Chương 772: Có chút biến thái
Đình Vũ
10/09/2017
Đội quân tù nhân tràn ngập ý chí chiến đấu. Cùng xuất phát theo sau Tiêu Hoằng, tổ chủ chiến chủ động đứng bên vòng ngoài đội ngũ, phụ trách tấn công và bảo vệ.
Xuyên qua dòng suối nhỏ rộng khoảng 2m, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân vào bên rìa hang động Tử Tinh, chính thức tiến vào rừng rậm dưới lòng đất.
Lập tức, ánh sáng xung quanh trở nên mờ đi, đồng thời Tiêu Hoằng và toàn bộ tù nhân đều trở nên cảnh giác, Chiến Văn trên cánh tay tổ chủ chiến sáng ngời, đôi mắt như bắn ra những tia sắc bén tuần tra xung quanh.
Lúc này, mọi người đều tìm lại được cảm giác tự do lúc trước, vì mình, vì những người yêu thương mà chiến đấu.
Dưới chân mọi người đang đạp lên là hỗn hợp Tử tinh trộn lẫn với đất, hàm lượng Tử tinh nơi này khá cao, Tiêu Hoằng vừa lúc lợi dụng cái này, sử dụng Tử tinh chất lượng tốt chế tạo Chiến Văn siêu cấp, điều kiện quyết định là phải có não tủy linh thú cùng tài liệu khác.
Gào...
Đám người Tiêu Hoằng đi vào rừng rậm khoảng 10 phút, sâu trong rừng rậm u ám đột nhiên truyền ra tiếng rống trầm thấp, tiếp đó ở bên phải phía trước xuất hiện đốm sáng to như lồng đèn thoáng hiện, cùng với đó là tiếng nhánh cây gãy. Tiếp theo, mọi người nhìn thấy ở sâu trong rừng cây xuất hiện một con linh thú cao 3m, dài chừng 5m, bước ra trước mặt mọi người.
Nửa phần trước bao bọc trong vỏ xương cứng rắn, cái miệng chảy nước bọt như Bá vương long. Phần sau thân thể mọc ra cái đuôi như rồi, to bằng cánh tay, móng vuốt có màng năng lượng nhàn nhạt, bám chặt mặt đất.
Đấy là cái gì, Tiêu Hoằng liếc mắt là nhận ra đây là Sư cốt thú, thực lực Đại Ngự Sư cấp hai. Nếu là trước kia, trong tay chỉ có đoản đao Ma Văn, không có Chiến Văn nào, mọi người chờ chết đi.
Nhưng bây giờ thì khác lắm, trên đường đi, tổ chủ chiến cảm nhận rõ ràng Chiến Văn của Tiêu Hoằng chế tạo tràn đầy lực lượng, giống như kích phát hoàn toàn dã tính mà bọn họ bị áp chế đã lâu.
Nhìn thấy Sư cốt thú, đã không hề coi như linh thú cự kỳ hung ác, ngược lại như thấy được con mồi, một đám xao động không yên.
- Lão đại, ra lệnh đi, ta sắp không nhịn được nữa.
Thiết Nam tới cạnh Tiêu Hoằng, sắc mặt toát ra vẻ dữ tợn nói.
Tiêu Hoằng tự nhiên biết cái đám mà mình dẫn dắt là hạng người gì, vì vậy khẽ gật đầu:
- Đi đi, chú ý một chút.
Vù vù vù vù vù...
Tiêu Hoằng mới nói ra tiếng, Thiết Nam, Diệp Lâm... Hai mươi mấy người hưng phấn nhào thẳng về phía Sư cốt thú.
Thật là giống lão háo sắc thấy được cô dâu nhỏ.
Sư cốt thú là linh thú cấp bậc Đại Ngự Sư, chỉ số thông mình cũng không quá thấp, ở trong này cũng tính là linh thú cao cấp. Nhìn đám con mồi kích cỡ nhỏ như vậy, thường thì chỉ quay đầu bỏ trốn, giống như loại này tự cắm đầu tới, Sư cốt thú luôn sống trong hang động Tử Tinh chưa bao giờ gặp phải.
Nhưng trong khi Sư cốt thú đang ngây ra, Thiết Nam đã lao thẳng tới trước mặt Sư cốt thú, hai đấm bao trùm thể năng lượng màu u lam, nhảy lên cao, ánh mắt hưng phấn tràn đầy dữ tợn!
Bùm!
Trong chớp nhoáng, không cho Sư cốt thú có cơ hội phản ứng lại, Thiết Nam một quyền đánh thẳng lên trán nó, màng năng lượng u lam bao trùm bàn tay nổ tung.
Mạnh mẽ đánh văng Sư cốt thú ra l0m, chỉ bằng lực lượng đã đánh bay Sư cốt thú, lăn mấy vòng, phần xương phòng hộ cứng rắn trên trán bị xuyên thủng, vét nứt không ngừng mở rộng ra.
Đồng thời, lúc này Thiết Nam cũng cảm nhận được Chiến Văn Lam Quyền mà Tiêu Hoằng cho hắn có tính năng hung hãn cỡ nào, điều động lên như đang khởi động một con dã thú, tràn đầy lực lượng.
Thiết Nam đánh ra một quyền này, 20 tên tù nhân khác cũng xông lên, khởi động Chiến Văn của Tiêu Hoằng, vây công!
Nháy mắt, thể năng lượng đủ mọi kiểu dáng, giống như một trận biểu diễn Chiến Văn của Tiêu Hoằng, đánh thẳng lên Sư cốt thú.
Không thể không nói, dù những Chiến Văn này chỉ có mấy cái là Ngự sư cấp năm, những cái khác đều là Ngự sư cấp ba bốn, nhưng kỹ thuật của Tiêu Hoằng, cộng với Ngự lực siêu cấp của các tù nhân, và kỹ xảo Ngự văn đặc sắc, bùng phát ra sức chiến đấu khiến người ta phải hoảng sợ.
Ngay cả Tiêu Hoằng chắp tay đứng nhìn, thấy chỉ trong 3 giây mà Sư cốt thú bị đánh thành thịt nát, khóe miệng không khỏi co giật. Cái này chỉ là trang bị mỗi một Chiến Văn đơn giản, nếu là một bộ thì sao đây? Tiêu Hoằng không dám nghĩ nữa.
Trước đó Thích Khách Minh đã vang danh ở thể liên hợp Gia Đô, dưới tay Tiêu Hoằng có một đoàn quân đội thần bí, sức chiến đấu khiến mọi người sợ hãi.
Còn bây giờ, đám quân đội tù nhân này, đánh giá khách quan mà nói, sức chiến đấu mỗi người phải mạnh hơn một cấp so với các thành viên Thích Khách Minh trong trí nhớ của Tiêu Hoằng.
Nhất là những người này trải qua vô số lần chiến đấu tôi luyện, trải qua vô số khốn khổ, tuyệt vọng, hận thù và khuất nhục, đã lịch lãm thành một đoàn quân đội tàn bạo, sắt thép.
- Kìm chế chút, ngược đãi quá độc ác. Còn lấy được tài liệu gì nữa.
Tiêu Hoằng cuối cũng không nhịn được, lên tiếng.
Tiêu Hoằng nói thế, đám người Thiết Nam mới coi như ngừng tay, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng, ánh mắt hung tàn kia mới nhạt đi.
Trong không khí tràn đầy mùi máu, chỉ mới vài giây mà Sư cốt thú đã biến thành huyết thú.
Máu tươi ào ạt toàn qua vô số vết thương, không ngừng chảy ra thành dòng suối nhỏ.
- Một tấm da thú thật tốt, vậy là không còn nữa.
Trong lòng Tiêu Hoằng thầm thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn sang đám tù nhân:
- Các ngươi có ai biết lấy tài liệu?
- Ta.
- Ta cũng biết một chút.
Lập tức có bảy tám tù nhân rụt rè giơ tay lên, đa số là Ngự sư cấp bốn, ở trong này coi như cấp thấp.
- Nhiều như vậy.
Tiêu Hoằng không khỏi cảm thán.
- Có gì kỳ quái, ở trong ngục giam, chưa bao giờ thiếu thốn nhân tài.
Ốc Sư giơ tay, cười hì hì nói.
Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, phất tay cho các tù nhân phân rã Sư cốt thú. Đồng thời tuần tra xung quanh, như tìm thứ gì đó.
Tiêu Hoằng nhanh chóng phát hiện một loại thực vật Ngưu giác liên ở gần đó, lá của loài cây này có hình như sừng trâu, vỏ cứng, vét sạch chất gòn bên trong, có thể dùng làm công cụ chứa chất lỏng, thay cho bình thủy tinh.
Cách Tiêu Hoằng mấy mét, có những tù nhân đang dùng Long tu đằng trải rộng khắp rừng rậm, bệnh thành túi đơn giản, dùng để chứa tài liệu.
Ở trại tập trung còn không phát hiện, nhưng ở trong này, tài năng của mọi người đều bắt đầu thể hiện ra.
Thậm chí trong mấy tù nhân còn có Cơ khí sư, Chế văn sư cùng với nhân viên điều khiển chiến hạm Ma Văn, chỉ là lúc này toàn bộ đều biến thành tù nhân hung ác.
Ầm ầm ầm...
Khoảng 10 phút sau, trong khi các tù nhân đang phân công làm việc, phân rã Sư cốt thú, tiếng ồn cuồn cuộn vang lên, Tiêu Hoằng đang rút não tủy Sư cốt thú nghe tiếng ồn này, khẽ nhướng mày, sắc mặt cảnh giác.
Chỉ cần nghe tiếng ồn, Tiêu Hoằng có thể kết luận là đàn linh thú đông đảo, rất có thể là mùi máu của Sư cốt thú dẫn tới.
- Tổ chủ chiến, sẵn sàng chiến đấu.
Tiêu Hoằng đứng lên, đoản đao Ma Văn trong tay cắm lên Sư cốt thú, lớn tiếng
Tổ chủ chiến không có chuyện làm, đang ngồi cảnh giới, nghe tiếng gọi, một đám như gà cắt tiết, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Mỗi người đều không có cảm giác đối đầu kẻ địch mạnh mẽ, trong lòng chỉ hy vọng lúc này có thể giết chóc cho sảng khoái!
Nháy mắt, các tù nhân kia như đã huấn luyện trước, xếp thành hàng ngang, che trước các tù nhân khác.
Vù! Vù! Vù...
Một lát sau, trong bụi cây rậm rạp, những con Hắc xỉ lang dài khoảng 1,5m liên tục nhảy ra, nối đuôi không dứt.
Răng nanh dữ tợn như muốn xé nát mọi thứ trước mặt.
Về phần tù nhân tổ chủ chiến, thấy cảnh này cũng không lùi bước, cười hung ác, trực tiếp nhảy tới chém giết, có đi lên một quyền đánh nát đầu con Hắc xỉ lang, có sử dụng dao năng lượng chém Hắc xỉ lang làm hai, máu văng tung tóe.
Chỉ mới vài giây, đã có cả trăm con Hắc xỉ lang sức chiến đấu Ngự sư cấp hai bị tàn sát, làm người ta cảm giác như đang cắt lúa.
Vốn Tiêu Hoằng còn muốn đi lên hỗ trợ, kết quả phát hiện mình không thể nhúng tay được.
Thậm chí lúc này, thế cục đã làm Tiêu Hoằng cảm thấy càng thêm biến thái hơn, những Hắc xỉ lang kia vốn là linh thú quần cư, cấp bậc Ngự lực không cao, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều, thậm chí có ghi chép bầy sói số lượng lớn đến 5000 con. Tuy rằng cấp bậc Ngự lực hơi thấp hơn các linh thú hung hãn khác, nhưng không chịu nổi số lượng đông đảo.
Quân đội chính quy bình thường gặp phải Hắc xỉ lang đều sẽ điều chỉnh tư thế đối mặt nghiêm trọng, thậm chí còn không tiếp xúc, sẽ chủ động tránh né. Nhưng nhìn những tù nhân Tiêu Hoằng dẫn đầu mà coi kia, đối mặt đàn Hắc xỉ lang lại như gặp được mỹ nữ, một đám không thấy được ánh mắt nghiêm trọng, mà chỉ có hưng phấn, sảng khoái.
- Ha ha! Thật là quá sảng khoái, lão tử đã có 3 năm rồi chưa giết thích như vậy.
- Nếu đổi thành đầu người Cao Tương, vậy thì càng thích hơn.
Tù nhân tổ chủ chiến đều hò hét như thế, giọng điệu thật là đầy mùi máu tanh.
Hắc xi lang xưa nay cực kỳ hung hãn, bây giờ lại biến thành công cụ cho bọn họ xả stress. Càng làm người ta không thể tưởng tượng nổi, là những người được bảo vệ lại không thấy chút hoảng sợ gì, ngược lại tràn đầy hâm mộ.
Xuyên qua dòng suối nhỏ rộng khoảng 2m, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân vào bên rìa hang động Tử Tinh, chính thức tiến vào rừng rậm dưới lòng đất.
Lập tức, ánh sáng xung quanh trở nên mờ đi, đồng thời Tiêu Hoằng và toàn bộ tù nhân đều trở nên cảnh giác, Chiến Văn trên cánh tay tổ chủ chiến sáng ngời, đôi mắt như bắn ra những tia sắc bén tuần tra xung quanh.
Lúc này, mọi người đều tìm lại được cảm giác tự do lúc trước, vì mình, vì những người yêu thương mà chiến đấu.
Dưới chân mọi người đang đạp lên là hỗn hợp Tử tinh trộn lẫn với đất, hàm lượng Tử tinh nơi này khá cao, Tiêu Hoằng vừa lúc lợi dụng cái này, sử dụng Tử tinh chất lượng tốt chế tạo Chiến Văn siêu cấp, điều kiện quyết định là phải có não tủy linh thú cùng tài liệu khác.
Gào...
Đám người Tiêu Hoằng đi vào rừng rậm khoảng 10 phút, sâu trong rừng rậm u ám đột nhiên truyền ra tiếng rống trầm thấp, tiếp đó ở bên phải phía trước xuất hiện đốm sáng to như lồng đèn thoáng hiện, cùng với đó là tiếng nhánh cây gãy. Tiếp theo, mọi người nhìn thấy ở sâu trong rừng cây xuất hiện một con linh thú cao 3m, dài chừng 5m, bước ra trước mặt mọi người.
Nửa phần trước bao bọc trong vỏ xương cứng rắn, cái miệng chảy nước bọt như Bá vương long. Phần sau thân thể mọc ra cái đuôi như rồi, to bằng cánh tay, móng vuốt có màng năng lượng nhàn nhạt, bám chặt mặt đất.
Đấy là cái gì, Tiêu Hoằng liếc mắt là nhận ra đây là Sư cốt thú, thực lực Đại Ngự Sư cấp hai. Nếu là trước kia, trong tay chỉ có đoản đao Ma Văn, không có Chiến Văn nào, mọi người chờ chết đi.
Nhưng bây giờ thì khác lắm, trên đường đi, tổ chủ chiến cảm nhận rõ ràng Chiến Văn của Tiêu Hoằng chế tạo tràn đầy lực lượng, giống như kích phát hoàn toàn dã tính mà bọn họ bị áp chế đã lâu.
Nhìn thấy Sư cốt thú, đã không hề coi như linh thú cự kỳ hung ác, ngược lại như thấy được con mồi, một đám xao động không yên.
- Lão đại, ra lệnh đi, ta sắp không nhịn được nữa.
Thiết Nam tới cạnh Tiêu Hoằng, sắc mặt toát ra vẻ dữ tợn nói.
Tiêu Hoằng tự nhiên biết cái đám mà mình dẫn dắt là hạng người gì, vì vậy khẽ gật đầu:
- Đi đi, chú ý một chút.
Vù vù vù vù vù...
Tiêu Hoằng mới nói ra tiếng, Thiết Nam, Diệp Lâm... Hai mươi mấy người hưng phấn nhào thẳng về phía Sư cốt thú.
Thật là giống lão háo sắc thấy được cô dâu nhỏ.
Sư cốt thú là linh thú cấp bậc Đại Ngự Sư, chỉ số thông mình cũng không quá thấp, ở trong này cũng tính là linh thú cao cấp. Nhìn đám con mồi kích cỡ nhỏ như vậy, thường thì chỉ quay đầu bỏ trốn, giống như loại này tự cắm đầu tới, Sư cốt thú luôn sống trong hang động Tử Tinh chưa bao giờ gặp phải.
Nhưng trong khi Sư cốt thú đang ngây ra, Thiết Nam đã lao thẳng tới trước mặt Sư cốt thú, hai đấm bao trùm thể năng lượng màu u lam, nhảy lên cao, ánh mắt hưng phấn tràn đầy dữ tợn!
Bùm!
Trong chớp nhoáng, không cho Sư cốt thú có cơ hội phản ứng lại, Thiết Nam một quyền đánh thẳng lên trán nó, màng năng lượng u lam bao trùm bàn tay nổ tung.
Mạnh mẽ đánh văng Sư cốt thú ra l0m, chỉ bằng lực lượng đã đánh bay Sư cốt thú, lăn mấy vòng, phần xương phòng hộ cứng rắn trên trán bị xuyên thủng, vét nứt không ngừng mở rộng ra.
Đồng thời, lúc này Thiết Nam cũng cảm nhận được Chiến Văn Lam Quyền mà Tiêu Hoằng cho hắn có tính năng hung hãn cỡ nào, điều động lên như đang khởi động một con dã thú, tràn đầy lực lượng.
Thiết Nam đánh ra một quyền này, 20 tên tù nhân khác cũng xông lên, khởi động Chiến Văn của Tiêu Hoằng, vây công!
Nháy mắt, thể năng lượng đủ mọi kiểu dáng, giống như một trận biểu diễn Chiến Văn của Tiêu Hoằng, đánh thẳng lên Sư cốt thú.
Không thể không nói, dù những Chiến Văn này chỉ có mấy cái là Ngự sư cấp năm, những cái khác đều là Ngự sư cấp ba bốn, nhưng kỹ thuật của Tiêu Hoằng, cộng với Ngự lực siêu cấp của các tù nhân, và kỹ xảo Ngự văn đặc sắc, bùng phát ra sức chiến đấu khiến người ta phải hoảng sợ.
Ngay cả Tiêu Hoằng chắp tay đứng nhìn, thấy chỉ trong 3 giây mà Sư cốt thú bị đánh thành thịt nát, khóe miệng không khỏi co giật. Cái này chỉ là trang bị mỗi một Chiến Văn đơn giản, nếu là một bộ thì sao đây? Tiêu Hoằng không dám nghĩ nữa.
Trước đó Thích Khách Minh đã vang danh ở thể liên hợp Gia Đô, dưới tay Tiêu Hoằng có một đoàn quân đội thần bí, sức chiến đấu khiến mọi người sợ hãi.
Còn bây giờ, đám quân đội tù nhân này, đánh giá khách quan mà nói, sức chiến đấu mỗi người phải mạnh hơn một cấp so với các thành viên Thích Khách Minh trong trí nhớ của Tiêu Hoằng.
Nhất là những người này trải qua vô số lần chiến đấu tôi luyện, trải qua vô số khốn khổ, tuyệt vọng, hận thù và khuất nhục, đã lịch lãm thành một đoàn quân đội tàn bạo, sắt thép.
- Kìm chế chút, ngược đãi quá độc ác. Còn lấy được tài liệu gì nữa.
Tiêu Hoằng cuối cũng không nhịn được, lên tiếng.
Tiêu Hoằng nói thế, đám người Thiết Nam mới coi như ngừng tay, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng, ánh mắt hung tàn kia mới nhạt đi.
Trong không khí tràn đầy mùi máu, chỉ mới vài giây mà Sư cốt thú đã biến thành huyết thú.
Máu tươi ào ạt toàn qua vô số vết thương, không ngừng chảy ra thành dòng suối nhỏ.
- Một tấm da thú thật tốt, vậy là không còn nữa.
Trong lòng Tiêu Hoằng thầm thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn sang đám tù nhân:
- Các ngươi có ai biết lấy tài liệu?
- Ta.
- Ta cũng biết một chút.
Lập tức có bảy tám tù nhân rụt rè giơ tay lên, đa số là Ngự sư cấp bốn, ở trong này coi như cấp thấp.
- Nhiều như vậy.
Tiêu Hoằng không khỏi cảm thán.
- Có gì kỳ quái, ở trong ngục giam, chưa bao giờ thiếu thốn nhân tài.
Ốc Sư giơ tay, cười hì hì nói.
Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, phất tay cho các tù nhân phân rã Sư cốt thú. Đồng thời tuần tra xung quanh, như tìm thứ gì đó.
Tiêu Hoằng nhanh chóng phát hiện một loại thực vật Ngưu giác liên ở gần đó, lá của loài cây này có hình như sừng trâu, vỏ cứng, vét sạch chất gòn bên trong, có thể dùng làm công cụ chứa chất lỏng, thay cho bình thủy tinh.
Cách Tiêu Hoằng mấy mét, có những tù nhân đang dùng Long tu đằng trải rộng khắp rừng rậm, bệnh thành túi đơn giản, dùng để chứa tài liệu.
Ở trại tập trung còn không phát hiện, nhưng ở trong này, tài năng của mọi người đều bắt đầu thể hiện ra.
Thậm chí trong mấy tù nhân còn có Cơ khí sư, Chế văn sư cùng với nhân viên điều khiển chiến hạm Ma Văn, chỉ là lúc này toàn bộ đều biến thành tù nhân hung ác.
Ầm ầm ầm...
Khoảng 10 phút sau, trong khi các tù nhân đang phân công làm việc, phân rã Sư cốt thú, tiếng ồn cuồn cuộn vang lên, Tiêu Hoằng đang rút não tủy Sư cốt thú nghe tiếng ồn này, khẽ nhướng mày, sắc mặt cảnh giác.
Chỉ cần nghe tiếng ồn, Tiêu Hoằng có thể kết luận là đàn linh thú đông đảo, rất có thể là mùi máu của Sư cốt thú dẫn tới.
- Tổ chủ chiến, sẵn sàng chiến đấu.
Tiêu Hoằng đứng lên, đoản đao Ma Văn trong tay cắm lên Sư cốt thú, lớn tiếng
Tổ chủ chiến không có chuyện làm, đang ngồi cảnh giới, nghe tiếng gọi, một đám như gà cắt tiết, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Mỗi người đều không có cảm giác đối đầu kẻ địch mạnh mẽ, trong lòng chỉ hy vọng lúc này có thể giết chóc cho sảng khoái!
Nháy mắt, các tù nhân kia như đã huấn luyện trước, xếp thành hàng ngang, che trước các tù nhân khác.
Vù! Vù! Vù...
Một lát sau, trong bụi cây rậm rạp, những con Hắc xỉ lang dài khoảng 1,5m liên tục nhảy ra, nối đuôi không dứt.
Răng nanh dữ tợn như muốn xé nát mọi thứ trước mặt.
Về phần tù nhân tổ chủ chiến, thấy cảnh này cũng không lùi bước, cười hung ác, trực tiếp nhảy tới chém giết, có đi lên một quyền đánh nát đầu con Hắc xỉ lang, có sử dụng dao năng lượng chém Hắc xỉ lang làm hai, máu văng tung tóe.
Chỉ mới vài giây, đã có cả trăm con Hắc xỉ lang sức chiến đấu Ngự sư cấp hai bị tàn sát, làm người ta cảm giác như đang cắt lúa.
Vốn Tiêu Hoằng còn muốn đi lên hỗ trợ, kết quả phát hiện mình không thể nhúng tay được.
Thậm chí lúc này, thế cục đã làm Tiêu Hoằng cảm thấy càng thêm biến thái hơn, những Hắc xỉ lang kia vốn là linh thú quần cư, cấp bậc Ngự lực không cao, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều, thậm chí có ghi chép bầy sói số lượng lớn đến 5000 con. Tuy rằng cấp bậc Ngự lực hơi thấp hơn các linh thú hung hãn khác, nhưng không chịu nổi số lượng đông đảo.
Quân đội chính quy bình thường gặp phải Hắc xỉ lang đều sẽ điều chỉnh tư thế đối mặt nghiêm trọng, thậm chí còn không tiếp xúc, sẽ chủ động tránh né. Nhưng nhìn những tù nhân Tiêu Hoằng dẫn đầu mà coi kia, đối mặt đàn Hắc xỉ lang lại như gặp được mỹ nữ, một đám không thấy được ánh mắt nghiêm trọng, mà chỉ có hưng phấn, sảng khoái.
- Ha ha! Thật là quá sảng khoái, lão tử đã có 3 năm rồi chưa giết thích như vậy.
- Nếu đổi thành đầu người Cao Tương, vậy thì càng thích hơn.
Tù nhân tổ chủ chiến đều hò hét như thế, giọng điệu thật là đầy mùi máu tanh.
Hắc xi lang xưa nay cực kỳ hung hãn, bây giờ lại biến thành công cụ cho bọn họ xả stress. Càng làm người ta không thể tưởng tượng nổi, là những người được bảo vệ lại không thấy chút hoảng sợ gì, ngược lại tràn đầy hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.