Chương 1099: Huyết Đồng
Đình Vũ
16/09/2017
Nghỉ ngơi một lát dưới chỗ lõm Hồng quang thạch, lấy Ma Văn thời gian ra xem, vừa đúng 10 giờ sáng, Ngự lực trong người Tiêu Hoằng vẫn còn tràn đầy.
Ngồi dậy, Tiêu Hoằng nhìn xung quanh, trên màn hình nhỏ của Ma Văn thăm dò cho thấy gần đây không có dấu hiệu linh thú hoạt động.
Điều chỉnh hơi thở, Tiêu Hoằng mới lấy ra Hàn Võ, cầm trong tay, từ từ rót Ngự lực vào, tiến thành thăng cấp Hàn Võ.
Đây là chuyện bắt buộc phải làm sau mỗi lần Tiêu Hoằng thăng cấp, Tiêu Hoằng càng ôm lòng mong chờ với điều này.
Theo Ngự lực truyền vào trong, dựa vào cảm giác Ngự lực, Tiêu Hoằng lại cảm giác được biển năng lượng khổng lồ kia, đồng thời cũng cảm nhận được cánh tay đỏ đậm nắm giữ cự kiếm mỏ neo.
Không ngừng lại lâu, Tiêu Hoằng bắt đầu dùng Ngự lực từng chút một hòa tan biển năng lượng rộng lớn này, muốn giải băng thân thể khổng lồ kia.
Trong lúc Ngự lực của Tiêu Hoằng đang cuồn cuộn truyền vào, Tiêu Hoằng cảm giác được biển năng lượng đóng băng đang hòa tan, so với trước kia, Ngự lực của Tiêu Hoằng không ngừng nâng cao, mỗi lần hòa tan biển năng lượng cũng ngày càng lớn.
Nháy mắt, biển năng lượng khổng lồ bị Ngự lực của Tiêu Hoằng hòa tan một khối lớn, đồng thời Tiêu Hoằng cảm nhận được phần mặt của thân thể khổng lồ kia đã hòa tan, mắt phải cũng lộ ra, làn da đỏ đậm, con mắt khổng lồ nhắm lại.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng cũng lần đầu thoáng nhìn thấy một phần mặt của thi thể kia.
Nhưng khi Tiêu Hoằng muốn hòa tan tiếp, Hàn Võ đột nhiên thăng cấp xong, đạt đến Đại Ngự sư cấp năm.
Tuy rằng chỉ mở mang một bộ phận, khiến cho Hàn Võ tăng lên diện rộng, nhưng Tiêu Hoằng vẫn cảm thấy chưa hết ý, bởi vì ngay khi Tiêu Hoằng hòa tan thi thể thì bỗng ngừng lại.
Thu hồi Ngự lực, mở mắt ra, Tiêu Hoằng lại đặt Hàn Võ vào dây chuyền.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng mở ra Hàn Võ, cánh tay phải bùng lên ngọn lửa băng hừng hực. Đồng thời Tiêu Hoằng cảm thấy lực lượng bên trong Hàn Võ trở nên càng mạnh hơn.
Khởi động Ma Dực, Tiêu Hoằng cảm nhận rõ Ma Dực sau lưng đã càng hoa lệ hơn so với Đại Ngự sư cấp bốn, màu đen không có một chút phản quang. Mỗi một chi tiết trên Ma Dực đều hoa lệ, khiến người ta có cảm giác cao ngạo mà uy nghiêm.
Thả người nhảy ra khỏi khe lõm trên Hồng quang thạch, Tiêu Hoằng khởi động Ma Dực bay vụt vào sâu bên tròng, tốc độ cực nhanh nâng cao ít nhất 50% so với trước đó. Ở tầng trời thấp, cảm giác như một sợi chỉ đen nháy mắt xẹt qua rừng cây, lại nháy mắt là bóng dáng Tiêu Hoằng đã biến mất.
Khống chế bay hết tốc lực khoảng 1 phút, Tiêu Hoằng đến trước một chỗ sa mạc rộng lớn, không có gió, chỗ này khiến người ta cảm thấy cực nóng, thậm chí có thể thấy được dung nham chảy ra ở dưới mặt đất, trào ra sa mạc chảy thành dòng suối, rồi lại chảy vào một cái hố sâu lớn không thấy đáy.
Nhiệt độ nơi này đã gần 80 độ, người thường khó mà chịu nổi, nhưng đối với Tiêu Hoằng có thực lực Đại Ngự sư cấp năm, không hề bị ảnh hưởng gì.
Đứng trên mặt đất nóng rực, Tiêu Hoằng mở hai tay, sau đó, xung quanh người Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành sương lạnh màu máu, sau đó nhanh chóng lan tràn dưới chân Tiêu Hoằng. Nơi sương mù đi qua, nhiệt độ giảm cực thấp, mặt đất nóng rực bị sương lạnh màu máu bao trùm, dòng chảy cuồn cuộn liền đông đặc ngay.
Trong khoảnh khắc, cả một mảnh khu vực lớn xung quanh người Tiêu Hoằng trực tiếp bị màn sương máu bao phủ, nhiệt độ xung quanh từ 80 độ trực tiếp rớt xuống âm chục độ.
Nhưng cái này còn không phải toàn bộ của Hàn Võ Đại Ngự sư cấp năm, Tiêu Hoằng liếc xung quanh, hai tay phất lên, trong ánh mắt cũng lóe lên tia sáng lạnh.
Ầm ầm ầm...
Sau đó, màn sương máu bình thản xung quanh người Tiêu Hoằng đột nhiên trở nên táo bạo, như mưa rền gió dữ xẹt qua mặt biển, bên trong sương lạnh hình thành những khối băng lớn, nhảy lên sương lạnh như sóng gió động trời, sau đó nện mạnh xuống đất. Trong lúc này, còn ngưng kết ra băng tinh sắc bén, như một mảnh lưỡi dao sắc bén bay trong Hàn Võ.
Nếu có ai dám bước vào trong đó, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vì bản thân thăng cấp, cộng thêm thăng cấp Hàn Võ, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã bắt đầu có hạn, cộng thêm Tiêu Hoằng không muốn gây ra phá hoại không thể xóa được, cho nên chỉ để cho bão táp băng đá này duy trì 30 giây, Tiêu Hoằng liền ngừng lại.
Lúc này, sa mạc xung quanh Tiêu Hoằng đã thành một đống bừa bãi.
Ồ, đây là cái gì?
Bỗng nhiên, Tiêu Hoằng như cảm nhận được bên trong Hàn Võ lại có một cỗ lực lượng mới lạ, loại cảm nhận này giống như cự kiếm mỏ neo và ma trảo.
Còn nữa?
Trong lòng Tiêu Hoằng lẩm bẩm, nhưng bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Tiêu Hoằng bắt đầu điều động cỗ lực lượng này.
Xoát!
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa điệu động cỗ lực lượng đó, mắt phải màu đen của Tiêu Hoằng trực tiếp biến thành màu đỏ, sau đó màu đỏ bắt đầu xoay tròn, giống như vòng xoáy đỏ rực, ở giữa là màu đen sâu không thấy đáy, giống một cái lỗ đen nho nhỏ.
Đồng thời nơi mà mắt phải của Tiêu Hoằng nhìn tới, không gian bắt đầu xao động, xuất hiện một chút vặn vẹo.
- Đây là cái gì?
Nhìn sang khối băng màu máu phẳng như gương ở bên cạnh, phát hiện tròng mắt phải thay đổi, Tiêu Hoằng không khỏi thì thầm, trong đầu cũng nhớ lại thi thể khổng lồ trong Hàn Võ, đã lộ ra con mắt phải.
Ồ?
Tiêu Hoằng lập tức cảm nhận được khác thường, quan sát cẩn thận, Tiêu Hoằng bất ngờ phát hiện mình không chỉ nhìn rõ ràng khỏi Hàn băng vạn năm lớn ở trước mặt, còn trực tiếp nhìn rõ phân tử, thậm chí là nguyên tử bên trong, cái này ì con mắt bình thường hoàn toàn không thể làm được.
Sao lại thể được?
Trong lòng Tiêu Hoằng kinh dị, lập tức nhìn xung quanh, mỗi một hạt cát, thậm chí hạt năng lượng trong không khí, Tiêu Hoằng đều thấy rõ ràng, thay đổi thị giác như thế, là điều chưa từng trải qua.
Kỳ diệu lại khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Thậm chí trong lúc đó, Tiêu Hoằng còn cảm nhận được một cỗ năng lượng táo bạo bên trong mắt phải, chẳng qua khi Tiêu Hoằng muốn khởi động, lại cảm nhận được áp lực quá lớn, không khỏi làm Tiêu Hoằng lùi bước, còn ngã ngồi xuống đất.
Rõ ràng dù là Tiêu Hoằng tới Đại Ngự sư cấp năm, cũng không cách nào khống chế cỗ lực lượng này, giống như chỉ có mở ra con mắt còn lại thì mới có thể làm được.
Nhưng có điều mà Tiêu Hoằng dám khẳng định, trước mắt lực lượng tròng mắt vòng xoáy đỏ này không chỉ giới hạn như thế, nói không chừng cũng như cự kiêm mỏ neo, cấp bậc Ngự lực càng cao, lực lượng của nó cũng sẽ nâng cao mạnh lên.
Tiêu Hoằng cho là như vậy, đồng thời lại nhìn vào khối băng phẳng như gương kia, tròng mắt đỏ máu đang xoay tròn, ở trung tâm là màu đen thâm thúy.
Khoảng 1 phút sau, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã giảm xuống còn không tới 2000, Tiêu Hoằng đành ngừng Huyết Đồng này.
Sau đó tròng mắt đỏ rực của Tiêu Hoằng từ từ ổn định lại, tiêu tan, màu mắt trở lại thành màu đen, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiêu Hoằng ngồi xuống đất, hít mấy hơi, mới vỗ mông đứng lên, lẳng lặng trầm tư một lúc, mới hòa tan Hàn băng vạn năm xung quanh, sau đó mới mở Ma Dực, tìm kiếm tài liệu xung quanh.
Chẳng qua trong đầu vẫn khó mà quên được Huyết Đồng kia, Tiêu Hoằng mơ hồ cảm nhận được mình dần dần chạm đến lực lượng trung tâm của Hàn Võ cùng thi thể đỏ máu.
Tiêu Hoằng tràn đầy mong đợi, cũng có một chút thấp thỏm.
Đánh một vòng lớn trong hang động linh thú khổng lồ, gom góp được một đống lớn tài liệu hữu dụng, Tiêu Hoằng mới quay lại mặt đất, lại bịt kín cửa hang, Tiêu Hoằng mới thoải mái mở ra khe nứt không gian.
Bởi vì Tiêu Hoằng đã lên tới Đại Ngự sư cấp năm, lần này Tiêu Hoằng có thể mở ra khe nứt không gian xa đến 1000km.
Như vậy, Tiêu Hoằng đã không cần phải trung chuyển giữa đường nữa, có thể dễ dàng qua lại giữa hang linh thú và thôn Thạch Đông.
Xuyên qua khe nứt không gian, đến chỗ rừng cây vắng vẻ, lúc Tiêu Hoằng đi qua cầu đá vào thôn, lúc này đã là 3 giờ chiếu, thôn dân làm việc dưới ruộng thấy Tiêu Hoằng từ xa, liền giơ tay ngoắc, hô lớn:
- Này, Từ đại sư, hôm nay về sớm vậy.
- Từ đại sư, hôm qua nhà ta nhặt được mấy cái trứng chim Diên vĩ trong núi, để Cẩu Tử nhà ta đưa cho ngài, ngài ăn thử, thứ này là đồ hiếm đấy.
Thôn dân có nam có nữ, đều chào hỏi Tiêu Hoằng. Ở trong mắt họ, tuy rằng Tiêu Hoằng không hay nói, nhưng lại là người tốt, ngay cả ông chủ Trần ở lâu với Tiêu Hoằng, cùng bắt đầu trở nên rộng rãi.
Mỗi một nhà nhắc tới người khác, đều có khen chê khác nhau, nhưng nói tới Tiêu Hoằng, mỗi thôn dân đều giơ ngón tay cái lên.
Đối với nhiệt tình của thôn dân, Tiêu Hoằng cũng chỉ gật đầu, khoát tay chào lại, sau đó đi về chỗ ở.
Trong đầu, lại đang suy nghĩ ý tưởng về Chiến văn Đại Ngự sư cấp năm.
Ngồi dậy, Tiêu Hoằng nhìn xung quanh, trên màn hình nhỏ của Ma Văn thăm dò cho thấy gần đây không có dấu hiệu linh thú hoạt động.
Điều chỉnh hơi thở, Tiêu Hoằng mới lấy ra Hàn Võ, cầm trong tay, từ từ rót Ngự lực vào, tiến thành thăng cấp Hàn Võ.
Đây là chuyện bắt buộc phải làm sau mỗi lần Tiêu Hoằng thăng cấp, Tiêu Hoằng càng ôm lòng mong chờ với điều này.
Theo Ngự lực truyền vào trong, dựa vào cảm giác Ngự lực, Tiêu Hoằng lại cảm giác được biển năng lượng khổng lồ kia, đồng thời cũng cảm nhận được cánh tay đỏ đậm nắm giữ cự kiếm mỏ neo.
Không ngừng lại lâu, Tiêu Hoằng bắt đầu dùng Ngự lực từng chút một hòa tan biển năng lượng rộng lớn này, muốn giải băng thân thể khổng lồ kia.
Trong lúc Ngự lực của Tiêu Hoằng đang cuồn cuộn truyền vào, Tiêu Hoằng cảm giác được biển năng lượng đóng băng đang hòa tan, so với trước kia, Ngự lực của Tiêu Hoằng không ngừng nâng cao, mỗi lần hòa tan biển năng lượng cũng ngày càng lớn.
Nháy mắt, biển năng lượng khổng lồ bị Ngự lực của Tiêu Hoằng hòa tan một khối lớn, đồng thời Tiêu Hoằng cảm nhận được phần mặt của thân thể khổng lồ kia đã hòa tan, mắt phải cũng lộ ra, làn da đỏ đậm, con mắt khổng lồ nhắm lại.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng cũng lần đầu thoáng nhìn thấy một phần mặt của thi thể kia.
Nhưng khi Tiêu Hoằng muốn hòa tan tiếp, Hàn Võ đột nhiên thăng cấp xong, đạt đến Đại Ngự sư cấp năm.
Tuy rằng chỉ mở mang một bộ phận, khiến cho Hàn Võ tăng lên diện rộng, nhưng Tiêu Hoằng vẫn cảm thấy chưa hết ý, bởi vì ngay khi Tiêu Hoằng hòa tan thi thể thì bỗng ngừng lại.
Thu hồi Ngự lực, mở mắt ra, Tiêu Hoằng lại đặt Hàn Võ vào dây chuyền.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng mở ra Hàn Võ, cánh tay phải bùng lên ngọn lửa băng hừng hực. Đồng thời Tiêu Hoằng cảm thấy lực lượng bên trong Hàn Võ trở nên càng mạnh hơn.
Khởi động Ma Dực, Tiêu Hoằng cảm nhận rõ Ma Dực sau lưng đã càng hoa lệ hơn so với Đại Ngự sư cấp bốn, màu đen không có một chút phản quang. Mỗi một chi tiết trên Ma Dực đều hoa lệ, khiến người ta có cảm giác cao ngạo mà uy nghiêm.
Thả người nhảy ra khỏi khe lõm trên Hồng quang thạch, Tiêu Hoằng khởi động Ma Dực bay vụt vào sâu bên tròng, tốc độ cực nhanh nâng cao ít nhất 50% so với trước đó. Ở tầng trời thấp, cảm giác như một sợi chỉ đen nháy mắt xẹt qua rừng cây, lại nháy mắt là bóng dáng Tiêu Hoằng đã biến mất.
Khống chế bay hết tốc lực khoảng 1 phút, Tiêu Hoằng đến trước một chỗ sa mạc rộng lớn, không có gió, chỗ này khiến người ta cảm thấy cực nóng, thậm chí có thể thấy được dung nham chảy ra ở dưới mặt đất, trào ra sa mạc chảy thành dòng suối, rồi lại chảy vào một cái hố sâu lớn không thấy đáy.
Nhiệt độ nơi này đã gần 80 độ, người thường khó mà chịu nổi, nhưng đối với Tiêu Hoằng có thực lực Đại Ngự sư cấp năm, không hề bị ảnh hưởng gì.
Đứng trên mặt đất nóng rực, Tiêu Hoằng mở hai tay, sau đó, xung quanh người Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành sương lạnh màu máu, sau đó nhanh chóng lan tràn dưới chân Tiêu Hoằng. Nơi sương mù đi qua, nhiệt độ giảm cực thấp, mặt đất nóng rực bị sương lạnh màu máu bao trùm, dòng chảy cuồn cuộn liền đông đặc ngay.
Trong khoảnh khắc, cả một mảnh khu vực lớn xung quanh người Tiêu Hoằng trực tiếp bị màn sương máu bao phủ, nhiệt độ xung quanh từ 80 độ trực tiếp rớt xuống âm chục độ.
Nhưng cái này còn không phải toàn bộ của Hàn Võ Đại Ngự sư cấp năm, Tiêu Hoằng liếc xung quanh, hai tay phất lên, trong ánh mắt cũng lóe lên tia sáng lạnh.
Ầm ầm ầm...
Sau đó, màn sương máu bình thản xung quanh người Tiêu Hoằng đột nhiên trở nên táo bạo, như mưa rền gió dữ xẹt qua mặt biển, bên trong sương lạnh hình thành những khối băng lớn, nhảy lên sương lạnh như sóng gió động trời, sau đó nện mạnh xuống đất. Trong lúc này, còn ngưng kết ra băng tinh sắc bén, như một mảnh lưỡi dao sắc bén bay trong Hàn Võ.
Nếu có ai dám bước vào trong đó, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vì bản thân thăng cấp, cộng thêm thăng cấp Hàn Võ, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã bắt đầu có hạn, cộng thêm Tiêu Hoằng không muốn gây ra phá hoại không thể xóa được, cho nên chỉ để cho bão táp băng đá này duy trì 30 giây, Tiêu Hoằng liền ngừng lại.
Lúc này, sa mạc xung quanh Tiêu Hoằng đã thành một đống bừa bãi.
Ồ, đây là cái gì?
Bỗng nhiên, Tiêu Hoằng như cảm nhận được bên trong Hàn Võ lại có một cỗ lực lượng mới lạ, loại cảm nhận này giống như cự kiếm mỏ neo và ma trảo.
Còn nữa?
Trong lòng Tiêu Hoằng lẩm bẩm, nhưng bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Tiêu Hoằng bắt đầu điều động cỗ lực lượng này.
Xoát!
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa điệu động cỗ lực lượng đó, mắt phải màu đen của Tiêu Hoằng trực tiếp biến thành màu đỏ, sau đó màu đỏ bắt đầu xoay tròn, giống như vòng xoáy đỏ rực, ở giữa là màu đen sâu không thấy đáy, giống một cái lỗ đen nho nhỏ.
Đồng thời nơi mà mắt phải của Tiêu Hoằng nhìn tới, không gian bắt đầu xao động, xuất hiện một chút vặn vẹo.
- Đây là cái gì?
Nhìn sang khối băng màu máu phẳng như gương ở bên cạnh, phát hiện tròng mắt phải thay đổi, Tiêu Hoằng không khỏi thì thầm, trong đầu cũng nhớ lại thi thể khổng lồ trong Hàn Võ, đã lộ ra con mắt phải.
Ồ?
Tiêu Hoằng lập tức cảm nhận được khác thường, quan sát cẩn thận, Tiêu Hoằng bất ngờ phát hiện mình không chỉ nhìn rõ ràng khỏi Hàn băng vạn năm lớn ở trước mặt, còn trực tiếp nhìn rõ phân tử, thậm chí là nguyên tử bên trong, cái này ì con mắt bình thường hoàn toàn không thể làm được.
Sao lại thể được?
Trong lòng Tiêu Hoằng kinh dị, lập tức nhìn xung quanh, mỗi một hạt cát, thậm chí hạt năng lượng trong không khí, Tiêu Hoằng đều thấy rõ ràng, thay đổi thị giác như thế, là điều chưa từng trải qua.
Kỳ diệu lại khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Thậm chí trong lúc đó, Tiêu Hoằng còn cảm nhận được một cỗ năng lượng táo bạo bên trong mắt phải, chẳng qua khi Tiêu Hoằng muốn khởi động, lại cảm nhận được áp lực quá lớn, không khỏi làm Tiêu Hoằng lùi bước, còn ngã ngồi xuống đất.
Rõ ràng dù là Tiêu Hoằng tới Đại Ngự sư cấp năm, cũng không cách nào khống chế cỗ lực lượng này, giống như chỉ có mở ra con mắt còn lại thì mới có thể làm được.
Nhưng có điều mà Tiêu Hoằng dám khẳng định, trước mắt lực lượng tròng mắt vòng xoáy đỏ này không chỉ giới hạn như thế, nói không chừng cũng như cự kiêm mỏ neo, cấp bậc Ngự lực càng cao, lực lượng của nó cũng sẽ nâng cao mạnh lên.
Tiêu Hoằng cho là như vậy, đồng thời lại nhìn vào khối băng phẳng như gương kia, tròng mắt đỏ máu đang xoay tròn, ở trung tâm là màu đen thâm thúy.
Khoảng 1 phút sau, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã giảm xuống còn không tới 2000, Tiêu Hoằng đành ngừng Huyết Đồng này.
Sau đó tròng mắt đỏ rực của Tiêu Hoằng từ từ ổn định lại, tiêu tan, màu mắt trở lại thành màu đen, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiêu Hoằng ngồi xuống đất, hít mấy hơi, mới vỗ mông đứng lên, lẳng lặng trầm tư một lúc, mới hòa tan Hàn băng vạn năm xung quanh, sau đó mới mở Ma Dực, tìm kiếm tài liệu xung quanh.
Chẳng qua trong đầu vẫn khó mà quên được Huyết Đồng kia, Tiêu Hoằng mơ hồ cảm nhận được mình dần dần chạm đến lực lượng trung tâm của Hàn Võ cùng thi thể đỏ máu.
Tiêu Hoằng tràn đầy mong đợi, cũng có một chút thấp thỏm.
Đánh một vòng lớn trong hang động linh thú khổng lồ, gom góp được một đống lớn tài liệu hữu dụng, Tiêu Hoằng mới quay lại mặt đất, lại bịt kín cửa hang, Tiêu Hoằng mới thoải mái mở ra khe nứt không gian.
Bởi vì Tiêu Hoằng đã lên tới Đại Ngự sư cấp năm, lần này Tiêu Hoằng có thể mở ra khe nứt không gian xa đến 1000km.
Như vậy, Tiêu Hoằng đã không cần phải trung chuyển giữa đường nữa, có thể dễ dàng qua lại giữa hang linh thú và thôn Thạch Đông.
Xuyên qua khe nứt không gian, đến chỗ rừng cây vắng vẻ, lúc Tiêu Hoằng đi qua cầu đá vào thôn, lúc này đã là 3 giờ chiếu, thôn dân làm việc dưới ruộng thấy Tiêu Hoằng từ xa, liền giơ tay ngoắc, hô lớn:
- Này, Từ đại sư, hôm nay về sớm vậy.
- Từ đại sư, hôm qua nhà ta nhặt được mấy cái trứng chim Diên vĩ trong núi, để Cẩu Tử nhà ta đưa cho ngài, ngài ăn thử, thứ này là đồ hiếm đấy.
Thôn dân có nam có nữ, đều chào hỏi Tiêu Hoằng. Ở trong mắt họ, tuy rằng Tiêu Hoằng không hay nói, nhưng lại là người tốt, ngay cả ông chủ Trần ở lâu với Tiêu Hoằng, cùng bắt đầu trở nên rộng rãi.
Mỗi một nhà nhắc tới người khác, đều có khen chê khác nhau, nhưng nói tới Tiêu Hoằng, mỗi thôn dân đều giơ ngón tay cái lên.
Đối với nhiệt tình của thôn dân, Tiêu Hoằng cũng chỉ gật đầu, khoát tay chào lại, sau đó đi về chỗ ở.
Trong đầu, lại đang suy nghĩ ý tưởng về Chiến văn Đại Ngự sư cấp năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.