Chương 777: Huyễn Ma đáng sợ
Đình Vũ
01/12/2014
Không chỉ vậy, Tiêu Hoằng
còn chế tạo mười mấy Chiến Văn loại phòng ngự, dùng cho xử lý lúc có
chuyện xảy ra, bởi vì thông qua nhiều ngày quan sát như vậy, Tiêu Hoằng
cũng phát hiện được, sau khi không ngừng xâm nhập hang động Tử Tinh, cấp bậc linh thú dường như cũng sẽ càng ngày càng mạnh hơn.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng bắt đầu tiến hành biên chế những đội quân tù nhân này, tổng cộng chia ra năm tổ, mỗi một tổ có hơn một trăm người, thực lực thì chia đều, mỗi một tổ đều có quan chỉ huy riêng, đều là những kẻ có Ngự lực cường hãn, hơn nữa có suy nghĩ bình tĩnh.
Về phần Thiết Nam và Ốc Sư, thì đảm nhiệm chức sĩ quan phụ tá cho đội quân tù nhân.
Kể từ đó, đội quân tù nhân lúc trước còn hơi có chút hổn độn, nhưng lúc này đã hoàn toàn có vị trí, có thể dễ dàng điều động.
Đảo mắt, hai ngày đã trôi qua, vào sáng sớm, đám tù nhân trải qua gần mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, mỗi người đều có thay đổi rõ ràng.
Bên ngoài bộ quần áo rách tung toé thì còn khoác một cái túi do da Hắc xỉ lang chế tạo thành, tất nhiên là nhìn rất thô sơ, nhưng cũng có vẻ ra dáng một chút rồi.
Toàn bộ tù nhân Ngự Sư đỉnh phong được trang bị hai Chiến Văn, Ngự Sư cấp bốn thì ngoài Viên Nguyệt Chiến Văn ra, còn được trang bị một cái Chiến Văn kỵ sĩ thuẫn.
Ngoài ra, Ốc Sư nhàn rỗi dùng gỗ để chế tạo một cái Ma Văn Xa giản dị, do Vương Quân lái, có thể để cho Phất Lạc vẫn suy yếu nằm lên trên. Đồng thời có thể chở được một số lượng lớn tài liệu, cùng với một số lớn Tái thạch Áo đinh, dù sao vẫn còn phải đi về phía trước, có trời mới biết còn có Tái thạch nữa hay không.
Mà bước tiếp theo, Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, đó chính là cần phải trang bị toàn bộ Lưu Văn cho những người này, gia tăng tính cơ động.
Thu hộp kim loại cùng với ba cái “chậu hoa” vào trong khe nứt không gian, xác định không có gì quên nữa, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi ra sơn động.
Lúc này, Tiêu Hoằng liền có thể rõ ràng nhìn thấy, đội quân tù nhân mặc bì giáp đã xếp hàng xong, tuy rằng đội ngũ không quá tinh tế, nhưng Tiêu Hoằng lại có thể cảm nhận được, đội quân tù nhân một lần nữa có được “răng nanh”, trên người mỗi người đều tản ra một cỗ khí thế dữ tợn, trên mặt có vẻ hung tàn, cũng tràn ngập vẻ kiên nghị.
Phía sau bọn họ là Vương Quân, hắn đang lái một chiếc Ma Văn Xa cực kỳ giản dị, làm cho người ta có cảm giác nó sắp bị vỡ ra thành từng mảnh. Phất Lạc đang nằm ở trong xe, tuy rằng vẫn còn có chút suy yếu, nhưng trải qua Tiêu Hoằng trị liệu trong một đoạn thời gian, thì đã tốt hơn trước kia nhiều, tối thiểu thì ánh mắt cũng tỉnh táo, không còn phát cuồng nữa.
Chỉ là hắn dường như vẫn có chút mơ hồ, giống như si ngốc, hiện tại Tiêu Hoằng cũng đang tích cực suy nghĩ tìm biện pháp hoàn toàn trị liệu cho Phất Lạc.
- Các đơn vị chú ý, phương hướng phía nam, xuất phát.
Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh , sau đó từ trên đỉnh núi, trực tiếp nhảy xuống, đi tới phía trước đội ngũ.
Thiết Nam, Ốc Sư vẫn ở cạnh Tiêu Hoằng, các tù nhân khác thì bao quanh chiếc Ma Văn Xa bằng gỗ này, đồng thời khởi động Chiến Văn, lại một lần nữa xuất phát vào chỗ sâu trong hang động Tử Tinh, lúc nào cũng đề phòng đại hình linh thú bỗng nhiên giết tới.
Quả nhiên, ngay khi đám người Tiêu Hoằng vừa mới đi được gần hai cây số , đám người Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trên mặt đất đột nhiên truyền đến chấn động, phía trước mấy trăm thước có vô số chim chóc bị kinh động, bay ra.
Sau một lát, thần sắc mọi người không kiềm được khẽ biến, trong rừng cây phía xa đột nhiên có vô số xúc tua giống như cự xà thò ra, có độ cao khoảng 50 thước, trên đầu có chứa cốt nhận vô cùng sắc bén, độc dịch màu xanh biếc không ngừng nhỏ từ trong cốt nhận xuống mặt đất, trong nháy mắt, một thân cây đã bị hòa tan, đồng phát ra tiếng vang két két.
- Chết tiệt! Lục huyết trùng.
Thiết Nam nhìn phía xa, không kiềm được thốt lên.
Loại Lục huyết trùng này là một loại linh thú chỉ có tại Ma Duệ Tinh, cực kỳ khó đối phó, chủ yếu là luồng độc dịch phiền toái kia, những vật thể giống như cự xà kia chính là xúc tua của nó, độc dịch kia chính là dịch tiêu hóa của bọn chúng, một khi một cái xúc tua bị chém đứt, hoặc là nhận được thương tổn, xúc tua sẽ tự mình bành trướng rồi nổ tung, độc dịch bắn tung tóe ra, khi đó thì hậu quả có thể nghĩ mà biết.
Cho dù Ngự lực cao thâm, hoặc nhiều hoặc ít, thì cũng không tránh được bị thương tổn.
Còn có sọ não được lớp xương dày hơn nửa thước bọc lại kia, thì lại vô cùng cứng rắn, không thể dễ dàng xuyên thủng được.
Mà loại linh thú này cũng có thực lực Đại Ngự Sư cấp cấp bốn, nhưng lại càng thêm khó đối phó hơn so với các linh thú Đại Ngự Sư cấp bốn khác, càng không có người nào dám tùy tiện động vào, cho dù Ngự Hồn lão quái thấy nó, thì thường thường cũng trốn tránh đi, giống như đi trên đường thấy một con rắn độc, tuy rằng một hòn đá là có thể đập chết được nó, nhưng lại không ai muốn đi trêu chọc cả, miễn cho rước lấy phiền toái.
Chỉ là trước mắt, Lục huyết trùng này vắt ngang qua tuyến đường đám người Tiêu Hoằng đi về phía trước, muốn tránh cũng không thể tránh được.
- Lão đại, đây là Lục huyết trùng, cơ thể dài tới 100 thước, ít nhiều có chút khó đối phó, nếu đánh bừa, xử lý không thành vấn đề, nhưng là ít nhiều cũng sẽ bị thương, độc dịch kia mà dính phải, thì làn da sẽ trực tiếp hư thối, mặc dù cách mấy trăm thước, độc dịch cũng sẽ phun tung toé tới đây, giống như trời mưa vậy.
Thiết Nam dán bên tai Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.
Đối với Lục huyết trùng, tuy rằng Tiêu Hoằng không biết nhiều lắm, nhưng tư liệu cơ bản thì vẫn có thể biết được một chút từ trong điển tịch của Ma Duệ Tinh, nó là thứ phi thường khó đối phó, nếu muốn không thương vong mà xử lý, thì chỉ có một biện pháp, đó chính là một kích trực tiếp chặt đứt trung khu thần kinh của nó.
Nhưng nói tới nói lui, nếu muốn làm được, thì độ khó cũng không phải lớn một cách bình thường a.
- Tổ một đến tổ bốn, các ngươi phụ trách hấp dẫn lực chú ý của Lục huyết trùng kia, tổ năm lưu lại thủ hộ Phất Lạc và xe tài liệu, các thứ khác thì giao cho ta.
Tiêu Hoằng hơi quay đầu phân phó:
- Nhớ kỹ không nên phát động tiến công.
- Giao cho ngài?
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, trong ánh mắt nghiêm trọng của đám tù nhân hiện lên một chút nghi hoặc. Bọn họ không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm gì, hơn nữa còn muốn dùng biện pháp gì.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, tại phía xa, Lục huyết trùng dường như ngửi được mùi gì đó, thân thể đã đột nhiên trực tiếp trồi lên từ dưới mặt đất, toàn bộ thân thể được cốt giáp cứng rắn bao phủ kín. Nhìn qua nó rất giống với một con tôm hùm siêu lớn, chỉ là có thêm các xúc tua rậm rạp đang thò ra ngoài.
- Chấp hành mệnh lệnh, xuất phát!
Nhìn Lục huyết trùng chui từ dưới đất lên, Tiêu Hoằng cũng không muốn nói lời vô nghĩa nữa, quyết đoán ra mệnh lệnh.
Đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, tuy rằng trong lòng đội quân tù nhân tràn ngập nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm khắc dựa theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, cùng lúc tấn công, rất nhanh chạy ra hai bên của rừng cây, đồng thời ra sức hấp dẫn lực chú ý của Lục huyết trùng về phía hai bên, giao phần trung tâm cho Tiêu Hoằng.
Khi đám tù nhân cách Lục huyết trùng không đủ trăm thước, Lục huyết trùng đột nhiên trở nên cảnh giác, ước chừng có trên trăm xúc tua nhanh chóng di chuyển về phía hai bên, tìm kiếm mục tiêu.
Vài giây sau, chúng liền từ trên cao lao xuống, nhanh chóng đâm về phía đám tù nhân.
Tuy nhiên, loại thủ đoạn công kích này mà muốn đánh trúng tù nhân, thì ít nhiều cũng có chút mộng tưởng rồi.
Gần như ngay khi lực chú ý của Lục huyết trùng tập trung sang hai bên, Tiêu Hoằng đã khởi động Lưu Văn, gia tốc một cái, trong nháy mắt đã hình thành vô số tàn ảnh, lập tức lao tới chỗ Lục huyết trùng.
Nhanh như một tia chớp, đổi hướng bảy, tám lần trong rừng cây, Tiêu Hoằng đã cách Lục huyết trùng không đến mười thước.
Từ rất gần quan sát Lục huyết trùng, Tiêu Hoằng không khó để phát hiện ra, Lục huyết trùng này gần như đều được các cốt giáp hình vảy bao phủ, trong ngoài ba tầng, chỉ lộ ra một đôi mắt to như quả cầu thủy tinh.
Thấy Tiêu Hoằng lao tới, Lục huyết trùng không kiềm được phát ra vài tiếng kêu quái dị, giống như tiếng ve kêu vậy, phi thường chói tai, ngay sau đó nó lập tức vung hai cái xúc tua, đâm thẳng về phía Tiêu Hoằng.
Ầm, ầm!
Ngay sau đó, cốt nhận trên đầu xúc tua của Lục huyết trùng đã cắm sâu vào trong mặt đất, còn Tiêu Hoằng thì mặt vẫn không đổi sắc, vòng qua đợt tấn công này, xuất hiện cách Lục huyết trùng không đến năm thước, trên ngón trỏ trái đã ánh lên hồng quang, đồng thời chỉ về phía đầu của Lục huyết trùng, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trên trán Lục huyết trùng.
Không có bất kỳ thứ gì vỡ nát, cũng không có bất kỳ tiếng vang nào, Lục huyết trùng cũng không có bất kỳ vẻ đau đớn gì, nhưng ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu đỏ thật nhỏ đã trực tiếp xuyên qua từ sau gáy của Lục huyết trùng.
Ngay khi Lục huyết trùng còn muốn phát động tiến công với Tiêu Hoằng, thì tất cả xúc tua của Lục huyết trùng đều dừng lại, không chút nhúc nhích nào, đồng tử hình thoi cũng ngừng di chuyển, giống như một pho tượng, đại não dường như lâm vào trong ảo giác vô cùng vô tận.
Tuy rằng Lục huyết trùng là linh thú, nhưng chỉ cần có suy nghĩ, có đại não, thì không thể chạy thoát được Huyễn Ma Chiến Văn tấn công, thời gian kéo dài khoảng năm phút đồng hồ, làm cho nó lâm vào trong ảo giác đáng sợ vô cùng vô tận , giống như một cơn ác mộng.
Thấy tất cả động tác của Lục huyết trùng đều ngừng lại, Tiêu Hoằng không kiềm được hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu không chút hoang mang, rút ra Nhược Thủy đoản đao, bắt đầu từ từ cắt sọ não của Lục huyết trùng ra.
Đám tù nhân tự nhiên có thể nhìn thấy hành động này, tất cả động tác của Lục huyết đều ngừng lại, một vài tù nhân còn có thể nhìn thấy ánh sáng không bắt mắt vừa rồi kia, xuyên qua đại não của Lục huyết trùng, nhưng không lưu lại cho Lục huyết trùng bất kỳ vết thương nào bên ngoài cả, kiểu tấn công như vậy, trong mắt đám tù nhân thì đã vô cùng huyền diệu rồi.
Hiển nhiên, kỹ xảo chế văn của Tiêu Hoằng đã bắt đầu thay đổi về chất, từ tấn công thân thể một cách cứng nhắc thăng hoa tới tấn công vào hệ thần kinh và ý thức.
Đối với bộ dáng kinh ngạc của đám tù nhân, Tiêu Hoằng cũng không để ý đến, sử dụng Nhược Thủy đoản đao vô cùng sắc bén đi cắt ra lớp vảy xương, mở ra sọ não, Tiêu Hoằng liền có thể rõ ràng nhìn thấy, đại não của Lục huyết trùng đang điên cuồng nhảy lên, hiển nhiên là dưới kích thích của Huyễn Ma Chiến Văn, nó đang ở trong một sự khẩn trương cao độ.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều để ý , tìm đúng vị trí trung khu thần kinh của Lục huyết trùng, trực tiếp cắt đứt.
Ngay sau đó, Lục huyết trùng đang cứng ngắc, các xúc tua treo lơ lửng giữa trời, đều giống như vật chết rơi xuống, vẫn không nhúc nhích, Lục huyết trùng đã chết trong một cơn ác mộng.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã không làm thì thôi, nhưng đã làm là phải làm đến cùng, lấy ra tuỷ não của Lục huyết trùng, liền ý bảo đội quân tù nhân tập hợp, chuẩn bị.
Sau khi đám tù nhân quay về từ trong rừng cây, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt cố ý vô tình nhắm ngay đầu ngón tay trái đỏ như máu của Tiêu Hoằng, vẻ mặt liên tục thay đổi, lúc này bọn họ rốt cục cũng được kiến thức sự lợi hại của Huyễn Ma Chiến Văn, nhìn như không bắt mắt, cũng chưa nói tới uy lực quá lớn tới mức nào, nhưng lại làm cho người ta không kìm được phải hoảng sợ.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng bắt đầu tiến hành biên chế những đội quân tù nhân này, tổng cộng chia ra năm tổ, mỗi một tổ có hơn một trăm người, thực lực thì chia đều, mỗi một tổ đều có quan chỉ huy riêng, đều là những kẻ có Ngự lực cường hãn, hơn nữa có suy nghĩ bình tĩnh.
Về phần Thiết Nam và Ốc Sư, thì đảm nhiệm chức sĩ quan phụ tá cho đội quân tù nhân.
Kể từ đó, đội quân tù nhân lúc trước còn hơi có chút hổn độn, nhưng lúc này đã hoàn toàn có vị trí, có thể dễ dàng điều động.
Đảo mắt, hai ngày đã trôi qua, vào sáng sớm, đám tù nhân trải qua gần mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, mỗi người đều có thay đổi rõ ràng.
Bên ngoài bộ quần áo rách tung toé thì còn khoác một cái túi do da Hắc xỉ lang chế tạo thành, tất nhiên là nhìn rất thô sơ, nhưng cũng có vẻ ra dáng một chút rồi.
Toàn bộ tù nhân Ngự Sư đỉnh phong được trang bị hai Chiến Văn, Ngự Sư cấp bốn thì ngoài Viên Nguyệt Chiến Văn ra, còn được trang bị một cái Chiến Văn kỵ sĩ thuẫn.
Ngoài ra, Ốc Sư nhàn rỗi dùng gỗ để chế tạo một cái Ma Văn Xa giản dị, do Vương Quân lái, có thể để cho Phất Lạc vẫn suy yếu nằm lên trên. Đồng thời có thể chở được một số lượng lớn tài liệu, cùng với một số lớn Tái thạch Áo đinh, dù sao vẫn còn phải đi về phía trước, có trời mới biết còn có Tái thạch nữa hay không.
Mà bước tiếp theo, Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, đó chính là cần phải trang bị toàn bộ Lưu Văn cho những người này, gia tăng tính cơ động.
Thu hộp kim loại cùng với ba cái “chậu hoa” vào trong khe nứt không gian, xác định không có gì quên nữa, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi ra sơn động.
Lúc này, Tiêu Hoằng liền có thể rõ ràng nhìn thấy, đội quân tù nhân mặc bì giáp đã xếp hàng xong, tuy rằng đội ngũ không quá tinh tế, nhưng Tiêu Hoằng lại có thể cảm nhận được, đội quân tù nhân một lần nữa có được “răng nanh”, trên người mỗi người đều tản ra một cỗ khí thế dữ tợn, trên mặt có vẻ hung tàn, cũng tràn ngập vẻ kiên nghị.
Phía sau bọn họ là Vương Quân, hắn đang lái một chiếc Ma Văn Xa cực kỳ giản dị, làm cho người ta có cảm giác nó sắp bị vỡ ra thành từng mảnh. Phất Lạc đang nằm ở trong xe, tuy rằng vẫn còn có chút suy yếu, nhưng trải qua Tiêu Hoằng trị liệu trong một đoạn thời gian, thì đã tốt hơn trước kia nhiều, tối thiểu thì ánh mắt cũng tỉnh táo, không còn phát cuồng nữa.
Chỉ là hắn dường như vẫn có chút mơ hồ, giống như si ngốc, hiện tại Tiêu Hoằng cũng đang tích cực suy nghĩ tìm biện pháp hoàn toàn trị liệu cho Phất Lạc.
- Các đơn vị chú ý, phương hướng phía nam, xuất phát.
Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh , sau đó từ trên đỉnh núi, trực tiếp nhảy xuống, đi tới phía trước đội ngũ.
Thiết Nam, Ốc Sư vẫn ở cạnh Tiêu Hoằng, các tù nhân khác thì bao quanh chiếc Ma Văn Xa bằng gỗ này, đồng thời khởi động Chiến Văn, lại một lần nữa xuất phát vào chỗ sâu trong hang động Tử Tinh, lúc nào cũng đề phòng đại hình linh thú bỗng nhiên giết tới.
Quả nhiên, ngay khi đám người Tiêu Hoằng vừa mới đi được gần hai cây số , đám người Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trên mặt đất đột nhiên truyền đến chấn động, phía trước mấy trăm thước có vô số chim chóc bị kinh động, bay ra.
Sau một lát, thần sắc mọi người không kiềm được khẽ biến, trong rừng cây phía xa đột nhiên có vô số xúc tua giống như cự xà thò ra, có độ cao khoảng 50 thước, trên đầu có chứa cốt nhận vô cùng sắc bén, độc dịch màu xanh biếc không ngừng nhỏ từ trong cốt nhận xuống mặt đất, trong nháy mắt, một thân cây đã bị hòa tan, đồng phát ra tiếng vang két két.
- Chết tiệt! Lục huyết trùng.
Thiết Nam nhìn phía xa, không kiềm được thốt lên.
Loại Lục huyết trùng này là một loại linh thú chỉ có tại Ma Duệ Tinh, cực kỳ khó đối phó, chủ yếu là luồng độc dịch phiền toái kia, những vật thể giống như cự xà kia chính là xúc tua của nó, độc dịch kia chính là dịch tiêu hóa của bọn chúng, một khi một cái xúc tua bị chém đứt, hoặc là nhận được thương tổn, xúc tua sẽ tự mình bành trướng rồi nổ tung, độc dịch bắn tung tóe ra, khi đó thì hậu quả có thể nghĩ mà biết.
Cho dù Ngự lực cao thâm, hoặc nhiều hoặc ít, thì cũng không tránh được bị thương tổn.
Còn có sọ não được lớp xương dày hơn nửa thước bọc lại kia, thì lại vô cùng cứng rắn, không thể dễ dàng xuyên thủng được.
Mà loại linh thú này cũng có thực lực Đại Ngự Sư cấp cấp bốn, nhưng lại càng thêm khó đối phó hơn so với các linh thú Đại Ngự Sư cấp bốn khác, càng không có người nào dám tùy tiện động vào, cho dù Ngự Hồn lão quái thấy nó, thì thường thường cũng trốn tránh đi, giống như đi trên đường thấy một con rắn độc, tuy rằng một hòn đá là có thể đập chết được nó, nhưng lại không ai muốn đi trêu chọc cả, miễn cho rước lấy phiền toái.
Chỉ là trước mắt, Lục huyết trùng này vắt ngang qua tuyến đường đám người Tiêu Hoằng đi về phía trước, muốn tránh cũng không thể tránh được.
- Lão đại, đây là Lục huyết trùng, cơ thể dài tới 100 thước, ít nhiều có chút khó đối phó, nếu đánh bừa, xử lý không thành vấn đề, nhưng là ít nhiều cũng sẽ bị thương, độc dịch kia mà dính phải, thì làn da sẽ trực tiếp hư thối, mặc dù cách mấy trăm thước, độc dịch cũng sẽ phun tung toé tới đây, giống như trời mưa vậy.
Thiết Nam dán bên tai Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.
Đối với Lục huyết trùng, tuy rằng Tiêu Hoằng không biết nhiều lắm, nhưng tư liệu cơ bản thì vẫn có thể biết được một chút từ trong điển tịch của Ma Duệ Tinh, nó là thứ phi thường khó đối phó, nếu muốn không thương vong mà xử lý, thì chỉ có một biện pháp, đó chính là một kích trực tiếp chặt đứt trung khu thần kinh của nó.
Nhưng nói tới nói lui, nếu muốn làm được, thì độ khó cũng không phải lớn một cách bình thường a.
- Tổ một đến tổ bốn, các ngươi phụ trách hấp dẫn lực chú ý của Lục huyết trùng kia, tổ năm lưu lại thủ hộ Phất Lạc và xe tài liệu, các thứ khác thì giao cho ta.
Tiêu Hoằng hơi quay đầu phân phó:
- Nhớ kỹ không nên phát động tiến công.
- Giao cho ngài?
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, trong ánh mắt nghiêm trọng của đám tù nhân hiện lên một chút nghi hoặc. Bọn họ không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm gì, hơn nữa còn muốn dùng biện pháp gì.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, tại phía xa, Lục huyết trùng dường như ngửi được mùi gì đó, thân thể đã đột nhiên trực tiếp trồi lên từ dưới mặt đất, toàn bộ thân thể được cốt giáp cứng rắn bao phủ kín. Nhìn qua nó rất giống với một con tôm hùm siêu lớn, chỉ là có thêm các xúc tua rậm rạp đang thò ra ngoài.
- Chấp hành mệnh lệnh, xuất phát!
Nhìn Lục huyết trùng chui từ dưới đất lên, Tiêu Hoằng cũng không muốn nói lời vô nghĩa nữa, quyết đoán ra mệnh lệnh.
Đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, tuy rằng trong lòng đội quân tù nhân tràn ngập nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm khắc dựa theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, cùng lúc tấn công, rất nhanh chạy ra hai bên của rừng cây, đồng thời ra sức hấp dẫn lực chú ý của Lục huyết trùng về phía hai bên, giao phần trung tâm cho Tiêu Hoằng.
Khi đám tù nhân cách Lục huyết trùng không đủ trăm thước, Lục huyết trùng đột nhiên trở nên cảnh giác, ước chừng có trên trăm xúc tua nhanh chóng di chuyển về phía hai bên, tìm kiếm mục tiêu.
Vài giây sau, chúng liền từ trên cao lao xuống, nhanh chóng đâm về phía đám tù nhân.
Tuy nhiên, loại thủ đoạn công kích này mà muốn đánh trúng tù nhân, thì ít nhiều cũng có chút mộng tưởng rồi.
Gần như ngay khi lực chú ý của Lục huyết trùng tập trung sang hai bên, Tiêu Hoằng đã khởi động Lưu Văn, gia tốc một cái, trong nháy mắt đã hình thành vô số tàn ảnh, lập tức lao tới chỗ Lục huyết trùng.
Nhanh như một tia chớp, đổi hướng bảy, tám lần trong rừng cây, Tiêu Hoằng đã cách Lục huyết trùng không đến mười thước.
Từ rất gần quan sát Lục huyết trùng, Tiêu Hoằng không khó để phát hiện ra, Lục huyết trùng này gần như đều được các cốt giáp hình vảy bao phủ, trong ngoài ba tầng, chỉ lộ ra một đôi mắt to như quả cầu thủy tinh.
Thấy Tiêu Hoằng lao tới, Lục huyết trùng không kiềm được phát ra vài tiếng kêu quái dị, giống như tiếng ve kêu vậy, phi thường chói tai, ngay sau đó nó lập tức vung hai cái xúc tua, đâm thẳng về phía Tiêu Hoằng.
Ầm, ầm!
Ngay sau đó, cốt nhận trên đầu xúc tua của Lục huyết trùng đã cắm sâu vào trong mặt đất, còn Tiêu Hoằng thì mặt vẫn không đổi sắc, vòng qua đợt tấn công này, xuất hiện cách Lục huyết trùng không đến năm thước, trên ngón trỏ trái đã ánh lên hồng quang, đồng thời chỉ về phía đầu của Lục huyết trùng, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trên trán Lục huyết trùng.
Không có bất kỳ thứ gì vỡ nát, cũng không có bất kỳ tiếng vang nào, Lục huyết trùng cũng không có bất kỳ vẻ đau đớn gì, nhưng ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu đỏ thật nhỏ đã trực tiếp xuyên qua từ sau gáy của Lục huyết trùng.
Ngay khi Lục huyết trùng còn muốn phát động tiến công với Tiêu Hoằng, thì tất cả xúc tua của Lục huyết trùng đều dừng lại, không chút nhúc nhích nào, đồng tử hình thoi cũng ngừng di chuyển, giống như một pho tượng, đại não dường như lâm vào trong ảo giác vô cùng vô tận.
Tuy rằng Lục huyết trùng là linh thú, nhưng chỉ cần có suy nghĩ, có đại não, thì không thể chạy thoát được Huyễn Ma Chiến Văn tấn công, thời gian kéo dài khoảng năm phút đồng hồ, làm cho nó lâm vào trong ảo giác đáng sợ vô cùng vô tận , giống như một cơn ác mộng.
Thấy tất cả động tác của Lục huyết trùng đều ngừng lại, Tiêu Hoằng không kiềm được hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu không chút hoang mang, rút ra Nhược Thủy đoản đao, bắt đầu từ từ cắt sọ não của Lục huyết trùng ra.
Đám tù nhân tự nhiên có thể nhìn thấy hành động này, tất cả động tác của Lục huyết đều ngừng lại, một vài tù nhân còn có thể nhìn thấy ánh sáng không bắt mắt vừa rồi kia, xuyên qua đại não của Lục huyết trùng, nhưng không lưu lại cho Lục huyết trùng bất kỳ vết thương nào bên ngoài cả, kiểu tấn công như vậy, trong mắt đám tù nhân thì đã vô cùng huyền diệu rồi.
Hiển nhiên, kỹ xảo chế văn của Tiêu Hoằng đã bắt đầu thay đổi về chất, từ tấn công thân thể một cách cứng nhắc thăng hoa tới tấn công vào hệ thần kinh và ý thức.
Đối với bộ dáng kinh ngạc của đám tù nhân, Tiêu Hoằng cũng không để ý đến, sử dụng Nhược Thủy đoản đao vô cùng sắc bén đi cắt ra lớp vảy xương, mở ra sọ não, Tiêu Hoằng liền có thể rõ ràng nhìn thấy, đại não của Lục huyết trùng đang điên cuồng nhảy lên, hiển nhiên là dưới kích thích của Huyễn Ma Chiến Văn, nó đang ở trong một sự khẩn trương cao độ.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều để ý , tìm đúng vị trí trung khu thần kinh của Lục huyết trùng, trực tiếp cắt đứt.
Ngay sau đó, Lục huyết trùng đang cứng ngắc, các xúc tua treo lơ lửng giữa trời, đều giống như vật chết rơi xuống, vẫn không nhúc nhích, Lục huyết trùng đã chết trong một cơn ác mộng.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã không làm thì thôi, nhưng đã làm là phải làm đến cùng, lấy ra tuỷ não của Lục huyết trùng, liền ý bảo đội quân tù nhân tập hợp, chuẩn bị.
Sau khi đám tù nhân quay về từ trong rừng cây, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt cố ý vô tình nhắm ngay đầu ngón tay trái đỏ như máu của Tiêu Hoằng, vẻ mặt liên tục thay đổi, lúc này bọn họ rốt cục cũng được kiến thức sự lợi hại của Huyễn Ma Chiến Văn, nhìn như không bắt mắt, cũng chưa nói tới uy lực quá lớn tới mức nào, nhưng lại làm cho người ta không kìm được phải hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.