Chương 128: Gặp mặt kẻ thù!
Đình Vũ
07/04/2013
Trải qua từng bước pha chế Ma văn dịch, rót vào, kích hoạt, cuối cùng trên bàn Tiêu Hoằng hình thành văn lộ đen xanh rậm rạp giao nhau.
Lấy khăn lau mặt vài lần, lại bỏ Ma văn châu xanh đen vào túi, Tiêu Hoằng tiện tay cầm Chiến văn Liệp Cung rót Ngự lực vào đó.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, năng lượng bên trong Liệp Cung chỉ có 30 cổ, so với Chiến văn cấp Ngự giả bình thường, số lượng cổ năng lượng ít đến biến thái, hơn nữa còn là ở tình huống sử dụng Hàn băng vạn năm, bằng không sẽ càng ít hơn.
Nhưng mà Tiêu Hoằng lại cảm thấy bình thường, bởi vì từ khi thiết kế Liệp Cung, lý niệm là áp chế số lần sử dụng, nâng cao uy lực, độ chính xác cùng với tầm bắn.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng rất rõ, đặc điểm của Chiến văn Liệp Cung căn bản không phải là đấu lâu dài.
Cầm Chiến văn Liệp Cung trong tay, nhẹ nhàng ấn một cái, Tiêu Hoằng tiện tay quấn Chiến văn đã khởi động lên cánh tay, hình thành vòng năng lượng hai màu xanh thẫm và đen.
Khác với Chiến văn bình thường, điều động Ngự lực, trên tay Tiêu Hoằng hình thành màn hình nhỏ có chứa mạng lưới, đây là màn hình ống ngắm do Tiêu Hoằng thiết kế.
Tiêu Hoằng đưa tay nhắm ngoài cửa sổ, cảnh vật tối đen bên ngoài đều có thể nhìn rõ, trong đó hai đường kẽ vuông góc không ngừng di động, đây là đường kẽ tập trung.
Ở góc dưới bên phải có số liệu không ngừng thay đổi, đi ra phòng ngủ, bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, trong sân chỉ có đèn Ma Văn mờ nhạt, nhưng mà mọi thứ đều rất rõ ràng thông qua màn hình ống ngắm.
Thậm chí quét qua chỗ Lý Nhạc ở, màn hình ống ngắm còn phân tích thông qua nhiệt lượng và dao động hơi thở, xác định được tình huống khái quát ở trong phòng.
Đương nhiên, loại màn hình ống ngắm này có tác dụng lớn nhất là tấn công ở khoảng cách siêu xa, tập trung đả kích mục tiêu.
- Cũng không tệ lắm.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, nhưng mà không có ý nghĩ phóng ra một cái thí nghiệm, trừ khi hắn định ngày mai xây lại tường, vẫn còn thời gian, đến sân huấn luyện Học viện Tây Tân Ma Văn rồi mới thí nghiệm.
Thu hồi Chiến văn Liệp Cung, quay trở lại phòng, Tiêu Hoằng xem xét trong cơ thể còn 150 cổ Ngự lực, không cần lãng phí. Tiêu Hoằng trở lại bàn, cầm một khối Bạch ngọc thạch định chế tạo một cái Chiến văn Ngự đồ cấp ba phỏng chế Liệp Cung.
Nói trắng ra là dùng để luyện tập tấn công bằng Chiến văn Liệp Cung, hình thức bề ngoài giống y như nhau, chỉ có uy lực là khác. Uy lực loại Liệp Cung luyện tập này chỉ có giá trị mười mấy điểm, không khác gì uy lực một quyền.
Nhưng mà số lần sử dụng lại cao tới mấy trăm lần, đủ cho Tiêu Hoằng tiến hành luyện tập, hơn nữa vì tài liệu đơn giản, giá thành cũng khá rẻ, không đến hai kim tệ, công nghệ cũng vậy.
Trên cơ bản chỉ mất nửa giờ là Tiêu Hoằng chế tạo ra Liệp Cung bản luyện tập đơn giản, khởi động lên, màn hình nhỏ có vẻ thô sơ, nhưng chỉ dùng để luyện tập, cũng tính là tốt rồi.
Chế tạo xong Liệp Cung luyện tập, Ngự lực trong người Tiêu Hoằng cũng không còn nhiều, không nghĩ nhiều, trực tiếp ngã xuống giường, dùng một viên Bổ huyết đan liền ụp mặt ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoằng tỉnh dậy mặc quần áo ra ngoài, liền thấy được đám người Lý Nhạc, Lâm Tử vây quanh lồng gà, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
- Gà của ta, đâu mất rồi?
Lý Nhạc khó hiểu hỏi, tuy rằng con gà chỉ mười mấy tiền đồng, không đáng gì với thu nhập của Lý Nhạc hiện giờ, nhưng mà đột nhiên biến mất, thật là quá quỷ dị.
Tiêu Hoằng rời phòng không đổi sắc, cũng không giải thích chuyện hôm qua, chỉ là thoáng nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh Lý Nhạc, bộ dạng cũng không tệ. Tiêu Hoằng cũng gặp qua vài lần, là hướng dẫn viên tiệm trang phục bên cạnh, cũng là con gái của ông chủ, tên là Phương Đình.
Từ khi Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ kinh doanh nổi trội, đồng thời cũng kéo theo tiệm trang phục bên cạnh, làm ăn dần dần sôi động hơn.
Mỗi ngày Trung tâm Đại Hoằng Mỹ phải tiếp đón mấy trăm đến cả ngàn khách hàng nữ, những khách hàng nữ này làm đẹp xong, hoặc là chờ đợi đến lượt, tự nhiên phải đi dạo một vòng.
Nhất là làm đẹp giảm béo xong, quần áo trước đó không thể mặc được, không tránh khỏi đi tới chỗ gần nhất mua mấy bộ, rõ ràng là thành toàn cho tiệm trang phục kế bên.
Tuân theo nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Tiêu Hoằng vốn định mở một tiệm trang phục, nhưng mà lại bị Lý Nhạc khuyên can mãi.
Ban đầu Tiêu Hoằng còn không rõ, mấy ngày nay Tiêu Hoằng nhìn tới Lý Nhạc cùng Phương Đình thông đồng một chỗ, mọi chuyện liền không phải nói nữa.
Chỉ là Tiêu Hoằng cũng không phản đối gì, đến tuổi này rồi, hơn nữa một khi có tiền, sẽ không an phận lo ấm no nữa.
Về phần Phương Đình tự nhiên chú ý tới Tiêu Hoằng xuất hiện, cả người liền trở nên gò bó. Có thể nói nàng rất quen thuộc đám người Lâm Tử, duy chỉ có Tiêu Hoằng, loại cảm giác lạnh lùng này luôn làm Tiêu Hoằng e ngại, có lẽ là vì Tiêu Hoằng mới là ông chủ thật sự ở nơi này.
Hơn nữa dựa vào thực lực Tiêu Hoằng hiện giờ, san bằng tiệm trang phục bên cạnh chỉ là chuyện búng tay một cái
- Ông chủ Tiêu, chào buổi sáng.
Phương Đình hơi khẩn trương chào Tiêu Hoằng.
Phản ứng của Tiêu Hoằng cũng rất hòa nhã, thân thiện phất tay.
- Hoằng ca, hôm qua ngài có tới coi gà của ta không?
Bỗng nhiên Lý Nhạc hỏi Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng thật sự lười giải thích hôm qua xảy ra chuyện gì, khẽ lắc đầu, tiếp theo đi ra phòng trước chuẩn bị ăn sáng, sau đó đi học.
Bây giờ trong Ma Văn truyền hình đã tràn ngập tin tức về Lạc Tuyết Ninh, nội dung cả buổi sáng đều nói về Lạc Tuyết Ninh ở Học viện Tây Tân Ma Văn. Tiêu Hoằng không nghe kỹ nội dung, trên cơ bản toàn là lời khách sao, không có nội dung thực chất gì.
Về phần hành trình hôm nay của Lạc Tuyết Ninh, cũng nhàn nhã, thậm chí còn đi bờ hồ Thái Ngô xem chim hải âu.
Nếu dân chúng bình dân, sẽ không có bao nhiêu người để ý chuyện này, nhưng mà Tiêu Hoằng vừa cắn bánh bao, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một chút ý cười, lặn lội đường xa đến Vũ Nhuận Tinh chỉ vì đi dạo ở đó? Gạt quỷ đi.
Dựa theo Tiêu Hoằng phân tích, hành trình hôm nay của Lạc Tuyết Ninh, hoặc là còn cách một thời gian mới đến nhiệm vụ của nàng, hoặc là đang thăm dò tình huống xung quanh Thái Ngô thành, trở về xác định kế hoạch chi tiết.
Nhưng mặc kệ loại nào, Tiêu Hoằng cũng không quan tâm lắm, ăn xong bữa sáng, liên lạc Nhâm Tường chọn giúp mình một chiếc xe Ma Văn, sau đó lên taxi Ma Văn chạy tới Phân viện Tây Tân.
Bây giờ bên trong Học viện Tây Tân Ma Văn, phần lớn ngoại trừ giảng bài, tiếp đãi Lạc Tuyết Ninh, còn có một phần nhỏ người đang vội vàng dò tìm thân phận "học sinh Phân viện nào đó". Hơn nữa trải qua phân tích của Sài Tang cùng mấy người ngày hôm qua, cơ bản đồng ý là đột phá kỷ lục ngày hôm qua rất có thể là "học sinh Phân viện nào đó" làm, hơn nữa rất có thể là có người quen trong học viện, thẻ vào sân huấn luyện là do hắn mượn tạm thời.
Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng cũng có chút phát hiện. Vô tình sáng tạo ra kỷ lục, Tiêu Hoằng cũng không quá rõ ràng, nhưng mà Tiêu Hoằng đã từ Mộ Khê Nhi biết được Dược văn Ngự đồ cấp hai kia. Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không để ý nhiều, đối với hắn thì không tra ra là tốt nhất, có thể im lặng tiến hành tu luyện không bị quấy rầy; tra được, cũng không có quan hệ lớn. Bây giờ Ngự lực của Tiêu Hoằng đã đạt tới Ngự giả cấp một, Tiêu Hoằng đột phá bình cảnh, đã không còn cần bận tâm tới Sài Sương như trước nữa.
Thực lực tuyệt đối tăng lên, mang tới cảm giác an toàn cùng lòng tin mạnh mẽ cho Tiêu Hoằng.
Trong lòng nghĩ vậy, bước chân Tiêu Hoằng cũng không ngừng, khoác áo chứa Ma Văn Cố Áp, hai tay cho vào túi, khom người, vác ba lô đi về phía khu vực Phân viện.
Nhưng mà lúc này đối diện Tiêu Hoằng có hai nam một nữ đi tới, trong đó cô gái tóc dài mặc giáo phục Phân viện, hai nam còn lại mặc giáo phục tân sinh Học viện Tây Tân Ma Văn.
Đối với tổ hợp này, Tiêu Hoằng cũng không có gì ngạc nhiên, tiếp theo bước nhanh hơn chuẩn bị vòng qua hai người.
- Đi bên này, im lặng một chút.
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa thoáng qua ba người này, giọng nam khàn khàn truyền vào tai Tiêu Hoằng.
Mà theo giọng nói này truyền vào trong tai, Tiêu Hoằng vẫn không để ý đột nhiên ngẩn ra!
Nội dung nam nhân kia nói rất bình thường, nhưng mà cái giọng nói này!
Đúng! Chính là giọng nói này, Tiêu Hoằng vẫn còn nhớ rõ ràng!
Đúng thế, nhớ ngày đó trong Ám Dung Động Quật, muốn chia cắt con nhện thị huyết với bọn họ, dẫn tới Lôi tê thú, suýt nữa làm hắn cùng đám người Lý Văn phải chết, chính là giọng nói này, hơn nữa còn là nam nhân che mặt đầu lĩnh của đám người bịt mặt.
Chỉ là Tiêu Hoằng không ngờ bọn họ lại bình yên lẫn vào Học viện Tây Tân Ma Văn!
Có thể nói bản thân Tiêu Hoằng là một người có thù tất báo, hơn nữa rất cảnh giác với đám người bịt mặt đến đây.
Tuy rằng trong lòng xoay chuyển, nhưng mặt ngoài Tiêu Hoằng lại không có hành động gì khác, hai tay chọc vào túi tiếp tục đi tới.
Bề ngoài của hắn rất dễ làm người ta xem nhẹ, cũng không khiến ai chú ý tới.
Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng đi ra khoảng 7-8 thước, thân hình chợt chuyển trực tiếp quẹo vào đường nhỏ im lắng, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác cũ, lấy ra giáo phục Phân viện cùng với nón đội đầu trắng.
Thuần thục thay xong, quay trở ra ngoài, sau đó ánh mắt tỉnh táo giả vờ như không có chuyện gì đi theo hướng ba người.
Là vì xem những người này chơi cái trò gì, hoặc là có kế hoạch không thể tiết lộ. Có thể nói không gặp thì thôi, nhưng mà Tiêu Hoằng gặp được thì làm sao bỏ qua cơ hội này.
Hơn nữa khuôn mặt ba người đã khắc sâu vào đầu Tiêu Hoằng.
Duy trì khoảng cách 30 thước với ba người, khóe mắt đi theo đối phương, Tiêu Hoằng nhanh chóng thấy ba người cùng di chuyển tới bên lề đường, tiến vào trong đường nhỏ vắng vẻ.
Lần này đã không tiện trực tiếp theo dõi, may mà trước mắt là đầu thu, hai bên đường có đầy rừng cây.
Ngón trỏ vừa động, lấy ra bao Ma Văn, Tiêu Hoằng bình thản lấy ra Linh Xà đi vào con đường vắng chãy song song, thừa dịp không ai chú ý khởi động Phong văn Linh Xà, sau đó trực tiếp chui vào trong rừng cây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.