Chương 343: Doanh thứ 6
Đình Vũ
11/07/2017
Đảo mắt , Bối La quân đoàn ở Long Liệt Tinh đã dừng lại bốn ngày , trong bốn ngày này , Long Liệt Tinh có thể nói là yên tĩnh dị thường , tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không dám có mảy may lơ là .
Tiêu Hoằng biết rõ rằng , Liệp Ưng quân đoàn bị hủy diệt , Duy Lâm Công Quốc sao có thể từ bỏ ý đồ . Không khó đoán được , Duy Lâm Công Quốc đang tìm cách phá giải Ma Văn khung máy móc.
Đồng dạng , lúc này Tiêu Hoằng cũng giúp điều bọn họ muốn. Ma Văn khung máy móc rốt cuộc có nhược điểm trí mạng , sau đó đã được cải tiến thêm , hoặc là dự phòng.
Đứng trong cửa sổ đóng kín nhìn bão cát cuồn cuộn ngoài cửa sổ một lát, Tiêu Hoằng mới chậm rãi quay lại ngồi bên bàn viết.
“ Cốc cốc cốc .. “
Vừa mới mở ra bản ghi chép , bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
- Vào đi
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, cũng tiện tay khép lại bản ghi chép.
Tiếp theo, Vương Phàm mang theo một gã mặc quân phục thiếu úy đi đến , mà hắn đúng là lính liên lạc của Bộ tổng chỉ huy.
- Đại nhân ! Ách Tề Nhĩ đã hạ đạt mệnh lệnh ngợi khen!
Lính liên lạc nhìn thấy Tiêu Hoằng liền dè dặt, giọng điệu không dám có mảy may lỗ mãng.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, giơ lên cánh tay khẽ khẽ hất ngón tay , ý bảo lính liên lạc đọc đi.
- Xét thấy Bối La quân đoàn đại thắng Liệp Ưng quân đoàn, do đó ban phát mệnh lệnh như sau : tấn chức Đoàn trưởng La Kiệt là Huân tướng , Tiêu Hoằng tấn chức là Thiếu tá , Sở Tiểu Thiên bắt được Lặc Mỗ do đó đặc cách thăng là Trung tá, chức vụ cụ thể do Tiêu Hoằng phụ trách phân phối, toàn thể nhân viên chủ chiến của Bối La toàn bộ trao tặng huân chương Dũng Sĩ!
Lính liên lạc đọc rõ từng chữ.
Cái gọi là Huân tướng là quân hàm ở giữa Thượng tá và Chuẩn tướng, nhưng nếu muốn trở thành Tướng quân, cần phải có cái gọi là Huân tướng mới được, có nghĩa là người có được công huân sắp trở thành Tướng quân.
- Xong rồi ?
Thấy lính liên lạc buông xuống văn kiện trong tay , Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc hỏi .
- Xong rồi ạ !
Lính liên lạc có chút không hiểu gì , nói .
- Toàn bộ đều là thưởng bằng miệng, cái này cũng quá bủn xỉn đi ! Trừ La Kiệt , người khác không hề có giá trị gì đáng nói !
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói , giọng điệu cũng không có bất mãn, nhưng mơ hồ có chứa một chút trào phúng. Trên thực tế cũng đúng như thế , ngoại trừ Huân tướng, các quân hàm khác Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể phong cấp , còn dùng đến miệng của Ách Tề Nhĩ hắn làm gì ?
- Tiêu đại nhân chớ trách ! Ách Tề Nhĩ Tướng quân có nói qua, ông ấy rất muốn trao tặng ngài Huân tướng, chỉ là ngài quân hàm rất thấp, mới là trung úy , lập tức thăng lên Huân tướng thì có chút rất đột ngột. Ách Tề Nhĩ tướng quân ủy thác ta cam đoan với ngài , chỉ cần ngài có chút công tích, khẳng định sẽ thăng cấp cho ngài. Mặt khác , không phải là ban thưởng huân chương Dũng Sĩ cho toàn quân sao?
Lính liên lạc lựa lời nói khéo.
- Huân chương Dũng Sĩ ? không phải chỉ là miếng thiết vụn sao? Đối với quân nhân, huân chương tốt nhất chính là tương lại gặp phải địch nhân thì đạp ở dưới chân !
Tiêu Hoằng nói, tiếp theo liền phất tay áo , ý bảo lính liên lạc có thể đi
Tuy nhiên , lính liên lạc cũng không có đi mà đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, sau đó cẩn thận nói :
- Cái kia .. Tiêu đại nhân ! Thượng tá Lý Minh Khoa kia, có phải còn nhốt ở chỗ ngài hay không? À không! Là ở tạm ... A Minh Tả tướng quân hy vọng ngài có thể chuyển Lý Minh Khoa đến Hải Lam Tinh để an dưỡng!
Nghe nói tới ba chữ Lý Minh Khoa thần sắc Tiêu Hoằng hơi đổi . Không hề nghi ngờ, nếu lính liên lạc không đề cập tới, Tiêu Hoằng cũng quên mất hắn, cũng không biết tên kia đã bị tù binh tra tấn thành bộ dáng gì nữa.
Ước chừng đã nhốt Lý Minh Khoa bốn ngày, nói vậy cũng đủ hành hạ Lý Minh Khoa rồi, nếu tiếp tục nhốt hắn, Tiêu Hoằng còn thật sự lo lắng sẽ có tai nạn chết người. Bởi vậy, Tiêu Hoằng cũng không do dự , liền dẫn tên lính liên lạc đi ra ngoài.
Đi vào tầng một của Cứ điểm số 10, nơi này là chỗ giam giữ tù binh, hiện giờ đại bộ phận tù binh đã bị chuyển tới bộ chỉ huy sư đoàn, chỉ lưu lại một phòng cùng với hai mươi mấy tên tù binh Liệp Ưng cường tráng, phần lớn đều là tên mập trắng tỉ mỉ lựa chọn ra, loại này tương đối mà nói là giải tỏa khúc mắc trong lòng hắn.
Vừa mới tiến đến tầng một, liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết suy yếu của Lý Minh Khoa, kế tiếp là tiếng cười đùa của các tù binh. Lại nhìn trong một phòng nghỉ ngơi tên mập trắng đang hoa tay múa chân vui sướng, nói chuyện với vài tên binh sĩ trông coi tù binh, dường như là tình sử nào đó hắn bịa đặt ra, bộ dáng thoải mái sung sướng, cùng với vẻ mặt đầy hưng phấn.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo Vương Phàm cùng tên lính liên lạc đi đến, tên mập trắng thần tình thoải mái, mang theo thủ vệ binh cười khanh khách bước tới nói :
- Tiêu ca! Đến xem tên hỗn đản không hay ho kia à?
- Hắn thế nào rồi?
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn về hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết hỏi. Nơi đó là một cánh cửa phòng hộ to lớn bằng hợp kim, mà sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn không có chút biến hóa nào.
- A! Hắn tổng cộng ở trong này ba ngày rồi. Khỏi phải nói, hẳn là sảng khoái nhiều rồi! Thời điểm bắt đầu, bằng vào nghị lực cường đại hắn còn có thể phản kháng vài lần, sau đó đệ dứt khoát từ trong tù binh chọn ra vài tên cường mãnh thả đi vào.
Tên mập trắng cười hắc hắc nói, tiếp theo liền lấy ra một cái màn hình nhỏ.
Thông qua màn hình , mấy người Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong ngục giam tù binh. Lý Minh Khoa bị mấy tên binh sĩ Liệp Ưng cao lớn đặt nằm trên giường , vô cùng thê thảm, trên mặt cơ bản đã bị đánh thành đầu heo, mấy tên binh sĩ Liệp Ưng còn đang dùng cây mây quất trên người hắn.
Uy nghiêm của đoàn trường Liên hợp quân đoàn thứ 9 đã hoàn toàn biến mất.
Tên lính liên lạc nhìn thấy chỉ cảm thấy lỗ chân lông ướt đẫm, da đầu run lên. Dám vô sỉ giành giựt công lao của Bối La quân đoàn, đồng thời ở thời điểm Bối La quân đoàn tiến vào Vũ Nhuận Tinh, còn ngoan độc lừa gạt Bối La quân đoàn. Tuy rằng không rõ ràng lắm thái độ làm người của Tiêu Hoằng, nhưng kết cục tuyệt đối rất thảm, nhưng tên lính liên lạc không nghĩ tới Lý Minh Khoa rồi lại thê thảm như vậy.
Tuy nhiên, bất kể nói thế nào cũng may mà còn sống!
- Mang Lý Minh Khoa ra giao cho lính liên lạc đi !
Tiêu Hoằng phân phó rồi nói.
Tên mập trắng cũng không có quá nhiều kháng cự, liền cầm lấy cây mây đi tới trước cửa phòng hợp kim, ra dấu cho binh sĩ thủ vệ mở cửa.
Tiếp theo xuyên qua lan can hợp kim, hình ảnh thê thảm của Lý Minh Khoa lại lần nữa hiện ra trước mặt mấy người Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy cửa phòng hợp kim mở ra, lại thấy tên mập trắng chắp tay sau lưng đứng ngoài lan can , tất cả tù binh đều đình chỉ động tác tra tấn Lý Minh Khoa, dời ánh mắt nhìn tên mập trắng.
- Mập mạp! Thả ta ra ngoài, ta muốn nói chuyện với Tiêu Hoằng. Ta ... ta chịu không nổi.
Lý Minh Khoa rốt cục chịu thua nói.
Tên mập trắng không có lên tiếng trả lời, chỉ hơi giơ lên cây roi mây trong tay gõ gõ lên trên lan can, sau đó dùng roi chỉ chỉ trong góc. Chỉ thấy binh sĩ Liệp Ưng “ xoát xoát” đồng loạt đứng lên, thành thành thật thật đi tới góc phòng.
Hiển nhiên, mấy ngày nay binh sĩ Liệp Ưng đã biến Lý Minh Khoa thành thực thảm, mà dường như tên mập trắng cũng biến những tên binh sĩ Liệp Ưng này thành dễ bảo.
Tiếp theo tên mập trắng không có ngừng lại, ra dấu bảo mấy binh sĩ thủ vệ mang Lý Minh Khoa ra ngoài , giao cho tên lính liên lạc.
Thấy Lý Minh Khoa bị cáng khiêng đi, những binh sĩ Liệp Ưng liền đồng loạt hai tay ôm đầu gối ngồi xổm sát góc tường, ở trước mặt tên mập trắng, chúng có vẻ rất nhu thuận.
- Nghe nói binh sĩ Duy Lâm Công Quốc rất cứng rắn, ngươi làm thế nào cho bọn họ phục tùng vậy?
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua hơn hai mươi binh sĩ Liệp Ưng nhẹ giọng hỏi.
- Tra tấn người thôi, ta có một bộ, cho dù bọn họ là người sắt, cũng sẽ bị ta tra tấn thành mềm nhũn. Bọn họ cứng rắn thì cũng có sinh lý cực hạn, phải dùng hết biện pháp không để cho bọn họ ngủ này, hoặc là tiêm cho bọn chúng kích thích tố sinh dục này, sau đó cho bọn hắn ăn một ít dược vật này..
Tên mập trắng cười hắc hắc nói.
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, thần sắc ẩn ẩn hiện lên một chút ý cười, sau đó nói tiếp :
- Vừa rồi Ách Tề Nhĩ có đưa tới lời khen ngợi, tấn chức ngươi là Trung tá !
- Trung tá! Oa ! Không thể tưởng được nhanh như vậy lại thăng một cấp!
Tên mập trắng nghe nói như thế, nhếch miệng lên cười cuời, sao đó xoa xoa bàn tay mập ù, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng hỏi :
- Nếu thăng quân hàm, vậy Tiêu ca! Chức vụ của ta có phải cũng cần tăng lên một chút hay không? Ta thật sự không muốn làm tiếp chức phó!
- Được thôi! Từ hôm nay trở đi, người chính thức trở thành Doanh trưởng doanh thứ 6!
Tiêu Hoằng phi thường sảng khoái bổ nhiệm, tiếp theo liền chuẩn bị rời đi nơi này.
- Doanh thứ 6? Chúng ta có doanh thứ 6 sao?
Tên mập trắng có chút kinh ngạc, hỏi Tiêu Hoằng.
- Hiện tại có rồi!
- Vậy ... vậy thuộc hạ đâu? Còn nữa, binh sĩ đâu?
Tên mập trắng hỏi tiếp.
- Tìm đi! Bất kể dùng thủ đoạn gì!
Tiêu Hoằng ứng tiếng trả lời , rồi đi ra ngoài.
Nhìn Tiêu Hoằng xoay người rời đi, tên mập trắng chớp chớp mắt, trong lòng dần hiểu được : Đây là Tiêu Hoằng chỉ cho hắn một chức Doanh trưởng hữu danh vô thực, không có cả người tham mưu.
Tuy nhiên, quay đầu lại thử nghĩ, tên mập trắng cũng cảm thấy không sao cả, tìm thì tìm, ai sợ ai chứ !
- Được rồi! Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thuộc hạ của ta!
Tên mập trắng lớn tiếng nói.
- A?
Mấy ngày qua số tù binh này bị tên mập trắng tra tấn đến chết khiếp, nghe nói như thế, không kiềm được bật kêu lên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Cái gì? Các người ý kiến gì sao? Tin hay không ...
Sắc mặt tên mập trắng đột nhiên lạnh xuống, hơi nắm chặt nắm tay, phát ra tiếng xương kêu “ rốp rốp”.
- Không dám!
Trong đó có một gã tù binh vội lên tiếng, bọn họ phi thường biết rõ, thủ đoạn của tên mập trắng rốt cuộc có bao nhiêu tàn bạo, nếu chỉ là quất roi da, hoặc là đối mặt với các loại hình cụ, bọn họ đều có thể gánh được, nhưng thủ đoạn tra tấn của tên mập trắng, hiển nhiên vượt qua cảnh giới này.
- Thức thời là tốt rồi! Yên tâm, chỉ cần các người ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đối đãi tốt với các ngươi!
Trên mặt tên mập trắng đột nhiên toát ra một chút vẻ tươi cười , vẻ âm trầm trước đó không còn sot lại chút gì.
Đi ra phòng giam giữ tù binh, Tiêu Hoằng không dừng lại lâu, liền đi tới hướng phòng nghỉ.
- Trưởng quan ! Ngài cho tên mập trắng thành lập quân đội, ngài cho rằng tên này đáng tin sao?
Vương Phàm cẩn thận hỏi, đối với tên mập trắng, Vương Phàm hiểu biết cũng rất nhiều, tên kia từ lần trước gia nhập Bối La quân đoàn cho tới bây giờ cũng không lúc nào chịu yên tĩnh.
- Mặc kệ nó! Cho hắn một cái doanh, để cho hắn hao tâm tổn trí đi! Ta có cảm giác tên mập trắng có thể làm được!
Tiêu Hoằng thuận miệng đáp lại, sau đó phân phó Vương Phàm:
- À này! Người đi tới Bộ tổng chỉ huy một chuyến, cứ nói Bối La quân đoàn nguyện ý nhận thương binh của các quân đoàn khác, bất kể dạng nào với điều kiện tiên quyết là chuyển giao thương binh phải gia nhập Bối La quân đoàn!
- À !
Vương Phàm ứng tiếng đáp, Tiêu Hoằng định làm gì tự nhiên hắn rõ ràng.
Tiêu Hoằng biết rõ rằng , Liệp Ưng quân đoàn bị hủy diệt , Duy Lâm Công Quốc sao có thể từ bỏ ý đồ . Không khó đoán được , Duy Lâm Công Quốc đang tìm cách phá giải Ma Văn khung máy móc.
Đồng dạng , lúc này Tiêu Hoằng cũng giúp điều bọn họ muốn. Ma Văn khung máy móc rốt cuộc có nhược điểm trí mạng , sau đó đã được cải tiến thêm , hoặc là dự phòng.
Đứng trong cửa sổ đóng kín nhìn bão cát cuồn cuộn ngoài cửa sổ một lát, Tiêu Hoằng mới chậm rãi quay lại ngồi bên bàn viết.
“ Cốc cốc cốc .. “
Vừa mới mở ra bản ghi chép , bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
- Vào đi
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, cũng tiện tay khép lại bản ghi chép.
Tiếp theo, Vương Phàm mang theo một gã mặc quân phục thiếu úy đi đến , mà hắn đúng là lính liên lạc của Bộ tổng chỉ huy.
- Đại nhân ! Ách Tề Nhĩ đã hạ đạt mệnh lệnh ngợi khen!
Lính liên lạc nhìn thấy Tiêu Hoằng liền dè dặt, giọng điệu không dám có mảy may lỗ mãng.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, giơ lên cánh tay khẽ khẽ hất ngón tay , ý bảo lính liên lạc đọc đi.
- Xét thấy Bối La quân đoàn đại thắng Liệp Ưng quân đoàn, do đó ban phát mệnh lệnh như sau : tấn chức Đoàn trưởng La Kiệt là Huân tướng , Tiêu Hoằng tấn chức là Thiếu tá , Sở Tiểu Thiên bắt được Lặc Mỗ do đó đặc cách thăng là Trung tá, chức vụ cụ thể do Tiêu Hoằng phụ trách phân phối, toàn thể nhân viên chủ chiến của Bối La toàn bộ trao tặng huân chương Dũng Sĩ!
Lính liên lạc đọc rõ từng chữ.
Cái gọi là Huân tướng là quân hàm ở giữa Thượng tá và Chuẩn tướng, nhưng nếu muốn trở thành Tướng quân, cần phải có cái gọi là Huân tướng mới được, có nghĩa là người có được công huân sắp trở thành Tướng quân.
- Xong rồi ?
Thấy lính liên lạc buông xuống văn kiện trong tay , Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc hỏi .
- Xong rồi ạ !
Lính liên lạc có chút không hiểu gì , nói .
- Toàn bộ đều là thưởng bằng miệng, cái này cũng quá bủn xỉn đi ! Trừ La Kiệt , người khác không hề có giá trị gì đáng nói !
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói , giọng điệu cũng không có bất mãn, nhưng mơ hồ có chứa một chút trào phúng. Trên thực tế cũng đúng như thế , ngoại trừ Huân tướng, các quân hàm khác Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể phong cấp , còn dùng đến miệng của Ách Tề Nhĩ hắn làm gì ?
- Tiêu đại nhân chớ trách ! Ách Tề Nhĩ Tướng quân có nói qua, ông ấy rất muốn trao tặng ngài Huân tướng, chỉ là ngài quân hàm rất thấp, mới là trung úy , lập tức thăng lên Huân tướng thì có chút rất đột ngột. Ách Tề Nhĩ tướng quân ủy thác ta cam đoan với ngài , chỉ cần ngài có chút công tích, khẳng định sẽ thăng cấp cho ngài. Mặt khác , không phải là ban thưởng huân chương Dũng Sĩ cho toàn quân sao?
Lính liên lạc lựa lời nói khéo.
- Huân chương Dũng Sĩ ? không phải chỉ là miếng thiết vụn sao? Đối với quân nhân, huân chương tốt nhất chính là tương lại gặp phải địch nhân thì đạp ở dưới chân !
Tiêu Hoằng nói, tiếp theo liền phất tay áo , ý bảo lính liên lạc có thể đi
Tuy nhiên , lính liên lạc cũng không có đi mà đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, sau đó cẩn thận nói :
- Cái kia .. Tiêu đại nhân ! Thượng tá Lý Minh Khoa kia, có phải còn nhốt ở chỗ ngài hay không? À không! Là ở tạm ... A Minh Tả tướng quân hy vọng ngài có thể chuyển Lý Minh Khoa đến Hải Lam Tinh để an dưỡng!
Nghe nói tới ba chữ Lý Minh Khoa thần sắc Tiêu Hoằng hơi đổi . Không hề nghi ngờ, nếu lính liên lạc không đề cập tới, Tiêu Hoằng cũng quên mất hắn, cũng không biết tên kia đã bị tù binh tra tấn thành bộ dáng gì nữa.
Ước chừng đã nhốt Lý Minh Khoa bốn ngày, nói vậy cũng đủ hành hạ Lý Minh Khoa rồi, nếu tiếp tục nhốt hắn, Tiêu Hoằng còn thật sự lo lắng sẽ có tai nạn chết người. Bởi vậy, Tiêu Hoằng cũng không do dự , liền dẫn tên lính liên lạc đi ra ngoài.
Đi vào tầng một của Cứ điểm số 10, nơi này là chỗ giam giữ tù binh, hiện giờ đại bộ phận tù binh đã bị chuyển tới bộ chỉ huy sư đoàn, chỉ lưu lại một phòng cùng với hai mươi mấy tên tù binh Liệp Ưng cường tráng, phần lớn đều là tên mập trắng tỉ mỉ lựa chọn ra, loại này tương đối mà nói là giải tỏa khúc mắc trong lòng hắn.
Vừa mới tiến đến tầng một, liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết suy yếu của Lý Minh Khoa, kế tiếp là tiếng cười đùa của các tù binh. Lại nhìn trong một phòng nghỉ ngơi tên mập trắng đang hoa tay múa chân vui sướng, nói chuyện với vài tên binh sĩ trông coi tù binh, dường như là tình sử nào đó hắn bịa đặt ra, bộ dáng thoải mái sung sướng, cùng với vẻ mặt đầy hưng phấn.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo Vương Phàm cùng tên lính liên lạc đi đến, tên mập trắng thần tình thoải mái, mang theo thủ vệ binh cười khanh khách bước tới nói :
- Tiêu ca! Đến xem tên hỗn đản không hay ho kia à?
- Hắn thế nào rồi?
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn về hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết hỏi. Nơi đó là một cánh cửa phòng hộ to lớn bằng hợp kim, mà sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn không có chút biến hóa nào.
- A! Hắn tổng cộng ở trong này ba ngày rồi. Khỏi phải nói, hẳn là sảng khoái nhiều rồi! Thời điểm bắt đầu, bằng vào nghị lực cường đại hắn còn có thể phản kháng vài lần, sau đó đệ dứt khoát từ trong tù binh chọn ra vài tên cường mãnh thả đi vào.
Tên mập trắng cười hắc hắc nói, tiếp theo liền lấy ra một cái màn hình nhỏ.
Thông qua màn hình , mấy người Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong ngục giam tù binh. Lý Minh Khoa bị mấy tên binh sĩ Liệp Ưng cao lớn đặt nằm trên giường , vô cùng thê thảm, trên mặt cơ bản đã bị đánh thành đầu heo, mấy tên binh sĩ Liệp Ưng còn đang dùng cây mây quất trên người hắn.
Uy nghiêm của đoàn trường Liên hợp quân đoàn thứ 9 đã hoàn toàn biến mất.
Tên lính liên lạc nhìn thấy chỉ cảm thấy lỗ chân lông ướt đẫm, da đầu run lên. Dám vô sỉ giành giựt công lao của Bối La quân đoàn, đồng thời ở thời điểm Bối La quân đoàn tiến vào Vũ Nhuận Tinh, còn ngoan độc lừa gạt Bối La quân đoàn. Tuy rằng không rõ ràng lắm thái độ làm người của Tiêu Hoằng, nhưng kết cục tuyệt đối rất thảm, nhưng tên lính liên lạc không nghĩ tới Lý Minh Khoa rồi lại thê thảm như vậy.
Tuy nhiên, bất kể nói thế nào cũng may mà còn sống!
- Mang Lý Minh Khoa ra giao cho lính liên lạc đi !
Tiêu Hoằng phân phó rồi nói.
Tên mập trắng cũng không có quá nhiều kháng cự, liền cầm lấy cây mây đi tới trước cửa phòng hợp kim, ra dấu cho binh sĩ thủ vệ mở cửa.
Tiếp theo xuyên qua lan can hợp kim, hình ảnh thê thảm của Lý Minh Khoa lại lần nữa hiện ra trước mặt mấy người Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy cửa phòng hợp kim mở ra, lại thấy tên mập trắng chắp tay sau lưng đứng ngoài lan can , tất cả tù binh đều đình chỉ động tác tra tấn Lý Minh Khoa, dời ánh mắt nhìn tên mập trắng.
- Mập mạp! Thả ta ra ngoài, ta muốn nói chuyện với Tiêu Hoằng. Ta ... ta chịu không nổi.
Lý Minh Khoa rốt cục chịu thua nói.
Tên mập trắng không có lên tiếng trả lời, chỉ hơi giơ lên cây roi mây trong tay gõ gõ lên trên lan can, sau đó dùng roi chỉ chỉ trong góc. Chỉ thấy binh sĩ Liệp Ưng “ xoát xoát” đồng loạt đứng lên, thành thành thật thật đi tới góc phòng.
Hiển nhiên, mấy ngày nay binh sĩ Liệp Ưng đã biến Lý Minh Khoa thành thực thảm, mà dường như tên mập trắng cũng biến những tên binh sĩ Liệp Ưng này thành dễ bảo.
Tiếp theo tên mập trắng không có ngừng lại, ra dấu bảo mấy binh sĩ thủ vệ mang Lý Minh Khoa ra ngoài , giao cho tên lính liên lạc.
Thấy Lý Minh Khoa bị cáng khiêng đi, những binh sĩ Liệp Ưng liền đồng loạt hai tay ôm đầu gối ngồi xổm sát góc tường, ở trước mặt tên mập trắng, chúng có vẻ rất nhu thuận.
- Nghe nói binh sĩ Duy Lâm Công Quốc rất cứng rắn, ngươi làm thế nào cho bọn họ phục tùng vậy?
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua hơn hai mươi binh sĩ Liệp Ưng nhẹ giọng hỏi.
- Tra tấn người thôi, ta có một bộ, cho dù bọn họ là người sắt, cũng sẽ bị ta tra tấn thành mềm nhũn. Bọn họ cứng rắn thì cũng có sinh lý cực hạn, phải dùng hết biện pháp không để cho bọn họ ngủ này, hoặc là tiêm cho bọn chúng kích thích tố sinh dục này, sau đó cho bọn hắn ăn một ít dược vật này..
Tên mập trắng cười hắc hắc nói.
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, thần sắc ẩn ẩn hiện lên một chút ý cười, sau đó nói tiếp :
- Vừa rồi Ách Tề Nhĩ có đưa tới lời khen ngợi, tấn chức ngươi là Trung tá !
- Trung tá! Oa ! Không thể tưởng được nhanh như vậy lại thăng một cấp!
Tên mập trắng nghe nói như thế, nhếch miệng lên cười cuời, sao đó xoa xoa bàn tay mập ù, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng hỏi :
- Nếu thăng quân hàm, vậy Tiêu ca! Chức vụ của ta có phải cũng cần tăng lên một chút hay không? Ta thật sự không muốn làm tiếp chức phó!
- Được thôi! Từ hôm nay trở đi, người chính thức trở thành Doanh trưởng doanh thứ 6!
Tiêu Hoằng phi thường sảng khoái bổ nhiệm, tiếp theo liền chuẩn bị rời đi nơi này.
- Doanh thứ 6? Chúng ta có doanh thứ 6 sao?
Tên mập trắng có chút kinh ngạc, hỏi Tiêu Hoằng.
- Hiện tại có rồi!
- Vậy ... vậy thuộc hạ đâu? Còn nữa, binh sĩ đâu?
Tên mập trắng hỏi tiếp.
- Tìm đi! Bất kể dùng thủ đoạn gì!
Tiêu Hoằng ứng tiếng trả lời , rồi đi ra ngoài.
Nhìn Tiêu Hoằng xoay người rời đi, tên mập trắng chớp chớp mắt, trong lòng dần hiểu được : Đây là Tiêu Hoằng chỉ cho hắn một chức Doanh trưởng hữu danh vô thực, không có cả người tham mưu.
Tuy nhiên, quay đầu lại thử nghĩ, tên mập trắng cũng cảm thấy không sao cả, tìm thì tìm, ai sợ ai chứ !
- Được rồi! Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thuộc hạ của ta!
Tên mập trắng lớn tiếng nói.
- A?
Mấy ngày qua số tù binh này bị tên mập trắng tra tấn đến chết khiếp, nghe nói như thế, không kiềm được bật kêu lên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Cái gì? Các người ý kiến gì sao? Tin hay không ...
Sắc mặt tên mập trắng đột nhiên lạnh xuống, hơi nắm chặt nắm tay, phát ra tiếng xương kêu “ rốp rốp”.
- Không dám!
Trong đó có một gã tù binh vội lên tiếng, bọn họ phi thường biết rõ, thủ đoạn của tên mập trắng rốt cuộc có bao nhiêu tàn bạo, nếu chỉ là quất roi da, hoặc là đối mặt với các loại hình cụ, bọn họ đều có thể gánh được, nhưng thủ đoạn tra tấn của tên mập trắng, hiển nhiên vượt qua cảnh giới này.
- Thức thời là tốt rồi! Yên tâm, chỉ cần các người ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đối đãi tốt với các ngươi!
Trên mặt tên mập trắng đột nhiên toát ra một chút vẻ tươi cười , vẻ âm trầm trước đó không còn sot lại chút gì.
Đi ra phòng giam giữ tù binh, Tiêu Hoằng không dừng lại lâu, liền đi tới hướng phòng nghỉ.
- Trưởng quan ! Ngài cho tên mập trắng thành lập quân đội, ngài cho rằng tên này đáng tin sao?
Vương Phàm cẩn thận hỏi, đối với tên mập trắng, Vương Phàm hiểu biết cũng rất nhiều, tên kia từ lần trước gia nhập Bối La quân đoàn cho tới bây giờ cũng không lúc nào chịu yên tĩnh.
- Mặc kệ nó! Cho hắn một cái doanh, để cho hắn hao tâm tổn trí đi! Ta có cảm giác tên mập trắng có thể làm được!
Tiêu Hoằng thuận miệng đáp lại, sau đó phân phó Vương Phàm:
- À này! Người đi tới Bộ tổng chỉ huy một chuyến, cứ nói Bối La quân đoàn nguyện ý nhận thương binh của các quân đoàn khác, bất kể dạng nào với điều kiện tiên quyết là chuyển giao thương binh phải gia nhập Bối La quân đoàn!
- À !
Vương Phàm ứng tiếng đáp, Tiêu Hoằng định làm gì tự nhiên hắn rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.