Chương 639: Đấu văn! (Hạ)
Đình Vũ
06/07/2017
Dương Khải vừa khởi động Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp, phòng đấu giá đang khe khẽ xì xào liền trở thành một mảnh tĩnh mịch, mọi người hóa đá tại chỗ, mắt trợn to, miệng há hốc, tràn ngập không thể tin nói.
Không chỉ người trong thính phòng, ngay cả Dương Khải mở ra Chiến văn, ánh mắt cũng lấp lánh khó tin, lại nhìn sang Tiêu Hoằng xếp hàng ghế sau, có chút không biết làm sao.
Văn năng lượng được khởi động, vẫn có chứa văn lộ Đế Văn, chỉ có thể chứng minh một điều, đó là Đế Văn năm chiều này là thật.
Mà Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn năm chiều này, Tiêu Hoằng làm sao mà có? Nên biết, Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn năm chiều, tuyệt đối sẽ không tùy tiện rơi ra ngoài Thánh Đàn, trừ khi là đại đầu sỏ như Áo Thác.
Đứng ở trên đài bán đấu giá, Hà Bác Tư sắc mặt cũng tái nhợt, ánh mắt tràn ngập không thể tin.
- Là thật...
Hà Bác Tư không khỏi khẽ lẩm bẩm, nhất thời không biết nên nói gì. Càng làm Hà Bác Tư cảm thấy kinh ngạc, đó là Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn năm chiều kia rất tương tự với của hắn, quả thật giống như ảnh em sinh đôi.
Chỉ có thể chứng minh một điều, trước đó Hồng Lượng đã chuẩn bị tốt, tới đây khiêu chiến Hà Bác Tư.
Một lát sau, trên người Dương Khải cũng bao trùm một tầng lửa năng lượng nhàn nhạt, khác với Chiến văn do Hà Bác Tư chế tạo, bên trong ngọn lửa đỏ, những sợi lông chim đỏ có khi bay ra xung quanh người Dương Khải, thật là hoa lệ. Chỉ cần bề ngoài, đã hoàn toàn đè bẹp Hà Bác Tư.
về phần những người bên dưới, không khỏi phát ra tiếng hô, Hà Bác Tư chế tạo Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng trước đó đã làm họ kinh diễm, nhưng không ngờ tới Tiêu Hoằng lấy ra Chiến văn lại càng thêm kinh diễm hơn, tỉ mỉ từng chi tiết, ngay cả sợi nhỏ của lông chim cũng làm hết sức chân thật.
Còn Tiêu Hoằng ở bên dưới, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, bình thản như nước, chỉ là đánh mắt với Dương Khải một cái.
Dương Khải hiểu được ý của Tiêu Hoằng, khẽ gật đầu, liền kích hoạt một cỗ năng lượng trong Chiến văn. Trong khoảnh khắc, Dương Khải cảm thấy vô cùng khiếp sợ, một cỗ năng lượng được kích hoạt, Dương Khải cảm giác như chọc thủng một quả cầu nước, một cỗ năng lượng cực kỳ sinh động trào ra.
Đồng thời Dương Khải cũng học theo hành động của Hà Bác Tư khi nãy, khẽ phất tay, theo đường đi của cánh tay, vô số thể năng lượng hình lông chím thoáng hiện, tiếp theo đánh về phía bia Ma Văn.
Trên cơ bản, chỉ cần nhìn thôi là thấy được số lượng lông chim đỏ đã vượt xa Hà Bác Tư, đánh lên bia Ma Văn đối diện.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, mọi người khiếp sợ nhìn bia Ma Văn cũng cấp số liệu kinh người: Tính sát thương mảnh nhỏ, lực công kích đơn thể 13.000 điểm, 77 lần/giây. So với Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng của Hà Bác Tư trước đó, tính năng tăng vọt một bậc.
Oa!
Nhìn thấy số liệu này hiện ra, toàn bộ phòng đấu giá chìm trong yên lặng ngắn ngủi, sau đó là hoàn toàn bùng nổ.
- Cái gì... ta không phải nằm mơ chứ?
- Không thế nào, điều đó không thế nào, Chiến văn của Hà Bác Tư đại sư, làm sao có thể bị vượt qua được?
Tiếng ồn ào xôn xao vang lên không dứt, mọi người đều đặt ánh mắt khiếp sợ lên người Tiêu Hoằng.
Lúc này tuy rằng Tiêu Hoằng vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng lại khiến người ta cảm giác sâu không lường được.
Ở bên phía Hạng Văn Sâm, đắc ý khinh thường Tiêu Hoằng đã tiêu tan, thay vào đó là sợ hãi, sợ hãi vô tận, không ai hiểu rõ hơn hắn điều này có ý nghĩa gỉ.
Đồng thời, mọi người con chưa ngừng xôn xao, Dương Khải không biết thừa nước đục thả câu là thứ gì, đã vung tay lên, bắn ra một sợi lông chim năng lượng.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, bia Ma Văn xuất hiện dấu vết thật sâu, lại cũng cấp ra số liệu: công kích đơn thể, uy lực 17.000 điểm, lại vượt xa Hà Bác Tư.
Lần này, người trong thính phòng đã không thể ngồi yên, trái tim đập thình thịch, không cần phải nói uy lực như thế có ý nghĩa gỉ.
Mọi người trước đó còn khinh thường, bây giờ ngoại trừ khiếp sợ là tràn ngập khiếp sợ. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được, cũng là Chiến văn, vậy mà có thể phát huy được uy lực lớn đến thế, quăng xa Hà Bác Tư mấy con phố.
Mà Chiến văn này, cuối cùng đi ra từ tay của ai? Rõ ràng, Chiến văn như thế, cho dù đặt ở trong Thánh Đàn, trong ngang cấp Cũng vẫn là loại nổi bật.
Lúc này sắc mặt Hà Bác Tư không ngừng biến đổi, ánh mắt không khỏi rơi vào văn năng lượng trên cánh tay Dương Khải, kết quả ánh mắt co rút. Mặc kệ nói thế nào, Hà Bác Tư cũng là đại sư chế văn đỉnh cao, chỉ cần liếc một cái là nhìn ra được, kết cấu Chiến văn trên tay Dương Khải xảo diệu cỡ nào, toàn bộ văn lộ đều tính toán ứng dụng đến cực hạn, thường thường một đoạn văn lộ có thể chia xẻ mấy công năng, không gian dư ra sẽ được dùng vào cường hóa tính năng.
Thật là xảo diệu.
Trong lòng Hà Bác Tư không khỏi hô lên, ánh mắt nhàn nhạt khiếp sợ, đương nhiên càng thêm phẫn nộ, hơn nữa ánh mắt lại nhìn sang Hồng Lượng, khinh thường lúc trước, bây giờ trở thành như đang đối mặt đại địch.
Ở trong phòng, Vương Xuyên hoàn toàn ngây ngốc, miệng há hốc nhìn chằm chằm Chiến văn do Dương Khải khởi động đứng trên đài bán đấu giá.
Từ khi Tiêu Hoằng xuất hiện, hắn không ngừng đoán mục đích Tiêu Hoằng tới đây, đã suy đoán không dưới 100 khả năng, nhưng lại tuyệt đối không đoán được Tiêu Hoằng lại dùng phương thức sở trường nhất của kẻ địch để đối phó kẻ thù.
Càng làm hắn thêm khiếp sợ, đó là Chiến văn trong tay Tiêu Hoằng lại hoàn toàn đè bẹp Hà Bác Tư.
Ngay cả thị trưởng Hứa Lam ở trong phòng khác, nhìn số liệu trên bia Ma Văn, ánh mắt vốn tràn ngập mong chờ, bây giờ cũng trào dâng rung động.
Tuy rằng Hứa Lam không biết chế tạo Chiến văn, nhưng tốt xấu gì cũng là người si mê Chiến văn. Dựa theo kiến thức của hắn, Chiến văn của Hà Bác Tư có uy lực gần như cực hạn, nhưng tuyệt đối không ngờ tới lại còn có thứ càng cao hơn, càng mạnh mẽ hơn.
Trước kia Hứa Lam ít nhiều còn có chút phản cảm Tiêu Hoằng, nguyên nhân là vì Tiêu Hoằng khiến cho thành phố Uyển Vị, đô thị hết sức phồn hoa ở Vĩnh Ngạn Tinh, giờ đây trở nên hỗn loạn không thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, giống như cô gái nhỏ, hết sức chán ghét người xấu này, nhưng mà quay đầu lại thấy được, trong tay người xấu kia đang cầm cây kẹo
mà mình thích nhất.
Dương Khải đứng trên đài bán đấu giá, lúc này cũng phải đỏ mặt, không nói quá, tuy rằng chỉ thí nghiệm hai lần, nhưng hắn triệt để yêu Chiến văn này, uy lực mạnh mẽ như một con ngựa hoang, điều động lại vô cùng lưu loát, giống như có uy lực của xe tăng Ma Văn, nhưng vẫn linh hoạt như một chiếc xe đạp.
Tiếp theo, Dương Khải nâng hai tay lên, nháy mắt xung quanh người hắn như hình thành ngọn lửa. Bên trong “ngọn lửa” , còn lơ lửng lông chim phượng hoàng mơ hồ.
Tiếp theo, cùng một tiếng phượng hót, một con Hỏa Phượng Hoàng tắm trong lửa lao ra, hết sức chân thật. So với Hà Bác Tư, Hỏa Phượng Hoàng bây giờ tỉ mỉ từng sợi lông, duyên dáng xinh đẹp. Cái này không cần lạ, Tiêu Hoằng từng chế tạo Ma Văn ảnh hiệu một thời gian, có được trụ cột ở mặt này.
Tiếp theo, Hỏa Phượng Hoàng lao thẳng tới, đánh lên bia Ma Văn.
Ầm!
Tiếng nổ điếc tai vang rền, cả phòng đầu giá cũng mơ hồ chấn động, nhìn lại bịa Ma Văn, đã trực tiếp bị đánh nát, thậm chí vách tường hợp kim phía sau cũng để lại vết lốm hình phượng hoàng.
Im như chết!
Theo tiếng nổ trầm muộn vang lên, cả căn phòng chìm vào im ắng, mọi người như pho tượng nhìn bia Ma Văn bị nổ nát, cùng dấu ấn thật sâu ở bức tường hợp kim đằng sau.
Nhìn cảnh tượng đó, mọi người đều biết nó có ý nghĩa gì, đó là bịa Ma Văn đã không thể do nổi uy lực của Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng, ít nhất cũng phải trên 25.000 điểm.
- Ô, vừa nãy ta quên nói.
Tiêu Hoằng lấy ra một cây xì gà, ngậm lên miệng châm lửa, hít nhất hơi, lạnh nhạt nói:
- Đây chỉ là Chiến văn Ngự sư cấp bốn, bên trong có 50.000 cổ Ngự lực.
Rầm!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói xong một câu, cả phòng đấu giá liền bùng nổ, mọi người trước tiên hít nhất hơi lạnh, tiếp theo bắt đầu xôn xao, sắc mặt tràn ngập khó tin, tái nhợt.
Ngay cả Hạng Văn Sâm nghe thế, trong lòng cũng co rút, chỉ là Chiến văn Ngự sư cấp bốn đã có thể vượt qua Chiến văn Ngự sư cấp năm của Hà Bác Tư, khỏi phải nói ý nghĩa gì nữa.
Cái này giống như đấu sĩ quyền anh hạng trung, trực tiếp nốc ao đấu sĩ quyền anh hạng nặng, kỹ thuật hung hàn vượt cấp xử lý Hà Bác Tư, trên cơ bản đã không thể dùng toàn thắng để hình dung, mà là một loại chà đạp nhục nhà kỹ thuật của Hà Bác Tư.
Quan trọng hơn, có tới 50.000 cổ năng lượng, lượng sử dụng biến thái như vậy, quả thật làm người ta khó thở. Nói cách khác, chỉ 1 cái Chiến văn này đã tương đương 5 cái của đối phương.
Lúc này, người trong phòng đấu giá hay trước màn hình tin tức, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã thay đổi bản chất. Từ ban đầu là khinh thường, biến thành kính sợ. Ở trước công chúng, dùng biện pháp này chà đạp Hà Bác Tư, thật là khiến người ta rung động. Đừng quên, trước đó Hà Bác Tư có địa vị không thể lay chuyển ở Vĩnh Ngạn Tinh, nhưng không thể ngờ lại bị Tiêu Hoằng thoải mái lật đổ, chà đạp như thế.
Không chỉ người trong thính phòng, ngay cả Dương Khải mở ra Chiến văn, ánh mắt cũng lấp lánh khó tin, lại nhìn sang Tiêu Hoằng xếp hàng ghế sau, có chút không biết làm sao.
Văn năng lượng được khởi động, vẫn có chứa văn lộ Đế Văn, chỉ có thể chứng minh một điều, đó là Đế Văn năm chiều này là thật.
Mà Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn năm chiều này, Tiêu Hoằng làm sao mà có? Nên biết, Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn năm chiều, tuyệt đối sẽ không tùy tiện rơi ra ngoài Thánh Đàn, trừ khi là đại đầu sỏ như Áo Thác.
Đứng ở trên đài bán đấu giá, Hà Bác Tư sắc mặt cũng tái nhợt, ánh mắt tràn ngập không thể tin.
- Là thật...
Hà Bác Tư không khỏi khẽ lẩm bẩm, nhất thời không biết nên nói gì. Càng làm Hà Bác Tư cảm thấy kinh ngạc, đó là Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn năm chiều kia rất tương tự với của hắn, quả thật giống như ảnh em sinh đôi.
Chỉ có thể chứng minh một điều, trước đó Hồng Lượng đã chuẩn bị tốt, tới đây khiêu chiến Hà Bác Tư.
Một lát sau, trên người Dương Khải cũng bao trùm một tầng lửa năng lượng nhàn nhạt, khác với Chiến văn do Hà Bác Tư chế tạo, bên trong ngọn lửa đỏ, những sợi lông chim đỏ có khi bay ra xung quanh người Dương Khải, thật là hoa lệ. Chỉ cần bề ngoài, đã hoàn toàn đè bẹp Hà Bác Tư.
về phần những người bên dưới, không khỏi phát ra tiếng hô, Hà Bác Tư chế tạo Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng trước đó đã làm họ kinh diễm, nhưng không ngờ tới Tiêu Hoằng lấy ra Chiến văn lại càng thêm kinh diễm hơn, tỉ mỉ từng chi tiết, ngay cả sợi nhỏ của lông chim cũng làm hết sức chân thật.
Còn Tiêu Hoằng ở bên dưới, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, bình thản như nước, chỉ là đánh mắt với Dương Khải một cái.
Dương Khải hiểu được ý của Tiêu Hoằng, khẽ gật đầu, liền kích hoạt một cỗ năng lượng trong Chiến văn. Trong khoảnh khắc, Dương Khải cảm thấy vô cùng khiếp sợ, một cỗ năng lượng được kích hoạt, Dương Khải cảm giác như chọc thủng một quả cầu nước, một cỗ năng lượng cực kỳ sinh động trào ra.
Đồng thời Dương Khải cũng học theo hành động của Hà Bác Tư khi nãy, khẽ phất tay, theo đường đi của cánh tay, vô số thể năng lượng hình lông chím thoáng hiện, tiếp theo đánh về phía bia Ma Văn.
Trên cơ bản, chỉ cần nhìn thôi là thấy được số lượng lông chim đỏ đã vượt xa Hà Bác Tư, đánh lên bia Ma Văn đối diện.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, mọi người khiếp sợ nhìn bia Ma Văn cũng cấp số liệu kinh người: Tính sát thương mảnh nhỏ, lực công kích đơn thể 13.000 điểm, 77 lần/giây. So với Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng của Hà Bác Tư trước đó, tính năng tăng vọt một bậc.
Oa!
Nhìn thấy số liệu này hiện ra, toàn bộ phòng đấu giá chìm trong yên lặng ngắn ngủi, sau đó là hoàn toàn bùng nổ.
- Cái gì... ta không phải nằm mơ chứ?
- Không thế nào, điều đó không thế nào, Chiến văn của Hà Bác Tư đại sư, làm sao có thể bị vượt qua được?
Tiếng ồn ào xôn xao vang lên không dứt, mọi người đều đặt ánh mắt khiếp sợ lên người Tiêu Hoằng.
Lúc này tuy rằng Tiêu Hoằng vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng lại khiến người ta cảm giác sâu không lường được.
Ở bên phía Hạng Văn Sâm, đắc ý khinh thường Tiêu Hoằng đã tiêu tan, thay vào đó là sợ hãi, sợ hãi vô tận, không ai hiểu rõ hơn hắn điều này có ý nghĩa gỉ.
Đồng thời, mọi người con chưa ngừng xôn xao, Dương Khải không biết thừa nước đục thả câu là thứ gì, đã vung tay lên, bắn ra một sợi lông chim năng lượng.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, bia Ma Văn xuất hiện dấu vết thật sâu, lại cũng cấp ra số liệu: công kích đơn thể, uy lực 17.000 điểm, lại vượt xa Hà Bác Tư.
Lần này, người trong thính phòng đã không thể ngồi yên, trái tim đập thình thịch, không cần phải nói uy lực như thế có ý nghĩa gỉ.
Mọi người trước đó còn khinh thường, bây giờ ngoại trừ khiếp sợ là tràn ngập khiếp sợ. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được, cũng là Chiến văn, vậy mà có thể phát huy được uy lực lớn đến thế, quăng xa Hà Bác Tư mấy con phố.
Mà Chiến văn này, cuối cùng đi ra từ tay của ai? Rõ ràng, Chiến văn như thế, cho dù đặt ở trong Thánh Đàn, trong ngang cấp Cũng vẫn là loại nổi bật.
Lúc này sắc mặt Hà Bác Tư không ngừng biến đổi, ánh mắt không khỏi rơi vào văn năng lượng trên cánh tay Dương Khải, kết quả ánh mắt co rút. Mặc kệ nói thế nào, Hà Bác Tư cũng là đại sư chế văn đỉnh cao, chỉ cần liếc một cái là nhìn ra được, kết cấu Chiến văn trên tay Dương Khải xảo diệu cỡ nào, toàn bộ văn lộ đều tính toán ứng dụng đến cực hạn, thường thường một đoạn văn lộ có thể chia xẻ mấy công năng, không gian dư ra sẽ được dùng vào cường hóa tính năng.
Thật là xảo diệu.
Trong lòng Hà Bác Tư không khỏi hô lên, ánh mắt nhàn nhạt khiếp sợ, đương nhiên càng thêm phẫn nộ, hơn nữa ánh mắt lại nhìn sang Hồng Lượng, khinh thường lúc trước, bây giờ trở thành như đang đối mặt đại địch.
Ở trong phòng, Vương Xuyên hoàn toàn ngây ngốc, miệng há hốc nhìn chằm chằm Chiến văn do Dương Khải khởi động đứng trên đài bán đấu giá.
Từ khi Tiêu Hoằng xuất hiện, hắn không ngừng đoán mục đích Tiêu Hoằng tới đây, đã suy đoán không dưới 100 khả năng, nhưng lại tuyệt đối không đoán được Tiêu Hoằng lại dùng phương thức sở trường nhất của kẻ địch để đối phó kẻ thù.
Càng làm hắn thêm khiếp sợ, đó là Chiến văn trong tay Tiêu Hoằng lại hoàn toàn đè bẹp Hà Bác Tư.
Ngay cả thị trưởng Hứa Lam ở trong phòng khác, nhìn số liệu trên bia Ma Văn, ánh mắt vốn tràn ngập mong chờ, bây giờ cũng trào dâng rung động.
Tuy rằng Hứa Lam không biết chế tạo Chiến văn, nhưng tốt xấu gì cũng là người si mê Chiến văn. Dựa theo kiến thức của hắn, Chiến văn của Hà Bác Tư có uy lực gần như cực hạn, nhưng tuyệt đối không ngờ tới lại còn có thứ càng cao hơn, càng mạnh mẽ hơn.
Trước kia Hứa Lam ít nhiều còn có chút phản cảm Tiêu Hoằng, nguyên nhân là vì Tiêu Hoằng khiến cho thành phố Uyển Vị, đô thị hết sức phồn hoa ở Vĩnh Ngạn Tinh, giờ đây trở nên hỗn loạn không thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, giống như cô gái nhỏ, hết sức chán ghét người xấu này, nhưng mà quay đầu lại thấy được, trong tay người xấu kia đang cầm cây kẹo
mà mình thích nhất.
Dương Khải đứng trên đài bán đấu giá, lúc này cũng phải đỏ mặt, không nói quá, tuy rằng chỉ thí nghiệm hai lần, nhưng hắn triệt để yêu Chiến văn này, uy lực mạnh mẽ như một con ngựa hoang, điều động lại vô cùng lưu loát, giống như có uy lực của xe tăng Ma Văn, nhưng vẫn linh hoạt như một chiếc xe đạp.
Tiếp theo, Dương Khải nâng hai tay lên, nháy mắt xung quanh người hắn như hình thành ngọn lửa. Bên trong “ngọn lửa” , còn lơ lửng lông chim phượng hoàng mơ hồ.
Tiếp theo, cùng một tiếng phượng hót, một con Hỏa Phượng Hoàng tắm trong lửa lao ra, hết sức chân thật. So với Hà Bác Tư, Hỏa Phượng Hoàng bây giờ tỉ mỉ từng sợi lông, duyên dáng xinh đẹp. Cái này không cần lạ, Tiêu Hoằng từng chế tạo Ma Văn ảnh hiệu một thời gian, có được trụ cột ở mặt này.
Tiếp theo, Hỏa Phượng Hoàng lao thẳng tới, đánh lên bia Ma Văn.
Ầm!
Tiếng nổ điếc tai vang rền, cả phòng đầu giá cũng mơ hồ chấn động, nhìn lại bịa Ma Văn, đã trực tiếp bị đánh nát, thậm chí vách tường hợp kim phía sau cũng để lại vết lốm hình phượng hoàng.
Im như chết!
Theo tiếng nổ trầm muộn vang lên, cả căn phòng chìm vào im ắng, mọi người như pho tượng nhìn bia Ma Văn bị nổ nát, cùng dấu ấn thật sâu ở bức tường hợp kim đằng sau.
Nhìn cảnh tượng đó, mọi người đều biết nó có ý nghĩa gì, đó là bịa Ma Văn đã không thể do nổi uy lực của Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng, ít nhất cũng phải trên 25.000 điểm.
- Ô, vừa nãy ta quên nói.
Tiêu Hoằng lấy ra một cây xì gà, ngậm lên miệng châm lửa, hít nhất hơi, lạnh nhạt nói:
- Đây chỉ là Chiến văn Ngự sư cấp bốn, bên trong có 50.000 cổ Ngự lực.
Rầm!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói xong một câu, cả phòng đấu giá liền bùng nổ, mọi người trước tiên hít nhất hơi lạnh, tiếp theo bắt đầu xôn xao, sắc mặt tràn ngập khó tin, tái nhợt.
Ngay cả Hạng Văn Sâm nghe thế, trong lòng cũng co rút, chỉ là Chiến văn Ngự sư cấp bốn đã có thể vượt qua Chiến văn Ngự sư cấp năm của Hà Bác Tư, khỏi phải nói ý nghĩa gì nữa.
Cái này giống như đấu sĩ quyền anh hạng trung, trực tiếp nốc ao đấu sĩ quyền anh hạng nặng, kỹ thuật hung hàn vượt cấp xử lý Hà Bác Tư, trên cơ bản đã không thể dùng toàn thắng để hình dung, mà là một loại chà đạp nhục nhà kỹ thuật của Hà Bác Tư.
Quan trọng hơn, có tới 50.000 cổ năng lượng, lượng sử dụng biến thái như vậy, quả thật làm người ta khó thở. Nói cách khác, chỉ 1 cái Chiến văn này đã tương đương 5 cái của đối phương.
Lúc này, người trong phòng đấu giá hay trước màn hình tin tức, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã thay đổi bản chất. Từ ban đầu là khinh thường, biến thành kính sợ. Ở trước công chúng, dùng biện pháp này chà đạp Hà Bác Tư, thật là khiến người ta rung động. Đừng quên, trước đó Hà Bác Tư có địa vị không thể lay chuyển ở Vĩnh Ngạn Tinh, nhưng không thể ngờ lại bị Tiêu Hoằng thoải mái lật đổ, chà đạp như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.