Chương 1134: Dưới trướng của ma
Đình Vũ
16/09/2017
- Trước khi tới đây ý của bọn họ là ném ngươi ra ngoài, bởi vì bọn họ không muốn thêm một miệng ăn hại. Hiện tại thì sao, ta muốn kéo ngươi nhập bọn!
Tiêu Hoằng cùng nói gọn gàng dứt khoát. Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, tên râu ria xồm xoàm trước mắt này. Rốt cuộc có giá trị bao nhiêu, cùng nổi danh với Áo Thác, chẳng bao lâu sau cũng là nhân vật cấp quốc bảo.
- Kéo ta nhập bọn? Không sợ ta có cơ hội, sẽ bày ra một lần hành động ám sát ngươi sao?
Ai Nhĩ Phu bày ra một bộ miệng lười nói đùa.
- Cứ tùy tiện là được! Muốn ám sát người của ta chỗ nào cũng có, không kém gì ngươi đâu!
Tiêu Hoằng cũng cười cười đáp lại.
- Ta đây được lợi gì? Ai Nhĩ Phu hỏi tiếp.
- Sẽ không bị ném ra!
Tiêu Hoằng nói thẳng thừng.
- Tốt, đồng ý giao dịch! Tuy nhiên, trước tiên là nói trước, đừng hy vọng ta nghe theo những tên thiếu tế bào kia!
Ai Nhĩ Phu liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, cười cười nói. Một lần nói chuyện này, hắn đã làm ra một lần lựa chọn trọng đại trong đời, làm bạn với Tiêu Hoằng, vào dưới trướng của Ma.
Tuy rằng Tiêu Hoằng có đủ loại không phải, nhưng là người thanh tỉnh đều có thể nhìn ra được, Tiêu Hoằng mới là tên đáng để tin cậy.
- Điều này đương nhiên!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đánh tay với Ai Nhĩ Phu, đó cũng là chính thức tuyên bố, một Hồng y Chủ soái cấp quốc bảo, với một loại phương thức hí kịch gia nhập dưới trướng của Tiêu Hoằn.
Khi Tiêu Hoằng và Ai Nhĩ Phu ra khỏi phòng, Cát Lạc đứng ở cửa, nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo Ai Nhĩ Phu đi ra, trong lòng hơi buông lỏng: Không có giết là tốt rồi, quản hắn về sau xử trí như thế nào chứ!
- Từ nay về sau, gọi hắn là Hồ Ly, chính là hạm viên mới của chúng ta!
Tiêu Hoằng chỉ chỉ Ai Nhĩ Phu, lên tiếng nói.
- Hồ Ly? Hạm viên mới? Xem tuổi hắn cũng không nhỏ, cấp bậc Ngự lực cũng không cao, có thể làm gì chứ?
Cát Lạc có chút nghi hoặc nói.
- Có tay có chân làm gì không được? Tạm thời hắn là trợ thủ của ta!
Tiêu Hoằng thuận miệng đáp lại một câu, sau đó liền đi vào trong phòng trữ vật ngập mùi mốc meo, tìm một bộ áo liền quần cho Ai Nhĩ Phu, một cái mặt nạ bạc, một bộ quần áo rách tung toé.
- Tạm thời mặc đỡ, chút nữa mua một ít rồi thay!
Tiêu Hoằng ném các thứ cho Ai Nhĩ Phu, vô cùng tuy ý nói.
Tiếp theo sau, đám người Cát Lạc, A Phúc thu thập toàn bộ các thứ quý báu trong Cổ Đức Hào, rồi rời Cổ Đức Hào, tìm kiếm chỗ ngủ lại tạm thời, đồng thời chuẩn bị đến cửa hàng Ma Văn ở gần đó, mua sắm một phen.
Mà Tiêu Hoằng việc cấp bách cần phải mua sắm chính là chế tạo Ma Văn tăng mạnh tín hiệu, có thể làm cho tín hiệu của Ma Văn hỗ tương di chuyển có thể phát đi xa hơn.
Ngoài ra, là mua sắm một ít vật tư cần thiết, cùng với chế định kế hoạch kế tiếp. Tuy nhiên, có được nhân vật Ai Nhĩ Phu cấp số này, hết thảy cũng trở nên dễ dàng hơn một ít.
Ngay lúc đám người Tiêu Hoằng ở dưới dẫn dắt của Cát Lạc, đi dạo ở Hải Nạp Thị khổng lồ mà hỗn loạn, ở vào khu Hợp Giang nơi khách sạn sang quý san sát của Hải Nạp Thị này, phía trên đầu đường, các loại Ma Văn xe tăng, Ma Văn xe thiết giáp tùy ý có thể thấy được. Trên cơ bản đều là nơi tụ tập lão đại của các thế lực lớn.
Giờ khắc này, ở khu trung tâm Hợp Giang Thị, trong một biệt thự xa hoa, một gã nam nhân qua tuổi ba mươi, đang ngả nửa người ngồi trên ghế kim loại vô cùng hoa lệ, hai chân nhàn nhã đặt ở trên bàn giấy, phía trên đầu trọc bóng lưỡng, cùng với quanh thân hắn đầy các loại hình xăm khủng bố, tỷ như tử thần, ma quỷ cùng với khô lâu... Trên mặt lại tràn ngập lệ khí.
Hắn đúng là nhân vật số 2 của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, tên là Sâm Trọng Lâm. Mà đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử coi như là thế lực nổi bật trong Khu Vực Hỗn loạn này, chưởng quản 6 chiếc Ma Văn chiến hạm lớn có nhỏ có, Ma Văn vận tải hạm mấy chục chiếc, thành viên thuộc hạ mười mấy vạn người... Gần như tương đương với một quân đoàn.
Bất kể ở biên cảnh Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hay là chư quốc phía tây nam Tân Bối Ba liên hợp thể, đều có danh tiếng rất lớn. Bằng không người không có chỗ dựa quân đội, nơi này cũng sẽ không “thái bình” như vậy.
Bởi vì bất kể là quân khu bắc bộ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hay là chư quốc của Tân Bối Ba liên hợp thể, quân đội đều sẽ với danh nghĩa chỉnh lý Khu Vực Hỗn Loạn, hàng năm tốn rất nhiều quân phí, nhưng lại chậm chạp không tiến hành tiêu diệt để tùy ý phát triển đến bây giờ, làm cho kết quả cuối cùng chính là, muốn tiêu diệt đã không còn là chuyện dễ dàng như vậy.
Nơi này đã hình thành một liên hiệp sản nghiệp độc đáo, giống như một mạng lưới giao tế tung hoành Khu Vực Hỗn Loạn. Ở nơi này chỉ có một luật lệ là “cường giả vi tôn”.
Giờ phút này Sâm Trọng Lâm đang ánh mắt lạnh như băng, nhìn một cái tin tức trước mặt. Đó chính là Hồng Hoàn Hào nắm giữ hiệp nghị màu xanh biếc của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, lại bị cướp sạch thê thảm, tổ chức cướp là đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân.
Đối với đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, loại đoàn đội nho nhỏ hạng thấp kém này, Sâm Trọng Lâm sao có thể đặt ở trong mắt? Chính là không nghĩ tới, loại đoàn hải tặc nhỏ đến nhìn không thấy này, rồi lại không để cho đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử chút mặt mũi, quả thực chính là ngại sống lâu đây mà!
“Cốc cốc cốc...”
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến liên tiếp tiếng đập cửa, tiếp theo một gã nam nhân làn da ngăm đen bước nhanh đi vào, hẳn tên là Liễu Kim, xem như một tiểu đầu mục của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử.
- Sâm ca! Đã điều tra được một ít tin tức của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, một tổ chức nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cũng không biết chiến hạm hộ vệ cho Hồng Hoàn Hào rốt cuộc ngu xuẩn tới trình độ nào, rồi lại bị cướp sạch không còn!
Liễu Kim nói xong, liền cầm trong tay xấp tư liệu thật cẩn thận đặt ở trước mặt Sâm Trọng Lâm.
Bên trong xấp tư liệu, chính là đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử thông qua các loại con đường đạt được tin tức về đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân.
Mở ra tư liệu, Sâm Trọng Lâm nhìn xem lướt qua, trên mặt không kìm được hiện lên vẻ khinh thường. Tin tức mới nhất, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân tổng nhân số chỉ có 111 người, vốn hạm trường trước là Cát Lạc, hiện tại là họ Bạch, thói quen đeo một cái mặt nạ màu trắng, sức chiến đấu không rõ.
Lật tờ tiếp theo, chính là Ma Văn chiến hạm Cổ Đức Hào, nhìn qua thật là vô cùng thê thảm.
Ngoài ra, đó là tổn thất của Hồng Hoàn Hào, cùng với bộ dáng chật vật bên trong chiến hạm hộ vệ, làm cho người ta có cảm giác giống như bị đàn châu chấu càn quét qua, chỉ cần vật gì đó có thể lấy đi, trên cơ bản không chừa lại, trong đó thậm chí còn có bảy tên đầu bếp.
- Không thể tưởng được chiến hạm hộ vệ cho Hồng Hoàn Hào này, thật sự là một đám đần độn, rồi lại bị một đám quỷ nghèo như vậy cướp sạch!
Sâm Trọng Lâm hạ thấp giọng rít trong cổ họng, trong lòng dâng lên lửa giận:
- Tuy nhiên, đoàn hải tặc nho nhỏ này dám cả gan không nhìn hiệp nghị màu xanh biếc của chúng ta, đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ. Cần phải cho bọn chúng biết một chút lợi hại mới được!
- Vừa mới nhận được tin tức, Cổ Đức Hào của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, dường như cũng tiến vào tới bên trong Diệu Sâm Tinh rồi, nghe nói ở ngay trong thành Hải Nạp Thị, phỏng chừng là cướp bóc xong, đến tu sửa Ma Văn chiến hạm!
Liễu Kim bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Sâm Trọng Lâm.
- Tốt lắm! Xem ra, rất có tất yếu cho những tên này một bài học thảm trọng, để cho bọn chúng biết, muốn tiếp tục lăn lộn ở Khu Vực Hỗn loạn, nên nhận thức một chút cái gì kêu là lão đại!
Sâm Trọng Lâm nhỏ giọng tự nói, tiếp theo hơi híp mắt.
Cùng lúc đó, đám người Tiêu Hoằng dưới hướng dẫn của Cát Lạc, mướn phòng bên trong một khách sạn coi như không tệ, cách đó không xa chính là cửa hàng Ma Văn Hải Nạp, được xưng là trung tâm giao dịch chợ đen lớn nhất ở Khu Vực Hỗn Loạn.
Nói là cửa hàng Ma Văn, nhưng bên trong cái gì đều có bán, nhỏ từ công cụ chế văn bình thường, lớn đến các loại chiến hạm, thậm chí còn bán ra dược phẩm cấm của các đại liên hợp thể, cũng chính là thuốc phiện... Nơi này đầy đủ mọi thứ, chỉ cần có tiền cái gì đều có thể tìm được.
Giờ phút này, Cát Lạc, A Phúc, Hạ Minh Qua toàn bộ đều đến chỗ ăn chơi quán rượu, điên cuồng phóng túng. Mỗi người trong túi rủng rỉnh một vạn kim tệ. Những tên nhà quê này chưa từng có nhiều tiền như vậy a, còn không tiêu xài thả cửa thì làm gì?
Còn lại Tiêu Hoằng và Ai Nhĩ Phu, thì lẳng lặng ngồi ở bên trong một gian phòng, phòng không tính hoa lệ, nhưng coi như sạch sẽ, hai cái giường, một bộ cái bàn, gần như chỉ có bao nhiêu vật vậy thôi.
Tiêu Hoằng với Ai Nhĩ Phu cứ như vậy một người ngồi trên một cái giường, bắt đầu thảo luận. '
- Những người Cát Lạc đó, ngươi thấy thế nào?
Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đậu nhìn Ai Nhĩ Phu, lên tiếng hỏi.
- Dùng tốt thì bọn chúng đều là tinh binh cường cướp, dùng không tốt, chính là một đám ô hợp, với điều kiện tiên quyết là phải trấn áp được bọn họ!
Ai Nhĩ Phu nhẹ giọng nói. Thân đường đường là Hồng y đại chủ soái, kiến thức của Ai Nhĩ Phu có thể nói rất uyên bác, hơn nữa am hiểu chính là tác chiến đổ bộ hành tinh, nói trắng ra chính là chỉ huy lục quân tiến hành chiến đấu.
Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, tiếp theo liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.
- Ngươi kế tiếp tính toán làm gì? Xem ra làm giặc cướp cả đời, căn bản không phải là lý tưởng của ngươi!
Ai Nhĩ Phu nói tiếp.
- Phục quốc, quật khởi, thành lập thiên đường thuộc về chính ta, nghiền nát hết thảy cừu địch ở dưới chân!
Tiêu Hoằng đang trong trầm tư, không cần nghĩ ngợi đáp lại ngay.
- Cái này thật khó khăn đây! Nếu muốn quật khởi, cần phải có nơi sống yên ổn, sau đó mưu cầu lớn mạnh, hơn nữa nhân số của chúng ta thật sự có hạn!
Ai Nhĩ Phu nói.
- Không có đi đánh hạ một vùng lãnh thổ, về phần nhân số ta có thể đi tìm, quân đội của ta vẫn còn, chỉ có điều là đang phân tán mà thôi, ta muốn tụ tập bọn họ ngóc đầu trở lại, ngươi có ý kiến gì không?
Tiêu Hoằng lẩm bẩm nói.
- Nếu làm như vậy, một loại đồ vật ắt không thể thiếu: Đó chính là tiền, tiền vô cùng kếch xù, không phải mấy trăm vạn kim tệ, cũng không phải mấy ngàn vạn kim tệ, mà là mây trăm triệu, mây ti, mây chục tỉ, càng nhiều càng tốt!
Ai Nhĩ Phu nêu ý kiến với Tiêu Hoằng:
- Chỉ có kim tệ, mới có thể mở ra hết thảy cánh cửa, mua sắm trang bị, thành lập quân đội, nuôi sống quân đội... Ta đã làm Hồng y Chủ soái, thời điểm quân đội hành động là công cụ chinh phục, nhưng quân đội bất cứ lúc nào đều là một cái máy đốt tiền. Đối một quốc gia nếu có được nguồn cung cấp kinh tế khổng lồ còn may mà nói, ở quốc gia trước khi hệ thống kinh tế không có thành hình, nếu muốn duy trì cung cấp cho một quân đội khổng lồ, điều đó quá khó khăn. Nhất định phải có một địa phương đứng vững làm cơ sở.
- Ngươi nói những thứ này, ta còn hiếu được. Vậy nói một câu, làm gì để có tiền nhanh nhất, dựa theo tỉnh huống của bán thản chúng ta!
Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ngay Ai Nhĩ Phu, lên tiếng hỏi.
Ai Nhĩ Phu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng rốt cục thoải mái cười:
- Nếu ở Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, có số chuyện là ta cực độ phản đối, đồng thời ghét cay ghét đắng. Thế nhưng nghĩ tới thân phận hiện tại, thì cũng không sao cả, ngươi muốn biết ngành sản xuất gì dễ kiếm tiền, đồng thời một vốn bốn lời không? Ta có thể nói cho ngươi biết, đó chính là buôn bán thuốc phiện, nhất là Tinh Độc!
Tiêu Hoằng cùng nói gọn gàng dứt khoát. Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, tên râu ria xồm xoàm trước mắt này. Rốt cuộc có giá trị bao nhiêu, cùng nổi danh với Áo Thác, chẳng bao lâu sau cũng là nhân vật cấp quốc bảo.
- Kéo ta nhập bọn? Không sợ ta có cơ hội, sẽ bày ra một lần hành động ám sát ngươi sao?
Ai Nhĩ Phu bày ra một bộ miệng lười nói đùa.
- Cứ tùy tiện là được! Muốn ám sát người của ta chỗ nào cũng có, không kém gì ngươi đâu!
Tiêu Hoằng cũng cười cười đáp lại.
- Ta đây được lợi gì? Ai Nhĩ Phu hỏi tiếp.
- Sẽ không bị ném ra!
Tiêu Hoằng nói thẳng thừng.
- Tốt, đồng ý giao dịch! Tuy nhiên, trước tiên là nói trước, đừng hy vọng ta nghe theo những tên thiếu tế bào kia!
Ai Nhĩ Phu liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, cười cười nói. Một lần nói chuyện này, hắn đã làm ra một lần lựa chọn trọng đại trong đời, làm bạn với Tiêu Hoằng, vào dưới trướng của Ma.
Tuy rằng Tiêu Hoằng có đủ loại không phải, nhưng là người thanh tỉnh đều có thể nhìn ra được, Tiêu Hoằng mới là tên đáng để tin cậy.
- Điều này đương nhiên!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đánh tay với Ai Nhĩ Phu, đó cũng là chính thức tuyên bố, một Hồng y Chủ soái cấp quốc bảo, với một loại phương thức hí kịch gia nhập dưới trướng của Tiêu Hoằn.
Khi Tiêu Hoằng và Ai Nhĩ Phu ra khỏi phòng, Cát Lạc đứng ở cửa, nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo Ai Nhĩ Phu đi ra, trong lòng hơi buông lỏng: Không có giết là tốt rồi, quản hắn về sau xử trí như thế nào chứ!
- Từ nay về sau, gọi hắn là Hồ Ly, chính là hạm viên mới của chúng ta!
Tiêu Hoằng chỉ chỉ Ai Nhĩ Phu, lên tiếng nói.
- Hồ Ly? Hạm viên mới? Xem tuổi hắn cũng không nhỏ, cấp bậc Ngự lực cũng không cao, có thể làm gì chứ?
Cát Lạc có chút nghi hoặc nói.
- Có tay có chân làm gì không được? Tạm thời hắn là trợ thủ của ta!
Tiêu Hoằng thuận miệng đáp lại một câu, sau đó liền đi vào trong phòng trữ vật ngập mùi mốc meo, tìm một bộ áo liền quần cho Ai Nhĩ Phu, một cái mặt nạ bạc, một bộ quần áo rách tung toé.
- Tạm thời mặc đỡ, chút nữa mua một ít rồi thay!
Tiêu Hoằng ném các thứ cho Ai Nhĩ Phu, vô cùng tuy ý nói.
Tiếp theo sau, đám người Cát Lạc, A Phúc thu thập toàn bộ các thứ quý báu trong Cổ Đức Hào, rồi rời Cổ Đức Hào, tìm kiếm chỗ ngủ lại tạm thời, đồng thời chuẩn bị đến cửa hàng Ma Văn ở gần đó, mua sắm một phen.
Mà Tiêu Hoằng việc cấp bách cần phải mua sắm chính là chế tạo Ma Văn tăng mạnh tín hiệu, có thể làm cho tín hiệu của Ma Văn hỗ tương di chuyển có thể phát đi xa hơn.
Ngoài ra, là mua sắm một ít vật tư cần thiết, cùng với chế định kế hoạch kế tiếp. Tuy nhiên, có được nhân vật Ai Nhĩ Phu cấp số này, hết thảy cũng trở nên dễ dàng hơn một ít.
Ngay lúc đám người Tiêu Hoằng ở dưới dẫn dắt của Cát Lạc, đi dạo ở Hải Nạp Thị khổng lồ mà hỗn loạn, ở vào khu Hợp Giang nơi khách sạn sang quý san sát của Hải Nạp Thị này, phía trên đầu đường, các loại Ma Văn xe tăng, Ma Văn xe thiết giáp tùy ý có thể thấy được. Trên cơ bản đều là nơi tụ tập lão đại của các thế lực lớn.
Giờ khắc này, ở khu trung tâm Hợp Giang Thị, trong một biệt thự xa hoa, một gã nam nhân qua tuổi ba mươi, đang ngả nửa người ngồi trên ghế kim loại vô cùng hoa lệ, hai chân nhàn nhã đặt ở trên bàn giấy, phía trên đầu trọc bóng lưỡng, cùng với quanh thân hắn đầy các loại hình xăm khủng bố, tỷ như tử thần, ma quỷ cùng với khô lâu... Trên mặt lại tràn ngập lệ khí.
Hắn đúng là nhân vật số 2 của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, tên là Sâm Trọng Lâm. Mà đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử coi như là thế lực nổi bật trong Khu Vực Hỗn loạn này, chưởng quản 6 chiếc Ma Văn chiến hạm lớn có nhỏ có, Ma Văn vận tải hạm mấy chục chiếc, thành viên thuộc hạ mười mấy vạn người... Gần như tương đương với một quân đoàn.
Bất kể ở biên cảnh Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hay là chư quốc phía tây nam Tân Bối Ba liên hợp thể, đều có danh tiếng rất lớn. Bằng không người không có chỗ dựa quân đội, nơi này cũng sẽ không “thái bình” như vậy.
Bởi vì bất kể là quân khu bắc bộ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hay là chư quốc của Tân Bối Ba liên hợp thể, quân đội đều sẽ với danh nghĩa chỉnh lý Khu Vực Hỗn Loạn, hàng năm tốn rất nhiều quân phí, nhưng lại chậm chạp không tiến hành tiêu diệt để tùy ý phát triển đến bây giờ, làm cho kết quả cuối cùng chính là, muốn tiêu diệt đã không còn là chuyện dễ dàng như vậy.
Nơi này đã hình thành một liên hiệp sản nghiệp độc đáo, giống như một mạng lưới giao tế tung hoành Khu Vực Hỗn Loạn. Ở nơi này chỉ có một luật lệ là “cường giả vi tôn”.
Giờ phút này Sâm Trọng Lâm đang ánh mắt lạnh như băng, nhìn một cái tin tức trước mặt. Đó chính là Hồng Hoàn Hào nắm giữ hiệp nghị màu xanh biếc của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, lại bị cướp sạch thê thảm, tổ chức cướp là đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân.
Đối với đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, loại đoàn đội nho nhỏ hạng thấp kém này, Sâm Trọng Lâm sao có thể đặt ở trong mắt? Chính là không nghĩ tới, loại đoàn hải tặc nhỏ đến nhìn không thấy này, rồi lại không để cho đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử chút mặt mũi, quả thực chính là ngại sống lâu đây mà!
“Cốc cốc cốc...”
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến liên tiếp tiếng đập cửa, tiếp theo một gã nam nhân làn da ngăm đen bước nhanh đi vào, hẳn tên là Liễu Kim, xem như một tiểu đầu mục của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử.
- Sâm ca! Đã điều tra được một ít tin tức của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, một tổ chức nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cũng không biết chiến hạm hộ vệ cho Hồng Hoàn Hào rốt cuộc ngu xuẩn tới trình độ nào, rồi lại bị cướp sạch không còn!
Liễu Kim nói xong, liền cầm trong tay xấp tư liệu thật cẩn thận đặt ở trước mặt Sâm Trọng Lâm.
Bên trong xấp tư liệu, chính là đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử thông qua các loại con đường đạt được tin tức về đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân.
Mở ra tư liệu, Sâm Trọng Lâm nhìn xem lướt qua, trên mặt không kìm được hiện lên vẻ khinh thường. Tin tức mới nhất, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân tổng nhân số chỉ có 111 người, vốn hạm trường trước là Cát Lạc, hiện tại là họ Bạch, thói quen đeo một cái mặt nạ màu trắng, sức chiến đấu không rõ.
Lật tờ tiếp theo, chính là Ma Văn chiến hạm Cổ Đức Hào, nhìn qua thật là vô cùng thê thảm.
Ngoài ra, đó là tổn thất của Hồng Hoàn Hào, cùng với bộ dáng chật vật bên trong chiến hạm hộ vệ, làm cho người ta có cảm giác giống như bị đàn châu chấu càn quét qua, chỉ cần vật gì đó có thể lấy đi, trên cơ bản không chừa lại, trong đó thậm chí còn có bảy tên đầu bếp.
- Không thể tưởng được chiến hạm hộ vệ cho Hồng Hoàn Hào này, thật sự là một đám đần độn, rồi lại bị một đám quỷ nghèo như vậy cướp sạch!
Sâm Trọng Lâm hạ thấp giọng rít trong cổ họng, trong lòng dâng lên lửa giận:
- Tuy nhiên, đoàn hải tặc nho nhỏ này dám cả gan không nhìn hiệp nghị màu xanh biếc của chúng ta, đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ. Cần phải cho bọn chúng biết một chút lợi hại mới được!
- Vừa mới nhận được tin tức, Cổ Đức Hào của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, dường như cũng tiến vào tới bên trong Diệu Sâm Tinh rồi, nghe nói ở ngay trong thành Hải Nạp Thị, phỏng chừng là cướp bóc xong, đến tu sửa Ma Văn chiến hạm!
Liễu Kim bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Sâm Trọng Lâm.
- Tốt lắm! Xem ra, rất có tất yếu cho những tên này một bài học thảm trọng, để cho bọn chúng biết, muốn tiếp tục lăn lộn ở Khu Vực Hỗn loạn, nên nhận thức một chút cái gì kêu là lão đại!
Sâm Trọng Lâm nhỏ giọng tự nói, tiếp theo hơi híp mắt.
Cùng lúc đó, đám người Tiêu Hoằng dưới hướng dẫn của Cát Lạc, mướn phòng bên trong một khách sạn coi như không tệ, cách đó không xa chính là cửa hàng Ma Văn Hải Nạp, được xưng là trung tâm giao dịch chợ đen lớn nhất ở Khu Vực Hỗn Loạn.
Nói là cửa hàng Ma Văn, nhưng bên trong cái gì đều có bán, nhỏ từ công cụ chế văn bình thường, lớn đến các loại chiến hạm, thậm chí còn bán ra dược phẩm cấm của các đại liên hợp thể, cũng chính là thuốc phiện... Nơi này đầy đủ mọi thứ, chỉ cần có tiền cái gì đều có thể tìm được.
Giờ phút này, Cát Lạc, A Phúc, Hạ Minh Qua toàn bộ đều đến chỗ ăn chơi quán rượu, điên cuồng phóng túng. Mỗi người trong túi rủng rỉnh một vạn kim tệ. Những tên nhà quê này chưa từng có nhiều tiền như vậy a, còn không tiêu xài thả cửa thì làm gì?
Còn lại Tiêu Hoằng và Ai Nhĩ Phu, thì lẳng lặng ngồi ở bên trong một gian phòng, phòng không tính hoa lệ, nhưng coi như sạch sẽ, hai cái giường, một bộ cái bàn, gần như chỉ có bao nhiêu vật vậy thôi.
Tiêu Hoằng với Ai Nhĩ Phu cứ như vậy một người ngồi trên một cái giường, bắt đầu thảo luận. '
- Những người Cát Lạc đó, ngươi thấy thế nào?
Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đậu nhìn Ai Nhĩ Phu, lên tiếng hỏi.
- Dùng tốt thì bọn chúng đều là tinh binh cường cướp, dùng không tốt, chính là một đám ô hợp, với điều kiện tiên quyết là phải trấn áp được bọn họ!
Ai Nhĩ Phu nhẹ giọng nói. Thân đường đường là Hồng y đại chủ soái, kiến thức của Ai Nhĩ Phu có thể nói rất uyên bác, hơn nữa am hiểu chính là tác chiến đổ bộ hành tinh, nói trắng ra chính là chỉ huy lục quân tiến hành chiến đấu.
Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, tiếp theo liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.
- Ngươi kế tiếp tính toán làm gì? Xem ra làm giặc cướp cả đời, căn bản không phải là lý tưởng của ngươi!
Ai Nhĩ Phu nói tiếp.
- Phục quốc, quật khởi, thành lập thiên đường thuộc về chính ta, nghiền nát hết thảy cừu địch ở dưới chân!
Tiêu Hoằng đang trong trầm tư, không cần nghĩ ngợi đáp lại ngay.
- Cái này thật khó khăn đây! Nếu muốn quật khởi, cần phải có nơi sống yên ổn, sau đó mưu cầu lớn mạnh, hơn nữa nhân số của chúng ta thật sự có hạn!
Ai Nhĩ Phu nói.
- Không có đi đánh hạ một vùng lãnh thổ, về phần nhân số ta có thể đi tìm, quân đội của ta vẫn còn, chỉ có điều là đang phân tán mà thôi, ta muốn tụ tập bọn họ ngóc đầu trở lại, ngươi có ý kiến gì không?
Tiêu Hoằng lẩm bẩm nói.
- Nếu làm như vậy, một loại đồ vật ắt không thể thiếu: Đó chính là tiền, tiền vô cùng kếch xù, không phải mấy trăm vạn kim tệ, cũng không phải mấy ngàn vạn kim tệ, mà là mây trăm triệu, mây ti, mây chục tỉ, càng nhiều càng tốt!
Ai Nhĩ Phu nêu ý kiến với Tiêu Hoằng:
- Chỉ có kim tệ, mới có thể mở ra hết thảy cánh cửa, mua sắm trang bị, thành lập quân đội, nuôi sống quân đội... Ta đã làm Hồng y Chủ soái, thời điểm quân đội hành động là công cụ chinh phục, nhưng quân đội bất cứ lúc nào đều là một cái máy đốt tiền. Đối một quốc gia nếu có được nguồn cung cấp kinh tế khổng lồ còn may mà nói, ở quốc gia trước khi hệ thống kinh tế không có thành hình, nếu muốn duy trì cung cấp cho một quân đội khổng lồ, điều đó quá khó khăn. Nhất định phải có một địa phương đứng vững làm cơ sở.
- Ngươi nói những thứ này, ta còn hiếu được. Vậy nói một câu, làm gì để có tiền nhanh nhất, dựa theo tỉnh huống của bán thản chúng ta!
Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ngay Ai Nhĩ Phu, lên tiếng hỏi.
Ai Nhĩ Phu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng rốt cục thoải mái cười:
- Nếu ở Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, có số chuyện là ta cực độ phản đối, đồng thời ghét cay ghét đắng. Thế nhưng nghĩ tới thân phận hiện tại, thì cũng không sao cả, ngươi muốn biết ngành sản xuất gì dễ kiếm tiền, đồng thời một vốn bốn lời không? Ta có thể nói cho ngươi biết, đó chính là buôn bán thuốc phiện, nhất là Tinh Độc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.