Chương 942: Cướp sạch không thừa
Đình Vũ
13/09/2017
Ầm!
Cùng với tiếng nổ do cự kiếm mỏ neo đụng vào Ma Văn phòng hộ, không gian trong phòng điều khiển như trở nên vặn vẹo, tiếp theo liền vỡ vụn.
Đợi khi ánh sáng vụ nổ tắt đi, cả phòng điều khiển đã biến mất, vách tường hợp kim, dụng cụ Ma Văn, trực tiếp bị xé thành mảnh vụn.
Nhân viên phòng điều khiển còn chưa kịp phản ứng, chết không toàn thây.
Chỉ có Bạch Hàn cách Tiêu Hoằng không tới 2m, cả người đẫm máu, vẫn còn lại một hơi.
Phập!
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng thu hồi cự kiểm mỏ neo, rút ra Băng Tín Ngưỡng, trực tiếp đâm thủng ngực Bạch Hàn.
- Ngươi... Tiêu...
Cuối cùng Bạch Hàn chỉ phát ra một tiếng, chỉ vào Tiêu Hoằng, liền không nhúc nhích nữa. Tiêu Hoằng đánh lén, hiệu quả hết sức hoàn mỹ.
Đạp một chân lên ngực Bạch Hàn, Tiêu Hoằng từ từ rút ra Băng Tín Ngưỡng dính đầy máu tươi, ánh mắt nhìn xung quanh.
Cùng lúc này, ở những chỗ khác trên tàu San Hô, đội quân tù nhân đã xông vào, thấy người Cao Tương thì không nói hai lời, nhanh nhẹn xử lý, như chỉ đang dọn dẹp mọi sự sống trên hạm.
10 phút sau, trong tàu San Hô đã không thấy được người Cao Tương còn sống.
- Lão đại, chúng ta mở ra 2 kho hàng trên tàu, phát hiện rất nhiều thứ quý hiếm.
Thiết Nam dùng Ma Văn liên lạc báo cáo.
Nghe thế, Tiêu Hoằng không ngừng bước, đi thẳng vào giữa tàu San Hô, tiến vào kho hàng.
Phóng mắt nhìn, bên trong kho hàng không quá lớn này, các loại tài liệu quý hiếm nhiều không đếm hết, Ngự linh thủy, Kim tuyến liên, u hồn thạch... Mỗi thứ đều là vô giá.
Đương nhiên trong đó, dễ thấy nhất, là hộp thủy tinh tinh hóa cực dày đặt ở ngay bàn trung tâm, bảo tồn trùng Thác Lý.
Nhìn thấy trùng Thác Lý, sắc mặt lạnh băng của Tiêu Hoằng cuối cùng hiện lên chút vui mừng, như vừa trút được gánh nặng.
Có 2 con trùng Thác Lý này, quốc vương Lạc Lý Tư được cứu rồi.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng không ngừng lại, trực tiếp bỏ 2 con trùng Thác Lý vào khe nứt không gian, sau đó hạ lệnh:
- Truyền lệnh tất cả thành viên đội quân tù nhân đi đến tàu San Hô, ném bỏ mọi tiếp tế không cần thiết, lấy đi mọi thứ trong 2 kho hàng này, sau đó nhanh chóng rút lui.
1 phút sau, đội quân tù nhân đã tụ tập vào tàu San Hô, chỉ để lại một cái Ma Văn đun nóng nhỏ, một khối bánh quy ép, những vật tiếp tế khác đều bị ném đi. Không gian dư ra, đều chứa đựng những tài liệu vô giá.
10 phút sau, 500 thành viên đội quân tù nhân đã rút khỏi tàu San Hô, khởi động Dực văn hoặc Lưu Văn, mượn bóng đêm chạy như điên về phía Thiên Tế Tinh.
Toàn bộ quá trình không tới nửa giờ, về phần Bạch Hàn thì 3 ngày qua hoàn toàn làm công cốc, còn đổ vào tính mạng của chính mình cùng 2 sư đoàn.
Đúng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ sau lưng, lần này hoàn toàn để Tiêu Hoằng kiếm lớn.
Vô số tài liệu cực kỳ quý hiểm này, đã có thể để cho đội quân tù nhân võ trang lần nữa. Nhất là 5 viên Ngự linh thủy kia, có nghĩa là đội quân tù nhân lại sắp có thêm 5 người Đại Ngự Sư.
Về phần phân phối những tài liệu này thế nào? Tiêu Hoằng đã nghĩ xong, không cho ai, tài liệu trên người mỗi người, tự họ giữ lấy, đây cũng là tấm lòng của Bạch Hàn và 20 ngàn binh lính Cao Tương, không phải sao?
Điên cuồng hành quân 3 giờ, đám người Tiêu Hoằng đã rời khỏi vòng cực Bắc, lúc này cũng mặc kệ cái gì bại lộ hay không, nếu nhìn thấy binh lính quân đoàn Bắc Cực, trực tiếp giết ngay.
Bây giờ Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân phải làm gấp, đó là dùng tốc độ nhanh nhất quay về Thiên Tế Tinh, tiến vào vùng an toàn.
Cùng lúc này, ở bên kia vì lệch giờ, thành Thánh Tử mới đến buổi chiều.
Lúc này Dịch Phong Mạch đang ở trong trụ sở phía nam thành Thánh Tử, bề ngoài nơi này rất giản dị, nhưng bên trong lại xa hoa cực kỳ, Dịch Phong Mạch đang ngồi trên chiếc xe lộng lẫy trong phòng, tay gõ mặt bàn.
Lúc ban đầu, Dịch Phong Mạch không đổi sắc, nhưng đã hơn 4 tiếng trôi qua, Dịch Phong Mạch bắt đầu có chút lo lắng. Nên biết, dựa vào tốc độ hạm vận chuyển, 4 tiếng là đủ để chạy từ vòng cực Bắc đến thành Thánh Tử, nhưng giờ thì sao?
Đã 4 tiếng mà vẫn không có chút tin tức.
1 tiếng trước, Dịch Phong Mạch còn gọi sang, nhưng không thể tiếp máy, vì vậy Dịch Phong Mạch đã phái chuyên gia đi điều tra xem xảy ra chuyện gì.
- Dịch Phong Mạch chủ soái, chuyện lớn không xong rồi!
Trong khi Dịch Phong Mạch lo lắng chờ đợi, trợ thủ của hắn bỗng hoảng loạn chạy vào, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt hoàng sợ.
Nhìn bộ dáng trợ thủ như thế Dịch Phong Mạch nhăn mày, trong lòng như có dự cảm không tốt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Dịch Phong Mạch mở miệng hỏi.
- Vừa này quân đoàn cực bắc phái người đi điều tra vòng cực Bắc, nhưng kết quả, là thấy được cảnh này.
Trợ thủ nói xong, tay run run đặt mấy tấm ảnh lên bàn Dịch Phong Mạch.
Ở trong hình ảnh, là vùng bên cạnh đại khe sâu Kham Ba Lạp, mười mấy hạm vận chuyển Ma Văn đậu ở đó, đã chồng chất vết thương. Càng làm người ta sợ hãi, là vô số thi thể bị cắt nát ở bên ngoài hạm, rải đầy mọi chỗ.
Khiến người ta cảm giác như nơi này đã bị vô số linh thú hung tàn tập kích.
Máu tươi đã nhuộm đẫm cả một vùng lớn thành màu đỏ.
Không nói quá, nhìn cảnh tượng này, Dịch Phong Mạch cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt đầy kinh ngạc, da đầu tê dại, sống lưng rét run, cảnh tượng này quá dọa người.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dịch Phong Mạch ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn lên tiếng hỏi, không còn chút trầm ổn khi nãy.
Cho đến bây giờ, Dịch Phong Mạch cũng đều không thể tưởng tượng được, mới lúc này mọi chuyện còn ổn thỏa, sao nháy mắt là đã biến thành thế này rồi?
Hơn nữa nếu là gặp phải đàn linh thú tấn công, vậy thì Bạch Hàn cũng phải có thời gian cầu cứu mới đúng? Trọng yếu hơn, là Dịch Phong Mạch thấy rõ ràng, máy phát tín hiệu trên mỗi một chiếc hạm vận chuyển đều bị phá hủy hết, cái này rõ ràng không phải chuyện trùng hợp.
Trợ thủ ở bên cạnh thấy vẻ mặt Dịch Phong Mạch như thế, răng đánh bò cạp cành cạch, cả buổi không nói được một lời.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Dịch Phong Mạch rung lên, người gọi tới là Khang Vĩnh, quan chỉ huy quân đoàn Bắc Cực.
- Kết quả điều tra thế nào?
Nghe liên lạc, Dịch Phong Mạch mặt âm trầm hỏi.
- Chúng ta phát hiện thi thể Tướng quân Bạch Hàn, trên ngực có dấu lưỡi dao, rõ ràng là do người gây ra. Hơn nữa kỳ trân dị bảo trong tàu San Hô cũng bị cướp sạch sẽ.
Khang Vĩnh nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt âm trầm của Dịch Phong Mạch, cố gắng trấn tĩnh trả lời.
Còn Dịch Phong Mạch nghe tin này, liền trở nên mê muội, không phải là sợ, mà là tức giận. Trong tàu San Hô chứa bao nhiêu là thứ quý giá, Dịch Phong Mạch có thể không biết hay sao? Chính hắn khổ cực mấy ngày, lại thành toàn cho người khác.
Dịch Phong Mạch sống lâu như vậy, đây là lần đầu bị thiệt thòi như thế.
- Đáng chết! Đồ khốn kiếp!
Dịch Phong Mạch tức điên liên tục mắng to, mắt muôn phun ra lửa. Hắn căn bản không thể tưởng tượng được, mọi chuyện tiến hành cẩn thận như thế, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy được.
Nếu Dịch Phong Mạch biết, mọi chuyện này chỉ là do Tiêu Hoằng đánh bậy đánh bạ mà ra, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
- Báo cáo chủ soái đại nhân, chúng ta vừa nhận được tin, có một đoàn tiểu đội gặp phải công kích.
Đúng lúc này, Khang Vĩnh bỗng nhiên báo cho Dịch Phong Mạch.
Tiếp đó Khang Vĩnh gửi hình ảnh sang cho Dịch Phong Mạch, hình ảnh được quay từ trên trực thăng Ma Văn, chỉ thấy đội quân tù nhân khoác áo choàng trắng, đang tăng hết tốc lực chạy thẳng tới Thiên Tế Tinh.
Thấy cảnh này, Dịch Phong Mạch không khỏi biến sắc, lửa giận sắp phun trào ra.
Chỉ là, ngay lúc này Tiêu Hoằng đeo mặt nạ đầu lâu, nhảy lên trên cao, hai tay giơ lên, băng nhọn màu đỏ ngập trời bắn về phía trực thăng Ma Văn, hình ảnh lập tức gián đoạn.
Chỉ là, mặt nạ đầu lâu che chắn khuôn mặt Tiêu Hoằng, nhưng Ma dực kia, Hàn băng vạn năm màu đỏ, nó là đặc thù có một không hai về Tiêu Hoằng, chỉ cần là người Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đều sẽ biết.
Tiêu Hoằng xuất hiện, vậy không cần phải hỏi tới 500 người kia.
Dịch Phong Mạch không khỏi choáng váng, bị chọc giận sắp nổ phổi, đối với Tiêu Hoằng đúng là thù cũ chưa xong lại chồng thêm hận mới mà!
Hơn nữa lần này tuyệt đối là một lần sỉ nhục với Dịch Phong Mạch, nửa tháng chuẩn bị tỉ mỉ, vận dụng hơn 20 ngàn người, toàn là làm việc thay cho Tiêu Hoằng, trực tiếp để Tiêu Hoằng kiểm được một món siêu hời.
Thân thể Dịch Phong Mạch bắt đầu phát run, sắc mặt xanh mét biến thành tím đen, mắt muốn phun ra lửa.
- Hiện giờ quân đoàn Bắc Cực có bao nhiêu chiến đấu cơ Ma Văn?
Dịch Phong Mạch ngừng một lúc, nghiến răng hét ra mấy chữ.
- 50 chiếc, nhưng đa số chỉ dùng để tuần tra. Ngài cũng biết, chiến đấu cơ Ma Văn ở vùng bắc cực này có phí bảo trì rất cao.
Khang Vĩnh dè dặt trả lời.
- Bây giờ ta không muốn nghe mấy cái lý do này, truyền lệnh của ta, lập tức điều động thêm chiến đấu cơ Ma Văn đến gần bắc cực, điên cuồng oanh tạc tên Tiêu Hoằng đáng chết kia, ta muốn hẳn chết không toàn thây. Khụ khụ...
Dịch Phong Mạch rít gào thét lẻn, không kìm được ho khan mấy tiếng, trong lòng nghẹn khuất không thôi.
- Đã rõ.
Khang Vĩnh thấy Dịch Phong Mạch như thế, không dám nhiều lời nữa, nói một tiếng liền tắt liên lạc. Sau đó bắt đầu điều động chiến đấu cơ Ma Văn ở các châu gần đây, lập tức đi tới, chặn giết Tiêu Hoằng!
Cùng với tiếng nổ do cự kiếm mỏ neo đụng vào Ma Văn phòng hộ, không gian trong phòng điều khiển như trở nên vặn vẹo, tiếp theo liền vỡ vụn.
Đợi khi ánh sáng vụ nổ tắt đi, cả phòng điều khiển đã biến mất, vách tường hợp kim, dụng cụ Ma Văn, trực tiếp bị xé thành mảnh vụn.
Nhân viên phòng điều khiển còn chưa kịp phản ứng, chết không toàn thây.
Chỉ có Bạch Hàn cách Tiêu Hoằng không tới 2m, cả người đẫm máu, vẫn còn lại một hơi.
Phập!
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng thu hồi cự kiểm mỏ neo, rút ra Băng Tín Ngưỡng, trực tiếp đâm thủng ngực Bạch Hàn.
- Ngươi... Tiêu...
Cuối cùng Bạch Hàn chỉ phát ra một tiếng, chỉ vào Tiêu Hoằng, liền không nhúc nhích nữa. Tiêu Hoằng đánh lén, hiệu quả hết sức hoàn mỹ.
Đạp một chân lên ngực Bạch Hàn, Tiêu Hoằng từ từ rút ra Băng Tín Ngưỡng dính đầy máu tươi, ánh mắt nhìn xung quanh.
Cùng lúc này, ở những chỗ khác trên tàu San Hô, đội quân tù nhân đã xông vào, thấy người Cao Tương thì không nói hai lời, nhanh nhẹn xử lý, như chỉ đang dọn dẹp mọi sự sống trên hạm.
10 phút sau, trong tàu San Hô đã không thấy được người Cao Tương còn sống.
- Lão đại, chúng ta mở ra 2 kho hàng trên tàu, phát hiện rất nhiều thứ quý hiếm.
Thiết Nam dùng Ma Văn liên lạc báo cáo.
Nghe thế, Tiêu Hoằng không ngừng bước, đi thẳng vào giữa tàu San Hô, tiến vào kho hàng.
Phóng mắt nhìn, bên trong kho hàng không quá lớn này, các loại tài liệu quý hiếm nhiều không đếm hết, Ngự linh thủy, Kim tuyến liên, u hồn thạch... Mỗi thứ đều là vô giá.
Đương nhiên trong đó, dễ thấy nhất, là hộp thủy tinh tinh hóa cực dày đặt ở ngay bàn trung tâm, bảo tồn trùng Thác Lý.
Nhìn thấy trùng Thác Lý, sắc mặt lạnh băng của Tiêu Hoằng cuối cùng hiện lên chút vui mừng, như vừa trút được gánh nặng.
Có 2 con trùng Thác Lý này, quốc vương Lạc Lý Tư được cứu rồi.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng không ngừng lại, trực tiếp bỏ 2 con trùng Thác Lý vào khe nứt không gian, sau đó hạ lệnh:
- Truyền lệnh tất cả thành viên đội quân tù nhân đi đến tàu San Hô, ném bỏ mọi tiếp tế không cần thiết, lấy đi mọi thứ trong 2 kho hàng này, sau đó nhanh chóng rút lui.
1 phút sau, đội quân tù nhân đã tụ tập vào tàu San Hô, chỉ để lại một cái Ma Văn đun nóng nhỏ, một khối bánh quy ép, những vật tiếp tế khác đều bị ném đi. Không gian dư ra, đều chứa đựng những tài liệu vô giá.
10 phút sau, 500 thành viên đội quân tù nhân đã rút khỏi tàu San Hô, khởi động Dực văn hoặc Lưu Văn, mượn bóng đêm chạy như điên về phía Thiên Tế Tinh.
Toàn bộ quá trình không tới nửa giờ, về phần Bạch Hàn thì 3 ngày qua hoàn toàn làm công cốc, còn đổ vào tính mạng của chính mình cùng 2 sư đoàn.
Đúng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ sau lưng, lần này hoàn toàn để Tiêu Hoằng kiếm lớn.
Vô số tài liệu cực kỳ quý hiểm này, đã có thể để cho đội quân tù nhân võ trang lần nữa. Nhất là 5 viên Ngự linh thủy kia, có nghĩa là đội quân tù nhân lại sắp có thêm 5 người Đại Ngự Sư.
Về phần phân phối những tài liệu này thế nào? Tiêu Hoằng đã nghĩ xong, không cho ai, tài liệu trên người mỗi người, tự họ giữ lấy, đây cũng là tấm lòng của Bạch Hàn và 20 ngàn binh lính Cao Tương, không phải sao?
Điên cuồng hành quân 3 giờ, đám người Tiêu Hoằng đã rời khỏi vòng cực Bắc, lúc này cũng mặc kệ cái gì bại lộ hay không, nếu nhìn thấy binh lính quân đoàn Bắc Cực, trực tiếp giết ngay.
Bây giờ Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân phải làm gấp, đó là dùng tốc độ nhanh nhất quay về Thiên Tế Tinh, tiến vào vùng an toàn.
Cùng lúc này, ở bên kia vì lệch giờ, thành Thánh Tử mới đến buổi chiều.
Lúc này Dịch Phong Mạch đang ở trong trụ sở phía nam thành Thánh Tử, bề ngoài nơi này rất giản dị, nhưng bên trong lại xa hoa cực kỳ, Dịch Phong Mạch đang ngồi trên chiếc xe lộng lẫy trong phòng, tay gõ mặt bàn.
Lúc ban đầu, Dịch Phong Mạch không đổi sắc, nhưng đã hơn 4 tiếng trôi qua, Dịch Phong Mạch bắt đầu có chút lo lắng. Nên biết, dựa vào tốc độ hạm vận chuyển, 4 tiếng là đủ để chạy từ vòng cực Bắc đến thành Thánh Tử, nhưng giờ thì sao?
Đã 4 tiếng mà vẫn không có chút tin tức.
1 tiếng trước, Dịch Phong Mạch còn gọi sang, nhưng không thể tiếp máy, vì vậy Dịch Phong Mạch đã phái chuyên gia đi điều tra xem xảy ra chuyện gì.
- Dịch Phong Mạch chủ soái, chuyện lớn không xong rồi!
Trong khi Dịch Phong Mạch lo lắng chờ đợi, trợ thủ của hắn bỗng hoảng loạn chạy vào, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt hoàng sợ.
Nhìn bộ dáng trợ thủ như thế Dịch Phong Mạch nhăn mày, trong lòng như có dự cảm không tốt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Dịch Phong Mạch mở miệng hỏi.
- Vừa này quân đoàn cực bắc phái người đi điều tra vòng cực Bắc, nhưng kết quả, là thấy được cảnh này.
Trợ thủ nói xong, tay run run đặt mấy tấm ảnh lên bàn Dịch Phong Mạch.
Ở trong hình ảnh, là vùng bên cạnh đại khe sâu Kham Ba Lạp, mười mấy hạm vận chuyển Ma Văn đậu ở đó, đã chồng chất vết thương. Càng làm người ta sợ hãi, là vô số thi thể bị cắt nát ở bên ngoài hạm, rải đầy mọi chỗ.
Khiến người ta cảm giác như nơi này đã bị vô số linh thú hung tàn tập kích.
Máu tươi đã nhuộm đẫm cả một vùng lớn thành màu đỏ.
Không nói quá, nhìn cảnh tượng này, Dịch Phong Mạch cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt đầy kinh ngạc, da đầu tê dại, sống lưng rét run, cảnh tượng này quá dọa người.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dịch Phong Mạch ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn lên tiếng hỏi, không còn chút trầm ổn khi nãy.
Cho đến bây giờ, Dịch Phong Mạch cũng đều không thể tưởng tượng được, mới lúc này mọi chuyện còn ổn thỏa, sao nháy mắt là đã biến thành thế này rồi?
Hơn nữa nếu là gặp phải đàn linh thú tấn công, vậy thì Bạch Hàn cũng phải có thời gian cầu cứu mới đúng? Trọng yếu hơn, là Dịch Phong Mạch thấy rõ ràng, máy phát tín hiệu trên mỗi một chiếc hạm vận chuyển đều bị phá hủy hết, cái này rõ ràng không phải chuyện trùng hợp.
Trợ thủ ở bên cạnh thấy vẻ mặt Dịch Phong Mạch như thế, răng đánh bò cạp cành cạch, cả buổi không nói được một lời.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Dịch Phong Mạch rung lên, người gọi tới là Khang Vĩnh, quan chỉ huy quân đoàn Bắc Cực.
- Kết quả điều tra thế nào?
Nghe liên lạc, Dịch Phong Mạch mặt âm trầm hỏi.
- Chúng ta phát hiện thi thể Tướng quân Bạch Hàn, trên ngực có dấu lưỡi dao, rõ ràng là do người gây ra. Hơn nữa kỳ trân dị bảo trong tàu San Hô cũng bị cướp sạch sẽ.
Khang Vĩnh nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt âm trầm của Dịch Phong Mạch, cố gắng trấn tĩnh trả lời.
Còn Dịch Phong Mạch nghe tin này, liền trở nên mê muội, không phải là sợ, mà là tức giận. Trong tàu San Hô chứa bao nhiêu là thứ quý giá, Dịch Phong Mạch có thể không biết hay sao? Chính hắn khổ cực mấy ngày, lại thành toàn cho người khác.
Dịch Phong Mạch sống lâu như vậy, đây là lần đầu bị thiệt thòi như thế.
- Đáng chết! Đồ khốn kiếp!
Dịch Phong Mạch tức điên liên tục mắng to, mắt muôn phun ra lửa. Hắn căn bản không thể tưởng tượng được, mọi chuyện tiến hành cẩn thận như thế, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy được.
Nếu Dịch Phong Mạch biết, mọi chuyện này chỉ là do Tiêu Hoằng đánh bậy đánh bạ mà ra, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
- Báo cáo chủ soái đại nhân, chúng ta vừa nhận được tin, có một đoàn tiểu đội gặp phải công kích.
Đúng lúc này, Khang Vĩnh bỗng nhiên báo cho Dịch Phong Mạch.
Tiếp đó Khang Vĩnh gửi hình ảnh sang cho Dịch Phong Mạch, hình ảnh được quay từ trên trực thăng Ma Văn, chỉ thấy đội quân tù nhân khoác áo choàng trắng, đang tăng hết tốc lực chạy thẳng tới Thiên Tế Tinh.
Thấy cảnh này, Dịch Phong Mạch không khỏi biến sắc, lửa giận sắp phun trào ra.
Chỉ là, ngay lúc này Tiêu Hoằng đeo mặt nạ đầu lâu, nhảy lên trên cao, hai tay giơ lên, băng nhọn màu đỏ ngập trời bắn về phía trực thăng Ma Văn, hình ảnh lập tức gián đoạn.
Chỉ là, mặt nạ đầu lâu che chắn khuôn mặt Tiêu Hoằng, nhưng Ma dực kia, Hàn băng vạn năm màu đỏ, nó là đặc thù có một không hai về Tiêu Hoằng, chỉ cần là người Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đều sẽ biết.
Tiêu Hoằng xuất hiện, vậy không cần phải hỏi tới 500 người kia.
Dịch Phong Mạch không khỏi choáng váng, bị chọc giận sắp nổ phổi, đối với Tiêu Hoằng đúng là thù cũ chưa xong lại chồng thêm hận mới mà!
Hơn nữa lần này tuyệt đối là một lần sỉ nhục với Dịch Phong Mạch, nửa tháng chuẩn bị tỉ mỉ, vận dụng hơn 20 ngàn người, toàn là làm việc thay cho Tiêu Hoằng, trực tiếp để Tiêu Hoằng kiểm được một món siêu hời.
Thân thể Dịch Phong Mạch bắt đầu phát run, sắc mặt xanh mét biến thành tím đen, mắt muốn phun ra lửa.
- Hiện giờ quân đoàn Bắc Cực có bao nhiêu chiến đấu cơ Ma Văn?
Dịch Phong Mạch ngừng một lúc, nghiến răng hét ra mấy chữ.
- 50 chiếc, nhưng đa số chỉ dùng để tuần tra. Ngài cũng biết, chiến đấu cơ Ma Văn ở vùng bắc cực này có phí bảo trì rất cao.
Khang Vĩnh dè dặt trả lời.
- Bây giờ ta không muốn nghe mấy cái lý do này, truyền lệnh của ta, lập tức điều động thêm chiến đấu cơ Ma Văn đến gần bắc cực, điên cuồng oanh tạc tên Tiêu Hoằng đáng chết kia, ta muốn hẳn chết không toàn thây. Khụ khụ...
Dịch Phong Mạch rít gào thét lẻn, không kìm được ho khan mấy tiếng, trong lòng nghẹn khuất không thôi.
- Đã rõ.
Khang Vĩnh thấy Dịch Phong Mạch như thế, không dám nhiều lời nữa, nói một tiếng liền tắt liên lạc. Sau đó bắt đầu điều động chiến đấu cơ Ma Văn ở các châu gần đây, lập tức đi tới, chặn giết Tiêu Hoằng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.