Ma Ngân

Chương 1007: Hủy diệt mọi thứ

Đình Vũ

14/09/2017

Bên trong tàu Tiến Thủ, Bối La Nạp nhìn binh lính Lạc Đan Luân cùng hung cực ác nhảy vào trong trận hình quân ta, cuối cùng có chút hoảng.

Bởi vì trong lòng Bối La Nạp rất rõ, bây giờ quân đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang trong trạng thái gì? Tuy rằng còn hơn 600 ngàn người, nhưng toàn bộ đều hết sạch Ngự lực, đa số đều không thể khởi động Chiến văn, phi đạn Dung Nham công kích khi nãy càng là họa vô đơn chí.

Binh lính Thượng Bang hoàn toàn không còn khí thế, trận hình rối loạn, binh lính Lạc Đan Luân thê thảm lại trở nên vô cùng hung ác, công kích không từ thủ đoạn nào.

Tuy rằng trong lòng đang hết sức bối rối, nhưng Bối La Nạp vẫn nhanh chóng dùng Ma Văn thông tin tiến hành chỉ huy, nhưng mà hiệu quả không cao.

Ở căn cứ quân sự, Trương Thượng Quân nhìn những hình ảnh này, cả người hóa đá tại trận, không nhúc nhích nhìn màn ảnh.

Mồ hôi chầm chậm chảy xuống từ trán Trương Thượng Quân, hắn ngàn tính vạn tính, cũng không cách nào tính ra được ý chí binh lính Lạc Đan Luân mạnh mẽ đến thể.

Trên khắp Vũ trụ Thái Qua, phàm là dân chúng còn có một chút lương tri, đã hoàn toàn nghiêng về một phía.

Tiếng cổ vũ Lạc Đan Luân liên tục vang lên.

Nhất là các đài tin tức lớn ở thể liên hiệp Á Bình Ninh, lại truyền hình trực tiếp những hình ảnh tiền tuyến Ma Duệ Tinh, nhìn quân đội Lạc Đan Luân mới nãy còn ương ngạnh phòng thủ, lúc này lại triển khai phản công thẳng vào trăm đại quân Thượng Bang nổi danh hùng mạnh.

Trước kia, thể liên hiệp Á Bình Ninh cảm giác người Lạc Đan Luân nhiều nhất là khôn khéo như khỉ, nhưng vào lúc này người Lạc Đan Luân lại thể hiện ra một bộ mặt khác, hung ác, ngang bướng, khí thế bất khuất sôi trào, như muốn nuốt hết quân đội Thượng Bang.

Thật khó mà tưởng tượng, quân đội Thượng Bang mới nãy còn vô cùng mạnh mẽ, vậy mà bị Thiên Tế Tinh phản công, lọt vào tình cảnh như thế này. Tất cả binh lính Thượng Bang, khí thế đã bị đè ép hoàn toàn.

Đừng nói đánh trả, ngay cả lực lượng phản kích cũng không còn.

Nhất thời, toàn bộ thể liên hiệp Á Bình Ninh liền sôi trào.. Người Lạc Đan Luân ở đây nhìn thấy quê hương của mình bùng phát khí thế như vậy, càng thêm hoan hô, lệ rơi đầy mặt, đây là hy vọng của bọn họ.

Tiêu Hoằng, Lạc Đan Luân, lúc này đã trở thành chủ đề ở Vũ trụ Thái Qua.

Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang phải trả giá đắt cho hành động đồ thành của bọn họ.

Người Lạc Đan Luân báo thù, cũng thể hiện ra trước mặt mọi người.

Chỉ trong vòng 5 phút, tính toán sơ sơ, đã có 5000 binh lính Thượng Bang bị giết một cách tàn nhẫn, thậm chí có binh lính Thượng Bang trực tiếp bị cắn đứt động mạch cổ.

Trọng yếu hơn, lúc này binh lính Thượng Bang đã không có cơ hội tiến vào hạm vận chuyển Ma Văn. Xe tăng Ma Văn, chiến đấu cơ Ma Văn đã không có chỗ dùng trong hỗn chiến, chỉ là đồ bày biện mà thôi.

Ở trong tàu Tiến Thủ, Bối La Nạp từ cửa sổ nhìn ra mấy trăm mét, quân đội Lạc Đan Luân kéo theo khí thế nghiền nát mọi thứ đang đánh thẳng đến, binh lính Thượng Bang đã không có sức chống đỡ. Ánh mắt lạnh băng, cay độc của hắn đã biến mất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh lẽo, thần sắc đầy hoảng sợ.

Mặc kệ hắn tiến hành điều chỉnh chỉ huy như thế nào, đối mặt với thù hận ngập trời của người Lạc Đan Luân, đã không làm nên chuyện gì nữa, binh lính Thượng Bang căn bản không thể kết nối thành phòng ngự hữu hiệu.

- Bối La Nạp, ngươi còn thất thần cái gì? Còn không mau ra lệnh quân đội tiến hành rút lui!

Trương Thượng Quân quát ầm lên, ra lệnh cho Bối La Nạp.



- A... Phải!

Bối La Nạp đang trong kinh hãi theo bản năng kêu một tiếng, sau đó truyền lệnh xuống. Tàu Tiến Thủ lạnh băng, dùng tốc độ nhanh nhất bay lên cao.

Lúc này Tiêu Hoằng đang cầm Băng Tín Ngưỡng, tung hoành chém giết trong quân đội Thượng Bang hỗn loạn, lần lượt dùng cách tàn nhẫn nhất giết những binh lính Thượng Bang không có sức chống trả, thậm chí có khi trực tiếp bổ sống ra.

Mặt trời chiều ngã về tây, trên mặt đất mờ nhạt đã tràn ngập máu tươi, khói lửa ngập ngụa.

Thảo nguyên khô vàng đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm, những dòng suối nhỏ bị máu nhuộm thành màu đỏ, những mảnh thi thể binh lính Thượng Bang rải rác khắp nơi.

Quân đội Thượng Bang làm cho thành An Lạc biến thành địa ngục, như vậy quân đội Lạc Đan Luân sẽ khiến nơi này biến thành địa ngục nhân gian.

Còn ánh mắt Tiêu Hoằng đã biến thành màu đỏ máu, sắc mặt dữ tợn không thôi, khiến người ta có cảm giác như ma vương phủ xuống, vật thể hình trứng đang đập dữ dội. Tiêu Hoằng cũng không phát hiện, đôi Ma Dực đỏ máu trên lưng đã xuất hiện những văn lộ màu đen, nhìn từ xa như biến thành màu đỏ sậm.

Ở xung quanh Tiêu Hoằng, là xác chết đầy đất, đối mặt với Tiêu Hoằng, lần đầu tiên các binh lính Thượng Bang toát ra sợ hãi.

Bỗng nhiên, chân mày Tiêu Hoằng khẽ động, bởi vì Tiêu Hoằng phát hiện tàu Tiến Thủ cách đó mấy trăm mét đã khởi động động cơ, đang bay lên cao.

Lúc trước thông qua thu thập tình báo, Tiêu Hoằng biết rõ tàu Tiến Thủ chính là kỳ hạm quân đội Thượng Bang, Tiêu Hoằng làm sao có thể bỏ qua được.

- Rống!

Cùng với tiếng rít gào của Tiêu Hoằng, sóng âm hình đầu rồng hình thành trước mặt hắn, nháy mắt xé xác bảy tám binh lính Thượng Bang trước mặt. Tiếp theo Tiêu Hoằng mở rộng Ma Dực, bay lên trời, lập tức lao thẳng về phía tàu Tiến Thủ.

Đồng thời, sau lưng Tiêu Hoằng, hình dáng cự kiếm mỏ neo dần dần thoáng hiện.

Khoảnh khắc, Tiêu Hoằng vẻ mặt dữ tợn bi phẫn, lao tới cách tàu Tiến Thủ không đến 50m, thu hồi Băng Tín Ngưỡng, hai tay Tiêu Hoằng cầm chặt cự kiếm mỏ neo, dùng sức chém xuống đầu tàu Tiến Thủ!

Ầm!

Sau một tiếng nổ lớn, phần giáp bảo vệ thật dày ở phía trước tàu Tiến Thủ khổng lồ đã biến mất một khối lớn, cả chiếc hạm vận chuyển lắc lư giữa không trung.

Còn Tiêu Hoằng vẫn không có ý ngừng lại, hai tay nắm cự kiếm mỏ neo, lại đập xuống lần nữa.

Liên tục tấn công, tàu Tiến Thủ không có năng lực công kích đã không chịu nổi nửa, cả chiếc hạm khổng lồ rơi xuống, cả chiếc tàu Tiến Thủ bị đè ngược trở xuống đất.

Tiêu Hoằng quét nhìn cả chiếc tàu Tiến Thủ, không chút lùi bước, như một con chó điên lao về phía phòng điều khiển tàu Tiến Thủ.

Ở trong phòng điều khiển, Bối La Nạp nhìn bộ mặt Tiêu Hoằng bị thù hận nhuộm đẫm, trong lòng lạnh như đóng băng, sợ hãi bắt đầu sinh ra, lan tràn trong lòng hắn.

Lúc này Bối La Nạp mới chân thật cảm nhận được khí thế khiếp người của Tiêu Hoằng, nhưng dù vậy, Bối La Nạp vẫn miễn cưỡng là mình bình tĩnh lại, nhanh chóng khởi động Chiến văn của mình.

Dựa vào thực lực Đại Ngự sư cấp bốn, Bối La Nạp vẫn có lòng tin đấu với Tiêu Hoằng.



- Muốn đánh, vậy thì tới đây!

Bối La Nạp cắn chật răng, trong lòng hét lên.

Ầm ầm!

Cùng với một tiếng nổ tung, tường hộ giáp thật dày của phòng điều khiển trực tiếp bị xuyên thủng một cái lỗ lớn, đồng thời Tiêu Hoằng kéo theo cự kiếm mỏ neo chậm rãi đi vào trong tấu Tiến Thủ.

Biểu tình vẫn dữ tợn, cùng với khí thế tràn đầy thù hận, cự kiếm mỏ neo như sứt mẻ, tản ra ánh sáng khác thường dưới ánh mắt trời chiếu rọi. Ngọn lửa băng không ngừng thiêu đốt trên cánh tay phải, Ma Dực sau lưng như màu đỏ máu hòa lẫn cùng màu đen, giống như thiên sứ sa đọa, cũng giống như ác ma thức tỉnh.

Tiêu Hoằng xuyên qua lỗ thủng kia, một cỗ khí lạnh băng lập tức truyền khắp ngõ ngách phòng điều khiển, khiến mọi người không rét mà run.

Vách tường kim loại, các dụng cụ Ma Văn, khi Tiêu Hoằng bước vào, gần như bị đóng một tầng băng sương màu đỏ.

Mấy nhân viên nhìn Tiêu Hoằng, không khỏi run run, không khí như lập tức giảm xuống mấy chục độ.

Một cỗ khí thế dữ tợn, bi phẫn hơn nữa cao thượng, lập tức tràn ngập trong phòng.

Tiêu Hoằng cứ hơi cúi đầu, mạch máu trên cánh tay cầm cự kiếm mỏ neo to ra như ngón út, mái tóc bạc dính máu tươi, trong tang thương toát ra thô bạo.

- Tiêu Hoằng, ngươi cho là phản kích như vậy, có thể làm Thiên Tế Tinh cải thiện được gì hay sao? Ngươi làm như vậy, chỉ có châu chấu đá xe, chết không...

Trương Thượng Quân nhìn bộ dáng Tiêu Hoằng lúc này trên màn ảnh, khóe miệng co rút, sau đó làm ra vẻ độc địa, dùng lời nói áp chế Tiêu Hoằng.

Chẳng qua không đợi Trương Thượng Quân nói hết, Tiêu Hoằng đã vươn bàn tay thô ráp của mình, vỗ nhẹ lên Ma Văn thông tin trong hạm.

Ầm!

Toàn bộ máy phát Ma Văn thông tin trong hạm bị Tiêu Hoằng vỗ một cái nổ nát, tiếp theo Tiêu Hoằng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn lại nhắm thẳng vào Bối La Nạp, nắm chặt cự kiếm mỏ neo trực tiếp bổ nhào về phía hắn!

Không có một lời nào, không có dấu hiệu gì, kéo theo khí thế hủy diệt mọi thứ, vung cự kiếm mỏ neo trong tay đánh về phía Bối La Nạp!

Thấy vậy, Bối La Nạp không dám coi thường, hắn nhìn ra dù Tiêu Hoằng là Đại Ngự sư cấp ba, nhưng tám phần đã vô hạn tiếp cận Đại Ngự sư cấp bốn, có lẽ chỉ một bước xa mà thôi, bằng không làm sao có thể thoải mái miêu sát đối thủ ngang cấp được.

Đồng thời, Bối La Nạp cũng biết thứ trong tay Tiêu Hoằng không phải vật thường, cho nên Bối La Nạp không chút chần chờ, nhanh chóng mở ra Chiến văn Thiên Ti trên tay.

Nháy mắt, trên hai tay Bối La Nạp xuất hiện đầy những sợi tơ năng lượng nhỏ như con nhộng, tiếp theo sợi tơ khuếch tán ra, quấn quanh hai tay Tiêu Hoằng và cự kiếm mỏ neo, trói buộc lấy những vị trí uy hiếp nhất của Tiêu Hoằng.

Làm được như thế, trên mặt Bối La Nạp xuất hiện một tia đắc ý, nhưng mà đắc ý này chỉ dừng lại không tới 1 giây trên mặt hắn, sau đó thần sắc Bối La Nạp bỗng biến đổi.

Chỉ thấy Tiêu Hoằng cách hắn không tới 2m, đã xuất hiện trước mặt hắn, chỉ nhìn khuôn mặt Tiêu Hoằng ở sát bên cũng đu làm Bối La Nạp không rét mà run. Dữ tợn, hung tàn, thù hận, đã làm khuôn mặt Tiêu Hoằng vặn vẹo, khiển người ta cảm giác đây không phải là người, mà là ma.

Nhưng mà, đây còn không phải điều mà Bối La Nạp giật mình nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook