Chương 308: Cho ta ba mươi phút
Đình Vũ
16/10/2015
Nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, binh sĩ Bối La rất tự giác nhường cho Tiêu Hoằng một con đường, nổi thẳng về phía Từ Thảnh.
Thấy bên trong đám người bỗng nhiên xuất hiện một tên có mái tóc bạc trắng, thần sắc Nặc Luân hơi biến đổi, có thể khiến cho binh sĩ Bối La cung kính như thế, hẳn không phải là một nhân vật bình thường, tuy nhiên Nặc Luân cũng không quá để ý tới điều này.
La Kiệt thì vốn mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc này đã cứng đờ lại, có thể nói, từ khi Tiêu Hoằng đi vào Bối La, Bối La đà thiếu ân tình của Tiêu Hoằng rồi, vậy mà lúc này, chẳng những không có một tia báo đáp nào, mà ngay cả thư viện duy nhất của Tiêu Hoằng, mà họ cũng không thể bảo hộ được, cùng lúc đó trong lòng La Kiệt cũng tràn ngập một luồng khí lạnh, bởi vì hắn không biết Tiêu Hoằng đối mặt với cảnh này, rốt cuộc sẽ làm ra hành vi quá kích gì.
Trong lòng đã có dự cảm không hay, đối mặt với Mục A, hắn có thể ngăn chặn, nhưng mà Tiêu Hoằng thì lại không được a.
Lúc này Tiêu Hoằng vẫn mang nét mặt như trước, không có chút biến hóa nào, bước theo con đường mà các binh sĩ tránh ra, chậm rãi đi tới bên cạnh Mục A.
Khi Tiêu Hoằng bước lên, thì hắn cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, Bối La thư viện cách đó không xa có một lỗ thủng cực lớn, nhưng chỉ từ thần sắc, thì vẫn không thấy hắn có chút phẫn nộ nào.
Đối với chuyện của Doanh thứ 5, Tiêu Hoằng tất nhiên hiểu được, bởi vậy khi nhìn thấy Nặc Luân cùng với Từ Thành, hắn cũng không có chút bất ngờ nào cả.
-Rốt cuộc là chuyện gì?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
Mục A không chút ngập ngừng nào, nói rõ ràng từng chi tiết cho Tiêu Hoằng.
Mà Tiêu Hoằng vẫn mang vẻ bình thản, chỉ từ thần sắc thì căn bản không nhìn ra rốt cuộc Tiêu Hoằng suy nghĩ gì, là nổi giận, hay là e ngại?
về phần binh sĩ Doanh thứ 4, lúc này cũng đột nhiên an phận lại, dường như là đang chờ đợi ý của Tiêu Hoằng, là đánh hay là lui.
-Nếu muốn địa bàn, nếu muốn động tới Bối La thư viện, thì cũng có thể, có sự đồng ý của La Kiệt chưa?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt mũi, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu vẫn bình thản như trước, không có chút khác biệt nào cả.
-A, ngươi là kẻ nào? Nơi này ngươi quản được hay sao?
Từ Thành hơi liếc Tiêu Hoằng một cái, khinh thường nói, giọng điệu tràn ngập vẻ cao cao tại thượng.
-Ta tên là Tiêu Hoằng, ta hỏi lại một lần, cũng là một lần cuối cùng, có sự đồng ý của La Kiệt chưa?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi, tuy nhiên, nhưng người biết rõ Tiêu Hoằng, thì đã rõ ràng cảm giác được sau lưng rét run.
-Chúng ta đã thông báo, về phần có đồng ý hay không, đó là chuyện của La Kiệt, không quan hệ tới chúng ta, tóm lại địa phương này, chúng ta muốn chắc rồi, Bối La thư viện phải được dỡ bỏ!
Nặc Luân từ từ nói, trong mắt hắn, nói như vậy với Tiêu Hoằng, thì cũng đã coi như giữ mặt mũi cho Tiêu Hoằng rồi.
-Nếu nói theo kiểu này, thì ta chỉ cần thông báo cho La Kiệt, muốn san phẳng Doanh thứ 5 các ngươi, thì cũng không phải có sự cho phép, chuyện tiếp theo thì cũng không có liên quan cùng ta phải không?
Tiêu Hoằng lạnh lùng nhìn Nặc Luân, nói.
Khi lời của Tiêu Hoằng vừa thốt ra, binh sĩ Doanh thứ 5 đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền lộ ra vẻ khinh thường, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, có người không biết tự lượng sức mình như vậy, muốn san phẳng Doanh thứ 5 ư? Nằm mơ à?
La Kiệt, thậm chí những người khác, nghe thấy thế, cũng hơi sửng sốt, bọn họ xem ra, Tiêu Hoằng có phải đã điên lên rồi hay không, không sai, Tiêu Hoằng rất có bản lĩnh, nhưng mà sức chiến đấu cũng không tính là quá mức xuất chúng, ít nhất là còn kém một chút với Ngự Sư cấp hai.
Còn trên thực tế, ngay trong tình huống này, cho dù La Kiệt có cấp bậc là Ngự Sư cấp ba thì cũng không dám nói những lời như vậy.
- Đúng vậy, có bản lĩnh, thì ngươi cứ san phẳng một cái để ta xem thế nào, ta cam đoan tuyệt không truy cứu, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi bước vào Doanh thứ 5 nửa bước, có tin hay không, ta sẽ khiến cho ngươi có vào mà không có ra!Nặc Luân hơi nhìn Tiêu Hoằng một cái, thần tình khinh miệt, cũng có chứa một chút uy hiếp.
-Cho ta ba mươi phút!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, sau đó trực tiếp xoay người, đi ra khỏi đám người, trực tiếp tiến vào một chiếc Ma Văn Xa, lập tức chạy tới chế tác phân xưởng.
Rất nhanh, khi Tiêu Hoằng tiến vào bên trong chế tác phân xưởng, chỉ thấy đám người Mạc Hi đang ăn cơm, tất cả đà chuẩn bị xong, sẽ chờ thí nghiệm lần thứ hai.
-Ô, Tiêu ca, ngươi có chuyện gì vậy? Không phải vừa nói rồi hay sao?
Mạc Hi hơi hơi ngẩng đầu, nét mặt nghi hoặc.
-Trước thời hạn, hạ lệnh đi, thí nghiệm hỏa lực vũ khí lần thứ hai lập tức bắt đầu, chuẩn bị Ma Văn khung máy móc.
Tiêu Hoằng đáp.
-ừm...!
Mạc Hi cũng không hỏi nhiều, vỗ vỗ mông đứng lên, phân phó thuộc hạ, bắt đầu tiến hành chuẩn bị mọi phương diện.
Chỉ dùng ba phút ngắn ngủn, tất cả đại hình vũ khí đều đà được lắp lên Ma Văn khung máy móc, trong nháy mắt, đà võ trang Ma Văn máy móc trở thành một chiến sĩ sắt thép.
Khi Tiêu Hoằng tiến vào trong đó, tất cả số liệu kiểm tra đo lường đều bình thường, trên đỉnh của Ma Văn Xa cũng chậm rãi mở ra, các khẩu súng gắn vào tứ chi và lưng của Ma Văn khung máy móc cũng đã lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tiến vào trạng thái đợi lệnh.
-Tiêu ca, ngươi định thí nghiệm ở đâu?
Mạc Hi thao túng dụng cụ bên cạnh, vặn nốt cái khóa trên giá đỡ, thuận miệng hỏi.
-Nơi đóng quân của Doanh thứ 5!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sau đó, Ma Văn khung máy móc tựa như một thanh hỏa tiễn, trực tiếp xông ra ngoài chế văn phân xưởng, lao thẳng tới phía chân trời.
Cùng lúc đó, ở gần Bổi La thư viện, đà mười mấy phút trôi qua, thấy Tiêu Hoằng đi mãi chưa quay lại, nét mặt Nặc Luân đà toát ra một chút khinh thường, trong mắt hắn, tên Tiêu Hoằng nhìn như bình thản khi nãy, phỏng chừng là đà chuồn mất rồi.
Nhất là khi nhìn thấy biểu tình nơm nớp lo sợ của La Kiệt, cùng với vẻ mặt khó tin, Nặc Luân có thể phỏng đoán ra, một tên đoàn trưởng mà cũng có bộ dáng này, thì thủ hạ của hắn lấy đâu ra bản lĩnh cơ chứ?
về phần hơn 100 binh sĩ Tô Môn đi theo tới đây, đối với câu nói cần ba mươi phút của Tiêu Hoằng, thì căn bản không có để trong lòng, thân là cấp B quân, bọn họ có cảm giác ưu việt rất mạnh, đối với cấp c quân thì đều không đặt trong mắt.
Trong mắt bọn họ, Bối La quân đoàn chính là vật hi sinh trên chiến trường, còn kẻ chân chính chống đỡ được sự tấn công của địch nhân, thì mới là bọn hắn.
Có thể nói, lúc này binh sĩ Tô Môn đà có chút không nhịn nổi nữa, muốn thể hiện sự lợi hại của bọn họ, trong lòng còn ước gì binh sĩ Bổi La nhanh chóng tiến hành phản kích, để cho bọn họ có thể giết chóc một trận thống khoái.
Đây chỉ là do binh sĩ Tô Môn chưa nhìn thấy quân đội của Duy Lâm Công Quốc, nếu không thì đã không nghĩ vậy rồi.
Đám người La Kiệt, Bì Nặc thì lúc này trên trán đà chảy ra từng tầng mồ hôi mỏng, bọn họ không thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng sẽ dùng phương pháp gì để chiến đấu.
Nhưng phỏng chừng một khi đánh nhau, chắc chắn là lành ít dữ nhiều, đúng vậy, Tô Môn quân đoàn đều là tinh binh mạnh mẽ a, Bối La quân đoàn không thể so được.
Nhưng thử nghĩ lại, nếu không ngăn chặn, thì căn cứ quân sự Bổi La theo một phương thức khác mà rơi vào tay giặc.
về phần các binh sĩ Bổi La bên kia, ánh mắt thì vô cùng phức tạp, bọn họ không rỗ Tiêu Hoằng rốt cuộc làm gì, lại không nghĩ ra nổi, Tiêu Hoằng nói muốn ba mươi phút, rốt cuộc là muốn làm gì?
Trong vòng ba mươi phút san phẳng Doanh thứ 5 ư? Đây là chuyện đùa thôi.
Mặc dù bọn họ tức giận không thôi, mặc dù bọn họ hận không thể giết chết binh sĩ Tô Môn, nhưng mà cũng chỉ là thử nghĩ mà thôi, xét đến cùng, vẫn là do
thực lực không đủ.
Nặc Luân hơi nhìn bốn phía một cái, nhìn thấy bộ dáng giận mà không dám nói của binh sĩ Bối La, lại lần nữa toát ra vẻ khinh miệt, điều này thường là biểu tình của những kẻ yếu nhược.
Đúng vào lúc này, một chiếc Ma Văn xe tháo dỡ đà tới đây, đang chờ lệnh.
-Không quan tâm cái tên Tiêu... Tiêu gì đó nữa, phỏng chừng hắn đà trở thành rùa đen rút đầu mà chạy đi rồi, dỡ Bổi La thư viện xuống, sau đó lập tức bắt đầu thi công, nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, Tô Môn Doanh thứ 5, sẽ có toàn quyền sử dụng căn cứ quân sự Bổi La, binh sĩ Bổi La phải hoàn toàn nghe theo điều khiển của Doanh thứ 5 chúng ta, nếu không, sẽ dùng tội kháng mệnh mà xử!
Nặc Luân nói xong, liền xoay người đi lên Ma Văn Xa, chuẩn bị rời đi.
Từ Thành nghe vậy, khuôn mặt uy nghiêm hơi liếc mắt về phía binh sĩ Bổi La một cái, trực tiếp bỏ qua La Kiệt.
-Thức thời thì đều cút đi, đừng ở chỗ này quấy rối, nếu không sẽ là can thiệp vào quân vụ, sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, kẻ nào phạm tội nghiêm trọng, sẽ bị xử quyết!
Từ Thành dùng giọng điệu nghiêm khắc nói, có thể nói, chuyện đã tới nước này, hắn cũng không cần lấy cớ nữa, trắng trợn khinh người, đám vật hi sinh trước mắt này còn dám phản kháng nữa hay sao?
Nói xong, Từ Thành liền phất tay, ý bảo xe tháo dỡ đi lên hoạt động.
La Kiệt lúc này đã sắc mặt xanh mét, tình thể gấp gáp, nhưng mà hắn lại không có biện pháp nào để giải quyết cả.
Các binh sĩ Bổi La khác cùng lâm vào hoàn cảnh tiến thối lường nan, dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn xe tháo dỡ chậm rãi tới gần Bổi La thư viện, nhưng lại vô kế khả thi, La Kiệt dường như vào giờ khắc này, đã mất đi uy tín mà một đoàn trưởng nên có.
Ầm ầm ầm ầm...!
Gần như khi mọi người đang không biết nên làm thể nào cho phải, trên xe tháo dỡ đang tiến lên này bỗng nhiên hiện lên một tầng năng lượng đạn màu cam dày đặc, giống như một cơn mưa to trực tiếp đổ xuống Ma Văn Xa tháo dỡ, chỉ trong một giây ngắn ngủn, năng lượng đạn mặt độ siêu cao đà trực tiếp băm nát xe tháo dỡ thành các mảnh nhỏ.
Oanh...!
Ngay sau đó, xe tháo dỡ trực tiếp vờ tan, lái xe cùng chết không toàn thây.
-Điều này...!
Nhìn thấy một màn như thế, biểu tỉnh của binh sĩ Bối La đồng loạt biến đổi, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, đà có người chết rồi, mà phản ứng thứ hai là, đây rốt cuộc là vũ khí gì?
về phần Từ Thành, sắc mặt hắn cùng khẽ biến, vừa định bày ra bộ dáng cực kỳ phẫn nộ, thì toàn thân bỗng nhiên cứng đờ lại.
Ầm...!
Tiêu Hoằng lái Ma Văn khung máy móc, trực tiếp dừng ở bên cạnh xe tháo dỡ, trong tay đang nhấc một thanh trọng hình cơ pháo tên là Kẻ Hủy Diệt dài hơn một thước.
-Cái này... đây là?
Nhìn thấy một khung máy móc hình người xuất hiện, mọi người đều như đang nằm mơ, không hề nghi ngờ, cảnh tượng này bọn họ chưa từng nhìn thấy trong các cuộc chiến đấu khí trước.
La Kiệt, Bì Nặc thì há hốc miệng, nhìn vũ khí kỳ quái trước mắt này, giống như đang nhìn một con quái vật.
Từ Thành, thậm chí các binh sĩ Tô Môn, thì đều biển sắc, bọn họ có thể khẩng định, thứ này dường như cũng không có ý tốt với bọn họ.
Thấy bên trong đám người bỗng nhiên xuất hiện một tên có mái tóc bạc trắng, thần sắc Nặc Luân hơi biến đổi, có thể khiến cho binh sĩ Bối La cung kính như thế, hẳn không phải là một nhân vật bình thường, tuy nhiên Nặc Luân cũng không quá để ý tới điều này.
La Kiệt thì vốn mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc này đã cứng đờ lại, có thể nói, từ khi Tiêu Hoằng đi vào Bối La, Bối La đà thiếu ân tình của Tiêu Hoằng rồi, vậy mà lúc này, chẳng những không có một tia báo đáp nào, mà ngay cả thư viện duy nhất của Tiêu Hoằng, mà họ cũng không thể bảo hộ được, cùng lúc đó trong lòng La Kiệt cũng tràn ngập một luồng khí lạnh, bởi vì hắn không biết Tiêu Hoằng đối mặt với cảnh này, rốt cuộc sẽ làm ra hành vi quá kích gì.
Trong lòng đã có dự cảm không hay, đối mặt với Mục A, hắn có thể ngăn chặn, nhưng mà Tiêu Hoằng thì lại không được a.
Lúc này Tiêu Hoằng vẫn mang nét mặt như trước, không có chút biến hóa nào, bước theo con đường mà các binh sĩ tránh ra, chậm rãi đi tới bên cạnh Mục A.
Khi Tiêu Hoằng bước lên, thì hắn cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, Bối La thư viện cách đó không xa có một lỗ thủng cực lớn, nhưng chỉ từ thần sắc, thì vẫn không thấy hắn có chút phẫn nộ nào.
Đối với chuyện của Doanh thứ 5, Tiêu Hoằng tất nhiên hiểu được, bởi vậy khi nhìn thấy Nặc Luân cùng với Từ Thành, hắn cũng không có chút bất ngờ nào cả.
-Rốt cuộc là chuyện gì?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
Mục A không chút ngập ngừng nào, nói rõ ràng từng chi tiết cho Tiêu Hoằng.
Mà Tiêu Hoằng vẫn mang vẻ bình thản, chỉ từ thần sắc thì căn bản không nhìn ra rốt cuộc Tiêu Hoằng suy nghĩ gì, là nổi giận, hay là e ngại?
về phần binh sĩ Doanh thứ 4, lúc này cũng đột nhiên an phận lại, dường như là đang chờ đợi ý của Tiêu Hoằng, là đánh hay là lui.
-Nếu muốn địa bàn, nếu muốn động tới Bối La thư viện, thì cũng có thể, có sự đồng ý của La Kiệt chưa?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt mũi, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu vẫn bình thản như trước, không có chút khác biệt nào cả.
-A, ngươi là kẻ nào? Nơi này ngươi quản được hay sao?
Từ Thành hơi liếc Tiêu Hoằng một cái, khinh thường nói, giọng điệu tràn ngập vẻ cao cao tại thượng.
-Ta tên là Tiêu Hoằng, ta hỏi lại một lần, cũng là một lần cuối cùng, có sự đồng ý của La Kiệt chưa?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi, tuy nhiên, nhưng người biết rõ Tiêu Hoằng, thì đã rõ ràng cảm giác được sau lưng rét run.
-Chúng ta đã thông báo, về phần có đồng ý hay không, đó là chuyện của La Kiệt, không quan hệ tới chúng ta, tóm lại địa phương này, chúng ta muốn chắc rồi, Bối La thư viện phải được dỡ bỏ!
Nặc Luân từ từ nói, trong mắt hắn, nói như vậy với Tiêu Hoằng, thì cũng đã coi như giữ mặt mũi cho Tiêu Hoằng rồi.
-Nếu nói theo kiểu này, thì ta chỉ cần thông báo cho La Kiệt, muốn san phẳng Doanh thứ 5 các ngươi, thì cũng không phải có sự cho phép, chuyện tiếp theo thì cũng không có liên quan cùng ta phải không?
Tiêu Hoằng lạnh lùng nhìn Nặc Luân, nói.
Khi lời của Tiêu Hoằng vừa thốt ra, binh sĩ Doanh thứ 5 đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền lộ ra vẻ khinh thường, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, có người không biết tự lượng sức mình như vậy, muốn san phẳng Doanh thứ 5 ư? Nằm mơ à?
La Kiệt, thậm chí những người khác, nghe thấy thế, cũng hơi sửng sốt, bọn họ xem ra, Tiêu Hoằng có phải đã điên lên rồi hay không, không sai, Tiêu Hoằng rất có bản lĩnh, nhưng mà sức chiến đấu cũng không tính là quá mức xuất chúng, ít nhất là còn kém một chút với Ngự Sư cấp hai.
Còn trên thực tế, ngay trong tình huống này, cho dù La Kiệt có cấp bậc là Ngự Sư cấp ba thì cũng không dám nói những lời như vậy.
- Đúng vậy, có bản lĩnh, thì ngươi cứ san phẳng một cái để ta xem thế nào, ta cam đoan tuyệt không truy cứu, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi bước vào Doanh thứ 5 nửa bước, có tin hay không, ta sẽ khiến cho ngươi có vào mà không có ra!Nặc Luân hơi nhìn Tiêu Hoằng một cái, thần tình khinh miệt, cũng có chứa một chút uy hiếp.
-Cho ta ba mươi phút!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, sau đó trực tiếp xoay người, đi ra khỏi đám người, trực tiếp tiến vào một chiếc Ma Văn Xa, lập tức chạy tới chế tác phân xưởng.
Rất nhanh, khi Tiêu Hoằng tiến vào bên trong chế tác phân xưởng, chỉ thấy đám người Mạc Hi đang ăn cơm, tất cả đà chuẩn bị xong, sẽ chờ thí nghiệm lần thứ hai.
-Ô, Tiêu ca, ngươi có chuyện gì vậy? Không phải vừa nói rồi hay sao?
Mạc Hi hơi hơi ngẩng đầu, nét mặt nghi hoặc.
-Trước thời hạn, hạ lệnh đi, thí nghiệm hỏa lực vũ khí lần thứ hai lập tức bắt đầu, chuẩn bị Ma Văn khung máy móc.
Tiêu Hoằng đáp.
-ừm...!
Mạc Hi cũng không hỏi nhiều, vỗ vỗ mông đứng lên, phân phó thuộc hạ, bắt đầu tiến hành chuẩn bị mọi phương diện.
Chỉ dùng ba phút ngắn ngủn, tất cả đại hình vũ khí đều đà được lắp lên Ma Văn khung máy móc, trong nháy mắt, đà võ trang Ma Văn máy móc trở thành một chiến sĩ sắt thép.
Khi Tiêu Hoằng tiến vào trong đó, tất cả số liệu kiểm tra đo lường đều bình thường, trên đỉnh của Ma Văn Xa cũng chậm rãi mở ra, các khẩu súng gắn vào tứ chi và lưng của Ma Văn khung máy móc cũng đã lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tiến vào trạng thái đợi lệnh.
-Tiêu ca, ngươi định thí nghiệm ở đâu?
Mạc Hi thao túng dụng cụ bên cạnh, vặn nốt cái khóa trên giá đỡ, thuận miệng hỏi.
-Nơi đóng quân của Doanh thứ 5!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sau đó, Ma Văn khung máy móc tựa như một thanh hỏa tiễn, trực tiếp xông ra ngoài chế văn phân xưởng, lao thẳng tới phía chân trời.
Cùng lúc đó, ở gần Bổi La thư viện, đà mười mấy phút trôi qua, thấy Tiêu Hoằng đi mãi chưa quay lại, nét mặt Nặc Luân đà toát ra một chút khinh thường, trong mắt hắn, tên Tiêu Hoằng nhìn như bình thản khi nãy, phỏng chừng là đà chuồn mất rồi.
Nhất là khi nhìn thấy biểu tình nơm nớp lo sợ của La Kiệt, cùng với vẻ mặt khó tin, Nặc Luân có thể phỏng đoán ra, một tên đoàn trưởng mà cũng có bộ dáng này, thì thủ hạ của hắn lấy đâu ra bản lĩnh cơ chứ?
về phần hơn 100 binh sĩ Tô Môn đi theo tới đây, đối với câu nói cần ba mươi phút của Tiêu Hoằng, thì căn bản không có để trong lòng, thân là cấp B quân, bọn họ có cảm giác ưu việt rất mạnh, đối với cấp c quân thì đều không đặt trong mắt.
Trong mắt bọn họ, Bối La quân đoàn chính là vật hi sinh trên chiến trường, còn kẻ chân chính chống đỡ được sự tấn công của địch nhân, thì mới là bọn hắn.
Có thể nói, lúc này binh sĩ Tô Môn đà có chút không nhịn nổi nữa, muốn thể hiện sự lợi hại của bọn họ, trong lòng còn ước gì binh sĩ Bổi La nhanh chóng tiến hành phản kích, để cho bọn họ có thể giết chóc một trận thống khoái.
Đây chỉ là do binh sĩ Tô Môn chưa nhìn thấy quân đội của Duy Lâm Công Quốc, nếu không thì đã không nghĩ vậy rồi.
Đám người La Kiệt, Bì Nặc thì lúc này trên trán đà chảy ra từng tầng mồ hôi mỏng, bọn họ không thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng sẽ dùng phương pháp gì để chiến đấu.
Nhưng phỏng chừng một khi đánh nhau, chắc chắn là lành ít dữ nhiều, đúng vậy, Tô Môn quân đoàn đều là tinh binh mạnh mẽ a, Bối La quân đoàn không thể so được.
Nhưng thử nghĩ lại, nếu không ngăn chặn, thì căn cứ quân sự Bổi La theo một phương thức khác mà rơi vào tay giặc.
về phần các binh sĩ Bổi La bên kia, ánh mắt thì vô cùng phức tạp, bọn họ không rỗ Tiêu Hoằng rốt cuộc làm gì, lại không nghĩ ra nổi, Tiêu Hoằng nói muốn ba mươi phút, rốt cuộc là muốn làm gì?
Trong vòng ba mươi phút san phẳng Doanh thứ 5 ư? Đây là chuyện đùa thôi.
Mặc dù bọn họ tức giận không thôi, mặc dù bọn họ hận không thể giết chết binh sĩ Tô Môn, nhưng mà cũng chỉ là thử nghĩ mà thôi, xét đến cùng, vẫn là do
thực lực không đủ.
Nặc Luân hơi nhìn bốn phía một cái, nhìn thấy bộ dáng giận mà không dám nói của binh sĩ Bối La, lại lần nữa toát ra vẻ khinh miệt, điều này thường là biểu tình của những kẻ yếu nhược.
Đúng vào lúc này, một chiếc Ma Văn xe tháo dỡ đà tới đây, đang chờ lệnh.
-Không quan tâm cái tên Tiêu... Tiêu gì đó nữa, phỏng chừng hắn đà trở thành rùa đen rút đầu mà chạy đi rồi, dỡ Bổi La thư viện xuống, sau đó lập tức bắt đầu thi công, nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, Tô Môn Doanh thứ 5, sẽ có toàn quyền sử dụng căn cứ quân sự Bổi La, binh sĩ Bổi La phải hoàn toàn nghe theo điều khiển của Doanh thứ 5 chúng ta, nếu không, sẽ dùng tội kháng mệnh mà xử!
Nặc Luân nói xong, liền xoay người đi lên Ma Văn Xa, chuẩn bị rời đi.
Từ Thành nghe vậy, khuôn mặt uy nghiêm hơi liếc mắt về phía binh sĩ Bổi La một cái, trực tiếp bỏ qua La Kiệt.
-Thức thời thì đều cút đi, đừng ở chỗ này quấy rối, nếu không sẽ là can thiệp vào quân vụ, sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, kẻ nào phạm tội nghiêm trọng, sẽ bị xử quyết!
Từ Thành dùng giọng điệu nghiêm khắc nói, có thể nói, chuyện đã tới nước này, hắn cũng không cần lấy cớ nữa, trắng trợn khinh người, đám vật hi sinh trước mắt này còn dám phản kháng nữa hay sao?
Nói xong, Từ Thành liền phất tay, ý bảo xe tháo dỡ đi lên hoạt động.
La Kiệt lúc này đã sắc mặt xanh mét, tình thể gấp gáp, nhưng mà hắn lại không có biện pháp nào để giải quyết cả.
Các binh sĩ Bổi La khác cùng lâm vào hoàn cảnh tiến thối lường nan, dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn xe tháo dỡ chậm rãi tới gần Bổi La thư viện, nhưng lại vô kế khả thi, La Kiệt dường như vào giờ khắc này, đã mất đi uy tín mà một đoàn trưởng nên có.
Ầm ầm ầm ầm...!
Gần như khi mọi người đang không biết nên làm thể nào cho phải, trên xe tháo dỡ đang tiến lên này bỗng nhiên hiện lên một tầng năng lượng đạn màu cam dày đặc, giống như một cơn mưa to trực tiếp đổ xuống Ma Văn Xa tháo dỡ, chỉ trong một giây ngắn ngủn, năng lượng đạn mặt độ siêu cao đà trực tiếp băm nát xe tháo dỡ thành các mảnh nhỏ.
Oanh...!
Ngay sau đó, xe tháo dỡ trực tiếp vờ tan, lái xe cùng chết không toàn thây.
-Điều này...!
Nhìn thấy một màn như thế, biểu tỉnh của binh sĩ Bối La đồng loạt biến đổi, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, đà có người chết rồi, mà phản ứng thứ hai là, đây rốt cuộc là vũ khí gì?
về phần Từ Thành, sắc mặt hắn cùng khẽ biến, vừa định bày ra bộ dáng cực kỳ phẫn nộ, thì toàn thân bỗng nhiên cứng đờ lại.
Ầm...!
Tiêu Hoằng lái Ma Văn khung máy móc, trực tiếp dừng ở bên cạnh xe tháo dỡ, trong tay đang nhấc một thanh trọng hình cơ pháo tên là Kẻ Hủy Diệt dài hơn một thước.
-Cái này... đây là?
Nhìn thấy một khung máy móc hình người xuất hiện, mọi người đều như đang nằm mơ, không hề nghi ngờ, cảnh tượng này bọn họ chưa từng nhìn thấy trong các cuộc chiến đấu khí trước.
La Kiệt, Bì Nặc thì há hốc miệng, nhìn vũ khí kỳ quái trước mắt này, giống như đang nhìn một con quái vật.
Từ Thành, thậm chí các binh sĩ Tô Môn, thì đều biển sắc, bọn họ có thể khẩng định, thứ này dường như cũng không có ý tốt với bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.