Chương 1137: Cướp sạch
Đình Vũ
16/09/2017
Tiêu Hoằng đã có được thực lực cấp bậc Ngự Hồn, đã vượt hơn xa Đại Ngự Sư, chính là phạm vi cực hạn của nhàn loại.
Theo Tiêu Hoằng tung một chưởng đánh thật mạnh trên đầu Sâm Trọng Lâm, trong chớp mắt, đầu của Sâm Trọng Làm liền giống như một cái dưa hấu bị thiết chùy giáng trúng, nổ tung tại đương trường, máu tươi trộn lẫn óc bắn ra tung tóe khắp nơi.
Trong nháy mắt, gương mặt khó chịu của Sâm Trọng Lâm kia, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại biến thành chính là một bãi máu bắn ra tung tóe, với m�y mảnh nhỏ của xương sọ, ngoài ra còn một số dính trên bàn tay thô ráp của Tiêu Hoằng.
Mạch Khắc chậm rãi buông tay ra, thân thể Sâm Trọng Lâm không có hơn phân nửa cái đầu, giống như vật chết sụm xuống ở bên cạnh Tiêu Hoằng.
Nói không khoa trương chút nào, thành viên Hồng Mạo Tử nhìn thấy một màn như thế, nhìn đầu của Sâm Trọng Lâm trực tiếp nổ tung, đều sửng sốt ngây người.
Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại sát phạt quả quyết như vậy, không hề có nhiều đàm phán, càng không hề có nhiều kiên nhân, một câu không đúng lập tức giết chết ngay. Hơn nữa giết chính là nhân vật sổ 2 của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử! Cho dù là thế lực lớn siêu cấp của Khu Vực Hỗn Loạn này, muốn giết Sâm Trọng Lâm đều phải đắn do suy nghĩ, nhưng tên mang mặt nạ trước mắt này quả thật không hề cố kỵ chút nào.
Hơn nữa một chưởng dễ dàng đánh chết Sâm Trọng Lâm có được cấp bậc Đại Ngự Sư, đây là loại thực lực cỡ nào?
Giờ khắc này, thành viên Hồng Mạo Tử không thể không một lần nữa đánh giá Tiêu Hoằng, nhìn như phong độ chỉ có bình thản,, kỳ thực tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt.
Thời điểm này, Tiêu Hoằng đã chậm rãi đứng lên, lấy ra khăn tay, lau lau bàn tay dính đầy máu, sau đó nhìn thành viên Hồng Mạo Tử tràn ngập cảnh giác ở bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Nếu không đồng ý, vậy đều giết đi!
Theo Tiêu Hoằng nhỏ nhẹ nói một câu, chỉ thấy Cát Lạc, Mạch Khắc, Hạ Minh Qua đã đồng loạt phóng tới, giống như mấy con chó điên, vọt tới gần thành viên Hồng Mạo Tử đánh giết.
Chính cái gọi là lão đại cái dạng gì, thường thường sẽ có thủ hạ y như vậy. Ở chung với Tiêu Hoằng vài ngày, xem thấy nhiều toàn cảnh máu tanh, đám người Cát Lạc cùng bắt đầu trở nên điên cuồng lên, hơn nữa ra tay đánh nhau, cùng rất có tự tin.
Trong chớp mắt, bên trong đại sảnh rộng lớn như vậy liền trở thành chiến trường giết chóc. Cát Lạc, Mạch Khắc đều là Đại Ngự Sư cấp năm, đám người Hạ Minh Qua cũng đều có thực lực Đại Ngự Sư cấp ba, tuy rằng không có trang bị tốt, nhưng giữa song phương chênh lệch cấp bậc Ngự lực thật sự quá mức cách xa.
Ngắn ngủi hai phút qua đi, nhìn lại bên trong phòng, đã máu chảy thành sông, mấy chục cổ thi thể nằm ngổn ngang bên trong đại sảnh, thành viên Hồng Mạo Tử ở ngoài sân, có lòng muốn đánh đi vào, kết quả lại phát hiện: Liễu Kim đã bị đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Sâm Trọng Lâm vừa chết đi, gần như Liễu Kim chính là người có quyền lực lớn nhất ở đây. Kể từ đó, bọn họ cũng khó tránh khôi có điều cố kỵ, chỉ là đều khởi động Chiến Văn, bày ra tình trạng cảnh giới, chủ pháo của ba chiếc Ma Văn xe tăng lại nhắm ngay toàn bộ biệt thự.
Tuy nhiên, đối với chuyện này, Tiêu Hoằng không có chút để ý. Cho dù không có đám người Cát Lạc, chỉ bằng vào một mình Tiêu Hoằng, cũng sẽ không xem những đồng dưa hấu nát vụn này ở trong mắt.
Một lần nữa thả lại chiếc khăn tay đính đầy máu vào túi áo, Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Liễu Kim bị Mạch Khắc đặt trên mặt bàn.
Giờ phút này, bên trong hai mắt Liễu Kim đã tràn ngập vẻ sợ hãi, nhất là nhìn thấy cặp mắt của Tiêu Hoằng kia nhắm ngay chính mình, trong lòng lại tràn ngập hàn ý, thân mình không kìm được bắt đầu run run.
- Người của ta ở nơi nào?
Tiêu Hoằng như trước là bộ dáng vô cùng quan liêu, nhẹ giọng hỏi.
- Ở trong Ma Văn Xa trong sân! Bạch lão đại, tha mạng a!
Liễu Kim hoàn toàn bị khuất phục.
- Tha mạng? Rất đơn giản, bảo thuộc hạ của ngươi buông vũ khí, đồng thời giao ra toàn bộ kim tệ của các ngươi ở trong này!
Tiêu Hoằng nói xong, liền dùng ánh mắt ra hiệu với Mạch Khắc.
Mạch Khắc hiểu ý, gật gật đầu, rồi tự mình đi ra ngoài sân biệt thự, mở ra cửa ba chiếc Ma Văn Xa. Bên trong đúng là thành viên Đạo Thảo Nhân bị trói gô, tuy rằng đều bị đánh cho giống như đầu heo, nhưng vẫn còn sống.
- Kim tệ? Cái này ta không thể làm chủ được, dù sao kim tệ cũng không ở trong tay ta nắm giữ!
Liễu Kim đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch nói. Dường như từ trên người Tiêu Hoằng hắn ngửi được mùi cái chết.
- Vậy thật có lỗi! Ta cũng không giúp được ngươi!
Tiêu Hoằng phi thường hiền hoà nói. Chỉ có điều, vẻ hiền hoà như vậy lại làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm. Tiếp theo Tiêu Hoằng liền khẽ nâng tay lên.
- Chờ một chút, chờ một chút!
Liễu Kim nhìn mặt nạ màu trắng, cùng với khóe mắt quệt hình vẽ vết máu của Tiêu Hoằng kia, sợ hãi đã tràn ngập toàn thân vội vàng nói:
- Kim tệ, toàn bộ đều ở bên trong phòng Sâm Trọng Lâm, dưới sàn nhà, buông tha ta, cầu ngươi, không nên!
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Cát Lạc. Cát Lạc hiếu ý, liền mang theo Kiệt Tây Lạc đi lên thang lầu, bắt đầu tìm kiếm một phen ở bên trong phòng Sâm Trọng Lâm.
Cuối cùng quả nhiên, ở trong phòng Sâm Trọng Lâm, bên trong một đống quần áo dơ bẩn tìm được một cái hộp kim loại, sau khi mở ra, trên mặt Cát Lạc không kìm được hiện lên tia sáng rực, chỉ thấy bên trong đặt ngay ngắn một xấp trữ kim văn có dán niêm phong, mỗi một cái 10 vạn kim tệ.
Ước chừng có 150 cái cũng chính là 15 triệu kim tệ.
- Lão đại! Chúng ta phát tài rồi, ngài xem này!
Cát Lạc ôm hộp trữ kim văn đi xuống, mặt đầy vẻ vui mừng nói, mà những trữ kim văn này, cùng đều thuần một sắc là trữ kim văn không có ghi tên. Dù sao có thể giao dịch ở Diệu Sâm Tinh, đều là làm một ít hoạt động không muốn người biết, lấy trữ kim văn ghi tên điều đó không phải luẩn quẩn trong lòng sao?
- Những tiền này, toàn bộ đều là của lão đại Ninh Gia Lâm chúng ta dùng để mua Tinh Độc, chuẩn bị vận chuyển tới các quốc gia khác!
Liễu Kim nơm nớp lo sợ khai báo toàn bộ.
- Đa tạ! Như vậy hiện tại, bảo những người bên ngoài đó buông, ngồi xổm tại chỗ!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
- Buông vũ khí! Bên ngoài nghe đây, không được phản kháng, Sâm Trọng Lâm đã chết, hiện ở nơi này ta định đoạt!
Liễu Kim không chút do dự, lên tiếng nói ra ngoài cửa sổ.
Mấy trăm tên thành viên Hồng Mạo Tử ngoài cửa sổ, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn không thể không buông vũ khí. Bọn họ cũng rõ ràng, có đánh tiếp cũng không có kết cục tốt.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều trì hoãn, nắm lên Liễu Kim đi ra ngoài đại sảnh biệt thự. Đám người Cát Lạc, Ai Nhĩ Phu thì đi theo phía sau.
Thời điểm này, Cát Lạc cũng có vẻ rất kích động linh động, lập tức bắt đầu mang theo đồng bạn, không nói hai lời trực tiếp trấn lột Chiến Văn, Văn Khí của mấy trăm tên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử này, và phàm là vật đáng giá, toàn bộ lột sạch, sau đó ném vào trong Ma Văn Xa.
Biệt thự của Sâm Trọng Lâm nhân vật sổ 2 Hồng Mạo Tử xuất hiện dị động như thế, tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của mấy vị “hàng xóm”, mà có thể có được chỗ đứng nhỏ nhoi ở trong các biệt thự này, trên thực tế cũng không phải người lương thiện.
Thông qua cửa sổ nhìn người của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, đều ngồi chồm hổm trên mặt đất làm ra bộ dáng tước vũ khí, vài tên thân mặc quần áo loè loẹt đang lột lấy Chiến Văn... Những “hàng xóm” này gần như có chút không thể tin được hai mắt của mình.
Đó chính là địa bàn của đường đường đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử. Trên cơ bản ở Khu Vực Hỗn Loạn dám không kiêng nể gì như vậy, không hề cố kỵ giương oai ở trong địa bàn của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử gần như chưa từng có.
Mà những người này là ai vậy? Tổ chức Lôi Điểu sao? Không giống, tổ chức Lôi Điểu có thể nói kỷ luật sâm nghiêm, như thế nào có thể cỏ nhiều tên cả lơ phất phơ, hình thù kỳ quái như vậy.
- Ồ, tên tóc bạc trắng kia là ai?, -
Một gã “hàng xóm” bỗng nhiên chú ý tới hình ảnh: Tiêu Hoằng mặt đeo mặt nạ màu trắng, kéo tay Liễu Kim đi tới hướng Maận Xa, không kiềm được phát ra nghi vấn như thế. Tuy nhiên, bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới người này chính là Ma Vương Tiêu Hoằng từng khuấy đảo Thượng Bang liên hợp thể gà chó không yên, gần như đã giết hại mấy triệu người. Dù sao chỉ bằng tóc bạc trắng liền nhận định là Tiêu Hoằng thì rất gượng ép. Ở Thái Qua Vũ Trụ người có tóc bạc trắng vẫn là chỗ nào cũng có, qua tuổi sáu mươi càng là bình thường.
Dám cướp thẳng vào tổng bộ của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử ở Diệu Sâm Tinh, hiển nhiên bọn người kia đều không phải là người lương thiện. Giờ khắc này đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân nho nhỏ đã bắt đầu từng chút từng chút gây được chú ý, nhất là tên tóc bạc trắng đeo mặt nạ kia.
Đối với có người chú ý hay không, Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý, đi tới Ma Văn Xa, thấy đám người Cát Lạc cũng gần như thu thập xong, đồng dạng tiến vào các Ma Văn Xa khác, Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng đẩy Liễu Kim xuống, sau đó liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn lại Liễu Kim, xoa xoa cổ, trên mặt như trước tràn ngập dư ba sợ hãi, không chỉ bởi vì Tiêu Hoằng, mà còn bởi vì chuyện phát sinh như vậy, nên làm thế nào ăn nói với đầu sỏ.
Mà Tiêu Hoằng sở dĩ buông tha Liễu Kim, bởi vì uy hiếp của hắn gần như không có, hơn nữa nói không chừng về sau còn có chỗ dùng.
- Chiến Văn cướp được, lấy ra một số tốt giữ lại, các khác toàn bộ ném tới cửa hàng Ma Văn bán đi, sau đó mua một ít tài liệu!
Tiêu Hoằng ngồi ở ghế sau một chiếc Ma Văn Xa xa hoa, phân phó với Cát Lạc ở bên cạnh.
- Mua tài liệu làm gì vậy?
Cát Lạc lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Trong tay thì ôm chặt cứng hộp kim loại, tưởng tượng đến bên trong có 15 triệu kim tệ, Cát Lạc sung sướng đến độ sắp ngất đi thôi, về phần đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử có thể trả thù tàn bạo gì hay không, bằng vào tính cách “sáng nay có rượu sáng nay cứ say” của Cát Lạc, hắn sẽ cảm thấy lo lắng sao?
- Đương nhiên là chế tạo Chiến Văn cho các ngươi!
Tiêu Hoằng ngồi ở trong Ma Văn Xa, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi có chút suy nghĩ nói. Chế tạo Chiến Văn cho Cát Lạc bọn họ đây là chuyện ở thế phải làm, bất kể là tăng lên sức chiến đấu cho họ, hay là để ứng phó với hành động trả thù của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử kế tiếp.
- Oa! Không nghĩ tới lão đại còn có thể chế tạo Chiến Văn nha! Chỉ là không biết trình độ như thế nào?
Kiệt Tây Lạc nhìn Tiêu Hoằng, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói.
Một bên Ai Nhĩ Phu không có hé răng. Trên thực tế, ở toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, nói về trình độ chế văn, Tiêu Hoằng gần như đã xem như đỉnh cao trong đỉnh cao, vô số người đều trong giấc mộng mong được Tiêu Hoằng chế tạo Chiến Văn cho mình.
- Không ra gì đi!
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Kiệt Tây Lạc một cái, vô cùng tùy ý nói.
Thời gian đi vào chạng vạng, khi đám người Tiêu Hoằng quay về đến khách sạn, cũng không có nhàn rỗi, đám người Cát Lạc phụ trách từ bên trong Chiên Văn thu được, chọn lựa ra nhẽng cái tương đối tốt, phân phát cho đồng bạn cấp Ngự Sư, về phần Chiến Văn của cấp bậc Đại Ngự Sư, Tiêu Hoằng quyết định chế tạo cho họ.
Theo Tiêu Hoằng tung một chưởng đánh thật mạnh trên đầu Sâm Trọng Lâm, trong chớp mắt, đầu của Sâm Trọng Làm liền giống như một cái dưa hấu bị thiết chùy giáng trúng, nổ tung tại đương trường, máu tươi trộn lẫn óc bắn ra tung tóe khắp nơi.
Trong nháy mắt, gương mặt khó chịu của Sâm Trọng Lâm kia, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại biến thành chính là một bãi máu bắn ra tung tóe, với m�y mảnh nhỏ của xương sọ, ngoài ra còn một số dính trên bàn tay thô ráp của Tiêu Hoằng.
Mạch Khắc chậm rãi buông tay ra, thân thể Sâm Trọng Lâm không có hơn phân nửa cái đầu, giống như vật chết sụm xuống ở bên cạnh Tiêu Hoằng.
Nói không khoa trương chút nào, thành viên Hồng Mạo Tử nhìn thấy một màn như thế, nhìn đầu của Sâm Trọng Lâm trực tiếp nổ tung, đều sửng sốt ngây người.
Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại sát phạt quả quyết như vậy, không hề có nhiều đàm phán, càng không hề có nhiều kiên nhân, một câu không đúng lập tức giết chết ngay. Hơn nữa giết chính là nhân vật sổ 2 của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử! Cho dù là thế lực lớn siêu cấp của Khu Vực Hỗn Loạn này, muốn giết Sâm Trọng Lâm đều phải đắn do suy nghĩ, nhưng tên mang mặt nạ trước mắt này quả thật không hề cố kỵ chút nào.
Hơn nữa một chưởng dễ dàng đánh chết Sâm Trọng Lâm có được cấp bậc Đại Ngự Sư, đây là loại thực lực cỡ nào?
Giờ khắc này, thành viên Hồng Mạo Tử không thể không một lần nữa đánh giá Tiêu Hoằng, nhìn như phong độ chỉ có bình thản,, kỳ thực tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt.
Thời điểm này, Tiêu Hoằng đã chậm rãi đứng lên, lấy ra khăn tay, lau lau bàn tay dính đầy máu, sau đó nhìn thành viên Hồng Mạo Tử tràn ngập cảnh giác ở bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Nếu không đồng ý, vậy đều giết đi!
Theo Tiêu Hoằng nhỏ nhẹ nói một câu, chỉ thấy Cát Lạc, Mạch Khắc, Hạ Minh Qua đã đồng loạt phóng tới, giống như mấy con chó điên, vọt tới gần thành viên Hồng Mạo Tử đánh giết.
Chính cái gọi là lão đại cái dạng gì, thường thường sẽ có thủ hạ y như vậy. Ở chung với Tiêu Hoằng vài ngày, xem thấy nhiều toàn cảnh máu tanh, đám người Cát Lạc cùng bắt đầu trở nên điên cuồng lên, hơn nữa ra tay đánh nhau, cùng rất có tự tin.
Trong chớp mắt, bên trong đại sảnh rộng lớn như vậy liền trở thành chiến trường giết chóc. Cát Lạc, Mạch Khắc đều là Đại Ngự Sư cấp năm, đám người Hạ Minh Qua cũng đều có thực lực Đại Ngự Sư cấp ba, tuy rằng không có trang bị tốt, nhưng giữa song phương chênh lệch cấp bậc Ngự lực thật sự quá mức cách xa.
Ngắn ngủi hai phút qua đi, nhìn lại bên trong phòng, đã máu chảy thành sông, mấy chục cổ thi thể nằm ngổn ngang bên trong đại sảnh, thành viên Hồng Mạo Tử ở ngoài sân, có lòng muốn đánh đi vào, kết quả lại phát hiện: Liễu Kim đã bị đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Sâm Trọng Lâm vừa chết đi, gần như Liễu Kim chính là người có quyền lực lớn nhất ở đây. Kể từ đó, bọn họ cũng khó tránh khôi có điều cố kỵ, chỉ là đều khởi động Chiến Văn, bày ra tình trạng cảnh giới, chủ pháo của ba chiếc Ma Văn xe tăng lại nhắm ngay toàn bộ biệt thự.
Tuy nhiên, đối với chuyện này, Tiêu Hoằng không có chút để ý. Cho dù không có đám người Cát Lạc, chỉ bằng vào một mình Tiêu Hoằng, cũng sẽ không xem những đồng dưa hấu nát vụn này ở trong mắt.
Một lần nữa thả lại chiếc khăn tay đính đầy máu vào túi áo, Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Liễu Kim bị Mạch Khắc đặt trên mặt bàn.
Giờ phút này, bên trong hai mắt Liễu Kim đã tràn ngập vẻ sợ hãi, nhất là nhìn thấy cặp mắt của Tiêu Hoằng kia nhắm ngay chính mình, trong lòng lại tràn ngập hàn ý, thân mình không kìm được bắt đầu run run.
- Người của ta ở nơi nào?
Tiêu Hoằng như trước là bộ dáng vô cùng quan liêu, nhẹ giọng hỏi.
- Ở trong Ma Văn Xa trong sân! Bạch lão đại, tha mạng a!
Liễu Kim hoàn toàn bị khuất phục.
- Tha mạng? Rất đơn giản, bảo thuộc hạ của ngươi buông vũ khí, đồng thời giao ra toàn bộ kim tệ của các ngươi ở trong này!
Tiêu Hoằng nói xong, liền dùng ánh mắt ra hiệu với Mạch Khắc.
Mạch Khắc hiểu ý, gật gật đầu, rồi tự mình đi ra ngoài sân biệt thự, mở ra cửa ba chiếc Ma Văn Xa. Bên trong đúng là thành viên Đạo Thảo Nhân bị trói gô, tuy rằng đều bị đánh cho giống như đầu heo, nhưng vẫn còn sống.
- Kim tệ? Cái này ta không thể làm chủ được, dù sao kim tệ cũng không ở trong tay ta nắm giữ!
Liễu Kim đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch nói. Dường như từ trên người Tiêu Hoằng hắn ngửi được mùi cái chết.
- Vậy thật có lỗi! Ta cũng không giúp được ngươi!
Tiêu Hoằng phi thường hiền hoà nói. Chỉ có điều, vẻ hiền hoà như vậy lại làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm. Tiếp theo Tiêu Hoằng liền khẽ nâng tay lên.
- Chờ một chút, chờ một chút!
Liễu Kim nhìn mặt nạ màu trắng, cùng với khóe mắt quệt hình vẽ vết máu của Tiêu Hoằng kia, sợ hãi đã tràn ngập toàn thân vội vàng nói:
- Kim tệ, toàn bộ đều ở bên trong phòng Sâm Trọng Lâm, dưới sàn nhà, buông tha ta, cầu ngươi, không nên!
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Cát Lạc. Cát Lạc hiếu ý, liền mang theo Kiệt Tây Lạc đi lên thang lầu, bắt đầu tìm kiếm một phen ở bên trong phòng Sâm Trọng Lâm.
Cuối cùng quả nhiên, ở trong phòng Sâm Trọng Lâm, bên trong một đống quần áo dơ bẩn tìm được một cái hộp kim loại, sau khi mở ra, trên mặt Cát Lạc không kìm được hiện lên tia sáng rực, chỉ thấy bên trong đặt ngay ngắn một xấp trữ kim văn có dán niêm phong, mỗi một cái 10 vạn kim tệ.
Ước chừng có 150 cái cũng chính là 15 triệu kim tệ.
- Lão đại! Chúng ta phát tài rồi, ngài xem này!
Cát Lạc ôm hộp trữ kim văn đi xuống, mặt đầy vẻ vui mừng nói, mà những trữ kim văn này, cùng đều thuần một sắc là trữ kim văn không có ghi tên. Dù sao có thể giao dịch ở Diệu Sâm Tinh, đều là làm một ít hoạt động không muốn người biết, lấy trữ kim văn ghi tên điều đó không phải luẩn quẩn trong lòng sao?
- Những tiền này, toàn bộ đều là của lão đại Ninh Gia Lâm chúng ta dùng để mua Tinh Độc, chuẩn bị vận chuyển tới các quốc gia khác!
Liễu Kim nơm nớp lo sợ khai báo toàn bộ.
- Đa tạ! Như vậy hiện tại, bảo những người bên ngoài đó buông, ngồi xổm tại chỗ!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
- Buông vũ khí! Bên ngoài nghe đây, không được phản kháng, Sâm Trọng Lâm đã chết, hiện ở nơi này ta định đoạt!
Liễu Kim không chút do dự, lên tiếng nói ra ngoài cửa sổ.
Mấy trăm tên thành viên Hồng Mạo Tử ngoài cửa sổ, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn không thể không buông vũ khí. Bọn họ cũng rõ ràng, có đánh tiếp cũng không có kết cục tốt.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều trì hoãn, nắm lên Liễu Kim đi ra ngoài đại sảnh biệt thự. Đám người Cát Lạc, Ai Nhĩ Phu thì đi theo phía sau.
Thời điểm này, Cát Lạc cũng có vẻ rất kích động linh động, lập tức bắt đầu mang theo đồng bạn, không nói hai lời trực tiếp trấn lột Chiến Văn, Văn Khí của mấy trăm tên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử này, và phàm là vật đáng giá, toàn bộ lột sạch, sau đó ném vào trong Ma Văn Xa.
Biệt thự của Sâm Trọng Lâm nhân vật sổ 2 Hồng Mạo Tử xuất hiện dị động như thế, tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của mấy vị “hàng xóm”, mà có thể có được chỗ đứng nhỏ nhoi ở trong các biệt thự này, trên thực tế cũng không phải người lương thiện.
Thông qua cửa sổ nhìn người của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, đều ngồi chồm hổm trên mặt đất làm ra bộ dáng tước vũ khí, vài tên thân mặc quần áo loè loẹt đang lột lấy Chiến Văn... Những “hàng xóm” này gần như có chút không thể tin được hai mắt của mình.
Đó chính là địa bàn của đường đường đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử. Trên cơ bản ở Khu Vực Hỗn Loạn dám không kiêng nể gì như vậy, không hề cố kỵ giương oai ở trong địa bàn của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử gần như chưa từng có.
Mà những người này là ai vậy? Tổ chức Lôi Điểu sao? Không giống, tổ chức Lôi Điểu có thể nói kỷ luật sâm nghiêm, như thế nào có thể cỏ nhiều tên cả lơ phất phơ, hình thù kỳ quái như vậy.
- Ồ, tên tóc bạc trắng kia là ai?, -
Một gã “hàng xóm” bỗng nhiên chú ý tới hình ảnh: Tiêu Hoằng mặt đeo mặt nạ màu trắng, kéo tay Liễu Kim đi tới hướng Maận Xa, không kiềm được phát ra nghi vấn như thế. Tuy nhiên, bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới người này chính là Ma Vương Tiêu Hoằng từng khuấy đảo Thượng Bang liên hợp thể gà chó không yên, gần như đã giết hại mấy triệu người. Dù sao chỉ bằng tóc bạc trắng liền nhận định là Tiêu Hoằng thì rất gượng ép. Ở Thái Qua Vũ Trụ người có tóc bạc trắng vẫn là chỗ nào cũng có, qua tuổi sáu mươi càng là bình thường.
Dám cướp thẳng vào tổng bộ của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử ở Diệu Sâm Tinh, hiển nhiên bọn người kia đều không phải là người lương thiện. Giờ khắc này đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân nho nhỏ đã bắt đầu từng chút từng chút gây được chú ý, nhất là tên tóc bạc trắng đeo mặt nạ kia.
Đối với có người chú ý hay không, Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý, đi tới Ma Văn Xa, thấy đám người Cát Lạc cũng gần như thu thập xong, đồng dạng tiến vào các Ma Văn Xa khác, Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng đẩy Liễu Kim xuống, sau đó liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn lại Liễu Kim, xoa xoa cổ, trên mặt như trước tràn ngập dư ba sợ hãi, không chỉ bởi vì Tiêu Hoằng, mà còn bởi vì chuyện phát sinh như vậy, nên làm thế nào ăn nói với đầu sỏ.
Mà Tiêu Hoằng sở dĩ buông tha Liễu Kim, bởi vì uy hiếp của hắn gần như không có, hơn nữa nói không chừng về sau còn có chỗ dùng.
- Chiến Văn cướp được, lấy ra một số tốt giữ lại, các khác toàn bộ ném tới cửa hàng Ma Văn bán đi, sau đó mua một ít tài liệu!
Tiêu Hoằng ngồi ở ghế sau một chiếc Ma Văn Xa xa hoa, phân phó với Cát Lạc ở bên cạnh.
- Mua tài liệu làm gì vậy?
Cát Lạc lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Trong tay thì ôm chặt cứng hộp kim loại, tưởng tượng đến bên trong có 15 triệu kim tệ, Cát Lạc sung sướng đến độ sắp ngất đi thôi, về phần đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử có thể trả thù tàn bạo gì hay không, bằng vào tính cách “sáng nay có rượu sáng nay cứ say” của Cát Lạc, hắn sẽ cảm thấy lo lắng sao?
- Đương nhiên là chế tạo Chiến Văn cho các ngươi!
Tiêu Hoằng ngồi ở trong Ma Văn Xa, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi có chút suy nghĩ nói. Chế tạo Chiến Văn cho Cát Lạc bọn họ đây là chuyện ở thế phải làm, bất kể là tăng lên sức chiến đấu cho họ, hay là để ứng phó với hành động trả thù của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử kế tiếp.
- Oa! Không nghĩ tới lão đại còn có thể chế tạo Chiến Văn nha! Chỉ là không biết trình độ như thế nào?
Kiệt Tây Lạc nhìn Tiêu Hoằng, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói.
Một bên Ai Nhĩ Phu không có hé răng. Trên thực tế, ở toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, nói về trình độ chế văn, Tiêu Hoằng gần như đã xem như đỉnh cao trong đỉnh cao, vô số người đều trong giấc mộng mong được Tiêu Hoằng chế tạo Chiến Văn cho mình.
- Không ra gì đi!
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Kiệt Tây Lạc một cái, vô cùng tùy ý nói.
Thời gian đi vào chạng vạng, khi đám người Tiêu Hoằng quay về đến khách sạn, cũng không có nhàn rỗi, đám người Cát Lạc phụ trách từ bên trong Chiên Văn thu được, chọn lựa ra nhẽng cái tương đối tốt, phân phát cho đồng bạn cấp Ngự Sư, về phần Chiến Văn của cấp bậc Đại Ngự Sư, Tiêu Hoằng quyết định chế tạo cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.