Ma Ngân

Chương 857: Điên cuồng giẫm đạp

Đình Vũ

11/09/2017

Bụi đất bắn tung tóe, cùng mảnh đạn nổ tung bắn ra, nháy mắt vọt thẳng về phía đội quân tù nhân. Đội quân tù nhân phản ứng đúng lúc, dùng màng năng lượng chặn đứng tất cả mảnh đạn.

Mảnh đạn va chạm màng năng lượng phát ra tiếng cành cạch dày đặc truyền ra, nhưng không có một tù nhân nào ngã xuống, vẫn xông thẳng tới trước.

Chớp nhoáng một cái, đội quân tù nhân chia làm 5 đội, như 5 cây dao nhọn chọc thẳng vào trận doanh chủ lực sư đoàn số 51.

Ở trong đội ngũ, Mục Á nhìn đội quân tù nhân trải qua một vòng oanh tạc mà vẫn bình yên như không, ánh mắt hơi biến đổi, rõ ràng đã bị công kích như thế vẫn không ai ngãxuống, cái này nào phải giặc cổ gì.

Đủ thấy, lúc này tình báo đã có sai lầm.

Nhưng Mục Á cũng không khẩn trương khó coi gì, chỉ về phía trước, lớn tiếng quát:

- Giết!

Theo mệnh lệnh của Mục Á, binh lính sư đoàn số 51 giơ tay lên, điên cuồng bắn đạn Ma Văn và thể năng lượng Ma Văn dày đặc.

Nháy mắt, những đốm sáng dày đặc đủ mọi màu sắc bắn thẳng về phía đội quân tù nhân.

Bất luận là tần suất hay cường độ công kích, hay là tố chất chiến đấu, đám ô hợp Nam bán cầu đều không thể so sánh được, rất có trật tự và cấp độ.

Mấy ngàn người như thế, sức chiến đấu đã hoàn toàn không thua gì 20 ngàn binh lính Tự Cường Châu!

Khoảng khắc, thể năng lượng dày đặc trút xuống đội quân tù nhân, đánh vào khiên Ma Văn phòng hộ, lập tức tiếng va đụng dày đặc truyền ra.

Nhìn từ xa xa, ở trên đỉnh hàng ngũ đội quân tù nhân bắn tung tóe tia lửa như pháo hoa, chẳng qua pháo hoa này rất là tàn khốc.

Mười sáu Đại Ngự Sư trong đội quân tù nhân bao gồm cả Tiêu Hoằng, đang đỡ đòn phía trước, thu hút phần lớn hỏa lực, mỗi người ánh mắt lạnh băng nghiêm nghị.

Sau bảy tám lượt công kích, đội quân tù nhân vẫn không có một người ngã xuống, hơn nữa đã đi tới gần sư đoàn số 51 không tới trăm mét. Sắc mặt lạnh băng của bọn họ, đang dần dần trở nên hung hãn.

- Cái gì...

Thấy thế, sắc mặt Mục Á dần dần thay đổi, hắn không ngờ tới, công kích dữ dội như vậy, đám giặc cỏ kia vẫn không bị đả kích chí mạng!

Rõ ràng đã không thể coi là giặc cỏ bình thường nữa, cảm giác giống như là quân chính quy.

Không chỉ Mục Á, ngay cả các binh lính sư đoàn số 51 thấy thế này, khóe miệng cũng phải co rút. Lúc này họ như đã cảm nhận được cái gọi là giặc cỏ kia, phải mạnh mẽ hơn quá nhiều bọn họ đoán trước. Thậm chí đã có thể liều mạng với quân đội Lạc Đan Luân, khó chơi, hung hãn!

- Các đơn vị không cần bối rối, chuẩn bị cận chiến, tự tay chém đám giặc cỏ kia!

Mục Á lớn tiếng ra lệnh, trong lòng có phần bối rối, bởi vì một khi cận chiến, xem chừng khó tránh được thương vong.

Chỉ một đám giặc cỏ tự dưng nhảy ra, vậy mà cũng có tổn thất, dù là chết một hai người, cũng là tai bay vạ gió mà.



Nhưng Mục Á tuyệt đối không ngờ tới, ngay khi binh lính sư đoàn số 51 sẵn sàng cận chiến, đội quân tù nhân chạy thẳng tới đằng trước nhấc khiên phòng hộ Ma Văn lên, ánh sáng Chiến Văn trên tay bùng nổ, phát động một chuỗi dao năng lượng đỏ máu bắn về phía kẻ địch phía trước!

Phập! Phập! Phập...

Tiếng tay chân, thân thể bị xé nát vang lên, mấy trăm binh lính sư đoàn số 51 ở đằng trước ngã xuống vũng máu, tiếp theo gót sắt Thiết cước mã giẫm đạp tiến vào đội ngũ sư đoàn số 51!

Nháy mắt, đội ngũ sư đoàn số 51 bị xé rách mấy chỗ, 5 tổ chiến đấu đội quân tù nhân trực tiếp đánh vào trong, tràng diện lập tức rơi vào hỗn loạn.

Đối mặt công kích từ đội quân tù nhân, binh lính sư đoàn số 51 quả thật có bản lĩnh chống trả, nhưng cũng không trốn khỏi vận mệnh phải chết.

- Đám giặc cỏ kia là những kẻ nào?

Đứng trong đội ngũ, Mục Á nhìn đội quân tù nhân trực tiếp chém giết thẳng vào, cận chiến không hề kém cỏi, không khỏi kinh hãi.

Đội quân tù nhân trước mắt này mặc kệ là Chiến Văn hay cấp bậc Ngự lực, giặc cỏ không thế nào sánh kịp.

Nhưng lúc Mục Á cảm nhận được có điều không ổn, một chuỗi đạn năng lượng ma sát không khí từ xa truyền tới. Ngay sau đó, mười mấy binh lính trước mặt Mục Á bị dao năng lượng hình tròn đỏ máu cắt nát, ngã xuống vũng máu.

Tiêu Hoằng, Hứa Kính Uy, cùng mười mấy tù nhân đứng cách Mục Á không tới 20m, bổ nhào tới như tia chớp. Nhất là Tiêu Hoằng một thân áo trắng, mũ liền áo thật lớn, khiến cả khuôn mặt bị che trong tối, chỉ lộ ra chút râu ria, tay cầm liêm đao hàn băng đỏ máu.

Không cần quan sát ánh sáng trên Chiến Văn, càng không cần giao chiến, chỉ cần khí thế là Mục Á cảm nhận được tuyệt đối là cấp bậc Đại Ngự Sư trở lên. Phát hiện điều này, không khỏi làm trong lòng Mục Á đập mạnh.

Lúc này hắn mới ý thức được, đám người này căn bản không phải giặc cỏ, hơn nữa cực kỳ không đơn giản.

Nhưng ý thức được cùng chậm rồi, đám người Tiêu Hoằng lao tới như chớp, Hứa Kính Uy nhảy vọt khỏi lưng ngựa, hai tay và 4 cánh tay năng lượng đánh thẳng về phía Mục Á.

Đối mặt Hứa Kính Uy như thế, Mục Á không khỏi lui lại nửa bước, nhanh chóng mở ra khiên Ma Văn phòng hộ.

Bùm! Bùm! Bùm...

Ngay khoảng khắc Mục Á mở ra khiên phòng hộ, nắm đấm nặng nề của Hứa Kính Uy chỉ trong 1 giây đã đánh mấy chục đấm lên cùng một chỗ trên khiên phòng hộ, thẳng đến khi khiên phòng hộ của Mục Á nứt nẻ, cuối cùng sụp đổ.

Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng thúc ngựa chạy tới, liêm đao hàn băng đỏ máu trên tay giơ lên cao, không cho Mục Á cơ hội phản ứng, trực tiếp chém giết xuống!

Mặc dù Mục Á có phản ứng, nhưng đáng tiếc tốc độ của Tiêu Hoằng thật sự quá nhanh.

Phập!

Một tiếng trầm muộn vang lên, liêm đao hàn băng đã đâm sâu vào bụng Mục Á, trực tiếp xuyên thấu tim hẳn.

- Các ngươi... Rốt cuộc là kẻ nào?

Khóe miệng Mục Á trào ra máu tươi, tràn ngập khó tin nhìn Tiêu Hoằng.



Tiêu Hoằng không đáp lại, hai tay dùng sức, trực tiếp xé tan bụng Mục Á, sau đó ném lên trên trời.

Chỉ trong chớp nhoáng, Mục Á đã chết.

Binh lính sư đoàn sổ 51 gần đ thấy phó quan chỉ huy Mục Á bị ném xác lên không trung, trong lòng cả kinh.

Ban đầu, trong mắt các binh lính, những kẻ này chỉ là giặc cỏ, nhân tố không yên ổn, phá hoại ổn định đoàn kết. Nhưng lúc này, họ mới sâu sắc ý thức được, nó không đơn giản như thế.

Vừa ra tay đã trực tiếp đánh chết quan chỉ huy sư đoàn số 51, cho dù quân đội Lạc Đan Luân, hình như cũng không có thực lực biến thái như thế, cảm giác như họ là ma quỷ đi ra từ địa ngục.

Chỉ là bây giờ, mặc kệ kinh hãi cỡ nào, đã trễ rồi. Đối mặt với đội quân tù nhân, bọn họ căn bản không có đường lui, chỉ có thể cố mà chống chọi, mà cái giá làm vậy, đó là bị gót sắt của đội quân tù nhân vô tình giâm đạp.

Đương nhiên, lúc này dù chỉ đối mặt 5000 người, dù là đội quân tù nhân chiếm cứ thượng phong trên tràng diện, nhưng đối mặt với sư đoàn số 51 Bắc bán cầu, đội quân tù nhân vẫn mơ hồ cảm thấy quá sức. Giết chóc không còn như trước kia, trực tiếp xông lên như cắt lúa, kẻ địch chiến đấu trật tự, thực lực mỗi binh sĩ đều không thể coi thường.

Chừng 10 phút sau, Tiêu Hoằng dẫn 100 thành viên đội quân tù nhân mới chọc thủng đội ngũ sư đoàn số 51.

Nhìn phía sau còn có phần lớn thành viên đội quân tù nhân còn đang điên cuồng chém giết, Tiêu Hoằng không đổi sắc, lớn tiếng hô:

- Hứa Kính Uy, dẫn theo mấy người phá hủy xe tăng Ma Văn, những người còn lại theo ta!

Nói xong, Tiêu Hoằng quay đầu ngựa, xông vào trong đội ngũ sư đoàn số 51, giết trở về.

Lại lao vào trong chém giết dữ dội!

Về phần Hứa Kính Uy dẫn dắt mười mấy người cũng lao thẳng về phía xe tăng Ma Văn, dùng Chiến Văn uy lực lớn công kích hủy diệt họng pháo, sau đó mạnh mẽ kéo điều khiển viên ra, đánh chết!

Phi công sư đoàn số 51 quan sát từ trên cao không khỏi kinh hồn bạt vía.

Đúng thế, trước đó họ có coi thường, nhưng đó chỉ là trong lòng, bọn họ hành động không có chút sơ ý. Nhưng dù thể, bọn họ cũng rơi vào khổ chiến, không, hẳn là giết hại.

Chết người là bởi đội quân tù nhân hỗn chiến cùng sư đoàn số 51, bọn họ chỉ có thể xoay vòng trên trời mà nhìn, không thể làm gì được, bằng không một viên phi đạn Ma Văn đi xuống, rất dễ ngộ thương đồng bọn.

Một tiếng trôi qua.

Phóng mắt nhìn, khắp bình nguyên lại bị máu tươi nhuộm đỏ, tụ tập thành dòng chảy, dưới ánh trăng lóe lên tia máu nhàn nhạt.

Còn đội quân tù nhân, giống như 500 dũng sĩ, cả người đầy máu, đứng sừng sững trên bình nguyên. Không như trước, lần này đa số tù nhân ít nhiều đều bị thương, đây là điều phải đối mặt ơ Bắc bán cầu, kẻ địch mạnh mẽ hơn xa Nam bán cầu.

Cùng lúc đó, Ốc Sư khoanh chân ngồi trên mặt đắt đầy máu, hai tay chắp lại, trượng Ma Văn Huyết Vu cắm trước mặt.

Từ trượng Ma Văn Huyết Vu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lấy nó làm trung tâm, một tầng màng năng lượng màu da cam bao phủ mảnh đất này.

Vài giây sau, máu trên mặt đất, trên thi thể, đều ngưng kết đốm sáng da cam, tụ tập giữa không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook