Chương 769: Đây là cơ hội
Đình Vũ
09/09/2017
Duy chỉ có Tiêu Hoằng cứ như vậy bình thản đứng trên sân thể dục, trên mặt không có chút dao động, không có người nào biết, trong lòng Tiêu Hoằng rốt cuộc nghĩ tới điều gì?
Thông báo chuyện này xong, Ngô Quý Kỳ cùng lười nói lời vô nghĩa quá nhiều với đám tù nhân này, trực tiếp mệnh lệnh cho tù nhân quay về phòng giam.
Trên đường đi về phòng giam, Tiêu Hoằng đặc biệt chú ý một chút phòng giam Phất Lạc. Giờ phút này Phất Lạc hoặc ít hoặc nhiều đã trở nên an phận hơn, bên trong góc còn có một đống lớn vật bài tiết màu xanh biếc, tản ra một mùi vị quái dị, vết lờ loét thối rữa trên người cùng có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Hiển nhiên, dung dịch trừ độc của Tiêu Hoằng đã có hiệu quả.
Đồng thời, thời điểm này Phất Lạc, nhìn qua cũng yếu hơn một ít, mà ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng cũng không có hung ác quá nhiều như trước, mà có vẻ trầm tĩnh hơn.
Khẽ quay đầu lại thấy chúng tù nhân không ngừng đi về phòng giam, binh sĩ Cao Tương cũng không có tập trung lực chú ý tới đây, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa đưa tay gõ song cửa.
Lại nhìn Phất Lạc chậm rãi đứng lên từng chút từng chút tới gần Tiêu Hoằng, bởi vì lần trước truyền phát tin quân ca, trong đầu óc hỗn độn của Phất Lạc dường như cảnh giới đối với Tiêu Hoằng đã giảm đi rất nhiều.
Thấy Phất Lạc đi tới trước mặt mình, Tiêu Hoằng cũng mặt không đổi sắc, như tia chớp lấy ra kim tiêm, rất nhanh cắm trên cánh tay Phất Lạc, nhanh chóng bơm vào, sau đó xoay người rời đi.
Ở trong nhà giam đặc biệt, Phất Lạc cũng chỉ cảm thấy cả người lại lần nữa truyền đến một luồng hơi nóng, tiếp theo đó trong bụng quay cuồng một trận.
Trở về lại phòng giam, Tiêu Hoằng liền cho ống kim tiêm vào một cái lọ chứa đầy dung dịch khử độc, đồng thời cất hết phía dưới sàn nhà kim loại. Chỉ có điều, đúng lúc này, Tiêu Hoằng nghe liên tiếp tiếng ho khan của Ốc Sư. Mấy giây qua đi, là liên tiếp tiếng bước chân “bịch bịch”.
Nghe thanh âm như thế, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, rất nhanh xóa toàn bộ dấu vết ở góc chết thị giác, rồi nhanh chống ngồi lại trên đầu giường.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Đường Cơ cùng với ba gã binh sĩ Cao Tương xuất hiện ở ngoài cửa phòng giam, tiếp theo cánh cửa chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy thế tự nhiên Tiêu Hoằng hiểu được rốt cuộc đại biểu cho cái gì, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài phòng giam, dưới áp giải của ba gă binh sĩ Cao Tương, từng chút từng chút đi tới hướng phòng chế văn.
Vừa mới đi vào chỗ hành lang phòng chế văn, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Ngô Quý Kỳ, sắc mặt nghiêm chỉnh mà lạnh như băng đứng ở cửa. Đợi Tiêu Hoằng đến gần, Ngô Quý Kỳ không nói hai lời, tung một quyền ngay bụng Tiêu Hoằng.
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
Tiêu Hoằng có lòng muốn né tránh, kết quả lại phát hiện Đường Cơ ở phía sau đã giữ chặt Tiêu Hoằng.
Ầm!
Ngô Quý Kỳ tung một quyền này cực mạnh đánh trúng bụng Tiêu Hoằng.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trong bụng quay cuồng một trận. Tuy nhiên, trên mặt cũng không có vẻ thống khổ, đồng thời không có phát ra chút tiếng rên rỉ, mà trong ánh mắt là vô cùng sắc bén, tràn ngập phẫn hận.
Tiếp theo, Ngô Quý Kỳ liền vẻ mặt đầy vẻ hung ác vươn tay cầm lấy áo kéo Tiêu Hoằng đang cúi người ôm bụng.
- Không cần dùng cái loại ánh mắt chết tiệt đó nhìn ta! Nói cho ngươi biết, nếu không phải xem ở ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, ta sớm đã giết chết ngươi một vạn lần rồi. Đừng tưởng là ta không trị được ngươi! Nhìn thấy mười cái Chiến Văn trên bàn kia không? Trong vòng ba ngày chữa trị cho ta, nếu không, đợi lúc đi vào hang động Tử Tinh, ngay cả Ma Văn đoản đao ta cũng không cho bọn hắn phát ra, đến lúc đó là cái hậu quả gì, chính ngươi trong lòng chắc biết rõ!
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền đẩy Tiêu Hoằng vào thẳng trong phòng chế văn.
Tiêu Hoằng không nói gì, chính là nhẹ quay đầu, nhìn thoáng qua Ngô Quý Kỳ, lạnh lùng cười cười, rồi ngồi trên ghế kim loại trong phòng, bắt đầu bận rộn ghi chép.
Một bên Ngô Quý Kỳ tự nhiên cũng biết, Tiêu Hoằng không phải một kẻ dễ đối phó. Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng trước đó ở liên hợp thể phạm phải trọng tội gì, nhưng khẳng định không phải là người tầm thường. Đối với người như vậy, Ngô Quý Kỳ chán ghét nhất, bởi vì thường làm cho hắn cảm thấy bất an, nhưng bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng có giá trị quá lớn với Ngô Quý Kỳ.
Thử nghĩ một chút, một tháng có thể mang lại thu nhập cho hắn 50 vạn kim tệ, ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đây tuyệt đối là một khoản kim tệ không thể tưởng tượng. Thậm chí chờ qua một tháng này, đợi cho tài chính mình sung túc, Ngô Quý Kỳ còn có thể bắt buộc Tiêu Hoằng chế tạo Chiến Văn dựa theo ý tưởng của hắn, một bộ phận giữ lại cho mình sử dụng, một bộ phận khác xuất ra bán. Đến lúc đó sẽ mang lại giá trị lớn hơn nữa.
Một người như vậy, cho dù Ngô Quý Kỳ hận hắn thấu xương, cũng sẽ không giết chết, hoặc là phế bỏ.
- Mấy người các ngươi canh chừng hắn cho ta, nếu tái xuất hiện chuyện như lần trước, vậy cứ chờ nhận xử phạt nghiêm khắc của ta, sau đó chạy trở về nhà đi thôi!
Ngô Quý Kỳ phân phó với đám người Đường Cơ, rồi xoay người rời đi.
Đường Cơ cũng chỉ có thể cúi người, không dám cãi lại, sau đó tức là dán ánh mắt chăm chú nhìn chòng chọc vào Tiêu Hoằng.
Hai giờ sau, không chút vội vàng chữa trị hoàn thành hai cái Chiến Văn, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa đi theo tù nhân tiến vào bên trong hang động Huyết Sắc. Không sai biệt lắm mỗi cách một ngày tiến vào hang động Huyết sắc một lần, trừ Phất Lạc ra mọi người đều không ngoại lệ.
Hơn nữa Dịch Tư Nam cũng có giám thị chuyên môn đối với công việc này, bởi vậy mặc dù Ngô Quý Kỳ không muốn để Tiêu Hoằng đi vào, chuyên tâm kiêm tiền cho mình, nhưng chuyện hang động Huyết sắc này hắn cũng có cách nào động tay chân được.
Bản thân Ngô Quý Kỳ biết rõ rằng, nếu nhường Dịch Tư Nam phát hiện, xác định vững chắc sẽ dùng trăm phương nghìn kế lấy đi Tiêu Hoằng cho mình sử dụng. Đây là chuyện Ngô Quý Kỳ tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ vuột tay.
Ờ bên kia, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào hang động Huyết sắc, tất cả tù nhân đều chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, người nào người nấy lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiến vào hang động Tử Tinh đi làm vật hi sinh, bọn họ phi thường rõ ràng, điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì! Đây là chẳng khác nào cho một người thường tay không tấc sắt vào bên trong một chuồng nhốt dã thú.
Mà hiện tại, bọn họ có khả năng dựa vào, cũng chỉ có một mình Tiêu Hoằng.
- Lão đại! Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ đây? Nghe Thiết Nam nói, tiến vào hang động Tử Tinh, nhất định chính là kết cục cửu tử nhất sinh. Tuy rằng ta không sợ chết, nhưng chết đi như vậy rất uất ức!
Mặt Thẹo vừa thấy Tiêu Hoằng, lên tiếng hỏi.
- Không cần hoảng! Có ta ở đây, các ngươi một người cũng không chết được!
Tiêu Hoằng xách theo túi da cùng cái cuốc chim mặt không đổi sắc nói.
Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng nói lời này đến tột cũng là căn cứ vào đâu, nhưng những tù nhân này đối với lời nói của Tiêu Hoằng, dường như đã có một loại tín nhiệm theo bản năng. Nhìn thấy bộ dáng bình thản, cùng với ánh mắt tự tin, vô tình của Tiêu Hoằng kia, vẻ nghiêm trọng trên mặt chúng tù nhân cũng dần dần tan đi.
- Từ giờ trở đi, các ngươi ngoại trừ thu thập Anh huyết khoáng thạch, cần lưu ý nhiều hơn các tài liệu khác, nhất là Tái thạch cấp bậc Ngự Sư. Sau đó tận khả năng giấu kỹ ở bên trong áo bông mang về!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó, rồi ra hiệu cho chúng tù nhân khởi công.
Theo Tiêu Hoằng làm ra phân phó như thế, lại nhìn chúng tù nhân liền bắt đầu công việc đều lu bù cả lên, ở chung quanh trong hang động Huyết sắc tìm kiếm tài liệu chế văn.
Tuy rằng cũng không biết biện pháp cụ thể của Tiêu Hoằng là gì, nhưng trong lòng chúng tù nhân hiểu rõ, nghe theo Tiêu Hoằng sẽ không có gì sai!
Về phần Tiêu Hoằng như trước đi chung với Ốc Sư, ngồi xổm trong góc tìm kiếm tài liệu. Điều này dường như cũng thành một loại thói quen.
Ở trong óc Tiêu Hoằng thì bắt đầu không ngừng suy nghĩ, nếu tiến vào hang động Tử Tinh thì phải làm thế nào, dùng biện pháp nào ứng phó với trạng huống đột phát. Ít nhiều có chút khó giải quyết chính là, Tiêu Hoằng hoàn toàn không biết gì về hang động Tử Tinh, thậm chí cụ thể ở địa phương nào cũng không biết, vì thế Tiêu Hoằng không thể đặt ra một bộ kế hoạch nhiệm vụ đầy đủ, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng biết rằng lần này đồng dạng cũng là một lần cơ hội không thể chối cãi. Mỗi khi nghĩ tới đây, trong mắt Tiêu Hoằng đều không kìm được lóe sáng.
Cứ như vậy thời gian ba ngày vội vàng mà qua, ở Tín Nghĩa Thị của nam bán cầu Ma Duệ Tinh, bầu trời bông tuyết rơi nhè nhẹ, gió lành lạnh thường thường thôi qua.
Thành nội ở ngoài khu trại tập trung Tín Nghĩa, vốn đường phố đã thưa thớt, không có một bóng người, hai bên đường phố nơi nơi có thể nhìn thấy binh sĩ Cao Tương võ trang hạng nặng, từng tên đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Mười mấy phút sau, một đoàn xe siêu xa hoa liền gào thét chạy qua đường phố tĩnh mịch, nơi đi qua bông tuyết bay lên cuồn cuộn.
Ma Văn Xa xa xỉ đẹp đẽ quý giá. So với đường phố thưa thớt, tĩnh mịch, rách nát, hình thành một hình ảnh trái ngược.
Trong đó, ở trong chiếc Ma Văn Xa thứ ba đang ngồi hai người, một người trong đó dáng người hơi mập, chừng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, mặt chữ điền, phía trên sống mũi thẳng cao đeo một gọng kính mắt quý báu, bụng cũng là hơi phình ra, mười ngón tay được trau chuốt rất tinh xảo, đặt giao nhau trên bụng, hai mắt khép hờ.
Mà hắn đúng là Lý Thắng Quân, là Tổng quản Bộ khai thác mỏ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Ở bên cạnh Lý Thắng Quân, ngồi một gã nam nhân quần áo cùng thẳng nếp, dáng người hơi gầy, quần áo vải dệt, so với Lý Thắng Quân kém hơn một chút, tóc đã hơi hoa râm, tuy nhiên nhìn qua như trước là mặt mày hồng hào, giờ phút này đang với vẻ mặt nịnh nọt nói gì đó với Lý Thắng Quân.
Người này chính là Trưởng quan cao nhất của Tự Cường Châu thuộc Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tên là Hàn Sinh.
Ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, chức vụ như vậy cũng không nhỏ, thậm chí có thể nói là quan lớn, thế mà ở bên cạnh Lý Thắng Quân cũng phải mang theo cái đuôi làm người. Suy cho cùng cũng không có gì lạ: Thậm chí ngay cả bản thân Cao Triết Cơ tới trước mặt Lý Thắng Quân, đều phải nhường hắn vài phần.
Dù sao Lý Thắng Quân này chính là người nắm trong tay một trong hai mạch máu kinh tế chính của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Nói đúng ra, nếu không nhờ có Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ở sau lưng chống đỡ, nói vậy Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã sớm sụp đổ.
- Lý tổng quản đi đường mệt nhọc, có muốn chúng ta ngày mai đi trại tập trung Tín Nghĩa hay không? Tại hạ đã chuẩn bị tốt khách sạn cho Lý tổng quản giải mệt!
Hàn Sinh vẻ mặt nịnh nọt, một bộ dáng khúm núm nói với Lý Thắng Quân.
Lại nhìn Lý Thắng Quân chỉ khẽ phất bàn tay thon dài, nhẹ nhàng lắc lắc:
- Không cần! Ta đã an bài tốt hết thảy, không muốn trì hoãn!
- Không thể tưởng được Lý tổng quản lại đúng giờ như thế, không quản gian nan vất vả, quả thật chính là quan viên gương mẫu, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có thể có quan viên như ngài vậy, thật sự là may mắn cho cư dân mà!
Hàn Sinh bày ra một bộ khuôn mặt khoa trương tươi cười nói.
Đối với lời nói này của Hàn Sinh, Lý Thắng Quân chỉ là mỉm cười, hiển nhiên phi thường hưởng thụ.
Đại khái qua nửa tiếng lộ trình, đoàn xe một đường thông suốt, liền lập tức tiến vào trong trại tập trung Tín Nghĩa, ven đường nơi đi qua, tất cả tướng sĩ Cao Tương đều chào theo nghi thức quân đội, cực độ cung kính.
Mà trại tập trung Tín Nghĩa cũng đặc biệt khai mở một con đường cho đoàn xe, tốc hành tới Sở thực nghiệm linh hồn.
Thông báo chuyện này xong, Ngô Quý Kỳ cùng lười nói lời vô nghĩa quá nhiều với đám tù nhân này, trực tiếp mệnh lệnh cho tù nhân quay về phòng giam.
Trên đường đi về phòng giam, Tiêu Hoằng đặc biệt chú ý một chút phòng giam Phất Lạc. Giờ phút này Phất Lạc hoặc ít hoặc nhiều đã trở nên an phận hơn, bên trong góc còn có một đống lớn vật bài tiết màu xanh biếc, tản ra một mùi vị quái dị, vết lờ loét thối rữa trên người cùng có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Hiển nhiên, dung dịch trừ độc của Tiêu Hoằng đã có hiệu quả.
Đồng thời, thời điểm này Phất Lạc, nhìn qua cũng yếu hơn một ít, mà ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng cũng không có hung ác quá nhiều như trước, mà có vẻ trầm tĩnh hơn.
Khẽ quay đầu lại thấy chúng tù nhân không ngừng đi về phòng giam, binh sĩ Cao Tương cũng không có tập trung lực chú ý tới đây, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa đưa tay gõ song cửa.
Lại nhìn Phất Lạc chậm rãi đứng lên từng chút từng chút tới gần Tiêu Hoằng, bởi vì lần trước truyền phát tin quân ca, trong đầu óc hỗn độn của Phất Lạc dường như cảnh giới đối với Tiêu Hoằng đã giảm đi rất nhiều.
Thấy Phất Lạc đi tới trước mặt mình, Tiêu Hoằng cũng mặt không đổi sắc, như tia chớp lấy ra kim tiêm, rất nhanh cắm trên cánh tay Phất Lạc, nhanh chóng bơm vào, sau đó xoay người rời đi.
Ở trong nhà giam đặc biệt, Phất Lạc cũng chỉ cảm thấy cả người lại lần nữa truyền đến một luồng hơi nóng, tiếp theo đó trong bụng quay cuồng một trận.
Trở về lại phòng giam, Tiêu Hoằng liền cho ống kim tiêm vào một cái lọ chứa đầy dung dịch khử độc, đồng thời cất hết phía dưới sàn nhà kim loại. Chỉ có điều, đúng lúc này, Tiêu Hoằng nghe liên tiếp tiếng ho khan của Ốc Sư. Mấy giây qua đi, là liên tiếp tiếng bước chân “bịch bịch”.
Nghe thanh âm như thế, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, rất nhanh xóa toàn bộ dấu vết ở góc chết thị giác, rồi nhanh chống ngồi lại trên đầu giường.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Đường Cơ cùng với ba gã binh sĩ Cao Tương xuất hiện ở ngoài cửa phòng giam, tiếp theo cánh cửa chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy thế tự nhiên Tiêu Hoằng hiểu được rốt cuộc đại biểu cho cái gì, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài phòng giam, dưới áp giải của ba gă binh sĩ Cao Tương, từng chút từng chút đi tới hướng phòng chế văn.
Vừa mới đi vào chỗ hành lang phòng chế văn, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Ngô Quý Kỳ, sắc mặt nghiêm chỉnh mà lạnh như băng đứng ở cửa. Đợi Tiêu Hoằng đến gần, Ngô Quý Kỳ không nói hai lời, tung một quyền ngay bụng Tiêu Hoằng.
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
Tiêu Hoằng có lòng muốn né tránh, kết quả lại phát hiện Đường Cơ ở phía sau đã giữ chặt Tiêu Hoằng.
Ầm!
Ngô Quý Kỳ tung một quyền này cực mạnh đánh trúng bụng Tiêu Hoằng.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trong bụng quay cuồng một trận. Tuy nhiên, trên mặt cũng không có vẻ thống khổ, đồng thời không có phát ra chút tiếng rên rỉ, mà trong ánh mắt là vô cùng sắc bén, tràn ngập phẫn hận.
Tiếp theo, Ngô Quý Kỳ liền vẻ mặt đầy vẻ hung ác vươn tay cầm lấy áo kéo Tiêu Hoằng đang cúi người ôm bụng.
- Không cần dùng cái loại ánh mắt chết tiệt đó nhìn ta! Nói cho ngươi biết, nếu không phải xem ở ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, ta sớm đã giết chết ngươi một vạn lần rồi. Đừng tưởng là ta không trị được ngươi! Nhìn thấy mười cái Chiến Văn trên bàn kia không? Trong vòng ba ngày chữa trị cho ta, nếu không, đợi lúc đi vào hang động Tử Tinh, ngay cả Ma Văn đoản đao ta cũng không cho bọn hắn phát ra, đến lúc đó là cái hậu quả gì, chính ngươi trong lòng chắc biết rõ!
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền đẩy Tiêu Hoằng vào thẳng trong phòng chế văn.
Tiêu Hoằng không nói gì, chính là nhẹ quay đầu, nhìn thoáng qua Ngô Quý Kỳ, lạnh lùng cười cười, rồi ngồi trên ghế kim loại trong phòng, bắt đầu bận rộn ghi chép.
Một bên Ngô Quý Kỳ tự nhiên cũng biết, Tiêu Hoằng không phải một kẻ dễ đối phó. Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng trước đó ở liên hợp thể phạm phải trọng tội gì, nhưng khẳng định không phải là người tầm thường. Đối với người như vậy, Ngô Quý Kỳ chán ghét nhất, bởi vì thường làm cho hắn cảm thấy bất an, nhưng bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng có giá trị quá lớn với Ngô Quý Kỳ.
Thử nghĩ một chút, một tháng có thể mang lại thu nhập cho hắn 50 vạn kim tệ, ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đây tuyệt đối là một khoản kim tệ không thể tưởng tượng. Thậm chí chờ qua một tháng này, đợi cho tài chính mình sung túc, Ngô Quý Kỳ còn có thể bắt buộc Tiêu Hoằng chế tạo Chiến Văn dựa theo ý tưởng của hắn, một bộ phận giữ lại cho mình sử dụng, một bộ phận khác xuất ra bán. Đến lúc đó sẽ mang lại giá trị lớn hơn nữa.
Một người như vậy, cho dù Ngô Quý Kỳ hận hắn thấu xương, cũng sẽ không giết chết, hoặc là phế bỏ.
- Mấy người các ngươi canh chừng hắn cho ta, nếu tái xuất hiện chuyện như lần trước, vậy cứ chờ nhận xử phạt nghiêm khắc của ta, sau đó chạy trở về nhà đi thôi!
Ngô Quý Kỳ phân phó với đám người Đường Cơ, rồi xoay người rời đi.
Đường Cơ cũng chỉ có thể cúi người, không dám cãi lại, sau đó tức là dán ánh mắt chăm chú nhìn chòng chọc vào Tiêu Hoằng.
Hai giờ sau, không chút vội vàng chữa trị hoàn thành hai cái Chiến Văn, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa đi theo tù nhân tiến vào bên trong hang động Huyết Sắc. Không sai biệt lắm mỗi cách một ngày tiến vào hang động Huyết sắc một lần, trừ Phất Lạc ra mọi người đều không ngoại lệ.
Hơn nữa Dịch Tư Nam cũng có giám thị chuyên môn đối với công việc này, bởi vậy mặc dù Ngô Quý Kỳ không muốn để Tiêu Hoằng đi vào, chuyên tâm kiêm tiền cho mình, nhưng chuyện hang động Huyết sắc này hắn cũng có cách nào động tay chân được.
Bản thân Ngô Quý Kỳ biết rõ rằng, nếu nhường Dịch Tư Nam phát hiện, xác định vững chắc sẽ dùng trăm phương nghìn kế lấy đi Tiêu Hoằng cho mình sử dụng. Đây là chuyện Ngô Quý Kỳ tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ vuột tay.
Ờ bên kia, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào hang động Huyết sắc, tất cả tù nhân đều chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, người nào người nấy lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiến vào hang động Tử Tinh đi làm vật hi sinh, bọn họ phi thường rõ ràng, điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì! Đây là chẳng khác nào cho một người thường tay không tấc sắt vào bên trong một chuồng nhốt dã thú.
Mà hiện tại, bọn họ có khả năng dựa vào, cũng chỉ có một mình Tiêu Hoằng.
- Lão đại! Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ đây? Nghe Thiết Nam nói, tiến vào hang động Tử Tinh, nhất định chính là kết cục cửu tử nhất sinh. Tuy rằng ta không sợ chết, nhưng chết đi như vậy rất uất ức!
Mặt Thẹo vừa thấy Tiêu Hoằng, lên tiếng hỏi.
- Không cần hoảng! Có ta ở đây, các ngươi một người cũng không chết được!
Tiêu Hoằng xách theo túi da cùng cái cuốc chim mặt không đổi sắc nói.
Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng nói lời này đến tột cũng là căn cứ vào đâu, nhưng những tù nhân này đối với lời nói của Tiêu Hoằng, dường như đã có một loại tín nhiệm theo bản năng. Nhìn thấy bộ dáng bình thản, cùng với ánh mắt tự tin, vô tình của Tiêu Hoằng kia, vẻ nghiêm trọng trên mặt chúng tù nhân cũng dần dần tan đi.
- Từ giờ trở đi, các ngươi ngoại trừ thu thập Anh huyết khoáng thạch, cần lưu ý nhiều hơn các tài liệu khác, nhất là Tái thạch cấp bậc Ngự Sư. Sau đó tận khả năng giấu kỹ ở bên trong áo bông mang về!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó, rồi ra hiệu cho chúng tù nhân khởi công.
Theo Tiêu Hoằng làm ra phân phó như thế, lại nhìn chúng tù nhân liền bắt đầu công việc đều lu bù cả lên, ở chung quanh trong hang động Huyết sắc tìm kiếm tài liệu chế văn.
Tuy rằng cũng không biết biện pháp cụ thể của Tiêu Hoằng là gì, nhưng trong lòng chúng tù nhân hiểu rõ, nghe theo Tiêu Hoằng sẽ không có gì sai!
Về phần Tiêu Hoằng như trước đi chung với Ốc Sư, ngồi xổm trong góc tìm kiếm tài liệu. Điều này dường như cũng thành một loại thói quen.
Ở trong óc Tiêu Hoằng thì bắt đầu không ngừng suy nghĩ, nếu tiến vào hang động Tử Tinh thì phải làm thế nào, dùng biện pháp nào ứng phó với trạng huống đột phát. Ít nhiều có chút khó giải quyết chính là, Tiêu Hoằng hoàn toàn không biết gì về hang động Tử Tinh, thậm chí cụ thể ở địa phương nào cũng không biết, vì thế Tiêu Hoằng không thể đặt ra một bộ kế hoạch nhiệm vụ đầy đủ, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng biết rằng lần này đồng dạng cũng là một lần cơ hội không thể chối cãi. Mỗi khi nghĩ tới đây, trong mắt Tiêu Hoằng đều không kìm được lóe sáng.
Cứ như vậy thời gian ba ngày vội vàng mà qua, ở Tín Nghĩa Thị của nam bán cầu Ma Duệ Tinh, bầu trời bông tuyết rơi nhè nhẹ, gió lành lạnh thường thường thôi qua.
Thành nội ở ngoài khu trại tập trung Tín Nghĩa, vốn đường phố đã thưa thớt, không có một bóng người, hai bên đường phố nơi nơi có thể nhìn thấy binh sĩ Cao Tương võ trang hạng nặng, từng tên đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Mười mấy phút sau, một đoàn xe siêu xa hoa liền gào thét chạy qua đường phố tĩnh mịch, nơi đi qua bông tuyết bay lên cuồn cuộn.
Ma Văn Xa xa xỉ đẹp đẽ quý giá. So với đường phố thưa thớt, tĩnh mịch, rách nát, hình thành một hình ảnh trái ngược.
Trong đó, ở trong chiếc Ma Văn Xa thứ ba đang ngồi hai người, một người trong đó dáng người hơi mập, chừng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, mặt chữ điền, phía trên sống mũi thẳng cao đeo một gọng kính mắt quý báu, bụng cũng là hơi phình ra, mười ngón tay được trau chuốt rất tinh xảo, đặt giao nhau trên bụng, hai mắt khép hờ.
Mà hắn đúng là Lý Thắng Quân, là Tổng quản Bộ khai thác mỏ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Ở bên cạnh Lý Thắng Quân, ngồi một gã nam nhân quần áo cùng thẳng nếp, dáng người hơi gầy, quần áo vải dệt, so với Lý Thắng Quân kém hơn một chút, tóc đã hơi hoa râm, tuy nhiên nhìn qua như trước là mặt mày hồng hào, giờ phút này đang với vẻ mặt nịnh nọt nói gì đó với Lý Thắng Quân.
Người này chính là Trưởng quan cao nhất của Tự Cường Châu thuộc Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tên là Hàn Sinh.
Ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, chức vụ như vậy cũng không nhỏ, thậm chí có thể nói là quan lớn, thế mà ở bên cạnh Lý Thắng Quân cũng phải mang theo cái đuôi làm người. Suy cho cùng cũng không có gì lạ: Thậm chí ngay cả bản thân Cao Triết Cơ tới trước mặt Lý Thắng Quân, đều phải nhường hắn vài phần.
Dù sao Lý Thắng Quân này chính là người nắm trong tay một trong hai mạch máu kinh tế chính của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Nói đúng ra, nếu không nhờ có Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ở sau lưng chống đỡ, nói vậy Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã sớm sụp đổ.
- Lý tổng quản đi đường mệt nhọc, có muốn chúng ta ngày mai đi trại tập trung Tín Nghĩa hay không? Tại hạ đã chuẩn bị tốt khách sạn cho Lý tổng quản giải mệt!
Hàn Sinh vẻ mặt nịnh nọt, một bộ dáng khúm núm nói với Lý Thắng Quân.
Lại nhìn Lý Thắng Quân chỉ khẽ phất bàn tay thon dài, nhẹ nhàng lắc lắc:
- Không cần! Ta đã an bài tốt hết thảy, không muốn trì hoãn!
- Không thể tưởng được Lý tổng quản lại đúng giờ như thế, không quản gian nan vất vả, quả thật chính là quan viên gương mẫu, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có thể có quan viên như ngài vậy, thật sự là may mắn cho cư dân mà!
Hàn Sinh bày ra một bộ khuôn mặt khoa trương tươi cười nói.
Đối với lời nói này của Hàn Sinh, Lý Thắng Quân chỉ là mỉm cười, hiển nhiên phi thường hưởng thụ.
Đại khái qua nửa tiếng lộ trình, đoàn xe một đường thông suốt, liền lập tức tiến vào trong trại tập trung Tín Nghĩa, ven đường nơi đi qua, tất cả tướng sĩ Cao Tương đều chào theo nghi thức quân đội, cực độ cung kính.
Mà trại tập trung Tín Nghĩa cũng đặc biệt khai mở một con đường cho đoàn xe, tốc hành tới Sở thực nghiệm linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.