, hiện tại ta thật sự không biết, tóm lại, sự tình hôm nay không nên nói với người khác, được không? Nếu không thì rất dễ mang tới các phiền toái không cầu thiết.
Tiêu Hoằng dặn.
- Điều này là tất nhiên rồi!
Mộ Khê Nhi đáp.
Đại khái nghỉ ngơi được vài phút, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy Tiểu ưng Hào khổng lồ rất rõ ràng, nó đã bay lơ lửng trên không trung của sân Dã Huấn, rất nhiều thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn đã từ trong mẫu hạm lao ra, tiến vào trong rừng cây, các cuộc giao chiến vẫn đang nổ ra.
Đương nhiên, đây đã không phải là điều mà Tiêu Hoằng cần quan tâm, hắn ngồi xuống sát vách đá, sau đó lấy ra túi hành trang, xem xét bên trong túi hành trang này, đại bộ phận đều là máu me nhầy nhụa.
Nhìn kỹ lại, bên trong có mấy tấm trừ kim văn, cái có ghi tên, cái không ghi tên, sau đó là hai cái túi Ma Văn, cùng với vài cái Ma Văn riêng lẻ nữa.
Trong đó có hai cái mà Tiêu Hoằng đó có thể thấy được rất rõ ràng, chúng là cấp bậc Ngự Sư, còn lại đều là của Ngự Giả cấp năm.
Lần này phát tài rồi, mặc dù Tiêu Hoằng không dùng được, thì bán đi lấy tiền cùng không tồi.
Thấy Tiêu Hoằng khi này còn mang vẻ mặt rất lãnh khốc, nhưng lúc này lại hai mắt tỏa sáng, đối với điều này, Mộ Khê Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ nhăn mũi, về phần Cầu Cầu thì đang ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn nghe được cả tiếng ngáy của nó nữa.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Sau khi đốt sạch những thứ vô dụng trong túi hành trang, Tiêu Hoằng liền vác túi hành trang lên trên lưng, nói với Mộ Khê Nhi.
- Chúng ta đi đâu?
Mỏ Khê Nhi đi bên canh Tiêu Hoằng. hỏi.
- Đi tìm người kia, sau đó cho bọn họ đánh xong, chúng ta lại quay về!
Tiêu Hoằng gần như theo bản năng kéo tay Mộ Khê Nhi, rồi đáp.
Sau đó Tiêu Hoằng liền cầm Từ mẫu Ma Văn báo động, bắt đầu cùng Mộ Khê Nhi đi lòng vòng trong rừng đá, cùng đi vài trong quanh Thòng Thiên Thạch, nhưng ngay cả cái dấu chân của bóng đen mà hắn cùng không tìm thấy, thậm chí Tiêu Hoằng còn sử dụng Hấp Bàn Chiến Văn để đi lên trên đỉnh của Thông Thiên Thạch xem xét một phen.
Từ trên đỉnh Thông Thiên Thạch cao hơn trăm thước, có thể nhìn thấy rất rõ ràng chỗ mà khi này Tiêu Hoằng giao chiến với Hách Tề, tầm nhìn có thể nói là rất tốt.
Tuy nhiên, đối với bóng đen thì hắn vẫn như trước, không thu hoạch được gì.
Cùng lúc đó, sau khi Thánh điện kỵ sĩ đoàn giết vào trong, Duy Lâm binh sĩ lập tức bắt đầu dựa theo ước định trước đó, không làm ra bất kỳ giằng co nào, mà trực tiếp rút lui.
Nhưng đúng lúc này, một quan chỉ huy khác là Kiều Mãnh lại ngạc nhiên khi không liên hệ được với Hách Tề, điều này làm cho trong lòng Kiều Mãnh sinh ra dự cảm vô cùng không tốt.
Chưa nói tới hắn cùng với Hách Tề có quan hệ như thế nào, nếu như Hách Tề xảy ra điều gì không hay, như vậy thì lần tập kích này sẽ trở thành mất nhiều hơn được, phải biết rằng, bồi dưỡng ra một nhân vật cấp bậc Ngự Sư là phi thường không dễ, cũng là cực kỳ quý giá.
Nếu nói nhân vật cấp bậc Ngự Giả thì chỉ cần mật thú biến dị là đã có thể trăm phần trăm tăng lên, như vậy thì nhân vật cấp bậc Ngự Sư chẳng những cần tài liệu càng quý báu hơn nữa so với mật thú biên dị, mà xác xuất tăng lên thành công cũng không phải là trăm phần trăm.
Gọi vài lần, thấy Hách Tề mãi vẫn không trả lời, lại đang đối mặt với Thánh điện kỵ sĩ đoàn nữa, Kiều Mãnh căn bản không dám ham chiến, chỉ có thể ra lệnh toàn bộ rút lui.
Lạc Tuyết Ninh ở trong phòng điều khiển cùng có chút tức giận, mệnh lệnh toàn bộ quân đội tiến hành vây giết, đồng thời cùng tiếp ứng các học sinh trong Dã Huấn ra ngoài, Dã Huấn chấm dứt trước thời hạn, thành tích thì dựa theo kết quả hiện tại mà tính toán.
Khi tới 4h, Duy Lâm binh sĩ mới bị quét sạch, công tác tìm cứu cũng bắt đầu triển khai toàn diện.
Lạc Tuyết Ninh ở trong phòng điều khiển, nét mặt trở nên khó coi đến mức cực điểm, trên báo cáo thương vong vừa nhận được, có ghi rõ học sinh năm nhất chết 66 người, học sinh năm hai chết 41 người, đây tuyệt đối là một con số khiến cho người ta đau đớn tới tận xương tủy.
Không hề nghi ngờ, lần này Bệ Đồ thật sự đã đâm trúng chỗ hiểm của Lạc Tuyết Ninh, kết quả này khiến cho Lạc Tuyết Ninh phải hao hết tâm tư đi trấn an cha mẹ học sinh, còn cả trấn an Sài Tang và các học sinh sống sót nữa.
Một khi làm cho Lạc Tuyết Ninh lâm vào trong những chuyện này, thì chắc chắn sẽ tiêu hao đại lượng tinh lực của Lạc Tuyết Ninh, khiến cho nàng sứt đầu mẻ trán, không còn uy hiếp được hắn nữa.
Tuy nhiên, giữa một rừng tin xấu, thì vẫn có một tin tức tốt được truyền đến, căn cứ vào kết quả tìm kiếm tại hiện trường của Mã Khảo, một thi thể nghi là của Ngự Sư bên phía Duy Lâm đã được tìm thấy, chỉ là trên thi thế này dường như đã bị người ta động tay động chân vào.
Rất nhanh, hình ảnh được truyền tới phòng điều khiển, chỉ thấy trong hình ảnh, thi thể Hách Tề và Tạp Trát La có các vết cắt rất trơn nhẵn, dường như là bị một vật thể cực kỳ sắc bén gọt thành hình dáng này.
Có thể khiến cho nhân vật cấp bậc Ngự Sư chết vô cùng thê thảm như thế, hiển nhiên đây không phải là do đối thủ ngang cấp làm ra.
Nếu vậy thì là ai làm?
Trong lòng Lạc Tuyết Ninh hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn, tuy nhiên, có thể xử lý một gã Ngự Sư của quân Duy Lâm, thì cùng coi như là một tin tức tốt trong rất nhiều tin tức xấu rồi.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đang ở trong Tạp San Thạch Lâm đã sớm ngừng lại việc tìm kiếm tung tích bóng đen kia, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, chỉ bằng lực lượng của hắn, thì khả năng có thể tìm thấy bóng đen thật sự quá khó khăn, hơn nữa mặc dù tìm thấy thì hắn có thể làm gì đây?
Người ta có tâm tình tốt, cũng không chấp nhặt cùng ngươi, nhưng nếu tâm tình không tốt, có khi bị hắn trực tiếp xử lý cũng không chừng.
Có ý nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng đơn giản sẽ không còn đi tìm kiếm nữa, mà là cùng Mộ Khê Nhi ở một chỗ nơi yên tĩnh, đốt lên một đống lửa, bên trên đó có một thanh gỗ đặt ngang, thanh gỗ này xuyên qua mấy con bò cạp, đang nướng chúng trên bếp lửa.
Đang nắm trong lòng Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi nhìn thấy thứ bên thanh gỗ này, nét mặt cau lại, ăn thứ này thì đối với Mộ Khê Nhi mà nói, cùng phải cần một chút dũng khí mới được, về phần Cầu Cầu đang nằm trong lòng Mộ Khê Nhi, thì có vẻ bình thản hơn rất nhiều, bời vì khi trước nó đã ăn no, không cần ăn tiếp nữa.
Thứ này rốt cuộc là gì?
Năng lượng nhận có hình dáng này, Tiêu Hoằng chưa thấy bao giờ, càng không biết rốt cuộc chúng từ đâu tới.
- A, không thể tưởng được, ngươi còn có giúp đỡ, tuy nhiên, loại đồ chơi trẻ con này chỉ là vô ích đối với ta mà thôi!
Hách Tề căn bản không thèm để ý đến hỗn độn quang nhận như thế này, cánh tay lại lần nữa vung lên, bắn ra vài luồng năng lượng nhận về phía quang nhận giống Cực Quang đang bay nhanh mà đến này.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến Tiêu Hoằng khiếp sợ đã xuất hiện, chỉ thấy năng lượng thể hình Cực Quang kia gặp phải năng lượng nhận chặn đánh, chỉ trong nháy mắt đã dường như không chịu chút cản trở nào, trực tiếp xông tới, sau đó giống như một làn gió nhẹ, khẽ phất qua người Hách Tề và sĩ quan phụ tá Tạp Trát La, nhìn qua thì rất nhẹ nhàng, vô hại.
Tuy nhiên thực tế dường như cùng không phải như những gì mà Tiêu Hoằng nhìn thấy, gần như trong nháy mắt khi dải “lụa mỏng” này phất qua người Hách Tề cùng Tạp Trát La, động tác cùa hai tên này cùng lúc ngừng lại, nhìn qua giống như hai pho tượng đứng yên vậy.
Ngay sau đó, trên người Hách Tề và Tạp Trát La đà dần xuất hiện vô số vết máu, các luồng máu tươi chậm rãi chảy ra, tứ chi của chúng bắt đầu rời khỏi vị trí của mình.
Bịch... bịch...!
Trong nháy mắt, thân thể hai người lập tức đổ xụp xuống theo các vết máu, trở thành hai khối thi thể, chết một cách nhanh chóng.
- Điều này... này...!
Tiêu Hoằng đứng cách đó không xa, hai mắt đã trợn lên, sắc mặt tràn ngập vẻ khó tin, ấp úng hồi lâu, vẫn không nói nên lời.
Chỉ nhẹ nhàng như vậy mà đà xử lý nhân vật cấp bậc Ngự Sư, đây là điều mà Tiêu Hoàng không dám tưởng tượng, điều này cần phải có thực lực cường đại cỡ nào a.
Mộ Khê Nhi đang đứng bên cạnh, nét mặt vốn đang bối rối, đã bị nét hoảng sợ thay thế, nhìn thấy hai người trước mắt chết một cách vô cùng thảm thiết, nàng không kìm được lấy tay bưng kín miệng.
Khoảng vài giây sau. Tiêu Hoằng đã hơi phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng hướng ánh mắt về phía bắc, tại đó đã không có một bóng người nào, vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
Rốt cuộc là người nào làm chuyện này?
Trong lòng Tiêu Hoằng sinh ra một dấu chấm hỏi cực to, nhớ lại phương hướng dải “lụa mỏng” công kích, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhìn thẳng vê phía Thông Thiên Thạch, có lẽ dải “lụa mỏng” này chính là được phát ra từ chỗ đó.
Không chút ngập ngừng, Tiêu Hoằng nhanh chóng khởi động màn hình Liệp Cung, nhắm ngay về phía đó, cũng không ngừng thông qua Ngự lực điều động, kéo gần cự ly.
Bịch...!
Ngay khi Tiêu Hoằng có thể hoàn hoàn nhìn thấy đỉnh của Thông Thiên Thạch, sắc mặt hắn đột nhiên trở thành một mảnh tái nhợt, bước chân hơi lùi về phía sau một bước.
Bóng đen!
Một bóng đen đang đứng trên đỉnh Thông Thiên Thạch, dường như đã đứng đây rất lâu rồi, hắn cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng, quả nhiên là hắn vẫn chưa rời khỏi Thái Ngô Thành
“Là hắn? Là hắn...! ”
Trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng rung động, hắn có chút khó hiểu, vì sao bóng đen lại phải cứu hắn, vì sao lúc nào cũng giấu mặt, hắn rốt cuộc là kẻ nào?
Ngay khi trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập nghi hoặc, lại nhìn về phía màn hình, thì bóng đen đã không thấy, biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi nào nữa.
- Tốc độ thật nhanh.
Tiêu Hoằng âm thầm cảm thán.
Hơi nhìn về bốn phía, mạnh mẽ áp chế rung động trong lòng đến mức thấp nhất, Tiêu Hoàng cùng biết rằng không nên ở lâu tại đây.
- Khê Nhi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!
Tiêu Hoằng nói với Mộ Khê Nhi, tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng vừa định bước chân rời đi, hắn bỗng hơi ngừng lại, ánh mắt hơi liếc về phía hai khối thi thể kia.
- Chờ ta một chút.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng xoay người, bắt đầu lục lọi trên người hai cỗ thi thể này.
Để nắm chặt thời gian, Tiêu Hoằng cũng không quan tâm nhiều, trực tiếp gỡ túi Ma Văn của hai người này xuống, bỏ chúng vào trong túi hành trang, đồng thời nhặt lên Chiến Văn rơi bên cạnh thi thể, ném vào trong túi hành trang.
Đây là Chiến Văn cấp Ngự Sư a, những thứ này đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì đều là đồ tốt cả.
Mộ Khê Nhi đứng một bên, nhìn Tiêu Hoằng đang giống như một con kền kền lục lọi trên thi thể, lông mày đã nhíu lại, toàn thân nổi da gà, đối với Mộ Khê Nhi mà nói, điều này thật sự có chút ghê tởm.
Tuy nhiên, đối với hành động của Tiêu Hoằng, nàng cũng có thể lý giải được, phỏng chừng trên người hai tên kia cũng có không ít thứ tốt.
Vài giây sau, Tiêu Hoằng đã thu dọn xong, ném hết vào trong túi hành trang, Tiêu Hoằng lập tức kéo lấy Mộ Khê Nhi, nhanh như chớp đi về phía bắc.
Chạy như điên được khoảng mười mấy phút, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đã đi tới một khu vực hoang vắng, bốn phía thì ngoài các tảng đá, thì vẫn là các tảng đá, những thực vật khác thì cùng sinh trưởng trong khe đá.
Nơi này chính là Tạp San Thạch Lâm.
Lại đi một đoạn nữa trong thạch lâm này, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi mới ngừng lại, không ngừng thở hổn hển.
- Lần này chắc là an toàn rồi.
Tiêu Hoằng cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, tựa vào một tảng đá, vừa thở dốc vừa nói.
- Người vừa cứu chúng ta rốt cuộc là ai vậy?
Mộ Khê Nhi mở miệng hỏi, đây cũng là chuyện mà nàng quan tâm nhất.
- Ta cùng rất muốn biết hắn là ai, tuy nhiên, hiện tại ta thật sự không biết, tóm lại, sự tình hôm nay không nên nói với người khác, được không? Nếu không thì rất dễ mang tới các phiền toái không cầu thiết.
Tiêu Hoằng dặn.
- Điều này là tất nhiên rồi!
Mộ Khê Nhi đáp.
Đại khái nghỉ ngơi được vài phút, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy Tiểu ưng Hào khổng lồ rất rõ ràng, nó đã bay lơ lửng trên không trung của sân Dã Huấn, rất nhiều thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn đã từ trong mẫu hạm lao ra, tiến vào trong rừng cây, các cuộc giao chiến vẫn đang nổ ra.
Đương nhiên, đây đã không phải là điều mà Tiêu Hoằng cần quan tâm, hắn ngồi xuống sát vách đá, sau đó lấy ra túi hành trang, xem xét bên trong túi hành trang này, đại bộ phận đều là máu me nhầy nhụa.
Nhìn kỹ lại, bên trong có mấy tấm trừ kim văn, cái có ghi tên, cái không ghi tên, sau đó là hai cái túi Ma Văn, cùng với vài cái Ma Văn riêng lẻ nữa.
Trong đó có hai cái mà Tiêu Hoằng đó có thể thấy được rất rõ ràng, chúng là cấp bậc Ngự Sư, còn lại đều là của Ngự Giả cấp năm.
Lần này phát tài rồi, mặc dù Tiêu Hoằng không dùng được, thì bán đi lấy tiền cùng không tồi.
Thấy Tiêu Hoằng khi này còn mang vẻ mặt rất lãnh khốc, nhưng lúc này lại hai mắt tỏa sáng, đối với điều này, Mộ Khê Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ nhăn mũi, về phần Cầu Cầu thì đang ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn nghe được cả tiếng ngáy của nó nữa.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Sau khi đốt sạch những thứ vô dụng trong túi hành trang, Tiêu Hoằng liền vác túi hành trang lên trên lưng, nói với Mộ Khê Nhi.
- Chúng ta đi đâu?
Mỏ Khê Nhi đi bên canh Tiêu Hoằng. hỏi.
- Đi tìm người kia, sau đó cho bọn họ đánh xong, chúng ta lại quay về!
Tiêu Hoằng gần như theo bản năng kéo tay Mộ Khê Nhi, rồi đáp.
Sau đó Tiêu Hoằng liền cầm Từ mẫu Ma Văn báo động, bắt đầu cùng Mộ Khê Nhi đi lòng vòng trong rừng đá, cùng đi vài trong quanh Thòng Thiên Thạch, nhưng ngay cả cái dấu chân của bóng đen mà hắn cùng không tìm thấy, thậm chí Tiêu Hoằng còn sử dụng Hấp Bàn Chiến Văn để đi lên trên đỉnh của Thông Thiên Thạch xem xét một phen.
Từ trên đỉnh Thông Thiên Thạch cao hơn trăm thước, có thể nhìn thấy rất rõ ràng chỗ mà khi này Tiêu Hoằng giao chiến với Hách Tề, tầm nhìn có thể nói là rất tốt.
Tuy nhiên, đối với bóng đen thì hắn vẫn như trước, không thu hoạch được gì.
Cùng lúc đó, sau khi Thánh điện kỵ sĩ đoàn giết vào trong, Duy Lâm binh sĩ lập tức bắt đầu dựa theo ước định trước đó, không làm ra bất kỳ giằng co nào, mà trực tiếp rút lui.
Nhưng đúng lúc này, một quan chỉ huy khác là Kiều Mãnh lại ngạc nhiên khi không liên hệ được với Hách Tề, điều này làm cho trong lòng Kiều Mãnh sinh ra dự cảm vô cùng không tốt.
Chưa nói tới hắn cùng với Hách Tề có quan hệ như thế nào, nếu như Hách Tề xảy ra điều gì không hay, như vậy thì lần tập kích này sẽ trở thành mất nhiều hơn được, phải biết rằng, bồi dưỡng ra một nhân vật cấp bậc Ngự Sư là phi thường không dễ, cũng là cực kỳ quý giá.
Nếu nói nhân vật cấp bậc Ngự Giả thì chỉ cần mật thú biến dị là đã có thể trăm phần trăm tăng lên, như vậy thì nhân vật cấp bậc Ngự Sư chẳng những cần tài liệu càng quý báu hơn nữa so với mật thú biên dị, mà xác xuất tăng lên thành công cũng không phải là trăm phần trăm.
Gọi vài lần, thấy Hách Tề mãi vẫn không trả lời, lại đang đối mặt với Thánh điện kỵ sĩ đoàn nữa, Kiều Mãnh căn bản không dám ham chiến, chỉ có thể ra lệnh toàn bộ rút lui.
Lạc Tuyết Ninh ở trong phòng điều khiển cùng có chút tức giận, mệnh lệnh toàn bộ quân đội tiến hành vây giết, đồng thời cùng tiếp ứng các học sinh trong Dã Huấn ra ngoài, Dã Huấn chấm dứt trước thời hạn, thành tích thì dựa theo kết quả hiện tại mà tính toán.
Khi tới 4h, Duy Lâm binh sĩ mới bị quét sạch, công tác tìm cứu cũng bắt đầu triển khai toàn diện.
Lạc Tuyết Ninh ở trong phòng điều khiển, nét mặt trở nên khó coi đến mức cực điểm, trên báo cáo thương vong vừa nhận được, có ghi rõ học sinh năm nhất chết 66 người, học sinh năm hai chết 41 người, đây tuyệt đối là một con số khiến cho người ta đau đớn tới tận xương tủy.
Không hề nghi ngờ, lần này Bệ Đồ thật sự đã đâm trúng chỗ hiểm của Lạc Tuyết Ninh, kết quả này khiến cho Lạc Tuyết Ninh phải hao hết tâm tư đi trấn an cha mẹ học sinh, còn cả trấn an Sài Tang và các học sinh sống sót nữa.
Một khi làm cho Lạc Tuyết Ninh lâm vào trong những chuyện này, thì chắc chắn sẽ tiêu hao đại lượng tinh lực của Lạc Tuyết Ninh, khiến cho nàng sứt đầu mẻ trán, không còn uy hiếp được hắn nữa.
Tuy nhiên, giữa một rừng tin xấu, thì vẫn có một tin tức tốt được truyền đến, căn cứ vào kết quả tìm kiếm tại hiện trường của Mã Khảo, một thi thể nghi là của Ngự Sư bên phía Duy Lâm đã được tìm thấy, chỉ là trên thi thế này dường như đã bị người ta động tay động chân vào.
Rất nhanh, hình ảnh được truyền tới phòng điều khiển, chỉ thấy trong hình ảnh, thi thể Hách Tề và Tạp Trát La có các vết cắt rất trơn nhẵn, dường như là bị một vật thể cực kỳ sắc bén gọt thành hình dáng này.
Có thể khiến cho nhân vật cấp bậc Ngự Sư chết vô cùng thê thảm như thế, hiển nhiên đây không phải là do đối thủ ngang cấp làm ra.
Nếu vậy thì là ai làm?
Trong lòng Lạc Tuyết Ninh hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn, tuy nhiên, có thể xử lý một gã Ngự Sư của quân Duy Lâm, thì cùng coi như là một tin tức tốt trong rất nhiều tin tức xấu rồi.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đang ở trong Tạp San Thạch Lâm đã sớm ngừng lại việc tìm kiếm tung tích bóng đen kia, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, chỉ bằng lực lượng của hắn, thì khả năng có thể tìm thấy bóng đen thật sự quá khó khăn, hơn nữa mặc dù tìm thấy thì hắn có thể làm gì đây?
Người ta có tâm tình tốt, cũng không chấp nhặt cùng ngươi, nhưng nếu tâm tình không tốt, có khi bị hắn trực tiếp xử lý cũng không chừng.
Có ý nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng đơn giản sẽ không còn đi tìm kiếm nữa, mà là cùng Mộ Khê Nhi ở một chỗ nơi yên tĩnh, đốt lên một đống lửa, bên trên đó có một thanh gỗ đặt ngang, thanh gỗ này xuyên qua mấy con bò cạp, đang nướng chúng trên bếp lửa.
Đang nắm trong lòng Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi nhìn thấy thứ bên thanh gỗ này, nét mặt cau lại, ăn thứ này thì đối với Mộ Khê Nhi mà nói, cùng phải cần một chút dũng khí mới được, về phần Cầu Cầu đang nằm trong lòng Mộ Khê Nhi, thì có vẻ bình thản hơn rất nhiều, bời vì khi trước nó đã ăn no, không cần ăn tiếp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.