Ma Ngân

Chương 806: Dùng cừu hận đi san bằng

Đình Vũ

11/09/2017

Nhìn Chiến Văn rơi trên mặt đất. Tiêu Hoằng biết, kể từ đó Cố Luân cùng hoàn toàn mất đi uy hiếp.

Đưa mắt ra hiệu cho Diệp Lâm, ý bảo hắn thu lấy toàn bộ Chiến Văn của Cố Luân, Tiêu Hoằng liền đưa tay lên lục soát trên người Cố Luân, cuối cùng lấy ra Ma Văn thông tin quân dụng của Cố Luân.

- Hiện tại mệnh lệnh cho thuộc hạ của ngươi lục soát ở các địa phương đó, lập tức đình chỉ tìm kiếm, tiến vào Thượng Đức Thôn nghỉ ngơi và hồi phục!

Tiêu Hoằng đặt Ma Văn thông tin quân dụng ở trước chóp mũi Cố Luân, tiếp theo phân phó, làm cho người ta có cảm giác: Không có khẩn trương, không có tàn bạo, hắn đang ở tình trạng rất bình thản.

Nhưng loại bình thản này luôn làm cho trong lòng Cố Luân cùng với Dịch Tư Nam phát lạnh.

Cố Luân tự nhiên hiểu được mục đích của Tiêu Hoằng làm như vậy, một khi mệnh lệnh này truyền ra, công cuộc lùng sục các tù nhân khác sẽ hoàn toàn tê liệt. Đến lúc đó muốn đuổi giết tù nhân, trên cơ bản đã biến thành không có khả năng, đồng dạng cũng hoàn toàn triệt để tuyên bố, kế hoạch của Tiêu Hoằng hoàn toàn thực hiện thành công.

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghe theo sao?

Cố Luân liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, nheo mắt suy nghĩ rồi đáp lại.

“Vù!

Không sai biệt lắm, ngay trong nháy mắt Cố Luân vừa nói dứt lời, lại nhìn Tiêu Hoằng đã lại lần nữa nâng lên cánh tay, bắn ra một mũi tên đen như mực tới Dịch Tư Nam.

Nhìn thấy một màn như thế, tim Dịch Tư Nam lập tức căng thẳng, có lòng muốn né tránh, kết quả lại phát hiện mũi tên này vạch một đường cong ở trên không trung, sau đó đâm thẳng vào phía trên đùi Dịch Tư Nam.

Ngay sau đó đó là cảnh thối rữa, cùng với tiếng tru lên thống khổ của Dịch Tư Nam. Tình cảnh như vậy thậm chí so với đi vào địa ngục còn đáng sợ hơn vạn phần.

Cho dù là Vương Quân tàn nhẫn trứ danh, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trên mũi hắn còn không kìm được giật giật. Tuy nhiên, hắn cũng không có biểu lộ quá nhiều, liền từng chút từng chút đỡ Phất Lạc đi vào, ngồi trên ghế, đồng thời cầm lấy một miếng thịt thăn trên bàn ăn đặt vào tay Phất Lạc.

Lại qua một phút, đồng hồ, nhìn Dịch Tư Nam cũng ngã xuống trong vũng máu đen kịt, thịt thối theo Dịch Tư Nam giãy giụa bắn ra. Khóe miệng Cố Luân không kìm được co rúm mấy lần.

- Có lẽ trong lòng ngươi đã chuẩn bị sẵn để chết, nhưng chết như thế nào là do ta định đoạt. Đương nhiên nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta còn có thể sẽ cho ngươi một con đường sống!

Tiêu Hoằng mờ nhạt cười cười, tiếp theo liền lấy ra một mũi tên khác, nhắm ngay trán Cố Luân, cách trán Cố Luân chỉ không đến một li.

Hơi nhướng mắt nhìn xem mũi tên đen như mực kia, khóe miệng Cố Luân lại lần nữa co rúm một hồi, trên trán mồ hôi đầm đỉa, hai mắt đã bị nhồi đầy sợ hãi.

Nhìn thấy bộ dáng Cố Luân này, Tiêu Hoằng không có nói gì thêm, trực tiếp dựng Cố Luân lên, sau đó đặt Ma Văn thông tin quân dụng vào tay Cố Luân, nhìn thẳng vào hắn nói:

- Hiện tại cứ phát ra mệnh lệnh, muốn phát thế nào thì phát, cứ tùy ngươi, ngươi có thể cầu viện, ngươi cũng có thể làm dựa theo lời nói của ta, về phần hậu quả, hẳn ngươi càng biết rõ hơn ta!

Liếc mắt nhìn đôi mắt lạnh thấu xương của Tiêu Hoằng kia, cùng với khí thế trên người hắn phát ra, Cố Luân do dự một chút, cuối cùng vẫn phát ra mệnh lệnh cho thuộc hạ, đình chỉ truy kích tù nhân, tiến vào Thượng Đức Thôn nghĩ ngơi và hồi phục.

Thấy Cố Luân nghe lời truyền đi mệnh lệnh như thế, Tiêu Hoằng tươi cười, sau đó lại lên tiếng hỏi:

- Hiện tại nói cho ta biết, kho hàng quân dụng tiếp tế tiếp viện của ngươi ở chỗ nào?

- Tầng cao nhất!

Cố Luân không một chút do dự đáp ngay.



- Tốt lắm!

Tiêu Hoằng nói xong, liền ra dấu ý bảo Thiết Nam áp giải Cố Luân, sau đó rời phòng họp đi lên tầng cao nhất.

Dọc theo thang lầu, Tiêu Hoằng như trước có thể nhìn thấy, tòa nhà lầu này hầu như đã toàn bộ bị giết chết hầu như không còn, chỗ lối đi nhỏ, trong phòng, khắp nơi đều là tử thi, máu tươi chỗ nào cũng có thể thấy được.

Về phần bên trong các tầng lầu khác, tù nhân đã hoàn toàn phân tán ra, tiến hành toàn bộ huyết tẩy trong Sở thực nghiệm linh hồn!

Đi lên tới tầng cao nhất, đẩy ra cánh cửa, thời điểm này đám người Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, một số thực vật tồn trữ trong tủ, xếp từng mảng từng mảng thịt heo, rau xanh, cùng với trong một căn phòng nhỏ, còn chất từng hũ rượu, từng lọ sơn trân hải vị phẩm chất cao.

- Người dân của các ngươi ngay cả cơm đều không có mà ăn, các ngươi ăn uống mấy thứ này, không cảm thấy khó nuốt trôi hay sao?

Tiêu Hoằng quay đầu, nhìn Cố Luân lên tiếng nói.

Cố Luân không có lên tiếng trả lời, sắc mặt không mảy may biến đổi.

- Thiết Nam, áp giải Cố Luân lên mái nhà cột chắc trên cột cờ cho ta, đồng thời cho toàn bộ ngọn đèn trên mái nhà nhắm ngay Cố Luân!

Tiêu Hoằng phân phó.

- Đã hiểu!

Thiết Nam đáp lại một tiếng, liền dẫn Cố Luân đi lên nóc lầu, sau đó làm theo lệnh.

Theo Cố Luân chật vật không chịu nổi bị treo cao trên cột cờ, ánh sáng của Ma Văn đăng bốn phía đều chiếu ngay Cố Luân, hơn 1 vạn binh sĩ Cao Tương còn lại nhìn thấy đều đồng loạt há hốc mồm.

Một màn như vậy rốt cuộc đại biểu cái gì không cần nói cũng biết: Quan chỉ huy cao nhất của chúng đã thành tù nhân của những tù nhân này.

Quan chỉ huy cao nhất bị bắt sống, như vậy bọn họ phải làm thế nào?

Lực đánh vào thị giác như vậy, cùng với đả kích trong lòng đối với binh sĩ Cao Tương không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng, vốn hàng ngũ binh sĩ Cao Tương coi như ngay ngắn trật tự, xếp hàng chịu chết, lập tức xuất hiện cảnh hỗn loạn, sau đó là tan vỡ.

Dường như lập tức biến thành một đám cừu non, mặc cho người xâm lược.

Tiêu Hoằng không có nhiều lời, cứ như vậy đứng ở bên cạnh mái nhà, gác một chân lên lan can quan sát phía dưới, hình ảnh máu chảy thành sông kia thật giống như luyện ngục. Làm cho người ta có cảm giác hắn giống như một Ma Vương ở trên cao nhìn xuống, thưởng thức cảnh giết chóc.

Không có Ma Văn chiến đấu cơ, không có Ma Văn xe tăng, những trọng hình vũ khí này có thể nói, đối mặt với những đội quân không chính hiệu, đối với đội quân tù nhân này gần như không có mảy may uy hiếp.

Hơn nữa giờ khắc này, cũng không cần phải phải lo lẳng viện quân gì tới, hoàn toàn là tận tình giết chóc.

Tất cả các địa phương trước đây tù nhân chịu đựng cực khổ, lúc này hoàn toàn dùng cừu hận đi dẹp yên, dùng máu tươi để rửa sạch!

Tiếng người Cao Tương gào thét, tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn nặng nề đó, đối với Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân mà nói, chính là âm nhạc êm tai nhất.

Về phần Cố Luân bị trói trên cột cờ, nhìn thấy hình ảnh như vậy, tất cả biểu tình trên mặt đã hoàn toàn đọng lại.

Ba vạn quân đều không thể cấu thành uy hiếp, những tù nhân này rốt cuộc là dã thú gì vậy chứ?



Nửa tiếng trôi qua, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết đã không còn sót lại chút gì. Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ trại tập trung Tín Nghĩa, đã thi thể nằm khắp nơi. Ba vạn quân cộng thêm trước đó 1 vạn rưỡi quân, tổn thất gần 5 vạn quân. Trên cơ bản không thua gì tổn thất của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc phát động một lần đại chiến quy mô với Thiên Tế Tinh.

Đồng dạng tổn thất như vậy, cùng tương đương với một phần năm của tổng binh lực Tự Cường Châu. Tổn thất này không phải lớn bình thường, mà trọng yếu hơn là, tổn thất như vậy, chính là do hơn 500 tù nhân tạo thành! Càng thêm mỉa mai là đối phương dường như trừ vài tên tù nhân bị vết thương nhẹ, vốn cũng không có giảm quân số chiến đấu, có thể nói xem như không có tổn thất.

Về phần Sở thực nghiệm linh hồn, cơ cấu trung tâm của chế tạo nhân ngẫu ngày xưa, cũng đã bị huyết tẩy sạch sẽ, các loại dụng cụ thu mua cao giá tất cả đều bị phá hủy.

Cao Tương Chân Nghĩa Quốc còn muốn chế tạo nhân ngẫu, vậy cần phải trả thêm một cái giá thật lớn.

Cùng lúc đó, lại nhìn tù nhân vừa mới giết chóc xong, toàn thân đều nhuộm máu đỏ đồng loạt quay lại đại sảnh trung tâm.

Mà lúc này ở trung tâm đại sảnh chính đẹp đẽ quý giá, từng cái nồi to bốc hơi thơm ngát, bên trong hầm từng cái đầu heo, ngoài ra, còn có hũ hũ rượu ngon. Tuy nhiên, những thành viên đội quân tù nhân này cũng rất có chừng mực, đều chỉ uống mấy ngụm cho nóng người mà thôi. Bọn họ cảm thấy hứng thú cũng chính là những thứ trong nồi. Liên tục giết chóc, trong hai ngày đánh giết hơn 4 vạn binh sĩ Cao Tương, nhưng một bữa ăn thế này cũng không có nếm qua.

- Vật phẩm tiếp tế tiếp viện ăn không hết, toàn bộ mang đi! Mà trước mắt, cứ tận tình ăn đi!

Tiêu Hoằng ngồi trên một khối tử thi, nghe mùi thơm trong nồi phát ra, lên tiếng nói.

Tiếp theo chúng tù nhân đều đi tới gần cái nồi lớn, tiếp theo cắt từng miếng thịt lớn, rắc gia vị tương ớt rồi bắt đầu từng ngụm từng ngụm cắn nuốt.

Tiêu Hoằng cũng như thế, nắm một cái giò heo, cũng bắt đầu gặm ăn với người ta. Dưới tình cảnh đã lâu chưa ăn gì, ở trong hoàn cảnh này, thịt đối với Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân mà nói, chính là mỹ vị tuyệt đối.

Rượu cơm no nê lại nghỉ ngơi chừng một giờ, thời điểm này chân trời đã xuất hiện vầng sáng buổi rạng đông.

Đội quân tù nhân cũng không có dừng lại lâu ở trong này, một lần nữa mặc lại áo bông hong khô và áo giáp da mới tân trang trên người, rồi mang theo từng túi từng túi vật tư lương thực đi tới máng trên lưng Thiết cước mã, sau đó chạy thẳng đến hai nhà xưởng ở phụ cận Tín Nghĩa Thị.

Đã trải qua giết chóc ngày hôm qua, toàn bộ thị dân Tín Nghĩa Thị, cùng với phu khuân vác bên trong nhà xưởng hầu như đã toàn bộ chạy trốn, đi về đâu không rõ.

Đi vào trong xưởng khai thác đá, trải qua một phen lục soát tìm kiếm, cuối cùng đội quân tù nhân liền phá vỡ cửa kho hàng số 1, chỉ thấy bên trong toàn bộ đều là Tái thạch Áo đinh thạch đã trải qua xử lý.

- Chọn lựa ra một số hàng thượng đẳng mang đi!

Tiêu Hoằng nói với vài tên Chế văn sư bên cạnh, sau đó Tiêu Hoằng liền tự mình đi vào trong đó, bắt đầu sục tìm bên trong kho hàng.

Rất nhanh, Tiêu Hoằng phát hiện trong một góc kho hàng một cái tủ trữ vật làm bằng thép hợp kim. Tiêu Hoằng sử dụng đoản đao Nhược Thủy phá vỡ Ma Văn khóa, liền nhìn thấy, trong tủ trữ vật đặt một số hộp gỗ, mở ra liền nhìn thấy, bên trong hộp gỗ chứa chính là Lưu quang thạch đã mài giũa tỉ mỉ, mười cái trong một hộp, tổng cộng có năm hộp.

- Mang hết những thứ này đi!

Tiêu Hoằng nói với Ốc Sư ở bên cạnh.

Đảo mắt thời gian đã tới bảy giờ sáng, Hàn Sinh lại đi tới văn phòng. Trên thực tế hầu như Hàn Sinh đã thức trắng một đêm không có nghỉ ngơi.

Trại tập trung Tín Nghĩa hoàn toàn không còn, đổi lại là ai cũng không thể ngủ?

Hiện tại Hàn Sinh chỉ hy vọng tình thế có thể mau chóng qua đi, áp chế đến thấp nhất, sau đó báo báo lên trên.

Đồng thời cùng đi vào với Hàn Sinh, còn có một nam nhân chừng hơn ba mươi tuổi, một thân quân trang, ưỡn thẳng như cây viết, giữ một hàng ria mờ nhạt, hắn chính là Vương Các sư trưởng của sư đoàn Chiến Hồn. Mà sư đoàn Chiến Hồn cũng là sư đoàn mạnh nhất của Tự Cường Châu, cộng có được 3000 quân, có thể nói là bộ đội tinh nhuệ, trang bị cũng cực kỳ tiên tiến, hầu hết đều là xuất xứ từ Xích Nghĩa liên hợp thể cùng với Tân Bối Ba liên hợp thể, cấp bậc binh sĩ phổ biến đều ở Ngự Giả cấp năm trở lên.

Có thể nói, hiện tại đối với Hàn Sinh, trừ Cố Luân ra, cũng chỉ có thể dựa vào Vương Các tướng mạo anh tuấn này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook