Ma Ngân

Chương 1068: Chủng tộc

Đình Vũ

15/09/2017

- Tiêu Hoằng, không ngờ quản đội của ngươi ương ngạnh như thế, nhưng ngươi còn không biết, ta vẫn còn có giữ lại hậu chiêu?

Đạo Sâm nhìn chằm chằm Tiêu Hoằng. Nghiến răng nhét ra mấy chữ.

Đạo Sâm vừa nói xong, đằng sau lưng đã có một người xuất hiện như tia chớp, mặc giáp hợp kim đen, đầu trọc lóc, còn phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Hắn là một đệ tử nhỏ của Đạo Sâm, tên là Ai Lạc Tư, có được thực lực Ngự hồn cấp một. Trước đó hắn vẫn lẫn trong thần vệ quân, không ai biết hắn tới, thậm chí cả bản thân Mạc Cáp Đốn.

Hắn xuất hiện, rõ ràng là kỳ binh đánh vỡ thế bế tắc này.

Mạc Cáp Đốn vẫn luôn căng thẳng, nhìn thấy Ai Lạc Tư bỗng nhiên xuất hiện, thần sắc hơi đổi. Mạc Cáp Đốn cũng không quá phản cảm Đạo Sâm có giấu diểm, ngược lại có thêm một tia khe ngợi, quân sự không ngại lừa dối mà.

Chỉ là Tiêu Hoằng vẫn luôn trong tuyệt cảnh, nhìn thấy tên đầu trọc kia tới gần, cũng không thấy có gì khác thường, ngược lại còn cười lạnh hai tiếng.

- Kỳ thật ta cũng để lại một con cờ.

Tiêu Hoằng ngẩng đầu nói, ánh mắt phát ra lạnh lẽo và gian trá.

Vù!

Tiêu Hoằng mới nói xong, trên tảng đá bên tay phải cách mấy trăm mét, con rối Phạm Gia Tây đang đứng trên đó, cũng như tia chớp lao về phía Ai Lạc Tư, không nói hai lời trực tiếp quấn lấy Ai Lạc Tư còn chưa kịp chuẩn bị.

Tuy rằng đã trở thành con rối, nhưng Phạm Gia Tây vẫn có thể cam đoan thực lực Ngự hồn cấp hai, trực tiếp áp chế Ai Lạc Tư.

Thấy cảnh này, ánh mắt Đạo Sâm không khỏi hiện ra kinh ngạc, hắn không ngờ rằng đã tới tuyệt cảnh này, Tiêu Hoằng vẫn còn có giữ lại.

- Tiêu Hoằng, ta thừa nhận ngươi rất gian trá, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chỉ là phí công, không phải sao?

Đạo Sâm nói xong, lại lao về phía Tiêu Hoằng.

http://t

ruyencuatui.net/Đúng thế, ngoài miệng Đạo Sâm nói rất nhẹ nhàng, nhưng một con cờ ẩn do mình tỉ mỉ bố trí bị Tiêu Hoằng phế bỏ như vậy, cũng khiến Đạo Sâm xấu hổ.

Nên biết, hắn là người sống cả ngàn năm, Tiêu Hoằng trong mắt hắn chỉ là thằng nhóc con mà thôi. Nhưng bây giờ, lại không phải thế, Tiêu Hoằng như đã tính toán mọi thứ.

Đạo Sâm lại ra tay, thần vệ quân cùng binh lính chiến giáp Liệt Qua còn sót lại cũng xông lên chém giết, chiến trường vừa bình ổn lại trở nên thảm thiết.

Cảm giác rõ ràng nhất là hai bên sẽ giết sạch nhau trong trận chiến này, để tranh thủ thêm nhiều thời gian cho tộc nhân di chuyển. '

Di chuyển là mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng phải có trách nhiệm gánh vác mệnh lệnh này.

Chém giết bi tráng và thảm thiết đã nhuộm đỏ chân trời, mặt trời rơi xuống phía tây, chiếu rọi trên mảnh đất nhuộm máu này, phản xạ những tia đỏ rực.

Lại 1 giờ sau, nhân viên địa khu Gia Tác đã vào Tị Kiếp Hào, chỉ còn lại 100 ngàn người vẫn đang trên đường tới, trong đó phần lớn là binh lính Lạc Đan Luân già yếu, lúc này đang cười xe linh thú, cố gắng tới Tị Kiếp Hào bằng tốc độ nhanh nhất.

Tị Kiếp Hào đang chờ đợi bọn họ, Tiêu Hoằng, quân đoàn chiến giáp Liệt Qua, đang dùng sinh mệnh tranh giành thời gian cho bọn họ.

Bỗng nhiên, đoàn xe linh thú đang liều mạng đi tới trước bỗng ngừng lại, những binh lính già, bình dân Lạc Đan Luân, cùng 10 ngàn binh lính Lạc Đan Luân bảo vệ bình dân, đồng loạt xuống xe.

Ở Tị Kiếp Hào, Thiết Nam thấy 100 ngàn người cuối cùng bỗng dừng bước, ánh mắt lo lắng bỗng biến đổi, dùng Ma Văn thông tin hỏi:



- Các người muốn làm gì? Gặp phải vấn đề gì sao?

- Không có.

Ma Văn thông tin của Thiết Nam truyền ra tiếng trả lời bình thản, giọng nói này là của sư đoàn trưởng Mạch Khải, bảo vệ 100 ngàn người kia.

- Chúng ta vừa đưa ra biểu quyết, không đi Tị Kiếp Hào. Trưởng quan, bây giờ ngài có thể cho Tị Kiếp Hào lên đường.

Mạch Khải trả lời xong, thông tin đã cắt đứt.

Nhìn lại đoàn xe linh thú ở phía bắc đại sa mạc Khảm Tát, bất luận là binh lính Lạc Đan Luân mặc áo giáp, hay các binh lính già gần đất xa trời, hoặc là bình dân Lạc Đan Luân, đã lấy ra dầu lửa hoặc Ma Văn thiêu đốt.

Tiếp theo đổ dầu lên người mình, cùng xe linh thú.

Thấy cảnh này trên màn hình, tròng mắt Thiết Nam co rụt, hắn đã dự cảm được điều gì sắp xảy ra, liền đỏ mắt gọi lại cho Mạch Khải, lại phát hiện Ma Văn thông tin trong tay Mạch Khải đã hóa thành bụi phấn, chảy ra trên tay.

- Khốn kiếp, các ngươi muốn làm gì? Lập tức ngừng ngay hành động ngu xuẩn của các ngươi!

Thiết Nam gầm lên!

Vài phút sau, những người này dùng ánh mắt thê lương nhìn phía chân trời, sau đó khởi động Ma Văn thiêu đốt...

Bùng...

Khoảnh khắc, đoàn xe linh thú thật dài bùng lên ngọn lửa ngập trời, ngọn lửa vô tình cắn nuốt toàn bộ xe linh thú và những người Lạc Đan Luân.

Mạch Khải dẫn theo 100 ngàn người Lạc Đan Luân, dùng phương thức tự sát, quyết tâm không trở thành trói buộc của người Lạc Đan Luân.

Biển lửa khổng lồ lan tràn trên mặt đất khô nóng, thậm chí từ ngoài không gian cũng thấy được đốm lửa sáng ngời.

Mọi người trong Vũ trụ Thái Qua, nhìn thấy cảnh tượng trên màn ảnh, tất cả là một mảnh im lặng...

Chủng tộc như thế, làm người ta thương cảm, lại làm người ta kính nể. Quốc vương làm đội cảm tử vì bình dân, bình dân vì không trở thành trói buộc cho chủng tộc, làm ra hành động tự sát vĩ đại.

Nhìn một mảnh biển lửa trên đại sa mạc Khảm Tát, nhìn Tiêu Hoằng chồng chất vết thương, dẫn dắt quân đoàn chiến giáp Liệt Qua chỉ còn đếm trên đầu ngón tay đang anh dũng chiến đấu, quân nhân ở trung lập đều nhấc tay, chào quân lễ.

Bình dân cũng cúi đầu, sắc mặt im lặng.

Người Lạc Đan Luân đổ bộ lên Tị Kiếp Hào, nhìn những cảnh tượng trên màn ảnh, đã rơi lệ đầy mặt. Giờ phút này, đã khắc ghi vào trong đầu mỗi một bình dân.

Tuy rằng bọn họ bi thảm, nhưng chưa bao giờ cúi đầu cao ngạo của mình, mặc kệ là ở nơi nào.

Ở bên bờ bắc đại sa mạc Khảm Tát, trên mảnh biển máu kia, Tiêu Hoằng khoác áo choàng rách nát, hơi cúi đầu, tay cầm Băng Tín Ngưỡng đầy máu, vẫn sừng sững trên mặt đất đầy xác chết.

Mái tóc dính đầy máu thỉnh thoảng bay lên theo gió, Bất Khuất Khải cũng trở nên vỡ nát, bên trong những vết nứt còn không ngừng toàn máu ra, ngay cả Vương Giả Khôi cũng có một vết rạch sâu, nhưng ánh mắt Tiêu Hoằng vẫn cao ngạo lạnh băng, hắn là vua của Lạc Đan Luân.

Ở sau lưng Tiêu Hoằng, là Cổ Tư đã ngã xuống vũng máu, cùng vô số thi thể quân đoàn chiến giáp Liệt Qua, chỉ có Tiêu Hoằng là đứng thẳng.

Đạo Sâm bên kia cũng không tốt chút nào, mái tóc sạch sẽ đã rối tung, trên người đầy vết thương, vết thương lớn nhất còn sâu thấy xương, Ngự lực màu xanh đang bịt kín vết thương đó.



Ngoài Đạo Sâm ra, sau lưng hắn chỉ còn lại không đủ trăm tên thần vệ quân, tràng diện khiến người ta... Có một loại cảm giác thảm thiết không nói nên lời.

- Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng, ta kính nể nghị lực của ngươi, nhưng lúc này, ngươi nên giác ngộ đi.

Đạo Sâm thê thảm nhìn Tiêu Hoằng càng thê thảm hơn, suy yếu nói.

- Sống? Chết? Ha ha.

Tiêu Hoằng không khỏi phát ra mấy tiếng cười lạnh băng, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục vẫn đang thiêu đốt, lạnh băng mà kiêu ngạo, ở bất cứ khi nào, hắn vẫn là giữa bộ dạng của vương, ánh mắt của ma vương.

- Bệ hạ, Tị Kiếp Hào đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất phát, xin hỏi ngài...

Ma Văn thông tin ngâm trong máu của Tiêu Hoằng truyền ra tiếng nói bi thương nặng nề của Thiết Nam.

- Các học sinh trên Tị Kiếp Hào đã nhập học bình thường rồi chứ? Đây là câu hỏi cuối cùng của Tiêu Hoằng, rõ ràng đang đuối sức.

- Vâng, theo lệnh của ngài, bọn nhỏ đang đi học, dành cho bọn nhỏ hoàn cảnh học tập tốt nhất.

Thiết Nam mắt ửng đỏ, nghẹn ngào đáp lại.

- Vậy thì tốt, còn ta, sẽ không đi theo các ngươi. Bây giờ, Tị Kiếp Hào, xuất phát đi.

Tiêu Hoằng suy yếu nói, sau đó ngón tay đầy máu dùng sức, Ma Văn thông tin tượng trưng cho vương quyền trực tiếp biến thành phấn trong tay Tiêu Hoằng, bay ra trên ngón tay trong gió nóng.

Bàn tay khác vẫn thiêu đốt lửa băng, nắm chặt Băng Tín Ngưỡng, dùng sức giơ lên, mũi đầy vết thương lại nhắm vào Đạo Sâm, đánh tiếp!

Ầm ầm ầm!

Đúng vào lúc này, mặt đất truyền ra chấn động, ở sau lưng Tiêu Hoằng, xung quanh Tị Kiếp Hào khổng lồ bùng lên bụi mù khổng lồ, bên trong bụi mù lẫn lộn ánh sáng đỏ rực, sáng ngời lấp lánh!

Một lát sau, Tị Kiếp Hào cực kỳ khổng lồ đã bắt đầu bay lên không, tốc độ càng lúc càng nhanh, mang theo người Lạc Đan Luân bi thương, rời đi...

Nhìn cảnh tượng Tị Kiếp Hào khổng lồ xẹt qua chân trời, dần dần thu nhỏ trong mắt Tiêu Hoằng, trên mặt Tiêu Hoằng không khỏi xẹt qua một chút tươi cười ôn hòa thoải mái.

Thuận buồm xuôi gió.

Trong lòng Tiêu Hoằng mặc niệm, sau đó lại nhìn vào Đạo Sâm, vẻ mặt ôn hòa nhạt dần, biến thành lạnh băng:

- Bây giờ, là chuyện giữa ngươi và ta.

Nhìn Tị Kiếp Hào từ từ rời xa Ma Duệ Tinh, cuối cùng hóa thành một đốm sáng trên trời, sắc mặt nhếch nhác của Đạo Sâm liền trở nên dữ tợn.

- Đáng chết.

Đạo Sâm hổn hển mắng, nắm tay xiết chặt, một mảnh dao năng lượng màu nâu trên lưng phát ra ánh sáng chói:

- Nếu không thể hoàn toàn tiêu diệt người Lạc Đan Luân, ta sẽ hành hạ tên ma đầu ngươi đến chết!

Ở trên hư không, Biện Húc Nam nhìn thấy được cảnh tượng Tị Kiếp Hào khổng lồ phá tan tầng khí quyển, tràng cảnh thật là chấn nhiếp lòng người.

Nhưng dù vậy, ánh mắt Biện Húc Nam lóe lên hung ác, lập tức hạ lệnh tất cả chiến hạm Ma Văn, đồng loạt bắn vào Tị Kiếp Hào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook