Chương 774: Chiến Văn Viên Nguyệt
Đình Vũ
10/09/2017
- Ta phụ trách làm vài cái Dược văn đi, thuận tiện ta muốn dùng các tài liệu này chế tạo mấy thứ ta am hiểu, ngài xem thể nào?
Ốc Sư nói:
- Chỉ là ta cần một bộ Điêu văn đao, không biết ngài có dư hay không?
Nghe Ốc Sư nói thế, Tiêu Hoằng không hỏi nhiều, trực tiếp mở ba lô lấy bộ Điêu văn đao Lân Kim mà Tiêu Hoằng dùng thật lâu, đưa cho Ốc Sư. Tiếp theo lại lấy ra thùng kim loại trong khe nứt không gian, mở ra, bên trong một nửa là tài liệu, cùng một ít ống nghiệm tinh, còn lại là công cụ chế văn loại nhỏ, đầy đủ mọi thứ.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi trong góc hang, trên tảng đá san phẳng, đặt thùng kim loại lên, bắt đầu làm chuẩn bị.
Cùng lúc đó, bên ngoài hang động, mấy tù nhân khiên những khối nguyên thạch Tái thạch lớn đi tới, cẩn thận đặt bên cạnh Chế văn sư Đức Gia Lan.
Nhìn khối nguyên thạch Áo đỉnh thạch thật lớn, Đức Gia Lan dùng công cụ cắt mài mà Tiêu Hoằng đưa cho, bắt đầu chế tạo Tái thạch.
Hai Chế văn sư khác cũng không ngừng bận rộn, phân loại thu dọn các tài liệu tù nhân thu gom được, sau đó bắt đầu chế tạo Ma Văn dịch theo lệnh của Tiêu Hoằng.
Còn Tiêu Hoằng bắt đầu tập trung, căn cứ các loại tài liệu, tiến hành tính toán kết cấu. Về phần lựa chọn, đương nhiên là Chiến Văn lưỡi dao, bởi vì chế tạo Chiến Văn lưỡi dao không cần kết cấu phức tạp, hơn nữa rất thực dụng, càng không cần phải phối hợp quá nhiều với Chiến Văn. Tương đối mà nói, là Chiến Văn chủ chiến thực dụng nhất, được quân đội yêu thích nhất.
Ở bên ngoài hang động, lúc này “bầu trời” đã, tối dần, đống lửa trại bùng lên giữa các tù nhân, bên trên lửa trại là những xâu thịt Hắc xỉ lang, trong những cái nồi gỡ ra từ ấm kim loại là canh thịt.,
Chốc lát sau, mùi thịt thơm phức tràn lạn, làm cho những tù nhân bình thường ăn uống nhạt nhẽo tuôn trào nước miếng.
Lửa trại hừng hực, thức ăn: Tươi sốt, cùng với không gì trói buộc. Vào lúc này, một lần nữa làm cho các tù nhân tràn đầy khát vọng với tự do, hơn nữa mọi người tin chắc rằng sẽ có một ngày tự do, chỉ cần có đầy đủ sức chiến đấu.
Nghĩ đến đây, trên mặt tất cả tù nhân hiện lên vẻ kiên quyết.
Ở trong hang, Tiêu Hoằng nhìn danh sách tài liệu Chế văn sư dọn dẹp ra, quan sát một lát, trong đầu nhanh chóng có ý tưởng chế văn hoàn thiện, liền ra dặn dò Chế văn sư chế tạo Ma Văn dịch như thế nào.
Sau đó, Tiêu Hoằng lấy ra Điêu văn đao cấp Hồn, tạo hình văn lộ trên Tái thạch mài sẵn. Tiêu Hoằng phải chế tạo Chiến Văn thống nhất, tên là Chiến Văn Viên Nguyệt. Dựa theo Tiêu Hoằng phân tích, nó tuyệt đối thực dụng và cũng tuyệt đối thích hợp cho các tù nhân hung hãn này tấn công phát tiết, là vũ khí giết hại.
Vì cam đoan cân bằng giữa chất lượng và hiệu suất đối chế tạo Ma Văn chỉ sử dụng kỹ thuật Để văn hai chiều, nhưng so với những Chiến Văn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi.
- Ngươi cầm cái này, bỏ vào trong Ma Văn dịch.
Tiêu Hoằng đang không ngừng tạo hình văn lộ Để văn trên Tái thạch, bỗng nhiên quay sang nói một tiếng với Ba Tùng đang pha chế Ma Văn dịch, lấy ra một khối Hàn băng vạn năm màu đỏ thật lớn, đặt vào tay Ba Tùng.
Bây giờ Hàn Võ của Tiêu Hoằng đã tăng lên tới cấp bậc Đại Ngự Sư, Ngự lực đã hóa thành mây màu đỏ, cho nên lúc này Hàn băng vạn năm cũng biến thành cùng màu với Ngự lực của Tiêu Hoằng.
Ba Tùng là Chế văn sư lão luyện ở Lạc Đan Luân, tự nhiên biết tới Hàn băng vạn năm, nhìn trong tay Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành một khối Hàn băng vạn năm màu đỏ lớn như thế đưa cho hắn, sắc mặt biến đổi, nhưng tiếp đó liền bình thường lại, bởi vì hắn thấy được chuôi trang sức Hoàng Kỵ trước ngực Tiêu Hoằng.
Ba Tùng khoảng 40 tuổi, cấp bậc Ngự sư đỉnh, trong lòng biết rõ phải dùng Hàn băng vạn năm như thế nào.
Cứ như vậy, chuẩn bị xong mọi phương diện, từng lọ Ma Văn dịch đặt xuống bãi đá chỗ Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng không ngừng tay cầm Điêu văn đao Cấp Hồn điên cuồng tạo hình, bởi vì chỉ là kết cấu Ngự sư cấp bốn, cũng không phải quá phức tạp, dựa vào trình độ chế văn của Tiêu Hoằng thì chỉ là chuyện nhỏ.
Cộng thêm cây Điêu văn đao Cấp Hồn như chí bảo này, biến hóa lưỡi đao theo ý muốn, càng làm Tiêu Hoằng như hổ thêm cánh.
10 phút sau, Chiến Văn Viên Nguyệt đầu tiên đã chế xong, thí nghiệm một chút, bên trong có 15.000 cổ năng lượng, coi như không tệ.
- Địch Phúc.
Nhìn Chiến Văn Viên Nguyệt hai màu đỏ bạc, Tiêu Hoằng kêu lớn.
Vù!
Lập tức, Địch Phúc như con thỏ, mặt cười nịnh bợ chạy tới trước mặt Tiêu Hoằng, không ngừng chà tay. Khỏi cần nói Tiêu Hoằng đang làm gì trong hang động, thực ra bây giờ Địch Phúc nằm mơ cùng muốn có Chiến Văn của mình, huống chỉ trước đó hắn cùng thấy được Chiến Văn Tiêu Hoằng phát xuống mạnh mẽ cỡ nào.
- Lão đại, có chuyện gì?
Địch Phúc hỏi, rất nhỏ, rất nhẹ, không thiếu nịnh hót.
- Đây là Chiến Văn Viên Nguyệt ta mới chế tạo ra, cầm thí nghiệm đi.
Tiêu Hoằng không nhìn bộ mặt “quyến rũ” của Địch Phúc, mặt không đổi sắc ném Chiến Văn Viên Nguyệt cho hắn.
Địch Phúc tràn đầy vui sướng nhận lấy, sắc mặt liền biến đổi, văn lộ có hai đường kỳ quái, giống như dây nhỏ, bao bọc Tái thạch. Nghiên cứu cả buổi, Địch Phúc biến sắc, bởi vì hắn là tù nhân thể liên hiệp, tự nhiênó nghe một chút về kỹ thuật Để văn, cũng từng nhìn thấy hình ảnh.
Xoát!
Địch Phúc ý thức được điểm này, không khỏi hiện ra vẻ khiếp sợ, tiếp đó nhìn lại Tiêu Hoằng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Địch Phúc vô cùng kính nể Tiêu Hoằng, đã là khăng khăng một mực đi theo hắn. Đây là tâm tính của tù nhân thể liên hiệp, mặc kệ Tiêu Hoằng muốn làm gì, cứ làm theo Tiêu Hoằng. Nhưng vào lúc này, làm cho Địch Phúc tuyệt đối không ngờ, Tiêu Hoằng lại biết kỹ thuật Để văn, nói rõ một điều là Tiêu Hoằng có ngàn vạn liên hệ với A Di La.
Nhưng khi Địch Phúc cảm thấy khiếp sợ, bỗng nhướng mày, vì hắn phát hiện Chiến Văn Tiêu Hoằng cho hắn chỉ mới Ngự sư cấp bốn. Cấp bậc Ngự lực này ít nhiều làm Địch Phúc hơi uể oải, hắn có thực lực Ngự sư đỉnh, tự nhiên hy vọng có Chiến Văn Ngự sư cấp năm, hoàn toàn phát huy ra thực lực đỉnh cao.
- Lão đại, sao lại chỉ có Ngự sư cấp bốn?
Địch Phúc dè dặt hỏi.
- Vậy là đủ rồi, đi thử đi.
Tiêu Hoằng không ngẩng đầu, vừa chế tạo Chiến Văn theo kết cấu trước đó, lên tiếng nói.
- Vâng.
Địch Phúc nói một tiếng, cũng không dám dây dưa Tiêu Hoằng, liền đi ra ngoài, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy không được hoàn mỹ. Trong ấn tượng của Địch Phúc, Chiến Văn Ngự sư cấp bốn chỉ có tính năng tàm tạm, vĩnh viễn kém xa Chiến Văn Ngự sư cấp năm của hắn trước kia.
Thấy Địch Phúc đi ra, các tù nhân vây quanh lửa trại đều chuyển ánh mắt mong chờ nhìn vào hắn, một đám ánh mắt lấp lánh tia sáng, nhất là thấy Địch Phúc cầm một cái Chiến Văn đi ra.
- Địch Phúc, sao rồi? Lão đại có phát Chiến Văn cho ngươi không?
Thấy Địch Phúc đi ra, tù nhân khác lên tiếng hỏi.
- Phải, chẳng qua, là Ngự sư cấp bốn, ôi...
Địch Phúc nói, trong lòng không yên, kỹ thuật Chiến Văn tuyệt đối đỉnh cao, hơn nữa còn là kỹ thuật Để văn, không được hoàn mỹ là Ngự sư cấp bốn, nếu là Ngự sư cấp năm thì quá hoàn mỹ rồi.
- Được rồi, ở trong tình cảnh này có được một cái Chiến Văn ra vẻ là không tệ lắm rồi, mau đi thử xem.
Lạp Mỗ có lòng tốt an ủi, đồng thời còn giật dây.
Địch Phúc cũng không dừng lại, dù sao đây là mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, liền chạy xuống chân núi, tới cạnh bìa rừng, ở đó có 5 thành viên tổ chủ chiến không ngừng tuần tra, coi chừng mọi động tĩnh gần đó.
Lúc này, Địch Phức trong lòng hơi chút khó chịu, khởi động Chiến Văn Viên Nguyệt. Ngay khi khởi động Chiến Văn, sắc mặt uể oải của Địch Phúc liền biến đổi, bởi vì hắn cảm nhận được Chiến Văn có được kỹ thuật Để văn, khởi động lưu loát tốt hơn không biết bao nhiêu lần Chiến Văn Ngự sư cấp năm của hắn trước kia, cảm giác trôi chảy lưu loát, không hề có chỗ nào trì trệ.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, tiếp đó Địch Phúc cảm nhận được bên trong Chiến Văn Viên Nguyệt có 15.000 cổ năng lượng sinh động.
Cảm thụ này chưa từng có ở Chiến Văn bình thường, làm cho người ta có cảm giác lực lượng dùng không hết.
Cố gắng bình tĩnh lại, Địch Phúc nhấc tay, kích hoạt hoàn toàn Chiến Văn Viên Nguyệt.
Vù! Vù! Vù...
Nháy mắt, vô số lưỡi dao ánh sáng hình tròn màu bạc liên tục bắn ra từ trong tay Địch Phúc, chỉ nháy mắt đã bán ra bảy tám cái, tính bắn liên tục tuyệt đối sẽ khiến kẻ địch phải kinh sợ, đúng là công kích liên tục không kẽ hở, không cho đối thủ có cơ hội thở dốc.
Nhìn dao ánh sáng hình tròn to bằng bàn tay bay qua, cây cối đổ sụp, vụn gỗ bắn tung tóe, bề mặt cắt không sáng loáng, mà giống như bị dã thú cắn xé, hỗn loạn không thôi.
Nguyên nhân chủ yếu tạo ra hiện tượng này là dao ánh sáng bắn ra điên cuồng xoay tròn, mà bên rìa lưỡi dao ánh sáng có những răng cưa không quy tắc rất nhỏ.
Công kích như thế tuy rằng lực xuyên thấu kém hơn một chút, nhưng tạo ra vết thương có tính hủy diệt. Thử nghĩ xem, vết thương bị cắt phẳng phiu, so sánh với vết thương bị cắt nát bấy, là khai niệm như nhau? Cái sau tuyệt đối rắc rối không thôi, giống như bị dao găm ba cạnh và dao dăm thường đâm trúng, tuyệt đối không cùng một khái niệm.
Thử tưởng tượng, cảnh tượng giống như kẻ địch ở trước mặt mình như bị ném vào máy xay thịt, máu thịt bắn tung tóe.
Ốc Sư nói:
- Chỉ là ta cần một bộ Điêu văn đao, không biết ngài có dư hay không?
Nghe Ốc Sư nói thế, Tiêu Hoằng không hỏi nhiều, trực tiếp mở ba lô lấy bộ Điêu văn đao Lân Kim mà Tiêu Hoằng dùng thật lâu, đưa cho Ốc Sư. Tiếp theo lại lấy ra thùng kim loại trong khe nứt không gian, mở ra, bên trong một nửa là tài liệu, cùng một ít ống nghiệm tinh, còn lại là công cụ chế văn loại nhỏ, đầy đủ mọi thứ.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi trong góc hang, trên tảng đá san phẳng, đặt thùng kim loại lên, bắt đầu làm chuẩn bị.
Cùng lúc đó, bên ngoài hang động, mấy tù nhân khiên những khối nguyên thạch Tái thạch lớn đi tới, cẩn thận đặt bên cạnh Chế văn sư Đức Gia Lan.
Nhìn khối nguyên thạch Áo đỉnh thạch thật lớn, Đức Gia Lan dùng công cụ cắt mài mà Tiêu Hoằng đưa cho, bắt đầu chế tạo Tái thạch.
Hai Chế văn sư khác cũng không ngừng bận rộn, phân loại thu dọn các tài liệu tù nhân thu gom được, sau đó bắt đầu chế tạo Ma Văn dịch theo lệnh của Tiêu Hoằng.
Còn Tiêu Hoằng bắt đầu tập trung, căn cứ các loại tài liệu, tiến hành tính toán kết cấu. Về phần lựa chọn, đương nhiên là Chiến Văn lưỡi dao, bởi vì chế tạo Chiến Văn lưỡi dao không cần kết cấu phức tạp, hơn nữa rất thực dụng, càng không cần phải phối hợp quá nhiều với Chiến Văn. Tương đối mà nói, là Chiến Văn chủ chiến thực dụng nhất, được quân đội yêu thích nhất.
Ở bên ngoài hang động, lúc này “bầu trời” đã, tối dần, đống lửa trại bùng lên giữa các tù nhân, bên trên lửa trại là những xâu thịt Hắc xỉ lang, trong những cái nồi gỡ ra từ ấm kim loại là canh thịt.,
Chốc lát sau, mùi thịt thơm phức tràn lạn, làm cho những tù nhân bình thường ăn uống nhạt nhẽo tuôn trào nước miếng.
Lửa trại hừng hực, thức ăn: Tươi sốt, cùng với không gì trói buộc. Vào lúc này, một lần nữa làm cho các tù nhân tràn đầy khát vọng với tự do, hơn nữa mọi người tin chắc rằng sẽ có một ngày tự do, chỉ cần có đầy đủ sức chiến đấu.
Nghĩ đến đây, trên mặt tất cả tù nhân hiện lên vẻ kiên quyết.
Ở trong hang, Tiêu Hoằng nhìn danh sách tài liệu Chế văn sư dọn dẹp ra, quan sát một lát, trong đầu nhanh chóng có ý tưởng chế văn hoàn thiện, liền ra dặn dò Chế văn sư chế tạo Ma Văn dịch như thế nào.
Sau đó, Tiêu Hoằng lấy ra Điêu văn đao cấp Hồn, tạo hình văn lộ trên Tái thạch mài sẵn. Tiêu Hoằng phải chế tạo Chiến Văn thống nhất, tên là Chiến Văn Viên Nguyệt. Dựa theo Tiêu Hoằng phân tích, nó tuyệt đối thực dụng và cũng tuyệt đối thích hợp cho các tù nhân hung hãn này tấn công phát tiết, là vũ khí giết hại.
Vì cam đoan cân bằng giữa chất lượng và hiệu suất đối chế tạo Ma Văn chỉ sử dụng kỹ thuật Để văn hai chiều, nhưng so với những Chiến Văn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi.
- Ngươi cầm cái này, bỏ vào trong Ma Văn dịch.
Tiêu Hoằng đang không ngừng tạo hình văn lộ Để văn trên Tái thạch, bỗng nhiên quay sang nói một tiếng với Ba Tùng đang pha chế Ma Văn dịch, lấy ra một khối Hàn băng vạn năm màu đỏ thật lớn, đặt vào tay Ba Tùng.
Bây giờ Hàn Võ của Tiêu Hoằng đã tăng lên tới cấp bậc Đại Ngự Sư, Ngự lực đã hóa thành mây màu đỏ, cho nên lúc này Hàn băng vạn năm cũng biến thành cùng màu với Ngự lực của Tiêu Hoằng.
Ba Tùng là Chế văn sư lão luyện ở Lạc Đan Luân, tự nhiên biết tới Hàn băng vạn năm, nhìn trong tay Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành một khối Hàn băng vạn năm màu đỏ lớn như thế đưa cho hắn, sắc mặt biến đổi, nhưng tiếp đó liền bình thường lại, bởi vì hắn thấy được chuôi trang sức Hoàng Kỵ trước ngực Tiêu Hoằng.
Ba Tùng khoảng 40 tuổi, cấp bậc Ngự sư đỉnh, trong lòng biết rõ phải dùng Hàn băng vạn năm như thế nào.
Cứ như vậy, chuẩn bị xong mọi phương diện, từng lọ Ma Văn dịch đặt xuống bãi đá chỗ Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng không ngừng tay cầm Điêu văn đao Cấp Hồn điên cuồng tạo hình, bởi vì chỉ là kết cấu Ngự sư cấp bốn, cũng không phải quá phức tạp, dựa vào trình độ chế văn của Tiêu Hoằng thì chỉ là chuyện nhỏ.
Cộng thêm cây Điêu văn đao Cấp Hồn như chí bảo này, biến hóa lưỡi đao theo ý muốn, càng làm Tiêu Hoằng như hổ thêm cánh.
10 phút sau, Chiến Văn Viên Nguyệt đầu tiên đã chế xong, thí nghiệm một chút, bên trong có 15.000 cổ năng lượng, coi như không tệ.
- Địch Phúc.
Nhìn Chiến Văn Viên Nguyệt hai màu đỏ bạc, Tiêu Hoằng kêu lớn.
Vù!
Lập tức, Địch Phúc như con thỏ, mặt cười nịnh bợ chạy tới trước mặt Tiêu Hoằng, không ngừng chà tay. Khỏi cần nói Tiêu Hoằng đang làm gì trong hang động, thực ra bây giờ Địch Phúc nằm mơ cùng muốn có Chiến Văn của mình, huống chỉ trước đó hắn cùng thấy được Chiến Văn Tiêu Hoằng phát xuống mạnh mẽ cỡ nào.
- Lão đại, có chuyện gì?
Địch Phúc hỏi, rất nhỏ, rất nhẹ, không thiếu nịnh hót.
- Đây là Chiến Văn Viên Nguyệt ta mới chế tạo ra, cầm thí nghiệm đi.
Tiêu Hoằng không nhìn bộ mặt “quyến rũ” của Địch Phúc, mặt không đổi sắc ném Chiến Văn Viên Nguyệt cho hắn.
Địch Phúc tràn đầy vui sướng nhận lấy, sắc mặt liền biến đổi, văn lộ có hai đường kỳ quái, giống như dây nhỏ, bao bọc Tái thạch. Nghiên cứu cả buổi, Địch Phúc biến sắc, bởi vì hắn là tù nhân thể liên hiệp, tự nhiênó nghe một chút về kỹ thuật Để văn, cũng từng nhìn thấy hình ảnh.
Xoát!
Địch Phúc ý thức được điểm này, không khỏi hiện ra vẻ khiếp sợ, tiếp đó nhìn lại Tiêu Hoằng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Địch Phúc vô cùng kính nể Tiêu Hoằng, đã là khăng khăng một mực đi theo hắn. Đây là tâm tính của tù nhân thể liên hiệp, mặc kệ Tiêu Hoằng muốn làm gì, cứ làm theo Tiêu Hoằng. Nhưng vào lúc này, làm cho Địch Phúc tuyệt đối không ngờ, Tiêu Hoằng lại biết kỹ thuật Để văn, nói rõ một điều là Tiêu Hoằng có ngàn vạn liên hệ với A Di La.
Nhưng khi Địch Phúc cảm thấy khiếp sợ, bỗng nhướng mày, vì hắn phát hiện Chiến Văn Tiêu Hoằng cho hắn chỉ mới Ngự sư cấp bốn. Cấp bậc Ngự lực này ít nhiều làm Địch Phúc hơi uể oải, hắn có thực lực Ngự sư đỉnh, tự nhiên hy vọng có Chiến Văn Ngự sư cấp năm, hoàn toàn phát huy ra thực lực đỉnh cao.
- Lão đại, sao lại chỉ có Ngự sư cấp bốn?
Địch Phúc dè dặt hỏi.
- Vậy là đủ rồi, đi thử đi.
Tiêu Hoằng không ngẩng đầu, vừa chế tạo Chiến Văn theo kết cấu trước đó, lên tiếng nói.
- Vâng.
Địch Phúc nói một tiếng, cũng không dám dây dưa Tiêu Hoằng, liền đi ra ngoài, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy không được hoàn mỹ. Trong ấn tượng của Địch Phúc, Chiến Văn Ngự sư cấp bốn chỉ có tính năng tàm tạm, vĩnh viễn kém xa Chiến Văn Ngự sư cấp năm của hắn trước kia.
Thấy Địch Phúc đi ra, các tù nhân vây quanh lửa trại đều chuyển ánh mắt mong chờ nhìn vào hắn, một đám ánh mắt lấp lánh tia sáng, nhất là thấy Địch Phúc cầm một cái Chiến Văn đi ra.
- Địch Phúc, sao rồi? Lão đại có phát Chiến Văn cho ngươi không?
Thấy Địch Phúc đi ra, tù nhân khác lên tiếng hỏi.
- Phải, chẳng qua, là Ngự sư cấp bốn, ôi...
Địch Phúc nói, trong lòng không yên, kỹ thuật Chiến Văn tuyệt đối đỉnh cao, hơn nữa còn là kỹ thuật Để văn, không được hoàn mỹ là Ngự sư cấp bốn, nếu là Ngự sư cấp năm thì quá hoàn mỹ rồi.
- Được rồi, ở trong tình cảnh này có được một cái Chiến Văn ra vẻ là không tệ lắm rồi, mau đi thử xem.
Lạp Mỗ có lòng tốt an ủi, đồng thời còn giật dây.
Địch Phúc cũng không dừng lại, dù sao đây là mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, liền chạy xuống chân núi, tới cạnh bìa rừng, ở đó có 5 thành viên tổ chủ chiến không ngừng tuần tra, coi chừng mọi động tĩnh gần đó.
Lúc này, Địch Phức trong lòng hơi chút khó chịu, khởi động Chiến Văn Viên Nguyệt. Ngay khi khởi động Chiến Văn, sắc mặt uể oải của Địch Phúc liền biến đổi, bởi vì hắn cảm nhận được Chiến Văn có được kỹ thuật Để văn, khởi động lưu loát tốt hơn không biết bao nhiêu lần Chiến Văn Ngự sư cấp năm của hắn trước kia, cảm giác trôi chảy lưu loát, không hề có chỗ nào trì trệ.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, tiếp đó Địch Phúc cảm nhận được bên trong Chiến Văn Viên Nguyệt có 15.000 cổ năng lượng sinh động.
Cảm thụ này chưa từng có ở Chiến Văn bình thường, làm cho người ta có cảm giác lực lượng dùng không hết.
Cố gắng bình tĩnh lại, Địch Phúc nhấc tay, kích hoạt hoàn toàn Chiến Văn Viên Nguyệt.
Vù! Vù! Vù...
Nháy mắt, vô số lưỡi dao ánh sáng hình tròn màu bạc liên tục bắn ra từ trong tay Địch Phúc, chỉ nháy mắt đã bán ra bảy tám cái, tính bắn liên tục tuyệt đối sẽ khiến kẻ địch phải kinh sợ, đúng là công kích liên tục không kẽ hở, không cho đối thủ có cơ hội thở dốc.
Nhìn dao ánh sáng hình tròn to bằng bàn tay bay qua, cây cối đổ sụp, vụn gỗ bắn tung tóe, bề mặt cắt không sáng loáng, mà giống như bị dã thú cắn xé, hỗn loạn không thôi.
Nguyên nhân chủ yếu tạo ra hiện tượng này là dao ánh sáng bắn ra điên cuồng xoay tròn, mà bên rìa lưỡi dao ánh sáng có những răng cưa không quy tắc rất nhỏ.
Công kích như thế tuy rằng lực xuyên thấu kém hơn một chút, nhưng tạo ra vết thương có tính hủy diệt. Thử nghĩ xem, vết thương bị cắt phẳng phiu, so sánh với vết thương bị cắt nát bấy, là khai niệm như nhau? Cái sau tuyệt đối rắc rối không thôi, giống như bị dao găm ba cạnh và dao dăm thường đâm trúng, tuyệt đối không cùng một khái niệm.
Thử tưởng tượng, cảnh tượng giống như kẻ địch ở trước mặt mình như bị ném vào máy xay thịt, máu thịt bắn tung tóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.