Ma Ngân

Chương 1107: Chuyển biến

Đình Vũ

16/09/2017

- Đúng vậy! Ta dường như có con của chúng ta rồi?

Trân Trân ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng nói.

- Trời của ta, trời của ta, trời của ta ạ!

Tiêu Hoằng hô hấp rõ ràng bắt đầu tăng lên, đầu tiên là xoa xoa tay, sau đó lại sờ sờ lung tung khung cửa, ánh mắt lại mơ hồ nhìn bốn phía:

- Ta sắp làm ba ba rồi sao?

Giờ này khắc này, ở trong lòng Tiêu Hoằng lại có một xúc động nói không nên lời. Đứa con, con của Tiêu Hoằng, đây dường như chính là một đóa hoa trắng nho nhỏ trong thế giới vỡ nát mảnh nhỏ của Tiêu Hoằng kia, tạo một chút sinh cơ ấm áp trong thế giới tàn bạo của Tiêu Hoằng.

- Đến... Đến... Đến... Trân Trân, mau tới đây, ngồi xuống!

Tiêu Hoằng nắm chặt tay Trân Trân, bảo Trân Trân ngồi trên trường kỷ, sau đó tỉ mỉ kiểm tra một lần cho Trân Trân, cuối cùng kết quả chính là Trân Trân đã có thai sáu tuần.

Có kết quả như vậy, bên trong hốc mắt của Tiêu Hoằng không kìm được lóng lánh một chút đỏ hồng, thân mình run nhè nhẹ vài cái, bộ dáng vua ngày xưa kia không còn sót lại chút gì. Làm cho người ta có cảm giác giống như một nam nhân bình thường khi biết được vợ mình mang thai.

Đứa con, đứa con của Tiêu Hoằng! Điều này đối với Tiêu Hoằng giống như một thế giới sâu thẳm, không thể nghi ngờ là một loại cứu vãn, dường như để cho Tiêu Hoằng một lần nữa nhìn thấy một chút ánh rạng đông.

- Tiên sinh tóc bạc! Ta có hơi sợ hãi!

Trân Trân nhìn về phía Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói.

- Trân Trân không sợ! Trân Trân không cần sợ hãi! Có tiên sinh tóc bạc ở đây, không có việc gì!

Tiêu Hoằng chậm rãi ôm Trân Trân vào lòng, trong lòng lại là cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Không có bất kỳ một lần nào Tiêu Hoằng cảm thấy kích động như thế, cả trái tim lạnh giá dường như trong nháy mắt này, đã hoàn toàn hòa tan.

- Kỳ thật ta cũng không phải sợ hãi lắm, chỉ là có hơi chút khẩn trương, không biết cảm giác làm mẹ sẽ như thế nào!

Trân Trân dựa sát trong lòng Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói:

- Tuy nhiên, Trân Trân cũng rất vui mừng. Khi Trân Trân mười hai tuổi vốn đã không có cha mẹ, cũng không có thân nhân, đứa nhỏ trong bụng chính là thân nhân của chúng ta, đúng không?

- Đúng, đứng!

Tiêu Hoằng vội vàng đáp lại. Trân Trân mười hai tuổi đã không còn cha mẹ, Tiêu Hoằng cũng đâu khác gì? Mười mấy tuổi cả một thôn mọi người chết hết, lẻ loi hiu quạnh, phiêu bạt trên đời. Tuy có huynh đệ làm bạn, nhưng trong lòng hận vẫn nghĩ y như vậy. Mà giờ khắc này, Tiêu Hoằng dường như không còn cảm thấy cô độc nữa.

Phụ thân, cách xưng hô này đối với Tiêu Hoằng mà nói, là một cách gọi tràn ngập hy vọng.

Đúng lúc này, Trân Trân bỗng nhiên nôn khan vài cái, rồi đứng, dậy chạy chậm tới hướng nhà vệ sinh.

Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng vội vàng đuổi theo dùng ngón tay thô ráp, khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng Trân Trân, vẻ mặt thân thiết.

- Không có việc gì!

Qua một hồi lâu, Trân Trân đứng thẳng lưng lộ ra nụ cười ngọt ngào nói với Tiêu Hoằng.

Lại nhìn Tiêu Hoằng lúc này thật cẩn thận, giống như đang cầm một kiện tác phẩm nghệ thuật quý báu dễ vỡ, đỡ Trân Trân nhè nhẹ đi tới ngồi trên trường kỷ, sau đó rất nhanh đứng dậy, đi rót một ly nước ô mai cho Trân Trân.

- Không được, có hơi lạnh!

Tiêu Hoằng uống mệt ngụm nước ô mai, nhấp nhấp rồi nói. Sau đó thông qua Ngự lực trong cơ thể làm ấm một chút, mới đưa tới trước mặt Trân Trân.

Nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Hoằng, có thể nói Trân Trân cũng phi thường vui vẻ. Có một người chồng để dựa vào, lại có cục cưng thuộc về bọn họ, bất kể là nội tâm hay là thân thể, đều có một loại kết quả ngọt ngào mờ nhạt, thậm chí còn có chút chờ đợi, chờ đợi bóng dáng của cục cưng.

Khi tới chạng vạng, một ngày khô nóng đã rút đi, không khí bắt đầu trở nên mát mẻ hơn, qua cửa phòng rộng mở, từ trong sân những đóa hoa xinh đẹp truyền đến hương thơm thoang thoảng.

Giờ phút này Trân Trân đang nằm trong lòng Tiêu Hoằng, đôi mắt hạnh trong suốt lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Hoằng, thỉnh thoảng chớp chớp.

Ở bên cạnh Tiêu Hoằng cùng đã thêm một quyển “sổ tay thai phụ”, một bàn tay dịu dàng xoa xoa trên bụng Trân Trân.



- Tiên sinh tóc bạc! Ngài muốn đứa con tương lai của chúng ta, là trai hay gái!

Trân Trân bỗng nhiên lên tiếng hỏi, làm cho người ta có cảm giác, chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy giờ qua, nàng đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.

Tiêu Hoằng cũng như thế, biết được Trân Trân mang thai, chính mình phải làm phụ thân, cảm nhận đầu tiên của Tiêu Hoằng chính là trách nhiệm, sau đó là một loại vui sướng nói không nên lời, còn có một chút xíu mờ mịt.

- Con trai con gái đều được! Ta coi như nhau!

Tiêu Hoằng nhìn Trân Trân, đáp lại.

- Ta hy vọng là con trai! Bởi vì người trong thôn, đều hy vọng trong nhà sinh con trai, nói là để kế thừa hương khói!

Trân Trân vò vò vạt áo Tiêu Hoằng nói.

- Ừm!

Tiêu Hoằng ứng tiếng,

- Vậy ngài nói, con tương lai của chúng ta, gọi tên là gì vậy? Ngài nói xem gọi từ gì cho hay!

Trân Trân hỏi tiếp, thời điểm này có vẻ đeo dính đặc biệt.

Trừ chế văn, nghiên cứu ra, Tiêu Hoằng luôn luôn không có tính nhẫn nại gì lắm, giờ phút này lại tỏ vẻ phi thường có kiên nhẫn:

- Kỳ thật, ta không phải họ Từ, con của chúng ta tương lai hẳn là họ Tiêu, về phần tên gọi là gì, hẳn chờ xem tương lai rốt cuộc là con trai hay con gái!

- Dù sao, ngài là tiên sinh tóc bạc, vậy con của chúng ta chính là Tiểu Tiểu Bạch, hì hì...

Trân Trân lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào nói.

- Tùy muội!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hôn trên trán Trân Trân một cái, cười nói.

- Vậy ngài nói xem, con tương lai của chúng ta sẽ làm gì? Ta hy vọng tương lai nó có thể thành tựu một phen đại sự, tốt nhất là trở thành Tướng quân, lúc đó ta chính là mẫu thân của Tướng quân, còn ngài, chính là phụ thân của Tướng quân, làm rạng rỡ tổ tông, ngài nói sao, tiên sinh tóc bạc!

Trân Trân cười hì hì nói.

- Đánh đánh giết giết, không tốt, ta chỉ hy vọng đứa con tương lai của chúng ta, có thể làm bạn ở bên cạnh cha mẹ, cường kiện khỏe mạnh thành người, có thể trở thành một người chính trực là tốt rồi. Sau đó cưới vợ sinh con, như người bình thường sống hết một đời, thật yên lặng, cường kiện khỏe mạnh an khang!

Tiêu Hoằng mong được nhìn phía trước, nói từng chữ từng câu một, mỗi một câu dường như đều là nói ra nội tâm của Tiêu Hoằng.

Cứ như vậy, Tiêu Hoằng ở trong phòng với Trân Trân một câu một câu trò chuyện, trong phòng bình hòa làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy vô cùng bình thản, vô cũng thích ý, khẽ quay đầu nhìn xem bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, cùng với những đóa hoa rực rỡ ở dưới ánh trăng kia, càng có vẻ thêm vào yên tĩnh.

Đây không phải chính là cuộc sống Tiêu Hoằng hàng tha thiết ước mơ sao?

Mấy ngày tới, Tiêu Hoằng cũng không có giống như trước đây, sáng sớm liền chạy đi, buổi chiều hoặc tối mới trở về, mà hầu hết thời gian đều ở lại nhà chăm sóc cho Trân Trân.

Dù có đi tới hang động linh thú, cũng bằng tốc độ nhanh nhất quay về, mà mục đích chủ yếu cũng không phải là đi tu luyện hoặc thu thập tài liệu, mà là đi săn bắt một ít linh thú nhỏ, hoặc là thu thập một ít trái cây hiếm quý, bồi bổ cho Trân Trân.

Bằng vào hiểu biết của Tiêu Hoằng về kỹ thuật Dược sư, đối với phụ nữ có thai mà nói, không có gì bổ dưỡng hơn so với thịt linh thú cấp Ngự Đô.

Tiêu Hoằng vừa mới từ hang động linh thú săn được hai con Tuyết liên kê, liền khoảnh khắc không ngừng quay về tới Thạch Đông Thôn. Mấy ngày không thấy, Tiêu Hoằng vốn vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn đã trở nên hòa ái hơn rất nhiều, cứ như vậy mặc quần áo vải bố bình thường, đi tới đầu đồng ruộng.

- Thế nào, Từ đại sư! Nghe nói, Trân Trân mang thai, chúc mừng nha!

Đúng lúc này, Trình nhị thẩm nhìn thấy Tiêu Hoằng, vẻ mặt đầy vui mừng đi tới kêu lên.

- Cùng vui, cùng vui!

Tiêu Hoằng hai tay ôm quyền, cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.



- Có chuyện gì, Từ đại sư ngài cứ việc lên tiếng, ngàn vạn lần đừng khách sáo đó! Dù sao nữ nhân này mang thai a, có một số việc, nam nhân các ngươi vẫn là gặp khó khăn!

Trình nhị thẩm vô cùng nhiệt tình nói.

- Vậy Từ mỗ ở nơi này, đa tạ Trình nhị thẩm trước!

Tiêu Hoằng nói xong, liền từ bên trong túi vải bố lấy ra một bao tiền lì xì, hai tay đưa cho Trình nhị thẩm:

- Theo quy củ trong thôn, trong nhà có thai sự, ít nhiều có chút tiền mừng, chút lòng thành, không thành kính ý!

- Ai nha, Từ đại sư! Ngài không cần khách sáo, đều là người Thạch Đông Thôn, về sau chúng ta chính là người trong nhà, ngài không nên quá khách sáo?

Trình nhị thẩm vẻ mặt nhiệt tình, nói với Tiêu Hoằng.

- Tặng tiền mừng, tích phúc đức cho đứa nhỏ, mong có điềm tốt, mong rằng Trình nhị thẩm vui lòng nhận cho!

Tiêu Hoằng như trước là vẻ mặt bình thản, thậm chí đã bắt đầu trở nên khiêm tốn hơn lên, sau đó đưa bao tiền lì xì đặt trong tay Trình nhị thẩm.

Khi Tiêu Hoằng đi xa, Trình nhị thẩm mở ra bao tiền lì xì, không kìm được thấy hoa mắt, chỉ thấy bên trong bao tiền lì xì chứa một kim tệ ánh vàng rực rỡ. Dựa theo dĩ vãng, đưa bao tiền lì xì đều là chứa một quả đồng tệ tượng trưng, mà Tiêu Hoằng nhưng hạ vốn gốc a.

- Từ đại sư! Nghe nói Trân Trân mang thai, chúc mừng a!

- Từ đại sư! Chúc ngài được tiểu tử béo tốt a!

- Từ đại sư! Mẹ con bình an a!

Tiêu Hoằng một đường đi tới, phàm là gặp gỡ thôn dân, liền mặt đầy vui vẻ, chúc mừng Tiêu Hoằng.

Đối mặt với các thôn dân chúc mừng, Tiêu Hoằng cũng khiêm tốn liên tục ôm quyền, cũng hai tay tặng bao tiền lì xì.

Một đường quay về đến nhà, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, Trân Trân đã sôi nổi ở trong phòng vội cái này làm cái kia, không khác gì với ngày xưa. Tiêu Hoằng nhìn thấy một màn như thế lông tóc đều dựng lên.

- Ôi chao! Bà cô nhỏ ôi! Muội làm gì vậy, khổ sở chi vậy!

Tiêu Hoằng nói một tiếng, liền vội vàng nắm lấy cánh tay Trân Trân, sau đó bảo Trân Trân hết sức chân thành ngồi ở phía trên trường kỷ.

- Tiên sinh tóc bạc! Mới hai tháng, không có việc gì đâu!

Trân Trân nhìn bộ dáng khẩn trương của Tiêu Hoằng, cười nói.

- Hai tháng cũng không được! Cẩn thận tránh lắc mạnh thắt lưng!

Tiêu Hoằng nói một câu, liền chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, tìm mấy cái khăn lau bắt đầu chà lau cửa sổ.

Sau đó lại tự mình đi vào phòng bếp, từ bên trong khe nứt không gian lấy ra hai con Tuyết liên kê, cùng với một cái túi nhỏ chứa Ân Quả bằng cỡ trái mận, một số đỏ rực.

So với hoa quả bình thường, loại trái cây này có thể chế tạo trở thành Dược Văn quý báu, vô cùng quý giá, ngoài thị trường một Ân Quả có giá hai kim tệ.

Dùng nước sạch rửa sạch trái cây trong túi nhỏ xong, Tiêu Hoằng liền đặt ở trước mặt Trân Trân.

- Ăn cái này, rất tốt đối với muội!

Tiêu Hoằng dịu dàng nói với Trân Trân.

- Là tốt cho cục cưng nữa chứ?

Trân Trân cười hì hì nói.

- Đều giống nhau, mau ăn đi! Hương vị rất ngon! Ngày mai ta lại đi hái một ít mang về!

Tiêu Hoằng nói xong, liền quay vào phòng bếp. Lấy ra một con Tuyết liên kê để vào trong hộp ướp lạnh, một con kia Tiêu Hoằng cho nó vào trụng trong nước sôi, làm lông, sau đó bỏ đi nội tạng vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook