Chương 648: Can thiệp (5)
Đình Vũ
07/07/2017
Tuy rằng liên tục bị bắt giải đến phòng Tổng chỉ huy, nhưng giờ phút này những Doanh trưởng đối với Hồng Lượng, hoặc nói rõ ràng là ánh mắt nhìn Tiêu Hoàng như trước tràn ngập kinh ngạc, sợ hãi, cùng với phân hận, thậm chí còn có một chút vẻ khinh miệt.
Kinh ngạc tự nhiên không cần nhiều lời, có gan khiêu chiến với quân đội, đồng thời trực tiếp dùng loại thủ đoạn hốt trọn ổ này không sai biệt lắm có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chỉ còn có những Đại Ngự Sư đeo mặt nạ trước mắt này.
Sợ hãi lại là bọn họ không biết kể tiếp đối mặt với bọn họ là chuyện gì, tử vong, hay là giam cầm? Tuy rằng bọn họ chưa tận mắt thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu Hoàng, nhưng Ngải Ba vẫn còn nằm chỗ này, còn có thi thể binh sĩ ở bên ngoài thì sao? Mà khinh miệt chính là Tiêu Hoàng dùng thủ đoạn đê tiện như thế, lừa bọn họ quay lại đây bắt gọn.
- Báo cáo Trưởng quan! Gia quyến của mười tên Doanh trưởng không sai biệt lắm đã kiểm tra rõ ràng. Xin hỏi nên làm cái gì bây giờ?
Đúng lúc này, bên trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoàng, liền truyền đến thanh âm của Phúc Thái, tin tức vẫn là thông qua phi cơ báo động lâm thời làm phóng xạ khí truyền tín hiệu.
Mười Doanh trưởng ở đây nghe nói như thế, sắc mặt lập tức trở nên một màu tái nhợt, lần này bên trong ánh mắt toát ra không sai biệt lắm tất cả đều là vẻ hoảng sợ.
Tiêu Hoàng khẽ ngẩng đầu nhìn thần sắc mấy tên Doanh trưởng cười thật tươi. Tuy nhiên vẻ tươi cười này lại trông rất lạnh.
- Đều nghe rồi chứ? Ở đây một người đều chạy không thoát! Hơn nữa quên nói cho các ngươi biết, Tiêu Hoàng ta ưa thích lớn nhất chính là diệt môn!
Tiêu Hoàng nhẹ giọng nói, tiếp theo chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Ba La:
- Đương nhiên, Tiêu Hoàng ta tạm thời còn không nghĩ làm như vậy. Hơn nữa ta còn muốn cho các ngươi một cơ hội thăng quan phát tài: Ba La này chính là tay sai của Hắc Trạch Sâm, chỉ từ điểm này theo ý ta đây là tội ác tày trời, không chuyện ác gì không làm. Bởi vậy, ai nguyện ý chính tay đâm tên tay sai này, ta cam đoan người đó chính là Quan tổng chỉ huy kể tiếp của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn!
Ba La bị đè sấp trên mặt đất nghe nói như thế, lập tức trở nên không an phận vùng lên, nhưng lại bị Dương Khải đè chặt xuống, trực tiếp vặn gãy một cái cánh tay. Toàn bộ phòng Tổng chỉ huy, trong nháy mắt liền truyền đến tiếng kêu la trầm thấp của Ba La.
Nhìn ra được đám người Kim Hải Ưng đều da đầu run lên, phía sau lưng phát lạnh, đối với Tiêu Hoàng bọn họ chỉ nghe qua tên, hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết là tâm ngoan thủ lạt, nhưng không nghĩ tới lại biến thái đến mức này.
- Có ai? Nguyện ý chủ động giết giặc, cứ làm Mao Toại tự đề cử mình?
Tiêu Hoàng nhìn lướt qua những người trước mắt, nhẹ giọng nói.
Mọi người tự nhiên hiểu rõ, nếu chính tay đâm Ba La, là Quan tổng chỉ huy Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, đường đường Tướng quân của Gia Đô Đế quốc, điều đó không thể nghi ngờ sẽ hoàn toàn không có đường lui.
- Nếu không có người chủ động đứng ra, không sao cả, vậy để ta bắt đầu điểm danh, sĩ quan phụ tá Đường Lực, ngươi tới đi.
Tiêu Hoàng dời ánh mắt nhìn Đường Lực nhẹ giọng nói, đồng thời chậm rãi đưa lưỡi lê cầm trong tay cho Đường Lực.
Lại nhìn Đường Lực, khóe miệng hơi giật giật, bên trong ánh mắt có ngưng trọng, nhưng kể tiếp liền lóe lên vẻ nghiêm túc:
- Thân là quân nhân, muốn cho ta giết Trưởng quan của ta, điều đó không có khả năng, ta...
Phốc!
Không đợi Đường Lực nói dứt câu kế tiếp, Tiêu Hoàng đã như tia chớp ra tay, lưỡi lê trong tay đâm thẳng vào yết hầu Đường Lực, mang theo máu tươi tuôn ra từ sau gáy. Ngay sau đó, ánh mắt linh hoạt của Đường Lực dần dần mờ đi, cuối cùng ngã xuống nằm dài trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn như thế, Kim Hải Ưng cùng với các Doanh trưởng lập tức run run. Đây quả thực chính là giết người không chớp mắt! Hiện tại Tiêu Hoàng tạo cho bọn họ có cảm giác trực quan nhất chính là: lãnh huyết vô tình, không phục tức không hề cố kỵ giết chết.
Nên biết rằng , ngay cả hai sĩ quan phụ tá đều không buông tha, Ba La trở thành sơn dương đợi làm thịt, đã đủ để nói rõ: không có gì Tiêu Hoằng không dám làm, thậm chỉ là tiêu diệt chín tộc của những người này.
Có ý nghĩ như vậy, không khỏi làm trong lòng mọi người đều tràn ngập tia sợ hãi.
Trái lại Tiêu Hoằng, thần sắc không có mảy may biến hóa, tiếp theo liền cúi đầu nhìn xem danh sách, nói tiếp:
- Tham mưu trưởng Kim Hải Ưng, nên tới phiên ngươi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đưa cây lười lê dính đầy máu tươi cho Kim Hải Ưng.
Thời điểm này chỉ thấy tay Kim Hải Ưng ít nhiều đã bắt đầu run run, càng làm cho hắn cảm thấy đáng sợ chính là: hắn biết rõ kể tiếp đối mặt với hắn là gì, hoặc khuất phục hoặc chết, không có đường sống cò kè mặc cả.
Hơn nữa Kim Hải Ưng đã nhận biết rõ ràng, Ba La khó tránh số kiếp đã định. Mà nếu mọi người không theo cùng chạy trời không khỏi nắng! Đúng vậy, nếu bọn họ không theo Tiêu Hoằng, khẳng định toàn bộ quân đoàn Hộ vệ Vĩnh Ngạn bị diệt. Làm như vậy sẽ mang đến phiền toái cho Tiêu Hoằng, nhưng bọn họ phải trả cái giá lại là những sinh mệnh vô tội, hiển nhiên cái giá phải trả này quá lớn.
Chỉ hơi tạm dừng chốc lát, Kim Hải Ưng mới nơm nớp lo sợ tiếp nhận lười lê trong tay Tiêu Hoằng, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Hoằng, sau đó từng bước một đi tới trước mặt Ba La.
Kim Hải Ưng rất rõ ràng, tuy rằng trong lòng vạn nỗi không cam lòng, nhưng Ba La đã chạy trời không khỏi nắng.
- Thực... thực xin lỗi Tướng quân!
Kim Hải Ưng nói xong, liền cắn răng một cái giơ tay đâm xuống, lười lê đâm thẳng xuống huyệt Thái dương của Ba La.
Ngay sau đó, lại nhìn Ba La mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tràn ngập không cam lòng từng chút từng chút mất đi sinh cơ. Cho tới bây giờ Ba La còn không dám tưởng tượng, một ngày trước cuộc sống của mình còn vô cùng ung dung khoái hoạt, hiện tại lại đối mặt với tử vong không hề có dấu hiệu báo trước.
Càng không nghĩ tới, mặc dù có Hắc Trạch Sâm đờ đầu hắn vẫn phải chết, ngược lại chiêu bài Hắc Trạch Sâm này lại chính là dấu hiệu của Tử Thần!
Sau vài giây ngắn ngủn, Ba La hoàn toàn mất đi sinh cơ. Hai mắt mở trừng trừng bất động, chỉ có máu tươi theo lỗ máu không ngừng chảy ra.
Lúc này Kim Hải Ưng lại lộ ra vẻ hoảng sợ, không ngừng thở hổn hển, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, áp chế đến cực điểm nhưng lại không có mảy may đường phản kháng.
- Tốt lắm! Ta biết ngươi là một người nghe lời nhất, như vậy từ giờ trở đi, ta tuyên bố: Ba La ở trong quá trình diễn tập quân sự, cùng một số binh sĩ mất tích một cách thần bí không rõ hành tung. Tham mưu trưởng Kim Hải Ưng được các Doanh trưởng ủng hộ tạm thời trở thành Quyền Quan tổng chỉ huy của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, có phải không vậy?
Tiêu Hoằng nói xong, quay đầu nhìn mười Doanh trưởng, bình thản hỏi.
- Cái này...
Thời điểm này mười Doanh trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm thế nào cho phải, ủng hộ Kim Hải Ưng là hung phạm giết chết Ba La, thân là quân nhân trong lòng bọn họ sao có thể khuất phục? Nhưng nếu không khuất phục? Như vậy sẽ đối mặt là hậu quả gì?
- Kim Hải Ưng! Không ngờ ngươi không có cốt khí như vậy, gạt chúng ta đến đây, rồi lại hại chết Tướng quân, ngươi tội ác tày trời bảo chúng ta ủng hộ? Đừng mơ tưởng!
Doanh trưởng doanh thứ 10 bày ra một bộ dáng chính nghĩa, quát lớn.
- Ngươi rất có cốt khí!
Không đợi Kim Hải Ưng lên tiếng, Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói:
- Như vậy ngươi cứ mang theo cốt khí của ngươi, cùng đi theo Tướng quân trong lòng ngươi đi, tên Tướng quân từng vứt bỏ bộ hạ chỉ biết chạy trối chết!
Nói xong, Tiêu Hoằng tiếp nhận lưỡi lê, một đao đâm thẳng vào trái tim Doanh trưởng doanh thứ 10.
“Phù phù!”
Ngay sau đó, người này tự nhận là Doanh trưởng nhân phẩm xuất chúng của Ba La, liền ngã xuống bên chân Tiêu Hoằng.
- Không nói nhiều lời, muốn chết đều đứng ra đi!
Sắc mặt Tiêu Hoằng bỗng nhiên trở nên lạnh như băng đứng lên, xách theo lười lê đẫm máu, nhìn một vòng các Doanh trưởng, hỏi.
Lại nhìn các Doanh trưởng, khóe mắt không kiềm được giật giật mấy cái, bất kể trong lòng cam nguyện, hay là không cam lòng đều đồng loạt nửa quỳ trước mặt Kim Hải Ưng, nhẹ giọng nói:
- Ba La Tướng quân mất tích, hy vọng Tham mưu trưởng Kim Hải Ưng tiếp quản hết thảy công việc của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn!
Nhìn thấy tình hình như vậy, Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười, nói tiếp:
- Nhớ kỹ, đám người các ngươi đừng đùa giỡn đa dạng, đắc tội với Hắc Trạch Sâm là chết, còn đắc tội với Tiêu Hoằng ta chính là diệt môn! Hơn nữa các ngươi có thể truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi tất cả Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, phàm là có một người bàn tán về chuyện bị tập kích hôm nay, ta tiêu diệt một liên đội, hai người ta diệt một doanh, vượt qua ba người, ta trực tiếp san bằng toàn bộ Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn. Tiêu Hoằng ta ở Phục Thản Đế quốc là tù chiến tranh, có làm tiếp tù chiến tranh của Gia Đô liên hợp thể cũng không sao cả! Tuy nhiên, trước tiên, ta hy vọng các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ: tánh mạng của chính các ngươi, còn có an nguy của người nhà các ngươi, đừng làm con cháu bất hiếu!
Mọi người không có đáp lại, chỉ yên lặng lắng nghe! Chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, dường như một đôi bàn tay vô hình lạnh lẽo đang vuốt ve toàn thân bọn họ.
về phần Tiêu Hoằng sau khi đại hội bổ nhiệm qua đi, lại lần nữa hiểu được một đạo lý chính là: người thiện bị chó khi dễ, đối mặt với ác nhân thì cần phải sử dụng thủ đoạn càng thêm ác độc hơn.
Muốn cho những binh sĩ này biết rằng : đắc tội với Hắc Trạch Sâm chỉ chết một người, còn đắc tội với Tiêu Hoằng thì chết cả nhà!
Nhân từ nương tay đã không còn thuộc về Tiêu Hoằng.
- Còn có một điều phải nhớ kỹ, không nghĩ gây phiền toái thì lau sạch khóe miệng đi, đừng lưu lại dấu vết. Còn có ai có ý đồ mạo phạm Kim Hải Ưng, không phục theo mệnh lệnh của hắn, vậy chuẩn bị nhặt xác cho người nhà của hắn đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói xong, dùng khăn tay lau lau lưỡi lê trong tay, cho vào bên trong cây can. Sau đó đội mũ, đeo đôi mắt kính nhỏ, có vẻ phi thường lịch sự nghênh ngang rời đi.
Đồng thời nhìn lại toàn bộ phòng chỉ huy, như trước tràn ngập bầu không khí sợ hãi. Tuy nhiên, thời điểm này Kim Hải Ưng cũng không dám có chút chậm trễ, vội vàng truyền lệnh, sử dụng giảo thịt cơ tiêu hủy sạch tất cả thi thể, nắm bắt thời gian xây lại căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, cũng dựa theo phân phó của Tiêu Hoằng trước đó, lệnh cưỡng chế nghiêm cấm binh sĩ đề cập sự kiện hôm nay, nếu không giết chết toàn bộ liên đội không luận tội.
Đồng thời mệnh lệnh cho tất cả binh sĩ đang diễn tập rất nhanh rút lui, nắm bắt hết thảy thời gian, hộ tống máy bay vận tải của Tập đoàn Thợ Săn đi tới mục đích, thậm chí bồi thường trả lại một khoản kếch xù.
Gần như chỉ trong vòng nửa tiếng, hệ thống vận chuyển của Tập đoàn Thợ Săn, liền toàn diện khôi phục vận chuyển bình thường.
Có thể nói sự “can thiệp” của Tiêu Hoằng so với can thiệp thường quy, hiệu quả rõ rệt hơn gấp mười lần.
Suốt một ngày qua đi, hơn một trăm cỗ thi thể bên trong căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn được tiêu hủy hoàn toàn, trên cơ bản chính là một loại bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ cần không tìm thấy thi thể, vậy chỉ có thể nhận định là mất tích.
Hơn nữa đối với chuyện như vậy, Tập đoàn Thợ Săn khổng lồ, hoàn toàn có thể ém nhẹm dễ dàng. Mà một điểm trọng yếu hơn là, dĩ vãng Ba La là chó săn của Hắc Trạch Sâm, còn trước mắt, Kim Hải Ưng đã biến thành thuộc hạ của Tiêu Hoằng, còn bao gồm toàn bộ Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn.
Kinh ngạc tự nhiên không cần nhiều lời, có gan khiêu chiến với quân đội, đồng thời trực tiếp dùng loại thủ đoạn hốt trọn ổ này không sai biệt lắm có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chỉ còn có những Đại Ngự Sư đeo mặt nạ trước mắt này.
Sợ hãi lại là bọn họ không biết kể tiếp đối mặt với bọn họ là chuyện gì, tử vong, hay là giam cầm? Tuy rằng bọn họ chưa tận mắt thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu Hoàng, nhưng Ngải Ba vẫn còn nằm chỗ này, còn có thi thể binh sĩ ở bên ngoài thì sao? Mà khinh miệt chính là Tiêu Hoàng dùng thủ đoạn đê tiện như thế, lừa bọn họ quay lại đây bắt gọn.
- Báo cáo Trưởng quan! Gia quyến của mười tên Doanh trưởng không sai biệt lắm đã kiểm tra rõ ràng. Xin hỏi nên làm cái gì bây giờ?
Đúng lúc này, bên trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoàng, liền truyền đến thanh âm của Phúc Thái, tin tức vẫn là thông qua phi cơ báo động lâm thời làm phóng xạ khí truyền tín hiệu.
Mười Doanh trưởng ở đây nghe nói như thế, sắc mặt lập tức trở nên một màu tái nhợt, lần này bên trong ánh mắt toát ra không sai biệt lắm tất cả đều là vẻ hoảng sợ.
Tiêu Hoàng khẽ ngẩng đầu nhìn thần sắc mấy tên Doanh trưởng cười thật tươi. Tuy nhiên vẻ tươi cười này lại trông rất lạnh.
- Đều nghe rồi chứ? Ở đây một người đều chạy không thoát! Hơn nữa quên nói cho các ngươi biết, Tiêu Hoàng ta ưa thích lớn nhất chính là diệt môn!
Tiêu Hoàng nhẹ giọng nói, tiếp theo chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Ba La:
- Đương nhiên, Tiêu Hoàng ta tạm thời còn không nghĩ làm như vậy. Hơn nữa ta còn muốn cho các ngươi một cơ hội thăng quan phát tài: Ba La này chính là tay sai của Hắc Trạch Sâm, chỉ từ điểm này theo ý ta đây là tội ác tày trời, không chuyện ác gì không làm. Bởi vậy, ai nguyện ý chính tay đâm tên tay sai này, ta cam đoan người đó chính là Quan tổng chỉ huy kể tiếp của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn!
Ba La bị đè sấp trên mặt đất nghe nói như thế, lập tức trở nên không an phận vùng lên, nhưng lại bị Dương Khải đè chặt xuống, trực tiếp vặn gãy một cái cánh tay. Toàn bộ phòng Tổng chỉ huy, trong nháy mắt liền truyền đến tiếng kêu la trầm thấp của Ba La.
Nhìn ra được đám người Kim Hải Ưng đều da đầu run lên, phía sau lưng phát lạnh, đối với Tiêu Hoàng bọn họ chỉ nghe qua tên, hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết là tâm ngoan thủ lạt, nhưng không nghĩ tới lại biến thái đến mức này.
- Có ai? Nguyện ý chủ động giết giặc, cứ làm Mao Toại tự đề cử mình?
Tiêu Hoàng nhìn lướt qua những người trước mắt, nhẹ giọng nói.
Mọi người tự nhiên hiểu rõ, nếu chính tay đâm Ba La, là Quan tổng chỉ huy Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, đường đường Tướng quân của Gia Đô Đế quốc, điều đó không thể nghi ngờ sẽ hoàn toàn không có đường lui.
- Nếu không có người chủ động đứng ra, không sao cả, vậy để ta bắt đầu điểm danh, sĩ quan phụ tá Đường Lực, ngươi tới đi.
Tiêu Hoàng dời ánh mắt nhìn Đường Lực nhẹ giọng nói, đồng thời chậm rãi đưa lưỡi lê cầm trong tay cho Đường Lực.
Lại nhìn Đường Lực, khóe miệng hơi giật giật, bên trong ánh mắt có ngưng trọng, nhưng kể tiếp liền lóe lên vẻ nghiêm túc:
- Thân là quân nhân, muốn cho ta giết Trưởng quan của ta, điều đó không có khả năng, ta...
Phốc!
Không đợi Đường Lực nói dứt câu kế tiếp, Tiêu Hoàng đã như tia chớp ra tay, lưỡi lê trong tay đâm thẳng vào yết hầu Đường Lực, mang theo máu tươi tuôn ra từ sau gáy. Ngay sau đó, ánh mắt linh hoạt của Đường Lực dần dần mờ đi, cuối cùng ngã xuống nằm dài trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn như thế, Kim Hải Ưng cùng với các Doanh trưởng lập tức run run. Đây quả thực chính là giết người không chớp mắt! Hiện tại Tiêu Hoàng tạo cho bọn họ có cảm giác trực quan nhất chính là: lãnh huyết vô tình, không phục tức không hề cố kỵ giết chết.
Nên biết rằng , ngay cả hai sĩ quan phụ tá đều không buông tha, Ba La trở thành sơn dương đợi làm thịt, đã đủ để nói rõ: không có gì Tiêu Hoằng không dám làm, thậm chỉ là tiêu diệt chín tộc của những người này.
Có ý nghĩ như vậy, không khỏi làm trong lòng mọi người đều tràn ngập tia sợ hãi.
Trái lại Tiêu Hoằng, thần sắc không có mảy may biến hóa, tiếp theo liền cúi đầu nhìn xem danh sách, nói tiếp:
- Tham mưu trưởng Kim Hải Ưng, nên tới phiên ngươi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đưa cây lười lê dính đầy máu tươi cho Kim Hải Ưng.
Thời điểm này chỉ thấy tay Kim Hải Ưng ít nhiều đã bắt đầu run run, càng làm cho hắn cảm thấy đáng sợ chính là: hắn biết rõ kể tiếp đối mặt với hắn là gì, hoặc khuất phục hoặc chết, không có đường sống cò kè mặc cả.
Hơn nữa Kim Hải Ưng đã nhận biết rõ ràng, Ba La khó tránh số kiếp đã định. Mà nếu mọi người không theo cùng chạy trời không khỏi nắng! Đúng vậy, nếu bọn họ không theo Tiêu Hoằng, khẳng định toàn bộ quân đoàn Hộ vệ Vĩnh Ngạn bị diệt. Làm như vậy sẽ mang đến phiền toái cho Tiêu Hoằng, nhưng bọn họ phải trả cái giá lại là những sinh mệnh vô tội, hiển nhiên cái giá phải trả này quá lớn.
Chỉ hơi tạm dừng chốc lát, Kim Hải Ưng mới nơm nớp lo sợ tiếp nhận lười lê trong tay Tiêu Hoằng, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Hoằng, sau đó từng bước một đi tới trước mặt Ba La.
Kim Hải Ưng rất rõ ràng, tuy rằng trong lòng vạn nỗi không cam lòng, nhưng Ba La đã chạy trời không khỏi nắng.
- Thực... thực xin lỗi Tướng quân!
Kim Hải Ưng nói xong, liền cắn răng một cái giơ tay đâm xuống, lười lê đâm thẳng xuống huyệt Thái dương của Ba La.
Ngay sau đó, lại nhìn Ba La mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tràn ngập không cam lòng từng chút từng chút mất đi sinh cơ. Cho tới bây giờ Ba La còn không dám tưởng tượng, một ngày trước cuộc sống của mình còn vô cùng ung dung khoái hoạt, hiện tại lại đối mặt với tử vong không hề có dấu hiệu báo trước.
Càng không nghĩ tới, mặc dù có Hắc Trạch Sâm đờ đầu hắn vẫn phải chết, ngược lại chiêu bài Hắc Trạch Sâm này lại chính là dấu hiệu của Tử Thần!
Sau vài giây ngắn ngủn, Ba La hoàn toàn mất đi sinh cơ. Hai mắt mở trừng trừng bất động, chỉ có máu tươi theo lỗ máu không ngừng chảy ra.
Lúc này Kim Hải Ưng lại lộ ra vẻ hoảng sợ, không ngừng thở hổn hển, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, áp chế đến cực điểm nhưng lại không có mảy may đường phản kháng.
- Tốt lắm! Ta biết ngươi là một người nghe lời nhất, như vậy từ giờ trở đi, ta tuyên bố: Ba La ở trong quá trình diễn tập quân sự, cùng một số binh sĩ mất tích một cách thần bí không rõ hành tung. Tham mưu trưởng Kim Hải Ưng được các Doanh trưởng ủng hộ tạm thời trở thành Quyền Quan tổng chỉ huy của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, có phải không vậy?
Tiêu Hoằng nói xong, quay đầu nhìn mười Doanh trưởng, bình thản hỏi.
- Cái này...
Thời điểm này mười Doanh trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm thế nào cho phải, ủng hộ Kim Hải Ưng là hung phạm giết chết Ba La, thân là quân nhân trong lòng bọn họ sao có thể khuất phục? Nhưng nếu không khuất phục? Như vậy sẽ đối mặt là hậu quả gì?
- Kim Hải Ưng! Không ngờ ngươi không có cốt khí như vậy, gạt chúng ta đến đây, rồi lại hại chết Tướng quân, ngươi tội ác tày trời bảo chúng ta ủng hộ? Đừng mơ tưởng!
Doanh trưởng doanh thứ 10 bày ra một bộ dáng chính nghĩa, quát lớn.
- Ngươi rất có cốt khí!
Không đợi Kim Hải Ưng lên tiếng, Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói:
- Như vậy ngươi cứ mang theo cốt khí của ngươi, cùng đi theo Tướng quân trong lòng ngươi đi, tên Tướng quân từng vứt bỏ bộ hạ chỉ biết chạy trối chết!
Nói xong, Tiêu Hoằng tiếp nhận lưỡi lê, một đao đâm thẳng vào trái tim Doanh trưởng doanh thứ 10.
“Phù phù!”
Ngay sau đó, người này tự nhận là Doanh trưởng nhân phẩm xuất chúng của Ba La, liền ngã xuống bên chân Tiêu Hoằng.
- Không nói nhiều lời, muốn chết đều đứng ra đi!
Sắc mặt Tiêu Hoằng bỗng nhiên trở nên lạnh như băng đứng lên, xách theo lười lê đẫm máu, nhìn một vòng các Doanh trưởng, hỏi.
Lại nhìn các Doanh trưởng, khóe mắt không kiềm được giật giật mấy cái, bất kể trong lòng cam nguyện, hay là không cam lòng đều đồng loạt nửa quỳ trước mặt Kim Hải Ưng, nhẹ giọng nói:
- Ba La Tướng quân mất tích, hy vọng Tham mưu trưởng Kim Hải Ưng tiếp quản hết thảy công việc của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn!
Nhìn thấy tình hình như vậy, Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười, nói tiếp:
- Nhớ kỹ, đám người các ngươi đừng đùa giỡn đa dạng, đắc tội với Hắc Trạch Sâm là chết, còn đắc tội với Tiêu Hoằng ta chính là diệt môn! Hơn nữa các ngươi có thể truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi tất cả Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, phàm là có một người bàn tán về chuyện bị tập kích hôm nay, ta tiêu diệt một liên đội, hai người ta diệt một doanh, vượt qua ba người, ta trực tiếp san bằng toàn bộ Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn. Tiêu Hoằng ta ở Phục Thản Đế quốc là tù chiến tranh, có làm tiếp tù chiến tranh của Gia Đô liên hợp thể cũng không sao cả! Tuy nhiên, trước tiên, ta hy vọng các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ: tánh mạng của chính các ngươi, còn có an nguy của người nhà các ngươi, đừng làm con cháu bất hiếu!
Mọi người không có đáp lại, chỉ yên lặng lắng nghe! Chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, dường như một đôi bàn tay vô hình lạnh lẽo đang vuốt ve toàn thân bọn họ.
về phần Tiêu Hoằng sau khi đại hội bổ nhiệm qua đi, lại lần nữa hiểu được một đạo lý chính là: người thiện bị chó khi dễ, đối mặt với ác nhân thì cần phải sử dụng thủ đoạn càng thêm ác độc hơn.
Muốn cho những binh sĩ này biết rằng : đắc tội với Hắc Trạch Sâm chỉ chết một người, còn đắc tội với Tiêu Hoằng thì chết cả nhà!
Nhân từ nương tay đã không còn thuộc về Tiêu Hoằng.
- Còn có một điều phải nhớ kỹ, không nghĩ gây phiền toái thì lau sạch khóe miệng đi, đừng lưu lại dấu vết. Còn có ai có ý đồ mạo phạm Kim Hải Ưng, không phục theo mệnh lệnh của hắn, vậy chuẩn bị nhặt xác cho người nhà của hắn đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói xong, dùng khăn tay lau lau lưỡi lê trong tay, cho vào bên trong cây can. Sau đó đội mũ, đeo đôi mắt kính nhỏ, có vẻ phi thường lịch sự nghênh ngang rời đi.
Đồng thời nhìn lại toàn bộ phòng chỉ huy, như trước tràn ngập bầu không khí sợ hãi. Tuy nhiên, thời điểm này Kim Hải Ưng cũng không dám có chút chậm trễ, vội vàng truyền lệnh, sử dụng giảo thịt cơ tiêu hủy sạch tất cả thi thể, nắm bắt thời gian xây lại căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, cũng dựa theo phân phó của Tiêu Hoằng trước đó, lệnh cưỡng chế nghiêm cấm binh sĩ đề cập sự kiện hôm nay, nếu không giết chết toàn bộ liên đội không luận tội.
Đồng thời mệnh lệnh cho tất cả binh sĩ đang diễn tập rất nhanh rút lui, nắm bắt hết thảy thời gian, hộ tống máy bay vận tải của Tập đoàn Thợ Săn đi tới mục đích, thậm chí bồi thường trả lại một khoản kếch xù.
Gần như chỉ trong vòng nửa tiếng, hệ thống vận chuyển của Tập đoàn Thợ Săn, liền toàn diện khôi phục vận chuyển bình thường.
Có thể nói sự “can thiệp” của Tiêu Hoằng so với can thiệp thường quy, hiệu quả rõ rệt hơn gấp mười lần.
Suốt một ngày qua đi, hơn một trăm cỗ thi thể bên trong căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn được tiêu hủy hoàn toàn, trên cơ bản chính là một loại bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ cần không tìm thấy thi thể, vậy chỉ có thể nhận định là mất tích.
Hơn nữa đối với chuyện như vậy, Tập đoàn Thợ Săn khổng lồ, hoàn toàn có thể ém nhẹm dễ dàng. Mà một điểm trọng yếu hơn là, dĩ vãng Ba La là chó săn của Hắc Trạch Sâm, còn trước mắt, Kim Hải Ưng đã biến thành thuộc hạ của Tiêu Hoằng, còn bao gồm toàn bộ Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.