Ma Ngân

Chương 713: Dẹp yên các nước!

Đình Vũ

09/09/2017

1 tiếng sau khi Tiêu Hoằng phát lệnh, phía Liên bang An Ni Á đã chuẩn bị trước 15 chiến hạm Ma Văn, 15 hạm vận chuyển, đồng loạt khởi động, vẽ một vòng lớn trong hư không, lao thẳng tới một tiểu quốc gần Liên bang An Ni Á nhất - Công quốc Nam Hàng.

Công quốc Nam Hàng coi như khá lớn trong các tiểu quốc, có 5 hành tinh sống, vốn còn có một hạm đội gồm 8 chiến hạm Ma Văn, nhưng bây giờ bị Hắc Trạch Sâm mạnh mẽ điều động hết đi Phục Thản Đế Quốc.

Liên bang An Ni Á không chút dấu hiệu đột nhiên tập kích, tiến thẳng thần tốc, quét ngang như chỗ không người, giống như đánh vương quốc An Ni Á trước kia, thẳng vào hành tinh trung tâm Nam Hàng Tinh.

Sau đó phục chế chiến thuật thường dùng của Tiêu Hoằng, thả dù Ma Văn khung máy móc, mạnh mẽ chiếm lĩnh thủ phủ tổng thống, quốc hội cùng với căn cứ quân sự trung tâm.

Thực ra bên trong căn cứ quân sự trung tâm chỉ có không tới 2000 binh lực, toàn bộ chủ lực đi Phục Thản Đế Quốc, đối mặt 50.000 tinh nhuệ Liên bang An Ni Á, cùng với mười mấy chiếc Ma Văn khung máy móc, làm sao mà chống? Chỉ trong 1 tiếng, Thống soái quân sự, tổng thống Nam Hàng Tinh lần lượt trở thành tù nhân của Liên bang An Ni Á.

Tiếp theo, dựa theo ý của Tiêu Hoằng, liền mời toàn bộ người nhà quan tổng chỉ huy tiền tuyến đã phái đi Phục Thản Đế Quốc lên trên hạm vận chuyển Liên bang An Ni Á, đồng thời phong tỏa tin tức! Sau đó không ngừng nghỉ, lao tới tiểu quốc tiếp theo...

Hoàn toàn là quét ngang, Liên bang An Ni Á trải qua thời gian dài nghỉ ngơi dưỡng sức, kế thừa toàn bộ chủ lực quận Nam Du, đã trở nên hùng mạnh.

Cộng thêm Tập đoàn Thiên Xà duy trì kinh tế, càng như hổ thêm cánh.

Thoáng cái 3 ngày sau, ở Vạn Tôn Cốc, Tiêu Hoằng đã uống hết máu Kim quan điêu, Ngự lực đã lên đến 14. 930 cổ.

Trong 3 ngày này, Tiêu Hoằng vẫn duy trì tu luyện 15 tiếng, ngoại trừ sử dụng máu Kim quan điêu, còn phải tiến hành tu luyện 11 tiếng bình thường, đúng là điên cuồng.

Ngoài ra, ngẫu nhiên hỏi vấn đề với Tát Già, tuy rằng Tát Già luôn luôn truy hỏi Tiêu Hoằng muốn làm gì tiếp theo, nhưng Tiêu Hoằng không nói rõ.

Đồng thời, Tát Già cũng cảm nhận rõ, so với khi Tiêu Hoằng mới đến, bây giờ Tiêu Hoằng hỏi hắn các vấn đề đã không còn ngây thơ đơn giản nữa, có những vấn đề, ngay cả Tát Già cũng phải suy nghĩ cả buổi.

Từ một góc độ khác, nói rõ Tiêu Hoằng đã có tiến bộ khó có thể tưởng tượng được trên tri thức chế văn.

Tuy rằng vẫn còn yếu hơn Tát Già một chút, nhưng chênh lệch đã không còn lớn cả một bầu trời như trước kia nữa.

Trở về nhà, lau mồ hôi, Tiêu Hoằng xem tin tức. Trong vòng 3 ngày, Liên bang An Ni Á liên tục diệt 7 nước, hơn nữa đã đến nước thứ 8, triển khai công kích chiếm lĩnh toàn diện.

Hơn nữa dựa theo Tiêu Hoằng căn dặn trước đó, cố gắng tiến hành phong tỏa toàn bộ tin tức tấn công, tranh thủ giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất, hoàn toàn khống chế cơ cấu trung tâm các tiểu quốc, khống chế người nhà quan chỉ huy tiền tuyến, coi như đã đạt tới mục đích.

Nếu là trước kia, đạt đến hiệu quả này chỉ là chuyện nhảm nhí, nhưng bây giờ không phải không thực hiện được, nguyên nhân là bởi 8 nước này vốn hết sức nhỏ yếu, cộng thêm quân tướng toàn phái đi Phục Thản Đế Quốc, căn bản là con dê đợi làm thịt mà thôi.

Bình thường không chờ các công quốc có phản ứng, tin tức đã bị hạm đội An Ni Á phong tỏa, sau đó dễ dàng chiếm lĩnh.

Ở trong nhà, Tiêu Hoằng xem chiến báo cơ mật do La Kiệt gửi đến, sắc mặt cũng không có gì đắc ý hay thả lỏng. Đúng thế, trước mắt Tiêu Hoằng nắm giữ tử huyệt của Tần Nhược Bạch cùng Hắc Trạch Sâm, nhưng Tiêu Hoằng cũng hiểu được, cái giá làm vậy là gì.



- Còn thiếu 70 cổ.

Tiêu Hoằng nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi lẩm bẩm, tiếp theo vác ba lô, đi tới Tập đoàn Thợ Săn, chuẩn bị trở về tàu Phổ Hưu Tư.

Ở phía bên kia, Tần Nhược Bạch đang ở trong văn phòng hoa lệ trên An Bố Tinh, xung quanh có trọng binh canh gác.

Lúc này, trước mặt Tần Nhược Bạch là 11 màn hình, mỗi một màn hình là quan chỉ huy tiền tuyến của mỗi tiểu quốc, nhân vật cấp chủ soái. Đương nhiên trước đó cũng có nói, chủ soái tiểu quốc thậm chí còn không bằng sĩ quan cấp tá ở Phục Thản Đế Quốc.

- Báo cáo Tần Nhược Bạch đại nhân, dự tính còn 2 tiếng nữa, hạm đội liên hợp có thể hội hợp với ngài.

Một chủ soái báo cáo với Tần Nhược Bạch, trong ngữ khí tràn đầy cung kính.

Bọn họ biết rõ địa vị của Tần Nhược Bạch, cho nên mỗi người đều làm ra vẻ thấp kém hơn.

- Tốt lắm.

Tần Nhược Bạch nghe thế, sắc mặt càng thêm đắc ý:

- Các ngươi có thể phân biệt đúng sai, đến hỗ trợ ta xử lý Tiêu Hoằng, thay trời hành đạo, bản thân ta rất vui mừng. Tiêu Hoằng đối đầu với Hắc Trạch Sâm đại nhân, từng phân liệt Phục Thản Đế Quốc, bây giờ lại muốn cướp quyền lực Thánh Đàn, muốn chiếm giữ thể liên hợp Gia Đô nô dịch dân chúng, làm mưa làm gió, đúng là tội ác tày trời, không băng heo chó, giết không đủ bình ổn lửa giận dân chúng. Dân chúng Gia Đô Đế Quốc đã bị Tiêu Hoằng che mắt, nhưng cùng may các người vẫn mắt sáng như gương.

- Cảm tạ Tần Nhược Bạch đại nhân khích lệ.

11 chủ soái đều đáp lời, tiếp theo cúi người. Thân là chủ soái, đã tính là cao tầng trong quân đội, đối với việc Tiêu Hoằng bị hãm hại, thậm chí còn vô sỉ tô điểm cho Cố Hoành Thần, trong lòng bọn họ làm sao không rõ? Nhưng đó đã là lịch sử, lịch sử là cái gì? Trong lòng mọi người sao không biết? Công cụ tô điểm cho người thắ mà thôi.

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng sáng tỏ, nhưng dưới dâm uy của Hắc Trạch Sâm, cùng với lợi ích đoàn thể của mình, bọn họ tự nhiên lựa chọn đứng bên Phục Thản Đế Quốc.

- Nhớ kỹ, đợi hạm đội của các ngươi hội hợp, lập tức tiến thẳng vào Gia Đô Đế Quốc. Có thể bức lui Gia Đô Đế Quốc thì tốt, nếu đánh lên, cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ không rớt xuống thế yếu. Đến lúc đó, Hắc Trạch Sâm đại nhân sẽ đến giúp chúng ta, làm trong ngoài phối hợp, vừa lúc đánh tan Tiêu Hoằng ở Vĩnh Ngạn Tinh.

Tần Nhược Bạch dặn dò bước tiếp theo.

Nói chuyện tiếp khoảng 10 phút, Tần Nhược Bạch mới ngừng liên lạc, quay đầu lại bắt đầu điều chỉnh 66 chiến hạm Ma Văn phía mình nắm giữ, chủ yếu là chuẩn bị chiến tranh, sẵn sàng áp sát Gia Đô Đế Quốc.

Dựa theo suy nghĩ của Tần Nhược Bạch, nếu mọi chuyện thuận lợi, Tần Nhược Bạch và Hắc Trạch Sâm sẽ giành được quyền chủ động thế cục.

1 tiếng sau, Tiêu Hoằng đã quay về tàu Phổ Hưu Tư.

Tính toán thời gian, chỉ còn không tới 2 tiếng là hạm đội liên hợp gặp Tần Nhược Bạch.

Nhướng mày nhìn Liệt Nông và Tác Phổ chạy quanh phòng điều khiển, Tiêu Hoằng lại toát ra cười nhạt.



- Ra lệnh các hạm đội, tiến vào trạng thái chiến đấu, xuất phát, hết tốc lực thẳng tới Áo Tát Tinh! Sắc mặt Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát lạnh, tuyên bố mệnh lệnh.

- Cái gì? Nghe thế, Liệt Nông và Tác Phổ cùng ngừng bước, nhìn nhau, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc.

- Ông chủ, chúng ta sẽ không tìm Tần Nhược Bạch sống mái chứ? Cái này không sáng suốt lắm, tuy rằng hiện giờ chúng ta có được tàu Phổ Hưu Tư, nhưng Phục Thản Đế Quốc là chúng ta cũng không phải ngồi không. 66 chiến hạm Ma Văn, rất có thể sẽ hai bên cũng bị thiệt hại, huống chi khi chúng ta tới, hạm đội liên hợp chắc chắn cũng đã tới.

Tác Phổ sắc mặt khó tin, nói với Tiêu Hoằng.

Thân là quan tổng chỉ huy không gian quân Tập đoàn Thợ Săn, Tác Phổ tự nhiên biết Tiêu Hoằng làm như vậy không phải hành động sáng suốt.

- Trước tiên cho hạm đội Thợ Săn hành động, những chuyện khác nói sau, mau! Tiêu Hoằng nhìn thẳng Tác Phổ, trực tiếp hạ lệnh.

Thấy sắc mặt của Tiêu Hoằng, trong lòng Tác Phổ phát lạnh, tiếp theo dù trong lòng mâu thuẫn, nhưng vẫn truyền lệnh xuống.

Những hạm viên khác cũng nhìn nhau, trong mắt họ, Tiêu Hoằng luôn luôn bình tĩnh, sẽ không lấy tính mạng thuộc hạ ra giỡn chơi, lần này làm sao vậy? Nhưng nhìn sắc mặt Tiêu Hoằng, bọn họ không dám nói ra lời này.

Khoảng 10 phút sau, hạm đội Thợ Săn đã chuẩn bị xong, đồng loạt chuyển hướng, nhắm thẳng tới Áo Tát Tinh, hơn nữa còn muốn hợp chung với 70 chiến hạm Ma Văn Gia Đô Đế Quốc.

Nhìn tàu Phổ Hưu Tư chuyển động, Tiêu Hoằng cúi đầu mở ra Ma Văn thông tin của mình, đưa dãy số Ma Văn thông tin, tài liệu hình ảnh vào trong tàu Phổ Hưu Tư, tiếp theo sử dụng hệ thống mã hóa siêu cấp của tàu Phổ Hưu Tư, gọi cho dãy số đầu tiên.

Dãy số này, chính là Ma Văn thông tin của quan chỉ huy tiền tuyến Tề Long, hạm đội Nam Hàng.

Bởi vì Liên bang An Ni Á làm rất sạch sẽ, hơn nữa chỉ tập kích 3 địa điểm cực yếu hại, cho nên tin tức công quốc Nam Hàng bị chiếm hoàn toàn không truyền ra, thậm chí cả công dân trong nước cũng bị gạt.

Lúc này Tề Long đang ở trong chiến hạm Kỳ Ngư, nhìn dãy số xa lạ gọi tới, sắc mặt Tề Long chợt đổi, nhưng vẫn tiếp nhận.

Nhưng vừa chuyển cuộc gọi, Tề Long đột nhiên biến sắc, trên màn hình, xuất hiện ánh mắt thản nhiên của Tiêu Hoằng.

Không nói quá, cảnh này khiến mọi người trong phòng điều khiển đều ngẩn ra, bọn họ không ngờ vào lúc này đại ma đầu Tiêu Hoằng lại xuất hiện, càng làm mọi người khó tin là làm sao Tiêu Hoằng lại biết số thông tin của tàu Kỳ Ngư.

- Tiêu Hoằng? Làm sao ngươi biết số thông tin tàu Kỳ Ngư? Ngươi muốn làm gì? Tề Long khó coi lên tiếng hỏi, trong lòng hắn tự nhiên biết, lần này hắn đến đây là muốn xử lý Tiêu Hoằng.

- Chỉ có một chuyện, đó là ta tuyên bố, từ bây giờ ngươi nghe theo ta chỉ huy.

Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, như mọi chuyện là đương nhiên.

Chỉ là lời này truyền vào tai Tề Long và các hạm viên khác, chỉ cảm thấy không thể ngờ được, thật là buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook