Chương 854: Dụng tâm kín đáo
Đình Vũ
11/09/2017
Thời gian ba ngày vội vàng mà qua. Lại nhìn Bái Áo Thị của Tự Cường Châu, đã bị Cao Long Văn mang đến 5 vạn binh sĩ tinh nhuệ bao vây quanh, chật như nêm cối, nghiêm cấm thị dân Bái Áo Thị ra khỏi thành.
Ờ bên ngoài thành, Cao Long Văn ngồi trong phòng điều khiển chính Ma Văn vận binh hạm, biểu tình trên mặt chỉ là một mảnh lạnh như băng.
- Dân chúng của Bái Áo Thị toàn bộ đều là dư nghiệt của Hàn Sinh, mệnh lệnh cho 300 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của đại đội không chiến thứ 5 tức khắc cất cánh, oanh kích Bái Áo Thị, ngay cả người và kiến trúc đều san bằng cho ta, không lưu lại một người sống!
Cao Long Văn giọng điệu quả quyết, hạ đạt mệnh lệnh.
Mà mệnh lệnh này có thể nói là cực kỳ bi thảm, chỉ một câu nói liền xóa sạch tính mạng bao người của một tòa thành. Mà trọng yếu hơn là cả tòa thành này đều là người Cao Tương, cũng có thể nói là người một nhà.
Về phần mục đích của Cao Long Văn làm như vậy chỉ c một, chính vì ngày hắn bị bắt, rất nhiều thị dân trong thành đều thấy được. Mà tin tức hắn bị Tiêu Hoằng bát làm tù binh là bằng bất cứ giá nào không thể để truyền ra ngoài. Vì thế, hắn chỉ có thể một lần diệt khẩu, làm cho sự kiện này triệt để biến mất trên thế giới.
Theo Cao Long Văn ra lệnh một tiếng, lại nhìn 300 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, đã xuất hiện ở trên vùng trời Bái Áo Thị, ngay sau đó liền không lưu tình chút nào tiến hành điên cuồng oanh tạc xuống Bái Áo Thị,!
Trong chớp mắt, Bái Áo Thị được xem là một tòa thành đông đúc phồn thịnh, lập tức biến thành địa ngục chốn nhân gian, lầu cao sập đổ, ngọn lửa nổi lên khắp nơi, phía trên mặt đất tiếng khóc thét, tiếng kêu la, tiếng gào rống không dứt bên tai...
Ước chừng trải qua mấy chục đợt oanh tạc, Bái Áo Thị đã triệt để biến thành một mảnh phế tích, đồng thời chỉ thấy 5 vạn binh sĩ tinh nhuệ, cũng đã từ bốn phương tám hướng tiến vào trong thành. Gặp người là giết, bất kể là đứa trẻ đang khóc nỉ non bên cạnh phế tích, hay là lão nhân tập tễnh, hoặc là thương binh đang khẩn cầu Áo Cách Tư Thần che chở.
Mà những bình dân này không có Chiến Văn, không có vũ khí, không có một chút vốn để phản kháng, đối mặt với tàn sát của binh sĩ tinh nhuệ, chỉ có thể ngồi chờ chết, giống như những con cừu ngu dại, ngay cả sừng đều bị vặt đi.
Cùng lúc đó, ở tận phía bắc Tự Cường Châu, Tiêu Hoằng cũng không biết được hết thảy chuyện phát sinh ở Bái Áo Thị, mà dù có biết đương nhiên hắn cũng không quan tâm.
Thấy Lôi A và Mặc Long đã thành tựu Đại Ngự Sư đang vô cùng hưng phấn từ trong căn phòng đá đi ra, Tiêu Hoằng bình thản cười.
- Này! Từ An Thượng Võ nơi đó có hai cái Chiến Văn Đại Ngự Sư cấp một, phân cho hai các ngươi đi!
Hứa Kính Uy đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, lấy ra hai cái Chiến Văn Đại Ngự Sư cấp một, phân biệt ném cho Lôi A và Mặc Long, cười cười nói.
- Cảm tạ!
Lôi A và Mặc Long cùng đáp lại một tiếng. Đối với Hứa Kính Uy, tuy rằng đội quân tù nhân vẫn còn có một chút khúc mắc, nhưng cũng không cừu hận hay chán ghét gì với Hứa Kính Uy.
Tiếp theo sau, chuẩn bị xong Tiêu Hoằng không có dừng lại lâu, trực tiếp dẫn dắt đội quân tù nhân tiến vào tới bên trong lãnh địa Hồng Tâm Châu.
Chính là tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất đi về hướng Thiên Tể Tinh.
Bởi vì Hồng Tâm Châu này cũng không giống như Tự Cường Châu. Lực lượng quân sự có thể nói tương đối nghiêm mặt, gần như ngay lúc đám người Tiêu Hoằng chạy như điên không đến nửa tiếng. Tiêu Hoằng liền phát hiện, giữa hai ngọn núi thẳng tắp như ngập trong mây chính là một tấm lưới hợp kim phòng hộ thật lớn, phía trên tháp canh gác dựng hai bên lưới phòng hộ, binh sĩ Cao Tương đang không ngừng tuần tra qua lại.
Một màn như vậy, ở trên bản đồ cũng có một điểm đánh dấu, những cửa ải như vậy nối tiếp trên đường vào Hồng Tâm Châu, gần như là sao chi chít trên trời, tùy ý có thể thấy được, tránh cũng không thể tránh. Trên thực tế phòng vệ nơi này còn coi như yếu, chỉ có hơn một trăm người.
- Rốt cuộc là ai? Dừng lại, nhận kiểm tra!
Ngay lúc đám người Tiêu Hoằng từ trong rừng cây lao ra, chạy thẳng đến trạm gác, tên lính gác đứng ở trên tháp, liền trước tiên phát hiện tung tích đám người Tiêu Hoằng, lập tức lộ vẻ mặt cảnh giác, phát ra tiếng quát hỏi, đồng thời giơ lên Ma Văn súng trường trong tay.
“Vù, vù, phốc, phốc!
Nhưng mà ngay lúc tên binh sĩ Cao Tương này vừa dứt lời, bên trong đám tù nhân lập tức bay ra hai chùm tia sáng màu lam sâm, bay thẳng tới hai gã lính gác, không đợi hai gã lính gác kịp phản ứng, trên trán đã lần lượt bị đánh xuyên qua ngã xuống trong vũng máu.
Đồng thời, phía trên cánh tay phải của Tiêu Hoằng, đã bốc cháy lên “ngọn lửa” màu đỏ, hắn nhắm chuẩn tấm lưới hợp kim phòng hộ cách chừng hơn trăm thước, cánh tay liên tục huy động vài cái, trong nháy mắt rậm rạp băng nhận liền trực tiếp bắn về phía tấm lưới hợp kim phòng hộ.
“Ầm ầm!
Ngay sau đó, tấm lưới hợp kim phòng hộ liền đổ sụp xuống, đồng thời đội quân tù nhân cưỡi trên Thiết cước mã, cũng phóng thẳng qua chỗ trống chạy về hướng phương bắc.
Hơn một trăm tên binh sĩ Cao Tương canh giữ bên cạnh tấm lưới còn chưa kịp phản ứng, đám người Tiêu Hoằng đã hoàn toàn chạy xa, lại một lần nữa nhảy vào bên trong rừng cây, không thấy bóng dáng, chỉ để lại hai cỗ tử thi ở trên tháp trạm canh gác.
Đối với cảnh tượng như vậy, binh sĩ Cao Tương tự nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, nhưng cũng không có hạ lệnh truy kích, mà lập tức báo cáo chi tiết tin tức cho thủ trưởng, thái độ có thể nói rất cẩn thận.
Bởi vì binh sĩ Cao Tương canh gác ở trạm canh này cũng biết rằng, một đoạn thời gian gần đây Tự Cường Châu cũng không yên ổn. Bởi vậy đối với biên giới phía nam Tự Cường Châu này có thể nói là rất cảnh giác.
Hồng Tâm Châu, Ái Cao Thị.
Nơi này xem như là một thành thị chủ yếu của Hồng Tâm Châu, địa vị của nó không thua gì Tín Nghĩa Thị. Chưởng quản nơi này tên là Thường Vĩnh, quân hàm Thượng tướng, chức vụ Quan tổng chỉ huy quân sự nam bộ Hồng Tâm Châu.
Tuy rằng hắn nhận được tin tức là tất cả thị dân của Bái Áo Thị toàn bộ làm phản, nhưng với Thường Vĩnh xem ra, cùng với nói là trừng phạt còn không bằng nói là che đậy.
Đương nhiên, Thường Vĩnh không thể nghĩ đến chuyện tai tiếng siêu cấp đường đường là Chuẩn thần phụ Cao Long Văn mà bị bắt sống như vậy, nhưng với Thường Vĩnh xem ra: Nếu toàn bộ Tự Cường Châu phản bội, điều này đôi Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện phi thường tai tiếng. Ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đối với chuyện trừng phạt kẻ phản loạn, thường thường chính là khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
Hơn nữa làm như vậy, một là có thể bày ra sự cường đại của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, còn là để chấn nhiếp đối với kẻ mang lòng dạ bất lương. Mà hai là người chết thì sẽ vĩnh viễn không thể lên tiếng, càng sẽ không tạo ra dư luận gây ảnh hưởng không tốt.
- Tướng quân! Vừa mới nhận được tin tức, ở hướng Tự Cường Châu có hơn năm trăm người ngựa tiến vào khu vực trực thuộc của chúng ta, đang một đường chạy như điên tới hướng bắc. Xin hỏi nên làm cái gì bây giờ?
Đúng lúc này, Lý Đại Vĩ phó quan chỉ huy quân khu nam bộ Hồng Tâm chạy tới báo cáo với Thường Vĩnh.
Đối với đội quân tù nhân, người của Hồng Tâm Châu vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Vì thế với số lượng hơn năm trăm người như vậy, bọn họ càng không có đặt ở trong mắt.
Dựa theo lẽ thường, điều này đều không cần phải nói, trực tiếp điều động quân đội gần đó vây giết là xong, nhưng lúc này Thường Vĩnh lại không có mau chóng đưa ra mệnh lệnh thuyết phục, mà lại rơi vào trầm ngâm suy nghĩ.
- Tướng quân! Ngài suy nghĩ gì vậy? Chúng ta không hạ lệnh bao vây tiễu trừ sao?
Lý Đại Vĩ nhìn Thường Vĩnh thử hỏi.
- Ngươi nói xem, nhóm người này có thể là người trước thời hạn trốn khỏi Bái Áo Thị hay không?
Thường Vĩnh nheo mắt suy nghĩ rồi hỏi.
- Điều này thực rất có thể! Lý Đại Vĩ đáp lại.
- Ngươi nói xem, Hàn Sinh và Tự Cường Châu phản loạn chỉ là một mặt, mà Cao Long Văn kia dùng thủ đoạn tàn bạo như thế đi oanh kích tàn sát Bái Ao Thị, cả người lẫn vật không chừa lại gì, có phải hay không còn đang giấu giếm bí mật gì khác không thể cho ai biết?
Thường Vinh nhìn chằm chằm Lý Đại Vì, hỏi tiếp.
- Điều này...
Nghe Thường Vĩnh hỏi như vậy, trong lòng Lý Đại Vì lập tức nhảy “bộp” một cái, sau đó hạ giọng đáp lại:
- Cũng có thể!
- Như vậy chúng ta chặn nhóm người này lại rồi bắt được bọn họ, hoặc là đánh chết, Cao Long Văn có thể hay không cho rằng chúng ta cũng biết bí mật của hắn? Như vậy nếu ngươi là Cao Long Văn, ngươi sẽ làm thế nào?
Thường Vinh nhìn chằm chằm vào mắt Lý Đại Vì, hỏi ngược lại.
- Cái này...
Trên mặt Lý Đại Vì không khỏi cứng đờ.
- Ngươi nói xem, có thể hay không tính cả chúng ta cùng đồng loạt bị diệt khẩu?
Thường Vinh tiếp theo hỏi ngược thêm một câu, trên mặt đã lóe ra một chút ý cười, dường như thật sự tự giễu mình.
Lý Đại Vĩ không có đáp lại, cả người đã cứng dơ tại đương trường, không nhúc nhích.
- Kỳ thật thì sao? Nói không dễ nghe một chút, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc này chính là của Cao gia, những người khác đều là con chó mà thôi, vậy con chó thì làm sao? Phải làm con chó hiểu biết!
Thường Vĩnh nói tiếp.
- Như vậy đại nhân ngài có ý là...? Thả cho bọn họ đi ư? Nhưng điều này lại không có cách nào ăn nói với cấp trên!
Lý Đại Vĩ nhỏ giọng nói.
- Thả cho đi? Điều này sao có thể? Nói tóm lại, chính là đừng làm cho 500 người kia chết ở trong khu vực trực thuộc chúng ta. Cứ truyền lệnh xuống, toàn bộ không quân xuất động, cuồng oanh lạm tạc, nhưng không được nhắm ngay mục tiêu... Lục quân cũng như thế, điều động 5 vạn quân, tiến hành vây sát bọn họ, nhưng nói cho quan chỉ huy biết, chỉ cần thua không nên thắng... Còn nữa, diễn cho hay một chút, có chết một ngàn hay tám trăm người cũng không quan hệ!
Thường Vĩnh trầm tư một lát, rồi dùng giọng điệu thoải mái ra lệnh.
- Ta hiểu rồi đại nhân! Chính là cứ đánh như đuổi nhóm người này tới bắc bộ Hồng Tâm Châu, giao cho Quan tổng chỉ huy Diệp Lập Ba ở khu bắc thu phục đi, chính là quân công của đại nhân lần này có thể lại vuột tay rồi!
Lý Đại Vĩ đáp lại.
- Quân công? Ta nếu thật sự để ý loại đồ vật này thì đã sớm nhậm chức quân đội vương bài ở bắc bán cầu, nhưng ta nghĩ sinh mệnh mới là trọng yếu nhất, viên đạn phía trước dễ tránh, dao nhỏ sau lưng khó phòng ha ha...
Thường Vĩnh tự giễu cười cười đáp lại.
Ngắn ngủn vài phút sau, theo mệnh lệnh dụng tâm kín đáo của Thường Vĩnh truyền xuống, chỉ nhìn thấy ước chừng 500 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đều xuất động, lập tức “phóng tới” chỗ đám người Tiêu Hoằng đang chạy, đồng thời quân đội lại liên tiếp tiến hành truy đuổi vây chặn đánh để bị giết.
Giờ phút này Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân đã từ bên trong núi rừng chạy như điên đi ra, đi tới trên một con đường đất. Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn chiến đâu cơ phía sau oanh tạc tiếng động nổ vang, hắn nheo mắt suy nghĩ, đối với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng sớm có chuẩn bị tâm lý, dường như đã bắt đầu chân chính khảo nghiệm.
- Các đơn vị chú ý bảo hộ, hiệp tác, nhớ kỹ dù không đủ công sự che chắn, tận khả năng đừng có ngừng lại!
Tiêu Hoằng lớn tiếng ra lệnh. Đồng thời đưa mắt nhìn cửa ải trạm canh gác xa xa.
Chỉ cần xuyên qua nơi đó, lại một lần nữa tiến vào bên trong núi rừng, tình huống sẽ tốt hơn một chút.
- Hiểu rõ!
- Đã hiểu!
Đội quân tù nhân lần lượt đáp lại một tiếng, đồng thời đều khởi động Chiến Văn loại phòng ngự, cùng với Chiến Văn loại công kích cự ly xa.
Ờ bên ngoài thành, Cao Long Văn ngồi trong phòng điều khiển chính Ma Văn vận binh hạm, biểu tình trên mặt chỉ là một mảnh lạnh như băng.
- Dân chúng của Bái Áo Thị toàn bộ đều là dư nghiệt của Hàn Sinh, mệnh lệnh cho 300 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của đại đội không chiến thứ 5 tức khắc cất cánh, oanh kích Bái Áo Thị, ngay cả người và kiến trúc đều san bằng cho ta, không lưu lại một người sống!
Cao Long Văn giọng điệu quả quyết, hạ đạt mệnh lệnh.
Mà mệnh lệnh này có thể nói là cực kỳ bi thảm, chỉ một câu nói liền xóa sạch tính mạng bao người của một tòa thành. Mà trọng yếu hơn là cả tòa thành này đều là người Cao Tương, cũng có thể nói là người một nhà.
Về phần mục đích của Cao Long Văn làm như vậy chỉ c một, chính vì ngày hắn bị bắt, rất nhiều thị dân trong thành đều thấy được. Mà tin tức hắn bị Tiêu Hoằng bát làm tù binh là bằng bất cứ giá nào không thể để truyền ra ngoài. Vì thế, hắn chỉ có thể một lần diệt khẩu, làm cho sự kiện này triệt để biến mất trên thế giới.
Theo Cao Long Văn ra lệnh một tiếng, lại nhìn 300 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, đã xuất hiện ở trên vùng trời Bái Áo Thị, ngay sau đó liền không lưu tình chút nào tiến hành điên cuồng oanh tạc xuống Bái Áo Thị,!
Trong chớp mắt, Bái Áo Thị được xem là một tòa thành đông đúc phồn thịnh, lập tức biến thành địa ngục chốn nhân gian, lầu cao sập đổ, ngọn lửa nổi lên khắp nơi, phía trên mặt đất tiếng khóc thét, tiếng kêu la, tiếng gào rống không dứt bên tai...
Ước chừng trải qua mấy chục đợt oanh tạc, Bái Áo Thị đã triệt để biến thành một mảnh phế tích, đồng thời chỉ thấy 5 vạn binh sĩ tinh nhuệ, cũng đã từ bốn phương tám hướng tiến vào trong thành. Gặp người là giết, bất kể là đứa trẻ đang khóc nỉ non bên cạnh phế tích, hay là lão nhân tập tễnh, hoặc là thương binh đang khẩn cầu Áo Cách Tư Thần che chở.
Mà những bình dân này không có Chiến Văn, không có vũ khí, không có một chút vốn để phản kháng, đối mặt với tàn sát của binh sĩ tinh nhuệ, chỉ có thể ngồi chờ chết, giống như những con cừu ngu dại, ngay cả sừng đều bị vặt đi.
Cùng lúc đó, ở tận phía bắc Tự Cường Châu, Tiêu Hoằng cũng không biết được hết thảy chuyện phát sinh ở Bái Áo Thị, mà dù có biết đương nhiên hắn cũng không quan tâm.
Thấy Lôi A và Mặc Long đã thành tựu Đại Ngự Sư đang vô cùng hưng phấn từ trong căn phòng đá đi ra, Tiêu Hoằng bình thản cười.
- Này! Từ An Thượng Võ nơi đó có hai cái Chiến Văn Đại Ngự Sư cấp một, phân cho hai các ngươi đi!
Hứa Kính Uy đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, lấy ra hai cái Chiến Văn Đại Ngự Sư cấp một, phân biệt ném cho Lôi A và Mặc Long, cười cười nói.
- Cảm tạ!
Lôi A và Mặc Long cùng đáp lại một tiếng. Đối với Hứa Kính Uy, tuy rằng đội quân tù nhân vẫn còn có một chút khúc mắc, nhưng cũng không cừu hận hay chán ghét gì với Hứa Kính Uy.
Tiếp theo sau, chuẩn bị xong Tiêu Hoằng không có dừng lại lâu, trực tiếp dẫn dắt đội quân tù nhân tiến vào tới bên trong lãnh địa Hồng Tâm Châu.
Chính là tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất đi về hướng Thiên Tể Tinh.
Bởi vì Hồng Tâm Châu này cũng không giống như Tự Cường Châu. Lực lượng quân sự có thể nói tương đối nghiêm mặt, gần như ngay lúc đám người Tiêu Hoằng chạy như điên không đến nửa tiếng. Tiêu Hoằng liền phát hiện, giữa hai ngọn núi thẳng tắp như ngập trong mây chính là một tấm lưới hợp kim phòng hộ thật lớn, phía trên tháp canh gác dựng hai bên lưới phòng hộ, binh sĩ Cao Tương đang không ngừng tuần tra qua lại.
Một màn như vậy, ở trên bản đồ cũng có một điểm đánh dấu, những cửa ải như vậy nối tiếp trên đường vào Hồng Tâm Châu, gần như là sao chi chít trên trời, tùy ý có thể thấy được, tránh cũng không thể tránh. Trên thực tế phòng vệ nơi này còn coi như yếu, chỉ có hơn một trăm người.
- Rốt cuộc là ai? Dừng lại, nhận kiểm tra!
Ngay lúc đám người Tiêu Hoằng từ trong rừng cây lao ra, chạy thẳng đến trạm gác, tên lính gác đứng ở trên tháp, liền trước tiên phát hiện tung tích đám người Tiêu Hoằng, lập tức lộ vẻ mặt cảnh giác, phát ra tiếng quát hỏi, đồng thời giơ lên Ma Văn súng trường trong tay.
“Vù, vù, phốc, phốc!
Nhưng mà ngay lúc tên binh sĩ Cao Tương này vừa dứt lời, bên trong đám tù nhân lập tức bay ra hai chùm tia sáng màu lam sâm, bay thẳng tới hai gã lính gác, không đợi hai gã lính gác kịp phản ứng, trên trán đã lần lượt bị đánh xuyên qua ngã xuống trong vũng máu.
Đồng thời, phía trên cánh tay phải của Tiêu Hoằng, đã bốc cháy lên “ngọn lửa” màu đỏ, hắn nhắm chuẩn tấm lưới hợp kim phòng hộ cách chừng hơn trăm thước, cánh tay liên tục huy động vài cái, trong nháy mắt rậm rạp băng nhận liền trực tiếp bắn về phía tấm lưới hợp kim phòng hộ.
“Ầm ầm!
Ngay sau đó, tấm lưới hợp kim phòng hộ liền đổ sụp xuống, đồng thời đội quân tù nhân cưỡi trên Thiết cước mã, cũng phóng thẳng qua chỗ trống chạy về hướng phương bắc.
Hơn một trăm tên binh sĩ Cao Tương canh giữ bên cạnh tấm lưới còn chưa kịp phản ứng, đám người Tiêu Hoằng đã hoàn toàn chạy xa, lại một lần nữa nhảy vào bên trong rừng cây, không thấy bóng dáng, chỉ để lại hai cỗ tử thi ở trên tháp trạm canh gác.
Đối với cảnh tượng như vậy, binh sĩ Cao Tương tự nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, nhưng cũng không có hạ lệnh truy kích, mà lập tức báo cáo chi tiết tin tức cho thủ trưởng, thái độ có thể nói rất cẩn thận.
Bởi vì binh sĩ Cao Tương canh gác ở trạm canh này cũng biết rằng, một đoạn thời gian gần đây Tự Cường Châu cũng không yên ổn. Bởi vậy đối với biên giới phía nam Tự Cường Châu này có thể nói là rất cảnh giác.
Hồng Tâm Châu, Ái Cao Thị.
Nơi này xem như là một thành thị chủ yếu của Hồng Tâm Châu, địa vị của nó không thua gì Tín Nghĩa Thị. Chưởng quản nơi này tên là Thường Vĩnh, quân hàm Thượng tướng, chức vụ Quan tổng chỉ huy quân sự nam bộ Hồng Tâm Châu.
Tuy rằng hắn nhận được tin tức là tất cả thị dân của Bái Áo Thị toàn bộ làm phản, nhưng với Thường Vĩnh xem ra, cùng với nói là trừng phạt còn không bằng nói là che đậy.
Đương nhiên, Thường Vĩnh không thể nghĩ đến chuyện tai tiếng siêu cấp đường đường là Chuẩn thần phụ Cao Long Văn mà bị bắt sống như vậy, nhưng với Thường Vĩnh xem ra: Nếu toàn bộ Tự Cường Châu phản bội, điều này đôi Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện phi thường tai tiếng. Ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đối với chuyện trừng phạt kẻ phản loạn, thường thường chính là khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
Hơn nữa làm như vậy, một là có thể bày ra sự cường đại của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, còn là để chấn nhiếp đối với kẻ mang lòng dạ bất lương. Mà hai là người chết thì sẽ vĩnh viễn không thể lên tiếng, càng sẽ không tạo ra dư luận gây ảnh hưởng không tốt.
- Tướng quân! Vừa mới nhận được tin tức, ở hướng Tự Cường Châu có hơn năm trăm người ngựa tiến vào khu vực trực thuộc của chúng ta, đang một đường chạy như điên tới hướng bắc. Xin hỏi nên làm cái gì bây giờ?
Đúng lúc này, Lý Đại Vĩ phó quan chỉ huy quân khu nam bộ Hồng Tâm chạy tới báo cáo với Thường Vĩnh.
Đối với đội quân tù nhân, người của Hồng Tâm Châu vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Vì thế với số lượng hơn năm trăm người như vậy, bọn họ càng không có đặt ở trong mắt.
Dựa theo lẽ thường, điều này đều không cần phải nói, trực tiếp điều động quân đội gần đó vây giết là xong, nhưng lúc này Thường Vĩnh lại không có mau chóng đưa ra mệnh lệnh thuyết phục, mà lại rơi vào trầm ngâm suy nghĩ.
- Tướng quân! Ngài suy nghĩ gì vậy? Chúng ta không hạ lệnh bao vây tiễu trừ sao?
Lý Đại Vĩ nhìn Thường Vĩnh thử hỏi.
- Ngươi nói xem, nhóm người này có thể là người trước thời hạn trốn khỏi Bái Áo Thị hay không?
Thường Vĩnh nheo mắt suy nghĩ rồi hỏi.
- Điều này thực rất có thể! Lý Đại Vĩ đáp lại.
- Ngươi nói xem, Hàn Sinh và Tự Cường Châu phản loạn chỉ là một mặt, mà Cao Long Văn kia dùng thủ đoạn tàn bạo như thế đi oanh kích tàn sát Bái Ao Thị, cả người lẫn vật không chừa lại gì, có phải hay không còn đang giấu giếm bí mật gì khác không thể cho ai biết?
Thường Vinh nhìn chằm chằm Lý Đại Vì, hỏi tiếp.
- Điều này...
Nghe Thường Vĩnh hỏi như vậy, trong lòng Lý Đại Vì lập tức nhảy “bộp” một cái, sau đó hạ giọng đáp lại:
- Cũng có thể!
- Như vậy chúng ta chặn nhóm người này lại rồi bắt được bọn họ, hoặc là đánh chết, Cao Long Văn có thể hay không cho rằng chúng ta cũng biết bí mật của hắn? Như vậy nếu ngươi là Cao Long Văn, ngươi sẽ làm thế nào?
Thường Vinh nhìn chằm chằm vào mắt Lý Đại Vì, hỏi ngược lại.
- Cái này...
Trên mặt Lý Đại Vì không khỏi cứng đờ.
- Ngươi nói xem, có thể hay không tính cả chúng ta cùng đồng loạt bị diệt khẩu?
Thường Vinh tiếp theo hỏi ngược thêm một câu, trên mặt đã lóe ra một chút ý cười, dường như thật sự tự giễu mình.
Lý Đại Vĩ không có đáp lại, cả người đã cứng dơ tại đương trường, không nhúc nhích.
- Kỳ thật thì sao? Nói không dễ nghe một chút, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc này chính là của Cao gia, những người khác đều là con chó mà thôi, vậy con chó thì làm sao? Phải làm con chó hiểu biết!
Thường Vĩnh nói tiếp.
- Như vậy đại nhân ngài có ý là...? Thả cho bọn họ đi ư? Nhưng điều này lại không có cách nào ăn nói với cấp trên!
Lý Đại Vĩ nhỏ giọng nói.
- Thả cho đi? Điều này sao có thể? Nói tóm lại, chính là đừng làm cho 500 người kia chết ở trong khu vực trực thuộc chúng ta. Cứ truyền lệnh xuống, toàn bộ không quân xuất động, cuồng oanh lạm tạc, nhưng không được nhắm ngay mục tiêu... Lục quân cũng như thế, điều động 5 vạn quân, tiến hành vây sát bọn họ, nhưng nói cho quan chỉ huy biết, chỉ cần thua không nên thắng... Còn nữa, diễn cho hay một chút, có chết một ngàn hay tám trăm người cũng không quan hệ!
Thường Vĩnh trầm tư một lát, rồi dùng giọng điệu thoải mái ra lệnh.
- Ta hiểu rồi đại nhân! Chính là cứ đánh như đuổi nhóm người này tới bắc bộ Hồng Tâm Châu, giao cho Quan tổng chỉ huy Diệp Lập Ba ở khu bắc thu phục đi, chính là quân công của đại nhân lần này có thể lại vuột tay rồi!
Lý Đại Vĩ đáp lại.
- Quân công? Ta nếu thật sự để ý loại đồ vật này thì đã sớm nhậm chức quân đội vương bài ở bắc bán cầu, nhưng ta nghĩ sinh mệnh mới là trọng yếu nhất, viên đạn phía trước dễ tránh, dao nhỏ sau lưng khó phòng ha ha...
Thường Vĩnh tự giễu cười cười đáp lại.
Ngắn ngủn vài phút sau, theo mệnh lệnh dụng tâm kín đáo của Thường Vĩnh truyền xuống, chỉ nhìn thấy ước chừng 500 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đều xuất động, lập tức “phóng tới” chỗ đám người Tiêu Hoằng đang chạy, đồng thời quân đội lại liên tiếp tiến hành truy đuổi vây chặn đánh để bị giết.
Giờ phút này Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân đã từ bên trong núi rừng chạy như điên đi ra, đi tới trên một con đường đất. Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn chiến đâu cơ phía sau oanh tạc tiếng động nổ vang, hắn nheo mắt suy nghĩ, đối với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng sớm có chuẩn bị tâm lý, dường như đã bắt đầu chân chính khảo nghiệm.
- Các đơn vị chú ý bảo hộ, hiệp tác, nhớ kỹ dù không đủ công sự che chắn, tận khả năng đừng có ngừng lại!
Tiêu Hoằng lớn tiếng ra lệnh. Đồng thời đưa mắt nhìn cửa ải trạm canh gác xa xa.
Chỉ cần xuyên qua nơi đó, lại một lần nữa tiến vào bên trong núi rừng, tình huống sẽ tốt hơn một chút.
- Hiểu rõ!
- Đã hiểu!
Đội quân tù nhân lần lượt đáp lại một tiếng, đồng thời đều khởi động Chiến Văn loại phòng ngự, cùng với Chiến Văn loại công kích cự ly xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.