Chương 264: Giao phong (thượng)
Đình Vũ
16/10/2015
Bác Dương nhìn thấy một màn như thế, khóe mất hơi giật giật, chỉ từ khí thế này hắn có thể cảm nhận được đối phương cũng không bình thường, không kiềm được Bác Dương nắm chặt nắm tay.
Rất nhanh, bóng người màu đen đã đi tới gần nhà gỗ, đồng thời chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, động tác rất nhẹ rất chậm, không có mảy may nôn nóng.
- Ngươi là ai? Dám đánh lén ta? Không muốn sống sao?
Bác Dương mở miệng hỏi, năng lượng văn vởn quanh cánh tay trở nên sáng ngời lên.
Bóng người màu đen không có đáp lại, chỉ chậm rãi đưa tay nắm cổ áo choàng, nhẹ kéo xuống, áo choàng màu đen giống như một lá cờ từ từ hạ xuống, lộ ra đầu tóc trắng như tuyết, theo đó gương mặt tái nhợt, đôi mắt sắc bén, hai má gầy ốm, áo giáp cũ nát cháy đen... đều hiện ra trước mặt Bác Dương.
- Ngươi...
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, Bác Dương phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên một chút mờ mịt, nhất thời lại không nhận ra Tiêu Hoằng.
- Không quen biết sao?
Nhẹ buông tay ra, áo choàng màu đen trong tay Tiêu Hoằng nhẹ nhàng rơi xuống đất, Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi. Giọng nói tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại phát ra từng chữ lạnh như băng.
- Ngươi? Tiêu Hoằng!
Chăm chú nhìn cẩn thận, ngay sau đó Bác Dương nhận ra Tiêu Hoằng, trong hai mắt không khỏi lộ ra vô tận bất ngờ, trong lòng hắn lập tức cả kinh kêu lên:
- Không thể tưởng được, ngươi lại chưa chết!
- Ta? Chết? Phỏng chừng cuộc đời này của ngươi không nhìn thấy!
Tiêu Hoằng chậm rãi lên tiếng, trong lời nói tràn ngập âm trầm, Chiến Văn trên cánh tay cũng trở nên sáng ngời lên, giống như thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
- Ha ha!
Bác Dương đứng cách Tiêu Hoằng chỉ có năm thước, bỗng nhiên nổi lên cười ha hả, vẻ bất ngờ trên mặt cũng dần dần biến mất.
- Ta không nghĩ tới là Tiêu Hoằng ngươi! Nhưng hôm nay ngươi tới đây, ta chỉ có thể nói là ngươi như trước quá non nớt, tự chui đầu vô lưới!
Nói xong, Bác Dương nhẹ nhàng vỗ hai tay.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong một phòng nhỏ không có cửa sổ bên cạnh nhà gỗ, bước ra năm người. Trong đó rõ ràng có Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng, mặt khác ba gã đồng dạng thân thủ không kém.
Thoáng cái, ở bên cạnh Bác Dương, tính cả hộ vệ đã nhiều thêm bảy người.
- Từ lúc Mạc Á chết đi, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì thế ta đặc biệt đề phòng. Nói vậy từ trong tư liệu ngươi thu được, bộ chỉ huy hẳn là chỉ có ba người đi, hiện tại là tám đánh một, nhận lấy cái chết...
“Ầm, ầm, ầm ầm...”
Không đợi Bác Dương nói dứt lời, lại nhìn lên trần căn nhà gỗ đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó tên mập trắng cùng với bốn gã Ngự Sư liền sắp hàng chữ nhất hiện ra trước người Tiêu Hoằng.
- Không... không... không... không phải tám đánh một, mà là sáu đánh tám, sáu cao thủ siêu cấp đánh tám tên gà mờ các ngươi!
Tên mập trắng đứng trước nhất trước Tiêu Hoằng thần tình thoải mái cười nói, trong tay cầm hai cây Ma Văn súng lục, phía sau lưng đeo một cổ Ma Văn pháo bỏ túi, cùng với một cây Ma Văn súng trường bắn sẻ.
Nhìn thấy một màn như thế, Bác Dương vốn bộ dáng có định liệu trước cũng hơi biến sắc, toát ra vẻ kinh hãi. Hắn không sao hiểu được, Tiêu Hoằng rốt cuộc là từ đâu tìm tới nhiều người giúp đỡ như vậy, xem theo trang phục, những người này rõ ràng đều là thân thủ bất phàm.
- Bác Dương giao cho ta, còn lại về các ngươi!
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua Bác Dương vẻ mặt đang biến đổi không ngừng, phân phó.
- Không thành vấn đề!
Tên mập trắng lên tiếng, tiếp theo liền giơ lên Ma Văn súng lục trong tay, nhằm vào đám người Khương Nhất Hùng bắn loạn xạ; bốn gã Ngự Sư không có đáp lại, nhưng đồng loạt ra tay.
Đối mặt với cảnh này, Bác Dương hơi híp mắt, trực tiếp nhanh như tia chớp
phóng tới Tiêu Hoằng, vừa tiến lên trước thân mình hắn đã lóe ra một quang ảnh hình người.
Tuy nhiên, lúc này tuy ràng thân hình Tiêu Hoằng chưa động, nhưng trên thân thể hắn đã ngưng kết ra một tầng Hàn băng vạn năm thật dày.
“Ầm!”
Ngay sau đó, sau một tiếng nổ nặng nề, Bác Dương liền va chạm phía trên thân thể Tiêu Hoằng, quang ảnh mang đến lực công kích cường đại, trong nháy mắt đánh cho Tiêu Hoằng bay tung ra khỏi phòng hơn mười thước xa.
Hàn băng vạn năm bao phủ quanh thân Tiêu Hoằng cũng vỡ vụn từng mảnh nhỏ.
Không đợi Tiêu Hoằng rơi xuống đất, lại nhìn Bác Dương tiên phát chế nhân, tay trái chỉ về phía trước, quang ảnh ở trước người hắn thoát ly thân thể, lại lần nữa bay tới va chạm mạnh vào Tiêu Hoằng.
Một kích nối tiếp một kích cực kỳ xinh đẹp.
Lại nhìn cả người Tiêu Hoằng dưới công kích mãnh liệt, đã bị đánh bay tới phía dưới sườn núi.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng loạng choạng về phía trước hai bước, rồi chìm vào vực sâu vạn trượng, bị bóng đêm nuốt mất.
- Chỉ là cấp Ngự Giả, chút bản lãnh như vậy cũng dám tới đây kêu gào, muốn chết!
Bác Dương nhìn sườn núi, nhẹ giọng nói, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường:
- Lần này, ta xem ngươi còn không chết nữa không?
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Bác Dương vừa mới dứt lời, thần sắc Bác Dương thoáng hơi đổi sắc, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một chút cảnh giác.
Chỉ thấy dưới sườn núi đen tối đen như mực kia, đột nhiên lóng lánh một chút ánh sáng, rồi không đợi Bác Dương kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã như một tia chớp từ trong bóng tối xuất hiện lại trước mặt Bác Dương.
Nhìn thấy một màn như thế, ánh mắt Bác Dương đột nhiên biến đổi, hắn biết rõ, có thể lơ lửng trong không trung, tự nhiên là sử dụng Lưu Văn, mà có thể khống chế Lưu Văn Ít nhất phải la cấp bạc Ngự Sư.
- Tiêu Hoằng, ngươi... là Ngự Sư?
Bác Dương không kiềm được ngạc nhiên thán phục nói, trong hai mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, ở Thái Ngô Thành, Tiêu Hoằng còn là một cấp Ngự Giả, chỉ mới hơn một tháng không thấy, lại biến thành Ngự Sư, điều này rất khoa trương. Phải, cho dù Tiêu Hoằng ở Hách Bác Thành rèn luyện thành công, nhưng muốn chính thức trở thành Ngự Sư là phải làm cho Ngự lực trong cơ thể đạt tới 5000 cổ, một tháng thì không đủ thời gian.
Huống chi, núi lửa Hách Bác phun trào cũng chỉ mới trước đây vài ngày.
- Không cần kinh ngạc, chuyện này cũng là nhờ Tiễn Lặc trong quân đội Duy Lâm lúc trước. Nhớ kỹ xuống địa ngục, thay ta cảm ơn hắn!
Tiêu Hoằng nói giọng trầm thấp, tiếp theo hai bàn tay hơi mở ra, hai thanh băng nhận màu tím thật dài từ giữa bàn tay Tiêu Hoằng mọc ra, mới nhìn qua giống như con hùng ưng dang rộng hai cánh, tiếp theo hai tay hắn khép lại, giơ lên cao chém xuống Bác Dương.
Bác Dương tuy rằng trong lòng kinh hãi, nhưng ở thời khắc liên quan tới sống còn, phản ứng vân rất nhanh nhẹn, thân mình hắn nhoáng lên một cái, rất nhanh tránh qua bên phải hai bước.
“Ầm!”
Ngay sau đó, hai thanh băng nhận màu tím liền trực tiếp đánh trên lưng núi, hình thành hai vết chém thật sâu.
- Hay Si...
Không đợi Bác Dương đứng vững, Tiêu Hoằng đã quay đầu lập tức rít gào một tiếng, Long Tức Chiến Văn dẫn ra lực công kích cường đại, trong nháy mắt đánh Bác Dương bay đi, thẳng đến va trúng vách đá phía sau mới ngừng lại được.
Cái này xem như Tiêu Hoằng hoàn lại cú đánh vừa rồi!
Không có dừng lại chút nào, trong tay Tiêu Hoằng lại lần nữa mọc ra một thanh băng nhận màu tím dài hơn một thước, rồi đạp lên lưng núi bổ thẳng xuống Bác Dưỡng!
Trong chớp mắt, hai người quấn lấy nhau hỗn chiến, khi thì đánh giáp lá cà, khi
thì rớt ra khoảng cách, các loại Chiến Văn hình thức viễn trình công kích lẫn nhau.
Có thể nói, chỉ luận về cấp bậc Ngự lực, hai người chẳng phân biệt được cao thấp, đều là Ngự Sư cấp một, nhưng Tiêu Hoằng chiếm cứ ưu thế hon là vì Ngự lực trong cơ thể hắn đã trải qua hai lần rèn luyện, so với Ngự Sư bình thường tinh thuần hơn, cường hãn hơn một ít.
về phần ưu thế của Bác Dương ở chỗ kinh nghiệm, cùng với ba cái Chiến Văn cấp Ngự Sư trong tay, trong đó Chiến Văn chủ chiến là “Anh Sát”. Nhưng đối mặt với tính năng siêu cấp của Ma Văn châu màu lam sậm, mặc dù Bác Dương có ba cái Chiến Văn cấp Ngự Sư vẫn còn hơi yếu hơn một ít.
Càng trọng yểu hơn là, theo chiến đấu kéo dài, Hàn băng vạn năm trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, mỗi một miếng Hàn băng vạn năm, nói là băng, thế nhưng đối với Tiêu Hoằng mà nói, chính là từng quả từng quả bom.
Nhìn lại ngoài mấy chục thước, chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt. Căn nhà gỗ không lớn chỉ trong nháy mắt trận chiến khai hỏa, liền bị đánh bay đi; mặt tuyết trắng kia dưới đủ các loại công kích mãnh liệt bị cuốn lên cao, kèm theo hào quang đủ mọi màu sắc là tiếng núi đá vỡ vụn vang lên liên tiếp.
Ngắn ngủn mười phút qua đi, đám người Bối Ninh đã có phần không trụ được, đừng thấy bọn hắn chiếm cứ tru thế nhân số, nhưng so về chất lượng, đối phương lại là bốn gã Ngự Sư, cùng một gã Chuẩn Ngự Sư. Tên mập mạp kia tuy rằng hơi yểu một chút, nhưng trang bị trên người hắn có thể nói là cực kỳ xa hoa, mười phần uy lực.
Trong quá trình đánh nhau, trong miệng tên mập mạp không ngừng tuôn ra tiếng chế giễu, sỉ nhục, mắng chửi... không dứt bên tai, cái miệng của hắn thật to, thật dẽo, quả thực y như cái thùng rác.
Trái lại Bối Ninh bên này chỉ có hai gã Ngự Sư, ba gã Ngự Giả cấp năm, còn lại đều là Ngự Giả cấp bốn, về chất lượng hoàn toàn không thể so sánh.
Chiến đấu chỉ kéo dài mười phút, bên Bối Ninh chỉ còn sót lại hai người Bối Ninh và Khương Nhất Hùng, còn lại toàn bộ ngã xuống trên vũng máu.
Mà Tiêu Hoằng mang đến bốn nhân vật cấp Ngự Sư, từ đầu đến giờ không nói một lời, mục đích của họ chỉ có một: “Giết!” Quả thực hiếm thấy đao phủ máu lạnh như vậy!
Giờ này khắc này, Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng đã bị đám người tên mập mạp vây quanh.
- Con cháu! Không chịu ở Duy Lâm Công Quốc lại chạy tới nơi này tìm chết! Hôm nay gia gia liền thay cha các ngươi giáo huấn mấy thằng nhãi con các ngươi một phen!
Tên mập trắng như trước là một bộ dáng vô cùng kiêu ngạo, cũng từ phía sau rút ra Ma Văn pháo bỏ túi điều động Ngự lực, nhắm ngay trên bầu trời bắn ra một quả đạn năng lượng màu đỏ thẫm.
Quả đạn năng lượng màu đỏ sau khi nổ tung trên không trung, liền hình thành từng mảng chất keo màu đỏ nóng bỏng, đánh thẳng tới Bối Ninh và Khương Nhất Hùng.
Cùng lúc đó ở bên kia, Tiêu Hoằng cùng Bác Dương đã chiến tới hồi gay cấn, chỉ là từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng đều áp sát đè ép Bác Dương.
Đợi đến khi hai người qua một phen chém giết hơi rớt ra chút khoảng cách, chỉ thấy trên mặt, trên tay, trên vai Bác Dương đã phủ kín vết máu, hộ giáp thủng lỗ chỗ... những chỗ này đều là bị Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng nổ tung tạo thành. Lúc này sắc mặt Bác Dương đã ngập đầy vẻ ác liệt.
Bác Dương có chút không thể tưởng tượng, chính là một tháng trước Tiêu Hoằng ở trước mặt hắn còn là một tiểu nhân vật, hơn một tháng sau đã có thể cân sức ngang tài cùng hắn. Còn hơn thế, trừ lần đầu tiên va chạm ra, hắn không chiếm được mảy may tiện nghi nào trên người Tiêu Hoằng, ngược lại bản thân không ngừng bị đánh trúng.
Nhìn lại Tiêu Hoằng phía trên hộ giáp cháy đen có vẻ cũ nát kia, ngoài ra không có mảy may tổn thương nào, trên mặt không lộ chút biểu tình, hai mắt vẫn lạnh như băng. Ánh mắt này của Tiêu Hoằng càng khiến Bác Dương cảm giác cực kỳ không tốt, thật giống như một con dã thú cực kỳ máu lạnh, không có đồng tình, không có thương hại, càng không có nhân từ, mục đích chỉ có một: “Lấy tính mạng đối phương!”
Rất nhanh, bóng người màu đen đã đi tới gần nhà gỗ, đồng thời chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, động tác rất nhẹ rất chậm, không có mảy may nôn nóng.
- Ngươi là ai? Dám đánh lén ta? Không muốn sống sao?
Bác Dương mở miệng hỏi, năng lượng văn vởn quanh cánh tay trở nên sáng ngời lên.
Bóng người màu đen không có đáp lại, chỉ chậm rãi đưa tay nắm cổ áo choàng, nhẹ kéo xuống, áo choàng màu đen giống như một lá cờ từ từ hạ xuống, lộ ra đầu tóc trắng như tuyết, theo đó gương mặt tái nhợt, đôi mắt sắc bén, hai má gầy ốm, áo giáp cũ nát cháy đen... đều hiện ra trước mặt Bác Dương.
- Ngươi...
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, Bác Dương phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên một chút mờ mịt, nhất thời lại không nhận ra Tiêu Hoằng.
- Không quen biết sao?
Nhẹ buông tay ra, áo choàng màu đen trong tay Tiêu Hoằng nhẹ nhàng rơi xuống đất, Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi. Giọng nói tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại phát ra từng chữ lạnh như băng.
- Ngươi? Tiêu Hoằng!
Chăm chú nhìn cẩn thận, ngay sau đó Bác Dương nhận ra Tiêu Hoằng, trong hai mắt không khỏi lộ ra vô tận bất ngờ, trong lòng hắn lập tức cả kinh kêu lên:
- Không thể tưởng được, ngươi lại chưa chết!
- Ta? Chết? Phỏng chừng cuộc đời này của ngươi không nhìn thấy!
Tiêu Hoằng chậm rãi lên tiếng, trong lời nói tràn ngập âm trầm, Chiến Văn trên cánh tay cũng trở nên sáng ngời lên, giống như thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
- Ha ha!
Bác Dương đứng cách Tiêu Hoằng chỉ có năm thước, bỗng nhiên nổi lên cười ha hả, vẻ bất ngờ trên mặt cũng dần dần biến mất.
- Ta không nghĩ tới là Tiêu Hoằng ngươi! Nhưng hôm nay ngươi tới đây, ta chỉ có thể nói là ngươi như trước quá non nớt, tự chui đầu vô lưới!
Nói xong, Bác Dương nhẹ nhàng vỗ hai tay.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong một phòng nhỏ không có cửa sổ bên cạnh nhà gỗ, bước ra năm người. Trong đó rõ ràng có Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng, mặt khác ba gã đồng dạng thân thủ không kém.
Thoáng cái, ở bên cạnh Bác Dương, tính cả hộ vệ đã nhiều thêm bảy người.
- Từ lúc Mạc Á chết đi, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì thế ta đặc biệt đề phòng. Nói vậy từ trong tư liệu ngươi thu được, bộ chỉ huy hẳn là chỉ có ba người đi, hiện tại là tám đánh một, nhận lấy cái chết...
“Ầm, ầm, ầm ầm...”
Không đợi Bác Dương nói dứt lời, lại nhìn lên trần căn nhà gỗ đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó tên mập trắng cùng với bốn gã Ngự Sư liền sắp hàng chữ nhất hiện ra trước người Tiêu Hoằng.
- Không... không... không... không phải tám đánh một, mà là sáu đánh tám, sáu cao thủ siêu cấp đánh tám tên gà mờ các ngươi!
Tên mập trắng đứng trước nhất trước Tiêu Hoằng thần tình thoải mái cười nói, trong tay cầm hai cây Ma Văn súng lục, phía sau lưng đeo một cổ Ma Văn pháo bỏ túi, cùng với một cây Ma Văn súng trường bắn sẻ.
Nhìn thấy một màn như thế, Bác Dương vốn bộ dáng có định liệu trước cũng hơi biến sắc, toát ra vẻ kinh hãi. Hắn không sao hiểu được, Tiêu Hoằng rốt cuộc là từ đâu tìm tới nhiều người giúp đỡ như vậy, xem theo trang phục, những người này rõ ràng đều là thân thủ bất phàm.
- Bác Dương giao cho ta, còn lại về các ngươi!
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua Bác Dương vẻ mặt đang biến đổi không ngừng, phân phó.
- Không thành vấn đề!
Tên mập trắng lên tiếng, tiếp theo liền giơ lên Ma Văn súng lục trong tay, nhằm vào đám người Khương Nhất Hùng bắn loạn xạ; bốn gã Ngự Sư không có đáp lại, nhưng đồng loạt ra tay.
Đối mặt với cảnh này, Bác Dương hơi híp mắt, trực tiếp nhanh như tia chớp
phóng tới Tiêu Hoằng, vừa tiến lên trước thân mình hắn đã lóe ra một quang ảnh hình người.
Tuy nhiên, lúc này tuy ràng thân hình Tiêu Hoằng chưa động, nhưng trên thân thể hắn đã ngưng kết ra một tầng Hàn băng vạn năm thật dày.
“Ầm!”
Ngay sau đó, sau một tiếng nổ nặng nề, Bác Dương liền va chạm phía trên thân thể Tiêu Hoằng, quang ảnh mang đến lực công kích cường đại, trong nháy mắt đánh cho Tiêu Hoằng bay tung ra khỏi phòng hơn mười thước xa.
Hàn băng vạn năm bao phủ quanh thân Tiêu Hoằng cũng vỡ vụn từng mảnh nhỏ.
Không đợi Tiêu Hoằng rơi xuống đất, lại nhìn Bác Dương tiên phát chế nhân, tay trái chỉ về phía trước, quang ảnh ở trước người hắn thoát ly thân thể, lại lần nữa bay tới va chạm mạnh vào Tiêu Hoằng.
Một kích nối tiếp một kích cực kỳ xinh đẹp.
Lại nhìn cả người Tiêu Hoằng dưới công kích mãnh liệt, đã bị đánh bay tới phía dưới sườn núi.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng loạng choạng về phía trước hai bước, rồi chìm vào vực sâu vạn trượng, bị bóng đêm nuốt mất.
- Chỉ là cấp Ngự Giả, chút bản lãnh như vậy cũng dám tới đây kêu gào, muốn chết!
Bác Dương nhìn sườn núi, nhẹ giọng nói, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường:
- Lần này, ta xem ngươi còn không chết nữa không?
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Bác Dương vừa mới dứt lời, thần sắc Bác Dương thoáng hơi đổi sắc, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một chút cảnh giác.
Chỉ thấy dưới sườn núi đen tối đen như mực kia, đột nhiên lóng lánh một chút ánh sáng, rồi không đợi Bác Dương kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã như một tia chớp từ trong bóng tối xuất hiện lại trước mặt Bác Dương.
Nhìn thấy một màn như thế, ánh mắt Bác Dương đột nhiên biến đổi, hắn biết rõ, có thể lơ lửng trong không trung, tự nhiên là sử dụng Lưu Văn, mà có thể khống chế Lưu Văn Ít nhất phải la cấp bạc Ngự Sư.
- Tiêu Hoằng, ngươi... là Ngự Sư?
Bác Dương không kiềm được ngạc nhiên thán phục nói, trong hai mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, ở Thái Ngô Thành, Tiêu Hoằng còn là một cấp Ngự Giả, chỉ mới hơn một tháng không thấy, lại biến thành Ngự Sư, điều này rất khoa trương. Phải, cho dù Tiêu Hoằng ở Hách Bác Thành rèn luyện thành công, nhưng muốn chính thức trở thành Ngự Sư là phải làm cho Ngự lực trong cơ thể đạt tới 5000 cổ, một tháng thì không đủ thời gian.
Huống chi, núi lửa Hách Bác phun trào cũng chỉ mới trước đây vài ngày.
- Không cần kinh ngạc, chuyện này cũng là nhờ Tiễn Lặc trong quân đội Duy Lâm lúc trước. Nhớ kỹ xuống địa ngục, thay ta cảm ơn hắn!
Tiêu Hoằng nói giọng trầm thấp, tiếp theo hai bàn tay hơi mở ra, hai thanh băng nhận màu tím thật dài từ giữa bàn tay Tiêu Hoằng mọc ra, mới nhìn qua giống như con hùng ưng dang rộng hai cánh, tiếp theo hai tay hắn khép lại, giơ lên cao chém xuống Bác Dương.
Bác Dương tuy rằng trong lòng kinh hãi, nhưng ở thời khắc liên quan tới sống còn, phản ứng vân rất nhanh nhẹn, thân mình hắn nhoáng lên một cái, rất nhanh tránh qua bên phải hai bước.
“Ầm!”
Ngay sau đó, hai thanh băng nhận màu tím liền trực tiếp đánh trên lưng núi, hình thành hai vết chém thật sâu.
- Hay Si...
Không đợi Bác Dương đứng vững, Tiêu Hoằng đã quay đầu lập tức rít gào một tiếng, Long Tức Chiến Văn dẫn ra lực công kích cường đại, trong nháy mắt đánh Bác Dương bay đi, thẳng đến va trúng vách đá phía sau mới ngừng lại được.
Cái này xem như Tiêu Hoằng hoàn lại cú đánh vừa rồi!
Không có dừng lại chút nào, trong tay Tiêu Hoằng lại lần nữa mọc ra một thanh băng nhận màu tím dài hơn một thước, rồi đạp lên lưng núi bổ thẳng xuống Bác Dưỡng!
Trong chớp mắt, hai người quấn lấy nhau hỗn chiến, khi thì đánh giáp lá cà, khi
thì rớt ra khoảng cách, các loại Chiến Văn hình thức viễn trình công kích lẫn nhau.
Có thể nói, chỉ luận về cấp bậc Ngự lực, hai người chẳng phân biệt được cao thấp, đều là Ngự Sư cấp một, nhưng Tiêu Hoằng chiếm cứ ưu thế hon là vì Ngự lực trong cơ thể hắn đã trải qua hai lần rèn luyện, so với Ngự Sư bình thường tinh thuần hơn, cường hãn hơn một ít.
về phần ưu thế của Bác Dương ở chỗ kinh nghiệm, cùng với ba cái Chiến Văn cấp Ngự Sư trong tay, trong đó Chiến Văn chủ chiến là “Anh Sát”. Nhưng đối mặt với tính năng siêu cấp của Ma Văn châu màu lam sậm, mặc dù Bác Dương có ba cái Chiến Văn cấp Ngự Sư vẫn còn hơi yếu hơn một ít.
Càng trọng yểu hơn là, theo chiến đấu kéo dài, Hàn băng vạn năm trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, mỗi một miếng Hàn băng vạn năm, nói là băng, thế nhưng đối với Tiêu Hoằng mà nói, chính là từng quả từng quả bom.
Nhìn lại ngoài mấy chục thước, chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt. Căn nhà gỗ không lớn chỉ trong nháy mắt trận chiến khai hỏa, liền bị đánh bay đi; mặt tuyết trắng kia dưới đủ các loại công kích mãnh liệt bị cuốn lên cao, kèm theo hào quang đủ mọi màu sắc là tiếng núi đá vỡ vụn vang lên liên tiếp.
Ngắn ngủn mười phút qua đi, đám người Bối Ninh đã có phần không trụ được, đừng thấy bọn hắn chiếm cứ tru thế nhân số, nhưng so về chất lượng, đối phương lại là bốn gã Ngự Sư, cùng một gã Chuẩn Ngự Sư. Tên mập mạp kia tuy rằng hơi yểu một chút, nhưng trang bị trên người hắn có thể nói là cực kỳ xa hoa, mười phần uy lực.
Trong quá trình đánh nhau, trong miệng tên mập mạp không ngừng tuôn ra tiếng chế giễu, sỉ nhục, mắng chửi... không dứt bên tai, cái miệng của hắn thật to, thật dẽo, quả thực y như cái thùng rác.
Trái lại Bối Ninh bên này chỉ có hai gã Ngự Sư, ba gã Ngự Giả cấp năm, còn lại đều là Ngự Giả cấp bốn, về chất lượng hoàn toàn không thể so sánh.
Chiến đấu chỉ kéo dài mười phút, bên Bối Ninh chỉ còn sót lại hai người Bối Ninh và Khương Nhất Hùng, còn lại toàn bộ ngã xuống trên vũng máu.
Mà Tiêu Hoằng mang đến bốn nhân vật cấp Ngự Sư, từ đầu đến giờ không nói một lời, mục đích của họ chỉ có một: “Giết!” Quả thực hiếm thấy đao phủ máu lạnh như vậy!
Giờ này khắc này, Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng đã bị đám người tên mập mạp vây quanh.
- Con cháu! Không chịu ở Duy Lâm Công Quốc lại chạy tới nơi này tìm chết! Hôm nay gia gia liền thay cha các ngươi giáo huấn mấy thằng nhãi con các ngươi một phen!
Tên mập trắng như trước là một bộ dáng vô cùng kiêu ngạo, cũng từ phía sau rút ra Ma Văn pháo bỏ túi điều động Ngự lực, nhắm ngay trên bầu trời bắn ra một quả đạn năng lượng màu đỏ thẫm.
Quả đạn năng lượng màu đỏ sau khi nổ tung trên không trung, liền hình thành từng mảng chất keo màu đỏ nóng bỏng, đánh thẳng tới Bối Ninh và Khương Nhất Hùng.
Cùng lúc đó ở bên kia, Tiêu Hoằng cùng Bác Dương đã chiến tới hồi gay cấn, chỉ là từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng đều áp sát đè ép Bác Dương.
Đợi đến khi hai người qua một phen chém giết hơi rớt ra chút khoảng cách, chỉ thấy trên mặt, trên tay, trên vai Bác Dương đã phủ kín vết máu, hộ giáp thủng lỗ chỗ... những chỗ này đều là bị Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng nổ tung tạo thành. Lúc này sắc mặt Bác Dương đã ngập đầy vẻ ác liệt.
Bác Dương có chút không thể tưởng tượng, chính là một tháng trước Tiêu Hoằng ở trước mặt hắn còn là một tiểu nhân vật, hơn một tháng sau đã có thể cân sức ngang tài cùng hắn. Còn hơn thế, trừ lần đầu tiên va chạm ra, hắn không chiếm được mảy may tiện nghi nào trên người Tiêu Hoằng, ngược lại bản thân không ngừng bị đánh trúng.
Nhìn lại Tiêu Hoằng phía trên hộ giáp cháy đen có vẻ cũ nát kia, ngoài ra không có mảy may tổn thương nào, trên mặt không lộ chút biểu tình, hai mắt vẫn lạnh như băng. Ánh mắt này của Tiêu Hoằng càng khiến Bác Dương cảm giác cực kỳ không tốt, thật giống như một con dã thú cực kỳ máu lạnh, không có đồng tình, không có thương hại, càng không có nhân từ, mục đích chỉ có một: “Lấy tính mạng đối phương!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.