Chương 565: Kế hoạch ám sát
Đình Vũ
27/06/2017
về phần sự tình liên quan tới Gia Nại Cầm, Ba La cùng với Triệu Quần thật đúng là một chút cũng không biết, bao gồm ra vào cửa hàng Ma Văn, Gia Nại Cầm cũng đã ăn mặc cải trang để tránh gây thêm rắc rối.
Trên thực tế, lần này ám sát Ba La đã chuẩn bị rất đầy đủ, lựa chọn nhân viên toàn bộ đều là tâm phúc của hấn, và thực lực đều rất cường hãn.
Tính cả Ba La, cộng có được một Đại Ngự Sư, Ngự Sư cấp năm có hai người, Ngự Sư cấp bốn hai người, còn có một tổ tiểu đội tiếp ứng mười người, phụ trách ứng phó đủ loại tình huống bất ngờ.
Đương nhiên, tiểu tổ tiếp ứng này sẽ không tùy tiện xuất hiện, để tránh nhân số quá nhiều dễ lưu lại dấu vết.
Nói tóm lại, Ba La đầu tiên cần lo lắng, chính là không lưu lại bất kỳ manh mối nào, đồng thời bàng phương thức thận trọng vững chắc, lặng yên không một tiếng động diệt trừ Tiêu Hoằng, hoặc chế tạo biểu hiện giả ngoài ý muốn, hoặc trực tiếp làm cho một người bốc hơi khỏi nhân gian.
về phần, quyết định dời lại tám giờ đêm hai ngày sau, bởi vì ở thời điểm đó, vừa lúc là trên Vạn Tôn Cốc ở Phạm Cương Tinh đưa lưng về phía A Di La, nếu A Di La không đặc biệt để ý xem xét, sẽ không phát hiện.
Hết thảy kế hoạch Ba La đều đã nghiên cứu tỉ mỉ, tận khả năng bảo đảm không còn chút sơ hở nào.
Phạm Cương Tinh năm giờ chiều, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây. Giờ phút này ở trước mặt Tiêu Hoằng, đã chế tạo ra hơn bốn mươi cái Ma Văn bẫy rập, còn có một số trang bị phát động.
Cẩn thận kéo bức màn che, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây, năng lượng thể vẫn còn va chạm nổ vang, mặc dù đã hai tiếng rồi, đã có hơi yếu bớt, nhưng vẫn còn đang tiến hành.
Hai người trước đó còn có thể đủ sức bày ra một chiêu nửa thức, đánh đến bây giờ, trên cơ bản khí lực cũng không còn, hoàn toàn chỉ là đứng đối diện, năng lượng thể va chạm nhau, xem ai không kiên trì được nổi, ai cũng không chịu thoái nhượng nửa bước.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập bất đắc dĩ, chỉ có thể vò vò chóp mũi. Tiêu Hoằng biết rõ rằng, hai nàng Đại Ngự Sư nếu cứ tiếp tục đối chiến qua lại như vậy, thung lũng nhỏ của hắn thật vất vả xây dựng thành, thế nào cũng phải bị hai nàng hổ cái này phá hỏng.
- Thật sự là khiến người ta quan tâm mà!
Tiêu Hoằng thì thào lầm bầm một câu, sau đó lại nhẹ nhàng vò vò chóp mũi, rồi làm mặt lạnh, chậm rãi đi ra ngoài.
Giờ phút này, chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm, ước chừng trải qua hai giờ đối kích lẫn nhau đã trở nên thở hồng hộc, vốn tóc tai gọn gàng tinh tế đã trở nên rối bù, hai gương mặt xinh đẹp đều vằn vện mồ hôi, trên quần áo cũng dính đầy bụi đất.
Duy chỉ có trên mặt hai nàng vẫn như cũ tràn ngập vẻ ác liệt, cái loại dịu ngoan ở trước mặt Tiêu Hoằng không còn sót lại chút gì, không thể phủ nhận, đây ít nhiều mới là chân diện mục của hai nàng, cả hai đều là Tướng quân, một là Thượng tướng, một người phỏng chừng sau khi thành tựu Đại Ngự Sư sẽ tấn chức Trung tướng, chỉ là vấn đề thời gian.
Trong tay nàng nào, không phải là thiên quân vạn mã?
Nhưng cho tới bây giờ, hai người cũng không phân thắng bại, Gia Nại Cầm trọng thương vừa mới khỏi hẳn, Lạc Tuyết Ninh vừa mới trở thành Đại Ngự Sư, trên cơ bản thực lực là hoàn toàn ngang bàng. Trùng hợp chính là, binh lực trong tay cũng như thế, Tây Điểm Chiến lược sư của Lạc Tuyết Ninh, binh lực 1 vạn 1000 người, Gia Nại Cầm trước đó là Trưởng quan của quân đoàn vương bài A Nhĩ Pháp, cũng là 1 vạn 1000 người, dung mạo cũng không phân cao thấp.
- Nhìn tỷ xem! Đều bắt đầu thở hồng hộc, ta khuyên tỷ tốt hơn là nhận thua đi!
Lạc Tuyết Ninh khu động Chiến Văn, nói gằn từng một chữ một:
- Nhìn lại xem: Hấp Bàn Chiến Văn này là của Tiêu Hoằng đưa!
- Tỷ cũng không tốt hơn chút nào! Nhìn tỷ kia mồ hôi chảy ròng, ta khuyên tỷ vẫn là nhận thua đi! Hôm nay coi như ta cũng không có nhìn thấy. Còn nữa, nhìn lại xem này, Tiêu Hoằng đích thân trị bệnh cho ta!
Gia Nại Cầm chỉ chỉ vào mặt, đồng dạng không cam lòng yếu thế, đổi lại.
- Một khi đã như vậy, xem ra chúng ta chỉ có thể một người nằm xuống!
Lạc Tuyết Ninh hơi nheo mắt nói, trong lòng càng nghĩ càng giận, vốn nàng cùng Tiêu Hoằng đang rất tốt, cố tình toát ra một tiểu hồ ly tinh như vậy, càng làm cho người tức giận là: người kia còn rất có thực lực.
- Không sao cả! Cho dù ngã xuống, Tiêu Hoằng cũng sẽ tiếp tục trị liệu cho ta! Gia Nại Cầm đổi lại.
Tiếp theo nhìn tiếp hai nàng, trên cánh tay bắn ra mấy cái năng lượng văn, đều trở nên sáng ngời lên.
-Đủ rồi!
Đúng lúc này, bên cạnh hai nàng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ, thanh âm có vẻ rất lạnh.
Nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm liền nhìn thấy Tiêu Hoằng chắp tay sau lưng, nghiêm mặt đi tới dưới chân núi chôz hai người “luận bàn”. Hiện giờ bốn phía đã trở nên một đống hỗn loạn, đá vụn đầy đất, sườn núi bị dư ba năng lượng thể nổ tung, quật ra một cái hổ lớn.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hoằng lạnh như băng, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm vốn trên mặt có chứa một tia dữ tợn, lập tức như ngưng đọng lại: sắc mặt của hắn này, dường như họ ở nơi nào đó từng nhìn thấy qua, lạnh lẽo đến khiến người ta cảm thấy đáng sợ, bộ dáng thư sinh trước đó không còn sót lại chút gì.
Họ có một loại cảm giác: Tiêu Hoằng dường như đã phẫn nộ.
Không nhịn được, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm đều buông cánh tay xuống, rõ ràng hai nàng có cấp bậc Ngự lực khá cao, nhưng thời điểm này trong lòng không ngờ lại sinh ra một tia cảm giác e sợ.
- Xem ra hai người các cô đều tinh lực phi thường tràn đầy, một khi đã như vậy đi nấu cơm đi!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, lên tiếng phân phó.
Lại nhìn Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, đều đưa mắt nhìn nhau, không có hé răng, cũng không dám có nhiều kháng cự, cùng một lúc xoay người đi về hướng căn nhà gỗ.
Theo Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm đi ra xa mấy chục thước, Tiêu Hoằng mới thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, nhìn như tràn ngập bất đắc dĩ và đau đầu, một nàng là người bệnh, nàng kia là bạn tốt.
Liếc nhìn một vòng cảnh hỗn loạn quanh minh, Tiêu Hoằng lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Muốn qua cuộc sống yên tĩnh, thật khó như vậy sao?
Tiêu Hoằng nhỏ giọng than thầm một tiếng, cũng không dám để các nàng nghe thấy. Sau đó liền đi lên ngọn núi, bắt đầu lấy ra Ma Văn bẫy rập trong túi hành trang tùy thân, bố trí trong núi rừng.
Như trước Tiêu Hoằng theo phương pháp bố trí bẫy rập của Đại trưởng giả dạy cho: nếu đối phó là người thì phải bố trí bẫy rập liên hoàn, một đợt tiếp theo một đợt, không để cho đối thủ có mảy may cơ hội thở dốc.Và thường thường chỗ dễ dàng dính bẫy nhất, chính là chỗ an toàn nhất.
Tỷ như một tảng đá trên con đường nhỏ bằng phẳng, không có người nào để ý tới, ngược lại trong bụi cỏ vắng lặng, lại càng dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảnh giác trong lòng.
Nói tóm lại, chỗ thiết trí bẫy rập phải nắm bắt lấy tâm lý và sinh lý đặc thù trong lòng người khác.
Đồng dạng, những bẫy rập này vẫn như trước không phải trí mạng, chỉ là dẫn tới tác dụng giằng co hoặc là bắt giữ. Trên thực tá, đi vào Thánh Đàn từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng vẫn duy trì tâm tính không tranh giành với thế nhân, cũng không muốn gia hại bất luận kẻ nào. Chỉ có điều là cây muôn lặng mà gió chẳng ngừng, hết thảy tổng kết ra, chỉ có hai chữ, đó chính là “đành chịu”.
Đi vòng khắp trong thung lũng một vòng, bố trí xong toàn bộ Ma Văn bẫy rập mới chế tạo, Tiêu Hoằng mới từng chút từng chút đi xuống hướng chân núi.
Tuy nhiên, đúng lúc này Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, là một tin tức do Hà Phương gửi tới, nội dung phi thường đơn giản: “Sư thúc, Dược văn trắng đẹp bán hết rồi, nhu cầu cấp bách cũng cấp hàng hóa! Qua vài ngày ta tới lấy!”
Nhìn thấy tin tức như vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi biến đổi, hắn vạn lần không ngờ, trình độ kinh doanh của nha đầu Hà Phương kia quả nhiên không tầm thường a!
Lần này sẽ chế tạo mấy chục cái, dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, trong lòng Tiêu Hoằng hạ quyết tâm. Tuy nhiên, cái này phải đợi vài ngày, đợi cho những Tiên linh thảo trước mắt này bán đi, như thế mới có một lượng lớn tài chính để vận hành.
Sau đó tính toán chuyển hóa tiền tài trở thành điểm thành tựu.
Cứ như vậy Tiêu Hoằng một đường tính toán, một lần nữa kiên trì đi trở về căn nhà gỗ.
Chính là ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào phòng khách, Tiêu Hoằng lại hơi sửng sốt, tiếp theo trên mặt hiện lên một chút vẻ tuyệt vọng. Chỉ thấy phía trên bàn gỗ trong phòng khách, bày đầy một mâm đen sì sì, không thể phân rõ rốt cuộc là nguyên vật liệu gì, đặt trên bàn cơm, thật giống như hiện trường tai nạn xe cộ.
Lại nhìn hai đại mỹ nữ Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm này, trên khuôn mặt thanh tú đã trở nên đen tuyền, tóc rối bù, xem ra loại nấu cơm này so với đánh nhau còn khó hơn.
Không kềm được, Tiêu Hoằng rốt cục mở ra bàn tay phải, vỗ thẳng lên mặt bàn, tiếp theo hít sâu một hơi. Tiêu Hoằng có chút hối hận, trước đó rốt cuộc trong đầu nghĩ thế nào mà bảo nhị vị này nấu cơm.
Trên thực tế, điều này cũng không có gì đáng trách, một nàng là con gái Tổng thống, một nàng là ái đồ của A Di La, từ nhỏ chính là được nuông chiều từ bé lớn lên, sau đó đảm nhiệm quan lớn trong quân đội, trên cơ bản từ nhỏ đến lớn chính là hạng người có người đem cơm đến đút tận miệng, loại chuyện nấu cơm này đối với các nàng mà nói, không thể nghi ngờ là rất xa lạ.
- Hì hì! Hình... hình dạng này ít nhiều có chút khó coi, tuy nhiên, ta nghĩ hương vị hẳn là không tệ!
Gia Nại Cầm cười gượng hai tiếng, tiếp theo kẹp lên một khối đen tuyền, do nàng làm ra cho vào trong miệng, ngay sau đó mày liền nhíu lại.
Nhìn thấy thế Tiêu Hoằng không có nói gì nữa, xoay người đi vào phòng bếp, tiếp tục nấu nồi cơm...
Sau bữa ăn vô cùng đơn giản, Tiêu Hoằng liền tiếp tục quay vào phòng trong, nghiên đọc sách, bắt đầu sửa sang lại vấn đề chuẩn bị hỏi Tát Già.
về phần Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm thì cùng nhau ngồi trên giường gỗ, nhìn như nhu hòa thân thiết nhỏ giọng trò chuyện với nhau, một bộ dáng vô cùng thân thiện, nhưng mỗi một câu dường như đều mang theo một mũi đao nhọn.
Hai đại mỹ nữ nằm ở trên giường, nói vậy đây là giấc mộng trong lòng vô số nam nhân, nhưng thời điểm phát sinh sự tình như thế thì chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất là giống như Tiêu Hoằng lúc này, luận về võ lực, bất cứ người nào hắn đều đánh không lại.
Tuy nhiên, đáng được ăn mừng là, bởi vì hai người đã qua một phen sống mái với nhau, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, nằm ở trên giường chỉ trong chốc lát, liền ôm nhau ngủ khì. Nguyên nhân đúng ra cũng không phải hai người biến chiến tranh thành tơ lụa, mà là cái giường quá nhỏ.
Nhìn thấy hai người không có động tĩnh, Tiêu Hoằng vẫn chuyên tâm đọc sách thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng cẩn thận đứng dậy, sợ phát ra một chút tiếng động, thay một quyển sách khác trên giá sách, tiếp tục nghiên đọc, tiếp tục sửa sang lại vấn đề.
Cứ như vậy, đảo mắt tới sáng ngày hôm sau, vừa cảm giác tỉnh lại Tiêu Hoằng, liền bắt đầu cùng đám người Bác Sơn bằng tốc độ nhanh nhất, nhổ từng cây Tiên linh thảo. Ngay cả Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm hai vị đại mỹ nữ này cũng đi lên hỗ trợ, tranh thủ bàng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại Tiên linh thảo, để sớm hoàn thành khoản giao dịch với Vưu Kim.
Trên thực tế, lần này ám sát Ba La đã chuẩn bị rất đầy đủ, lựa chọn nhân viên toàn bộ đều là tâm phúc của hấn, và thực lực đều rất cường hãn.
Tính cả Ba La, cộng có được một Đại Ngự Sư, Ngự Sư cấp năm có hai người, Ngự Sư cấp bốn hai người, còn có một tổ tiểu đội tiếp ứng mười người, phụ trách ứng phó đủ loại tình huống bất ngờ.
Đương nhiên, tiểu tổ tiếp ứng này sẽ không tùy tiện xuất hiện, để tránh nhân số quá nhiều dễ lưu lại dấu vết.
Nói tóm lại, Ba La đầu tiên cần lo lắng, chính là không lưu lại bất kỳ manh mối nào, đồng thời bàng phương thức thận trọng vững chắc, lặng yên không một tiếng động diệt trừ Tiêu Hoằng, hoặc chế tạo biểu hiện giả ngoài ý muốn, hoặc trực tiếp làm cho một người bốc hơi khỏi nhân gian.
về phần, quyết định dời lại tám giờ đêm hai ngày sau, bởi vì ở thời điểm đó, vừa lúc là trên Vạn Tôn Cốc ở Phạm Cương Tinh đưa lưng về phía A Di La, nếu A Di La không đặc biệt để ý xem xét, sẽ không phát hiện.
Hết thảy kế hoạch Ba La đều đã nghiên cứu tỉ mỉ, tận khả năng bảo đảm không còn chút sơ hở nào.
Phạm Cương Tinh năm giờ chiều, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây. Giờ phút này ở trước mặt Tiêu Hoằng, đã chế tạo ra hơn bốn mươi cái Ma Văn bẫy rập, còn có một số trang bị phát động.
Cẩn thận kéo bức màn che, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây, năng lượng thể vẫn còn va chạm nổ vang, mặc dù đã hai tiếng rồi, đã có hơi yếu bớt, nhưng vẫn còn đang tiến hành.
Hai người trước đó còn có thể đủ sức bày ra một chiêu nửa thức, đánh đến bây giờ, trên cơ bản khí lực cũng không còn, hoàn toàn chỉ là đứng đối diện, năng lượng thể va chạm nhau, xem ai không kiên trì được nổi, ai cũng không chịu thoái nhượng nửa bước.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập bất đắc dĩ, chỉ có thể vò vò chóp mũi. Tiêu Hoằng biết rõ rằng, hai nàng Đại Ngự Sư nếu cứ tiếp tục đối chiến qua lại như vậy, thung lũng nhỏ của hắn thật vất vả xây dựng thành, thế nào cũng phải bị hai nàng hổ cái này phá hỏng.
- Thật sự là khiến người ta quan tâm mà!
Tiêu Hoằng thì thào lầm bầm một câu, sau đó lại nhẹ nhàng vò vò chóp mũi, rồi làm mặt lạnh, chậm rãi đi ra ngoài.
Giờ phút này, chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm, ước chừng trải qua hai giờ đối kích lẫn nhau đã trở nên thở hồng hộc, vốn tóc tai gọn gàng tinh tế đã trở nên rối bù, hai gương mặt xinh đẹp đều vằn vện mồ hôi, trên quần áo cũng dính đầy bụi đất.
Duy chỉ có trên mặt hai nàng vẫn như cũ tràn ngập vẻ ác liệt, cái loại dịu ngoan ở trước mặt Tiêu Hoằng không còn sót lại chút gì, không thể phủ nhận, đây ít nhiều mới là chân diện mục của hai nàng, cả hai đều là Tướng quân, một là Thượng tướng, một người phỏng chừng sau khi thành tựu Đại Ngự Sư sẽ tấn chức Trung tướng, chỉ là vấn đề thời gian.
Trong tay nàng nào, không phải là thiên quân vạn mã?
Nhưng cho tới bây giờ, hai người cũng không phân thắng bại, Gia Nại Cầm trọng thương vừa mới khỏi hẳn, Lạc Tuyết Ninh vừa mới trở thành Đại Ngự Sư, trên cơ bản thực lực là hoàn toàn ngang bàng. Trùng hợp chính là, binh lực trong tay cũng như thế, Tây Điểm Chiến lược sư của Lạc Tuyết Ninh, binh lực 1 vạn 1000 người, Gia Nại Cầm trước đó là Trưởng quan của quân đoàn vương bài A Nhĩ Pháp, cũng là 1 vạn 1000 người, dung mạo cũng không phân cao thấp.
- Nhìn tỷ xem! Đều bắt đầu thở hồng hộc, ta khuyên tỷ tốt hơn là nhận thua đi!
Lạc Tuyết Ninh khu động Chiến Văn, nói gằn từng một chữ một:
- Nhìn lại xem: Hấp Bàn Chiến Văn này là của Tiêu Hoằng đưa!
- Tỷ cũng không tốt hơn chút nào! Nhìn tỷ kia mồ hôi chảy ròng, ta khuyên tỷ vẫn là nhận thua đi! Hôm nay coi như ta cũng không có nhìn thấy. Còn nữa, nhìn lại xem này, Tiêu Hoằng đích thân trị bệnh cho ta!
Gia Nại Cầm chỉ chỉ vào mặt, đồng dạng không cam lòng yếu thế, đổi lại.
- Một khi đã như vậy, xem ra chúng ta chỉ có thể một người nằm xuống!
Lạc Tuyết Ninh hơi nheo mắt nói, trong lòng càng nghĩ càng giận, vốn nàng cùng Tiêu Hoằng đang rất tốt, cố tình toát ra một tiểu hồ ly tinh như vậy, càng làm cho người tức giận là: người kia còn rất có thực lực.
- Không sao cả! Cho dù ngã xuống, Tiêu Hoằng cũng sẽ tiếp tục trị liệu cho ta! Gia Nại Cầm đổi lại.
Tiếp theo nhìn tiếp hai nàng, trên cánh tay bắn ra mấy cái năng lượng văn, đều trở nên sáng ngời lên.
-Đủ rồi!
Đúng lúc này, bên cạnh hai nàng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ, thanh âm có vẻ rất lạnh.
Nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm liền nhìn thấy Tiêu Hoằng chắp tay sau lưng, nghiêm mặt đi tới dưới chân núi chôz hai người “luận bàn”. Hiện giờ bốn phía đã trở nên một đống hỗn loạn, đá vụn đầy đất, sườn núi bị dư ba năng lượng thể nổ tung, quật ra một cái hổ lớn.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hoằng lạnh như băng, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm vốn trên mặt có chứa một tia dữ tợn, lập tức như ngưng đọng lại: sắc mặt của hắn này, dường như họ ở nơi nào đó từng nhìn thấy qua, lạnh lẽo đến khiến người ta cảm thấy đáng sợ, bộ dáng thư sinh trước đó không còn sót lại chút gì.
Họ có một loại cảm giác: Tiêu Hoằng dường như đã phẫn nộ.
Không nhịn được, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm đều buông cánh tay xuống, rõ ràng hai nàng có cấp bậc Ngự lực khá cao, nhưng thời điểm này trong lòng không ngờ lại sinh ra một tia cảm giác e sợ.
- Xem ra hai người các cô đều tinh lực phi thường tràn đầy, một khi đã như vậy đi nấu cơm đi!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, lên tiếng phân phó.
Lại nhìn Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, đều đưa mắt nhìn nhau, không có hé răng, cũng không dám có nhiều kháng cự, cùng một lúc xoay người đi về hướng căn nhà gỗ.
Theo Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm đi ra xa mấy chục thước, Tiêu Hoằng mới thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, nhìn như tràn ngập bất đắc dĩ và đau đầu, một nàng là người bệnh, nàng kia là bạn tốt.
Liếc nhìn một vòng cảnh hỗn loạn quanh minh, Tiêu Hoằng lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Muốn qua cuộc sống yên tĩnh, thật khó như vậy sao?
Tiêu Hoằng nhỏ giọng than thầm một tiếng, cũng không dám để các nàng nghe thấy. Sau đó liền đi lên ngọn núi, bắt đầu lấy ra Ma Văn bẫy rập trong túi hành trang tùy thân, bố trí trong núi rừng.
Như trước Tiêu Hoằng theo phương pháp bố trí bẫy rập của Đại trưởng giả dạy cho: nếu đối phó là người thì phải bố trí bẫy rập liên hoàn, một đợt tiếp theo một đợt, không để cho đối thủ có mảy may cơ hội thở dốc.Và thường thường chỗ dễ dàng dính bẫy nhất, chính là chỗ an toàn nhất.
Tỷ như một tảng đá trên con đường nhỏ bằng phẳng, không có người nào để ý tới, ngược lại trong bụi cỏ vắng lặng, lại càng dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảnh giác trong lòng.
Nói tóm lại, chỗ thiết trí bẫy rập phải nắm bắt lấy tâm lý và sinh lý đặc thù trong lòng người khác.
Đồng dạng, những bẫy rập này vẫn như trước không phải trí mạng, chỉ là dẫn tới tác dụng giằng co hoặc là bắt giữ. Trên thực tá, đi vào Thánh Đàn từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng vẫn duy trì tâm tính không tranh giành với thế nhân, cũng không muốn gia hại bất luận kẻ nào. Chỉ có điều là cây muôn lặng mà gió chẳng ngừng, hết thảy tổng kết ra, chỉ có hai chữ, đó chính là “đành chịu”.
Đi vòng khắp trong thung lũng một vòng, bố trí xong toàn bộ Ma Văn bẫy rập mới chế tạo, Tiêu Hoằng mới từng chút từng chút đi xuống hướng chân núi.
Tuy nhiên, đúng lúc này Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, là một tin tức do Hà Phương gửi tới, nội dung phi thường đơn giản: “Sư thúc, Dược văn trắng đẹp bán hết rồi, nhu cầu cấp bách cũng cấp hàng hóa! Qua vài ngày ta tới lấy!”
Nhìn thấy tin tức như vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi biến đổi, hắn vạn lần không ngờ, trình độ kinh doanh của nha đầu Hà Phương kia quả nhiên không tầm thường a!
Lần này sẽ chế tạo mấy chục cái, dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, trong lòng Tiêu Hoằng hạ quyết tâm. Tuy nhiên, cái này phải đợi vài ngày, đợi cho những Tiên linh thảo trước mắt này bán đi, như thế mới có một lượng lớn tài chính để vận hành.
Sau đó tính toán chuyển hóa tiền tài trở thành điểm thành tựu.
Cứ như vậy Tiêu Hoằng một đường tính toán, một lần nữa kiên trì đi trở về căn nhà gỗ.
Chính là ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào phòng khách, Tiêu Hoằng lại hơi sửng sốt, tiếp theo trên mặt hiện lên một chút vẻ tuyệt vọng. Chỉ thấy phía trên bàn gỗ trong phòng khách, bày đầy một mâm đen sì sì, không thể phân rõ rốt cuộc là nguyên vật liệu gì, đặt trên bàn cơm, thật giống như hiện trường tai nạn xe cộ.
Lại nhìn hai đại mỹ nữ Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm này, trên khuôn mặt thanh tú đã trở nên đen tuyền, tóc rối bù, xem ra loại nấu cơm này so với đánh nhau còn khó hơn.
Không kềm được, Tiêu Hoằng rốt cục mở ra bàn tay phải, vỗ thẳng lên mặt bàn, tiếp theo hít sâu một hơi. Tiêu Hoằng có chút hối hận, trước đó rốt cuộc trong đầu nghĩ thế nào mà bảo nhị vị này nấu cơm.
Trên thực tế, điều này cũng không có gì đáng trách, một nàng là con gái Tổng thống, một nàng là ái đồ của A Di La, từ nhỏ chính là được nuông chiều từ bé lớn lên, sau đó đảm nhiệm quan lớn trong quân đội, trên cơ bản từ nhỏ đến lớn chính là hạng người có người đem cơm đến đút tận miệng, loại chuyện nấu cơm này đối với các nàng mà nói, không thể nghi ngờ là rất xa lạ.
- Hì hì! Hình... hình dạng này ít nhiều có chút khó coi, tuy nhiên, ta nghĩ hương vị hẳn là không tệ!
Gia Nại Cầm cười gượng hai tiếng, tiếp theo kẹp lên một khối đen tuyền, do nàng làm ra cho vào trong miệng, ngay sau đó mày liền nhíu lại.
Nhìn thấy thế Tiêu Hoằng không có nói gì nữa, xoay người đi vào phòng bếp, tiếp tục nấu nồi cơm...
Sau bữa ăn vô cùng đơn giản, Tiêu Hoằng liền tiếp tục quay vào phòng trong, nghiên đọc sách, bắt đầu sửa sang lại vấn đề chuẩn bị hỏi Tát Già.
về phần Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm thì cùng nhau ngồi trên giường gỗ, nhìn như nhu hòa thân thiết nhỏ giọng trò chuyện với nhau, một bộ dáng vô cùng thân thiện, nhưng mỗi một câu dường như đều mang theo một mũi đao nhọn.
Hai đại mỹ nữ nằm ở trên giường, nói vậy đây là giấc mộng trong lòng vô số nam nhân, nhưng thời điểm phát sinh sự tình như thế thì chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất là giống như Tiêu Hoằng lúc này, luận về võ lực, bất cứ người nào hắn đều đánh không lại.
Tuy nhiên, đáng được ăn mừng là, bởi vì hai người đã qua một phen sống mái với nhau, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, nằm ở trên giường chỉ trong chốc lát, liền ôm nhau ngủ khì. Nguyên nhân đúng ra cũng không phải hai người biến chiến tranh thành tơ lụa, mà là cái giường quá nhỏ.
Nhìn thấy hai người không có động tĩnh, Tiêu Hoằng vẫn chuyên tâm đọc sách thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng cẩn thận đứng dậy, sợ phát ra một chút tiếng động, thay một quyển sách khác trên giá sách, tiếp tục nghiên đọc, tiếp tục sửa sang lại vấn đề.
Cứ như vậy, đảo mắt tới sáng ngày hôm sau, vừa cảm giác tỉnh lại Tiêu Hoằng, liền bắt đầu cùng đám người Bác Sơn bằng tốc độ nhanh nhất, nhổ từng cây Tiên linh thảo. Ngay cả Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm hai vị đại mỹ nữ này cũng đi lên hỗ trợ, tranh thủ bàng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại Tiên linh thảo, để sớm hoàn thành khoản giao dịch với Vưu Kim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.