Chương 876: Hung hiểm
Đình Vũ
13/09/2017
Tiêu Hoằng ở bên trong thân tàu giờ phút này đang quan sát xuyên qua một cửa sổ nhỏ bằng bàn tay, nhìn phong cảnh trên mặt biển, tạo cho người ta bốn chữ trực quan nhất chính là “tàn phá bừa bãi”.
Ở trong này, dường như so với hư không mờ mịt còn nguy hiểm hơn, nhất là trên chiếc tàu này trừ một cái động cơ Ma Văn cũ nát cùng với bánh lái còn có thể hoạt động, còn lại chỉ là một vỏ sắt cũ nát có bao bọc một lớp Hàn băng vạn năm.
Ờ bên cạnh Tiêu Hoằng là từng gã thương binh, vô cùng suy yếu nằm trên sàn tàu lạnh như băng, ẩm ướt mà rách nát, thân thể dùng dây thừng cố định chật chẽ trên sàn khoang tàu, để tránh thân tàu lắc lư thân thể trượt qua lại.
Mười mấy người tù nhân coi như hoàn hảo, thì ở trong tháp viễn vọng trên boong tàu, quan sát tình hình ở chung quanh. Bởi vì Tiêu Hoằng cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc có linh thú nào sẽ cảm thấy hứng thú với chiếc tàu lớn này hay không?
“Ầm ầm!
Đúng lúc này, bên trong khoang tàu đột nhiên truyền đến một trận chao đảo cực kỳ mãnh liệt, cùng với tiếng sóng vỗ vào thân tàu, rồi một con linh thú chiều dài ước chừng tới 50 thước, thể tích khổng lồ, có hình dạng như giọt nước mưa, miệng nó đầy răng nanh đan chéo dọc ngang, trực tiếp từ một bên hông tàu nhảy ra, phóng qua sườn bên kia rồi chìm trong nước biển, bắn ra cuộn sóng tung tóe.
Mỗi một răng nanh của con linh thú, không sai biệt lắm đều dài hơn ba thước, có chứa màng năng lượng màu máu mờ nhạt.
Thông qua cửa sổ quan sát Tiêu Hoằng tự nhiên có thể nhìn thấy, mà Tiêu Hoằng cũng hiểu được con linh thú này tên là Hải Khôi, là một loại linh thú thủy hệ cực độ hung tàn, có được thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn.
Loại này chuyên dựa vào bắt giết sinh vật loại hình lơn làm thực vật, thêm vào rất nhạy cảm với màu đỏ. Hiển nhiên Hàn băng vạn năm bao bọc bên ngoài thân tàu đã hấp dẫn nó.
- Không xong rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng tự nói một câu, tiếp theo liền đứng lên trên sàn tàu chao đảo.
- Lão đại! Con quái vật vừa rồi đang quay lại, dường như sẽ phát động tiến công với chúng ta!
Bên trong Ma Văn hỗ tương di chuyển của Tiêu Hoằng truyền đến tiếng báo cáo như thế.
- Phân phó xuống, thành viên tù nhân còn có thể chiến đấu thủ hộ tàu, cấp bậc Đại Ngự Sư chuẩn bị chiến đấu!
Tiêu Hoằng cố làm cho mình bảo trì bình tĩnh, ra lệnh. Sau đó Tiêu Hoằng cũng không dừng lại lâu, theo thang lầu phóng lên boong tàu.
Trong nháy mắt hạt mưa lạnh như băng, giống như vòi phun trong phòng tắm, tưới ướt toàn thân Tiêu Hoằng, lại nhìn phía bên phải chiếc tàu, Hải Khôi đã từ trong biển nhảy vọt lên, phóng thẳng tới mũi tàu cắn xé.
Nếu lần này nó thực sự cắn trúng, hết tám phần con tàu này phải trực tiếp bị cắn nát một phần tư, bên trong thương binh đội quân tù nhân cũng sẽ tổn thất thảm trọng. Đây là chuyện Tiêu Hoằng không thể dễ dàng chấp nhận.
Không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng đã khởi động Hàn Võ, bên trong lòng bàn tay liền ngưng kết ra một đoàn viên cầu màu đỏ.
Gần như ngay lúc Hải Khôi nhảy tới trên không trung cách Tiêu Hoằng không đến mười thước, Tiêu Hoằng căng thẳng, cắn chặt hàm răng, vô cùng chuẩn xác ném hình cầu có chứa chất lỏng vào trong miệng Hải Khôi. Tiếp theo đột nhiên bành trướng hình thành một khối Hàn băng vạn năm đường kính ước chừng có mười thước, trực tiếp khởi động ngay trong miệng Hải Khôi!
“Ầm ầm!
Không đợi Hải Khôi làm ra ứng đối, Tiêu Hoằng đã trực tiếp kích nổ Hàn băng vạn năm trong miệng Hải Khôi. Một tiếng nổ mãnh liệt sau đó chỉ thấy mấy cái răng nanh của Hải Khôi bị đứt đoạn, rơi xuống biển.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, lần này cũng chưa hoàn toàn lấy tính mạng của Hải Khôi.
Quả nhiên, sau một lát, khóe miệng có vẻ rách nát của Hải Khôi một lần nữa vọt lên khỏi mặt nước, há cái miệng to như bồn máu, phảng phất như có tiếng rít gào.
Đồng thời, ở các chỗ lối ra trên thân tàu, đội quân tù nhân phía sau có buộc một sợi dây thừng cũng đều vọt ra, bắt đầu phát động liên tiếp công kích tới con Hải Khôi kia.
Chỉ có điều là toàn thân Hải Khôi bao bọc lớp vảy thật dày, năng lực phòng hộ siêu cường, vũ khí của đội quân tù nhân là thu được từ binh sĩ Cao Tương nơi đó, đừng nghĩ tới phá hủy mảy may lớp phòng hộ của nó, bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng Chiến Văn của Tiêu Hoằng chế tạo còn lại không nhiều lắm, tiên hành công kích.
Về phần Tiêu Hoằng cũng không quản tới hết thảy, trong tay cuồn cuộn không dứt hình thành Hàn băng vạn năm màu máu lớn nhỏ bằng cỡ Bia mộ băng, sau đó ném mạnh tới hướng Hải Khôi, rồi kích nổ!
Mấy Đại Ngự Sư cũng khởi động Dực Văn bay ở bốn phía thân tàu, tìm kiếm vị trí của Hải Khôi, sau đó đồng loạt công kích.
Cứ như vậy, ước chừng trôi qua hai mươi phút, đám người Tiêu Hoằng mới nhìn thấy con Hải Khôi hung mãnh tàn bạo kia, đã phơi bụng nổi lên trên mặt biển không nhúc nhích, máu tươi từ bên trong một số lỗ thủng tuôn chảy ra.
Mấy Đại Ngự Sư cứ như vậy đứng trên đài viễn vọng, quan sát, vẻ mặt cảnh giác.
- Hải Luân! Khai hỏa toàn bộ động cơ Ma Văn đi! Bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này!
Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn hỗ tương di chuyển, phát ra mệnh lệnh.
Mà khoảng hai phút sau khi Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh này, Tiêu Hoằng lập tức nhìn thấy, phía sau đuôi tàu chừng mấy trăm thước liền hiện ra đông nghìn nghịt linh thú hình dạng như rắn, bắt đầu gặm ăn Hải Khôi.
Bởi vì mưa to tầm tả, tầm nhìn có hạn, Tiêu Hoằng cũng không thấy rõ rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng chắc chắn cũng không phải là thứ tốt gì.
Nhưng mà, ngay lúc mọi người đều cho rằng, đã thoát khỏi nguy cơ trước mắt,
Tiêu Hoằng nhìn lại phía sau thản tàu, đã bắt đầu lấp lánh rậm rạp điểm đen, trực tiếp đuổi theo đuôi tàu, tốc độ cực nhanh.
- Chết tiệt!
Nhìn thấy một màn như vậy, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế.
“Vù, vù, vù, vù...”
Gần như ngay khoảnh khắc đó, nơi đuôi thuyền một số con Kim Tiến Ngư, đã nhảy vọt cao lên khỏi mặt nước, thân mình chúng thon dài giống như mũi tên, vây cá giang rộng giống như cặp cánh lướt tới, miệng giống như thanh lợi kiếm có vẻ vô cùng sắc bén.
Trên thực tế, loại Kim Tiến Ngư này đại khái chỉ có lực công kích của Ngự Giả cấp ba, nhưng thật khó đối phó với số nhiều của chúng, thường thường đều là cả ngàn cả vạn con cùng xuất hiện.
- Phòng ngự!
Nhìn Kim Tiến Ngư kia cuồn cuộn mãnh liệt, hỗn loạn bên trong màn mưa, Tiêu Hoằng lớn tiếng phát ra mệnh lệnh.
Theo tất cả thành viên đội quân tù nhân đều mở ra tấm thuẫn năng lượng, rậm rạp Kim Tiến Ngư liền lập tức oanh kích trên tấm thuẫn năng lượng, phía trên thân tàu, phát ra tiếng vang cách cách giống như mưa đá ập xuống. Thậm chí có con trực tiếp đâm thủng thân tàu, mũi nhọn sắc bén trước miệng cắm phía trên boong tàu, thân mình không ngừng vặn vẹo.
Cứ như vậy, trôi qua thời gian một đêm vô cùng gian nan.
Bão táp từng chút từng chút ngưng lại, ánh mặt trời hiếm thấy, xuyên qua tầng mây lộ ra tia sáng mỏng manh.
Phía trên boong tàu lúc này đã trở thành một đống hỗn loạn không chịu nổi, xác linh thú thủy hệ và máu trải rộng ở phía trên boong tàu. Suốt một đêm, Tiêu Hoằng dẫn dắt đội quân tù nhân chiến đấu gần như không ngừng nghỉ.
Đủ loại kiểu dáng linh thú thủy hệ, hết đợt này tiếp theo đợt khác, thực giống như bầy dã thú đói khát nhìn thấy món môi tươi ngon.
Đến lúc này, Tiêu Hoằng cũng có vẻ mỏi mệt nằm dài phía trên boong tàu rách tung toé. Nhân số trên boong tàu đã không còn tới 100 người, chính là một đêm qua đã có 45 người, hoặc nhiều hoặc ít bị thương không thể kiên trì chiến đấu, phải quay vào bên trong thân tàu dưỡng sức.
Mà thế lực và Ngự lực của Tiêu Hoằng hầu như cũng sắp cạn kiệt.
Trải qua suốt một đêm chém giết, có thể nói, Tiêu Hoằng cũng không biết mình đang ở nơi nào, rốt cuộc tiến lên được bao xa, còn cách bao lâu mới có thể tới Thiên Tế Tinh.
Chỉ có thể tận khả năng tập trung chạy về hướng chính bắc, bằng vào một cái động cơ động lực đi tới, mức độ chậm có thể nghĩ mà biết.
Tiêu Hoằng nằm trên boong tàu chừng vài phút, mới yếu ớt lết tới xác một con linh thú ở bên cạnh, sau khi xác nhận không có độc, liền cứ như vậy ăn sống, cũng không quản tới mùi tanh tưởi, chỉ cần có thể ăn được là tốt rồi.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, nấu chín ư? Nơi này không có củi để đốt lửa, số lượng Ma Văn đun nóng không nhiều lắm, đang bận nấu nước mưa thu được để tồn trữ, quan trọng hơn.
Các thành viên đội quân tù nhân khác còn có thể đủ sức kiên trì cũng như thế, tùy tiện nhặt lên một mảng thịt linh thú, xác nhận không có độc, liền gặm ăn.
Theo tầng mây rất dày tan đi không ít, mặt biển dần dần yên tĩnh lại. Đám người Tiêu Hoằng ngồi trên boong tàu, cũng có thể thưởng thức một chút phong cảnh của Lý Tư Giai Nội Hải.
Trên thực tế, cùng thực không có gì hay để thưởng thức, bốn phía ánh mắt có thể nhìn thấy là một mảng xanh sậm, trời biển giáp một đường, cũng không nhìn thấy gì khác.
Không có đảo, càng không có tàu bè, chỉ có từng con chim biển không biết tên, thinh thoảng xẹt xuống mặt biên kiếm mồi, sau đó “phù” một tiếng, bị linh thú nhỏ dưới mặt nước vồ ăn.
Hy vọng giờ khắc này một lần nữa trở nên càng xa vời, nhưng dường như Tiêu Hoằng đã quen với loại cảm giác này, hoặc nói là đã chết lặng trong lòng.
Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới gặm ăn xong mảnh thịt linh thú trong tay, miệng còn dính đầy máu, Tiêu Hoằng lại bất đắc dĩ phát hiện, phía trên mặt biển lại một lần nữa xuất hiện một mảng lớn linh thú, chạy như điên thẳng đến trên tàu có chứa mùi máu tươi.
Bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng chỉ có thể cố gắng đứng lên, sau đó tiếp tục chiến đấu, không ngừng nghỉ, từ binh sĩ Cao Tương đến những con linh thú hung tàn này.
Ở Thiên Tế Tinh, bởi vì bóng đen kia cường lực ngăn cản, kế hoạch cứu viện Tiêu Hoằng bị phá sản.
Ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, trên gương mặt già nua của Lạc Lý Tư tràn ngập lo lắng, lão không biết bóng đen kia rốt cuộc là ai, càng không biết là địch hay bạn. Tuy nhiên, lời nói của bóng đen đó cũng không phải không có lý.
Bằng vào tình trạng hiện tại của quân đội Lạc Đan Luân, xuất quân đi cứu viện thực rất có thể chính là đi chịu chết! Người Lạc Đan Luân đã không còn nhiều lắm, không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Giờ phút này, Lạc Lý Tư đang sửa sang tư liệu trên tay. Hiện tại gặp phải vấn đề lớn nhất của Thiên Tế Tinh chính là lương thực, tuy rằng còn có thể ở bên trong núi rừng, săn bắn một ít dã thú, nhưng thực tế hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.
Bởi vì gần như không có ánh mặt trời, rất nhiều cây nông nghiệp đã bắt đầu trở nên không ngừng héo rũ, cho dù còn có thể sinh trưởng, đều là rất chậm, sản lượng vô cùng thê thảm.
Nếu vấn đề này không giải quyết được. Thiên Tế Tinh cách tiêu vong chỉ là vấn đề thời gian.
Cộng thêm không đủ sức tiếp viện cho Tiêu Hoằng, cả người Lạc Lý Tư đã có vẻ vô cùng tiều tụy.
- Bệ hạ!
Ngay lúc Lạc Lý Tư vô cùng buồn rầu, một gã thủ hộ quân vương điện thân mặc giáp màu bạc, phù áo choàng màu lam, cầm trong tay Ma Văn trường mâu, nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư nói:
- Vừa mới nhận được tin tình báo, tiểu Cáp Thụy Sâm dẫn theo quân đội đã hoàn toàn mất tin tức. Mức độ cảnh giới ở bắc bộ Sùng Cao Châu đã tăng lên tới cấp một, còn nhiều tin tình báo chúng ta đã không thể nhận được nữa!
Ở trong này, dường như so với hư không mờ mịt còn nguy hiểm hơn, nhất là trên chiếc tàu này trừ một cái động cơ Ma Văn cũ nát cùng với bánh lái còn có thể hoạt động, còn lại chỉ là một vỏ sắt cũ nát có bao bọc một lớp Hàn băng vạn năm.
Ờ bên cạnh Tiêu Hoằng là từng gã thương binh, vô cùng suy yếu nằm trên sàn tàu lạnh như băng, ẩm ướt mà rách nát, thân thể dùng dây thừng cố định chật chẽ trên sàn khoang tàu, để tránh thân tàu lắc lư thân thể trượt qua lại.
Mười mấy người tù nhân coi như hoàn hảo, thì ở trong tháp viễn vọng trên boong tàu, quan sát tình hình ở chung quanh. Bởi vì Tiêu Hoằng cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc có linh thú nào sẽ cảm thấy hứng thú với chiếc tàu lớn này hay không?
“Ầm ầm!
Đúng lúc này, bên trong khoang tàu đột nhiên truyền đến một trận chao đảo cực kỳ mãnh liệt, cùng với tiếng sóng vỗ vào thân tàu, rồi một con linh thú chiều dài ước chừng tới 50 thước, thể tích khổng lồ, có hình dạng như giọt nước mưa, miệng nó đầy răng nanh đan chéo dọc ngang, trực tiếp từ một bên hông tàu nhảy ra, phóng qua sườn bên kia rồi chìm trong nước biển, bắn ra cuộn sóng tung tóe.
Mỗi một răng nanh của con linh thú, không sai biệt lắm đều dài hơn ba thước, có chứa màng năng lượng màu máu mờ nhạt.
Thông qua cửa sổ quan sát Tiêu Hoằng tự nhiên có thể nhìn thấy, mà Tiêu Hoằng cũng hiểu được con linh thú này tên là Hải Khôi, là một loại linh thú thủy hệ cực độ hung tàn, có được thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn.
Loại này chuyên dựa vào bắt giết sinh vật loại hình lơn làm thực vật, thêm vào rất nhạy cảm với màu đỏ. Hiển nhiên Hàn băng vạn năm bao bọc bên ngoài thân tàu đã hấp dẫn nó.
- Không xong rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng tự nói một câu, tiếp theo liền đứng lên trên sàn tàu chao đảo.
- Lão đại! Con quái vật vừa rồi đang quay lại, dường như sẽ phát động tiến công với chúng ta!
Bên trong Ma Văn hỗ tương di chuyển của Tiêu Hoằng truyền đến tiếng báo cáo như thế.
- Phân phó xuống, thành viên tù nhân còn có thể chiến đấu thủ hộ tàu, cấp bậc Đại Ngự Sư chuẩn bị chiến đấu!
Tiêu Hoằng cố làm cho mình bảo trì bình tĩnh, ra lệnh. Sau đó Tiêu Hoằng cũng không dừng lại lâu, theo thang lầu phóng lên boong tàu.
Trong nháy mắt hạt mưa lạnh như băng, giống như vòi phun trong phòng tắm, tưới ướt toàn thân Tiêu Hoằng, lại nhìn phía bên phải chiếc tàu, Hải Khôi đã từ trong biển nhảy vọt lên, phóng thẳng tới mũi tàu cắn xé.
Nếu lần này nó thực sự cắn trúng, hết tám phần con tàu này phải trực tiếp bị cắn nát một phần tư, bên trong thương binh đội quân tù nhân cũng sẽ tổn thất thảm trọng. Đây là chuyện Tiêu Hoằng không thể dễ dàng chấp nhận.
Không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng đã khởi động Hàn Võ, bên trong lòng bàn tay liền ngưng kết ra một đoàn viên cầu màu đỏ.
Gần như ngay lúc Hải Khôi nhảy tới trên không trung cách Tiêu Hoằng không đến mười thước, Tiêu Hoằng căng thẳng, cắn chặt hàm răng, vô cùng chuẩn xác ném hình cầu có chứa chất lỏng vào trong miệng Hải Khôi. Tiếp theo đột nhiên bành trướng hình thành một khối Hàn băng vạn năm đường kính ước chừng có mười thước, trực tiếp khởi động ngay trong miệng Hải Khôi!
“Ầm ầm!
Không đợi Hải Khôi làm ra ứng đối, Tiêu Hoằng đã trực tiếp kích nổ Hàn băng vạn năm trong miệng Hải Khôi. Một tiếng nổ mãnh liệt sau đó chỉ thấy mấy cái răng nanh của Hải Khôi bị đứt đoạn, rơi xuống biển.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, lần này cũng chưa hoàn toàn lấy tính mạng của Hải Khôi.
Quả nhiên, sau một lát, khóe miệng có vẻ rách nát của Hải Khôi một lần nữa vọt lên khỏi mặt nước, há cái miệng to như bồn máu, phảng phất như có tiếng rít gào.
Đồng thời, ở các chỗ lối ra trên thân tàu, đội quân tù nhân phía sau có buộc một sợi dây thừng cũng đều vọt ra, bắt đầu phát động liên tiếp công kích tới con Hải Khôi kia.
Chỉ có điều là toàn thân Hải Khôi bao bọc lớp vảy thật dày, năng lực phòng hộ siêu cường, vũ khí của đội quân tù nhân là thu được từ binh sĩ Cao Tương nơi đó, đừng nghĩ tới phá hủy mảy may lớp phòng hộ của nó, bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng Chiến Văn của Tiêu Hoằng chế tạo còn lại không nhiều lắm, tiên hành công kích.
Về phần Tiêu Hoằng cũng không quản tới hết thảy, trong tay cuồn cuộn không dứt hình thành Hàn băng vạn năm màu máu lớn nhỏ bằng cỡ Bia mộ băng, sau đó ném mạnh tới hướng Hải Khôi, rồi kích nổ!
Mấy Đại Ngự Sư cũng khởi động Dực Văn bay ở bốn phía thân tàu, tìm kiếm vị trí của Hải Khôi, sau đó đồng loạt công kích.
Cứ như vậy, ước chừng trôi qua hai mươi phút, đám người Tiêu Hoằng mới nhìn thấy con Hải Khôi hung mãnh tàn bạo kia, đã phơi bụng nổi lên trên mặt biển không nhúc nhích, máu tươi từ bên trong một số lỗ thủng tuôn chảy ra.
Mấy Đại Ngự Sư cứ như vậy đứng trên đài viễn vọng, quan sát, vẻ mặt cảnh giác.
- Hải Luân! Khai hỏa toàn bộ động cơ Ma Văn đi! Bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này!
Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn hỗ tương di chuyển, phát ra mệnh lệnh.
Mà khoảng hai phút sau khi Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh này, Tiêu Hoằng lập tức nhìn thấy, phía sau đuôi tàu chừng mấy trăm thước liền hiện ra đông nghìn nghịt linh thú hình dạng như rắn, bắt đầu gặm ăn Hải Khôi.
Bởi vì mưa to tầm tả, tầm nhìn có hạn, Tiêu Hoằng cũng không thấy rõ rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng chắc chắn cũng không phải là thứ tốt gì.
Nhưng mà, ngay lúc mọi người đều cho rằng, đã thoát khỏi nguy cơ trước mắt,
Tiêu Hoằng nhìn lại phía sau thản tàu, đã bắt đầu lấp lánh rậm rạp điểm đen, trực tiếp đuổi theo đuôi tàu, tốc độ cực nhanh.
- Chết tiệt!
Nhìn thấy một màn như vậy, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế.
“Vù, vù, vù, vù...”
Gần như ngay khoảnh khắc đó, nơi đuôi thuyền một số con Kim Tiến Ngư, đã nhảy vọt cao lên khỏi mặt nước, thân mình chúng thon dài giống như mũi tên, vây cá giang rộng giống như cặp cánh lướt tới, miệng giống như thanh lợi kiếm có vẻ vô cùng sắc bén.
Trên thực tế, loại Kim Tiến Ngư này đại khái chỉ có lực công kích của Ngự Giả cấp ba, nhưng thật khó đối phó với số nhiều của chúng, thường thường đều là cả ngàn cả vạn con cùng xuất hiện.
- Phòng ngự!
Nhìn Kim Tiến Ngư kia cuồn cuộn mãnh liệt, hỗn loạn bên trong màn mưa, Tiêu Hoằng lớn tiếng phát ra mệnh lệnh.
Theo tất cả thành viên đội quân tù nhân đều mở ra tấm thuẫn năng lượng, rậm rạp Kim Tiến Ngư liền lập tức oanh kích trên tấm thuẫn năng lượng, phía trên thân tàu, phát ra tiếng vang cách cách giống như mưa đá ập xuống. Thậm chí có con trực tiếp đâm thủng thân tàu, mũi nhọn sắc bén trước miệng cắm phía trên boong tàu, thân mình không ngừng vặn vẹo.
Cứ như vậy, trôi qua thời gian một đêm vô cùng gian nan.
Bão táp từng chút từng chút ngưng lại, ánh mặt trời hiếm thấy, xuyên qua tầng mây lộ ra tia sáng mỏng manh.
Phía trên boong tàu lúc này đã trở thành một đống hỗn loạn không chịu nổi, xác linh thú thủy hệ và máu trải rộng ở phía trên boong tàu. Suốt một đêm, Tiêu Hoằng dẫn dắt đội quân tù nhân chiến đấu gần như không ngừng nghỉ.
Đủ loại kiểu dáng linh thú thủy hệ, hết đợt này tiếp theo đợt khác, thực giống như bầy dã thú đói khát nhìn thấy món môi tươi ngon.
Đến lúc này, Tiêu Hoằng cũng có vẻ mỏi mệt nằm dài phía trên boong tàu rách tung toé. Nhân số trên boong tàu đã không còn tới 100 người, chính là một đêm qua đã có 45 người, hoặc nhiều hoặc ít bị thương không thể kiên trì chiến đấu, phải quay vào bên trong thân tàu dưỡng sức.
Mà thế lực và Ngự lực của Tiêu Hoằng hầu như cũng sắp cạn kiệt.
Trải qua suốt một đêm chém giết, có thể nói, Tiêu Hoằng cũng không biết mình đang ở nơi nào, rốt cuộc tiến lên được bao xa, còn cách bao lâu mới có thể tới Thiên Tế Tinh.
Chỉ có thể tận khả năng tập trung chạy về hướng chính bắc, bằng vào một cái động cơ động lực đi tới, mức độ chậm có thể nghĩ mà biết.
Tiêu Hoằng nằm trên boong tàu chừng vài phút, mới yếu ớt lết tới xác một con linh thú ở bên cạnh, sau khi xác nhận không có độc, liền cứ như vậy ăn sống, cũng không quản tới mùi tanh tưởi, chỉ cần có thể ăn được là tốt rồi.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, nấu chín ư? Nơi này không có củi để đốt lửa, số lượng Ma Văn đun nóng không nhiều lắm, đang bận nấu nước mưa thu được để tồn trữ, quan trọng hơn.
Các thành viên đội quân tù nhân khác còn có thể đủ sức kiên trì cũng như thế, tùy tiện nhặt lên một mảng thịt linh thú, xác nhận không có độc, liền gặm ăn.
Theo tầng mây rất dày tan đi không ít, mặt biển dần dần yên tĩnh lại. Đám người Tiêu Hoằng ngồi trên boong tàu, cũng có thể thưởng thức một chút phong cảnh của Lý Tư Giai Nội Hải.
Trên thực tế, cùng thực không có gì hay để thưởng thức, bốn phía ánh mắt có thể nhìn thấy là một mảng xanh sậm, trời biển giáp một đường, cũng không nhìn thấy gì khác.
Không có đảo, càng không có tàu bè, chỉ có từng con chim biển không biết tên, thinh thoảng xẹt xuống mặt biên kiếm mồi, sau đó “phù” một tiếng, bị linh thú nhỏ dưới mặt nước vồ ăn.
Hy vọng giờ khắc này một lần nữa trở nên càng xa vời, nhưng dường như Tiêu Hoằng đã quen với loại cảm giác này, hoặc nói là đã chết lặng trong lòng.
Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới gặm ăn xong mảnh thịt linh thú trong tay, miệng còn dính đầy máu, Tiêu Hoằng lại bất đắc dĩ phát hiện, phía trên mặt biển lại một lần nữa xuất hiện một mảng lớn linh thú, chạy như điên thẳng đến trên tàu có chứa mùi máu tươi.
Bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng chỉ có thể cố gắng đứng lên, sau đó tiếp tục chiến đấu, không ngừng nghỉ, từ binh sĩ Cao Tương đến những con linh thú hung tàn này.
Ở Thiên Tế Tinh, bởi vì bóng đen kia cường lực ngăn cản, kế hoạch cứu viện Tiêu Hoằng bị phá sản.
Ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, trên gương mặt già nua của Lạc Lý Tư tràn ngập lo lắng, lão không biết bóng đen kia rốt cuộc là ai, càng không biết là địch hay bạn. Tuy nhiên, lời nói của bóng đen đó cũng không phải không có lý.
Bằng vào tình trạng hiện tại của quân đội Lạc Đan Luân, xuất quân đi cứu viện thực rất có thể chính là đi chịu chết! Người Lạc Đan Luân đã không còn nhiều lắm, không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Giờ phút này, Lạc Lý Tư đang sửa sang tư liệu trên tay. Hiện tại gặp phải vấn đề lớn nhất của Thiên Tế Tinh chính là lương thực, tuy rằng còn có thể ở bên trong núi rừng, săn bắn một ít dã thú, nhưng thực tế hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.
Bởi vì gần như không có ánh mặt trời, rất nhiều cây nông nghiệp đã bắt đầu trở nên không ngừng héo rũ, cho dù còn có thể sinh trưởng, đều là rất chậm, sản lượng vô cùng thê thảm.
Nếu vấn đề này không giải quyết được. Thiên Tế Tinh cách tiêu vong chỉ là vấn đề thời gian.
Cộng thêm không đủ sức tiếp viện cho Tiêu Hoằng, cả người Lạc Lý Tư đã có vẻ vô cùng tiều tụy.
- Bệ hạ!
Ngay lúc Lạc Lý Tư vô cùng buồn rầu, một gã thủ hộ quân vương điện thân mặc giáp màu bạc, phù áo choàng màu lam, cầm trong tay Ma Văn trường mâu, nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư nói:
- Vừa mới nhận được tin tình báo, tiểu Cáp Thụy Sâm dẫn theo quân đội đã hoàn toàn mất tin tức. Mức độ cảnh giới ở bắc bộ Sùng Cao Châu đã tăng lên tới cấp một, còn nhiều tin tình báo chúng ta đã không thể nhận được nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.