Chương 665: Khiêu chiến!
Đình Vũ
09/09/2017
Mọi người bên dưới nhìn cảnh tượng tráng lệ chấn nhiếp như vậy, không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi cảm thán, chẳng lẽ đó thật là Chiến Văn Ngự sư cấp năm hay sao? Nhìn nó còn muốn hoa lệ gấp mấy lần Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư.
Chưa chờ mọi người kinh hô thêm, vô số con rắn lửa bùng lên, trông rất sống động, giống như sủng vật của ác ma Địa Ngục, tiếp theo ào ạt phun ra quả cầu lửa, cuồn cuộn đánh lên bia Ma Văn kim loại, phát ra tiếng kim loại vặn vẹo! Toàn phòng đấu giá không ngừng vang vọng tiếng sóng năng lượng chấn động, tuy rằng đã có thủy tinh phòng hộ ngăn cách, nhưng mọi người vẫn cảm nhận rõ không khí xung quanh đang chấn động dữ dội.
Về phần bia Ma Văn, không ngừng lấp lánh ánh sáng chói, mọi người nhìn mà kinh hồn bạt vía. Uy lực như thế, đã hoàn toàn không thể coi là Chiến Văn Ngự sư cấp năm.
Chỉ cần nhìn bằng mắt thôi, cũng đã thấy nó không kém gì cấp bậc Đại Ngự Sư.
Vài giây sau, mọi người kinh ngạc phát hiện bia Ma Văn đã cho ra số liệu gây kinh ngạc: Sát thương tính mảng, lực công kích đơn thể 19. 800 điểm, tần số công kích 178 lần/giây.
Nhìn số liệu kinh người như thế, mọi người ở đây đều ngây ngốc tại chỗ, há to miệng. Bọn họ tưởng tượng là sẽ tốt hơn, thậm chí tốt hơn nhiều so với Hà Bác Tư, nhưng tuyệt đối không ngờ lại mạnh tới trình độ này.
Chẳng lẽ là muốn cho Chiến Văn Ngự sư cấp năm vượt qua Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư hay sao? Nói đùa quá đi chứ.
Cái này, gần như là ý nghĩ chung của mọi người.
Chỉ có Tiêu Hoằng, ánh mắt vốn không yên, cuối cũng đã khôi phục bình tĩnh.
- Xem ra lần này Ân Lạc làm thật, không biết lần này ông chủ Hồng đối phó thế nào? Bội Gia bỗng quay đầu sang nhỏ giọng nói. Bội Gia tràn ngập kính sợ Ân Lạc, nhưng còn Tập đoàn Văn Sâm, lại không thân thiết bằng Tập đoàn Thợ Săn.
Tiêu Hoằng không trả lời, cũng không có biểu tình gì, trong lúc mọi người đang kinh hô, Tiêu Hoằng đã đứng lên.
Toàn phòng yên lặng, mọi người ngây ngốc tại chỗ, bởi vì ngay khi Tiêu Hoằng đứng lên, giống như giữa mặt phẳng đùn lên một cái núi, cực kỳ chói mắt.
Hạng Văn Sâm đứng cạnh đài đấu giá, tự nhiên lập tức thấy được Tiêu Hoằng đáng chết kia đứng dậy, chẳng qua không có nhiều lo lắng. Trước đó Chiến Văn của Tiêu Hoằng chiến thắng Hà Bác Tư, có thể còn đứng trong tình lý. Nhưng muốn thắng Ân Lạc? Cái này có chút quá đáng.
- Hồng Lượng, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi không thấy Ân Lạc đại nhân đang biểu hiện Chiến Văn của ngài ấy hay sao? Mời ngươi không nên quấy rối.
Hạng Văn Sâm vội vàng lên tiếng khiển trách, có Ân Lạc ở đây, tự nhiên Hạng Văn Sâm có chỗ dựa đứng thẳng lưng.
- Khiêu chiến.
Tiêu Hoằng liếc Hạng Văn Sâm, liền đặt ánh mắt lên Ân Lạc, nhìn thẳng tắp, đôi mắt như nước hồ sâu, yên lặng khiến người ta không đoán được.
Đứng ở trên đài bán đấu giá, Ân Lạc cũng chú ý tới ánh mắt Tiêu Hoằng, sắc mặt khẽ đổi. Bởi vì cái ánh mắt như thế làm cho Ân Lạc có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào.
Về phần mọi người trong phòng đấu giá, nghe được tên nhãi con này nói thế, nhất thời không phản ứng được xảy ra chuyện gì, đồng loạt nhìn vào Tiêu Hoằng.
Đồng thời những màn ảnh tin tức Gia Đô Đế Quốc, cũng chuyển ống kính về phía Tiêu Hoằng.
Chẳng qua, cái này lại khiển người xem cảm thấy khó chịu.
- Người kia là ai vậy hả?
- Thật là, đang xem hay, quay bậy cái gì? Đúng là...
Trước màn ảnh không ngừng hò hét, chỉ là phụ đề tiếp theo liền tuôn ra thân phận Tiêu Hoằng, ông chủ Tập đoàn Thợ Săn.
Tập đoàn Thợ Săn, từ sau trận diệt giặc cướp của Tiêu Hoằng, mọi người đều có nghe tới, thậm chí bắt đầu chú ý.
Càng biết rõ, tình cảnh hiện tại của Tập đoàn Thợ Săn và Tập đoàn Văn Sâm.
Theo bọn họ thấy, lúc này đương nhiên là ông chủ Tập đoàn Thợ Săn đã không kìm được nữa.
- Khiêu chiến? Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.
Đứng ở trên đài đấu giá, Hạng Văn Sâm hỏi, ngữ khí không tốt.
- Nói rõ một lần, ở trước mặt tất cả người Gia Đô Đế Quốc, ta muốn một trận đấu về chế văn với Ân Lạc đại sư, không biết, Ân Lạc đại sư có dám tiếp nhận hay không! Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm Ân Lạc, gần từng chữ một.
Oa! Tiêu Hoằng vừa nói xong, phòng đấu giá im như chết liền bùng nổ, rất nhiều người không tin nổi vào tai mình.
Hồng Lượng kia nói cái gì? Khiêu chiến Ân Lạc giống như thần linh? Nói đùa hả? Theo họ thấy, Tiêu Hoằng có lợi hại đi nữa, dù sao cũng là người phàm, người phàm khiêu chiến thần linh? Cái này đã không phải mạo phạm, mà là tiết độc! Về phần Bội Gia ngồi ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nghe lời này, thiếu chút tắt thở. Hắn tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng lại hành động như thế, thật là to gan, đồng thời cũng cho Bội Gia một loại cảm giác cuồng vọng. Chẳng lẽ Tiêu Hoằng thật sự không biết, người hắn đang khiêu chiến là loại người như thế nào hay sao? Cho dù không biết nặng nhẹ, uy lực Chiến Văn Hỏa Vực vừa rồi, hẳn là Tiêu Hoằng cũng đã thấy rõ rồi chứ.
Trái lại Quách Tương Võ ngồi ở trong góc, không có vẻ bất ngờ hay hèn mọn như mọi người, mà là híp mắt lại.
Quách Tương Võ là loại người nào? Ông chủ đầu sỏ quân hỏa siêu cấp, nhìn sự vật tự nhiên càng sâu sắc hơn người khác. Tuy rằng không có chút tiếp xúc với Tiêu Hoằng, nhưng chỉ cần nhìn tư thế của Tiêu Hoằng, liền có thể quan sát ra được một chút. Tiêu Hoằng không phải là người lỗ mãng, hắn có thể đứng lên, tự nhiên có vốn liều một trận.
Chỉ là Quách Tương Võ nghĩ thế nào cũng không ra, Tiêu Hoằng lấy cái gì mà đối đầu với Ân Lạc? Nhìn khắp thể liên hợp Gia Đô, đã khó mà tìm được Chế Văn Sư lợi hại hơn Ân Lạc.
- Khiêu chiến ta? Ngươi lấy cái gì khiêu chiến ta? Thấy Tiêu Hoằng nói năng lỗ mãng, sắc mặt lạnh nhạt của Ân Lạc cũng trầm xuống, hỏi.
- Chính là nó. Chiến Văn Thủy Vực.
Tiêu Hoằng nói xong, mở túi lấy ra Chiến Văn Thủy Vực, đưa lên cao.
Nhìn thấy Chiến Văn trong tay Tiêu Hoằng, toàn bộ người trong hội trường, cùng những người trước màn ảnh, sắc mặt cùng thay đổi.
Đầu tiên là sửng sốt, có chứa kinh ngạc nhàn nhạt, tiếp theo là khinh thường, thậm chỉ là khinh miệt. Những người có quan hệ tốt với Tiêu Hoằng, thậm chí còn khẽ lắc đầu.
Đúng thế, Chiến Văn có chứa kỹ thuật Để văn bảy chiều của Tiêu Hoằng, nếu lấy ra riêng, tuyệt đối kinh động khắp chốn, tối thiểu gây ra oanh động không nhỏ ở Gia Đỏ Đế Quốc.
Chẳng qua, mọi thứ đều có cái so sánh. Đối mặt với kỹ thuật Để văn tám chiều của Ân Lạc, kỹ thuật Để văn bảy chiều ít nhiều không xuống tay được. Huống chi trước đó Tiêu Hoằng còn nói năng ngông cuồng, nói thẳng là khiêu chiến, kết quả lấy ra cái thứ như thế, ít nhiều khiến người ta cảm thấy tự dại.
Lấy kỹ thuật Để văn bảy chiều, làm sao so sánh với kỹ thuật Để văn tám chiều của người ta, khiêu chiến? Tự tìm ngược thì có.
Nhất thời mọi người ở đây liền xôn xao, cảm thấy khinh bỉ Tiêu Hoằng không biết lượng sức, hơn nữa có chút bất mãn vì Tiêu Hoằng mạo phạm Ân Lạc đại nhân.
Chỉ là mọi người cũng không có biểu hiện quá khích, thực ra Ân Lạc ở đây, đúng là không tới phiên họ làm bừa.
- Lấy Chiến Văn như vậy, đi so sánh với ta? Ngươi xác định? Ân Lạc híp mắt nói.
- Ngươi chỉ cần nói, nhận hay là không.
Tiêu Hoằng nói thẳng, không chút quanh co.
Lần này, Ân Lạc xuất hiện, làm cho Tập đoàn Văn Sâm quật khởi, chèn ép Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng đương nhiên phải phản kích.
Ân Lạc nghe thế, khựng một chút, trước mặt nhiều người như vậy, Ân Lạc làm sao có thể từ chối? Từ chối có nghĩa là e ngại, theo Ân Lạc thấy, trong chế văn, ngoại trừ lão quái như A Di La, hắn còn không sợ bất cứ ai.
Chỉ là cảm thấy khó chịu, đó là thằng nhãi như Tiêu Hoằng quấy rầy kế hoạch của mình, không sao, nếu Tiêu Hoằng muốn tự ngược, Ân Lạc không ngại đạp hai cái.
- Ngươi đã kiên trì, vậy được.
Ân Lạc lạnh nhạt nói.
- Đồng thời, Tiêu Hoằng quay đầu lại, nhìn vào:
- Bội Gia lão huynh, giúp chút chuyện, làm khách mời thử Chiến Văn của ta được chứ?
- A? Cái này...
Nghe thế, Bội Gia tim đập mạnh một cái, Tiêu Hoằng không biết lượng sức, trong lòng Bội Gia đã cảm nhận được. Nhưng mà không ngờ lúc này lại còn muốn kéo hắn xuống nước, hắn tự nhiên hiểu được, nếu thất bại, quả thật sẽ làm mất hết thể diện Gia Đô Đế Quốc, danh dự của Tập đoàn Thợ Săn cũng sẽ đóng dấu vĩnh viễn không phải mờ.
Chỉ là hắn quan hệ với Tiêu Hoằng không kém, cũng hiểu được Tiêu Hoằng làm người không tệ, bản thân Bội Gia cũng là người trượng nghĩa, bởi vậy đành cố gắng gật đầu đồng ý, sau đó tay hơi run tiếp nhận Chiến Văn từ tay Tiêu Hoằng.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn hơi đổi, bởi vì hắn thấy được Chiến Văn trong tay tuy rằng là kỹ thuật Để văn bảy chiều, nhưng kỹ thuật đao, kết cấu, không thua Ân Lạc chút nào, hơn nữa mơ hồ xẹt qua ánh huỳnh quang, làm Bội Gia có phần cảm thấy đặc biệt.
Toàn bộ phòng đấu giá cũng trở nên im ắng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bội Gia, chỉ là trong òng vẫn đang hèn mọn, mọi người cảm giác như đang ăn cái bánh ngọt ngon lành, bỗng nhiên lại nhảy ra một con ruồi, làm người ta mất hứng.
Còn Nhâm Quang Nhất đứng ở trên đài, sắc mặt toát ra ý cười rất nhạt. Bội Gia này là hạng người gì, Nhâm Quang Nhất có thể không biết sao, quan chỉ huy hạm đội số 7, tuy rằng không phải cùng binh chủng, nhưng nếu đạp Bội Gia một cái ở đây, tự nhiên nâng cao giá trị ngôi sao mới của mình.
Mất 1 phút, Bội Gia mới không yên lòng đi lên đài đấu giá, tuy rằng Nhâm Quang Nhất đã thu hồi Chiến Văn Hỏa Vực, nhưng Bội Gia vẫn cảm nhận được nhiệt độ khô nóng trên sàn kim loại vẫn chưa tan hết, rõ ràng ngọn lửa kia cũng không phải bày biện.
Chưa chờ mọi người kinh hô thêm, vô số con rắn lửa bùng lên, trông rất sống động, giống như sủng vật của ác ma Địa Ngục, tiếp theo ào ạt phun ra quả cầu lửa, cuồn cuộn đánh lên bia Ma Văn kim loại, phát ra tiếng kim loại vặn vẹo! Toàn phòng đấu giá không ngừng vang vọng tiếng sóng năng lượng chấn động, tuy rằng đã có thủy tinh phòng hộ ngăn cách, nhưng mọi người vẫn cảm nhận rõ không khí xung quanh đang chấn động dữ dội.
Về phần bia Ma Văn, không ngừng lấp lánh ánh sáng chói, mọi người nhìn mà kinh hồn bạt vía. Uy lực như thế, đã hoàn toàn không thể coi là Chiến Văn Ngự sư cấp năm.
Chỉ cần nhìn bằng mắt thôi, cũng đã thấy nó không kém gì cấp bậc Đại Ngự Sư.
Vài giây sau, mọi người kinh ngạc phát hiện bia Ma Văn đã cho ra số liệu gây kinh ngạc: Sát thương tính mảng, lực công kích đơn thể 19. 800 điểm, tần số công kích 178 lần/giây.
Nhìn số liệu kinh người như thế, mọi người ở đây đều ngây ngốc tại chỗ, há to miệng. Bọn họ tưởng tượng là sẽ tốt hơn, thậm chí tốt hơn nhiều so với Hà Bác Tư, nhưng tuyệt đối không ngờ lại mạnh tới trình độ này.
Chẳng lẽ là muốn cho Chiến Văn Ngự sư cấp năm vượt qua Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư hay sao? Nói đùa quá đi chứ.
Cái này, gần như là ý nghĩ chung của mọi người.
Chỉ có Tiêu Hoằng, ánh mắt vốn không yên, cuối cũng đã khôi phục bình tĩnh.
- Xem ra lần này Ân Lạc làm thật, không biết lần này ông chủ Hồng đối phó thế nào? Bội Gia bỗng quay đầu sang nhỏ giọng nói. Bội Gia tràn ngập kính sợ Ân Lạc, nhưng còn Tập đoàn Văn Sâm, lại không thân thiết bằng Tập đoàn Thợ Săn.
Tiêu Hoằng không trả lời, cũng không có biểu tình gì, trong lúc mọi người đang kinh hô, Tiêu Hoằng đã đứng lên.
Toàn phòng yên lặng, mọi người ngây ngốc tại chỗ, bởi vì ngay khi Tiêu Hoằng đứng lên, giống như giữa mặt phẳng đùn lên một cái núi, cực kỳ chói mắt.
Hạng Văn Sâm đứng cạnh đài đấu giá, tự nhiên lập tức thấy được Tiêu Hoằng đáng chết kia đứng dậy, chẳng qua không có nhiều lo lắng. Trước đó Chiến Văn của Tiêu Hoằng chiến thắng Hà Bác Tư, có thể còn đứng trong tình lý. Nhưng muốn thắng Ân Lạc? Cái này có chút quá đáng.
- Hồng Lượng, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi không thấy Ân Lạc đại nhân đang biểu hiện Chiến Văn của ngài ấy hay sao? Mời ngươi không nên quấy rối.
Hạng Văn Sâm vội vàng lên tiếng khiển trách, có Ân Lạc ở đây, tự nhiên Hạng Văn Sâm có chỗ dựa đứng thẳng lưng.
- Khiêu chiến.
Tiêu Hoằng liếc Hạng Văn Sâm, liền đặt ánh mắt lên Ân Lạc, nhìn thẳng tắp, đôi mắt như nước hồ sâu, yên lặng khiến người ta không đoán được.
Đứng ở trên đài bán đấu giá, Ân Lạc cũng chú ý tới ánh mắt Tiêu Hoằng, sắc mặt khẽ đổi. Bởi vì cái ánh mắt như thế làm cho Ân Lạc có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào.
Về phần mọi người trong phòng đấu giá, nghe được tên nhãi con này nói thế, nhất thời không phản ứng được xảy ra chuyện gì, đồng loạt nhìn vào Tiêu Hoằng.
Đồng thời những màn ảnh tin tức Gia Đô Đế Quốc, cũng chuyển ống kính về phía Tiêu Hoằng.
Chẳng qua, cái này lại khiển người xem cảm thấy khó chịu.
- Người kia là ai vậy hả?
- Thật là, đang xem hay, quay bậy cái gì? Đúng là...
Trước màn ảnh không ngừng hò hét, chỉ là phụ đề tiếp theo liền tuôn ra thân phận Tiêu Hoằng, ông chủ Tập đoàn Thợ Săn.
Tập đoàn Thợ Săn, từ sau trận diệt giặc cướp của Tiêu Hoằng, mọi người đều có nghe tới, thậm chí bắt đầu chú ý.
Càng biết rõ, tình cảnh hiện tại của Tập đoàn Thợ Săn và Tập đoàn Văn Sâm.
Theo bọn họ thấy, lúc này đương nhiên là ông chủ Tập đoàn Thợ Săn đã không kìm được nữa.
- Khiêu chiến? Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.
Đứng ở trên đài đấu giá, Hạng Văn Sâm hỏi, ngữ khí không tốt.
- Nói rõ một lần, ở trước mặt tất cả người Gia Đô Đế Quốc, ta muốn một trận đấu về chế văn với Ân Lạc đại sư, không biết, Ân Lạc đại sư có dám tiếp nhận hay không! Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm Ân Lạc, gần từng chữ một.
Oa! Tiêu Hoằng vừa nói xong, phòng đấu giá im như chết liền bùng nổ, rất nhiều người không tin nổi vào tai mình.
Hồng Lượng kia nói cái gì? Khiêu chiến Ân Lạc giống như thần linh? Nói đùa hả? Theo họ thấy, Tiêu Hoằng có lợi hại đi nữa, dù sao cũng là người phàm, người phàm khiêu chiến thần linh? Cái này đã không phải mạo phạm, mà là tiết độc! Về phần Bội Gia ngồi ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nghe lời này, thiếu chút tắt thở. Hắn tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng lại hành động như thế, thật là to gan, đồng thời cũng cho Bội Gia một loại cảm giác cuồng vọng. Chẳng lẽ Tiêu Hoằng thật sự không biết, người hắn đang khiêu chiến là loại người như thế nào hay sao? Cho dù không biết nặng nhẹ, uy lực Chiến Văn Hỏa Vực vừa rồi, hẳn là Tiêu Hoằng cũng đã thấy rõ rồi chứ.
Trái lại Quách Tương Võ ngồi ở trong góc, không có vẻ bất ngờ hay hèn mọn như mọi người, mà là híp mắt lại.
Quách Tương Võ là loại người nào? Ông chủ đầu sỏ quân hỏa siêu cấp, nhìn sự vật tự nhiên càng sâu sắc hơn người khác. Tuy rằng không có chút tiếp xúc với Tiêu Hoằng, nhưng chỉ cần nhìn tư thế của Tiêu Hoằng, liền có thể quan sát ra được một chút. Tiêu Hoằng không phải là người lỗ mãng, hắn có thể đứng lên, tự nhiên có vốn liều một trận.
Chỉ là Quách Tương Võ nghĩ thế nào cũng không ra, Tiêu Hoằng lấy cái gì mà đối đầu với Ân Lạc? Nhìn khắp thể liên hợp Gia Đô, đã khó mà tìm được Chế Văn Sư lợi hại hơn Ân Lạc.
- Khiêu chiến ta? Ngươi lấy cái gì khiêu chiến ta? Thấy Tiêu Hoằng nói năng lỗ mãng, sắc mặt lạnh nhạt của Ân Lạc cũng trầm xuống, hỏi.
- Chính là nó. Chiến Văn Thủy Vực.
Tiêu Hoằng nói xong, mở túi lấy ra Chiến Văn Thủy Vực, đưa lên cao.
Nhìn thấy Chiến Văn trong tay Tiêu Hoằng, toàn bộ người trong hội trường, cùng những người trước màn ảnh, sắc mặt cùng thay đổi.
Đầu tiên là sửng sốt, có chứa kinh ngạc nhàn nhạt, tiếp theo là khinh thường, thậm chỉ là khinh miệt. Những người có quan hệ tốt với Tiêu Hoằng, thậm chí còn khẽ lắc đầu.
Đúng thế, Chiến Văn có chứa kỹ thuật Để văn bảy chiều của Tiêu Hoằng, nếu lấy ra riêng, tuyệt đối kinh động khắp chốn, tối thiểu gây ra oanh động không nhỏ ở Gia Đỏ Đế Quốc.
Chẳng qua, mọi thứ đều có cái so sánh. Đối mặt với kỹ thuật Để văn tám chiều của Ân Lạc, kỹ thuật Để văn bảy chiều ít nhiều không xuống tay được. Huống chi trước đó Tiêu Hoằng còn nói năng ngông cuồng, nói thẳng là khiêu chiến, kết quả lấy ra cái thứ như thế, ít nhiều khiến người ta cảm thấy tự dại.
Lấy kỹ thuật Để văn bảy chiều, làm sao so sánh với kỹ thuật Để văn tám chiều của người ta, khiêu chiến? Tự tìm ngược thì có.
Nhất thời mọi người ở đây liền xôn xao, cảm thấy khinh bỉ Tiêu Hoằng không biết lượng sức, hơn nữa có chút bất mãn vì Tiêu Hoằng mạo phạm Ân Lạc đại nhân.
Chỉ là mọi người cũng không có biểu hiện quá khích, thực ra Ân Lạc ở đây, đúng là không tới phiên họ làm bừa.
- Lấy Chiến Văn như vậy, đi so sánh với ta? Ngươi xác định? Ân Lạc híp mắt nói.
- Ngươi chỉ cần nói, nhận hay là không.
Tiêu Hoằng nói thẳng, không chút quanh co.
Lần này, Ân Lạc xuất hiện, làm cho Tập đoàn Văn Sâm quật khởi, chèn ép Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng đương nhiên phải phản kích.
Ân Lạc nghe thế, khựng một chút, trước mặt nhiều người như vậy, Ân Lạc làm sao có thể từ chối? Từ chối có nghĩa là e ngại, theo Ân Lạc thấy, trong chế văn, ngoại trừ lão quái như A Di La, hắn còn không sợ bất cứ ai.
Chỉ là cảm thấy khó chịu, đó là thằng nhãi như Tiêu Hoằng quấy rầy kế hoạch của mình, không sao, nếu Tiêu Hoằng muốn tự ngược, Ân Lạc không ngại đạp hai cái.
- Ngươi đã kiên trì, vậy được.
Ân Lạc lạnh nhạt nói.
- Đồng thời, Tiêu Hoằng quay đầu lại, nhìn vào:
- Bội Gia lão huynh, giúp chút chuyện, làm khách mời thử Chiến Văn của ta được chứ?
- A? Cái này...
Nghe thế, Bội Gia tim đập mạnh một cái, Tiêu Hoằng không biết lượng sức, trong lòng Bội Gia đã cảm nhận được. Nhưng mà không ngờ lúc này lại còn muốn kéo hắn xuống nước, hắn tự nhiên hiểu được, nếu thất bại, quả thật sẽ làm mất hết thể diện Gia Đô Đế Quốc, danh dự của Tập đoàn Thợ Săn cũng sẽ đóng dấu vĩnh viễn không phải mờ.
Chỉ là hắn quan hệ với Tiêu Hoằng không kém, cũng hiểu được Tiêu Hoằng làm người không tệ, bản thân Bội Gia cũng là người trượng nghĩa, bởi vậy đành cố gắng gật đầu đồng ý, sau đó tay hơi run tiếp nhận Chiến Văn từ tay Tiêu Hoằng.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn hơi đổi, bởi vì hắn thấy được Chiến Văn trong tay tuy rằng là kỹ thuật Để văn bảy chiều, nhưng kỹ thuật đao, kết cấu, không thua Ân Lạc chút nào, hơn nữa mơ hồ xẹt qua ánh huỳnh quang, làm Bội Gia có phần cảm thấy đặc biệt.
Toàn bộ phòng đấu giá cũng trở nên im ắng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bội Gia, chỉ là trong òng vẫn đang hèn mọn, mọi người cảm giác như đang ăn cái bánh ngọt ngon lành, bỗng nhiên lại nhảy ra một con ruồi, làm người ta mất hứng.
Còn Nhâm Quang Nhất đứng ở trên đài, sắc mặt toát ra ý cười rất nhạt. Bội Gia này là hạng người gì, Nhâm Quang Nhất có thể không biết sao, quan chỉ huy hạm đội số 7, tuy rằng không phải cùng binh chủng, nhưng nếu đạp Bội Gia một cái ở đây, tự nhiên nâng cao giá trị ngôi sao mới của mình.
Mất 1 phút, Bội Gia mới không yên lòng đi lên đài đấu giá, tuy rằng Nhâm Quang Nhất đã thu hồi Chiến Văn Hỏa Vực, nhưng Bội Gia vẫn cảm nhận được nhiệt độ khô nóng trên sàn kim loại vẫn chưa tan hết, rõ ràng ngọn lửa kia cũng không phải bày biện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.