Chương 568: Đánh đêm (thượng)
Đình Vũ
27/06/2017
Theo lý thì dựa vào thực lực Ngự sư cấp bốn của Tiêu Hoằng, không thể nào đầy lùi Ba La Đại Ngự sư cấp một ra sau một bước được.
Những đồng bọn đi cùng Ba La cũng biến sắc, mơ hồ cảm thấy quỷ dị, rõ ràng thể năng lượng này không phải do Tiêu Hoằng phát ra, vậy thì là ai? Còn có ai nữa?
Theo họ biết, trên Phạm Cương Tinh không thể nào còn tồn tại nhân vật cấp Đại Ngự sư khác.
Bởi vì dựa theo quy định Phạm Cương Tinh, người cấp Đại Ngự sư sẽ không được phép ở lâu dài trên Phạm Cương Tinh.
Quan trọng hơn là theo tình báo mà họ lấy được, hoàn toàn nhìn ra nhân duyên của Tiêu Hoằng ở một cái cũng không tốt, dường như chỉ quen biết một mình Lạc Tuyết Ninh, mà không phải cô ta còn ở Di Đà Tinh hay sao?
Ầm!
Trong khi mọi người còn đang khó hiểu, cửa sổ phòng ngủ đột nhiên vỡ nát, tiếp theo một cái bóng xanh đột nhiên lao ra, giống như quỷ mị, nhanh như chớp giật, tung chân đá vào mặt Ba La.
Ba La vừa mới đứng vững, thấy vậy không kịp đối phó, đành xoay người miễn cưỡng né tránh.
Hả?
Ba La vừa tránh né, bỗng nhiên cảm giác không đúng, quay đầu lại, đập vào mắt là một đôi cánh năng lượng toàn màu trắng giống như thiên sứ, mỗi một cọng lông chim đều rõ ràng.
Cánh năng lượng thuần màu trắng này, rõ ràng là tượng trưng của Đại Ngự sư!
Thấy thế, ánh mắt Ba La không khỏi co giật, trong phòng của Tiêu Hoằng lại xuất hiện một Đại Ngự sư? Điều này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Ba La.
Nhưng Ba La cũng không hiện ra vẻ kinh hoảng, biến cố này vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của hắn.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Ba La lên tiếng hỏi, giọng khàn khàn, đương nhiên là trải qua Ma Văn méo giọng xử lý, không phải giọng nói thật của Ba La.
về phần đám người Cát Tư, cũng có vẻ kinh ngạc, cảnh này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của họ. Dựa theo an bài trước đó, sẽ là 5 người đồng thời vậy công một mình Tiêu Hoằng.
- Ngươi quản được sao?
Gia Nại Cầm nói một tiếng, ánh mắt lóe sáng, động tác hình chữ s kỳ dị, lại đánh về phía Ba La!
Theo Gia Nại Cầm, vào lúc này mặc kệ là ai, có gan xâm nhập chỗ này, chính là kẻ địch!
Nháy mắt, Gia Nại Cầm liền hỗn chiến với Ba La. Đừng nhìn Gia Nại Cầm là thân con gái, hơn nữa vừa bị thương nặng mới khỏi, nhưng đến lúc làm thật, xuống tay tuyệt đối dũng mãnh hung ác!
Dù sao thân là Thượng tướng quân, Gia Nại Cầm cũng không phải gối thêu hoa gì.
Thấy vậy, Cát Tư cùng 3 người khác đương nhiên phải ra tay hỗ trợ, dù sao bây giờ không phải đấu lôi đài, mà phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết mọi chuyện, bang không rất dễ bại lộ.
- Rống a!
Chẳng qua, khi đám người Cát Tư chuẩn bị áp sát Gia Nại Cầm, trong nhà gỗ bỗng truyền ra một tiếng rít gào của cô gái, tiếp theo cả khung cửa sổ bị xé xuống, sóng âm dữ dội cuốn theo mảnh vụn thủy tinh đánh thẳng về phía đám người Cát Tư.
Khiến cho đám người Cát Tư phải nhanh chóng tránh sang một bên.
Tiếp đó, trên mặt đất giữa Cát Tư và Gia Nại Cầm hình thành một cái khe rãnh không quy tắc, kéo dài thật xa.
Thấy khe rãnh này, thần sắc Ba La, Cát Tư sửng sốt, bởi vì bọn họ cũng biết loại sóng âm này, là phương thức công kích chiêu bài của Lạc Tuyết Ninh!
Không chờ đám người Ba La phản ứng lại, Lạc Tuyết Ninh vọt qua lỗ thủng cửa sổ, mở đôi cánh năng lượng đánh ra ngoài. Trên ngón tay thon thả, ánh sáng u lam quấn quanh.
Tuy rằng khống chế Dực văn vẫn có chút mới lạ, nhưng tính linh hoạt mạnh mẽ của Dực văn cũng cấp hỗ trợ rất lớn cho Lạc Tuyết Ninh.
Nhoáng cái, Lạc Tuyết Ninh lao ra xông thẳng về phía một tên thuộc hạ của Ba La, hắn là Hách Địch Lạp, tham mưu trưởng quân khu Vĩnh Ngạn Tinh, thực lực Ngự sư cấp năm, có quan hệ chặt chẽ với Ba La.
Trước đó Gia Nại Cầm xuất hiện đã làm đám người Ba La giật mình, chỉ là không ngờ bên trong nhà gỗ lại còn có Lạc Tuyết Ninh.
Hơn nữa hiện giờ Lạc Tuyết Ninh đã là Đại Ngự sư cấp một, xưa đâu bằng nay.
Đối mặt công kích không chút lưu tình của Lạc Tuyết Ninh, Hách Địch Lạp vừa mới chống đỡ, Lạc Tuyết Ninh lao tới như tia chớp đã vung nắm đấm đánh thẳng vào hai tay bắt chéo đón đỡ của Hách Địch Lạp.
Một bên là Đại Ngự sư cấp một, một người là Ngự sư cấp năm, chênh lệch hai bên rõ ràng là không cùng một tầng.
Chớp mắt, Hách Địch Lạp đón đỡ một quyền của Lạc Tuyết Ninh, bị đánh văng ra hơn 10m, ngã luôn xuống đất.
Mặc dù trên hai tay có màng bảo hộ năng lượng Ma Văn, nhưng Hách Địch Lạp vẫn cảm thấy hai tay đau thấu xương, cố gắng nhảy dựng lên.
Trong ánh mắt hắn, toát ra vẻ nghiêm trọng.
Dựa theo cách nghĩ ban đầu, 5 người vậy giết Tiêu Hoằng Ngự sư cấp bốn Ngự sư cấp bốn, quả thật là chuyện nắm chắc, nhưng khi không lại nhảy ra 2 Đại Ngự sư, vậy thì khó mà nói.
Bởi vì đều là quân nhân thể liên hiệp Gia Đô, cho nên dù là Ba La hay Hách Địch bình thường ít nhiều có kết giao, quan hệ coi như hòa hợp, ít nhất là mặt ngoài, nhưng lúc này rõ ràng hai bên phải đối mặt bằng súng ống.
Nhất là đám người Ba La, trận chiến này không được thất bại, dù là bình thường quan hệ với Lạc Tuyết Ninh không tệ, nhưng vì tình thế không thể bại lộ, Lạc Tuyết Ninh cũng phải diệt trừ, đương nhiên có nghĩa là chuyện này sẽ mở rộng ra lớn hơn nữa.
Nghĩ thế, Hách Địch Lạp đánh mắt cho đồng bọn, chuẩn bị cùng xông lên vậy công, tranh thủ tiêu diệt Lạc Tuyết Ninh ngay lập tức. Đến lúc này rồi, Hách Địch Lạp làm sao còn để ý chút giao tình trước kia? Còn để ý tới Lạc Tuyết Ninh có phải ái đồ của A Di La, cùng với Tướng quân Tận Cách công quốc hay không?
Tất cả đều lấy lợi ích của bản thân làm đầu tiên, trước tiên cam đoan hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau.
Vù!
Nhưng khi đám người Hách Địch Lạp, Cát Tư định cùng xông lên, sắc mặt Hách Địch Lạp lại biến đổi, cùng với tiếng ma sát không khí mạnh mẽ, từ trong nhà gỗ lại bắn ra thể năng lượng hình tên nỏ, mũi nhọn mang theo quả cầu năng lượng màu vàng, tốc độ cũng không nhanh.
Nó bắn thẳng đến Cát Tư ở gần Lạc Tuyết Ninh nhất.
Thấy nỏ tên không quá nhanh này, Cát Tư cũng không hoảng hốt, lập tức tránh né.
Chỉ là Cát Tư vừa có động tác tránh né, mọi người kinh ngạc phát hiện mũi tên Ma Văn kia bỗng dưng nổ tung, thả ra ánh sáng chói lọi khiến mọi người phải che mắt, đồng thời trong thung lũng cũng sáng như ban ngày.
Ánh sáng như thế duy trì không tới 3 giây, khi mọi người khôi phục lại tầm nhìn, bỗng phát hiện sau lưng Cát Tư đã có một cái bóng người, cánh tay thô ráp từ đằng sau khóa cằm Cát Tư, tay kia là một lười dao Băng màu lam đậm.
Người sau lung Cát Tư không ai khác, chính là Tiêu Hoằng đeo kính bảo vệ mắt, ánh mắt trầm tĩnh âm lãnh, không có chút tình cảm.
Bộ dáng có chút thư sinh ngày thường, giờ đây biến mất tăm.
- Tiêu Hoằng, ngươi...
Thấy Cát Tư bị Tiêu Hoằng chế ngự trong nháy mắt, lưỡi dao băng lạnh buốt dán trên cổ Cát Tư, Ba La không khỏi hô lên, ánh mắt kinh hãi nghiêm trọng.
Hắn không ngờ ràng tốc độ của Tiêu Hoằng nhanh đến thế, ra tay chính xác, trực tiếp khiến Cát Tư lộ hết yếu hại.
- Xem ra ngươi nhận biết ta, ít nhất là biết tên của ta.
Tiêu Hoằng lạnh lùng đáp, liếc ánh mắt Cát Tư đầy hoảng sợ, tiếp theo cánh tay cầm dao băng chầm chậm cắt vào cổ họng Cát Tư.
Cát Tư hoảng sợ không ngừng giãy giụa trước người Tiêu Hoằng, nhưng dần dần nhũn ra.
Buông tay, Cát Tư liền ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng.
Không chút cố kỵ, tràn đầy sát phạt tàn nhẫn, không khỏi làm Ba La, Hách Địch Lạp cùng Phác Ngân - tên Ngự sư cấp năm còn lại, bỗng có cảm giác tim đập mạnh lên.
Lần này bọn họ đã tận mắt thấy được, Tiêu Hoằng bề ngoài hào hoa phong nhã, kỳ thật là kẻ đồ tể, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn cỡ nào, giết người như không chút cố kỵ. Hoặc là nói, đã như một loại bản năng.
Càng làm cho Ba La khó coi, là kế hoạch đánh giết Tiêu Hoằng đặt ra trước đó đã không hoàn thành thuận lợi được nữa. Tuy rằng Tiêu Hoằng chỉ có Ngự sư cấp bốn, nhưng sức chiến đấu cơ bản đạt tới Ngự sư cấp bốn đỉnh, Ngự sư cấp bốn bình thường đừng mơ uy hiếp được Tiêu Hoằng.
Bởi vì Tiêu Hoằng mặc kệ là Chiến văn hay kỹ xảo chiến đấu, đều rất xuất chúng.
Đương nhiên, cái này cũng còn dễ, chết người ở chỗ bên cạnh Tiêu Hoằng còn có 2 Đại Ngự sư, trái lại phía Ba La đã không có Cát Tư, chỉ có Ba La là Đại Ngự sư, cùng với 2 Ngự sư cấp năm, và 1 Ngự sư cấp bón.
So sánh thực lực, rõ ràng hai bên ngang nhau, ưu thế tuyệt đối trước đó đã bị đảo điên.
- Không ngờ tới, trước giờ Tiêu Hoằng coi như chính nhân quân tử, Lạc Tuyết Ninh thủ thân như ngọc, lại vụng trộm làm chuyện cẩu thả, lại còn một nam hai nữ nữa chứ.
Ba La cố ý nói chậm, giọng điệu trào phúng, đồng thời dùng Ma Văn thông tin đặc chế phát ra tín hiệu cho tiểu tổ 10 người bên ngoài, bảo họ gấp rút tiếp viện!
Đồng thời ánh mắt nhanh chóng trao đổi, phân phối chiến đấu, Ba La phụ trách đối phó Gia Nại Cầm, Hách Địch Lạp cùng một Ngự sư cấp bốn phụ trách đối phó Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng thì giao cho Phác Ngân Ngự sư cấp năm. Đây là phân phối chiến đấu hợp lý nhất, dù sao muốn đợi tổ 10 người kia cũng cần có thời gian.
Những đồng bọn đi cùng Ba La cũng biến sắc, mơ hồ cảm thấy quỷ dị, rõ ràng thể năng lượng này không phải do Tiêu Hoằng phát ra, vậy thì là ai? Còn có ai nữa?
Theo họ biết, trên Phạm Cương Tinh không thể nào còn tồn tại nhân vật cấp Đại Ngự sư khác.
Bởi vì dựa theo quy định Phạm Cương Tinh, người cấp Đại Ngự sư sẽ không được phép ở lâu dài trên Phạm Cương Tinh.
Quan trọng hơn là theo tình báo mà họ lấy được, hoàn toàn nhìn ra nhân duyên của Tiêu Hoằng ở một cái cũng không tốt, dường như chỉ quen biết một mình Lạc Tuyết Ninh, mà không phải cô ta còn ở Di Đà Tinh hay sao?
Ầm!
Trong khi mọi người còn đang khó hiểu, cửa sổ phòng ngủ đột nhiên vỡ nát, tiếp theo một cái bóng xanh đột nhiên lao ra, giống như quỷ mị, nhanh như chớp giật, tung chân đá vào mặt Ba La.
Ba La vừa mới đứng vững, thấy vậy không kịp đối phó, đành xoay người miễn cưỡng né tránh.
Hả?
Ba La vừa tránh né, bỗng nhiên cảm giác không đúng, quay đầu lại, đập vào mắt là một đôi cánh năng lượng toàn màu trắng giống như thiên sứ, mỗi một cọng lông chim đều rõ ràng.
Cánh năng lượng thuần màu trắng này, rõ ràng là tượng trưng của Đại Ngự sư!
Thấy thế, ánh mắt Ba La không khỏi co giật, trong phòng của Tiêu Hoằng lại xuất hiện một Đại Ngự sư? Điều này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Ba La.
Nhưng Ba La cũng không hiện ra vẻ kinh hoảng, biến cố này vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của hắn.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Ba La lên tiếng hỏi, giọng khàn khàn, đương nhiên là trải qua Ma Văn méo giọng xử lý, không phải giọng nói thật của Ba La.
về phần đám người Cát Tư, cũng có vẻ kinh ngạc, cảnh này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của họ. Dựa theo an bài trước đó, sẽ là 5 người đồng thời vậy công một mình Tiêu Hoằng.
- Ngươi quản được sao?
Gia Nại Cầm nói một tiếng, ánh mắt lóe sáng, động tác hình chữ s kỳ dị, lại đánh về phía Ba La!
Theo Gia Nại Cầm, vào lúc này mặc kệ là ai, có gan xâm nhập chỗ này, chính là kẻ địch!
Nháy mắt, Gia Nại Cầm liền hỗn chiến với Ba La. Đừng nhìn Gia Nại Cầm là thân con gái, hơn nữa vừa bị thương nặng mới khỏi, nhưng đến lúc làm thật, xuống tay tuyệt đối dũng mãnh hung ác!
Dù sao thân là Thượng tướng quân, Gia Nại Cầm cũng không phải gối thêu hoa gì.
Thấy vậy, Cát Tư cùng 3 người khác đương nhiên phải ra tay hỗ trợ, dù sao bây giờ không phải đấu lôi đài, mà phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết mọi chuyện, bang không rất dễ bại lộ.
- Rống a!
Chẳng qua, khi đám người Cát Tư chuẩn bị áp sát Gia Nại Cầm, trong nhà gỗ bỗng truyền ra một tiếng rít gào của cô gái, tiếp theo cả khung cửa sổ bị xé xuống, sóng âm dữ dội cuốn theo mảnh vụn thủy tinh đánh thẳng về phía đám người Cát Tư.
Khiến cho đám người Cát Tư phải nhanh chóng tránh sang một bên.
Tiếp đó, trên mặt đất giữa Cát Tư và Gia Nại Cầm hình thành một cái khe rãnh không quy tắc, kéo dài thật xa.
Thấy khe rãnh này, thần sắc Ba La, Cát Tư sửng sốt, bởi vì bọn họ cũng biết loại sóng âm này, là phương thức công kích chiêu bài của Lạc Tuyết Ninh!
Không chờ đám người Ba La phản ứng lại, Lạc Tuyết Ninh vọt qua lỗ thủng cửa sổ, mở đôi cánh năng lượng đánh ra ngoài. Trên ngón tay thon thả, ánh sáng u lam quấn quanh.
Tuy rằng khống chế Dực văn vẫn có chút mới lạ, nhưng tính linh hoạt mạnh mẽ của Dực văn cũng cấp hỗ trợ rất lớn cho Lạc Tuyết Ninh.
Nhoáng cái, Lạc Tuyết Ninh lao ra xông thẳng về phía một tên thuộc hạ của Ba La, hắn là Hách Địch Lạp, tham mưu trưởng quân khu Vĩnh Ngạn Tinh, thực lực Ngự sư cấp năm, có quan hệ chặt chẽ với Ba La.
Trước đó Gia Nại Cầm xuất hiện đã làm đám người Ba La giật mình, chỉ là không ngờ bên trong nhà gỗ lại còn có Lạc Tuyết Ninh.
Hơn nữa hiện giờ Lạc Tuyết Ninh đã là Đại Ngự sư cấp một, xưa đâu bằng nay.
Đối mặt công kích không chút lưu tình của Lạc Tuyết Ninh, Hách Địch Lạp vừa mới chống đỡ, Lạc Tuyết Ninh lao tới như tia chớp đã vung nắm đấm đánh thẳng vào hai tay bắt chéo đón đỡ của Hách Địch Lạp.
Một bên là Đại Ngự sư cấp một, một người là Ngự sư cấp năm, chênh lệch hai bên rõ ràng là không cùng một tầng.
Chớp mắt, Hách Địch Lạp đón đỡ một quyền của Lạc Tuyết Ninh, bị đánh văng ra hơn 10m, ngã luôn xuống đất.
Mặc dù trên hai tay có màng bảo hộ năng lượng Ma Văn, nhưng Hách Địch Lạp vẫn cảm thấy hai tay đau thấu xương, cố gắng nhảy dựng lên.
Trong ánh mắt hắn, toát ra vẻ nghiêm trọng.
Dựa theo cách nghĩ ban đầu, 5 người vậy giết Tiêu Hoằng Ngự sư cấp bốn Ngự sư cấp bốn, quả thật là chuyện nắm chắc, nhưng khi không lại nhảy ra 2 Đại Ngự sư, vậy thì khó mà nói.
Bởi vì đều là quân nhân thể liên hiệp Gia Đô, cho nên dù là Ba La hay Hách Địch bình thường ít nhiều có kết giao, quan hệ coi như hòa hợp, ít nhất là mặt ngoài, nhưng lúc này rõ ràng hai bên phải đối mặt bằng súng ống.
Nhất là đám người Ba La, trận chiến này không được thất bại, dù là bình thường quan hệ với Lạc Tuyết Ninh không tệ, nhưng vì tình thế không thể bại lộ, Lạc Tuyết Ninh cũng phải diệt trừ, đương nhiên có nghĩa là chuyện này sẽ mở rộng ra lớn hơn nữa.
Nghĩ thế, Hách Địch Lạp đánh mắt cho đồng bọn, chuẩn bị cùng xông lên vậy công, tranh thủ tiêu diệt Lạc Tuyết Ninh ngay lập tức. Đến lúc này rồi, Hách Địch Lạp làm sao còn để ý chút giao tình trước kia? Còn để ý tới Lạc Tuyết Ninh có phải ái đồ của A Di La, cùng với Tướng quân Tận Cách công quốc hay không?
Tất cả đều lấy lợi ích của bản thân làm đầu tiên, trước tiên cam đoan hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau.
Vù!
Nhưng khi đám người Hách Địch Lạp, Cát Tư định cùng xông lên, sắc mặt Hách Địch Lạp lại biến đổi, cùng với tiếng ma sát không khí mạnh mẽ, từ trong nhà gỗ lại bắn ra thể năng lượng hình tên nỏ, mũi nhọn mang theo quả cầu năng lượng màu vàng, tốc độ cũng không nhanh.
Nó bắn thẳng đến Cát Tư ở gần Lạc Tuyết Ninh nhất.
Thấy nỏ tên không quá nhanh này, Cát Tư cũng không hoảng hốt, lập tức tránh né.
Chỉ là Cát Tư vừa có động tác tránh né, mọi người kinh ngạc phát hiện mũi tên Ma Văn kia bỗng dưng nổ tung, thả ra ánh sáng chói lọi khiến mọi người phải che mắt, đồng thời trong thung lũng cũng sáng như ban ngày.
Ánh sáng như thế duy trì không tới 3 giây, khi mọi người khôi phục lại tầm nhìn, bỗng phát hiện sau lưng Cát Tư đã có một cái bóng người, cánh tay thô ráp từ đằng sau khóa cằm Cát Tư, tay kia là một lười dao Băng màu lam đậm.
Người sau lung Cát Tư không ai khác, chính là Tiêu Hoằng đeo kính bảo vệ mắt, ánh mắt trầm tĩnh âm lãnh, không có chút tình cảm.
Bộ dáng có chút thư sinh ngày thường, giờ đây biến mất tăm.
- Tiêu Hoằng, ngươi...
Thấy Cát Tư bị Tiêu Hoằng chế ngự trong nháy mắt, lưỡi dao băng lạnh buốt dán trên cổ Cát Tư, Ba La không khỏi hô lên, ánh mắt kinh hãi nghiêm trọng.
Hắn không ngờ ràng tốc độ của Tiêu Hoằng nhanh đến thế, ra tay chính xác, trực tiếp khiến Cát Tư lộ hết yếu hại.
- Xem ra ngươi nhận biết ta, ít nhất là biết tên của ta.
Tiêu Hoằng lạnh lùng đáp, liếc ánh mắt Cát Tư đầy hoảng sợ, tiếp theo cánh tay cầm dao băng chầm chậm cắt vào cổ họng Cát Tư.
Cát Tư hoảng sợ không ngừng giãy giụa trước người Tiêu Hoằng, nhưng dần dần nhũn ra.
Buông tay, Cát Tư liền ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng.
Không chút cố kỵ, tràn đầy sát phạt tàn nhẫn, không khỏi làm Ba La, Hách Địch Lạp cùng Phác Ngân - tên Ngự sư cấp năm còn lại, bỗng có cảm giác tim đập mạnh lên.
Lần này bọn họ đã tận mắt thấy được, Tiêu Hoằng bề ngoài hào hoa phong nhã, kỳ thật là kẻ đồ tể, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn cỡ nào, giết người như không chút cố kỵ. Hoặc là nói, đã như một loại bản năng.
Càng làm cho Ba La khó coi, là kế hoạch đánh giết Tiêu Hoằng đặt ra trước đó đã không hoàn thành thuận lợi được nữa. Tuy rằng Tiêu Hoằng chỉ có Ngự sư cấp bốn, nhưng sức chiến đấu cơ bản đạt tới Ngự sư cấp bốn đỉnh, Ngự sư cấp bốn bình thường đừng mơ uy hiếp được Tiêu Hoằng.
Bởi vì Tiêu Hoằng mặc kệ là Chiến văn hay kỹ xảo chiến đấu, đều rất xuất chúng.
Đương nhiên, cái này cũng còn dễ, chết người ở chỗ bên cạnh Tiêu Hoằng còn có 2 Đại Ngự sư, trái lại phía Ba La đã không có Cát Tư, chỉ có Ba La là Đại Ngự sư, cùng với 2 Ngự sư cấp năm, và 1 Ngự sư cấp bón.
So sánh thực lực, rõ ràng hai bên ngang nhau, ưu thế tuyệt đối trước đó đã bị đảo điên.
- Không ngờ tới, trước giờ Tiêu Hoằng coi như chính nhân quân tử, Lạc Tuyết Ninh thủ thân như ngọc, lại vụng trộm làm chuyện cẩu thả, lại còn một nam hai nữ nữa chứ.
Ba La cố ý nói chậm, giọng điệu trào phúng, đồng thời dùng Ma Văn thông tin đặc chế phát ra tín hiệu cho tiểu tổ 10 người bên ngoài, bảo họ gấp rút tiếp viện!
Đồng thời ánh mắt nhanh chóng trao đổi, phân phối chiến đấu, Ba La phụ trách đối phó Gia Nại Cầm, Hách Địch Lạp cùng một Ngự sư cấp bốn phụ trách đối phó Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng thì giao cho Phác Ngân Ngự sư cấp năm. Đây là phân phối chiến đấu hợp lý nhất, dù sao muốn đợi tổ 10 người kia cũng cần có thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.