Ma Ngân

Chương 112: Hàn băng vạn năm nhân tạo

Đình Vũ

07/04/2013



Tuy nhiên, hiện tại loại hàn băng này chỉ xuất hiện là hình thái một màn sương mờ, như thế nào có thể thu thập, ít nhiều cũng trở thành một vấn đề nhỏ. Tuy nhiên, điều này dường như cũng không làm khó được Tiêu Hoằng.

Rất nhanh Tiêu Hoằng liền lấy một chậu nước sạch, tiếp theo lại lần nữa phóng xuất ra mấy đạo hàn khí vào trong nước, sau một lát, mười mấy hạt băng bằng hạt đậu cũng hình thành ở trên mặt nước.

Lấy ra một hạt trong đó, chà xát ở trong tay như trước không có lập tức hòa tan, hiển nhiên giống hệt như hạt băng phát hiện trước kia. Tiếp theo từ trong tủ trữ vật, Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn kính hiển vi loại nhỏ, đặt hạt băng lên mặt trên.

Đối với Hàn băng vạn năm, tuy rằng Tiêu Hoằng chưa từng nhìn thấy, nhưng trong sách tư liệu nói về nó không ít, cái gọi là Hàn băng vạn năm, nói trắng ra chính là hàn băng đóng băng một vạn năm, chưa bao giờ hòa tan, mật độ của hàn băng này cao hơn rất nhiều so với loại băng bình thường, hơn nữa có màu màu lam sậm, phi thường khó hòa tan, độ cứng rắn cực cao.

Hiện tại không thể nghi ngờ về mặt hòa tan này, trên cơ bản đã thỏa mãn đặc tính của Hàn băng vạn năm.

Đưa ánh mắt nhắm ngay một điểm trên Ma Văn kính hiển vi, lại mở ra tài liệu quý báu Bách Khoa Toàn Thư đối chiếu một chút đồ án phóng đại của Hàn băng vạn năm. Lặp lại thí nghiệm mấy lần, Tiêu Hoằng ngạc nhiên phát hiện, Ma Văn châu màu lam sậm trước mắt phóng xuất ra hàn khí, hình thành hạt băng, phần tử sắp hàng có vẻ như càng nhiều thêm một ít.

Hiển nhiên, cũng không phải là Hàn băng vạn năm đơn giản như vậy.

Không phải, nhưng có được tính chất đặc biệt của Hàn băng vạn năm, điều này làm cho Tiêu Hoằng tràn ngập ngạc nhiên, chẳng lẽ là Hàn băng vạn năm nhân tạo?

Tiêu Hoằng tự đoán bừa.

Vì để tiến thêm một bước xác nhận, Tiêu Hoằng hơi trầm tư một lát, liền mang tới một tấm thủy tinh nhỏ mỏng trong suốt, tiếp theo liền mang tới một đám Hàm hương thảo, trộn thành dạng như tương hồ, sau đó đặt trên tấm thủy tinh.

Tiếp theo thật cẩn thận đem hạt băng vừa rồi đặt lên trên. Trong nháy mắt, nhìn lại Hàm hương thảo dạng tương hồ đã biến thành màu lam sậm.

Theo trong tư liệu Hàm hương thảo kỳ thật chính là một loại thảo dược cực kỳ bình thường, trị ho, nhưng nó lại có một đặc tính đặc biệt, chính là kiểm tra đo lường Hàn băng vạn năm. Bình thường một ít đại sư phân biệt tài liệu, đều đã dùng nó để phân rõ Hàn băng vạn năm, thường thường khi đặt Hàn băng vạn năm ở mặt trên, Hàm hương thảo sẽ biến thành màu xanh biển, còn băng bình thường cùng với các vật thể băng cùng loại khác đều sẽ không thay đổi mầu sắc.

Bởi vậy, khi Tiêu Hoằng nhìn thấy Hàm hương thảo màu xanh nhạt, biến thành màu lam sậm, thần sắc của Tiêu Hoằng lại biến đổi, không hề nghi ngờ, trước mắt, các điểm đặc thù của hạt băng này biểu hiện ra ngoài, đều là cùng loại Hàn băng vạn năm, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

Ẩn ẩn bên trong, Tiêu Hoằng có một loại cảm giác, cái gọi là hạt băng nhân tạo trước mắt này dường như còn xuất sắc hơn so với Hàn băng vạn năm.

Hơi trầm tư một lát, Tiêu Hoằng bỗng nhiên vỗ đầu cái bốp: loại hạt băng này rốt cuộc có hiệu quả của Hàn băng vạn năm hay không, tự mình thí nghiệm một cái chẳng phải sẽ biết sao!

Có ý nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền lại lần nữa từ trong tủ trữ vật, lấy ra một khối Bạch ngọc thạch, tiếp theo liền phi thường tự nhiên, thành thạo ở phía trên Tái thạch, tạo hình ra một cái văn lộ không phức tạp lắm.

Mà Tiêu Hoằng định chế tạo là Ma Văn làm trắng đẹp bình thường. Ma Văn cùng loại như vậy, trên cơ bản mỗi ngày Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ đều phải tiêu hao một đến hai cái, bởi vậy đối với chế tác loại Ma Văn này, Tiêu Hoằng nhắm mắt cũng có thể hoàn thành.



Lấy ra các tài liệu tương ứng, chỉ có vài phút Tiêu Hoằng đã pha chế ra ba loại Ma Văn dịch, sau đó dựa theo phương pháp sử dụng Hàn băng vạn năm, nghiền nát thành băng phấn, gia nhập vào trong ba loại Ma Văn dịch.

Đợi băng phấn hoàn toàn hòa tan, Tiêu Hoằng lấy ra Điêu văn đao hình chữ v, rót Ma Văn dịch vào trong đó, sau cùng kích hoạt. Toàn bộ quá trình chỉ dùng không đến mười phút, hoàn thành xong có thể nói thật thoải mái.

Nhìn thoáng qua Ma Văn trong tay, Tiêu Hoằng liền rót Ngự lực vào trong đó. Đối với loại Dược Văn của Ngự Đồ cấp ba này, Tiêu Hoằng chế tạo ra nhiều nhất một lần là 56 cổ năng lượng. Trên cơ bản, đối với loại Dược Văn này mà nói đã là cực hạn, mà lúc này Tiêu Hoằng lại đột nhiên cảm nhận được, Dược Văn làm trắng đẹp vừa mới chế tạo trong tay, bên trong ước chừng có 155 cổ năng lượng, đại khái là gấp ba lần bình thường!

Có phát hiện như vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng bỗng nhiên sáng rực lên.

Hữu hiệu, có được hiệu quả của Hàn băng vạn năm. Không sai, so với hiệu quả của Hàn băng vạn năm, còn muốn tốt hơn một ít.

Có phát hiện này, trong lòng Tiêu Hoằng hưng phấn không cần nói cũng biết. Không nói đến mặt ưu đãi gì khác, nếu sử dụng Hàn băng vạn năm chế tạo Dược Văn thẩm mỹ, thì có thể tiết kiệm gấp ba lần phí tổn cho Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ.

Huống chi, sau khi thêm vào Hàn băng vạn năm, bất kể một loại Ma Văn bất kỳ nào, về hiệu quả cũng sẽ tăng lên một số.

- Phát tài rồi!

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, trên mặt toát ra vẻ vui mừng đã lâu không thấy.

Tiếp theo, rất nhanh Tiêu Hoằng cúi đầu nhìn vào bồn nước trên mặt đất, rồi không một chút do dự, lấy ra tất cả những hạt băng còn lại, chỉ để lại hai gạt, còn lại đặt trên bàn đun nóng, cho tan chảy toàn bộ.

Tuy rằng vài hạt băng này không phải cùng một loại với Hàn băng vạn năm, nhưng nếu xuất ra đi bán, giá trị tuyệt đối rất cao giá, trên cơ bản có thể có giá trị ngang với Áo đinh thạch, hơn nữa Chế văn giả cấp bậc càng cao càng thích loại vật chất này.

Thử nghĩ một chút, một cái Ma Văn dùng mấy ngàn kim tệ tài liệu chế tạo ra, có thể sử dụng 100 lần, nhưng khi thêm vào Hàn băng vạn năm có thể sử dụng 300 lần, vậy giá trị của Hàn băng vạn năm có thể nghĩ mà biết.

Mà còn một điểm trọng yếu hơn là, Hàn băng vạn năm cực kỳ hiếm thấy, ở ngay tại địa phương khai thác hàn băng số lượng cũng không nhiều lắm. Nếu có cũng bị Vương tộc đế quốc khống chế chặt chẽ, để dùng cho quân đội. Chính vì thế khiến cho Hàn băng vạn năm vốn đã rất thưa thớt, trở nên càng thêm hiếm thấy.

Nhưng bất kể nói như thế nào, Tiêu Hoằng cũng sẽ không bán ra loại hàn băng nhân tạo này. Nguyên nhân chính vì vấn đề an toàn của mình, loại hàn băng này một khi xuất ra, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới rất nhiều người chú ý, nghiên cứu một chút sẽ phát hiện ra nó không phải lả Hàn băng vạn năm.

Kể từ đó, khi mọi người hỏi, Tiêu Hoằng nên trả lời thế nào đây? Dù sao hắn không thể nói là từ Ma Văn châu của mình sinh ra, trừ phi Tiêu Hoằng ngu ngốc tới cực điểm, nghĩ rằng không có người đến cướp, hoặc là cảm thấy chính mình chán sống rồi.

Về phần tự mình sử dụng, vậy một chút cũng không cần lo lắng, bởi vì Ma Văn thêm vào Hàn băng vạn năm, ngoại trừ tăng thêm số lần sử dụng, thì nhìn không ra mảy may dấu vết nào. Có thể nói sử dụng Hàn băng vạn năm, càng có thể nói thủ pháp của mình tốt, bởi vì có một số Chế Văn Sư, nắm giữ cách pha chế Ma Văn dịch đặc biệt, cùng với tài nghệ xuất sắc cũng có thể chế tạo ra một loại Ma Văn với số lần sử dụng biến thái, nhưng chỉ cực hạn ở một loại nào đó mà thôi.

Hoặc là gặp vận khí cực kỳ tốt, giống như một lúc xuất thần nào đó, liền chế tạo ra Ma Văn tính vĩnh cửu.



Theo Tiêu Hoằng làm tan chảy hết đại bộ phận Hàn băng vạn năm, chỉ để lại hai hạt nhỏ, Tiêu Hoằng liền đứng trước một tấm gương, mở rộng ngực, quan sát một hồi lâu. Bộ ngực hắn chưa nói tới cường tráng cỡ nào, nhưng sau khi trải qua Thể Thái Huấn Luyện Pháp, tính dai của cơ thể phi thường không tệ. Ở ngực trái gần chỗ trái tim kia, rõ ràng có thể nhìn thấy một cái đường cong màu tím dài cỡ một lóng tay, phi thường rõ ràng giống như một tĩnh mạch.

Nhưng Tiêu Hoằng đối với cơ thể người rất hiểu biết, sớm đã khẳng định, đây hoàn toàn không phải là tĩnh mạch, mà là một cái trong đám đường cong màu tím rậm rạp bên trong ngực của mình, duỗi thân ra.

Mấy tháng trước, Tiêu Hoằng cũng đã từng nghĩ một cách thực hiện lớn mật, mà lại phi thường cần dũng khí, đó chính là tự mình giải phẫu cho mình, cắt ra một khối vi khuẩn gây bệnh, tiến hành nghiên cứu.

Chỉ có điều lúc ấy chưa có đạt tới Ngự Giả, không thể sử dụng Ma Văn đao giải phẫu, mà hiện tại... thì có thể.

Tuy nhiên, phương thức này, vẫn khiến trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập do dự, bởi vì tự mình giải phẫu cho chính mình, bản thân chuyện đó cũng rất hoang đường. Mà trọng yếu hơn là, không thể sử dụng bất kỳ loại thuốc mê nào, sinh thiết, bởi vì sử dụng thuốc mê, có ảnh hưởng đối với Ngự lực, nhất là phương diện độ chính xác của Ngự lực.

Đứng trước mặt gương hơi do dự một lát! Có thể nói, thời gian còn lại của Tiêu Hoằng đã không nhiều lắm, một đoạn thời gian gần đây, cơn đau đớn nơi ngực đã càng ngày càng rõ ràng. Dược Văn chỉ đồng của Tang Hoành Vân, tuy rằng như trước có thể cường hãn ức chế xuất huyết bên trong, nhưng về mặt giảm đau thỉnh thoảng lại bắt đầu mất linh nghiệm, điều này không phải là một hiện tượng tốt.

Nếu so sánh Dược Văn chỉ đồng như một cái đập lớn ngăn chống cơn hồng thủy, như vậy hiện tại cái đập lớn này đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Mà trọng yếu hơn là, hiện tại Ma Văn chỉ đồng chỉ còn lại có hai mươi lần sử dụng, đã không còn nhiều lắm.

Ở trước gương, liếc mắt nhìn gương mặt hơi tái nhợt của mình, Tiêu Hoằng buông thỏng tay, quay đầu, ngồi trên bàn viết. Hơi trầm tư một lát, Tiêu Hoằng lấy ra một khối Chiến huyết thạch phẩm chất cao, cắt ra một khối Tái thạch hình dạng bình thường, rồi Tiêu Hoằng cầm lấy Điêu văn đao, bắt đầu chế tác Ma Văn đao giải phẫu.

Loại Ma Văn này hạn độ thấp nhất là Ngự Giả cấp một, sử dụng chính là có thể hình thành lưỡi dao mỏng sắc bén, vô khuẩn, để giải phẫu cơ thể người.

Tuy rằng Ma Văn của cấp Ngự Giả, Tiêu Hoằng vẫn là lần đầu tiên nếm thử, nhưng bởi vì cấu tạo của Ma Văn đao giải phẫu cũng không phức tạp, thêm vào đó trước đây Tiêu Hoằng đã làm rất nhiều về phương diện công đoạn này, bởi vậy, chế tác ra vẫn là tương đối rất thoải mái.

Vì Chiến huyết thạch so với Bạch ngọc thạch cứng rắn hơn một ít, bởi vậy, khắc một khối văn này, tốc độ hơi chậm hơn một ít, tuy nhiên, cuối cùng vẫn rất thuận lợi hoàn thành.

Kế tiếp là pha chế Ma Văn dịch, trong đó cần dùng một ít tuỷ não của Lê xỉ thử, còn có một hạt nhỏ Hàn băng vạn năm nhân tạo.

Lê xỉ thử cũng là một loại linh thú, tuy nhiên chỉ là loại thông thường, tùy tiện liền có thể tìm được, nên tuỷ não của nó cũng không đắt giá, đại khái chỉ có hai kim tệ, so với Ma Văn của cấp bậc Ngự Giả hoàn toàn là giá rẻ bèo.

Cuối cùng rót Ma Văn dịch vào trong đó, đồng thời kích hoạt, nửa tiếng sau, Ma Văn đao giải phẫu liền chế tác hoàn thành. Phía trên Tái thạch đỏ như máu, từng đường từng đường văn lộ màu xám hiện lên rõ ràng.

Tuy nhiên, đối với việc thành công chế tác Ma Văn đao giải phẫu, trên mặt Tiêu Hoằng không có mảy may vẻ hưng phấn, ngược lại có thêm vài phần thấp thỏm không yên.

Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng phải đối mặt với việc làm kế tiếp, tuy rằng chỉ là ở trên người cắt ra một cái miệng nhỏ, nhưng lại cần dũng khí, cùng với nghị lực thật lớn. Nhưng vì sinh tồn, vì sống sót, Tiêu Hoằng không có lựa chọn nào khác, hiện tại Tiêu Hoằng cần phải nắm bắt hết thảy thời gian.

Hít thật sâu vài lần, Tiêu Hoằng nắm Ma Văn đao giải phẫu đứng dậy, từ trong tủ trữ vật, lấy ra vài cái Dược Văn, trong đó có cầm máu, có tiêu độc, cũng có chữa trị miệng vết thương... đồng thời ở mặt sau giá sách to lớn, lấy ra một khối gỗ dán, dài một thước rộng nửa thước, đây là lúc trước hắn chế tác biển quảng cáo còn lại.

Sử dụng lưỡi đao nhỏ đục vài cái lỗ thủng trên gỗ dán, sau đó Tiêu Hoằng tiện lợi dùng dây thừng cố định vai trái cùng ngực của chính mình, đây là để phòng ngừa thân thể bởi vì đau đớn, mà theo bản năng loạn động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook