Chương 408: Gấp rút tiếp viện mà đến!
Đình Vũ
11/07/2017
Thời gian năm tiếng đồng hồ vội vàng mà qua, tuy rằng Ách Tề Nhĩ muốn dùng mọi biện pháp tiến hành ngăn chặn hạm đội Thiên Dực thứ 5, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước chân đi tới của hạm đội Thiên Dực thứ 5.
Giờ phút này, hạm đội Thiên Dực thứ 5 đã tới phụ cận Hải Lam Tinh, vận binh hạm đang điều chinh tư thái, nhảy vào bên trong tầng khí quyển Hải Lam Tinh.
Tại một chỗ hành tinh khác, A Nhĩ Ba quân đoàn và Phong Mình quân đoàn gấp rút đến tiếp viện, cộng hơn 5000 người, cũng đã chạy tới Hải Lam Tinh, đồng dạng cũng cùng một lúc xuyên qua tầng khí quyển Hải Lam Tinh.
Mục đích của họ cũng xác định rõ ràng là tranh thủ thời gian cho Bối La quân đoàn.
Đoàn trưởng A Nhĩ Ba quân đoàn tên là Trần Tư, giờ phút này đang ở trong vận binh hạm, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, trong lòng hắn biết rất rõ, đối mặt với quân đoàn Thiên Dực thứ 5, một trận chiến này không thể nghi ngờ chẳng khác nào như đi chịu chết.
Mà trọng yếu hơn là: thân là quân nhân hắn không nhìn thấy mảy may hy vọng nào: nói là tranh thủ thời gian cho Bối La quân đoàn tiến đến, nhưng Bối La quân đoàn mặc dù có chút thực lực, nhưng thật sự có thể ngăn được cơn sóng dữ này sao? Hoặc là nói có thể chống đỡ được bảy ngày sao?
Điều này ở trong ý nghĩ của Trần Tư, không thực tế lắm.
Rất nhanh, A Nhĩ Ba quân đoàn, Phong Mình quân đoàn, cùng với quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đều lần lượt tiến vào bên trong Hải Lam Tinh.
Bởi vì đã biết trước sắp sửa phải đối mặt với đội quân biến thái như thế nào, nên Trần Tư và Đoàn trưởng của Phong Mình quân đoàn, gần như không hẹn mà cùng chọn dùng chiến thuật tương đối đáng khinh, không ngay mặt liều mạng với đối thủ, mà không ngừng đánh du kích chiến, với ý đố cầm chân quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Thế nhưng ý nghĩ như vậy cố nhiên là rất tốt, tuỵ nhiên, nếu đối mặt với quân đoàn bình thường may ra còn có hiệu quả, nhưng đối phương chính là quân đoàn toàn bộ là cấp Ngự Sư.
Nếu muốn tiến hành du kích chiến, đầu tiên về phương diện tính cơ động phải chiếm được ưu thế, nhưng đối mặt với quân đoàn Thiên Dực thứ 5 toàn bộ có trang bị Lưu Văn tiên tiến, ngược lại thực lực của A Nhĩ Ba quân đoàn chỉ là bình thường trong bình thường thì lấy cái gì để chiếm ưu thế chứ?
Gần như hai quân đoàn vừa mới đụng độ trong nháy mắt, cục diện dường như lập tức biến thành đơn phương săn giết.
Binh sĩ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 hoặc ở giữa không trung bằng tốc độ cao tiến lên, hoặc trên mặt đất bay nhanh, đối mặt với binh sĩ của A Nhĩ Ba chỉ biết rút lui, liền tùy tiện đuổi theo chém chết, diệt trừ quan chỉ huy chủ yếu, đồng thời cũng không thu giữ tù binh.
Trên cơ bản, bên trong hình ảnh trinh sát, biểu hiện nhiều nhất chính là binh sĩ của A Nhĩ Ba và Phong Mình bị truy kích, sau đó là chùy thủ năng lượng đâm vào sau cổ binh sĩ A Nhĩ Ba lấy mạng.
Chỉ nhìn từ mặt rèn luyện tác chiến hàng ngày, song phương hoàn toàn không cùng một cấp bậc, hơn kém cũng không phải là một chút nửa điểm.
về phần trên bầu trời, quyền khống chế bầu trời đã hoàn toàn thuộc quyền khống chế trong tay quân đoàn Thiên Dực thứ 5. Mới đầu liên quân A Nhĩ Ba, Phong Mình còn có mười mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, nhưng sau khi bị miểu sát, không người nào còn dám lái Ma Văn chiến đấu cơ lên không trung so tay nghề không chiến với chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Trong lúc nhất thời, Hải Lam Tinh xinh đẹp bình thản giống như thế giới đồng thoại, đã bị bao phủ trong cảnh giết chóc.
Ách Tề Nhĩ, A Mình Tả cùng ở trong Bộ tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, không kềm được tan nát cõi lòng, ở trong mắt bọn họ, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 này ở Nam Du Quận, dường như đã biến thành một tồn tại không thể chiến thắng.
Nhất là A Mình Tả, đã bắt đầu thay Tiêu Hoằng toát một thân mồ hôi. Hắn thật sự nghĩ không ra, bàng vào Bối La quân đoàn của Tiêu Hoằng phải làm thế nào mới có thể chống đỡ được công kích liên tục bảy ngày của quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Ở trong Bộ tổng chỉ huy quân khu của Nam Du Quận, cố Hoành Thần đồng dạng cũng mặt xám như tro tàn. Hắn hơi nheo mắt lại, tay phải không ngừng vò chóp mũi, trên màn hình chính trước mặt là hình ảnh cực kỳ thê thảm trên Hải Lam Tinh. Cho tới bây giờ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 vẫn là không tổn thất.
Thậm chí ngay cả một người bị thương cũng không có, cái này quả thật quá khoa trương!
Cùng ở trong văn phòng còn có các quan lớn Chu Bằng, Đặng Chung Nhạc... ước chừng bảy tám người, nhưng mỗi người đều trầm mặc không nói gì, toàn bộ bầu không khí trong văn phòng lặng tanh như cảnh chết. Không khí đầy áp lực.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Duy Lâm Công Quốc lại xuất ra đòn sát thủ như thế, để đối phó với Nam Du Quận.
Thời gian sáu tiếng đối với chiến tuyển Tây Cương hiện giờ, đối với Hải Lam Tinh hiện giờ, có thể nói sống một ngày bàng một năm, nếu không phải Liên hợp thứ 3 quân đoàn trên đường chạy tới, nói vậy Hải Lam Tinh đã sớm bị diệt rồi.
- Báo cáo Trưởng quan! Bối La quân đoàn của Tiêu Hoằng đã tới!
Ngay thời điểm Bộ tổng chỉ huy Chiến tuyển Tây Cương rơi vào cảnh tĩnh mịch, tiếng báo cáo tin tức này giống như ánh sáng ngọn nến trong bóng đêm, chiểu sáng khắp trong phòng điều khiển chính.
Trong nháy mắt, Ách Tề Nhĩ, A Mình Tả thậm chí là Mạn Đạt đều dời ánh mắt nhìn ngay quan tin tức.
- Tiêu Hoằng hiện tại ở địa phương nào?
Ách Tề Nhĩ mở miệng hỏi. Không hề nghi ngờ, thời điểm này Ách Tề Nhĩ chưa bao giờ cảm thấy cái tên Tiêu Hoằng này lại nghe êm tai như vậy.
- Hiện tại Tiêu Hoằng ở địa phương nào?
Ách Tề Nhĩ cũng vội hỏi.
- Còn hai mươi phút nữa là có thể vào trong tầng khí quyển của Hải Lam Tinh!
Quan tin tức vội vàng đáp.
- Tiếp nổi liên lạc với Tiêu Hoằng cho ta!
Ách Tề Nhĩ ngựa không dừng vó phân phó.
Sau một lát, hình ảnh Tiêu Hoằng bình thản có hơi lãnh liệt xuất hiện bên trong màn hình, bên cạnh La Kiệt, đã mặc Vi Mễ lân giáp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào chiến đấu.
- Tiêu Hoằng! Ngươi có thể đúng hạn tới, thật sự không có gì làm cho ta cao hứng hơn so với chuyện này!
Ách Tề Nhĩ gượng ép bày ra một bộ tươi cười trên mặt, nói với Tiêu Hoằng, cái loại giọng điệu không kiên nhẫn trước đây không còn sót lại chút gì.
- Cái này ít nhiều là có A Mình Tả Tướng quân điều động!
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Như vậy, kể tiếp Hải Lam Tinh cứ giao cho ngươi đi! Chỉ là không biết, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc, có thể cầm chân quân đoàn Thiên Dực thứ 5 thời gian bảy ngày?
Ách Tề Nhĩ có vẻ không yên lòng hỏi.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng cũng không có trả lời thẳng vào vấn đề này, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, toát ra một vẻ tươi cười quỷ dị, thể rồi cắt đứt liên lạc với Ách Tề Nhĩ.
- Tất cả kể hoạch chiến thuật, dựa theo bàn bạc từ trước tiến hành. Nhớ kỹ một điều, vừa thấy mặt là phải xuất ra khí thể, đồng thời ổn định bản thân, tranh thủ giáng một đòn nghiêm trọng cho quân đoàn Thiên Dực thứ 5. Thời khắc sáng tạo thần thoại đã đến!
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói:
- Còn nữa, chờ chiến đấu chấm dứt, ta hy vọng nhìn thấy mỗi người các ngươi đứng ở trước mặt ta, ta không hy vọng một ảnh chụp bất kỳ vị nào trong các ngươi treo trong Dũng Liệt Đường!
Toàn bộ phòng điều khiển chính không có tiếng trả lời, trên mặt mỗi người đều toàn ngập vô tận ác liệt, Tiêu Hoằng nói rất đúng: đây là thời khắc sáng tạo một cái thần thoại.
Ngắn ngủn vài phút sau, Hải Lam Tinh tinh thuần đã trở nên thêm rõ ràng ở trong mắt binh sĩ Bối La, tiếp theo tất cả Ma Văn hạm liền trước tiên điều chỉnh tư thái, nhảy vào bên trong tầng khí quyển Hải Lam Tinh.
Đồng thời Tiêu Hoằng truyền đạt thông báo cho A Nhĩ Ba, Phong Mình cùng Liên hợp thứ 3 quân đoàn: “Các ngươi có thể đi được rồi, giao cho ta!”
Thông báo tuy rằng chỉ có ngắn ngủn mấy chữ như thế, nhưng khi truyền tới trong tai Đoàn trưởng của ba quân đoàn, lại giống như bàn tay cứu giúp của Thượng Để thò ra từ chỗ sâu trong thế giới giải thoát cho bọn họ ra khỏi địa ngục này.
Nhất là ba chữ “giao cho ta”, trong khoảnh khắc đó bọn họ lại có ảo giác Tiêu Hoằng có thể làm được, loại cảm giác khiển người ta toàn ngập tin tưởng này, dường như trước nay chưa từng có.
- Tiêu Hoằng! Hết thảy phó thác cho ngươi!
Ba gã Đoàn trưởng trước sau đáp lại một tiếng, liền truyền lệnh cho binh sĩ bản thân bị quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đánh giết chạy tán loạn, rút lui!
Lúc này A Tư Mạc Đan, đang đậu lại ở một chỗ trung tâm rừng rậm, thông qua màn hình vận binh hạm, tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy hình ảnh: ba quân đoàn giống như sơn dương rút lui, đồng thời hạm đội Bối La quân đoàn đã xuyên qua tầng khí quyển, đang không ngừng giảm độ cao.
- Quả nhiên đến đây, như vậy quá tốt, đỡ tốn công chúng ta phải tới Vũ Nhuận Tinh thêm phiền toái!
A Tư Mạc Đan nhìn vào màn hình chính, thì thào tự nói, vẻ bình thản trên mặt mơ hồ thoáng hiện ra một chút ý cười, tiếp theo hắn khẽ giơ lên cánh tay, làm một hiệu tay.
Trợ thủ bên cạnh tự nhiên hiểu được hàm nghĩa thể tay của A Tư Mạc Đan, lập tức truyền lệnh cho Trát Gia Lạc, đình chỉ truy kích những con sơn dương không hề có uy hiếp kia, toàn tâm toàn ý đánh tan Bối La quân đoàn.
Trát Gia Lạc nhận được mệnh lệnh, nhìn lướt qua tên binh sĩ Phong Mình đang chật vật chạy thoát ở phía trước, tiện tay vung tay một cái, một luồng năng lượng thể màu lam từ đầu ngón tay bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu tên binh sĩ Phong Mình này, quả thực giống như giết gà không bằng.
Khẽ ngẩng đầu nhìn xuyên qua chạc cây thưa thớt, Trát Gia Lạc đã có thể thấy rõ, phía chân trời hình dáng hạm đội Bối La đang không ngừng phóng lớn. Tiếp theo hắn thông qua Ma Văn thông tin nhẹ giọng ra lệnh:
- Liên đội thứ nhất, liên đội thứ hai Hàng Không, cho hạm đội Bối La đợt công kích đầu tiên đi! Nhớ kỹ, phải độc một chút để kích lên tinh thần!
-Hiểu rõ!
- Nhận rõ!
Đội trưởng hai liên đội thứ 1 và thứ 2 Hàng Không của Quân đoàn Thiên Dực thứ 5 trước sau đáp lại một tiếng, tiếp theo ước chừng 40 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, đều điều chỉnh đường bay phóng thẳng tới hướng hạm đội Bối La.
Cùng lúc đó, bất kể là đám người Ách Tề Nhĩ, hay là cố Hoành Thần cùng với Tá Phu, thậm chí là Hà Long ở Duy Lâm Công Quốc, giờ khắc này đều như ngừng thở, một khắc không ngừng nhìn lên màn hình theo dõi cảnh không chiến trên khu rừng thưa ở nam bán cầu Hải Lam Tinh. Đồng thời một phương sĩ quan của Phục Thản Để Quốc, thời điểm này toàn bộ toái tim đều nhảy thình thịch như sắp vọt ra cổ họng.
Mức độ trọng yếu của cuộc chiến này, trên cơ bản không cần nói cũng biết.
Vài phút sau, trên bầu trời 40 chiếc chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, cách hạm đội Bối La đã không tới 20km!
Lại nhìn hạm đội Bối La cũng không có biểu hiện mảy may chút bối rối nào, vận binh hạm vẫn ở tư thái điều chỉnh, hộ giáp bên ngoài đang chậm rãi mở ra, lộ ra từng chiếc Ma Văn chiến đấu cơ hình tam giác, tiếp theo 30 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ lần lượt rời khỏi vận binh hạm, kết thành đội hình sau đó bay thẳng đến Ma Văn chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, ngăn chặn lại.
Ngay sau đó, hai đội hình chiến đấu cơ gặp nhau.
“Rầm rầm rầm, rầm rầm...”
Không đợi 30 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ Bối La quân đoàn khởi xướng công kích, 40 chiếc chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đã dẫn đầu làm khó dễ, giống như tia chớp vạch trên không trung mấy quỹ tích hoa mỹ, rồi xuất hiện ở phụ cận Ma Văn chiến đấu cơ Bối La, không để cho đối phương có mảy may không gian tránh né, liền bắn giết.
Trong một chớp mắt lúc đó, trên bầu trời liền hình thành mấy chục vầng hào quang chói mắt, có thể nói là miểu sát không cân sức.
- Ôi... Quả nhiên, vẫn là không được!
Từ trong màn hình nhìn thấy hình ảnh như thế, Ách Te Nhĩ không kềm được thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện ra vẻ mất mát nằm trong dự kiến, thậm chí là tuyệt vọng.
Giờ phút này, hạm đội Thiên Dực thứ 5 đã tới phụ cận Hải Lam Tinh, vận binh hạm đang điều chinh tư thái, nhảy vào bên trong tầng khí quyển Hải Lam Tinh.
Tại một chỗ hành tinh khác, A Nhĩ Ba quân đoàn và Phong Mình quân đoàn gấp rút đến tiếp viện, cộng hơn 5000 người, cũng đã chạy tới Hải Lam Tinh, đồng dạng cũng cùng một lúc xuyên qua tầng khí quyển Hải Lam Tinh.
Mục đích của họ cũng xác định rõ ràng là tranh thủ thời gian cho Bối La quân đoàn.
Đoàn trưởng A Nhĩ Ba quân đoàn tên là Trần Tư, giờ phút này đang ở trong vận binh hạm, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, trong lòng hắn biết rất rõ, đối mặt với quân đoàn Thiên Dực thứ 5, một trận chiến này không thể nghi ngờ chẳng khác nào như đi chịu chết.
Mà trọng yếu hơn là: thân là quân nhân hắn không nhìn thấy mảy may hy vọng nào: nói là tranh thủ thời gian cho Bối La quân đoàn tiến đến, nhưng Bối La quân đoàn mặc dù có chút thực lực, nhưng thật sự có thể ngăn được cơn sóng dữ này sao? Hoặc là nói có thể chống đỡ được bảy ngày sao?
Điều này ở trong ý nghĩ của Trần Tư, không thực tế lắm.
Rất nhanh, A Nhĩ Ba quân đoàn, Phong Mình quân đoàn, cùng với quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đều lần lượt tiến vào bên trong Hải Lam Tinh.
Bởi vì đã biết trước sắp sửa phải đối mặt với đội quân biến thái như thế nào, nên Trần Tư và Đoàn trưởng của Phong Mình quân đoàn, gần như không hẹn mà cùng chọn dùng chiến thuật tương đối đáng khinh, không ngay mặt liều mạng với đối thủ, mà không ngừng đánh du kích chiến, với ý đố cầm chân quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Thế nhưng ý nghĩ như vậy cố nhiên là rất tốt, tuỵ nhiên, nếu đối mặt với quân đoàn bình thường may ra còn có hiệu quả, nhưng đối phương chính là quân đoàn toàn bộ là cấp Ngự Sư.
Nếu muốn tiến hành du kích chiến, đầu tiên về phương diện tính cơ động phải chiếm được ưu thế, nhưng đối mặt với quân đoàn Thiên Dực thứ 5 toàn bộ có trang bị Lưu Văn tiên tiến, ngược lại thực lực của A Nhĩ Ba quân đoàn chỉ là bình thường trong bình thường thì lấy cái gì để chiếm ưu thế chứ?
Gần như hai quân đoàn vừa mới đụng độ trong nháy mắt, cục diện dường như lập tức biến thành đơn phương săn giết.
Binh sĩ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 hoặc ở giữa không trung bằng tốc độ cao tiến lên, hoặc trên mặt đất bay nhanh, đối mặt với binh sĩ của A Nhĩ Ba chỉ biết rút lui, liền tùy tiện đuổi theo chém chết, diệt trừ quan chỉ huy chủ yếu, đồng thời cũng không thu giữ tù binh.
Trên cơ bản, bên trong hình ảnh trinh sát, biểu hiện nhiều nhất chính là binh sĩ của A Nhĩ Ba và Phong Mình bị truy kích, sau đó là chùy thủ năng lượng đâm vào sau cổ binh sĩ A Nhĩ Ba lấy mạng.
Chỉ nhìn từ mặt rèn luyện tác chiến hàng ngày, song phương hoàn toàn không cùng một cấp bậc, hơn kém cũng không phải là một chút nửa điểm.
về phần trên bầu trời, quyền khống chế bầu trời đã hoàn toàn thuộc quyền khống chế trong tay quân đoàn Thiên Dực thứ 5. Mới đầu liên quân A Nhĩ Ba, Phong Mình còn có mười mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, nhưng sau khi bị miểu sát, không người nào còn dám lái Ma Văn chiến đấu cơ lên không trung so tay nghề không chiến với chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Trong lúc nhất thời, Hải Lam Tinh xinh đẹp bình thản giống như thế giới đồng thoại, đã bị bao phủ trong cảnh giết chóc.
Ách Tề Nhĩ, A Mình Tả cùng ở trong Bộ tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, không kềm được tan nát cõi lòng, ở trong mắt bọn họ, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 này ở Nam Du Quận, dường như đã biến thành một tồn tại không thể chiến thắng.
Nhất là A Mình Tả, đã bắt đầu thay Tiêu Hoằng toát một thân mồ hôi. Hắn thật sự nghĩ không ra, bàng vào Bối La quân đoàn của Tiêu Hoằng phải làm thế nào mới có thể chống đỡ được công kích liên tục bảy ngày của quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Ở trong Bộ tổng chỉ huy quân khu của Nam Du Quận, cố Hoành Thần đồng dạng cũng mặt xám như tro tàn. Hắn hơi nheo mắt lại, tay phải không ngừng vò chóp mũi, trên màn hình chính trước mặt là hình ảnh cực kỳ thê thảm trên Hải Lam Tinh. Cho tới bây giờ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 vẫn là không tổn thất.
Thậm chí ngay cả một người bị thương cũng không có, cái này quả thật quá khoa trương!
Cùng ở trong văn phòng còn có các quan lớn Chu Bằng, Đặng Chung Nhạc... ước chừng bảy tám người, nhưng mỗi người đều trầm mặc không nói gì, toàn bộ bầu không khí trong văn phòng lặng tanh như cảnh chết. Không khí đầy áp lực.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Duy Lâm Công Quốc lại xuất ra đòn sát thủ như thế, để đối phó với Nam Du Quận.
Thời gian sáu tiếng đối với chiến tuyển Tây Cương hiện giờ, đối với Hải Lam Tinh hiện giờ, có thể nói sống một ngày bàng một năm, nếu không phải Liên hợp thứ 3 quân đoàn trên đường chạy tới, nói vậy Hải Lam Tinh đã sớm bị diệt rồi.
- Báo cáo Trưởng quan! Bối La quân đoàn của Tiêu Hoằng đã tới!
Ngay thời điểm Bộ tổng chỉ huy Chiến tuyển Tây Cương rơi vào cảnh tĩnh mịch, tiếng báo cáo tin tức này giống như ánh sáng ngọn nến trong bóng đêm, chiểu sáng khắp trong phòng điều khiển chính.
Trong nháy mắt, Ách Tề Nhĩ, A Mình Tả thậm chí là Mạn Đạt đều dời ánh mắt nhìn ngay quan tin tức.
- Tiêu Hoằng hiện tại ở địa phương nào?
Ách Tề Nhĩ mở miệng hỏi. Không hề nghi ngờ, thời điểm này Ách Tề Nhĩ chưa bao giờ cảm thấy cái tên Tiêu Hoằng này lại nghe êm tai như vậy.
- Hiện tại Tiêu Hoằng ở địa phương nào?
Ách Tề Nhĩ cũng vội hỏi.
- Còn hai mươi phút nữa là có thể vào trong tầng khí quyển của Hải Lam Tinh!
Quan tin tức vội vàng đáp.
- Tiếp nổi liên lạc với Tiêu Hoằng cho ta!
Ách Tề Nhĩ ngựa không dừng vó phân phó.
Sau một lát, hình ảnh Tiêu Hoằng bình thản có hơi lãnh liệt xuất hiện bên trong màn hình, bên cạnh La Kiệt, đã mặc Vi Mễ lân giáp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào chiến đấu.
- Tiêu Hoằng! Ngươi có thể đúng hạn tới, thật sự không có gì làm cho ta cao hứng hơn so với chuyện này!
Ách Tề Nhĩ gượng ép bày ra một bộ tươi cười trên mặt, nói với Tiêu Hoằng, cái loại giọng điệu không kiên nhẫn trước đây không còn sót lại chút gì.
- Cái này ít nhiều là có A Mình Tả Tướng quân điều động!
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Như vậy, kể tiếp Hải Lam Tinh cứ giao cho ngươi đi! Chỉ là không biết, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc, có thể cầm chân quân đoàn Thiên Dực thứ 5 thời gian bảy ngày?
Ách Tề Nhĩ có vẻ không yên lòng hỏi.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng cũng không có trả lời thẳng vào vấn đề này, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, toát ra một vẻ tươi cười quỷ dị, thể rồi cắt đứt liên lạc với Ách Tề Nhĩ.
- Tất cả kể hoạch chiến thuật, dựa theo bàn bạc từ trước tiến hành. Nhớ kỹ một điều, vừa thấy mặt là phải xuất ra khí thể, đồng thời ổn định bản thân, tranh thủ giáng một đòn nghiêm trọng cho quân đoàn Thiên Dực thứ 5. Thời khắc sáng tạo thần thoại đã đến!
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói:
- Còn nữa, chờ chiến đấu chấm dứt, ta hy vọng nhìn thấy mỗi người các ngươi đứng ở trước mặt ta, ta không hy vọng một ảnh chụp bất kỳ vị nào trong các ngươi treo trong Dũng Liệt Đường!
Toàn bộ phòng điều khiển chính không có tiếng trả lời, trên mặt mỗi người đều toàn ngập vô tận ác liệt, Tiêu Hoằng nói rất đúng: đây là thời khắc sáng tạo một cái thần thoại.
Ngắn ngủn vài phút sau, Hải Lam Tinh tinh thuần đã trở nên thêm rõ ràng ở trong mắt binh sĩ Bối La, tiếp theo tất cả Ma Văn hạm liền trước tiên điều chỉnh tư thái, nhảy vào bên trong tầng khí quyển Hải Lam Tinh.
Đồng thời Tiêu Hoằng truyền đạt thông báo cho A Nhĩ Ba, Phong Mình cùng Liên hợp thứ 3 quân đoàn: “Các ngươi có thể đi được rồi, giao cho ta!”
Thông báo tuy rằng chỉ có ngắn ngủn mấy chữ như thế, nhưng khi truyền tới trong tai Đoàn trưởng của ba quân đoàn, lại giống như bàn tay cứu giúp của Thượng Để thò ra từ chỗ sâu trong thế giới giải thoát cho bọn họ ra khỏi địa ngục này.
Nhất là ba chữ “giao cho ta”, trong khoảnh khắc đó bọn họ lại có ảo giác Tiêu Hoằng có thể làm được, loại cảm giác khiển người ta toàn ngập tin tưởng này, dường như trước nay chưa từng có.
- Tiêu Hoằng! Hết thảy phó thác cho ngươi!
Ba gã Đoàn trưởng trước sau đáp lại một tiếng, liền truyền lệnh cho binh sĩ bản thân bị quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đánh giết chạy tán loạn, rút lui!
Lúc này A Tư Mạc Đan, đang đậu lại ở một chỗ trung tâm rừng rậm, thông qua màn hình vận binh hạm, tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy hình ảnh: ba quân đoàn giống như sơn dương rút lui, đồng thời hạm đội Bối La quân đoàn đã xuyên qua tầng khí quyển, đang không ngừng giảm độ cao.
- Quả nhiên đến đây, như vậy quá tốt, đỡ tốn công chúng ta phải tới Vũ Nhuận Tinh thêm phiền toái!
A Tư Mạc Đan nhìn vào màn hình chính, thì thào tự nói, vẻ bình thản trên mặt mơ hồ thoáng hiện ra một chút ý cười, tiếp theo hắn khẽ giơ lên cánh tay, làm một hiệu tay.
Trợ thủ bên cạnh tự nhiên hiểu được hàm nghĩa thể tay của A Tư Mạc Đan, lập tức truyền lệnh cho Trát Gia Lạc, đình chỉ truy kích những con sơn dương không hề có uy hiếp kia, toàn tâm toàn ý đánh tan Bối La quân đoàn.
Trát Gia Lạc nhận được mệnh lệnh, nhìn lướt qua tên binh sĩ Phong Mình đang chật vật chạy thoát ở phía trước, tiện tay vung tay một cái, một luồng năng lượng thể màu lam từ đầu ngón tay bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu tên binh sĩ Phong Mình này, quả thực giống như giết gà không bằng.
Khẽ ngẩng đầu nhìn xuyên qua chạc cây thưa thớt, Trát Gia Lạc đã có thể thấy rõ, phía chân trời hình dáng hạm đội Bối La đang không ngừng phóng lớn. Tiếp theo hắn thông qua Ma Văn thông tin nhẹ giọng ra lệnh:
- Liên đội thứ nhất, liên đội thứ hai Hàng Không, cho hạm đội Bối La đợt công kích đầu tiên đi! Nhớ kỹ, phải độc một chút để kích lên tinh thần!
-Hiểu rõ!
- Nhận rõ!
Đội trưởng hai liên đội thứ 1 và thứ 2 Hàng Không của Quân đoàn Thiên Dực thứ 5 trước sau đáp lại một tiếng, tiếp theo ước chừng 40 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, đều điều chỉnh đường bay phóng thẳng tới hướng hạm đội Bối La.
Cùng lúc đó, bất kể là đám người Ách Tề Nhĩ, hay là cố Hoành Thần cùng với Tá Phu, thậm chí là Hà Long ở Duy Lâm Công Quốc, giờ khắc này đều như ngừng thở, một khắc không ngừng nhìn lên màn hình theo dõi cảnh không chiến trên khu rừng thưa ở nam bán cầu Hải Lam Tinh. Đồng thời một phương sĩ quan của Phục Thản Để Quốc, thời điểm này toàn bộ toái tim đều nhảy thình thịch như sắp vọt ra cổ họng.
Mức độ trọng yếu của cuộc chiến này, trên cơ bản không cần nói cũng biết.
Vài phút sau, trên bầu trời 40 chiếc chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, cách hạm đội Bối La đã không tới 20km!
Lại nhìn hạm đội Bối La cũng không có biểu hiện mảy may chút bối rối nào, vận binh hạm vẫn ở tư thái điều chỉnh, hộ giáp bên ngoài đang chậm rãi mở ra, lộ ra từng chiếc Ma Văn chiến đấu cơ hình tam giác, tiếp theo 30 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ lần lượt rời khỏi vận binh hạm, kết thành đội hình sau đó bay thẳng đến Ma Văn chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, ngăn chặn lại.
Ngay sau đó, hai đội hình chiến đấu cơ gặp nhau.
“Rầm rầm rầm, rầm rầm...”
Không đợi 30 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ Bối La quân đoàn khởi xướng công kích, 40 chiếc chiến đấu cơ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đã dẫn đầu làm khó dễ, giống như tia chớp vạch trên không trung mấy quỹ tích hoa mỹ, rồi xuất hiện ở phụ cận Ma Văn chiến đấu cơ Bối La, không để cho đối phương có mảy may không gian tránh né, liền bắn giết.
Trong một chớp mắt lúc đó, trên bầu trời liền hình thành mấy chục vầng hào quang chói mắt, có thể nói là miểu sát không cân sức.
- Ôi... Quả nhiên, vẫn là không được!
Từ trong màn hình nhìn thấy hình ảnh như thế, Ách Te Nhĩ không kềm được thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện ra vẻ mất mát nằm trong dự kiến, thậm chí là tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.