Chương 1132: Hệ hằng tinh Diệu Sâm
Đình Vũ
16/09/2017
Cát Lạc hơi có chút kịp phán ửng, rất nhanh liền bình thường trở lại. Tiêu Hoằng muốn làm hạm trưởng thật sự là quá tốt, nói không chừng qua vài ba tuần lễ người kia liền đi đời nhà ma.
Có ý tưởng như vậy, Cát Lạc lập tức trở nên mặt mày hớn hở, cao giơ tay lên nói:
- Ta đây cũng ủng hộ Bạch tiên sinh làm hạm trưởng!
- Rất tốt!
Tiêu Hoằng đơn giản hồi đáp, rồi tự mình ngồi ở trên ghế vị trí của hạm trưởng, không có chút cố kỵ.
Đối mặt với hành động của Tiêu Hoằng như vậy, các hạm viên khác cũng không có gì khác thường, duy chỉ có một đôi con ngươi nhỏ lấp lánh tia sáng vàng, mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, mục đích đã hết sức rõ ràng.
Tiêu Hoằng cũng không có dừng lại lâu, gọn gàng dứt khoát ra lệnh:
- Mỗi người có thể tự mình lấy đi một vạn kim tệ, xem như làm tiền tiêu vặt!
Theo Tiêu Hoằng nói ra lời này, trong òng điều khiển chính cũ nát, lập tức rộn lên tiếng reo vui mừng.
Nói một câu không ngại dọa người, gần mười mấy năm qua, tài chính tồn trữ của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân ở thời điểm nhiều nhất, tổng cộng cũng chính là một vạn kim tệ.
- Mỗi người lấy một vạn kim tệ, sau đó chúng ta còn hơn 4 triệu kim tệ, chúng ta hiện tại cần đến một chỗ chợ đen lớn hơn một chút để sắm tiếp tế tiếp viện, cùng với duy tu Ma Văn chiến hạm, các ngươi có chỗ nào tốt để đi không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Điều đó còn phải hỏi sao? Tự nhiên là đi Diệu Sâm Tinh của Đức Tái Tinh Quần Quốc! Nơi đó gần như chính là một cái khu vực không ai quản lí, chính là một chỗ chợ đen siêu cấp lớn của toàn bộ tinh cầu, ngư xà hôn tạp, hạng người gì đều có, mà trọng yếu hơn là chỉ cần có tiền, thứ gì đều có thể kiếm được!
Cát Lạc đáp lời ngay không cần nghĩ ngợi.
- Nói như vậy, ngươi rất quen thuộc với nơi đó à?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
//truyencuatui.net/ - Đúng vậy! Ta chính là quý khách ở nơi đó!
Cát Lạc vỗ vỗ ngực nói.
- Khách hàng quý là không có sai rồi, chỉ có điều, cái gì cũng không có mua. Nhớ rõ lần trước tính toán đổi mới một khẩu chủ pháo, kết quả giá là 50 vạn kim tệ a, chúng ta đâu có nhiều như vậy, cuối cũng không phải chỉ mua ba viên Ma Văn đạn pháo rẻ nhất sao?
A Phúc khinh miệt liếc mắt nhìn một cái bộ dáng tự cho là đúng của Cát Lạc, nói ra sự thực.
Trên cơ bản địa vị của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân ở Diệu Sâm Tinh, gần như so với con kiến nho nhỏ.
Đối với quá khứ bi thảm của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhấn, Tiêu Hoằng cũng không thấy hứng thú, lập tức lệnh cho Cổ Đức Hào sứt nẻ không chịu nổi bay tới hướng Đức Tái Tinh Quần Quốc.
Về phần Hồng Hoàn Hào và chiến hạm hộ vệ trên tuyến đường hàng không, như trước cô đơn đậu lại ở trong hư khôngchờ đợi cứu viện.
Không thể phủ nhận, Cát Lạc cũng là rất “ngoan độc”, cướp sạch chiến hạm hộ vệ, có thể nói cực kỳ tàn ác, ở dưới hiệp trợ của hạm viên không chỉ có gỡ lây sạch sẽ hệ thống thông tin, hệ thống thăm dò, hệ thống hướng dẫn vân vân, mà ngay cả nồi niêu coi như mới tinh bên ‘trong phòng bép đều dịn sạch.
Cát Lạc cùng với các khác hạm viên gần như nghèo quá điên rồi, nhìn thấy cái gì đều là thứ tốt.
Nếu không phải đến cuối cùng, khiến Tiêu Hoằng không thể nhịn được nữa, đám tên khốn này suýt nữa mấy nữ binh có chút sắc đẹp cũng đồng loạt bắt đi làm áp hạm phu nhân, có thể nói cướp sạch như châu chấu càn quét.
Bản thân hạm trưởng đối phương lại khóc không ra nước mắt, có lòng muốn phản kháng, lại phát hiện đám giặc kia tuy rằng phương diện chỉ số thông minh có chút ngắn, nhưng một người so với một người có thể đánh nhau gần như đều là cấp bậc Đại Ngự Sư, phải nói là vô số kể.
Cũng không biết vì cái gì, cấp bậc Ngự lực đều đạt tới cấp này, mà cuộc sống còn bi thảm như vậy.
Đảo mắt thời gian ba ngày nhoáng lên một cái mà qua, Cổ Đức Hào chạy tới Đức Tái Tinh Quần Quốc, rốt cục cũng kéo thân hạm tàn tạ xông vào trong hệ Hằng tinh Diệu Sâm.
Phóng mắt nhìn tới, toàn bộ hệ Hằng tinh Diệu Sâm có thể nói một mảng hỗn loạn, nhưng lại có vẻ náo nhiệt dị thường, Ma Văn chiến hạm hoặc sứt mẻ, hoặc mới tinh lui tới, Ma Văn vận tải hạm nối liền không dứt, tinh cảng lớn có nhỏ có nhìn như sứt mẻ, lại tùy ý có thể thấy được.
Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất là giống như từng cái quán tạp hoá hư không, hoàn toàn nắm giữ ở trong tay các thế lực lớn. Nên biết rằng, một ít tiếp tê tiếp viện phẩm ở trong này bán ra, thường thường đều là gấp mười lần giá thị trường.
- Oa! Lại lần nữa về tới nơi này, một mùi vị quen thuộc thật sự là ập vào mặt mà đến nha!
Cát Lạc hai tay thọc vào túi, đứng ở cửa sổ quan sát, vẻ mặt say mê nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở bên ngoài.
Những người khác cũng như thế.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng đối nơi này đúng là không có chút cảm tình. Trên thực tế, điều này cũng là có quan hệ ắt không thể thiếu do từ thuở nhỏ nhận được giáo dục và hun đúc. Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng thích chỗ im lặng.
Lại trải qua hơn hai mươi phút bay đi, tránh né một chiếc lại một chiếc Ma Văn hạm khí thế cuồn cuộn, hình dáng Diệu Sâm Tinh rốt cục lộ ra. Chính là từ trong hư không nhìn lại, khắp tinh cầu có vẻ rất lộn xộn, kim loại màu xám, cây cối màu xanh biếc, hải dương màu lam đan xen vào cùng một chỗ, bầu trời lại là một mảnh mờ mờ tối, trình độ không khí tươi mát kém tới cực điểm.
Dòng sông chảy quanh co đan xen trên đại lục, lại đủ mọi màu sắc, nước không còn trong suốt.
- Kế hoạch đã định xong, mục đích hàng đầu là tu sửa Cổ Đức Hào, tiếp theo mua sắm vật tư tương ứng! Cát Lạc có biết chỗ nào tốt không?
Tiêu Hoằng hỏi Cát Lạc.
- Đương nhiên chính là Hải Nạp Thị thành thị lớn nhất của Diệu Sâm Tinh, nơi đó tất cả các thứ có thể nói tương đối đầy đủ hết, cũng có nhà xưởng chuyên môn đại tu Ma Văn chiến hạm, đương nhiên thu phí là rất cao!
Cát Lạc đáp lại.
- Tốt lắm, vậy tới đó!
Tiêu Hoằng lệnh cho Cát Lạc một tiếng. Hiện giờ Cát Lạc như trước là phó hạm trưởng thứ nhất.
Hải Nạp Thị, ở vào bắc bán cầu của Diệu Sâm Tinh, diện tích thật lớn, gần như rộng tương đương với một quận. Đương nhiên cả tòa thành căn bản không có bất kỳ quy hoạch gì đáng nói, tất cả kiến trúc đều là muốn xây chỗ nào thì dựng chỗ đó, hoàn toàn là tùy thích. Hơn nữa không có pháp luật, không có Sở cảnh vệ, không có quan viên, nơi này khởi xướng chính là luật rừng nguyên thủy nhất: “Cường giả vi tôn”.
Hạn chế duy nhất gần như chính là luật lệ, ở trong này nhất định phải tuân thủ quy củ, tỷ như không được cướp bóc cửa hàng, nếu không sẽ bị bài xích triệt để, đây cũng là để duy trì trật tự ở nơi này.
Rất nhanh, sau khi Cổ Đức Hào chui qua tầng khí quyển thanh tẩy, liền chậm rãi dừng ở bên trong khu neo đậu chiến hạm ở phía tây bắc Hải Nạp Thị. Ở gần đó là khu vực nhà xưởng tu sửa chiến hạm quay chung quanh đó.
Nhất là Ma Văn chiến hạm không có đăng ký hợp pháp, xưởng sửa chữa chiến hạm chính quy là sẽ không tu sửa cho, chỉ có thể đến loại địa phương này, bởi vậy sinh ý ở đây tự nhiên chính là chỗ nhờ cậy.
Theo Cổ Đức Hào chậm rãi đậu lại ở phía trên giàn giáo chiến hạm, Tiêu Hoằng đeo mặt nạ, một thân quần áo rách nát liền dẫn theo hạm viên chậm rãi từ bên trong các cửa khoang hạm đi ra.
Hiện giờ phía trên mặt nạ thuần màu trắng của Tiêu Hoằng, cũng hoặc ít hoặc nhiều trải qua một ít gia công, bộ vị mắt, bị vẽ loạn thành một vòng màu đỏ, sau đó kéo dài xuống dưới một hàng huyết lệ, nhìn qua tràn ngập một loại cảm giác âm trầm.
Đồng thời lại nhìn Cát Lạc mang theo vài tên hạm viên, giống như về nhà, ngựa quen đường cũ đi tới xưởng sửa chữa chiến hạm tên là Hắc Đặc ở phía trước.
Không sai, Cát Lạc trước đây tuy rằng rất nghèo nàn, nhưng điều này không có nghĩa là Cát Lạc không thích đi dạo, không mua thì cứ nhìn đông lại xem tây, nhìn xem cũng không phải không được, đây cũng là ham thích lớn nhất của Cát Lạc.
Bởi vậy, Cát Lạc đối với nơi này, vẫn là tương đối quen thuộc, nhà nào tay nghề giỏi, nhà nào lừa đảo, Cát Lạc đều hiểu rõ trong lòng.
Ở phụ cận Cổ Đức Hào rách mướp đợi thời gian ước chừng hai mươi phút, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, đám người dát Lạp, dẫn theo một lão nhân qua tuổi sáu mươi, trên mặt dính đầy dầu nhớt, nhìn qua thật dơ bẩn, đi tới trước mặt mình.
- Người này đây, chính là một băng hữu ta quen biết nhiều năm trước, gọi là lão Khải là được rồi, chúng ta rất quen thuộc!
Cát Lạc cười giới thiệu với Tiêu Hoằng.
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ quen với tiền, các thứ khác cũng không quản tới. Hơn nữa lần trước ngươi còn thiếu 800 kim tệ, khi nào thì trả?
Lão nhân được gọi là lão Khải, phất tay áo nói.
- Tiền, không thể thiếu của lão, nhưng ta hy vọng lão có thể tu sửa hiệu quả cho ta vừa lòng. Mặt khác, bên trong kho hàng của chúng ta, có một số linh kiện, phiền toái lão đổi một chút!
Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng cực kỳ quan liêu nói với giọng điệu bình thản, hai tay đặt ở trước ngực, nửa người trên đứng thẳng tắp, tạo cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ có giáo dưỡng.
Thấy cách nói năng tràn ngập phong độ của Tiêu Hoằng, lão Khải hoặc ít hoặc nhiều có chút kinh ngạc:
- Không thể tưởng được, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân nho nhỏ, còn có nhân vật bực này, trước kia sao không thấy hả!
Tiêu Hoằng không có lên tiếng, chỉ là hơi cúi người, hướng vào bên trong Cổ Đức Hào làm một cái thể tay “mời”, ý bảo có thể kiểm tra thực hư của Cổ Đức Hào, sau đó chế định kế hoạch tu sửa.
Lão Khải cũng không có nhiều lời, liền chắp tay sau lưng đi vào thân hạm, bắt đầu đi vòng vòng các nơi, không ngừng đánh giá.
- Vị sư phụ này, không cần lấy giấy bút ghi chép sao?
Tiêu Hoằng cùng đi theo phía sau, thấy lão Khải chỉ là nhìn hết chỗ này đi tới chỗ kia, thử tính hỏi.
Nhìn lại lão Khải, lấy tay chỉ chỉ ngay huyệt Thái Dương, cười cười, vô cùng tự tin nói:
- Đầu óc ta may mà còn dùng tốt!
- Hiện tại có thể dẫn ta đi nhìn xem linh kiện các ngươi chuẩn bị. Nói trước, nếu các ngươi lấy ra linh kiện vứt đi, ta đây khuyên các ngươi vẫn là bớt tiết kiệm chút đi, loại vật đó vấn đề rất lớn!
Lão Khải nói tiếp, cả người thoạt nhìn, căn bản không có đặt đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân ở trong mắt.
Điều này cũng không trách được lão Khải, trước kia bộ dáng nghèo mạt rệp của Cát Lạc, có thể làm cho người ta để mắt tới mới là lạ.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc mấy tên hạm viên có vẻ thô lỗ mở ra cánh cửa kho hàng, lập tức vẻ mặt khinh thường của lão Khải liền đọng cứng lại, chỉ thấy bên trong sáu cái kho hàng chất đống linh kiện toàn bộ là mới 80%. Tuy nhiên, đây cũng không phải là chỗ khiến lão Khải cảm thấy kinh ngạc.
Bằng vào nửa đời người kinh nghiệm, gần như đầu tiên ánh mắt lão Khải liền nhìn ra được, mấy thứ này là vừa mới gỡ xuống từ trên Ma Văn chiến hạm, bởi vì mặt trên còn dính đầy dầu máy. Mà trọng yếu hơn là, mấy thứ này đều là quân dụng chính quy, cũng không phải là sở hữu của tập đoàn nào đó, bởi vì mặt trên còn đánh số hiệu quân khu.
- Mấy thứ này các ngươi rốt cuộc là làm thế nào lấy được?
Lão Khải lộ vẻ kinh ngạc hỏi. Nên biết rằng, lấy được các thứ của quân chính quy tuyệt đối là rất khó, trừ phi là cướp, nhưng điều này sao có thể? Chỉ bằng vào một chiếc hạm tàn tạ này sao? Nói đùa đi!
- Lão Khải! Bằng hữu thì bằng hữu, chúng ta cũng đừng quên quy củ nha! Đồ vật này nọ đặt ở chỗ này, cho ngươi trang bị lên là tốt rồi, bao nhiêu tiền chúng ta tự nhiên sẽ trả, đừng hỏi xuất xứ!
Cát Lạc lên tiếng, cuối cùng cũng còn chút đầu óc, không có nói toạc ra.
Có ý tưởng như vậy, Cát Lạc lập tức trở nên mặt mày hớn hở, cao giơ tay lên nói:
- Ta đây cũng ủng hộ Bạch tiên sinh làm hạm trưởng!
- Rất tốt!
Tiêu Hoằng đơn giản hồi đáp, rồi tự mình ngồi ở trên ghế vị trí của hạm trưởng, không có chút cố kỵ.
Đối mặt với hành động của Tiêu Hoằng như vậy, các hạm viên khác cũng không có gì khác thường, duy chỉ có một đôi con ngươi nhỏ lấp lánh tia sáng vàng, mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, mục đích đã hết sức rõ ràng.
Tiêu Hoằng cũng không có dừng lại lâu, gọn gàng dứt khoát ra lệnh:
- Mỗi người có thể tự mình lấy đi một vạn kim tệ, xem như làm tiền tiêu vặt!
Theo Tiêu Hoằng nói ra lời này, trong òng điều khiển chính cũ nát, lập tức rộn lên tiếng reo vui mừng.
Nói một câu không ngại dọa người, gần mười mấy năm qua, tài chính tồn trữ của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân ở thời điểm nhiều nhất, tổng cộng cũng chính là một vạn kim tệ.
- Mỗi người lấy một vạn kim tệ, sau đó chúng ta còn hơn 4 triệu kim tệ, chúng ta hiện tại cần đến một chỗ chợ đen lớn hơn một chút để sắm tiếp tế tiếp viện, cùng với duy tu Ma Văn chiến hạm, các ngươi có chỗ nào tốt để đi không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Điều đó còn phải hỏi sao? Tự nhiên là đi Diệu Sâm Tinh của Đức Tái Tinh Quần Quốc! Nơi đó gần như chính là một cái khu vực không ai quản lí, chính là một chỗ chợ đen siêu cấp lớn của toàn bộ tinh cầu, ngư xà hôn tạp, hạng người gì đều có, mà trọng yếu hơn là chỉ cần có tiền, thứ gì đều có thể kiếm được!
Cát Lạc đáp lời ngay không cần nghĩ ngợi.
- Nói như vậy, ngươi rất quen thuộc với nơi đó à?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
//truyencuatui.net/ - Đúng vậy! Ta chính là quý khách ở nơi đó!
Cát Lạc vỗ vỗ ngực nói.
- Khách hàng quý là không có sai rồi, chỉ có điều, cái gì cũng không có mua. Nhớ rõ lần trước tính toán đổi mới một khẩu chủ pháo, kết quả giá là 50 vạn kim tệ a, chúng ta đâu có nhiều như vậy, cuối cũng không phải chỉ mua ba viên Ma Văn đạn pháo rẻ nhất sao?
A Phúc khinh miệt liếc mắt nhìn một cái bộ dáng tự cho là đúng của Cát Lạc, nói ra sự thực.
Trên cơ bản địa vị của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân ở Diệu Sâm Tinh, gần như so với con kiến nho nhỏ.
Đối với quá khứ bi thảm của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhấn, Tiêu Hoằng cũng không thấy hứng thú, lập tức lệnh cho Cổ Đức Hào sứt nẻ không chịu nổi bay tới hướng Đức Tái Tinh Quần Quốc.
Về phần Hồng Hoàn Hào và chiến hạm hộ vệ trên tuyến đường hàng không, như trước cô đơn đậu lại ở trong hư khôngchờ đợi cứu viện.
Không thể phủ nhận, Cát Lạc cũng là rất “ngoan độc”, cướp sạch chiến hạm hộ vệ, có thể nói cực kỳ tàn ác, ở dưới hiệp trợ của hạm viên không chỉ có gỡ lây sạch sẽ hệ thống thông tin, hệ thống thăm dò, hệ thống hướng dẫn vân vân, mà ngay cả nồi niêu coi như mới tinh bên ‘trong phòng bép đều dịn sạch.
Cát Lạc cùng với các khác hạm viên gần như nghèo quá điên rồi, nhìn thấy cái gì đều là thứ tốt.
Nếu không phải đến cuối cùng, khiến Tiêu Hoằng không thể nhịn được nữa, đám tên khốn này suýt nữa mấy nữ binh có chút sắc đẹp cũng đồng loạt bắt đi làm áp hạm phu nhân, có thể nói cướp sạch như châu chấu càn quét.
Bản thân hạm trưởng đối phương lại khóc không ra nước mắt, có lòng muốn phản kháng, lại phát hiện đám giặc kia tuy rằng phương diện chỉ số thông minh có chút ngắn, nhưng một người so với một người có thể đánh nhau gần như đều là cấp bậc Đại Ngự Sư, phải nói là vô số kể.
Cũng không biết vì cái gì, cấp bậc Ngự lực đều đạt tới cấp này, mà cuộc sống còn bi thảm như vậy.
Đảo mắt thời gian ba ngày nhoáng lên một cái mà qua, Cổ Đức Hào chạy tới Đức Tái Tinh Quần Quốc, rốt cục cũng kéo thân hạm tàn tạ xông vào trong hệ Hằng tinh Diệu Sâm.
Phóng mắt nhìn tới, toàn bộ hệ Hằng tinh Diệu Sâm có thể nói một mảng hỗn loạn, nhưng lại có vẻ náo nhiệt dị thường, Ma Văn chiến hạm hoặc sứt mẻ, hoặc mới tinh lui tới, Ma Văn vận tải hạm nối liền không dứt, tinh cảng lớn có nhỏ có nhìn như sứt mẻ, lại tùy ý có thể thấy được.
Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất là giống như từng cái quán tạp hoá hư không, hoàn toàn nắm giữ ở trong tay các thế lực lớn. Nên biết rằng, một ít tiếp tê tiếp viện phẩm ở trong này bán ra, thường thường đều là gấp mười lần giá thị trường.
- Oa! Lại lần nữa về tới nơi này, một mùi vị quen thuộc thật sự là ập vào mặt mà đến nha!
Cát Lạc hai tay thọc vào túi, đứng ở cửa sổ quan sát, vẻ mặt say mê nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở bên ngoài.
Những người khác cũng như thế.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng đối nơi này đúng là không có chút cảm tình. Trên thực tế, điều này cũng là có quan hệ ắt không thể thiếu do từ thuở nhỏ nhận được giáo dục và hun đúc. Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng thích chỗ im lặng.
Lại trải qua hơn hai mươi phút bay đi, tránh né một chiếc lại một chiếc Ma Văn hạm khí thế cuồn cuộn, hình dáng Diệu Sâm Tinh rốt cục lộ ra. Chính là từ trong hư không nhìn lại, khắp tinh cầu có vẻ rất lộn xộn, kim loại màu xám, cây cối màu xanh biếc, hải dương màu lam đan xen vào cùng một chỗ, bầu trời lại là một mảnh mờ mờ tối, trình độ không khí tươi mát kém tới cực điểm.
Dòng sông chảy quanh co đan xen trên đại lục, lại đủ mọi màu sắc, nước không còn trong suốt.
- Kế hoạch đã định xong, mục đích hàng đầu là tu sửa Cổ Đức Hào, tiếp theo mua sắm vật tư tương ứng! Cát Lạc có biết chỗ nào tốt không?
Tiêu Hoằng hỏi Cát Lạc.
- Đương nhiên chính là Hải Nạp Thị thành thị lớn nhất của Diệu Sâm Tinh, nơi đó tất cả các thứ có thể nói tương đối đầy đủ hết, cũng có nhà xưởng chuyên môn đại tu Ma Văn chiến hạm, đương nhiên thu phí là rất cao!
Cát Lạc đáp lại.
- Tốt lắm, vậy tới đó!
Tiêu Hoằng lệnh cho Cát Lạc một tiếng. Hiện giờ Cát Lạc như trước là phó hạm trưởng thứ nhất.
Hải Nạp Thị, ở vào bắc bán cầu của Diệu Sâm Tinh, diện tích thật lớn, gần như rộng tương đương với một quận. Đương nhiên cả tòa thành căn bản không có bất kỳ quy hoạch gì đáng nói, tất cả kiến trúc đều là muốn xây chỗ nào thì dựng chỗ đó, hoàn toàn là tùy thích. Hơn nữa không có pháp luật, không có Sở cảnh vệ, không có quan viên, nơi này khởi xướng chính là luật rừng nguyên thủy nhất: “Cường giả vi tôn”.
Hạn chế duy nhất gần như chính là luật lệ, ở trong này nhất định phải tuân thủ quy củ, tỷ như không được cướp bóc cửa hàng, nếu không sẽ bị bài xích triệt để, đây cũng là để duy trì trật tự ở nơi này.
Rất nhanh, sau khi Cổ Đức Hào chui qua tầng khí quyển thanh tẩy, liền chậm rãi dừng ở bên trong khu neo đậu chiến hạm ở phía tây bắc Hải Nạp Thị. Ở gần đó là khu vực nhà xưởng tu sửa chiến hạm quay chung quanh đó.
Nhất là Ma Văn chiến hạm không có đăng ký hợp pháp, xưởng sửa chữa chiến hạm chính quy là sẽ không tu sửa cho, chỉ có thể đến loại địa phương này, bởi vậy sinh ý ở đây tự nhiên chính là chỗ nhờ cậy.
Theo Cổ Đức Hào chậm rãi đậu lại ở phía trên giàn giáo chiến hạm, Tiêu Hoằng đeo mặt nạ, một thân quần áo rách nát liền dẫn theo hạm viên chậm rãi từ bên trong các cửa khoang hạm đi ra.
Hiện giờ phía trên mặt nạ thuần màu trắng của Tiêu Hoằng, cũng hoặc ít hoặc nhiều trải qua một ít gia công, bộ vị mắt, bị vẽ loạn thành một vòng màu đỏ, sau đó kéo dài xuống dưới một hàng huyết lệ, nhìn qua tràn ngập một loại cảm giác âm trầm.
Đồng thời lại nhìn Cát Lạc mang theo vài tên hạm viên, giống như về nhà, ngựa quen đường cũ đi tới xưởng sửa chữa chiến hạm tên là Hắc Đặc ở phía trước.
Không sai, Cát Lạc trước đây tuy rằng rất nghèo nàn, nhưng điều này không có nghĩa là Cát Lạc không thích đi dạo, không mua thì cứ nhìn đông lại xem tây, nhìn xem cũng không phải không được, đây cũng là ham thích lớn nhất của Cát Lạc.
Bởi vậy, Cát Lạc đối với nơi này, vẫn là tương đối quen thuộc, nhà nào tay nghề giỏi, nhà nào lừa đảo, Cát Lạc đều hiểu rõ trong lòng.
Ở phụ cận Cổ Đức Hào rách mướp đợi thời gian ước chừng hai mươi phút, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, đám người dát Lạp, dẫn theo một lão nhân qua tuổi sáu mươi, trên mặt dính đầy dầu nhớt, nhìn qua thật dơ bẩn, đi tới trước mặt mình.
- Người này đây, chính là một băng hữu ta quen biết nhiều năm trước, gọi là lão Khải là được rồi, chúng ta rất quen thuộc!
Cát Lạc cười giới thiệu với Tiêu Hoằng.
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ quen với tiền, các thứ khác cũng không quản tới. Hơn nữa lần trước ngươi còn thiếu 800 kim tệ, khi nào thì trả?
Lão nhân được gọi là lão Khải, phất tay áo nói.
- Tiền, không thể thiếu của lão, nhưng ta hy vọng lão có thể tu sửa hiệu quả cho ta vừa lòng. Mặt khác, bên trong kho hàng của chúng ta, có một số linh kiện, phiền toái lão đổi một chút!
Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng cực kỳ quan liêu nói với giọng điệu bình thản, hai tay đặt ở trước ngực, nửa người trên đứng thẳng tắp, tạo cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ có giáo dưỡng.
Thấy cách nói năng tràn ngập phong độ của Tiêu Hoằng, lão Khải hoặc ít hoặc nhiều có chút kinh ngạc:
- Không thể tưởng được, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân nho nhỏ, còn có nhân vật bực này, trước kia sao không thấy hả!
Tiêu Hoằng không có lên tiếng, chỉ là hơi cúi người, hướng vào bên trong Cổ Đức Hào làm một cái thể tay “mời”, ý bảo có thể kiểm tra thực hư của Cổ Đức Hào, sau đó chế định kế hoạch tu sửa.
Lão Khải cũng không có nhiều lời, liền chắp tay sau lưng đi vào thân hạm, bắt đầu đi vòng vòng các nơi, không ngừng đánh giá.
- Vị sư phụ này, không cần lấy giấy bút ghi chép sao?
Tiêu Hoằng cùng đi theo phía sau, thấy lão Khải chỉ là nhìn hết chỗ này đi tới chỗ kia, thử tính hỏi.
Nhìn lại lão Khải, lấy tay chỉ chỉ ngay huyệt Thái Dương, cười cười, vô cùng tự tin nói:
- Đầu óc ta may mà còn dùng tốt!
- Hiện tại có thể dẫn ta đi nhìn xem linh kiện các ngươi chuẩn bị. Nói trước, nếu các ngươi lấy ra linh kiện vứt đi, ta đây khuyên các ngươi vẫn là bớt tiết kiệm chút đi, loại vật đó vấn đề rất lớn!
Lão Khải nói tiếp, cả người thoạt nhìn, căn bản không có đặt đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân ở trong mắt.
Điều này cũng không trách được lão Khải, trước kia bộ dáng nghèo mạt rệp của Cát Lạc, có thể làm cho người ta để mắt tới mới là lạ.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc mấy tên hạm viên có vẻ thô lỗ mở ra cánh cửa kho hàng, lập tức vẻ mặt khinh thường của lão Khải liền đọng cứng lại, chỉ thấy bên trong sáu cái kho hàng chất đống linh kiện toàn bộ là mới 80%. Tuy nhiên, đây cũng không phải là chỗ khiến lão Khải cảm thấy kinh ngạc.
Bằng vào nửa đời người kinh nghiệm, gần như đầu tiên ánh mắt lão Khải liền nhìn ra được, mấy thứ này là vừa mới gỡ xuống từ trên Ma Văn chiến hạm, bởi vì mặt trên còn dính đầy dầu máy. Mà trọng yếu hơn là, mấy thứ này đều là quân dụng chính quy, cũng không phải là sở hữu của tập đoàn nào đó, bởi vì mặt trên còn đánh số hiệu quân khu.
- Mấy thứ này các ngươi rốt cuộc là làm thế nào lấy được?
Lão Khải lộ vẻ kinh ngạc hỏi. Nên biết rằng, lấy được các thứ của quân chính quy tuyệt đối là rất khó, trừ phi là cướp, nhưng điều này sao có thể? Chỉ bằng vào một chiếc hạm tàn tạ này sao? Nói đùa đi!
- Lão Khải! Bằng hữu thì bằng hữu, chúng ta cũng đừng quên quy củ nha! Đồ vật này nọ đặt ở chỗ này, cho ngươi trang bị lên là tốt rồi, bao nhiêu tiền chúng ta tự nhiên sẽ trả, đừng hỏi xuất xứ!
Cát Lạc lên tiếng, cuối cùng cũng còn chút đầu óc, không có nói toạc ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.