Chương 227: Diệt môn (3)
Đình Vũ
16/10/2015
Đối với “hảo ý” của Miêu Đông Thăng, Mục An và Tôn Thụy tất nhiên phải nhận lấy, số tiền này tuyệt đối là rất hấp dẫn, về phương diện khác thì chỉ có nhận lấy thì mới có thể khiến cho Miêu Đông Thăng yên tâm được.
- Đối với việc Thôi lão chết bệnh, hai người chúng ta kỳ thật cũng vô cùng đau lòng, chỉ là không nghĩ tới, Miêu lão ca lại niệm tình cũ như thế, thật là khó có được, khó có được!
Mục An vô cùng thức thời, nói rất ẩn ý với Miêu Thần.
Miêu Đông Thăng cũng không nhiều lời, chỉ hơi giơ chén rượu lên, ý bảo mời trước một ly.
Rầm... rầm... rầm...!
Ngay vào lúc này, một trận đập cửa đột nhiên vang lên dồn dập.
- Ai vậy? Có chuyện gì?
Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt Miêu Đông Thăng hơi có chút bất mãn, vừa mới hắn đã dặn riêng rồi, nếu không có chuyện gì quá lớn, thì đừng có mà tới quấy rầy nữa.
- Tộc trưởng, đại sự không ổn rồi!
Một thanh niên đại khái hai mươi tuổi bỗng nhiên bước đến, trên đầu đầy mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn và sợ hãi, hắn chính là cháu phương xa của Miêu Đông Thăng, Miêu Thành.
- Đại sự không ổn gì? Chẳng lẽ là trời sập hay sao?
Miêu Đông Thăng hơi liếc qua Miêu Thành trước mắt một chút, giọng nói hơi có chút không kiên nhẫn.
- Bẩm Tộc trưởng, vừa mới nhận được tin tức, học sinh bí ẩn của Phân viện đã dẫn người giết tới đây, dường như là vì Thôi Uyển Bác mà báo thù!
Miêu Thành cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, nói ra từng câu một.
- Học sinh bí ẩn của Phân viện giết đến ư?
Nghe nói như vậy, ánh mắt của Miêu Đông Thăng đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng:
- Ha ha, không thể tường được, học sinh bí ẩn của Phân viện này thật sự dám chui đầu vào lưới, chủ động bước tới tìm cái chết, xem ra cũng chỉ là một kẻ dễ xúc động mà thôi.
- Theo ta thấy, hắn cũng chỉ dám đến gây náo loạn một chút thôi!
Trưởng ty Mục An nhẹ nhàng nói.
- Mục trưởng ty, cũng không phải là như vậy, học sinh bí ẩn của Phân viện đã giết chết toàn bộ Miêu Nguyên, Miêu Thân và 7 người khác nữa, cùng cất lấy đầu của bọn họ, nói rằng muốn tiêu diệt cả Miêu gia!
Miêu Thành mang nét mặt nghiêm túc rồi nói.
-Hả...?
Ngay khi lời này của Miêu Thành vừa được nói ra, Miêu Đông Thăng, Mục An và Tôn Thụy đồng loạt biến sắc, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, học sinh bí ẩn của Phân viện, cũng chỉ là một học sinh mà thôi, vậy mà lại vì Thôi Uyên Bác mà làm thật.
Diệt môn, điều này cũng không dễ dàng như lời tuyên bố được.
Lại nhìn về phía Miêu Đông Thăng, trong mắt có vẻ khiếp sợ, nhưng lại càng nhiều hơn là sự phẫn nộ, đúng vậy, Miêu Nguyên và Miêu Thân là hai đệ đệ của Miêu Đông Thăng, tuyệt đối là các thân nhân trực hệ.
Hắn không nghĩ tới, học sinh bí ẩn của Phân viện lại ra tay quả quyết và tàn nhẫn như thế, không hề nghi ngờ gì nữa, chỉ riêng từ kết quả hiện tại này, cùng đã đủ để cho Miêu Đông Thăng vô cùng đau lòng rồi.
- Vô liêm sỉ...!
Miêu Đông Thăng không khỏi phát ra âm thanh này, toàn thân đã sắp tức tới nổ phổi, hét lớn:
- Thông báo cho Lương Tần và Hàn Hiên, mang theo toàn bộ thủ hạ của Miêu gia, bắt học sinh bí ẩn của Phân viện về cắt thành vạn mảnh cho ta!
- Vâng!
Miêu Thành đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đúng lúc này Mục An, hơi quay đầu lại, cũng không có hành động gì, hắn vẫn cho ràng, bằng vào thực lực của Miêu gia, ngăn cản một học sinh bí ẩn của Phân viện thì quả thực là rất thoải mái, nếu vận dụng cảnh sát viên, vậy thì sẽ liên lụy đến phía chính phủ, sẽ làm cho tình thế trở nên càng thêm phức tạp, dù sao hắn và Miêu Đông Thăng cũng chỉ lén giao dịch với nhau, không thể đưa ra ánh sáng được.
Cùng lúc đó, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, trên toàn bộ đường Minh Cổ, đã không còn sự bình tĩnh như khi xưa nữa, mà tràn ngập các tiếng kêu thảm thiết thê lương, không dứt bên tai.
Lại nhìn những nơi Tiêu Hoằng vừa đi qua, đã trở thành máu chảy thành sông, hễ là những người có liên quan đến Miêu gia, bất kể là ai, thì đều giết chết cả.
Mà trên thực tế, toàn bộ Miêu gia vốn cũng không có một kẻ nào tốt đẹp cả, bất kể là nam hay nữ, từ nhân phẩm của Miêu Đông Thăng và Miêu Thần thì cùng đã có thể thấy rất rõ rồi.
Rất nhanh, sau khi đánh chết ba tên nhân viên thuộc Miêu gia, Tiêu Hoằng đã đi tới trước một cửa hàng duy tu Ma Văn thông tin, đây là do Miêu Đông Thăng mở ra.
Nơi đây cũng mang xú danh vô cùng rõ ràng, một chiếc Ma Văn thông tin vẫn dùng tốt, nhưng lại bị chúng thông qua các loại thủ đoạn, cố ý phá hư, sau đó lấy giá thấp hơn để bồi thường cho khách hàng, một chiếc Ma Văn có giá trị 30 ngân tệ, cuối cùng lại chỉ bồi thường cho người ta được 5 ngân tệ.
Khách hàng cố ky, thế lực của Miêu gia, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, từ đó khiến cho những kẻ đạo chích này càng thêm kiêu ngạo.
Giờ phút này, tỷ tỷ của Miêu Đông Thăng là Miêu Diễm vẫn không kịp chạy trốn, đang rúc vào một chỗ vách tường, trên người khoác một bộ áo lòe loẹt, không che dấu được sắc mặt gian xảo của ả.
Nhâm Tường đã có một số hiểu biết về Miêu Diễm, hắn đã bị chúng lấy đi một cái Ma Văn thông tin giá trị 1 kim, lúc ấy hắn còn nhớ rõ bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Miêu Diễm kia, cuối cùng ả chi bồi thường cho hắn có 10 ngân tệ.
- Không được, không nên làm vậy, đệ đệ của ta là Miêu Đông Thăng, ngươi không thể trêu vào được đâu!
Miêu Diễm thấy Tiêu Hoằng mang nét mặt âm lãnh, từng bước một đi tới gần ả, vội vàng nói.
Tiêu Hoằng không đáp lại, đẩy cửa đi vào, tới trước mặt Miêu Diễm, vung tay lên, trực tiếp cắt xuống đầu của Miêu Diễm, giống như nhặt lấy một đồ vật bình thường nào đó.
Tuy nhiên, ngay khi hắn cầm theo đầu của Miêu Diễm đi ra ngoài, phía trước cách nhà của Miêu Đông Thăng không xa, đã rầm rập xuất hiện bảy, tám mươi người, đang giăng co với người của Tiêu Hoằng, kẻ cầm đầu của chúng chính là Lương Tần và Hàn Hiên.
Đối với học sinh bí ẩn của Phân viện, Lương Tần và Hàn Hiên tất nhiên đều biết đến, nhớ lại ngày đó, học sinh bí ẩn của Phân viện này chẳng phải đã xử lý Phác Dật ngay trước mặt bọn họ hay sao?
Đối với học sinh bí ẩn của Phân viện, bọn họ cùng có mổi hận vò cùng vô tận.
Nhưng khi nhìn Tiêu Hoằng cầm theo đầu của Miêu Diễm từ trong cửa hàng đi ra, nét mặt của bọn họ lại hơi giật giật, hình ảnh như vậy, tuyệt đối có thế nói là có chút tàn nhẫn.
Vốn bọn họ cùng được biết rằng học sinh bí ẩn của Phân viện muốn tiêu diệt cả Miêu gia, còn cho ràng đây chỉ là học sinh bí ẩn của Phân viện thổi phồng lên mà thôi, nhưng hiện tại thì thoạt nhìn, dường như điều đó chính là sự thật.
Những kẻ phụ thuộc khác của Miêu gia thì khi nhìn thấy một màn này, nét mặt cũng hơi biến sắc, tuy nhiên, bọn họ cũng không có chút sợ hãi nào, Bởi vì những kẻ mà Tiêu Hoằng đánh chết, thỉ đại bộ phận đều là những người nhỏ yếu mà thôi.
Trước đó, bọn họ đã từ miệng của Lương Tần biết được, học sinh bí ẩn của Phân viện chỉ có thực lực Ngự Giả cấp ba, hoàn toàn không phải là đổi thủ của Miêu Thần, thực lực đại khái không khác mấy so với Lương Tần, Hàn Hiên.
Ngự Giả cấp ba thì bọn họ có hai người, trái lại bên phía Tiêu Hoằng, thì bọn họ thấy chỉ có mỗi Tiêu Hoằng là Ngự Giả cấp ba, những người còn lại thì phần lớn đều là một đám ô hợp, không có gì phải sợ cả.
- Học sinh bí ẩn của Phân viện, không thể tưởng được, ngươi lại tàn nhẫn như thế, tuy nhiên, hôm nay ngươi dám động vào vảy ngược của Miêu gia, ai cùng không thể cứu được ngươi nữa đâu, hôm nay ngươi đừng có mơ tưởng sống sót mà rời đi khỏi đường Minh cổ này.
Lương Tần nhìn Tiêu Hoằng, giọng nói tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
Tiêu Hoằng không trả lời, tiện tay quẳng cái đầu người này cho thuộc hạ, hướng ánh mắt về phía Lương Tần và Hàn Hiên, từ trong người hắn phát ra từng trận hàn khí, tản ra xung quanh, Tiêu Hoằng đã mở ra Băng Chi Cuồng Bạo vừa mới nắm giữ này.
- Học sinh bí ẩn của Phân viện, tất cả đã đến lúc phải chấm dứt, chịu chết đi!
Hàn Hiên cùng lúc đó hét lên, sau đó liền khu động Chiến Văn của mình, lao thẳng tới Tiêu Hoằng.
Hàn Hiên am hiểu cận chiến, khi trước đã ước định tốt với Lương Tần, hắn phụ trách cận chiến, bám lấy Tiêu Hoằng, còn Lương Tần thì tìm kiếm thời cơ, đánh chết học sinh bí ẩn của Phân viện, Chỉ cần học sinh bí ẩn của Phân viện vừa chết, thì những kẻ khác sẽ rất dễ giải quyết.
Nhanh như một tia chớp, Hàn Hiên đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, kích phát năng lượng bên trong Chiến Văn, phía trên hai nắm đấm đã lập tức bốc lên hai luồng hỏa diễm màu đỏ thẫm, trong phạm vi mấy thước cùng có thể cảm nhận được từng trận nóng rát, sau đó hắn bước lên một bước, đánh một quyền về phía mặt của Tiêu Hoằng.
Lần này mà bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ tạo thành vết bỏng nghiêm trọng, đây cùng là ưu thế Chiến Vãn này của Hàn Hiên, không có người nào dám va chạm với nắm tay của hắn cả.
Lại những kẻ phụ thuộc khác của Miêu gia, sau khi nhìn thấy Hàn Hiên ra chiêu, còn Lương Tần đang ở phía sau đã chờ xuất kích, thì một số kẻ đã hiện lên một chút thoải mái trên mặt, trong mắt bọn họ, hai Ngự Giả cấp ba đánh một Ngự Giả cấp ba, Tiêu Hoằng không có chút đường thoát nào cả, trọng yếu hơn là, Lương Tần và Hàn Hiên tuyệt đối có thể nói là cao thủ đinh cao của Miêu gia, gần với Miêu Thần.
Trái lại Tiêu Hoằng vào đúng lúc này, đối mặt với hỏa diễm quyền của Hàn Hiên, lại không có chút ý định trốn tránh nào, hắn hơi liếc mắt sắc mặt hung ác và khinh miệt của Hàn Hiên một cái, trực tiếp vươn tay ra, sử dụng Hấp Bàn Chiến Vãn trực tiếp bắt lấy nắm đấm đang đánh tới của Hàn Hiên.
Xèo...!
Một âm thanh giống như lửa bị dìm trong nước đột nhiên phát ra, đồng thời giữa hai người đã hình thành một luồng sương mù nồng đậm, bao bọc hai người ở trong đó.
- hắn dám dùng tay trực tiếp bắt lấy ư?
- Điên rồi sao?
Những người ở đây nhìn thấy một màn như thế, trên mặt cùng lúc biến đổi, nhất là những kẻ phụ thuộc vào Miêu gia, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người dám trực tiếp dùng bàn tay trần đi bắt lấy nắm tay của Hàn Hiên, trừ khi là không cần cánh tay đó nữa.
Cách đó không xa, nét mặt của Lương Tần cũng hơi giật giật, chẳng lẽ học sinh bí ẩn của Phân viện này không sợ nhiệt độ hỏa diễm của Hàn Hiên hay sao? Tuy nhiên như vậy cùng tốt, dường như không cần hắn phải ra tay nữa, một khi Tiêu Hoàng bị phế bỏ một cánh tay, ở trước mặt bọn họ, trên cơ bản sẽ không chịu nổi một kích.
Tuy nhiên, ngay khi trong lòng Lương Tần nghĩ như vậy, một trận gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt đã thổi đi luồng sương mù bao phủ giữa Tiêu Hoằng và Hàn Hiên.
Tiếp theo một màn làm người ta khiếp sợ đã xuất hiện, chỉ thấy cánh tay của Tiêu Hoằng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trên tay vẫn tản ra từng trận hàn khí như trước, Về phần cánh tay Hàn Hiên bị Tiêu Hoằng cầm lấy, toàn bộ cánh tay đã bị một tầng Hàn băng vạn năm thật dày bao phủ bên trong, đóng băng lại, Về phần hỏa diễm mà người ta vẫn coi là có uy lực cường đại đó, thì đã sớm bị dập tắt, đối mặt với Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng, ngọn lửa này có vẻ không chịu nổi một kích.
Hàn Hiên đứng đối diện Tiêu Hoằng, nét mặt đã hoàn toàn đọng lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Hoằng, sắc mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, vào giờ này khắc này, dưới nhiệt độ siêu thấp, hắn đã không thể cảm nhận được cánh tay trái của mình còn tồn tại nữa, còn có hai mắt lạnh như băng kia của Tiêu Hoằng đã khiến cho hắn cảm nhận được một loại sợ hãi trước nay chưa từng có.
Nhưng mà, điều này đối với Hàn Hiên mà nói, chính là bắt đầu của sự sợ hãi, ngay sau đó, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy, tầng băng trên cánh tay trái đã chậm rãi xuất hiện vết rách.
Răng... rắc...!
Sau một tiếng kêu giòn tan vang lên, Hàn băng vạn năm bao phủ trên cánh tay Hàn Hiên đã cùng với toàn bộ cánh tay trái của hắn trực tiếp bị vỡ tan.
Sau đó ngón tay Tiêu Hoằng đã rất nhanh vẽ ra một đường trên cổ Hàn Hiên, một miếng Hàn băng vạn năm mỏng như cánh ve đã trực tiếp xẹt qua cổ Hàn Hiên.
Mà Hàn Hiên chỉ cảm thấy phần cổ trở nên mát lạnh, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức, mà lúc này, đầu của Hàn Hiên đã nằm trong tay Tiêu Hoằng, thân thể của hắn thì đổ xuống dưới chân Tiêu Hoằng, không chút nhúc nhích.
- Đối với việc Thôi lão chết bệnh, hai người chúng ta kỳ thật cũng vô cùng đau lòng, chỉ là không nghĩ tới, Miêu lão ca lại niệm tình cũ như thế, thật là khó có được, khó có được!
Mục An vô cùng thức thời, nói rất ẩn ý với Miêu Thần.
Miêu Đông Thăng cũng không nhiều lời, chỉ hơi giơ chén rượu lên, ý bảo mời trước một ly.
Rầm... rầm... rầm...!
Ngay vào lúc này, một trận đập cửa đột nhiên vang lên dồn dập.
- Ai vậy? Có chuyện gì?
Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt Miêu Đông Thăng hơi có chút bất mãn, vừa mới hắn đã dặn riêng rồi, nếu không có chuyện gì quá lớn, thì đừng có mà tới quấy rầy nữa.
- Tộc trưởng, đại sự không ổn rồi!
Một thanh niên đại khái hai mươi tuổi bỗng nhiên bước đến, trên đầu đầy mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn và sợ hãi, hắn chính là cháu phương xa của Miêu Đông Thăng, Miêu Thành.
- Đại sự không ổn gì? Chẳng lẽ là trời sập hay sao?
Miêu Đông Thăng hơi liếc qua Miêu Thành trước mắt một chút, giọng nói hơi có chút không kiên nhẫn.
- Bẩm Tộc trưởng, vừa mới nhận được tin tức, học sinh bí ẩn của Phân viện đã dẫn người giết tới đây, dường như là vì Thôi Uyển Bác mà báo thù!
Miêu Thành cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, nói ra từng câu một.
- Học sinh bí ẩn của Phân viện giết đến ư?
Nghe nói như vậy, ánh mắt của Miêu Đông Thăng đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng:
- Ha ha, không thể tường được, học sinh bí ẩn của Phân viện này thật sự dám chui đầu vào lưới, chủ động bước tới tìm cái chết, xem ra cũng chỉ là một kẻ dễ xúc động mà thôi.
- Theo ta thấy, hắn cũng chỉ dám đến gây náo loạn một chút thôi!
Trưởng ty Mục An nhẹ nhàng nói.
- Mục trưởng ty, cũng không phải là như vậy, học sinh bí ẩn của Phân viện đã giết chết toàn bộ Miêu Nguyên, Miêu Thân và 7 người khác nữa, cùng cất lấy đầu của bọn họ, nói rằng muốn tiêu diệt cả Miêu gia!
Miêu Thành mang nét mặt nghiêm túc rồi nói.
-Hả...?
Ngay khi lời này của Miêu Thành vừa được nói ra, Miêu Đông Thăng, Mục An và Tôn Thụy đồng loạt biến sắc, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, học sinh bí ẩn của Phân viện, cũng chỉ là một học sinh mà thôi, vậy mà lại vì Thôi Uyên Bác mà làm thật.
Diệt môn, điều này cũng không dễ dàng như lời tuyên bố được.
Lại nhìn về phía Miêu Đông Thăng, trong mắt có vẻ khiếp sợ, nhưng lại càng nhiều hơn là sự phẫn nộ, đúng vậy, Miêu Nguyên và Miêu Thân là hai đệ đệ của Miêu Đông Thăng, tuyệt đối là các thân nhân trực hệ.
Hắn không nghĩ tới, học sinh bí ẩn của Phân viện lại ra tay quả quyết và tàn nhẫn như thế, không hề nghi ngờ gì nữa, chỉ riêng từ kết quả hiện tại này, cùng đã đủ để cho Miêu Đông Thăng vô cùng đau lòng rồi.
- Vô liêm sỉ...!
Miêu Đông Thăng không khỏi phát ra âm thanh này, toàn thân đã sắp tức tới nổ phổi, hét lớn:
- Thông báo cho Lương Tần và Hàn Hiên, mang theo toàn bộ thủ hạ của Miêu gia, bắt học sinh bí ẩn của Phân viện về cắt thành vạn mảnh cho ta!
- Vâng!
Miêu Thành đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đúng lúc này Mục An, hơi quay đầu lại, cũng không có hành động gì, hắn vẫn cho ràng, bằng vào thực lực của Miêu gia, ngăn cản một học sinh bí ẩn của Phân viện thì quả thực là rất thoải mái, nếu vận dụng cảnh sát viên, vậy thì sẽ liên lụy đến phía chính phủ, sẽ làm cho tình thế trở nên càng thêm phức tạp, dù sao hắn và Miêu Đông Thăng cũng chỉ lén giao dịch với nhau, không thể đưa ra ánh sáng được.
Cùng lúc đó, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, trên toàn bộ đường Minh Cổ, đã không còn sự bình tĩnh như khi xưa nữa, mà tràn ngập các tiếng kêu thảm thiết thê lương, không dứt bên tai.
Lại nhìn những nơi Tiêu Hoằng vừa đi qua, đã trở thành máu chảy thành sông, hễ là những người có liên quan đến Miêu gia, bất kể là ai, thì đều giết chết cả.
Mà trên thực tế, toàn bộ Miêu gia vốn cũng không có một kẻ nào tốt đẹp cả, bất kể là nam hay nữ, từ nhân phẩm của Miêu Đông Thăng và Miêu Thần thì cùng đã có thể thấy rất rõ rồi.
Rất nhanh, sau khi đánh chết ba tên nhân viên thuộc Miêu gia, Tiêu Hoằng đã đi tới trước một cửa hàng duy tu Ma Văn thông tin, đây là do Miêu Đông Thăng mở ra.
Nơi đây cũng mang xú danh vô cùng rõ ràng, một chiếc Ma Văn thông tin vẫn dùng tốt, nhưng lại bị chúng thông qua các loại thủ đoạn, cố ý phá hư, sau đó lấy giá thấp hơn để bồi thường cho khách hàng, một chiếc Ma Văn có giá trị 30 ngân tệ, cuối cùng lại chỉ bồi thường cho người ta được 5 ngân tệ.
Khách hàng cố ky, thế lực của Miêu gia, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, từ đó khiến cho những kẻ đạo chích này càng thêm kiêu ngạo.
Giờ phút này, tỷ tỷ của Miêu Đông Thăng là Miêu Diễm vẫn không kịp chạy trốn, đang rúc vào một chỗ vách tường, trên người khoác một bộ áo lòe loẹt, không che dấu được sắc mặt gian xảo của ả.
Nhâm Tường đã có một số hiểu biết về Miêu Diễm, hắn đã bị chúng lấy đi một cái Ma Văn thông tin giá trị 1 kim, lúc ấy hắn còn nhớ rõ bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Miêu Diễm kia, cuối cùng ả chi bồi thường cho hắn có 10 ngân tệ.
- Không được, không nên làm vậy, đệ đệ của ta là Miêu Đông Thăng, ngươi không thể trêu vào được đâu!
Miêu Diễm thấy Tiêu Hoằng mang nét mặt âm lãnh, từng bước một đi tới gần ả, vội vàng nói.
Tiêu Hoằng không đáp lại, đẩy cửa đi vào, tới trước mặt Miêu Diễm, vung tay lên, trực tiếp cắt xuống đầu của Miêu Diễm, giống như nhặt lấy một đồ vật bình thường nào đó.
Tuy nhiên, ngay khi hắn cầm theo đầu của Miêu Diễm đi ra ngoài, phía trước cách nhà của Miêu Đông Thăng không xa, đã rầm rập xuất hiện bảy, tám mươi người, đang giăng co với người của Tiêu Hoằng, kẻ cầm đầu của chúng chính là Lương Tần và Hàn Hiên.
Đối với học sinh bí ẩn của Phân viện, Lương Tần và Hàn Hiên tất nhiên đều biết đến, nhớ lại ngày đó, học sinh bí ẩn của Phân viện này chẳng phải đã xử lý Phác Dật ngay trước mặt bọn họ hay sao?
Đối với học sinh bí ẩn của Phân viện, bọn họ cùng có mổi hận vò cùng vô tận.
Nhưng khi nhìn Tiêu Hoằng cầm theo đầu của Miêu Diễm từ trong cửa hàng đi ra, nét mặt của bọn họ lại hơi giật giật, hình ảnh như vậy, tuyệt đối có thế nói là có chút tàn nhẫn.
Vốn bọn họ cùng được biết rằng học sinh bí ẩn của Phân viện muốn tiêu diệt cả Miêu gia, còn cho ràng đây chỉ là học sinh bí ẩn của Phân viện thổi phồng lên mà thôi, nhưng hiện tại thì thoạt nhìn, dường như điều đó chính là sự thật.
Những kẻ phụ thuộc khác của Miêu gia thì khi nhìn thấy một màn này, nét mặt cũng hơi biến sắc, tuy nhiên, bọn họ cũng không có chút sợ hãi nào, Bởi vì những kẻ mà Tiêu Hoằng đánh chết, thỉ đại bộ phận đều là những người nhỏ yếu mà thôi.
Trước đó, bọn họ đã từ miệng của Lương Tần biết được, học sinh bí ẩn của Phân viện chỉ có thực lực Ngự Giả cấp ba, hoàn toàn không phải là đổi thủ của Miêu Thần, thực lực đại khái không khác mấy so với Lương Tần, Hàn Hiên.
Ngự Giả cấp ba thì bọn họ có hai người, trái lại bên phía Tiêu Hoằng, thì bọn họ thấy chỉ có mỗi Tiêu Hoằng là Ngự Giả cấp ba, những người còn lại thì phần lớn đều là một đám ô hợp, không có gì phải sợ cả.
- Học sinh bí ẩn của Phân viện, không thể tưởng được, ngươi lại tàn nhẫn như thế, tuy nhiên, hôm nay ngươi dám động vào vảy ngược của Miêu gia, ai cùng không thể cứu được ngươi nữa đâu, hôm nay ngươi đừng có mơ tưởng sống sót mà rời đi khỏi đường Minh cổ này.
Lương Tần nhìn Tiêu Hoằng, giọng nói tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
Tiêu Hoằng không trả lời, tiện tay quẳng cái đầu người này cho thuộc hạ, hướng ánh mắt về phía Lương Tần và Hàn Hiên, từ trong người hắn phát ra từng trận hàn khí, tản ra xung quanh, Tiêu Hoằng đã mở ra Băng Chi Cuồng Bạo vừa mới nắm giữ này.
- Học sinh bí ẩn của Phân viện, tất cả đã đến lúc phải chấm dứt, chịu chết đi!
Hàn Hiên cùng lúc đó hét lên, sau đó liền khu động Chiến Văn của mình, lao thẳng tới Tiêu Hoằng.
Hàn Hiên am hiểu cận chiến, khi trước đã ước định tốt với Lương Tần, hắn phụ trách cận chiến, bám lấy Tiêu Hoằng, còn Lương Tần thì tìm kiếm thời cơ, đánh chết học sinh bí ẩn của Phân viện, Chỉ cần học sinh bí ẩn của Phân viện vừa chết, thì những kẻ khác sẽ rất dễ giải quyết.
Nhanh như một tia chớp, Hàn Hiên đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, kích phát năng lượng bên trong Chiến Văn, phía trên hai nắm đấm đã lập tức bốc lên hai luồng hỏa diễm màu đỏ thẫm, trong phạm vi mấy thước cùng có thể cảm nhận được từng trận nóng rát, sau đó hắn bước lên một bước, đánh một quyền về phía mặt của Tiêu Hoằng.
Lần này mà bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ tạo thành vết bỏng nghiêm trọng, đây cùng là ưu thế Chiến Vãn này của Hàn Hiên, không có người nào dám va chạm với nắm tay của hắn cả.
Lại những kẻ phụ thuộc khác của Miêu gia, sau khi nhìn thấy Hàn Hiên ra chiêu, còn Lương Tần đang ở phía sau đã chờ xuất kích, thì một số kẻ đã hiện lên một chút thoải mái trên mặt, trong mắt bọn họ, hai Ngự Giả cấp ba đánh một Ngự Giả cấp ba, Tiêu Hoằng không có chút đường thoát nào cả, trọng yếu hơn là, Lương Tần và Hàn Hiên tuyệt đối có thể nói là cao thủ đinh cao của Miêu gia, gần với Miêu Thần.
Trái lại Tiêu Hoằng vào đúng lúc này, đối mặt với hỏa diễm quyền của Hàn Hiên, lại không có chút ý định trốn tránh nào, hắn hơi liếc mắt sắc mặt hung ác và khinh miệt của Hàn Hiên một cái, trực tiếp vươn tay ra, sử dụng Hấp Bàn Chiến Vãn trực tiếp bắt lấy nắm đấm đang đánh tới của Hàn Hiên.
Xèo...!
Một âm thanh giống như lửa bị dìm trong nước đột nhiên phát ra, đồng thời giữa hai người đã hình thành một luồng sương mù nồng đậm, bao bọc hai người ở trong đó.
- hắn dám dùng tay trực tiếp bắt lấy ư?
- Điên rồi sao?
Những người ở đây nhìn thấy một màn như thế, trên mặt cùng lúc biến đổi, nhất là những kẻ phụ thuộc vào Miêu gia, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người dám trực tiếp dùng bàn tay trần đi bắt lấy nắm tay của Hàn Hiên, trừ khi là không cần cánh tay đó nữa.
Cách đó không xa, nét mặt của Lương Tần cũng hơi giật giật, chẳng lẽ học sinh bí ẩn của Phân viện này không sợ nhiệt độ hỏa diễm của Hàn Hiên hay sao? Tuy nhiên như vậy cùng tốt, dường như không cần hắn phải ra tay nữa, một khi Tiêu Hoàng bị phế bỏ một cánh tay, ở trước mặt bọn họ, trên cơ bản sẽ không chịu nổi một kích.
Tuy nhiên, ngay khi trong lòng Lương Tần nghĩ như vậy, một trận gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt đã thổi đi luồng sương mù bao phủ giữa Tiêu Hoằng và Hàn Hiên.
Tiếp theo một màn làm người ta khiếp sợ đã xuất hiện, chỉ thấy cánh tay của Tiêu Hoằng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trên tay vẫn tản ra từng trận hàn khí như trước, Về phần cánh tay Hàn Hiên bị Tiêu Hoằng cầm lấy, toàn bộ cánh tay đã bị một tầng Hàn băng vạn năm thật dày bao phủ bên trong, đóng băng lại, Về phần hỏa diễm mà người ta vẫn coi là có uy lực cường đại đó, thì đã sớm bị dập tắt, đối mặt với Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng, ngọn lửa này có vẻ không chịu nổi một kích.
Hàn Hiên đứng đối diện Tiêu Hoằng, nét mặt đã hoàn toàn đọng lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Hoằng, sắc mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, vào giờ này khắc này, dưới nhiệt độ siêu thấp, hắn đã không thể cảm nhận được cánh tay trái của mình còn tồn tại nữa, còn có hai mắt lạnh như băng kia của Tiêu Hoằng đã khiến cho hắn cảm nhận được một loại sợ hãi trước nay chưa từng có.
Nhưng mà, điều này đối với Hàn Hiên mà nói, chính là bắt đầu của sự sợ hãi, ngay sau đó, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy, tầng băng trên cánh tay trái đã chậm rãi xuất hiện vết rách.
Răng... rắc...!
Sau một tiếng kêu giòn tan vang lên, Hàn băng vạn năm bao phủ trên cánh tay Hàn Hiên đã cùng với toàn bộ cánh tay trái của hắn trực tiếp bị vỡ tan.
Sau đó ngón tay Tiêu Hoằng đã rất nhanh vẽ ra một đường trên cổ Hàn Hiên, một miếng Hàn băng vạn năm mỏng như cánh ve đã trực tiếp xẹt qua cổ Hàn Hiên.
Mà Hàn Hiên chỉ cảm thấy phần cổ trở nên mát lạnh, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức, mà lúc này, đầu của Hàn Hiên đã nằm trong tay Tiêu Hoằng, thân thể của hắn thì đổ xuống dưới chân Tiêu Hoằng, không chút nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.